|
109 Thiên tử Đại Chu khiến người ta sợ hãi VS Lý đề hình thân mang thương trọng
Trong những người này, người đầu tiên hắn nhìn thấy là Quyền Phi Đồng mắt phủ hàn sương, mi mày nhíu chặt. Lý Triệu Đình đứng bên cạnh Quyền Phi Đồng hắn cũng biết, lúc này cũng khẽ nhếch môi.
Cha mẹ hắn cũng ở đó, hai người đứng ở giữa vừa kinh sợ vừa giận dữ.
Những người khác như là Hạ Nghệ Đạt và Tiêu Việt, thượng thư hai bộ mà Quyền Phi Đồng đã giới thiệu gặp hắn lúc này sắc mặt rất khó coi, kinh ngạc vô cùng. Nhưng khiến hắn giật mình kinh ngạc nhất là Hà Tái, người mà hắn vẫn cho rằng đang ở ngoài kia, bất ngờ cũng ở trong số đó, vị Kinh triệu doãn đại nhân này toàn thân đang run rẩy.
Đứng giữa những người đó là một nam tử đầu đội miện vàng. Hắn cũng có chút ấn tượng về người này, hôm trưng bày hàng hóa hắn đã gặp qua, nhưng mà đến giờ này hắn mới biết, đây chính là Thiên tử của nước Đại Chu yếu ớt. Bộ long bào màu đen kia còn ai có thể mặc được đây!
Bên cạnh Thiên tử là một người phụ nữ trung niên xinh đẹp lại cao quý đoan trang, có lẽ chính là Thái hậu Hiếu An…
Vẫn còn không ít người, mặc trang phục bình thường, nhìn qua giống như thứ dân.
Đây là điều mà Bùi Phụng Cơ quan sát và đoán được trong lúc kinh hoàng hoảng sợ. Song, những kẻ đến đâu chỉ dừng lại ở những người này? Liên Tiệp, Liên Cầm, Nghiêm Thát, Mộ Dung Cảnh Hầu , Hoắc Trường An, Ngụy Thành Huy, Tư Lam Phong, Cao Hướng Nghĩa, Hoàng Tùng Nhạc, Thái Bắc Đường, tất cả quan viên quan trọng trong triều đều có mặt ở đây.
Lúc này, ngoại trừ một số ít người, các quan viên còn lại đều tỏ ra kinh ngạc.
Vừa bị bó buộc, lúc này Quyền Phi Đồng lại cực kỳ kiềm chế, hắn chưa đưa ra một câu chất vấn nào, chỉ thản nhiên liếc nhìn Liên Ngọc, rồi lại lạnh lùng đánh giá thế cục trước mắt.
Trấn Nam Vương lại cười lạnh một tiếng, hung hăng nhìn về phía Liên Ngọc và Hiếu An:
“Đây là đạo đãi khách của Hoàng thượng và Thái hậu đó sao? Bản vương và phu nhân bị điểm huyệt đạo, không thể nhúc nhích hay lên tiếng; con trai bản vương bị hãm hại, rơi vào bẫy. Hôm nay bản vương thật sự cũng đã được mở mang kiến thức, lúc về ta nhất định phải bẩm báo lại với Vương.”
Hiếu An nhíu mi, đang muốn lên tiếng thì Liên Ngọc lại gọi một tiếng ‘Mẫu hậu’ để cản bà, hắn hướng Trấn Nam Vương thi lễ, cười nói:
“Về những chuyện vô lễ, trẫm sẽ bồi tội với Vương gia. Về chuyện của Thế tử, ngài và ta hãy xem lại rồi lát nữa nói cũng không muộn.”
Thân phận Trấn Nam Vương có cao quý đến mấy thì chung quy cũng không phải là quân chủ Đại Ngụy, Thiên tử Đại Chu tự mình nhận lỗi, lại là trước sự chứng kiến của bao người, hắn nhất thời không thể phát tác. Mặc dù việc đã đến nước này, nhưng trong tay hắn con bài vững chắc còn chưa lật, Thiên tử Đại Chu kia chưa chắc đã có thể làm gì được cha con hắn.
Hắn nhìn Quyền Phi Đồng, Quyền Phi Đồng dường như cũng biết ý hắn, khẽ gật đầu, ý bảo hắn bình tĩnh chớ nóng vội.
Hắn lại liếc nhìn Lý Triệu Đình, lúc xuất môn Phụng Cơ không có ở đó, người này đã nhanh nhạy nhìn ra chút manh mối.
Trong lúc hắn đang suy tư, đại môn Quế Hương Lâu đột nhiên bật mở ra, một đám quan binh xông vào, dẫn đầu là một thanh niên mặc trang phục thái giám, theo sát phía sau là nghĩa đệ của Quyền Phi Đồng: Triều Hoàng. Người trước vui cười, kẻ sau mặt mày kinh hãi.
Bùi Phụng Cơ và hắn đều vẫn chưa biết rằng, vốn dĩ hôm nay từ khi trời còn chưa sáng, các quan viên đều nhận được mật chỉ từ trong cung đưa tới, lệnh cho mọi người tập trung đầy đủ tại Quế Hương Lâu. Trên sương phòng lầu hai đã sớm sắp xếp vị trí cho mỗi người, trong sương phòng có rất nhiều thị vệ canh gác. Sau khi nhập tọa, bất kể là như thế nào, tất cả không được phép phát ra bất kì tiếng động nào, một khi bị thị vệ phát hiện thì tất cả sẽ bị xử tử tại chỗ.
Tùy tùng của Bùi Phụng Cơ sẽ đi tìm Hà Tái để được bảo vệ, việc đó sớm đã nằm trong tính toán của Tố Trân, nàng đã sớm bảo Lãnh Huyết dẫn người đợi ở nha môn Hà Tái, mang theo thánh chỉ Liên Ngọc thảo đến, dẫn Hà Tái và tay tùy tùng Ngụy quốc đến báo tin đến nơi này trước.
Triều Hoàng võ công cao cường, lại do Minh Viêm Sơ đích thân dẫn đi, dùng kế điệu hổ li sơn đưa đến nơi khác, đám người Quyền Phi Đồng được thủ hạ Nội thị tỉnh của Minh Viêm Sơ đưa thẳng đến đây. Quyền Phi Đồng và Trấn Nam Vương mặc dù biết chút ít võ công, nhưng suy cho cùng cũng không bằng đám tuyệt thế cao thủ Huyền Vũ. Lý Triệu Đình và Trấn Nam Vương phi lại không biết võ công nên nhanh chóng bị đám người Huyền Vũ khống chế, điểm huyệt đạo.
Dẫn Bùi Phụng Cơ tới nơi ở cũ của Vũ Nương, thật ra còn có một ý nghĩa khác: Đó là muốn trước khi hắn đến, bọn họ sắp đặt thỏa đáng mọi thứ ở nơi này rồi mới ‘mời ông vào vại’.
Tố Trân đứng bên cạnh bạch y nữ tử, trong lòng nghĩ vậy, khóe miệng khẽ nhếch lên.
Cuộc thẩm vấn lần này, có một vài bách tính trong kinh thành cũng tìm đến đây. Hy vọng, có thể làm cho người ta hiểu được ý nghĩa của tư pháp, đó không chỉ là luật của quan, mà còn là luật của dân. Quy định của luật pháp, trước hết là vì kẻ yếu. Không cần biết là người như thế nào, chỉ cần phạm tội thì không thể thoát khỏi sự trừng phạt.
Lúc này, đại cục mới được quyết định.
Nữ tử liếc nhìn nàng một cái, cũng hiểu ý cười. Vị ‘thanh lâu nữ’ này đúng là Bạch y, cụ thể là Vô Yên.
Tố Trân thấy nàng ta có chút bất an nhìn về phía lầu hai, chính xác là vị trí của Liên Ngọc, không khỏi chấn động. Lúc trước nàng đã nói cho Liên Ngọc biết toàn bộ kế hoạch của mình, nhưng, cũng đến hôm nay, lúc Bạch y đợi ở nơi này, mọi người đối mặt, sắc mặt Liên Ngọc thoáng chốc khẽ biến, lúc đó nàng mới biết, Bạch y lại chính là sủng phi của Liên Ngọc: Ngụy Vô Yên.
Làm sao nàng có thể không kinh sợ chứ!
Nhưng tất cả kế hoạch đều đã được quyết định, rút dây sẽ động rừng, nàng bèn để Vô Yên che mạng, các triều thần đến sau không biết mồi nhử chính là Ngụy phi. Nếu không, để nữ nhân của hắn ăn mặc giống gái lầu xanh, Liên Ngọc nhất định sẽ nổi điên rồi làm thịt nàng mất!
Liên Ngọc khẽ gật đầu với Vô Yên, tỏ ý trấn an và chấp nhận, thấy nàng nhìn sang, hắn lại gườm gườm liếc nàng.
Ngày đó Tố Trân đè nén mong muốn làm bạn với Liên Ngọc, lúc này trong lòng thù hận rõ ràng, nàng khẽ nghiêng đầu đi. Ánh mắt Liên Ngọc thoáng sa sầm lại.
Nghiêng sang bên này, ánh mắt nàng lại chạm đến lúm đồng tiền kiều diễm của Liên Hân đang đứng bên cạnh Thái hậu, còn cả nụ cười nhẹ nhàng của A Cố.
Nói đến A Cố, cũng đến lúc này nàng mới biết, nàng ta chính là tiểu thư Cố gia trong những lời đồn đại, khuê danh Song Thành! Trưởng công chúa Liên Nguyệt, Phù phi cũng đến đây, đứng hai bên cạnh Hiếu An Thái hậu.
Đột nhiên, Hiếu An thản nhiên liếc mắt đánh giá nàng. Mặc dù nàng hơi kinh hãi, nhưng thời khắc đã đến, việc này không nên chậm trễ, trước hết không nên bận tậm đến cách nhìn của vị Thái hậu này với mình, nàng cao giọng nói:
“Quốc án đã đến bước này, thiết nghĩa chư vị đã thấy rõ ràng, Bùi Phụng Cơ này mới là hung thủ. Mặc dù Bùi Phụng Cơ la thế tử cao quý của Trấn Nam Vương Đại Ngụy, những lại phạm pháp ở Đại Chu, nên xử phạt theo hình pháp của Đại Chu.”
“Bùi Phụng Cơ, ngươi coi mạng người như cỏ rác, giết người bừa bãi, sát hại mấy người Vũ Nương, ba con dân Đại Chu, tội ác chồng chất, hôm nay bản quan theo luật xử ngươi… tội chém đầu!”
“Hay lắm, Lý đại nhân phán hay lắm!”
“Tên ác đồ này đáng chết lắm!”
Tiếng hoan hô đến từ phía dân chúng trước tiên, mặc dù chỉ có mấy chục người nhưng tiếng vang lại inh tai ầm trời.
Trấn Nam Vương biến sắc, đang định lên tiếng thì Bùi Phụng Cơ cắn răng đứng dậy, hung hăng nhìn về phía Tố Trân, nói trước phụ thân:
“Lý Hoài Tố, sao ngươi lại dám phán bừa như vậy? Vừa rồi bất quá chỉ là bản thế tử nói đùa với nữ tử thanh lâu này, căn bản không thể coi là thật được.”
Hắn nói xong liền chỉ vào thi thể ‘Vũ Nương’ trên chiếc ghế dài kia, cười lạnh:
“Cái gì mà Hồi Xuân đường chứ? Rõ ràng đó là những lời nói vô văn cứ mà ngươi dạy ả, lừa ta vào bẫy. Kia rõ ràng là xác của Vũ Nương, vết thương trên người ả là do Tạ Sinh tiện tay dùng kim trâm đâm khi bị phát hiện đang ăn trộm. Ngươi nói thi thể này không phải là Vũ Nương, ngươi có chứng cớ gì không? Hồi Xuân Đường kia ở đâu nào? Ngươi tìm ra nơi đó đi, sau đó làm cái trò thay dung đổi mạo trước mặt mọi người một phen xem, lúc đó ta mới phục, mới tin ngươi!”
Mọi người không ngờ lúc này hắn vẫn ngoan cố xảo biện, tất cả đều thấy tức giận không sao kìm nén được, dân chúng trên lầu quát mắng kịch liệt. Một thư sinh cả giận nói:
“Bùi Phụng Cơ, lúc trước ngươi đổi trắng thay đen, nay lại vẫn muốn biến đen thành trắng phải không? Mặc dù nông mậu của Đại Chu ta không bằng với Đại Ngụy các người, nhưng sức mạnh quân sự lại chẳng hề yếu hơn Đại Ngụy, sao ngươi dám lừa gạt nước ta như vậy chứ?”
“To gan! Trước mặt Thiên tử, ai cho phép ngươi ồn ào hỗn xược vậy?” Lúc này, Liên Tiệp trầm giọng quát, hắn nhìn về phía thư sinh kia.
Thư sinh và dân chúng đều cả kinh, nhìn về phía Thiên tử đang đứng cạnh Thất vương gia kia. Trước đây mặc dù đã từng nhiều lần mắng chửi thầm, nhưng lúc thực sự ở trước mặt Thiên tử, nào dám nói câu nào chứ? Càng không ngờ Lý đề hình lúc trước mới bị mắng là ngụy quân tử, chịu đựng áp lực từ mọi phía để xử lại vụ án này lần thứ ba, nhất thời vừa sợ hãi vừa kính trọng, tất cả lập tức yên tĩnh trở lại, không dám nói thêm gì nữa.
Ánh mắt Liên Ngọc nhẹ nhàng lướt qua Tố Trân đang đứng dưới lầu, hắn nói:
“Lý Hoài Tố, tiếp tục thẩm tra xử án!”
Vóc dáng Liên Ngọc mặc dù cao lớn nhưng lại khá rõ ràng, mi mục lại như họa, tựa như một công tử nho nhã bước ra từ trong bức hoạ. Lúc này tay áo bào khẽ chuyển động, ánh mắt liếc như lưỡi đao sắc bóng, khí thế oai nghiêm hiển hách như nuốt trọn cả núi sông, tựa hồ, thưởng thức thế gian sự vật, liếc nhìn thiên hạ cũng không được như thế, nào đâu còn tư thái nhu nhược của một kẻ trẻ tuổi nông nổi lại chẳng có quyền lực trong tay lúc trước?
Không nói đến việc dân chúng nhất thời bị cái uy nghiêm kia làm cho sợ hãi, chư vị quan viên cũng nhất thời lo lắng bất an, chỉ cùng hắn nhìn về phía một kẻ dường như rất giỏi quan sát chủ ý của quân chủ, nhưng lại thực sự vì dân chờ lệnh, kì quái vô cùng, Lý Hoài Tố.
Nhưng lúc này, trừ lời khai từ chính miệng Bùi Phụng Cơ, dường như không có chứng cứ nào khác, Hồi Xuân Đường kia hình như vẫn chưa tìm thấy.
Đối với Liên Ngọc, Tố Trân lại không ngạc nhiên lắm, nàng sớm đã biết người này thích nhất là thay đổi sắc mặt. Ngoài Quyền Phi Đồng, Lý Triệu Đình cũng đang nhìn nàng, lần đầu tiên, cái nhìn đó có phần sâu xa.
Liếc nhìn nàng qua khóe mắt là vợ chồng Trấn Nam Vương, Tố Trân cười, nhìn về phía Bùi Phụng Cơ:
“Sớm biết kẻ vô liêm sỉ như ngươi chắc chắn sẽ không nhận, bản thân ngươi đã là nhân chứng tốt nhất rồi. Nay ngươi vẫn muốn có vật chứng, bản quan sẽ đưa vật chứng cho ngươi!”
Nàng nhìn ra đại môn, cao giọng nói:
“Đinh Hương cô nương, hãy đưa họ vào cả đây!”
Mọi người sững sờ, cùng nhìn theo nàng, chỉ thấy ngoài cửa người đã lặng lẽ đứng đầy ngoài đó không biết từ bao giờ. Đứng đầu đúng là cô nương Đinh Hương và vài nữ tử của Quế Hương Lâu, mang theo một thân phong trần và hơi thở đầy thù hận, các nàng dẫn theo hơn mười nam tử, từ từ tiến vào.
“Đại nhân, người đã được đưa đến.”
Đinh Hương nói xong, cẩn thận cùng các nữ tử khác lùi sang một bên. Mọi người chỉ thấy những nam tử kia tuổi tác đã xấp xỉ năm mươi, có người mặc trang phục Đại Chu, cũng có kẻ mặc y bào dị quốc, mắt xanh mũi lõ, vừa nhìn là biết đến từ nước khác.
Lúc này, Tố Trân đi đến bên cạnh ‘Vũ Nương’, nhẹ nhàng vén y phục của nàng ta tới phần bụng, nhỏ giọng nói:
“Đại tẩu, xin thứ lỗi cho Lý Hoài Tố thất lễ, đại tẩu cũng là người vô tội bị chết vì vụ án này, hi vọng có thể rửa nỗi oan khuất này cho người.”
Bùi Phụng Cơ nhìn nàng sắc bén: “Lý Hoài Tố, chuyện này có nghĩa là gì?”
Tố Trân khẽ nhếch mắt, chậm rãi nói: “Vũ Nương cũng từng là hoa khôi nổi tiếng một thời, những khách nhân đến kinh thành kinh doanh, khách nhân ngoại quốc đều có. Những người này, đều là ân khách ngày xưa của Vũ Nương, theo ghi nhớ, bọn họ đều đã xác nhận: phần bụng của Vũ Nương có một cái bớt màu đỏ hình thoi.”
“Ta vốn chỉ có thời gian ba ngày, chỉ có thể tìm người trong kinh thành, về sau Hoàng thượng rộng rãi cho ta lên mười ngày, vậy nên bọn ta đã ngầm thông báo tin tức khắp cả nước và sang cả các nước khác. Nếu chỉ có người nước Chu đứng ra làm chứng, sẽ khó tránh khỏi trường hợp các người nói chứng cứ không xác thực, ở đây có khách nhân vài nước, bọn họ tuyệt đối không dám tạo lời khai giả để gây bất hòa giữa nước mình và Ngụy quốc, bằng chứng có thể tin tưởng.”
“Mời các vị xem, trên người ‘Vũ Nương’ này, không hề có vết bớt hình thoi kia!”
Mọi người sửng sốt nhìn lại, quả nhiên thấy trên người nữ tử trên ghế mặc dù đã thối rữa vài chỗ, nhưng vẫn có thể nhìn ra đại khái, trên phần bụng nhợt nhạt kia chỉ có chất nhầy màu xanh của tử thi, ngoài ra không có bất kỳ vết bớt nào.
“Chúng tôi xin làm chứng, đây không phải là thi thể của Vũ Nương.”
Chúng nam tử thần sắc phức tạp, lại mang theo vài phần xúc động, bọn họ lúc này lần lượt lên tiếng.
Không nói đến việc dân chúng vỗ tay hô hào, kích động khắp lầu viện, Bùi Phụng Cơ chật vật nhìn, vẻ bá đạo độc ác đến lúc này đã bốc hơi hoàn toàn, hắn biến thành một kẻ đang vô cùng hoang mang hoảng sợ. Nhìn về phía Trấn Nam Vương, hắn run rẩy kêu lên:
“Phụ vương cứu con, con không muốn chết….”
Trấn Nam Vương phi sớm đã kinh sợ khóc lóc như mưa, nghe vậy, bà ta bất chấp tất cả nắm chặt cánh tay Trấn Nam Vương, muốn ông ta cứu con. Trấn Nam Vương lúc này cũng không còn vẻ kiêu ngạo lúc đầu, ông ta vội vàng nhìn về phía Liên Ngọc, lại thấy không biết từ khi nào khóe miệng hắn đã nhếch lên một nụ cười lạnh, ông ta bất giác cả kinh, rồi lại hỗn loạn nhìn về phía Quyền Phi Đồng.
Quyền Phi Đồng liếc nhìn Tố Trân, bước ra khỏi hàng thi lễ với Liên Ngọc, hắn hơi trầm giọng nói:
“Xin Hoàng thượng cân nhắc, kĩ nữ thấp kém, quốc gia rộng lớn, dân cứ rất nhiều, giá dầu gạo liên quan đến toàn bộ Đại Chu, liên quan đến chi tiêu của quốc khố. Chẳng lẽ, Hoàng thượng thật sự muốn mua lương thực giá cao từ Sở quốc sao? Quốc khố không còn, tất phải tăng thêm sưu thuế, tính mạng ba người và lợi ích của con dân Đại Chu, hai thứ đó, bên nào nặng bên nào nhẹ, xin Hoàng thượng cân nhắc rõ ràng!”
“Chẳng lẽ Thái hậu nương nương không có ý kiến gì sao? Chư vị quan viên không có ý kiến gì sao? Các vị con dân Đại Chu, cũng không có ý kiến gì sao?”
Đây là lần đầu tiên vị Quyền tướng Đại Chu, dường như có ý khẽ kính cẩn cúi đầu trước Thiên tử. Hắn mặc một thân áo bào màu tuyết, tay áo bay bay, mày kiếm nhíu lại tạo thành một luồng khí thế, sau khi nói dứt lời liền khiến cho người ta phải run cầm cập.
Có thần tử như mấy người Nghiêm Thát vén áo bào quỳ xuống, xin Hoàng thượng duy trì phán quyết ban đầu, để mở rộng oai nghiêm của quốc gia; cũng có nhóm do Ngụy Thành Huy cầm đầu, dẫn theo một đám quan viên quỳ xuống tấu ‘Xin Hoàng thượng lấy việc nước làm trọng’; cũng có những đại thần sợ hãi khó xử đứng nguyên tại chỗ, ví dụ như đám người thượng thư Thái Bắc Đường, Hoàng Tùng Nhạc của Công, Hộ bộ, lúc trước vẫn luôn đứng vị trí trung lập mọi chuyện trong triều.
Lúc này, dân chúng sớm cũng đã ngừng tiếng hô, hai chữ ‘sưu thuế’ có ai nghe mà không hiểu, việc này liên quan đến ích lợi của chính bọn họ, ở đây có đủ những thư sinh hôm đó châm chọc mắng chửi ngoài cửa nha môn, bọn họ hiểu rõ mối quan hệ thiệt hơn trong chuyện này. Lúc trước lớn tiếng mắng Lý cẩu quan, chửi thầm Thiên tử, lúc này bản thân được đối mặt với vấn đề mới biết khó khăn thế nào.
Ngay cả các cô nương của Quế Hương Lâu cũng sững sờ, không biết phải làm sao.
Lúc này Triều Hoàng cũng quỳ xuống, hắn khẽ cười lạnh, trợ lực cho Quyền Phi Đồng:
“Cúi xin Hoàng thượng cân nhắc!”
Trong lòng Hiếu An khẽ run. Bà một thân khí thế, làm cho người ta không dám nhìn gần, lúc này đôi mắt phượng cũng lộ ra vẻ sầu lo, bà nhỏ giọng nói:
“Hoàng thượng, chỉ cần con lên tiếng, ai gia sẽ dốc lòng trợ giúp con, giống như lần này… chỉ có điều, vẫn đề giá cả dầu gạo này, ai gia mong Hoàng thượng phải chắc chắn tìm ra được một chủ ý có lợi với Đại Chu mới được.”
“Xin mẫu hậu chớ lo.” Liên Ngọc vỗ tay an ủi Thái hậu.
Lúc này sắc mặt Quyền Phi Đồng mặc dù thoáng có chút nghiêm trọng, nhưng lại vẫn bình tĩnh tựa Thái sơn, hắn thản nhiên chờ đợi câu trả lời của Liên Ngọc.
Liên Ngọc cười khẽ một tiếng. Tiếng cười này khiến cho tất cả mọi người đều khó hiểu, từ Thái hậu Hiếu An, Quyền Phi Đồng, Trấn Nam Vương, các vị quan viên, dân chúng, thậm chí cả Tố Trân ở dưới lầu.
“Không, trẫm không thể đồng ý được. Bùi Phụng Cơ đã phạm vào trọng tội, theo luật phải xử trảm, luật pháp không thể bỏ được!”
Tiếng nói vang vọng trong lầu viện, âm vang mạnh mẽ. Mọi người đều biến sắc, bao gồm cả Quyền Phi Đồng. Trấn Nam Vương giận dữ, cười lạnh một tiếng, lạnh lùng nói:
“Hoàng thượng, nếu ngươi nhất định muốn chém Phụng Cơ, đừng nói Đại Ngụy ta tuyệt đối sẽ không để cho các người mức giá tốt mà lúc trước đã bàn bạc với Quyền tướng, thậm chí bọn ta sẽ không bán lương thực cho Đại Chu các ngươi nữa!”
Liên Ngọc không nhìn hắn mà ngước mắt nhìn về một gian sương phòng hướng đối diện.
Lúc này mọi người mới ngạc nhiên nhận ra, thật ra sương phòng lầu hai vẫn chưa được mở ra toàn bộ, còn một gian vẫn đóng chặt như trước, có hai thị vệ canh giữ ở cửa.
Ngoài đám dân chúng đang kinh ngạc ra, những người ở đây dường như đều biết hai thị vệ này là Thanh Long và Bạch Hổ, hai trong bốn tứ đại hộ vệ bên cạnh Liên Ngọc.
Lúc này, hai người một nụ cười, từ từ mở cửa ra.
“Hoàng thượng, xin đừng coi lời Trấn Nam Vương nói là đúng, Đại Ngụy vẫn sẽ duy trì mối quan hệ hợp tác với Đại Chu như trước đây, lương thực ngũ cốc sẽ bán với giá ban đầu, không tăng giá.”
Chưa nhìn thấy người, chỉ nghe thấy giọng nói, khàn mà chững chạc.
Toàn bộ Quế Hương Lâu dường như bị giọng nói này làm cho khiếp sợ, trong chớp mắt không có tiếng động nào vang lên, một lúc lâu sau mới tranh nhau nhìn về phía một lão nhân và nữ tử trẻ tuổi đang chậm rãi bước ra từ sương phòng.
Tố Trân cũng kinh ngạc, đó là cha con nhạc sư trong tửu lâu Hoành Đồ hôm đó.
Bọn họ là ai? Gần như tất cả những quan viên ngày đó nhìn thấy đôi cha con này đều thấy kinh sợ và thắc mắc.
Đến tận lúc này, không ai cho rằng hai người này là nhạc công bình thường. Những nghi ngờ đó đã được Trấn Nam Vương đánh tan đầu tiên. Hắn mở to hai mắt, run rẩy nói:
“Diệu tướng, Diệu tiểu thư, sao hai người lại đến đây?”
Nhạc công thản nhiên cười
Thì ra, nam tử này cũng chẳng phải ai xa lạ, người này chính là Tướng quốc Đại Ngụy Diệu Lan, nữ tử bên cạnh là cô con gái mà ông yêu thương nhất, tên Diệu Âm.
“Vương gia, lão phu đến Đại Chu, tất nhiên là phụng lệnh của Đại Vương, thay người thông báo hai chuyện. Một, thế tử Phụng Cơ phạm tội ở Đại Chu, hành động này đã làm cho trẫm đau lòng, đứa trẻ này tuy là hoàng thân nhưng trẫm tuyệt đối không nuông chiều, chuyện này giao cho Thiên tử Đại Chu xử trí; Hai, giá cả dầu gạo không thay đổi, vẫn dựa trên giá cả ban đầu, đây là hiệp ước giao hảo mà trẫm thành tâm muốn ký kết trọn đời với Đại Chu.”
Diệu tướng quốc thần sắc trang nghiêm, một quyển trục màu vàng sáng được mở ra trên tay ông, trên đó có bút tích phê mực đỏ, ấn triện đúng là quốc ấn của Ngụy quốc.
“Diệu tiểu thư, ta là hôn phu của nàng, sao nàng lại có thể dẫn cha mình cùng đến hại ta vậy?”
Dưới lầu, cả khuôn mặt của Bùi Phụng Cơ giống như sắp bị xé rách, hai mắt đỏ sọc, dáng vẻ dữ tợn khủng bố đến cùng cực. Hắn gào lên thảm thiết, vung hai tay muốn lao đến chỗ Diệu Âm. Tố Trân đưa mắt nhìn sang Lãnh Huyết. Lãnh Huyết không nói nhiều, bước lên trước đưa tay bắt lấy hắn, ném xuống đất.
Bùi Phụng Cơ vẫn nhìn chằm chằm vào Diệu Âm. Lúc này, cầm kĩ kia, cụ thể là tiểu thư Diệu Âm của Diệu gia nghiêm mặt, cười lạnh nói:
“Bùi Phụng Cơ, ngươi là một tên súc sinh, ai là hôn thê của ngươi chứ?”
Trấn Nam Vương phi kêu lên một tiếng ‘con ơi’, kêu thét gào khóc bổ nhào xuống đất. Trấn Nam Vương vẫn căm tức nhìn Diệu tướng quốc như không thể tin được.
“Hai nhà chúng ta đã kết thông gia, giao tình của ta và ngài xưa nay cũng tốt đẹp, sao ngươi lại hại ta như vậy? Diệu Lan, là ngươi đã buông lời gièm pha với hoàng huynh của ta, đúng vậy không?”
Diệu tướng quốc thần sắc càng thêm nghiêm nghị: “Vương gia, lão phu cảm kích Hoàng thượng đã tứ hôn, chỉ có điều, con trai ngài đê hèn như vậy, lão phu làm sao có thể để con gái mình gả cho hắn được? Người đánh đàn cần có đài diễn, có người biết xem thì mới tấu được những khúc nhạc hay. Dĩ nhiên, con trai ngài lại không phải là đài diễn, là điểm đến tốt cho con gái ta, lão phu tuyệt đối không thể để con gái mình bất hạnh cả đời được.”
Chư thần nghe đến đây, lại thêm kinh ngạc. Những lời này dường như đã từng nghe, ngày đó Liên Ngọc đã từng nói ở tửu lâu Hoành Đồ, thì ra chính là có ý này, ý hắn muốn ám chỉ Bùi Phụng Cơ không phải là người xứng với Diệu tiểu thư.
Lúc trước, những người có mặt ở đây chưa ai gặp qua vị tướng quốc thanh danh hiển hách của Đại Ngụy, nhưng mọi người gần như đều biết, Diệu tướng tài hoa trác tuyệt, Diệu tiểu thư lại tài sắc song toàn, lại là con gái độc nhất của Diệu tướng, được Diệu tướng thương yêu như sinh mạng.
Không biết từ khi nào Liên Ngọc đã ngầm liên lạc với hai vị cha con vô cùng nổi danh này của Ngụy quốc, rồi mời họ đến Đại Chu…
Lúc đó, hắn vẫn chịu sự giám thị của Quyền Phi Đồng, Diệu tướng muốn ra vào cung đình không dễ dàng gì, hắn lại tiến hành một cuộc ‘mật đàm’ trước sự coi thường của tất cả mọi người, tranh thủ có được sự ủng hộ của hai cha con người này. Sau đó trong mười ngày, Diệu tướng gửi mật hàm về nước, nghĩ cách để có được thánh chỉ của Ngụy hoàng.
Mọi người kinh hãi, lại thấy Trấn Nam Vương đã mất đi khí thế kia vẫn nhìn chằm chằm vào Diệu tướng, lớn tiếng nói:
“Không, không đúng! Ngay cả khi bị lão thất phu như ngươi liên tiếp gièm pha, tình cảm của hoàng huynh và bản vương sâu nặng như vậy, làm sao người có thể nghe lời yêu ngôn hoặc chúng của ngươi, làm sao có thể sẵn sàng để người Đại Chu giết chết cháu trai của mình chứ!”
Giờ khắc này, dường như tất cả mọi người đều chăm chăm nhìn vào đôi cha con kia. Mà đôi phụ tử kia lại như cách xa cả khoảng không, nhìn về nam tử mặc hắc bào phía đối diện.
Liên Ngọc vốn hơi cúi đầu, không biết đang suy nghĩ chuyện gì, lúc này khe khẽ cười. Chỉ một nụ cười thôi nhưng đột nhiên đã làm cho mỗi người ở đây đều cảm thấy sợ hãi. Con người này vẫn luôn trù tính mọi việc ngay trước mắt ngươi, còn ngươi lại luôn không hề biết gì. Ngươi cho rằng mình đang xem vở kịch của hắn, nhưng đâu biết rằng, kẻ đang xem kịch thật ra vẫn luôn là hắn.
Hắn từ từ ngẩng đầu, ánh mắt khẽ tản ra vẻ sắc như kiếm, nhọn như mũi giáo, lạnh tựa băng, khiến cho người ta run rẩy.
Nhìn Diệu tướng, hắn nói:
“Đại Chu từng vì họa cai trị tàn bạo mà mấy lần diệt quốc, triều đình không giàu có, các thế hệ liên tiếp phải khôi phục lại nguyên khí. Song Liên Ngọc không hy vọng tăng thêm sưu thuế, chúng ta không có tiền, thì sẽ mua lương thực từ nơi bán giá rẻ hơn ở Đại Ngụy.”
“Lợi ích địa thế khí hậu, làm cho hai nước Ngụy, Sở trong vài chục năm đã trở thành đất nước nông nghiệp lớn nhất Trung Nguyên. Không nói đến việc Trung Nguyên có rất nhiều tiểu quốc, cho dù là tám nước lớn chúng ta cũng chỉ có vài quốc gia mua lương thực ở hai nước Ngụy Sở. Nhưng, cho dù là Ngụy hay Sở, bên nào cũng muốn trở thành bá chủ duy nhất của nền nông nghiệp. Còn nói về binh lực, Sở mạnh hơn Ngụy, ai dám cam đoan Sở sẽ không diệt Ngụy để trở thành bá nghiệp đây? Ngày đó Liên Ngọc nhờ cha con Diệu tướng hợp tấu là muốn ám chỉ với Diệu tướng rằng: Nếu một ngày nào đó Sở đánh Ngụy, Đại Chu tuyệt đối sẽ không ngồi nhìn không.”
|
|