|
Tác giả |
Đăng lúc 8-11-2012 23:30:06
|
Xem tất
Chương 14
“Khi tôi nhập vai vào nhân vật luật sư của mình… tôi đã nghĩ đến cô”
14.1 Mọi thứ diễn ra nhanh như chớp kể từ khi họ hạ cánh, nhanh đến nỗi dường như Taylor chẳng có cơ hội để nghỉ ngơi lấy một phút. Xe hơi ra tận sân bay đón họ. Sau khi đã yên vị, người tài xế cùng hai gã vệ sĩ ngay lập tức đưa họ đến The Strip. Jason vẫn cương quyết từ chối tiết lộ cho cô biết thêm manh mối về việc họ sẽ làm gì tối nay.
Chiếc xe đỗ ở một nơi có vẻ như là lối vào bên hông của một khách sạn cực lớn, Taylor chỉ biết có thế. Hai người vệ sĩ hộ tống họ vào sâu bên trong, đi xuyên qua một mê cung hành lang và lối đi cho đến khi bằng một cách nào đó, họ đã vào tới sòng bài và nhanh chóng được đưa đến phòng VIP.
Khi đã ngồi sau lớp màn nhung đỏ của khu vực dành riêng cho khách VIP, Jason gật đầu ra hiệu cho người vệ sĩ tạm thời lánh đi chỗ khác. Trong lúc Taylor còn mải nhìn họ đi ra và cố gắng nghiên cứu đống dữ kiện vừa thu thập được thì giám đốc sòng bài bước vào, thân mật bắt tay Jason. Tới lúc này, cô mới lờ mờ nhận ra họ đang ở đâu.
“Chào mừng ngài đã trở lại Bellagio, Ngài Andrews”. Vị giám đốc chào đón họ với nụ cười ấm áp. Khi lão dắt họ đến một bàn chơi, Taylor kéo Jason lại gần.
“Anh dẫn tôi đi chơi cờ bạc hả?”, cô thầm thì. Cô chưa bao giờ chơi bài cả. Thật tình mà nói, cô thấy chẳng có gì đáng làm ầm ĩ hết.
“Không chỉ đánh bạc đâu”, Jason hào hứng đáp.
Họ đến một bàn toàn những con bạc lớn đang hăng hái đặt cược.
“Trò ru lét nhé?”, anh nói với giọng ngưỡng mộ.
Theo những gì Taylor thấy thì có gì đó diễn ra khi có người thảy xúc xắc và tất cả mọi người bắt đầu gào thét. Người đàn ông cầm một cây dài đứng ở giữa bàn gào lên “Tới!” và phỉnh được quẳng tứ tung trên bàn.
Cô gật gật. “Ờ, trò ru lét, được đó!”
Sau khi coi thêm một chút nữa, cô nghiêng người qua phía Jason.
“Ờ… lấy mấy cái phỉnh ở đâu thế?”
Nở một nụ cười quyến rũ, Jason nắm lấy tay Taylor, kéo cô đi.
“Được rồi, hãy ôn lại những gì cô vừa được học nào!”
Rõ ràng Jason đang tỏ ra hết sức thích thú với vị thế đầy uy quyền của mình lúc này, anh bắt đầu lại bài giảng của mình. Mọi thứ tiến triển hơn sau đợt thất bại thảm hại đầu tiên – khi đến lượt Taylor được thảy, cô đã quên chuyển tay trước khi quăng xúc xắc ra bàn. Và với cái kiểu mọi người đang gào lên, cô cứ tưởng rằng có ai mới bị ăn đạn đồng ở đây. Khi cô nhận ra rằng họ đang ra sức la hét là vì cô, cô đã hồi hộp đến mức làm rớt xúc xắc xuống sàn nhà. Và lúc đó, thật sự mọi người đã làm mọi việc trở nên rối tung cả lên.
Nhưng giờ, với sự dạy dỗ tận tình của Jason, Taylor đã hiểu ra một hai điều về cái trò thảy xúc xắc này. Rất sẵn sàng, cô gật đầu nôn nóng trong khi anh vẫn tiếp tục bài giảng.
“Cửa đầu tiên lúc nào cũng phải đặt hết vào cửa xỉu”, Jason nói, “Rồi, nếu cô muốn kiếm thêm chút đỉnh thì cược tiếp vào vòng hai, cũng đặt hết vào xỉu. Qua cái đó sẽ tới cửa cược tiền, đặt hai số 6 và 8 vì chúng dễ ra nhất. Còn nếu cô thấy vận đang đỏ thì cứ thử đặt một số xem, nhưng không phải dễ ăn đâu.”
Taylor nốc một ngụm Vodka Tonic. Cô hầu bàn vẫn đang bưng tới bưng lui khay đồ uống và cho đến lúc này, hai người đều đã uống kha khá.
“Rồi mấy chỗ bên khúc đó nữa…”, cô nói, chỉ tay vào khu vực giữa bàn với những con số bự chảng “2, 3, 4, 9, 10, 11, 12” được viết bằng màu xanh lá cây.
“Tôi đã nói cô rồi mà, đừng đặt ở đó!”, Jason lên lớp. “Chỉ có mấy con gà mới đặt những chỗ như vậy.”
Taylor phủi tay. “Nhưng tôi thích chỗ đó. Có tới bảy cơ hội để thắng.”
“Cô muốn được nhìn nhận như là một người biết rõ mình đang làm gì hay là một thiếu nữ ngốc nghếch hả?”
Taylor trợn mắt. “Tôi không tin nổi là anh vừa nói như thế đấy.”
“Nó đã trôi tuột ra khỏi miệng tôi trước khi tôi kịp suy nghĩ.”
Taylor phì cười. Có lẽ Vodka ấm nóng đã bắt đầu có tác dụng. “Lời nói đâu có được trau chuốt như lúc anh diễn theo kịch bản, phải không?”, cô chọc.
Jason nghiêng đầu. “Ờ, tôi không biết, tôi thấy cũng được lắm mà.”
Taylor chợt nhận ra họ đang đứng gần nhau đến thế nào. Cô không định… lả lơi như thế. Nó tự nhiên trở thành như vậy đó. Món Vodka ngu ngốc! Ngay từ giờ, cô phải hãm phanh cái vụ uống rượu chùa thoải mái này mới được.
“Xin lỗi cô!”. Cô nghe giọng một ai đó.
Rời mắt khỏi Jason, cô nhìn qua và thấy người chủ xị đang cầm cây trịch gõ gõ vào hột xúc xắc đang nằm trên bàn ngay trước mặt cô.
“Cô có chơi không?”. Ông ta hỏi. “Tới lượt cô rồi đó!”
Taylor vẫn cảm nhận được ánh mắt Jason sau gáy. Gật đầu, Taylor uống thêm một ngụm đầy rượu, cô cần chút thời gian để lấy lại bình tĩnh. Rồi cô nhặt hột xúc xắc lên.
“Được… được, các chàng trai…”. Taylor nói với vẻ tự tin. “Để tôi cho mấy người biết trò chơi này là như thế nào!”
Nghe thế, Jason liền chỉ tay vào đống phỉnh trước mặt cô.
“Tĩnh tâm, tĩnh tâm nhé sếp sòng! Đừng có nổi cáu với đống phỉnh trị giá mỗi cái năm đô kia đấy nhé!”. Anh gật đầu cảm kích người quản sòng đã miễn cho họ mức cược ít nhất năm trăm đô một lần. “Một lần nữa, cám ơn anh nhé!”
“Không có gì, thưa ngài Andrews”. Người quản sòng nói.
Taylor quay lại phía Jason, tỏ vẻ bực dọc.
“Anh có thể làm ơn ngừng chỉ rõ cho mọi người biết điều đó được không?”
Và ở bên bàn bài kế bên, Rob không thể tin được vào mắt mình. Jason Andrews và Người phụ nữ bí mật đang đứng cách anh có vài bước, anh có thể nhìn thấy họ rõ mồn một.
Dù gì đi nữa Scott cũng đã nói đúng về một điều – cô gái ấy cực kỳ hấp dẫn. |
|