|
103 Bằng hữu
Nữ tử nhấp một ngụm trà, nàng ta vẫn cười, nói:
“Nô gia dám nói một câu, nô gia là nhạc công giỏi nhất trên đời, công tử có thể nói cho ta biết vì sao hai cha con ta phải biểu diễn cho người không?”
Hơi thở như hoa lan, nàng ta nhìn Liên Ngọc, trên khuôn mặt cũng có vài phần ngượng ngùng nhưng vẫn giữ vẻ cao ngạo.
Nữ tử kiêu ngạo, từ lúc vào kinh đến nay Tố Trân đã thấy qua không ít, Liên Hân, Mộ Dung Phù, Mạc Sầu, A Cố, Thái hậu, Bạch y… nhưng những người đó lại lấy tài văn chương để tự tỏa sáng, không phải sự kiêu sa chân chính. Nghe nói ngay cả vị hôn thê Tướng quốc thiên kim kia của Bùi Phụng Cơ cũng là tài nữ bụng đầy bồ chữ, khiến người cha Tướng quốc yêu thương hết mực. Không ngờ ngay cả một nhạc công ngẫu nhiên tìm đến cũng chẳng tầm thường, không biết trong tương lai liệu Đại Chu có nữ quan không phải ngụy trang giới tính không đây?
Tố Trân thầm nghĩ vậy, nàng lại thấy Liên Cầm thoáng biến sắc, muốn trách mắng nàng ta còn nhạc công định lên tiếng giáo huấn con gái nhưng lại bị Liên Ngọc ngăn. Lúc này, trong gian phòng lại có âm thanh vang lên, ra là Quyền Phi Đồng và Lý Triệu Đình đi rồi quay trở lại, Triều Hoàng cũng theo lên.
Rất nhanh sau đó, cả đoàn người lại tiến vào, Hà Tái, Hạ Nghệ Đạt, Tiêu Việt, Tư Lam Phong… còn có Thái Bắc Đường, Hoàng Tùng Nhạc, mấy vị lão thần Công hộ bộ trung lập vừa lắc đầu thở dài với Ngụy Thành Huy.
(Công bộ: Trông coi việc xây dựng, sửa chữa cầu đường, cung điện; Hộ bộ: Trông coi công việc ruộng đất, tài chính, hộ khẩu, tô thuế)
Mọi người thấy có người lạ, không tiện tiết lộ thân phận Thiên tử và thân phận mọi người, bắt chước Quyền Phi Đồng vái chào Liên Ngọc, không hành đại lễ.
Sau khi đưa Thái hậu Hiếu An rời đi, mọi người liền tập trung ở một tửu lâu gần đấy, Quyền Phi Đồng cũng ở cùng, sau đó Quyền Phi Đồng được Triều Hoàng cử người tới báo nên tất cả đều qua đây, hắn chỉ sợ Liên Ngọc gặp người nào đó của Sở quốc, lúc tiến vào ngăn cản thì thấy ra là nhạc công của bản quốc.
Liên Ngọc ngồi một mình một bàn, theo cấp bậc lễ nghĩa, mọi người tất nhiên không dám ngồi cùng bàn với Thiên tử, ở giữa là một lối đi rộng, mọi người chia nhau ngồi xuống, căn phòng lớn này đủ cho hàng chục người, không hề có chút cảm giác chật chội nào.
Triều Hoàng nhếch khóe miệng, nói: “Công tử du ngoạn đã đủ rồi, mời người về nhà thôi, phu nhân đang rất lo lắng cho người.”
Trong giọng nói của hắn đúng là có chút trào phúng, Quyền Phi Đồng cười, Lý Triệu Đình biết ý, hành lễ với Liên Ngọc, thản nhiên nói:
“Chúng nô tài có tội, xin công tử hãy làm như lời phu nhân nói, lấy gia nghiệp làm trọng.”
Trong số những người phụ họa có bè phái của Quyền tướng, cũng có những người thuộc phái trung lập, tự cho là vì nước vì dân. Thần sắc Nghiêm Thát và Mộ Dung Cảnh Hầu khá khó coi. Nghiêm Thát nhíu mày, đưa tay sờ lên bộ ria mép, trầm giọng nói:
“Công tử nghe xong khúc nhạc này sẽ về ngày, các ngươi vội vàng gì chứ!”
Song nhất thời âm thanh trở nên ồn ào khiến giọng nói của ông bị chìm đi. Không khí trong phòng không có chút áp lực nào nhưng bất giác, lại khiến người ta không sao thở được. Mặc dù mũi dùi không hướng về nàng, nhưng giây phút này Tố Trân trong lòng cũng thấy hoảng loạn.
Ngay cả người vẫn luôn bình tĩnh như Liên Tiệp cũng nắm chặt một tay, một tay khác giữ chặt lấy Liên Cầm đang khẽ nghiến răng ken két. Liên Ngọc không nói gì, cúi đầu ho khan. Lấy tay che miệng, hắn ho rất dữ dội.
Tố Trân cảm thấy, những tiếng ho kia có một nửa xuất phát từ sự ức chế, lúc này hắn chỉ có thể phát tiết bằng cách đó.
Nàng bất giác cắn nhẹ môi dưới, liếc nhìn Lý Triệu Đình, chợt thấy vẻ sắc bén thâm sâu thoáng xẹt qua trong mắt hắn. Bắt gặp cái nhìn của nàng, Lý Triệu Đình đưa ra một ánh mắt cảnh cáo. Tố Trân mím môi, khẽ quay đầu đi.
Bạch Hổ mày liễu khẽ nhíu, lạnh lùng nhìn người đối diện, cúi người hầu trà cho Liên Ngọc, Liên Ngọc từ từ ngừng ho khan, nhìn về phía chúng thần, chậm rãi nói một từ ‘Được’ rồi nhìn về phía nàng kia, trả lời nàng ta vấn đề lúc trước:
“Nhạc công giỏi nhất trên thế gian này không riêng hai cha con cô nương.”
“Ngay cả khi như vậy thì giá của họ cũng chưa chắc đã rẻ hơn tôi, cùng là người giỏi nhất, công tử chấp nhận trả nhiều tiền hơn để nghe một khúc nhạc của người khác sao?” Nữ tử liếc thấy người tới cũng có chút kinh hãi, lúc này nhìn Liên Ngọc, nàng ta dần dần khôi phục lại nụ cười duyên dáng.
“Những người khác xem ra khá ngu dốt, nhưng bản công tử vẫn trả giá cao để thân thiết, vậy thì thế nào?”
“Vậy công tử quả thật rất ngu muội.” Nữ tử đột nhiên khẽ cười lạnh.
Ánh mắt Liên Ngọc trở nên sâu thẳm, hắn lại nói:
“Nếu đều là giỏi nhất, vậy chẳng lẽ cô nương không nghĩ tới việc, một ngọn núi không thể có hai con hổ, hai hổ sẽ tranh chấp, hôm nay nếu ta có duyên được nghe hai cha con cô nương tấu một khúc nhạc tuyệt hảo, sau này, một khúc nhạc khác lại hay hơn và cũng vẫn giữ được cái tình như khúc nhạc hôm nay, chẳng phải bảo hổ lột da* sao?”
(*Nguyên văn: 与虎谋皮: bảo hổ lột da, ý chỉ không thể hy vọng đối phương đồng ý làm việc đó có liên quan đến sự sống còn của đối phương.) (chỗ này ta cũng không hiểu lắm ý của LN, ai có chủ ý k không?)
Nàng kia nghe vậy liền biến sắc, sự kiêu ngạo dần dần mất đi, Liên Ngọc lại nói với vị nhạc công vẫn đang im lặng kia:
“Tiên sinh, một vở kịch hay, cũng cần phải có sân khấu đẹp và những người biết xem, lệnh thiên kim xinh đẹp tài hoa, cần gì phải khổ cực trong giới hạn ‘nhãn duyên’* kia để rồi bỏ qua những vị thượng khách khác chứ?”
(Nhãn duyên: ý nói khi hai người lần đầu tiên gặp nhau bị thu hút bới tướng mạo, khí chất… của nhau)
Nhạc công nghe xong, ánh mắt dần trở nên sâu sắc, cuối cùng cười nói:
“Cũng phải, những lời công tử nói đều có lý, lão hủ kém cỏi, xin được cùng con gái tấu một khúc cho công tử.”
Nàng kia chăm chú nhìn Liên Ngọc, cuối cùng cũng chậm rãi gật đầu, đuôi mắt thoáng hiện len chút ngượng ngùng.
Sau đó, tiếng đàn du dương, giai điệu dễ chịu quả khiến người ta phải tán thưởng.
Vẻ mặt của chư thần lại nghiêm trọng, càng lúc càng bất mãn. Câu nói giá cao trong lời của Liên Ngọc rõ ràng là có ý, mượn lời nói với nhạc công để ngụ ý bỏ Ngụy theo Sở, mua hàng giá cao. Nhưng rốt cuộc người đó là Hoàng đế, hắn đã khăng khăng như vậy, nếu chọc giận hắn thì hậu quả khó lường. Quyền Phi Đồng bỗng nhiên đứng lên, nói:
“Lục thiếu, thân thể thuộc hạ không được khỏe, xin được nghỉ mấy ngày.”
Liên Ngọc cũng chậm rãi đứng dậy, thản nhiên nói: “Nếu ta không đồng ý?”
“Tốt nhất ngài nên về hỏi mẫu thân ngài xem có cho phép hay không.”
Khóe miệng Quyền Phi Đồng nhếch lên rồi rời đi.
Sỉ nhục lớn nhất với đối thủ, không phải là lên tiếng đả kích, mà là không để ý tới hắn. Khi Quyền Phi Đồng rời đi, trong mắt hắn là sự khinh mạn và xem thường, ai cũng thấy rất rõ ràng. Ngụy Thành Huy cũng phất tay áo rời đi, về phần là do thật sự oán giận thất vọng hay mượn việc này để hạ thấp uy nghiêm của Hoàng đế thì chưa rõ, theo sau đó, các chư thần cũng hành lễ rồi rời đi.
Tố Trân cảm thấy, đây đại khái là loại tình cảm phức tạp, dám giận mà không dám nói, lại có chút xem thường.
Liên Ngọc ngồi xuống, hắn làm như không thấy gì hay trong lòng cũng tự cắn răng chán nản, Tố Trân không biết, nàng chỉ biết là, hắn thật sự thích cô nương nhạc công này, hắn dặn Bạch Hổ chuẩn bị chỗ ở cho hai người, hình như hắn muốn nạp cô gái này.
Lúc hai cha con người kia rời đi, cô nương kia nhìn hắn một cái đầy kín đáo.
Sau đó Liên Ngọc cũng cho Nghiêm Thát, Mộ Dung Cảnh Hầu, mấy người Liên Tiệp lui xuống, chỉ để Huyền Vũ dẫn người bảo vệ ở dưới lầu. Vẻ mặt Liên Cầm kích động, muốn nói gì đó an ủi, Nghiêm Thát lắc đầu, Liên Tiệp và Thanh Long kéo hắn rời đi.
Mặt trời lúc này đã ngả về tây, chiếu rọi vào phòng qua ô cửa sổ, phủ lên mọi thứ trong phòng một đường viền màu vàng, Liên Ngọc ngồi ngay ngắn cạnh bàn, quần áo như tuyết, màu tuyết vàng.
Hắn thấp giọng ho khan, Tố Trân định đi đến rót cho hắn chén trà, sau lưng Liên Ngọc lại giống như mọc thêm mắt, hắn thản nhiên nói: “Sao ngươi vẫn chưa đi?”
Tố Trân ngừng cước bộ, nàng nói ra hết những suy nghĩ trong lòng.
“Hoàng thượng, thần không biết người quyết định như vậy có đúng không, có tốt không, có lẽ kết quả sẽ chứng minh thực ra nó sai bét. Nhưng nếu lúc người ra quyết định, người cho rằng điều đó là tốt nhất thì đừng quan tâm người khác thấy thế nào. Đôi khi, tất cả những thứ người cho là cực kỳ tốt, vô cùng đẹp, chưa chắc người khác đã thấy vậy, chỉ cần không thẹn với lương tâm là được rồi.”
Cơ thể Liên Ngọc dường như khẽ động, kế đó hắn cúi đầu ho khan.
“Hoàng thượng, vi thần xin cáo lui.” Tố Trân liếm môi, đi xuống lầu.
Chạy qua đám người trên đường cái dưới ánh tà dương, mặc cho chiếc áo bào thêu kim mãng trải qua trăm ngàn năm vẫn không thay đổi, cứ bay lên rồi lại hạ xuống trên người, nàng vẫn thấy ấm áp. Nơi này lúc mới đến kinh thành nàng đã đi qua nhiều lần, cảm thấy thật sự quen thuộc, nhìn mọi người vẫn bận rộn kinh doanh buôn bán trong nắng chiều, hoặc đã trên đường về, một nhà sắp đoàn tụ, trong lòng nàng lại có một cảm giác yên tĩnh đến ấm áp, bình thường đến xinh đẹp, rất dễ dàng khiến người ta cảm động. Nàng ngoặt qua mấy ngã rẽ, tìm được một quán bán đồ ăn vặt, mua chút mứt cam thảo, định để Liên Ngọc ngậm cho thông cổ họng, hắn cũng ho cả một ngày rồi.
Đối diện Hoành Đồ, người của Triều Hoàng vẫn đứng đó đợi.
Bước vào tửu lâu, nàng cười với Huyền Vũ, ném cho hắn một bao đồ ăn trong lòng, Huyền Vũ không nhiều lời, vung kiếm soàn soạt vài cái, Tố Trân và bọn thị vệ nhìn vô số mảnh vụn của ô mai, mứt táo từ trên trời rơi xuống mà rơi lệ đầy mặt… Vũ ca à, đấy không phải ám khí đâu…
Tố Trân day day hai bên thái dương, ném lại cho hắn một bao khác, lần này Huyền Vũ lặng lẽ lao tới chụp lấy, kẹp chặt lấy món đồ. Tố Trân giơ ngón tay cái, rón rén ôm đồ lên lầu, nàng định vỗ vai Liên Ngọc dọa hắn giật mình, nhưng rồi đột nhiên nhìn thấy hai bóng người ở chỗ rẽ.
Cái bóng lớn ôm lấy cái bóng nhỏ yểu điệu.
Liên Ngọc đưa lưng về phía nàng, trong lòng ôm một cô gái.
Tố Trân thoáng giật mình, thẫn thờ đứng ở cầu thang, cô gái kia đang đối diện với nàng, nàng ta hơi kiễng chân, gối nhẹ cằm lên vai Liên Ngọc.
Nàng nhìn thấy rất rõ khuôn mặt đối phương.
Dung mạo xinh đẹp như hoa, là A Cố.
A Cố đến rồi…
Chỉ có điều bọn họ… bọn họ…
Lúc này A Cố cũng có chút kinh ngạc, nàng ta mím môi cười, có chút ngượng ngùng, có chút khó xử, trong mắt nàng ta thoáng qua vẻ xúc động và phức tạp. Tố Trân thấy nàng ta chần chừ, định gọi Liên Ngọc, mặc dù nàng có thành kiến với cô nương này nhưng cũng biết mình như thế này thì thật không đúng, nàng lắc đầu cười, lặng lẽ đi xuống lầu, không quấy rầy bọn họ nữa.
Ôm trong lòng món ăn kia, nàng thong thả đi về nhà.
Thì ra Liên Ngọc không đoạn tụ. Hắn quả thật đang lừa dối nàng. Không, cũng không hẳn là lừa nàng, hắn là Hoàng đế, vốn dĩ có rất nhiều nữ nhân. Người được hắn đối xử tốt, tuyệt đối không thể chỉ có một.
Nàng lấy một miếng mứt hoa quả cho vào miệng, vị cam thảo có chút đắng đắng, chan chát.
“Cha, mua ô mai…”
Đột nhiên một tiếng cười trẻ con khiến mọi suy nghĩ của nàng bừng tỉnh, nàng thấy một đứa trẻ năm sáu tuổi đang kéo tay một đại hán chất phác đi qua, vẻ mặt thòm thèm chỉ vào nàng rồi nói với vị đại hán ấy.
Cha…
Lòng nàng chấn động, nàng đang làm sao thế này?
Sao nàng lại nghĩ ngợi lung tung đến mức này chứ, từ Kim Loan Điện đến đây, thấy được mọi mặt của Liên Ngọc, nam nhân này nhìn có vẻ không mạnh mẽ nhưng lại có mưu lược, chẳng qua là thế cục khiến hắn trở nên như vậy, đại quyền bị chia rẽ… Nàng dần dần lại bắt đầu tán thành vị Thiên tử này, nàng cho rằng người có thể chọn nàng làm Trạng Nguyên, người quan tâm đến vụ án Mạc Sầu không phải là một kẻ tàn nhẫn như vậy. Nàng càng cảm thấy hắn quen thuộc, cái cảm giác quen thuộc ấy giống như một người bạn thân thiết, nàng không thể nhìn hắn không vui, bất giác, tại nơi sâu thẳm trong tim nàng lại quy tội vụ án diệt môn trước đây lên đầu Tiên đế.
Giờ đây, nàng thậm chí đi mua đồ ăn cho hắn, nàng sẽ vì hắn mà nói những lời kỳ quái đến chính nàng cũng không thể lí giải được, như thực tế và tâm tình. Không sai, nàng không thương hắn, nhưng nàng lại coi hắn là… bằng hữu, nàng phải làm sao để không làm cha mẹ, ca ca và Hồng Tiêu thất vọng đây!
*
Trở lại phủ đệ đã là buổi tối, mấy người Lãnh Huyết cũng đã trở về, hai ngày nay nàng có nhiệm vụ khác cho bọn hắn.
Khuôn mặt năm người đều có chút mệt mỏi ủ rũ. Nàng chia đồ ăn vặt cho bọn họ, hỏi han cẩn thận tình hình rồi nhẹ nhàng thở phào. Nàng kéo Lãnh Huyết lên nóc nhà ngồi với mình, Truy Mệnh là người rất náo nhiệt, hắn ầm ĩ đòi lên đó làm nàng phải đạp hắn một cước.
Nàng ngồi trên mái hiên, ngẩng đầu ngắm ánh trăng trong suốt, vòng tròn cực đại màu bạc xinh đẹp kia treo trên cành cây nơi xa xăm, chiếu rọi xuống ngàn vạn ngôi nhà, nàng không khỏi ngây người, chợt nàng cảm thấy bản thân có chút mệt mỏi, lúc trước ở nhà nàng chưa từng có cảm giác như thế này.
Lãnh Huyết đưa tay kéo nàng ngả người lên vai hắn. Tố Trân nhìn hắn, trong mắt nàng mang theo vẻ nghi vấn và lười biếng.
Lãnh Huyết thản nhiên nói: “Như vậy thì cổ mới không mỏi.”
Tố Trân thấy ấm áp trong lòng, đột nhiên nàng có cảm giác ngàn vạn lời nói cũng chẳng bằng một câu nói này, nàng gối lên cánh tay Lãnh Huyết, nói nhỏ:
“Lãnh Huyết, nếu hoàn thành xong mọi việc mà ta còn sống, chúng ta tìm một nơi yên tĩnh hẻo lánh, núi xanh nước biếc để ẩn cư nhé, ngươi nói xem có được không?”
Lãnh Huyết sững sờ, hắn không ngờ nàng nói đến việc này, khóe miệng bất giác khẽ cong lên, giọng khàn khan nói: “Được.”
Tố Trân thích thú cọ cọ trên cánh tay hắn, đột nhiên lại nghe Lãnh Huyết thấp giọng hỏi:
“Ẩn cư… chỉ hai chúng ta thôi sao?”
Trong giọng nói của hắn có chút run run đến kỳ lạ, Tố Trân lấy làm lạ:
“Phải, chỉ có hai chúng ta thôi, chẳng lẽ ngươi còn muốn dẫn theo ai sao?”
Ánh mắt Lãnh Huyết đột nhiên trở nên sáng hơn ánh trăng kia cả chục lần, sáng ngời nhìn nàng chằm chằm, đột nhiên hắn dùng sức ôm nàng vào lòng. Tố Trân nghĩ hắn muốn trêu nàng nên cười khanh khách tránh đi, cù lại hắn, giống như lúc còn nhỏ.
Thoải mái một lúc, Tố Trân ngồi xuống, hít vào một hơi thật sâu, mười người, Liên Ngọc giúp nàng mười ngày, nàng cũng phải cố gắng thêm.
Vụ án này phải kết thúc nhanh một chút, nàng nhất định phải bắt tay vào điều tra vụ án diệt môn Phùng gia, không thể chậm trễ được nữa! Chậm lại một ngày, nàng lại mềm lòng trước Liên Ngọc một chút!
Nhớ lại những việc xảy ra lúc sáng, một ý định táo báo từ từ hình thành trong đầu nàng.
|
|