|
113 Sắc xuân vạn dặm, chẳng bằng nàng. (4)
Miệng vết thương chợt bị đè nén, đau đớn càng thêm ghê người. Tố Trân cắn răng chịu đựng, mồ hôi chảy vào trong mắt. Trong cơn đau xót tái tê ấy, nàng không nhịn được khẽ nhích người trong lòng hắn, cúi đầu nói: “Đau…”
Hắn lại càng ôm nàng chặt hơn, giống như muốn khảm nàng vào sâu trong xương cốt.
“Ngươi thích ta, vậy nói cho ta biết, năm năm trước, ngươi gặp ta ở đâu? Vì sao lại thích ta?”
Tố Trân chấn động.
“Lý Hoài Tố, à, không, tên ngươi vốn không phải là Lý Hoài Tố… Đau đớn có thể cho người ta mê loạn, cũng có thể làm cho người ta tỉnh táo, nếu ngươi biết đau, vậy nên suy nghĩ cẩn thận một chút, vì sao ta không lấy người của Đề hình phủ ra uy hiếp ngươi, mà lại lựa chọn cách trực tiếp hỏi ngươi. Người như ngươi đúng là không có lương tâm mà.”
Bên tai vang đến từng tiếng cười mỉa mai, Tố Trân cả kinh, khớp hàm lại một lần nữa âm thầm run lên, rồi cánh tay hắn cũng thả ra, đặt nàng về giường. Hắn kéo chăn che đi nửa người dưới rồi đi ra.
Xuyên qua tấm sa trướng rủ xuống lưng chừng, nàng thấy hắn đi đến cạnh bàn cầm thứ gì đó, rồi lại quay về. Khi hắn ngồi xuống sát mép giường, trên tay cầm một cái khay, trên khay có vải xô, kẹp, bình thuốc… đầy đủ mọi thứ.
Nàng sợ hãi đối diện với ánh mắt hắn lần nữa. Vẻ âm trầm làm cho người ta khiếp sợ trong mắt hắn dĩ nhiên đã không thấy nữa, khóe mắt thậm chí đã nhăn lại tựa như đang cười, nhưng trong mắt chẳng có chút ấm áp nào.
Như thế này chỉ càng làm cho nàng thấy kinh hãi thêm mà thôi.
Nếu nói, vừa rồi hắn từng nói rõ cho nàng biết, có thể hắn sẽ giết nàng, thì giờ phút này, nàng căn bản không biết hắn đang nghĩ cái gì.
Phụ thân từng nói, điều đáng sợ nhất không phải là con biết một người rất xấu xa đang tìm cách để đẩy con vào chỗ chết, mà là con cơ bản không biết bên cạnh con, ai là người đang muốn lấy mạng của mình. Hắn, sẽ như vậy sao?
Trong tay nàng không có bất kỳ lợi thế nào để mang ra đàm phán với hắn, trước khi tra ra manh mối vụ án, nàng càng không thể nói cho hắn biết nàng chính là đứa trẻ mồ côi của Phùng gia. Nếu thánh chỉ xử trảm Phùng gia thật sự là do hắn ban ra, kết cục của nàng chỉ có chết. Có thể hắn sẽ niệm tình đã từng có chút đánh giá cao nàng, ban cho nàng được toàn thây, tổ rớt rồi liệu trứng có còn không đây? Lãnh Huyết phải làm sao? Thậm chí cả mấy người Vô Tình vô tội chỉ sợ cũng bị liên lụy.
Nàng muốn giữ tính mạng của mình, đó là bản năng, dùng lời nói dối thấu trời này để lừa hắn, như hôm nay điều duy nhất nàng có thể dựa vào chỉ là sở thích của hắn. Nhưng hắn lại nhìn thấu điều đó, thậm chí hắn ghét bỏ sự vụng về của nàng, lại không muốn tiếp chuyện nàng mà trực tiếp lật tẩy nàng.
Lúc này, đôi môi lạnh lùng của hắn mím thành một đường, tay tìm kiếm, hắn đặt khay lên tấm chăn trên đầu gối nàng, tay khẽ dùng sức, khẽ kéo chiếc áo đơn của nàng ra.
Hai tay Tố Trân gắt gao nắm lấy hai bên giường, tim đập như sắp vỡ cả lồng ngực, mặt nóng tới mức sắp xuất huyết.
Khóe mắt Liên Ngọc liếc thấy hai tay nàng, cười nhạo:
“Nếu ngươi thích ta, ta là một nam tử bình thường, chúng ta sớm muộn gì cũng… Như thế này được coi là gì đây?”
Tố Trân vừa sợ vừa xấu hổ. Dưới cái nhìn chăm chú của nàng, Liên Ngọc ngồi tiến lên một chút, khẽ nâng tay nàng lên, cởi chiếc áo đơn đang mở một nửa ra.
Tố Trân cắn chặt môi, trên người thoáng lạnh, toàn bộ trên thân của nàng đều ở trong mắt hắn.
Nàng biết hắn muốn làm gì…
Yếm sớm đã được cởi ra lúc trị thương trước đó, miếng vải cuốn quanh ngực cũng sớm đã được thay bằng từng tầng vải băng vết thương. Nàng cúi đầu, gắt gao nhìn ngón tay trắng nõn của hắn di chuyển trên ngực nàng. Đầu ngón tay hắn thỉnh thoảng chạm vào da thịt nàng, cơ thể nàng cũng theo đó mà không ngừng run rẩy.
Cuối cùng, khi mảnh vải thấm nửa máu tươi bị ném lên chăn, lúc miệng vết thương khủng khiếp trên bộ ngực trắng của nàng không còn gì che chắn, hiện lên toàn bộ trước mắt hắn, hô hấp của hắn gấp gáp, dù là nàng đã quyết định nhượng bộ một lần để cứu vớt tình hình, nhưng những giọt nước mắt nóng bỏng vẫn lặng lẽ rơi xuống bàn tay đang giữ kẹp trên ngực nàng.
Cái tay kia run lên, như gặp phải lửa nóng, bỗng chốc lùi về.
“Thích một người, nhưng lại ghét bỏ như vậy, đúng là làm khó ngươi rồi.”
Khóe miệng Liên Ngọc nhếch lên, hắn nhìn chằm chằm vào nàng lạnh lùng cười, phất tay áo kéo màn trướng đi ra, đập cửa thật mạnh.
Không phải hắn muốn sỉ nhục nàng sao? Vì sao cuối cùng lại buông tay…
Tố Trân nhìn cửa, ngây ra một hồi lâu, tiện thể tự mình động thủ xử lý miệng vết thương. Nàng cũng biết kha khá về y thuật dược lý, tự rắc chút thuốc bột lên vết thương, rồi lấy vải băng bó lại, tay chân cũng rất thành thạo. Song làm đi làm lại, cuối cùng chạm vào thương thế, không nhịn được đau đớn cúi đầu kêu thành tiếng.
Đang lúc chật vật đó, có người đẩy cửa vào, ra là Bạch Hổ.
Nàng ngẩn người: “Hổ Nhi…”
Bạch Hổ mạnh mẽ thản nhiên liếc nhìn nàng một cái, nhanh chóng lấy những miếng vải lỏng lẻo trên người nàng, quấn lại gọn gàng rồi thắt nút cẩn thận, sau đó nói:
“Thuốc vẫn đang sắc, một lát nữa được nô tài sẽ mang đến cho đại nhân, nô tài ra ngoài trước canh gác bên ngoài. Chủ tử có dặn, lúc nào có chuyện đại nhân có thể gọi nô tài.”
Một tiếng ‘Đại nhân’, hiển nhiên mang theo ý châm chọc. Tố Trân tự giễu, vẫn cảm kích nói:
“Hổ Nhi, cám ơn ngươi.”
Bạch Hổ lạnh lùng nói: “Hổ Nhi là cách chủ tử nhà ta gọi, đại nhân vẫn nên gọi nô tài là Bạch Hổ thì hơn.”
Tố Trân biết, Bạch Hổ vẫn phụng mệnh canh gác ở bên ngoài, những lời nàng và Liên Ngọc mới vừa nói, nàng ta có thể đều đã nghe thấy.
Ngay cả chính nàng cũng cảm thấy bản thân mình đang có rắp tâm hại người, huống chi là Bạch Hổ?
Nàng khẽ thở dài một cái. Ý đối địch của Bạch Hổ với nàng quá sâu, thu dọn xong dược cụ trên giường, nàng ta gần như lập tức đi ra cửa.
Tố Trân nằm tựa nửa người trên giường, liên tục cười khổ.
Trang Chu nằm mơ hóa hồ điệp*, vẫn nói cuộc sống như giấc mộng, nếu đây là một giấc mộng, thì thật tốt biết bao.
(庄周梦蝶: Có lần Trang Chu nằm mộng thấy mình hóa bướm vui vẻ bay lượn, mà không biết mình là Chu nữa, rồi bỗng tỉnh dậy, ngạc nhiên thấy mình là Chu. Không biết phải mình là Chu nằm mộng thấy hóa bướm hay là bướm mộng thấy hóa Chu.)
Nàng và Liên Ngọc là kẻ thù, hắn lại nói thích nàng, giờ đây, nực cười hơn nàng lại nói cũng thích hắn. Nếu hết thảy có thể quay lại từ đầu, nàng tình nguyện chết ở Phùng gia. Người giống như nàng, nói đến chuyện báo thù, đúng là nực cười, cướp pháp trường, thẩm án Phụng Cơ, đấu trí Quyền tướng, thậm chí lại có ý tôn kính Liên Ngọc.
Như bây giờ, nàng làm sao có thể làm cho Liên Ngọc bỏ qua cho nàng, vẫn giữ nàng ở bên cạnh đây?
Lòng nàng buồn bã phiền muộn, trong sự kích động, nàng cũng chẳng quan tâm đến thương thế, kêu ra tiếng.
Miệng vết thương đau điếng, nàng đột nhiên nhớ tới một vấn đề mấu chốt.
Liên Ngọc mới nói ‘năm năm trước’, hắn lại hỏi nàng tiếp cận đối tốt với hắn có phải là cố ý hay không.
Năm năm trước, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Nàng thật sự đã gặp hắn sao?
Nhưng nàng hoàn toàn không có ấn tượng với hắn. Nếu nàng gặp qua hắn, một nam nhân như vậy, nàng tuyệt đối không thể quên được. Nàng nhíu chặt mi, cố gắng nhớ lại.
Ừm, năm năm trước, nàng và ca ca, và còn cả Lãnh Huyết đi xa nhà một chuyến.
Non xanh nước biếc, rồi cái gọi là giang hồ. Trong chuyến đi xa nhà đó, nàng quả thật đã gặp qua không ít người, nhưng người nàng đối đãi tốt lại không có bao nhiêu… Chẳng lẽ là hắn?!
Nàng nghĩ xong chợt kinh ngạc, ôm lấy ngực, cắn răng đứng dậy, lảo đảo chạy vội ra ngoài.
|
|