Một cách khó khăn, binh sĩ chiến đấu mở đường qua từng thước đất trên bãi Omaha đẫm máu. Từ ngoài khơi nhìn vào, bãi biển đưa ra một cảnh tượng tàn phá ghê gớm. Tình hình căng thẳng đến mức vào buổi trưa, Trung tướng Omar Bradley trên chiến hạm Augusta đã bắt đầu cân nhắc khả năng di tản và chuyển hướng sang bãi Utah và các bãi biển của quân Anh. Nhưng trong khi Bradley đang đấu tranh với khó khăn, những người đang kẹt trong sự hỗn loạn của Omaha vẫn tiến lên.
Dọc theo Dog Green và Dog White, viên tướng cộc cằn 51 tuổi có tên Norman Cota sải bước tới lui trong làn mưa đạn, tay vung vẩy khẩu .45 và hô binh sĩ rời khỏi bãi biển. Dọc bãi cát đầy đá cuội, bên dưới bức tường biển và trong những đám cỏ ở chân đồi, những người lính nấp bên nhau chăm chú nhìn vị tướng, không tin được là một người có thể đứng thẳng mà vẫn sống.
Chuẩn tướng (sau này là Thiếu tướng) Norman Daniel Cota, Sr, Sư đoàn phó Sư đoàn Bộ binh 29 Mỹ.
Một toán biệt kích nằm tụm lại gần lối ra Vierville. “Lính biệt kích hãy dẫn đầu!”, Cota hét lên. Họ bắt đầu đứng dậy. Phía xe trên bãi biển có một xe ủi chất đầy TNT bị bỏ lại. Đó chính là thứ ông cần để phá bức tường chống tăng ở lối ra Vierville. “Ai sẽ lái nó?”, ông hô lớn. Không ai trả lời. Họ dường như vẫn còn bị tê liệt trước làn đạn tàn bạo đang đổ xuống bãi biển. Cota bắt đầu mất bình tĩnh. “Chẳng nhẽ không ai dám lái cái thứ khốn nạn đó lên đây à?”, ông gầm lên.
Một người lính tóc đỏ chậm rãi đứng lên và thong thả bước lại. “Để tôi”, anh nói.
Cota vỗ vào lưng anh ta. “Đúng là người tôi cần”, vị tướng nói, “giờ ra khỏi đây thôi”. Ông bước đi mà không nhìn lại. Phía sau, binh sĩ bắt đầu chuyển động.
Đó là điển hình. Chuẩn tướng Cota, Sư đoàn phó 29 đã trở thành tấm gương ngay lúc ông đặt chân lên bờ biển. Ông chỉ huy cánh phải của Sư đoàn 29, Đại tá Charles Canham, Trung đoàn trưởng 116 chỉ huy cánh trái. Canham với chiếc khăn tay đẫm máu buộc quanh vết thương, đi lại giữa những người chết, những người đang hấp hối và những người còn đang choáng váng, giục giã từng nhóm. “Chúng đang giết ta ở đây!”, ông nói. “Hãy tiến lên và giết chúng!”. Binh nhất Charles Ferguson kinh ngạc khi đại tá đi qua. “Thằng quái nào thế nhỉ?”, anh hỏi và rồi cùng những người khác nhỏm dậy.
Ở khu vực Sư đoàn 1 trên bãi Omaha, những cựu binh của Sicily và Salermo ra khỏi cơn sốc nhanh hơn. Hạ sĩ Raymond Strojny tập hợp đơn vị và dẫn họ lên đồi xuyên qua bãi mìn. Anh tiêu diệt một lô cốt trên đỉnh bằng súng bazooka. Strojny đã trở nên “hơi điên”. Cách đó 90m, Hạ sĩ Phillip Streczyk cũng đã hết chịu nổi. Vài binh sĩ nhớ lại là Streczyk gần như đá đít họ khỏi bãi biển và leo lên doi đất gài đầy mìn, nơi anh đã chọc thủng hàng rào dây thép gai của địch. Ngay sau đó, Đại úy Edward Wozenski gặp Streczyk trên đường. Wozenski kinh hoàng khi thấy Streczyk đạp phải một quả mìn Teller. Streczyk bình tĩnh nói, “Nó không nổ khi tôi dẫm lên, Đại úy ạ”.
Đại tá George A. Taylor, Trung đoàn trưởng 16 chạy khắp khu vực do Sư đoàn 1 đảm nhiệm, không quan tâm đến đạn pháo và súng máy đang cày đất xung quanh. “Có hai loại người nằm trên bãi biển”, ông hét lên, “những người đã chết và những người sẽ chết. Hãy ra khỏi đây”.
Ở khắp nơi, những sĩ quan, binh nhì và tướng lĩnh dũng cảm đều làm giống nhau là dẫn đầu đoàn quân. Khi đã bắt đầu, họ không dừng lại nữa. Hạ sĩ kỹ thuật William Wiedefeld, Jr bước qua xác của nhiều đồng đội, hiên ngang leo lên đồi qua bãi mìn. Thiếu úy Donald Anderson băng vết thương – anh đã bị bắn vào sau cổ và viên đạn đã xuyên ra ngoài qua miệng – thấy mình “có đủ dũng khí để đứng dậy, và từ thời điểm đó tôi đã từ một tân binh trở thành một cựu binh”. Hạ sĩ Bill Courtney ở Tiểu đoàn Biệt kích 2 trèo lên đồi và hét gọi với tiểu đội, “Tiến lên! Lũ khốn đã bị quét sạch!”. Đột nhiên một loạt súng máy bắn về phía trái anh. Courtney lăn tròn, ném 2 quả lựu đạn và lại hét lên, “Tiến lên! Tiến lên! Bây giờ lũ khốn đã bị quét sạch!”.
Trong khi bộ binh vận động, vài tàu đổ bộ bắt đầu di chuyển vào bờ, lách qua những vật cản. Thuyền trưởng trên những tàu khác thấy điều đó có thể thực hiện được và làm theo. Một số khu trục hạm yểm trợ đã vào gần đến mức mạo hiểm với nguy cơ đắm tàu, từ đây họ bắn trực xạ vào các vị trí địch. Dưới hỏa lực chi viện, lính công binh bắt đầu hoàn thành công việc phá hoại đã khởi đầu gần 7 tiếng trước đó. Khắp nơi trên bãi Omaha, vòng khóa chết chóc dần dần bị phá vỡ.
Quân Mỹ chiến đấu trên bãi Omaha.
Khi binh sĩ thấy có thể tiến lên, nỗi sợ và thất vọng nhường chỗ cho cơn giận dữ. Gần đỉnh đồi Vierrville, Binh nhất Biệt kích Carl Weast và đại đội trưởng của anh, Đại úy George Whittington phát hiện ổ súng máy Đức với 3 tên. Khi Weast và đại úy thận trọng bọc hậu nó, một lính Đức bất ngờ quay lại, nhìn thấy họ và kêu lên "Bitte! Bitte! Bitte!". Whittington bắn chết cả ba. Quay sang Weast anh nói, “Tớ chả hiểu “bitte” nghĩa là gì”.
Vượt qua cảnh rùng rợn là bãi biển Omaha, binh sĩ phát triển vào đất liền. Lúc 1:30, Trung tướng Bradley sẽ nhận được thông điệp: “Các đơn vị bị cầm chân ở Easy Red, Easy Green, Fox Red đang tiến chiếm các điểm cao phía sau bãi biển”. Đến cuối ngày, Sư đoàn 1 và 29 sẽ vào sâu được 1,5km. Cái giá của Omaha: gần 2.500 người chết, bị thương và mất tích. |