|
Bây giờ, trong buổi sáng vĩ đại và phi thường này, màn cuối cùng của cuộc đổ bộ đường biển bắt đầu. Dọc theo nửa phía đông của khu đổ bộ Normandy, Tập đoàn quân 2 Anh dưới quyền Trung tướng M. C. Dempsey đang tiến vào bờ, với sự dứt khoát và hoan hỉ, với sự tráng lệ và kiểu cách, với tất cả sự lãnh đạm mà người Anh thường tỏ ra trong những giờ phút xúc động. Họ đã chờ ngày này suốt 4 năm. Họ đang tấn công không chỉ các bãi biển mà còn cả những kí ức chua xót – những kí ức về Munich và Dunkirk, về những cuộc rút lui nhục nhã và đáng ghét nối tiếp nhau, về vô số những cuộc không kích tàn phá, về những ngày đen tối khi họ đứng đơn độc. Cùng với họ là người Canada với đủ lí do riêng của mình để thanh toán những mất mát to lớn ở Dieppe. Và cùng với họ có cả người Pháp, mãnh liệt và hăm hở cho chuyến trở về.
Trung tướng (sau này là Đại tướng) Miles Christopher Dempsey - Tư lệnh Tập đoàn quân 2 Anh.
Có một không khí hân hoan đến kì lạ. Trong khi binh lính đang tiến vào bờ, loa trên một tàu cứu hộ phát vang “Roll Out the Barrel”. Một tàu phóng rocket ngoài khơi bãi Sword phát đi giai điệu “We Don’t Know Where We’re Going”. Lính Canada ở bãi Juno nghe thấy những tiếng kèn cọt kẹt ầm ĩ. Vài người thậm chí còn hát. Lính thủy đánh bộ Denis Lovell nhớ lại rằng “các chàng trai đứng thẳng, hát vang tất cả những bài hát quen thuộc của Lục quân và Hải quân”. Và những lính đặc công thuộc Lữ đoàn Đặc nhiệm số 1 của Lord Lovat, chải chuốt và chỉnh tề trong những chiếc bêrê xanh lá cây (họ từ chối đội mũ sắt) thì đang vào trận trong tiếng nỉ non kì quặc của kèn túi. Khi tàu đổ bộ của họ đi ngang qua kỳ hạm của Đô đốc Vian, chiếc HMS Scylla, những người lính đặc công giơ ngón tay cái lên chào. Nhìn xuống họ, Binh nhì thủy thủ 18 tuổi Ronald Northwood nghĩ rằng đó là “những tay khá nhất mà tôi từng gặp”.
Nhiều người tỏ vẻ thờ ơi với những chướng ngại vật và ngay cả với làn đạn địch đang réo xung quanh. Trên một chiếc LCT, Điện báo viên John Webber chứng kiến một đại úy Thủy quân lục chiến Hoàng gia xem xét đám vật cản được gài mìn dày đặc trên bờ biển, rồi nhắc đi nhắc lại với thuyền trưởng, “Nói rồi đấy, bạn già, anh phải đưa bằng được quân của tôi lên bờ, đồng đội tốt đấy”. Trên một tàu đổ bộ khác, một thiếu tá Sư đoàn 50 trầm ngâm nhìn những quả mìn Teller tròn hiện rõ mồn một trên những chướng ngại vật và bảo người lái tàu, “Vì Chúa, đừng có đụng vào đám dừa khốn kiếp ấy, không là chúng ta sẽ được du lịch xuống âm phủ miễn phí!”. Một tàu chở Tiểu đoàn Đặc công 48 Thủy quân lục chiến Hoàng gia bị bắn dữ dội ngoài khơi bãi Juno và binh sĩ chúi xuống nấp dưới thành tàu. Đại úy Daniel Flunder, sĩ quan quản trị không làm thế. Anh kẹp cây gậy bóng bẩy dưới nách và bình thản đi qua đi lại trên boong. Sau này anh giải thích, “Tôi nghĩ đó là việc nên làm” (trong khi làm như vậy, một viên đạn đã xuyên thủng chiếc cặp đựng bản đồ của anh). Và trên một tàu đổ bộ đang tiến vào bãi Sword, Thiếu tá C. K. “Bagger” King đang đọc Henry V, đúng như anh đã hứa. Trong tiếng ồn của động cơ diesel, tiếng rít và tiếng súng nổ, King đọc to vào chiếc loa pin, “Và những quý ngài đang nằm trên giường ở Anh sẽ thấy mình đáng bị nguyền rủa vì không có mặt ở đây…”
Vài người gần như không thể đợi cuộc chiến đấu thêm nữa. Hai hạ sĩ người Ireland, James Percival “Paddy” de Lacy, người đã nâng cốc De Valera để “giữ chúng ta tránh khỏi cuộc chiến” vài giờ trước và người đồng đội Paddy McQuaid đứng ở mũi chiếc LST - được lên dây cót bởi rượu rum ngon của Hải quân - đang nghiêm trang quan sát những người lính. “De Lacy”, McQuaid nói, nhìn chằm chằm vào những người Anh xung quanh, “cậu có nghĩ là vài tay trong số họ hơi trẻ con không?”. Khi bờ biển đã gần kề, De Lacy gọi, “Được rồi, nào! Ta đi thôi! Tiến lên!”. Chiếc LST dừng lại. Trong khi binh sĩ đang lao ra, McQuaid hét lên với bờ biển mờ trong khói đạn, “Ra đây đi lũ chó, ra đây mà chiến với bọn tao!”. Rồi anh biến mất dưới nước. Một thoáng sau, anh ngoi lên và thở phì phì. “Ôi, lũ ma quỷ!”, McQuaid gầm lên, “Cố làm mình chết chìm trước khi đặt chân lên bờ!”.
Ngoài khơi bãi Sword, Binh nhì Hubert Victor Baxter ở Sư đoàn 3 Anh nổ máy chiếc xe bọc thép Bren Gun Carrier và chui ra từ chiếc tàu sắt, lao xuống nước. Ngồi lộ liễu trên chiếc ghế cao là đối thủ khó chịu nhất của anh, Hạ sĩ “Dinger” Bell, người mà Baxter đã đối đầu suốt nhiều tháng qua. Bell hét lên, “Baxter, ra khỏi chỗ đó mà nhìn đường cho rõ!”. Baxter quát trả, “Không cần! Tôi nhìn được!”. Trong khi họ đang tiến vào bờ, viên hạ sĩ bị kích động bởi thời khắc sôi động này, đã dùng đến chính thứ gây ra mối bất đồng. Anh ta đấm liên tiếp lên chiếc mũ sắt của Baxter và gào lên, “Đi tiếp đi! Đi tiếp đi!”.
Quân Anh đổ bộ lên bãi Sword.
Khi lính đặc công đổ bộ lên bãi Sword, người thổi kèn của Lord Lovat, William Millin lao khỏi tàu xuống chỗ nước sâu đến nách. Anh có thể thấy khói bốc lên từ bờ biển phía trước và nghe thấy tiếng nổ dữ dội của đạn cối. Trong khi Millin lội vào bờ, Lovat hét lên với anh, “Chơi bài “Highland Laddie” đi, anh bạn!”. Ngập đến thắt lưng trong nước, Millin đưa chiếc kèn lên môi và giữa những con sóng vỗ, nó réo rắt một cách quái dị. Tới mép nước, bất chấp đạn vẫn bắn, anh ta dừng lại và diễu đi tới lui dọc bờ biển, thổi kèn thúc đặc công tiến vào. Những người lính vượt lên anh, và trộn lẫn với tiếng rít của đạn và tiếng nổ của pháo là tiếng kèn kêu te te hoang dại khi Millin chơi bài “The Road to the Isles”. “Đúng cái ta cần đấy, anh bạn”, một lính đặc công kêu lên. Một người khác nói, “Cúi thấp xuống, cái thằng điên này”. |
|