Cách đó 80km, ở phía cực đông của chiến trường Normandy, 6 máy bay chở lính tiền trạm Anh và 6 máy bay ném bom RAF kéo tàu lượn lướt qua bờ biển. Trước mặt họ là bầu trời phủ đầy đạn cao xạ và những đốm sáng ma quái của pháo sáng treo lơ lửng khắp nơi. Trong ngôi làng nhỏ Ranville cách Caen vài km, cậu bé 11 tuổi Alain Doix cũng nhìn thấy pháo sáng. Tiếng súng đã đánh thức cậu và bây giờ cậu đang nhìn chăm chăm vì khiếp sợ - cũng giống như bà Levrault - hoàn toàn bị thôi miên bởi ánh phản chiếu đầy biến hoá mà cậu nhìn thấy trên quả đấm bằng đồng trên những thanh cột ở cuối giường. Lay gọi người bà ngủ cùng cậu, bà Mathilde Doix, Alain xúc động kêu lên, “Dậy đi! Dậy đi, bà, cháu nghĩ đang có chuyện xảy ra”.
Ngay sau đó bố của Alain, ông Rene Doix lao vào phòng. “Mặc quần áo nhanh lên”, ông giục, “Có lẽ đây là một vụ tập kích lớn đấy”. Từ cửa sổ, hai bố con có thể nhìn thấy những chiếc máy bay bay qua, nhưng khi quan sát Rene thấy chúng không phát ra tiếng động. Đột nhiên ông nhận ra đó là cái gì. “Lạy Chúa”, ông kêu lên, “không phải máy bay! Chúng là tàu lượn!”.
Như những con dơi khổng lồ, 6 chiếc tàu lượn mỗi chiếc chở khoảng 30 người lặng lẽ sà xuống. Ngay khi đi qua bờ biển, ở một điểm cách Ranville khoảng 8km, chúng tách khỏi các máy bay kéo ở độ cao 1.500 đến 1.800m. Giờ chúng hướng về 2 dải nước nằm song song lấp lánh trong ánh trăng: kênh Caen và sông Orne. Hai chiếc cầu được canh gác cẩn mật bắc qua 2 con kênh nằm ngay phía trên và giữa Ranville và làng Beenouville, chiếc này dẫn tới chiếc kia. Đó là mục tiêu của đơn vị tàu lượn thuộc Sư đoàn Đổ bộ đường không 6 Anh này – những người tình nguyện từ các đơn vị đáng tự hào như Trung đoàn Bộ binh nhẹ Oxfordshire và Buckinghashire cùng Công binh Hoàng gia. Nhiệm vụ nguy hiểm của họ là tiêu diệt lính gác và chiếm cầu. Nếu thành công, đường giao thông chính từ Caen tới biển sẽ được kiểm soát, ngăn chặn viện binh Đức, đặc biệt là các đơn vị xe tăng cơ động theo trục đông – tây tiến công vào sườn khu vực đổ bộ của quân Anh – Canada. Những cây cầu này cần cho việc mở rộng khu đứng chân, do vậy chúng phải được đánh chiếm ngay lập tức trước khi lính gác cho nổ mìn. Điều này yêu cầu một cuộc tấn công chớp nhoáng bất ngờ. Người Anh tiến hành với một giải pháp táo bạo và mạo hiểm. Những người lính vòng tay qua nhau và nín thở khi tàu lượn nhẹ nhàng lao xuống trong đêm trăng để hạ cánh ngay sát cầu.
Binh nhì Bill Gray, một xạ thủ trung liên Bren ở trong một trong 3 tàu lượn đang hướng tới cây cầu trên kênh Caen, nhắm mắt và gồng mình chờ đợi cuộc hạ cánh. Yên tĩnh một cách lạ lùng. Không có tiếng động nào từ mặt đất. Âm thanh duy nhất là tiếng rì rì của khẩu súng máy. Ngồi gần cánh cửa, sẵn sàng bật mở nó khi họ tiếp đất là Thiếu tá John Howard, người chỉ huy cuộc tấn công. Gray nhớ là trung đội trưởng của mình, Trung úy H. D. “Danny” Brotheridge nói, “Tới rồi, các cậu”. Sau đó là một tiếng rít như xé. Bộ càng bung ra, mảnh vụn bắn ra phía sau từ vòm che buồng lái, và chiếc tàu lượn trượt rít trên mặt đất, lắc lư từ bên này qua bên kia như xe mất lái làm toé lên những tia lửa. Với nửa cánh tan tành, cái xác tàu va mạnh khi dừng như Gray nhớ lại, “mũi vùi trong đám dây thép gai và gần như nằm trên cầu”.
Người nào đó hô, “Tiến lên nào, các cậu!”, và những người lính chui ra, một số từ cửa, một số từ cái mũi tàu vỡ nát. Gần như cùng lúc và chỉ cách đó vài mét, hai chiếc tàu lượn kia trượt tới và từ trong đó những người còn lại của lực lượng tấn công toả ra. Giờ tất cả cùng xông tới cây cầu. Đó là một cảnh hỗn loạn. Quân Đức bị bất ngờ và không có tổ chức. Lựu đạn được tung vào các căn hầm và giao thông hào. Vài lính Đức đã thực sự ngủ quên, tỉnh dậy trong sự choáng váng do tiếng nổ và bị kết liễu bởi những loạt Sten. Một số khác vẫn còn kinh ngạc, vớ lấy súng và bắt đầu bắn trả bừa bãi vào những cái bóng dường như hiện ra từ hư không.
Trong khi các đội đang quét nốt sự đề kháng, Gray cùng khoảng 40 người do Trung úy Brotheridge chỉ huy xung phong qua cầu để đánh chiếm bờ bên kia quan trọng hơn. Được nửa đường, Gray thấy một lính Đức cầm khẩu súng ngắn Very định bắn pháo hiệu. Đó là hành động cuối cùng của một kẻ gan dạ. Gray kẹp khẩu Bren vào sườn xả đạn, và anh nghĩ những người khác cũng làm thế. Tên lính gục xuống sau khi phát pháo hiệu được bắn lên và nổ toé trên bầu trời đêm.
Lời cảnh báo của hắn - có lẽ là cho quân Đức gác cầu sông Orne phía trước vài trăm mét đã được đưa ra quá trễ. Đám lính canh ở đây đã bị tiêu diệt mặc dù chỉ có 2 trong số 3 tàu lượn đến đúng chỗ (chiếc thứ ba hạ cánh nhầm cách đó 11km ở một cây cầu khác – cầu sông Dives). Cả hai mục tiêu bị chiếm gần như cùng lúc. Choáng váng vì cuộc đột kích nhanh gọn, quân Đức đã bị áp đảo. Trớ trêu thay, lính gác Đức không thể phá hủy cầu ngay cả khi chúng có thời gian. Sau khi xem xét, công binh Anh phát hiện mặc dù đã được chuẩn bị sẵn sàng, nhưng thuốc nổ chưa bao giờ được đặt vào vị trí. Chúng được tìm thấy trong một căn lều gần đó.
Giờ là sự yên tĩnh kì lạ dường như luôn đến sau mỗi trận đánh, khi những người lính vẫn còn bàng hoàng trước tốc độ diễn ra của các sự kiện đang cố gắng hình dung làm sao mình thoát chết, và tất cả đều tự hỏi còn có những ai sống sót. Anh lính Gray 19 tuổi phấn khởi vì những gì đã làm, hăm hở tìm kiếm người trung đội trưởng “Danny” Brotheridge mà lần cuối anh thấy là khi dẫn đầu cuộc xung phong qua cầu. Nhưng đã có thương vong, và một trong số đó là người trung úy 28 tuổi. Gray thấy thi thể Brotheridge nằm trước cửa một quán cà phê nhỏ gần cầu. “Anh ấy bị bắn vào cổ”, Gray nhớ lại, “và hình như bị trúng một quả lựu đạn khói phốt pho. Chiếc áo khoác nhảy dù vẫn còn đang cháy”.
Gần đó trong một công sự chiếm được, Binh nhất Edward Tappenden gửi đi tín hiệu thành công. Anh nhắc đi nhắc lại mật ngữ vào chiếc điện đài xách tay. “Giăm bông và mứt… Giăm bông và mứt…” Trận đánh đầu tiên của D-Day đã kết thúc. Nó chỉ diễn ra trong không đầy 15 phút. Lúc này Thiếu tá Howard và hơn 150 binh sĩ của anh ở sâu trong lòng địch và bị cô lập kể từ bây giờ đang chuẩn bị để bảo vệ cây cầu quan trọng.
Thiếu tá John Howard, Đại đội trưởng Đại đội D, Tiểu đoàn 2, Trung đoàn Bộ binh nhẹ Oxfordshire và Buckinghamshire, Lữ đoàn Không vận số 6, Sư đoàn Đổ bộ đường không số 6 Anh.
Ít nhất họ cũng biết mình ở đâu. Nhưng tình cảnh lại không như thế đối với phần lớn trong số 60 lính tiền trạm Anh đã nhảy khỏi 6 máy bay ném bom lúc 12:20 đêm – cùng thời điểm các tàu lượn của Howard hạ cánh. |