|
96 Vô Yên
Nàng cho rằng Hoài Tố sẽ hỏi danh tính thân phận của nàng, không nghĩ rằng, hắn lại nhìn ngược ra tâm sự của mình. Nàng ngạc nhiên, cười rồi hỏi lại:
“Đệ và ta kết giao một thời gian, ta biết tên họ của đệ, vì sao đệ không hỏi thân phận của ta?”
Hoài Tố đáp:
“Tỉ tỉ nguyện ý thì tỉ sẽ nói với đệ, nếu đã không muốn thì tỉ tất có chỗ khó xử, đệ hỏi nhiều làm gì?”
Vô Yên thoáng sững sờ, trong lòng nghĩ, tâm tính thiếu niên này như vậy chẳng trách Liên Ngọc và Hoắc Trường An đều thích. Nàng chậm rãi gật đầu, cười khổ:
“Bộ dạng tỉ khó xử như thế này, đệ liếc mắt một cái đã nhìn ra sao?”
Hoài Tố lắc đầu:
“Tỉ tỉ là người thông minh, chẳng qua là tỉ không muốn che giấu điều gì với Hoài Tố, nói ra phải cảm ơn tỉ tỉ đã tín nhiệm, nếu không Hoài Tố thật sự không nhìn ra được.”
“Hoài Tố đúng là người hiểu biết.”
Trong lòng Vô Yên thầm than, nàng là Hoàng phi, mặc dù hai người trong sáng nhưng chung quy vẫn không nên kết giao trực tiếp như thế này, nếu không một khi bị truyền ra, chuyện này đối với ai cũng là tai họa, nàng chỉ nói:
“Trong lòng Bạch y đúng là có vài chuyện.”
Lại nói đến Tố Trân, hảo cảm nàng dành cho Vô Yên còn sâu sắc hơn tình cảm Vô Yên dành cho mình, nghe Vô Yên nói vậy, không nhịn được lập tức hỏi:
“Nếu tỉ tỉ không chê, có thể nói với Hoài Tố, nếu Hoài Tố có thể đưa ra được chủ ý gì đó, tất nhiên là tốt, nếu không thể thì cũng có thể chia sẻ cùng tỉ tỉ.”
Vô Yên nhìn thái độ hắn chân thành, cuối cùng lại không muốn giấu, nàng cười nói:
“Phu quân của ta gần đây nạp thiếp, một cô gái cực kỳ…. yêu mị, ừm, mẹ chồng ta không thích, bà cũng không muốn làm tổn thương tình cảm với phu quân ta, phu quân yêu thương ta, vì vậy mẹ chồng muốn ta nghĩ cách đuổi cô gái đó ra khỏi phủ, bà nói nếu là ta ra tay thì phu quân sẽ không ý kiến.”
“Đúng là mượn đao giết người, hay cho lão yêu bà ác độc.”
Tương Nhi vốn đang yên lặng uống trà, nghe vậy suýt chút nữa thì phun cả miệng trà ra, nàng ta và Vô Yên nhìn nhau, cả hai đều nghĩ, nếu Hiếu An Thái hậu biết có người mắng bà ta như vậy, không biết bà ta thấy như thế nào?
Hoài Tố nhíu mày nghĩ ngợi, rồi lại trả lời rất nghiêm túc:
“Đệ xin mạo muội hỏi tỉ tỉ một câu, tỉ tỉ là đại phu nhân phải không?”
“Vị trí chính thê của phu quân vẫn đang để trống.”
“Trong nhà tỉ tỉ còn có vị phu nhân nào khác được sủng ái nữa không?”
Vô Yên cười:
“Có, nhưng đó là người thân cận của mẹ chồng ta, ta biết ý của Hoài Tố, chuyển rắc rối sang tay kẻ khác, để người khác động thủ, không phải ta chưa nghĩ qua mà là không chọn được người thích hợp.”
“Đều là tại gã nam nhân kia, đệ thấy phu quân của tỉ cũng không phải người tốt đẹp gì, người gì mà thê thiếp thành đàn.” – Tố Trân tức tối dâng trào, đột nhiên nàng ý thức được điều gì, vội vàng dừng lại, uống một ngụm rượu thật lớn, suýt thì chết sặc. Vô Yên cũng không buồn, nàng và Tương Nhi hai khẽ cúi người cười, trong lòng thầm nghĩ, nếu để cho người kia được thì…
Tố Trân cũng biết mình đã nói những lời không nên nói, nam nhân nhà người ta có không tốt thì nàng cũng không nên nói ra, nàng vội hỏi:
“Vừa rồi đệ đơn giản chỉ muốn đùa tỉ tỉ cho vui thôi, phu quân tỉ tỉ nhất định là nhân trung long phụng, nam tử có bản lĩnh thì mới có thể thê thiếp thành đàn, Hoài Tố chưa có năng lực để thê thiếp thành đàn đây!”
Vô Yên thấy buồn cười, trong lòng nàng nghĩ hắn đúng thật là nhân trung long phụng, đột nhiên nàng cảm thấy vô cùng vui vẻ, Tương Nhi cười nói:
“Thân phận địa vị như đại nhân lúc này, muốn có nhiều thê thiếp không phải rất dễ dàng sao?”
Vô Yên lại nói: “Sau này Hoài Tố có cưới nhiều phu nhân không?”
Tố Trân thầm nghĩ, ta cũng là con gái tất nhiên là không phải bàn rồi, nếu ta là nam tử… nàng còn nghiêm túc suy nghĩ rồi vẫn lắc đầu:
“Không đâu, một cô nương thật lòng đi theo đệ, đệ sao có thể cưới người khác khiến nàng phải thương tâm chứ, đệ không yêu nàng thì lúc trước tuyệt đối sẽ không cưới nàng, không vô ích hủy hoại rồi cưới nàng, mà tất nhiên sẽ toàn tâm toàn ý với nàng. Bất luận đệ là nam hay nữ, đệ đều sẽ chỉ thật tâm đối đãi với một người.”
Vô Yên nghe xong đúng là có chút ngây người, nhưng nàng lại không nghiên cứu kĩ câu cuối cùng của Tố Trân, thật lâu sau mới dùng giọng rất nhỏ nói:
“Hoài Tố, trước kia ta cũng có suy nghĩ giống đệ, đáng tiếc… người ta yêu lại không thể bên nhau.”
“Mặc dù hắn thích ta nhưng quay đi lại thấy hắn làm chuyện thân mật với một cô gái khác, hắn nói khi đó ở trong quân trướng, đơn giản là cấp dưới dâng quân kĩ* lên để phát tiết. Ta biết hắn vốn kiêu căng, trong nhà rất nhiều thê thiếp nhưng đã vì ta mà từ bỏ, nhưng mặc dù là quân kĩ cũng vẫn không nên, hắn không biết rằng ta cảm thấy khó chịu nhiều thế nào sao? Huống chi sau đó lại phát hiện ra cô gái kia không phải…”
*Quân kĩ: kĩ nữ trong quân đội
Tố Trân nghe vậy, nhớ đến chuyện của mình, tim đập như chú hươu non chạy loạn, thấy bạch y im lặng, nàng không khỏi gấp gáp hỏi thẳng:
“Cô gái kia làm sao, sau đó tỉ và hắn ta như thế nào?”
“Sau đó… sau đó xảy ra quá nhiều việc, không có sau đó, chuyện cũ chỉ như hạt bụi, việc gì qua cũng đã qua, không nhắc đến cũng được.”
Tố Trân nghe nàng nói vậy, trong đôi mắt xinh đẹp kia như lấp kín một tầng khói mỏng, trong lòng nàng không khỏi đau đớn, bất giác đưa tay nắm lấy tay vô Yên, ngay lập tức bị Tương Nhi thấp giọng mắng:
“Lý đại nhân, ngài đang làm cái gì vậy? Tiểu thư nhà ta trong lòng có khúc mắc, ngài lại vô lễ sỗ sàng với người. Ngài phải biết cô gia nhà ta…”
“Tương Nhi!”
Vô Yên nhíu mày trách mắng, Tương Nhi im lặng, Vô Yên dùng sức giật tay ra, Tố Trân tự biết gặp rắc rối, tự cho mình một cái bạt tai rồi vội vàng giải thích:
“Tỉ tỉ đừng tức giận, không phải là đệ cố tình mạo phạm, chẳng qua đệ chỉ đau lòng cho tỉ tỉ…”
Vô Yên vốn thực sự có chút tức giận, thấy mặt hắn đỏ lựng lên, nàng lại thấy mềm lòng, không muốn trách hắn nữa, bắt hắn uống cạn một ly rượu tạ lỗi. Tố Trân biết nàng ta hết giận, trong lòng cảm thấy nhẹ nhõm, lúc này đột nhiên nàng lại nghĩ đến chuyện gì đó, nghe giọng điệu của bạch y, vị phu quân của nàng ta bây giờ chỉ sợ chính là nam tử kia.
Thắng trận trở về…
Nàng bỗng dưng giật mình, người nàng ta nói đến là Hoắc Trường An sao?
Người bạch y được gả cho sau này không biết có lai lịch như thế nào, trong bức thư gửi đến lần trước, đối với sự hiểu biết tình hình trong cung mà nói, nam tử này tất phải là danh môn vọng tộc, nếu không phải quan lớn thì là người trong hoàng tộc. Không thể hỏi bạch y chuyện này vì nó sẽ khiến nàng ta thương tâm, hỏi Hoắc Trường An chắc hắn cũng không nói, để lúc nào hỏi thăm Liên Hân, Liên Cầm thử xem… Nàng đang suy tư đến xuất thần thì đột nhiên nghe thấy một giọng cười khinh miệt:
“Ôi, Lý đại nhân, đúng là khéo thật đấy, lại có thể gặp được ngài ở đây, sao vậy, lo cho nước nghĩ cho dân như thế mà không thắng được vụ án, Quế Hương Lâu lại sa sút, một tay dẫn gái như ngài cũng phải vực nó dậy mới thấy cam tâm chứ?”
Kẻ vừa lên tiếng là… Tố Trân hơi kinh hãi, xoay người lại quả nhiên thấy Bùi Phụng Cơ.
Quế Hương Lâu lại xảy ra đại sự, đó cũng là nơi Vũ Nương lúc còn sống làm tú bà, được gây dựng từ khi còn là hoa khôi nổi danh, tích góp ngân lượng từng chút một cho đến khi tạo dựng được cơ nghiệp của riêng mình. Nay người đã chết, lại không có thân quen quyến thuộc, kĩ nữ đầu bảng của nhiều năm trước từng tiếp đãi không ít khách nhân vào Nam ra Bắc, nghe nói từng có một người vô cùng yêu thương bà ta, trong mười nước Trung Nguyên này, không ai biết danh tính, cũng không ai biết hắn là người nước nào, vì cuộc sống khó khăn nên cưới bà ta. Quế Hương Lâu từ từ xuống dốc, Vũ Nương có một thị nữ già thân cận trung thành, tối hôm Vũ Nương bị giết bà ta ở trong viện thu xếp chuyện kinh doanh nên không về nhà, tránh được một kiếp nạn, nay lại lấy danh nghĩa Vũ Nương ra bố cáo, nói vị tướng công kia nếu có thể tìm tới cửa, một khi chứng thật được thân phận thì bà ta sẽ tặng toàn bộ tài sản mà Vũ Nương kiếm được và cả Quế Hương Lâu, để không uổng công Vũ Nương nửa đời tương tư.
Quế Hương Lâu nhất thời vắng vẻ, không ngờ sau đó lại náo nhiệt hẳn lên. Điều nực cười là ngày xưa không ai nhận làm nhân tình, ngày nay, người người tranh nhau làm cháu trai.
Tố Trân và bạch y ước hẹn ở đây, một là bởi đây là nơi đầu tiên hai người gặp mặt, hai là nơi này cách Quế Hương Lâu không xa, lại ở góc chéo đối diện, có thể nhìn thấy khách nhân lui tới.
Nàng sớm đã đoán được Bùi Phụng Cơ sẽ đến quấy rối, nàng cũng từng cực khổ nghĩ mọi cách để nhốt hắn vào tù, chẳng qua nàng không ngờ đến việc tên này vẫn không quên đến đây ăn sáng, cứ như vậy đón đầu gặp mặt hắn, đúng là chết khiếp mà! Rồi nàng lại thấy Bùi Phụng Cơ đột nhiên có hứng thú nhìn chằm chằm vào bạch y, gã đưa tay sờ vào tay nàng ta, hạ giọng nói:
“Vị này cũng là cô nương Quế Hương Lâu phải không? Nếu lúc trước có nàng thì ta đã không cần động đến ả Mạc Sầu kia rồi?”
|
|