|
105 Phu nhân.
Vô Yên ngồi đó nắm chặt bức thư, trong lòng lại tính toán chuyện khác. Nếu nàng sai người đến ngự thư phòng mời Liên Ngọc, chắc chắn sẽ gặp người của Mộ Dung Phù, như vậy sẽ trực tiếp làm mặt mũi Mộ Dung Phù, sau này khó mà cải thiện được, nếu đích thân nàng đến ngăn lại thì… mặc dù được lòng người trước, nhưng…
Nàng tự giễu mình, Hiếu An muốn nàng hại Song Thành, nàng còn đi cứu nàng ta, như vậy chẳng phải là…
Nàng đã trải qua nửa đời cực khổ, ngoài Liên Ngọc, ai cũng từng tính toán với nàng một lần, nhưng chung quy đó là người thân của cố nhân, là nỗi nhớ nhung của Liên Ngọc, nàng cắn răng, phất tay áo đứng dậy:
“Tương Nhi, ngươi gọi thái y đến, ta đi qua đó trước!”
Tương Nhi sợ hãi, nhưng lại thấy Vô Yên kiên quyết bước ra ngoài hiên.
Mặc dù sớm đã có linh cảm rằng Mộ Dung Phù sẽ làm Song Thành bị thương, nhưng lúc tới được đình viện, Vô Yên vẫn vô cùng kinh ngạc. Cố Song Thành chịu không ít hình phạt, nếu nàng chậm trễ thêm chút nữa thì đôi tay của nàng ta đã bị phế đến một nửa rồi.
Mộ Dung Phù cũng tàn nhẫn, thứ nàng ta đưa cho Cố Song Thành để rửa tay là nước sôi nóng bỏng. Cố Song Thành thậm chí còn chẳng đấu tranh phản kháng, cứ để cho hai tên thái giám hung hăng cầm hai tay nàng ngâm xuống.
Da thịt trên tay nàng nhất thời bong tróc, thị nữ Ngân Hạnh bên cạnh nàng vội vàng chạy đến giải cứu, Mộ Dung Phù nhân cơ hội đó đi đến, Ngân Hạnh liền đụng vào nàng ta, nàng ta bèn mượn cớ đó nói Ngân Hạnh va vào mình, phải đánh chết. Sao Song Thành lại không hiểu ý chứ, mặc dù sớm đã đau đớn đến mức vã mồ hôi nhưng vẫn nói sẽ đánh đàn tạ tội, mỗi lần gảy là ngón tay đau đứt ruột đứt gan.
Nhìn máu văng khắp cây đàn, Ngụy Vô Yên hành lễ với Mộ Dung Phù, cấp bậc phi của nàng là ‘Thục’, còn Mộ Dung Phù là ‘Quý’, theo thứ tự Quý Thục Đức Hiền, danh vị của nàng ở dưới Mộ Dung Phù.
Mộ Dung Phù gật đầu, nói:
“Vô Yên mau tới đây nghe đi, cầm nghệ của Song Thành cô nương rất tốt.”
Vô Yên lại cười nói: “Song Thành cô nương tài giỏi xinh đẹp, Vô Yên và nàng đã có hẹn để thỉnh giáo chút tài nghệ, nào ngờ lại không thấy đến, thì ra là ở chỗ của Phù phi tỉ tỉ, làm Vô Yên tìm mãi.”
Ý tứ của Ngụy Vô Yên đã quá rõ ràng, sắc mặt Mộ Dung Phù nhất thời trầm xuống, mặc dù không phải một mẹ sinh ra nhưng trước khi xuất giá quan hệ của Ngụy Vô Hà và Vô Yên cũng không đến nỗi tệ lắm, thấy Song Thành cũng đã chịu đủ cực khổ, nàng ta nói vài câu giúp Vô Yên, nếu làm quá chỉ sợ khó ăn nói với Hoàng thượng.
“Nghe nói thường ngày tình cảm của Ngụy phi và Phù muội muội cũng không tệ, hôm nay hành động của Ngụy phi không được phúc hậu lắm, việc này…”
Lúc này, một giọng nói thản nhiên truyền đến từ phía sau, người tới liếc nhìn sắc mặt trắng bệch của Cố Song Thành, thở dài một tiếng:
“Việc này nhất định sẽ truyền đến tai Hoàng thượng, vốn cũng không có gì, nhưng ai là người tốt, kẻ nào là người xấu, so sánh một chút là thấy rõ ngay.”
Khi chiếc áo tím từ từ xuất hiện trước mặt mọi người, ai nấy cũng thay đổi sắc mặt theo lời nói của nàng ta.
Người đến là công chúa Liên Nguyệt.
Vị công chúa này lai lịch không nhỏ. Tuy tuổi tác chỉ lớn hơn các nàng hai ba tuổi, nhưng thân phận còn ghê gớm hơn Liên Hân. Chỉ bởi nàng ta là trưởng nữ của Tiên đế, tỉ tỉ của Liên Tiệp, là công chúa mà Tiên đế thương yêu nhất. Mặc dù Hiếu An có hiềm khích với mẫu thân của nàng nhưng cũng rất thích nàng công chúa hiểu biết lễ phép khiêm tốn này, thậm chí còn để cháu trai mà bà hết mực yêu thương là Hoắc Trường An lấy nàng làm vợ.
Lúc công chúa cùng Hoắc Trường An tiến cung thỉnh an Hiếu An, nữ quyến trong cung, thần tử của Tiên hoàng đều rất kính trọng nàng. Ngày đó giám sát xử trảm tại pháp trường, nàng ta cũng cùng đến với Mộ Dung Phù và Liên Hân, chẳng qua là lấy khăn che mặt, dân chúng không nhìn thấy mà thôi.
Ánh mắt Mộ Dung Phù sắc lẹm, đột nhiên chỉ tay về phía Vô Yên:
“Ta tự hỏi thường ngày ta đối đãi với ngươi không tệ, Hoàng thượng sủng ái ngươi, ta không nói một câu, vậy mà hôm nay ngươi lại đối xử như vậy với ta.”
Mặc dù gần đây đôi lúc bất đắc dĩ phải tìm Hoắc Trường An đưa thư, nhưng lúc có Liên Nguyệt, Vô Yên tuyệt nhiên không đến tẩm cung của Hiếu An. Đối với nữ tử này, nếu tránh được thì nàng sẽ tránh, chuyện cũ mặc dù đã qua mấy năm, nhưng nàng sợ khi thấy nàng ta, nàng sẽ không kiềm chế được mong muốn giết chết nữ nhân từng có giao tình rất tốt với mình.
Cả người đang khẽ run rẩy, nàng nắm chặt hai tay lại, nói:
“Nếu vậy, công chúa cho rằng phải làm thế nào, để mặc cho Cố Song Thành hai tay tàn phế, đến lúc Hoàng thượng trách tội, đánh mất đi sự sủng ái với Phù phi mới tốt sao?”
Liên Nguyệt lắc đầu, đôi mắt xinh đẹp nhẹ nhàng lướt qua đánh giá nàng, nhẹ nhàng nói:
“Chuyện của Song Thành cô nương tất nhiên là dừng ở đây. Liên Nguyệt nói những kẻ hạ thấp mình để giúp người, nhưng lại bị coi là lo chuyện thiên hạ. Cũng chỉ hy vọng Phù muội có thể hiểu được rằng, trong hậu cung này, không phải ta đối xử tử tế với người khác thì người khác sẽ đối đãi với ta như vậy. Đừng nói là trong cung này, ngoài thiên hạ rộng lớn kia cũng thế.”
“Phù muội, muội cũng biết đấy, nếu giữa ta và muội cũng tồn tại những lợi ích liên quan đến nhau, nói không chừng ta cũng sẽ hại muội.” Nàng nói xong lại từ từ quay sang phía Mộ Dung Phù.
Mộ Dung Phù sững sờ, sau đó gật đầu lia lịa:
“Tỉ tỉ nói rất đúng, đúng là tỉ tỉ rất thẳng thắn, Ngụy Vô Yên…”
Nàng lạnh lùng lườm Vô Yên: “Cuối cùng ta cũng hiểu, vì sao ngươi lại được Hoàng thượng sủng ái, bởi vì ngươi thật sự có ‘Tâm’.”
Chỉ mấy câu nói ngắn ngủi, đã xóa sạch những nỗ lực sống vui vẻ hòa thuận với Mộ Dung Phù để có được một nơi trú ẩn của nàng, Liên Nguyệt quả nhiên là Liên Nguyệt. Cả người Vô Yên run run, nhưng nàng lại cười đến xúc động. Tay phải bị Cố Song Thành lặng lẽ nắm chặt lấy, Cố Song Thành biết nàng muốn làm gì, nhưng mà, không được.
Nàng tức giận, dùng sức vung tay ra, Cố Song Thành đau đớn, buông tay ra.
Nàng bước lên từng bước, vung tay tát vào mặt Liên Nguyệt.
Về việc hậu quả của cái bạt tai này là gì, nàng mặc cho ông trời quyết định.
Liên Nguyệt thoáng kinh hãi, nhưng không lùi bước.
Vô Yên nhìn thấy cuối mắt nàng ta mơ hồ xuất hiện nét cười, cùng với tiếng thét sợ hãi của Mộ Dung Phù và Ngụy Vô Hà, một luồng gió nhẹ dừng lại bên cạnh nàng, bàn tay mà nàng muốn giáng xuống mặt Liên Nguyệt bị người dùng sức giữ lại, lòng bàn tay người này thô ráp đến lạ thường nhưng cũng mạnh mẽ vô cùng, ngăn bàn tay nàng lại.
Nàng giật mình nhìn nam nhân trước mắt, tất cả cảm xúc mãnh liệt cuồn cuộn trong lòng như trực trào ra, làm cho nàng muốn lớn tiếng quát lên.
Nam nhân có thể tùy tiện ra vào hậu cùng có được bao nhiêu người?
Nam nhân mặc trường bào trắng thêu hoa vàng, thắt lưng cẩm ngọc là một trong số đó.
“Xin hỏi, Ngụy phi nương nương muốn làm gì với phu nhân của Hoắc mỗ vậy?”
Nam nhân đó, cụ thể là Hoắc Trường An, lạnh lùng hỏi nàng, đôi mắt đen như mực nhá lên sự tàn nhẫn.
Liên Nguyệt nhỏ giọng nói: “Trường An, là thiếp không đúng. Ngụy phi hy vọng nhận được yêu thương sủng ái trước mặt Hoàng thượng nên lên mặt, Phù muội vừa nói, thiếp không nhịn được nên cũng nói vài câu.”
“Đúng vậy. Biểu ca, Liên Nguyệt tỉ tỉ nhắc nhở Phù nhi, Ngụy Vô Yên này tất nhiên là không thích nghe, nhưng lại ỷ vào việc thường ngày Hoàng thượng sủng ái nàng ta nên muốn đánh tỉ tỉ”. Mộ Dung Phù căm phẫn nói, cũng không quên châm chọc vài câu.
Vô Yên chỉ thấy ánh mắt Hoắc Trường An sầm lại, vẻ nghiêm nghị trong đó càng thêm sâu, hắn nắm chặt lấy cổ tay nàng, từng câu từng chữ đâm vào tim nàng giống như những mũi dao.
“Ngụy phi nương nương, Hoàng thượng yêu thương nương nương, Hoắc mỗ biết, nhưng mà, Hoắc mỗ cũng muốn nương nương biết, Liên Nguyệt là phu nhân của ta, nếu nương nương bắt nạt nàng, Hoắc Trường An tình nguyện chịu phạt, cũng muốn đòi lại công bằng cho nàng trước.”
Vô Yên cười, biết chứ, đương nhiên là nàng biết. Hắn là anh hùng, binh tướng Mộ Dung gia vốn là do hắn nắm giữ. Năm mười tám tuổi hắn đã dẫn đại quân đánh tan lũ cướp biển hung mãnh của Tân Vực, bình định chiến sự hiểm ác nơi biên quan. Nhưng cái người hiền lành ngày xưa, người từng cẩn thận hôn lên từng đầu ngón tay nàng, một hầu tước hoàng gia mà nàng ưng thuận dưới trăng sao, một thiếu niên anh hùng từng nói bất luận nàng làm sai chuyện gì, cũng sẽ yêu thương bảo vệ nàng, nay đã là trượng phu của người khác.
Lúc này, mắt nàng nóng rực, nhưng vẫn ngạo nghễ hỏi lại:
“Ta bắt nạt nàng ta thì thế nào? Hoắc Hầu đang muốn bẻ gãy tay Vô Yên sao?”
Ngụy Vô Hà thoáng có chút ngần ngại, môi vừa mấp máy, cuối cùng lại vẫn không nói gì, vì Mộ Dung Phù và Liên Nguyệt, cũng vì sự tức giận của Hoắc Trường An, không dám nhiều lời.
Cố Song Thành bước lên, chậm rãi vươn đôi tay của mình lên, đôi tay đỏ tấy sưng phồng, có vài chỗ thậm chí đã nứt, chảy ra mủ máu, nàng nói:
“Hoắc Hầu, tất cả đều là Cố Song Thành sai, Ngụy phi chẳng qua chỉ có lòng muốn giúp đỡ thôi.”
Liên Nguyệt tiến lên, lắc đầu, nói: “Trường An, thôi đi.”
Hoắc Trường An thu mắt lại rồi từ từ bỏ tay ra, nhưng hắn vẫn nhìn chằm chằm vào Vô Yên, từng chữ từng chữ trầm giọng nói:
“Lần này bỏ qua, không có lần sau nữa đâu.”
“Chuyện của người khác, từ trước tới giờ không liên quan đến ta, bất kể là nàng ta chịu nhục hay thế nào đi chăng nữa,” Hắn nói xong phóng ánh mắt tàn nhẫn qua Cố Song Thành, cuối cùng quay về với Vô Yên:
“Nhưng nếu là người của ta… nương nương tốt nhất tự giải quyết cho tốt.”
Vô Yên thản nhiên cười, nàng không nói gì, quay sang đỡ Cố Song Thành, tập tễnh rời đi.
Có một vài thứ, thay đổi chính là thay đổi, điều này nàng đã biết từ lâu rồi.
*
Đi đến chỗ vắng vẻ, Cố Song Thành ngừng lại trước, nàng dùng giọng khàn khan nói:
“Là ta đã liên lụy đến người, ân tình ngày hôm nay, sau này ra nhất định sẽ báo đáp.”
Vô Yên lắc đầu: “Ta đã tuyên thái y, bảo hắn đợi ngươi ở tẩm cung, cô nương nên nhanh chóng quay về đắp thuốc, để lại sẹo trên tay nữ nhi là không tốt.”
Cố Song Thành nhìn nàng thật sâu, rồi xoay người rời đi.
Vô Yên nhìn theo bóng nàng, nói: “Hôm nay, xem ra cô nương là một người rất thông minh, và cảm giác có chút khác so với những gì đã chứng kiến ngày trước.”
Cố Song Thành đi được vài bước, đột nhiên quay lại, ánh mắt lấp lánh, trong nháy mắt, Vô Yên chỉ cảm thấy có thứ ánh sáng vụt qua, nàng chỉ nghe thấy nàng ta nói:
“Vô Yên, cô là một người lương thiện, nhưng người hiền lành thường không giữ được đồ vật của chính mình.”
“Vô Yên cũng không phải người lương thiện, chẳng lẽ A Cố cô nương lại muốn làm kẻ ác sao?”
Nghe nàng đột nhiên gọi mình là Vô Yên, Vô Yên thoáng giật mình, sau đó cười hỏi:
“Cô nương muốn có thứ gì đó sao? Vinh hoa phú quý hay là cái gì?”
“Vinh hoa phú quý ai cũng thích mà, còn ta sao? Ta…”
Cố Song Thành cũng cười, trong mắt thoáng lướt qua màu đau thương vượt tuổi, nhưng lại có một tia bén nhọn, cuối cùng, nàng không nói gì mà biến mất trong mắt Vô Yên.
|
|