Quên mật khẩu
 Đăng ký
Tìm
Event Fshare

Xem: 25860|Trả lời: 104
In Chủ đề trước Tiếp theo
Thu gọn cột thông tin

[Hiện Đại - Xuất Bản] Nguời Đàn Ông Quyến Rũ Nhất Còn Sót Lại | Julie James (Hoàn)

[Lấy địa chỉ]
Nhảy đến trang chỉ định
Tác giả
Nguời Đàn Ông Quyến Rũ Nhất Còn Sót Lại

Tác giả: Julie James
Dịch giả: Vũ Uyên Phương
Được xuất bản bởi Sách Việt và NXB Văn học
Độ dài : 35 chương


Tóm tắt:


Một mối quan hệ giống như một kịch bản phim, nếu như sau một tiếng mà nó không làm tôi thích thú, tôi sẽ không bao giờ phí phạm thời gian vì nó nữa.

- Cô có hay hẹn hò không?
- Với tiêu chuẩn người đàn ông quyến rũ nhất thì không... Tôi không hẹn hò nhiều.

Cuộc đời không phải lúc nào cũng chỉ có "hợp lý" và "có lí do". Đôi lúc chỉ cần nhắm mắt và nhảy đại một cái! Nhát là trong những mối quan hệ tình cảm, cần phải liều lĩnh và quyết đoán.

Rate

Số người tham gia 2Sức gió +6 Thu lại Lý do
tokpokki + 5 đọc truyện này đổi gió....ủng h.
Pim + 1 Ủng hộ bạn

Xem tất cả

Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

Sofa
 Tác giả| Đăng lúc 4-11-2012 12:14:13 | Chỉ xem của tác giả
Chương 1
Đàn ông à? Chuyện nhỏ! Cô có thể đối đầu với bất kỳ gã đàn ông nào. Tất nhiên là cô luôn nắm phần thắng.


1.1 TAYLOR DONOVAN có thể chưa quen lắm với cuộc sống mới ở Los Angeles nhưng chắc chắn cô sẽ nhận ra một đống thứ vớ vẩn dù chỉ là bất chợt nghe thấy thôi.

8 giờ 15 phút sáng thứ Hai. Dù sao đi nữa, đối với Taylor mà nói thì vẫn còn hơi sớm để giải quyết những rắc rối vô nghĩa được đưa ra trong vòng phán xét cuối cùng của gã luật sư bên nguyên, Frank Seidlecki đến từ Ủy ban Cơ Hội Việc Làm Bình Đẳng (EEOC)[1]. Nhưng gượm đã, dẫu sao hôm nay cũng là một ngày nắng đẹp ở miền nam California, ly Starbucks cô uống bắt đầu phát huy tác dụng. Và cô đã sẵn sàng cho một ngày mới đầy hứng khởi.

Frank gọi cho Taylor khi cô vừa lái vào bãi đậu xe của tòa nhà văn phòng tại trung tâm thành phố L.A[2]. Cô để yên cho gã luật sư bên nguyên thao thao bất tuyệt trong nhiều phút mà tuyệt nhiên không có ý định xen ngang, làm gián đoạn câu chuyện về những bằng chứng thuận lợi mà thân chủ của gã đang nắm trong tay, cũng như việc Taylor và thân chủ của cô nên biết là họ may mắn đến mức nào khi được đề nghị trả ba mươi triệu đô la ít ỏi để hủy vụ kiện này.

Nhưng cái gì cũng có giới hạn của nó. Ai mà đủ sức chịu đựng quá nhiều thứ vô lý chỉ trong một cuộc gọi vào sáng thứ Hai, cho dù ly Starbucks có ngon đến mức nào đi chăng nữa?

Nghĩ vậy, Taylor chẳng còn lựa chọn nào khác ngoài việc cắt ngang cái giọng huênh hoang, rỗng tuếch của Frank và ước điện thoại sẽ không bị mất sóng khi cô bước vào thang máy.

“Frank, Frank!”. Cô nói với giọng kiên quyết nhưng không kém phần chuyên nghiệp. “Không thể có chuyện chúng tôi chấp nhận giải quyết mọi việc với con số đó. Ông muốn chỗ tiền ấy chỉ vì thân chủ của ông đã nghe vài từ có bốn-chữ-cái tại nơi làm việc à?”

Cô chợt nhận ra một cặp vợ chồng lớn tuổi đã bước vào thang máy cùng mình. Cô nở một nụ cười lịch sự với họ trước khi quay trở lại câu chuyện.

“Ông biết đấy, nếu EEOC muốn đòi thân chủ tôi ba mươi triệu đô la với tội danh quấy rối tình dục”, cô tiếp tục, “thì ít nhất hãy chỉ cho tôi xem ai bị gọi là “lẳng lơ” hay “gái điếm”.”

Liếc mắt nhìn qua, Taylor thấy bà cụ – tầm khoảng bảy mươi lăm tuổi – đang nhìn ông chồng với ánh mắt rất không hài lòng. Nhưng ngay sau đó, Frank lại bắt đầu huyên thuyên về những thứ được gọi là quyền lợi chính đáng của nguyên cáo.

“Thật sự mà nói, tôi không ấn tượng lắm với trường hợp của ông”. Cô ngắt lời gã luật sư. “Tất cả những gì ông có được chỉ là chuỗi rời rạc của một số sự cố rất nhỏ. Nó không giống như chuyện bị ai đó vỗ vào mông hay bóp ngực.”

Taylor nhận thấy cặp vợ chồng già tuy tỏ ra nhã nhặn nhưng rất nhanh chóng dịch người xa ra khỏi chỗ cô đứng, họ ép mình vào góc đối diện của thang máy.

“Tất nhiên, tôi không đùa với ông”. Cô trả lời câu hỏi của gã luật sư bên nguyên. “Chúng ta đang nói về ba mươi triệu đô la đấy!”. Thay vì hét trả lại hắn, giọng cô lại có vẻ cười cợt, mà theo kinh nghiệm thì cách này sẽ làm cho đối thủ của cô càng thêm điên tiết.

Không để lãng phí thêm một giây phút nào nữa, cô tóm lược vị thế của mình bằng vài ý cơ bản trước khi cúp máy.

“Frank, vụ kiện này là một trò hề, một hành động tống tiền không hơn không kém. Thân chủ của tôi không làm gì trái pháp luật hết. Cả ông và tôi đều hiểu rõ, tôi sẽ không gặp bất kì khó khăn nào để chứng minh điều này trước bồi thẩm đoàn. Do đó, chẳng còn lý do gì để tôi và ông phải thảo luận thêm nữa về cách giải quyết nực cười mà ông vừa nêu. Hãy gọi cho tôi khi có ai đó nhìn thấy một cái dương vật!”

Taylor gập điện thoại một cách dứt khoát rồi thả nó vào túi xách, nở một nụ cười gượng gạo với đôi vợ chồng già đang đứng ép sát lưng vào thành thang máy và nhìn chằm chằm vào cô, miệng há hốc vì kinh ngạc.

“Cháu xin lỗi về cái vụ “dương vật” ấy”. Cô nói, cố gắng cải thiện tình hình. “Nhưng cháu nghĩ mình đã mất cảm giác với nó rồi”. Cô nhún vai một cách hết sức ngây thơ, cùng lúc đó, thang máy báo hiệu đã đến tầng hai mươi ba bằng tiếng chuông reo lớn. Taylor quay lại nhìn cặp vợ chồng già thêm một lần cuối.

“Tai nạn nghề nghiệp thôi ạ.”

Taylor nháy mắt. Ngay lúc ấy, cánh cửa mở ra và cô sải bước hướng về phía văn phòng bận rộn đang chờ đợi mình.
TAYLOR THÍCH ÂM THANH NÁO NHIỆT, nhộn nhịp của văn phòng luật sư. Chuông điện thoại đổ liên hồi, những cuộc tranh luận sôi nổi đến mức âm lượng của chúng lọt ra cả những cánh cửa đóng kín, máy in không ngừng cho ra những bản tóm tắt dày tới năm mươi trang, tiếng xe thư tín chạy tới chạy lui sau khi để lại những tập đơn kiện, hồ sơ - tất cả tạo nên một bản nhạc truyền đến tai cô. Đó là âm thanh của những con người đang hăng say làm việc.
Và không một cộng sự nào - cô hi vọng rằng các cộng sự cấp cao khác cũng nhất trí với quan điểm này - có thể làm việc chăm chỉ, siêng năng hơn cô.
Thấm thoắt đã bảy năm kể từ ngay cô bước chân vào  văn phòng luật  Gray & Dallas, chi nhánh Chicago. Cô đã nỗ lực hết sức để mọi người biết rằng người cộng sự mới của họ chắc chắn sẽ có những bước tiến dài trong sự nghiệp. Và khi công ty điều động cô đến L.A.để giải quyết vụ kiện - đang là tâm điểm chú ý của dư luận - về việc quấy rối tình dục ở một công ty dah tiếng nhất nước, cô hiểu rằng đây là sự thử thách dành cho mình. Cô đã rất sắn sàng để đón chờ mọi thứ.
Sáng hôm ấy, khi Taylor rảo bước dọc theo hành lang đến văn phòng của mình, cô lướt ngang qua bàn của thư ký riêng mà cô đã làm quen được hai tuần kể từ ngày đến L.A.
"Buổi sáng tốt lành, Linda. Có tin nhắn nào cho tôi không?"
Linda bật dậy ngay như một chiếc lò xo - rõ ràng có một cái gì đó từ Taylor làm cho người xung quanh cô cảm thấy rằng tốt hơn hết là họ nên tỏ ra bận rộn.
"Chào buổi sáng, cô Donovan." Linda trả lời một cách duyên dáng và không kém phần chuyện nghiệp.
"Có một lời nhắn. Ông Blakely muốn gặp cô tại văn phòng riêng của ông ấy, sớm nhất có thể." Taylor đột nhiên sững lại. Quái thật! Sáng nay cô đâu có kế hoạch gặp Sam cơ chứ.
"Ông ta có nói gặp tôi về chuyện gì không?"
"Da, không, thưa cô Donovan."
Vừa tiếp tục đi về văn phòng, cô vừa nhắn lại với Linda:
"Cô gọi cho thư ký của Sam nói là tôi sẽ ở đấy trong vòng năm phút nữa nhé!" Thò đầu ra cửa, cô mỉm cười với cô thư ký mới: "Linda này! Nhớ nhé, gọi tôi là Taylor!"


[1] Equal Employment Opportunity Commission (viết tắt là EEOC) được thành lập nhằm kiểm soát và ngăn chặn sự kì thị tại công sở dưới bất cứ hình thức nào, như ấn định mức lương hoặc quyết định thuê mướn dựa trên giới tính, sắc tộc, tôn giáo hay tuổi tác thay vì theo khả năng chuyên môn cũng như đảm bảo sự công bằng trong công việc cho những người khuyết tật hay có giới hạn về ngôn ngữ.

[2] L.A. là tên viết tắt của thành phố Los Angeles, Hoa Kì.
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

Ghế gỗ
 Tác giả| Đăng lúc 4-11-2012 13:10:48 | Chỉ xem của tác giả
1.2 Taylor không thể kiềm chế được mà phải dừng lại để chiêm ngưỡng văn phòng của Sam trước khi gõ cửa thông báo sự hiện diện của mình. Đó quả là một văn phòng tráng lệ, hào nhoáng với bàn và giá sách được chế tác một cách đồng bộ từ gỗ anh đào, thảm màu kem và cửa sổ lớn từ trần nhà đến sàn ở hai bên tường.

Đối với cô, sự xa hoa của một văn phòng luật không chỉ nhằm mục đích tạo ấn tượng đẹp với thân chủ, với đối tác hay với các luật sư khác mà nó còn thể hiện sự thành đạt của người luật sư ấy.

Donovan hi vọng trong tương lai gần, cô cũng có thể sở hữu một văn phòng như vậy – một dấu hiệu chứng tỏ cô đã đạt được mục tiêu tối thượng của cuộc đời mình.

Bố mẹ Taylor đã phải hi sinh rất nhiều để bây giờ cô có thể đường hoàng đứng tại nơi đây. Lớn lên trong một xóm lao động nghèo ở Chicago, cô có ba ông anh rất đỗi nghịch ngợm, phá phách và vô tổ chức, họ từng theo học trung học tại một trường dòng dành cho nam sinh của địa phương. Ban đầu, ai cũng nghĩ Taylor sẽ vào học ở một trường nữ sinh tỉnh lẻ như các anh cô, nhưng sau khi nhìn thấy bảng thành tích xuất sắc của cô con gái duy nhất, bố mẹ Taylor quyết định cô xứng đáng được học ở ngôi trường đáng đồng tiền bát gạo nhất có thể, cho dù điều này đồng nghĩa với việc họ sẽ phải tiêu đến những món tiền mà thậm chí họ chưa từng có. Cho nên, để có được mười tám nghìn đô la đóng học phí mỗi năm cho trường Đại học Luật Chicago trong khi vẫn phải chu toàn tiền sinh hoạt cho bốn đứa con, bố mẹ cô đành cầm cố ngôi nhà một lần nữa, chẳng những thế, bố cô còn bán đi chiếc Corvetter Stingray mui trần đời 1965 trong ga-ra mà ông vẫn hằng yêu thích.

Cảm kích trước sự hi sinh to lớn của bố mẹ, Taylor thầm nhủ họ sẽ không bao giờ phải hối hận vì đã đầu tư tất cả cho việc học của cô. Chính lời hứa ấy đã tạo nên động lực giúp cô vượt qua dễ dàng các kỳ thi trung học, cao đẳng và cuối cùng là trường Luật Northwestern danh tiếng. Đó cũng là mục tiêu để cô phải nỗ lực không ngừng cho đến tận ngày hôm nay.

Với tấm bằng cử nhân Luật, Taylor chọn làm việc tại Gray & Dallas chỉ với một lý do hết sức đơn giản: Đó là công ty Luật hàng đầu ở Chicago, đồng thời cũng là một trong những công ty tốt nhất thế giới. Cô cảm thấy tự hào khi được là một phần của bộ máy này. Và cô sẽ làm tất cả mọi thứ để giành được thành công tại nơi đây.

May mắn cho Taylor, không giống như đại đa số bạn bè trong trường – chọn Luật chỉ vì học Dược quá khó và tốn rất nhiều thời gian để có thể kiếm ra tiền, hoặc vì áp lực gia đình, hoặc chẳng qua họ không biết lựa chọn ngành nào tốt hơn – cô thật sự muốn trở thành một luật sư. Ngay giây phút cô được điều khiển buổi thẩm vấn đầu tiên trong một phiên xử tập sự tại trường, mọi thứ dường như rất hiển nhiên với cô, đây là con đường mà cô đã lựa chọn.

Vì thế, khi đứng trước văn phòng tiện nghi của Sam, cô nở một nụ cười đầy ngưỡng mộ và hi vọng vào những điều sắp đến.

Một ngày nào đó… Taylor nhủ thầm… một ngày nào đó thôi!

Chỉnh đốn lại trang phục, Taylor khẽ gõ cửa. Sam rời mắt khỏi máy tính, mỉm cười lịch sự chào cô.

“Taylor à? Vào đi!”

Taylor ngồi xuống ghế đối diện Sam. Theo đúng phong cách của những tay luật sư cáo già, ghế dành cho khách luôn thấp hơn ghế của chủ nhân khoảng sáu inch[1], nó tạo cho Sam vị thế của kẻ bề trên, giữ cho tầm mắt của ông luôn nhìn xuống các vị khách của mình.

“Xong xuôi hết rồi chứ hả?”. Sam hỏi thăm.

Taylor cười bẽn lẽn khi nghĩ tới những thùng các tông còn chưa mở nằm rải rác khắp hành lang bên ngoài phòng khách căn hộ hai phòng ngủ mà công ty đã thuê cho cô.

“Cũng gần xong rồi ạ.”

“Mỗi lần dọn nhà y như chịu cực hình, phải không?”

“Nó giúp tôi cảm thấy bận rộn khi tôi không ở đây.”

Sam nhìn cô chăm chú. “Đấy, chưa gì tôi đã thấy cô muốn biến mình thành cú đêm rồi. Cô nên dành một chút thời gian để nghỉ ngơi và ổn định mọi thứ trước khi vụ án của cô đến giai đoạn cao trào.”

Taylor nhún vai một cách quả quyết. Đối với cô, không gì bằng được làm việc hết sức mình. Và Sam Blakely – người đứng đầu của thành đoàn luật sư L.A. – là người cô muốn gây ấn tượng nhất.

“Tôi chỉ muốn mình sẵn sàng cho mọi thứ thôi ạ.”

Sam bật cười khe khẽ, nụ cười hài lòng về thái độ làm việc của Taylor nhưng vẫn ngầm chứa sự sắc sảo, cáo già của một luật sư giàu kinh nghiệm.

“Vậy thì cho tôi biết vụ kiện đó đi tới đâu rồi!”

Taylor ngả lưng vào ghế một cách thoải mái khi thông báo cho Sam những vấn đề chính.

“Mọi thứ đang hết sức suôn sẻ. Chúng ta đã được gọi đến để cung cấp những bằng chứng sẽ được dùng tại tòa vào tuần này, tôi nghĩ rằng chúng ta có thể bác bỏ một nửa số chứng cứ từ EEOC. Một trong những luật sư bên đó đã gọi cho tôi vào sáng nay để thảo luận về việc hòa giải.”

“Vậy cô trả lời sao?”

Taylor nghiêng đầu duyên dáng. “Có thể nói là họ nhận ra rằng, chúng ta chẳng quan tâm gì đến chuyện đó cả.”

Sam cười khoái trá.

“Tốt! Thường xuyên cập nhật cho tôi về vụ này nhé! Nếu cần hỏi gì thêm thì cô cứ ghé qua văn phòng của tôi, đừng ngại!”

Taylor gật đầu, thầm cảm kích việc Sam không hề nhúng tay vào và cho cô quyền tự do giải quyết vụ kiện. Từ lúc cô đến L.A., ông đã sẵn lòng để cô tự cáng đáng mọi thứ. Cách quản lý này mang đến cho cô cơ hội phát triển nhanh chóng.

Những tưởng buổi nói chuyện đã kết thúc, nhưng thay vì để cho cô đi, Sam cứ nhấp nhổm như có điều gì đó chưa được tỏ bày.

“Có điều gì khiến ông bận tâm à, Sam?”

Cô nhận ra Sam có chút gì đó… là lạ. Do chưa biết nhiều về Sam nên cô không thể cư xử với ông như những luật sư khác ở Chicago.

Cô tiếp tục chờ đợi trong khi Sam tựa lưng vào ghế và nhìn cô chăm chú, nó tạo ra một bầu không khí ngột ngạt, gay cấn, nghẹt thở cho những điều mà ông sắp nói ra.

Giống như những luật sư khác mà Taylor đã từng tiếp xúc, Sam xử sự như thể ông đang đứng trước bồi thẩm đoàn.

“Thật ra, có một vấn đề tôi hi vọng sẽ nhận được sự giúp đỡ từ cô”. Sam bắt đầu nói một cách cẩn trọng. “Tôi biết chúng tôi chỉ được mượn cô từ Chicago để giải quyết vụ kiện quấy rối tình dục, nhưng việc sắp tới tôi muốn bàn với cô không phải là một công việc toàn thời gian.”

Taylor tò mò vì cách vào đề của Sam. Cô đã phải làm việc cả ngày lẫn đêm, chưa kể cuối tuần. Thế nên, nhiệm vụ bí ẩn này chắc chắn phải rất quan trọng và mang lại lợi ích lớn cho công ty thì Sam mới muốn xen nó vào thời khóa biểu làm việc vốn đã khá dày đặc của cô.

“Đây là một vụ từ thiện à?”

Sam ngả lưng ra sau ghế trong khi cân nhắc một cách kỹ càng câu hỏi của cô, nhìn ông lúc này giống như một nhân chứng đang bị dồn vào thế bí.

“Ờ thì… cũng không chính xác lắm. Tôi gọi đó là một sự chiếu cố.”

Cỗ máy báo động vớ vẩn của Taylor bỗng rú lên ầm ĩ. Cái gọi là “chiếu cố” thường đồng nghĩa với việc phí phạm những giờ làm việc không công để chuẩn bị các bài diễn thuyết trước đoàn luật sư hoặc những đề tài nghiên cứu về Luật lái xe khi say rượu (DUI[2]) tại Natchitoches, bang Louisiana, hay giúp cho đứa cháu hư đốn nhưng tốt bụng khỉ gió nào đó.

“Vậy đây là thể loại chiếu cố gì ạ?”. Taylor hỏi, mặc dù cô đã biết rõ câu trả lời của Sam sẽ như thế nào.

“Thật sự thì nó cũng hay ho lắm…”. Ông bắt đầu. Tất cả các luật sư đều miêu tả các hành vi phạm tội của những người bà con hư hỏng bằng những từ đại loại như “trường hợp thú vị”.

Sam rướn người về phía trước. “Thật ra thì đây là một trường hợp thú vị…”.

Trúng phóc! Taylor cố tỏ ra hào hứng với câu chuyện của Sam.

“Sự chiếu cố này dành cho một cộng sự của chúng ta, Bill Mitchells, chắc cô đã quá quen với cái tên này, ông ấy là Trưởng phòng Thuế vụ. Một trong những thân chủ của ông ta muốn chúng ta giúp đỡ”.

Suýt chút nữa là Taylor đã trợn tròn mắt. Tuyệt vời! Họ hàng hư hỏng của thân chủ. Điều tồi tệ nhất – hơn cả những đứa con được nuông chiều quá mức của đám đồng nghiệp giàu có – là mấy công tử hư đốn của các vị chủ tịch giàu sang đáng kính.

Cô gồng người nghe Sam cao giọng. Nhưng những gì ông nói tiếp sau đó làm cô hết sức ngạc nhiên.


[1] 1 inch tương đương với 2,54cm, điều đó có nghĩa là ghế của Sam cao hơn ghế của khách khoảng 15,24cm.

[2] DUI là viết tắt của cụm từ “Driving Under the Influence”, đạo luật quy định về việc xử lý các hành vi vi phạm trong khi lái xe ở Hoa Kì.
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

Tầng
 Tác giả| Đăng lúc 4-11-2012 13:13:35 | Chỉ xem của tác giả
1.3 “Cô cũng biết đấy, công việc chính của Bill là lo việc đóng thuế cho hầu hết các nhân vật tiếng tăm nhất ở Hollywood. Một trong những khách hàng của Bill, một nam diễn viên, đang chuẩn bị quay một bộ phim hình sự trinh thám. Anh ta đề nghị được làm việc với một trong các luật sư bào chữa của chúng ta để có thêm kinh nghiệm thực tế về cách thức làm việc của luật sư ở tòa án. Ờ, cô biết đó, đại loại như là phong cách, thái độ, rồi đi đứng ra làm sao, mấy thứ tương tự như vậy.”

Sam ngừng một chút như để tăng phần kịch tính cho câu chuyện. Điều này giúp Taylor có thời gian để tiêu hóa hết những gì mà ông ta vừa đề cập. “Làm bảo mẫu” cho một anh chàng diễn viên trong khi chỉ còn ba tuần nữa là đến phiên xử? Thật vớ vẩn hết chỗ nói! Có lẽ đây chỉ là một trò đùa ác ý… Ha ha, trêu chọc một đồng nghiệp mới đến từ miền Tây với suy nghĩ rằng tất cả mọi người ở L.A. đều bị mê hoặc bởi các ngôi sao Hollywood!

Taylor mỉm cười, lắc lắc ngón tay của cô trước mặt Sam để ông biết rằng cô cũng đang cảm thấy tức cười lắm. “Tôi chắc là ông đang trêu tôi.”

Sam nghiêm mặt, nhìn cô với ánh mắt “Cô có vấn đề à?” mà luật sư hay dùng với cộng sự khi yêu cầu họ coi lại bản báo cáo Quý. Xem ra Sam thực sự chẳng có chút hài hước nào trong đó cả. Thế là xong phim!

“Tôi nói thẳng nhé, Taylor”, Sam cố gắng dùng cái giọng tôi-là-bạn-của-cô, “Tôi sẽ không điều một luật sư nào khác làm việc này. Tôi cần họ cho những phi vụ tốt hơn và có thể mang về tám trăm đô la mỗi giờ”. Ông nháy mắt.

Đứng trước công chúng và những khách hàng – thân chủ, luật sư thường giả vờ bối rối vì món tiền luật phí cao một cách vô lý. Nhưng ở sau lưng, đó thực sự là điều làm họ tự hào.

“Dù sao đi nữa, đây là một cơ hội cực kỳ tốt để phát triển mối quan hệ với vị thân chủ này”, ông tiếp, “tôi cần một cộng sự có thể gây được ấn tượng tốt ngay từ ban đầu. Và người đó, không ai khác, chính là cô!”

Taylor đan chéo hai tay trên đùi và tính toán thật nhanh đường thoát. Cô biết ông đang nghĩ việc mang đến cho cô cơ hội này cũng tương tự như việc khen ngợi cô, nhưng làm việc chung với một anh chàng diễn viên đỏng đảnh, ỡm ờ, kèm theo những cảnh diễn xuất ngớ ngẩn ở tòa án không phải là điều cô thấy thích hợp với tính chất nghiêm túc của nghề này.

Taylor cười gượng gạo. “Sam này, tôi thấy hãnh diện lắm. Nhưng ông không nghĩ là kiếm một nhân viên nào khác của văn phòng sẽ thích hợp hơn tôi cho cái dự án này sao? Tôi ghét bị xem là người đi giành giật cơ hội cộng tác với ngôi sao Hollywood trong khi mới chân ướt chân ráo tới đây.”

Lý do rất hay, cô ngẫm nghĩ. Rõ ràng là cô cũng có năng khiếu diễn kịch đấy chứ! Nhưng Sam cũng không vừa khi tung ra con át chủ bài.

“Taylor, văn phòng Chicago nói với tôi chắc như đinh đóng cột rằng cô là luật sư giỏi nhất của họ. Nếu thật sự như vậy, việc cô đại diện công ty tham gia vào dự án này là điều hết sức hiển nhiên, đúng không?”

Câu nói ngay lập tức thách thức trực tiếp kỹ năng nghề nghiệp của Taylor. Nó xoáy ngay vào đúng tử huyệt. Cô thở dài, có duy nhất một câu trả lời mà thôi.

“Lúc nào thì ông cần tôi?”

Sam cười đắc thắng, lúc này vẻ mặt của ông nhìn cáo già hơn bao giờ hết.

“Thứ năm này.”

Trong một tích tắc, Taylor cảm thấy dường như cô đã tìm ra được lối thoát.

“Ơ… Tệ thật!”. Cô nói. “Hôm đó tôi phải đứng trước chánh án để tranh cãi bảo vệ cho các bằng chứng của chúng ta”. Cô búng tay. Rảnh nợ!

Nhưng Sam đâu để cô tẩu thoát dễ dàng như thế.

“Tôi biết là cô rất rất không muốn bỏ lỡ phiên tòa, nhưng chắc chắn là cô sẽ tìm được người thay thế dễ dàng thôi.”

Chắp tay một cách lịch sự, ông ra dấu rằng vấn đề này đã giải quyết xong. Taylor đành đứng dậy, rời khỏi văn phòng của Sam và không quên gửi lại nụ cười với thông điệp tôi-đang-quá-đỗi-hạnh-phúc-khi-bị-cái-dự-án-rác-rưởi-này-chen-vào-lịch-trình-của-mình đến người-đồng-nghiệp-tuyệt-vời.

“Không thành vấn đề! Sam, tôi sẽ lo chu toàn mọi việc.”

Xoay người, bước về phía cửa chính, chợt nhớ ra một điều mà cô còn chưa biết, cô đưa mắt nhìn Sam. “Tôi quên chưa hỏi ông, tay diễn viên đó là ai vậy?”

Sam ngẩng lên một cách lơ đãng, chắc ông lại bị cuốn hút bởi những phi vụ tám-trăm-đô-la-một-giờ. “Ờ… ừm… Jason Andrews.”

Taylor trượt tay khỏi nắm đấm cửa khi nghe đến cái tên đó. Cô quay lại phía Sam, tỏ vẻ dửng dưng. “Thật hả? Tôi biết rồi.”

Xúi quẩy cho Taylor, phản ứng vừa nãy của cô đã bị chú ý. Mặt Sam trở nên nghiêm trọng khi ông bật khỏi chiếc ghế và băng băng tiến về phía cô.

“Cô biết đó, Taylor, tôi đã bảo với thằng cha quản lý của tay diễn viên ấy về tiếng tăm của cô tại công ty này. Cô có thể đối đầu với bất kỳ gã đàn ông nào. Tất nhiên là cô luôn nắm phần thắng”. Sam ngừng lại một cách đầy ẩn ý và nhìn cô như thể cô là một quân nhân đã được rèn luyện nghiêm khắc. “Đừng sao nhãng đấy!”. Ông nghiêm giọng nhắc nhở.

Taylor khẽ nheo mắt trước lời ám chỉ này. Sau Daniel, những ngày tháng mơ mộng hão huyền về đàn ông, trái tim rung động, tâm hồn treo ngược cành cây đã không còn nữa. Cho dù người đó có là ngôi sao lớn đến thế nào… Sam nói đúng, cô dư sức đương đầu với mọi gã đàn ông. Dĩ nhiên là vậy rồi!

Bố là một sĩ quan cảnh sát, một ngày làm việc hai ca, còn mẹ, một nữ y tá, hay phải làm thêm giờ, thuở nhỏ, Taylor thường được ba ông anh trai “chiếu cố”. Với bọn họ, cách duy nhất để đối phó với việc bị em gái bám riết sau giờ học và vào những ngày nghỉ cuối tuần là giả vờ coi nó như một thằng con trai chính hiệu (Dù rằng “thằng” này có buộc tóc đuôi ngựa!).

Một trong những bộ phim mà Taylor thích nhất là A league of their own[1], trong phim có một lời thoại của Tom Hanks mà cô nhớ mãi: khi một nữ cầu thủ bóng chày khóc lúc bị ông mắng vì đã bỏ lỡ một trận đấu, nhân vật của Tom Hanks đã nói với cô ấy rằng: “Trong bóng chày thì không được rơi lệ!”.

Câu nói đó có thể xem như phương châm sống trong suốt thời niên thiếu của Taylor. Quả thật, trong thế giới của cô, không những không được rơi lệ trong bóng chày mà còn không được rơi lệ trong bóng đá, trong trò chơi trốn tìm (thậm chí ngay cả khi mấy ông anh quý hóa của cô quên béng và để cô ở trong kho chứa đồ của hàng xóm tới hai giờ đồng hồ), cả khi trèo cây để rồi ngã gãy tay và tệ nhất là lúc mấy ông anh trời đánh đó dùng con sâu bướm cô nuôi để làm mồi câu cá…

Đúng! Taylor đã sớm nhận ra rằng, chỉ có một cách làm cho bọn con trai ngậm họng và chơi công bằng, đó là cho chúng biết ngay từ đầu là không đứa nào có thể bắt nạt được cô. Đây cũng là kinh nghiệm giúp ích cho cô rất nhiều khi làm việc tại một công ty luật lớn, nơi mà luật sư nữ chỉ chiếm mười lăm phần trăm. Thực tế thì năm nào trường luật cũng đón lượng sinh viên nữ nhiều hơn năm mươi phần trăm nhưng với đủ thứ lý do vớ vẩn, những sinh viên nữ đó khi ra trường bị lãng quên, bị phớt lờ, bị sa thải hoặc họ lựa chọn cho mình một ngành nghề khác. Dù gì đi nữa, Taylor cũng không bao giờ chấp nhận là nạn nhân của việc mà các công ty luật xem là hiển nhiên này. Bởi thế, để đáp lại lời cảnh báo của Sam rằng cô không nên “mơ mộng hão huyền” khi làm nhiệm vụ đặc biệt kia, cô khoanh tay trước ngực và khẳng định: “Không bao giờ!”

Sam mỉm cười, gật đầu hài lòng. Bỗng cái gì đó xẹt nhanh qua đầu Taylor. Cô cẩn trọng hỏi Sam một câu hỏi cuối cùng.

“Nhưng tôi cũng có chút băn khoăn, Sam! Với… tiếng tăm… của vị thân chủ đặc biệt này, việc tôi là phụ nữ có vai trò gì trong sự chọn lựa này không?”

Không khi nào bỏ quên sự sắc bén của một luật sư, Sam thủng thẳng bước đến trước bàn làm việc, thể hiện tài thẩm vấn mà ông đã tích lũy trong hơn hai mươi năm hành nghề. “Taylor, khi cô gặp mấy vụ kiện về quấy rối tình dục, cô sẽ tư vấn cho khách hàng của mình chọn ai làm luật sư chính cho nhóm bào chữa, đàn ông hay phụ nữ?”

“Phụ nữ”, cô trả lời không chút do dự.

“Tại sao như vậy?”

“Vì việc lựa chọn đó sẽ làm cho thân chủ dễ được tin tưởng hơn, nhất là khi nữ luật sư đó nói trước bồi thẩm đoàn rằng thân chủ của cô ta đã đối xử nhã nhặn với phụ nữ như thế nào.”

Sam ngừng lại một cách đầy ẩn ý trước bồi thẩm đoàn trong tưởng tượng của ông.

“Vậy cô có đồng ý với tôi rằng, đôi khi, ngoài việc là một luật sư giỏi, giới tính của cô cũng là một lợi thế cho công ty này không?”

Taylor hiểu điều ông muốn nói. Cô vẫn là nên im lặng mà làm thì hơn.

Cô cười với sếp. “Vậy thì thứ Năm!”


[1] A league of their own – Giải đấu của riêng họ (Tạm dịch) là một bộ phim tâm lý hài của điện ảnh Mỹ, được sản xuất vào năm 1992. Bộ phim kể về sự hình thành đội bóng chày chuyên nghiệp nữ đầu tiên trong khoảng thời gian Thế chiến thứ hai diễn ra với sự tham gia của các diễn viên: Tom Hanks, Geena Davis, Madonna, Lori Petty…

Hết chương 1
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

5#
 Tác giả| Đăng lúc 4-11-2012 14:37:19 | Chỉ xem của tác giả
Chương 2
Mỗi một quan hệ cũng giống như một kịch bản phim, nếu như sau một tiếng nó không làm tôi thích thú, tôi sẽ không bao giờ phí phạm thời gian vì nó nữa.


2.1 Anh ta sẽ có mặt tại văn phòng vào thứ Năm. Anh chàng tài tử đình đám nhất Hollywood.

Jason Andrews.

Ngôi sao điện ảnh. Đúng thể loại mà nhà-báo-thì-vồ-vập, người-hâm-mộ-thì-khỏa-thân-lẻn-vào-phòng-ngủ.

Mới đây chứ đâu, khi thư ký của Taylor đưa cô tập tài liệu, cô tình cờ phát hiện ra ngay tại trang nhất của cuốn tạp chí danh tiếng Rolling Stone số tháng Sáu có đoạn miêu tả về Jason Andrews, đại loại như: “rất đẹp trai, là huyền thoại thực sự của thời đại này. Giống như Clark Gable[1] và Cary Grant[2] nhưng ở anh còn toát lên vẻ quyến rũ lẫn sự tự tin. Nói thật thì anh còn khôn ngoan hơn hết thảy bọn họ. Sự kết hợp chết người đó dường như khiến anh được chú ý nhiều hơn những thứ khác.”

Đẹp một cách chết người. Quyến rũ và tự tin.

Jason Andrews.

Và cô sắp phải làm việc với anh ta…

Vừa rời khỏi văn phòng của Sam, bỗng nhiên Taylor tự hỏi liệu đã tới lúc cô phải đi tẩy vùng bikini chưa. Hừm, hình như là rồi thì phải…

Cô vội dập tắt ngay cái suy nghĩ tức cười đó. Quên nó đi, cô là dân chuyên nghiệp mà!

Và rồi, quý cô CHUYÊN NGHIỆP chỉnh đốn lại trang phục và khép cửa phòng Sam một cách bình thản. Cô bước về phòng với dáng vẻ dường như chẳng có gì quan trọng trên đời, như thể ngày nào cô cũng làm công việc tư vấn pháp luật cho những biểu tượng tình dục nổi tiếng. Taylor không bao giờ, KHÔNG BAO GIỜ, để bất cứ kẻ nào trong công ty thấy cô bối rối – kể cả trong thời điểm tồi tệ nhất khi cô chia tay với vị hôn phu cách đây vài tháng. Cô sẽ phát điên lên mất nếu bây giờ để một tay diễn viên nào đó làm cô mất bình tĩnh trước thiên hạ.

“Linda, cô hủy giúp tôi lịch làm việc vào ngày thứ Năm nhé!”. Taylor nói khi cô dừng chân ở bàn thư ký xem xét lại công việc và tìm cách tốt nhất để xếp cái “nhiệm vụ mới” mà cô mới được giao vào lịch làm việc của mình. “Có chút thay đổi trong kế hoạch, tôi vừa mới nhận giải quyết thêm một chuyện nữa.”

Cô chưa kịp dứt lời thì Linda đã bay ra khỏi ghế. Cái ghế đổ ngửa ra sàn, tạo nên một tiếng “ầm” thật lớn nhưng có vẻ như Linda chẳng thèm để ý tới.

“Chúa ơi! Vậy là thật hả? Cô chuẩn bị làm việc với Jason Andrews thật sao?”

Làm thế quái nào mà lại rò rỉ thông tin nhanh như vậy? Taylor liếc quanh văn phòng và nhận ra tất cả các thư ký khác đều đang “đứng hình”. Họ nhìn cô chằm chằm, mắt mở to, nín thở như thể mạng sống của họ đều phụ thuộc vào câu trả lời của cô vậy.

Phía sau, các luật sư khác cũng đang đứng ở cửa phòng để hóng chuyện. Khoảnh khắc ấy, hoạt động của Gray & Dallas dường như ngừng hẳn, hoàn toàn NGƯNG.

Đáp lại một trăm con mắt đầy đang hi vọng, chờ đợi, Taylor hắng giọng nói, không khác gì một vị sứ giả đang loan tin rằng đức vua sắp tới.

“Đúng, đó là sự thật. Jason Andrews sẽ ở đây. Vào thứ Năm”. Taylor phẩy tay quạt quạt, bỗng nhiên cảm thấy có một chút nóng. Hình như nhiệt độ trong phòng đang tăng đột biến. Chắc bộ phận thông gió có vấn đề rồi, cô nghĩ thầm. Cô phải nhờ Linda gọi thợ bảo trì thôi.

Xung quanh cô, kể cả luật sư lẫn thư ký đều đang bàn tán xôn xao về cái tin giật gân mà cô vừa mới thông báo.

“Tôi nên mặc gì bữa đó nhỉ?”

“Cô đoán thử xem hôm đó anh ấy sẽ mặc bộ gì?”

“Cô có thích việc điền thêm thông tin về anh ấy như [bộ phim được yêu thích của Jason Andrews/ phân cảnh/ đoạn ở đây] không?”

“Cô có nghĩ…” – thở gấp – “ngoài đời anh ấy cũng đẹp trai như vậy không?”



Taylor bị kẹt cứng giữa đống hỗn loạn. Như thường lệ, cô thấy mình phải làm chủ tình hình nên điềm đạm ra hiệu cho các thư ký đang nhảy tưng tưng như những chú thỏ bị say cafêin[3].

“Mọi người bình tĩnh đi!”, cô nghiêm giọng, át hẳn tiếng ồn, “Chúng ta cứ cư xử như mấy phi vụ bình thường thôi!”

Vừa nghe thế, đám thư ký ngừng ngay việc nhảy múa. Linda nhìn cô một cách kinh ngạc. “Như bình thường sao? Đây là Jason Andrews đấy!”

Taylor lại thấy nóng nực gấp bội. Cái bộ phận thông gió này khỉ thật! Phải có ai đó đến kiểm tra nó ngay mới được!

Vẻ mặt Linda đầy hoài nghi. “Cô đừng có nói là cô chẳng có chút hứng thú nào với dự án tuyệt vời này nhé!”

Taylor thở dài một cách cáu kỉnh. “Thôi mà, Linda…”.  Dứt câu, cô thản nhiên xoay người bước về văn phòng. Đứng trước cửa phòng, đột nhiên cô quay lại nhìn cô thư ký và nháy mắt. “Mà tôi cũng đâu có nói dự án này không thú vị chút xíu nào”. Với một nụ cười láu lỉnh, cô bước vào phòng.

Mãi hơn 11 giờ tối, Taylor mới về đến căn hộ của mình. Cả ngày còn lại, cô gắng hết sức để quên đi cái “dự án Andrews” (như cái kiểu mọi người trong văn phòng vẫn hay gọi). Nhưng cái số phận hẩm hiu này, tất nhiên rồi, chắc hẳn là đã âm mưu chống lại cô.

Ngay sau cuộc nói chuyện với Sam, cô nhận được một cú điện thoại từ người được gọi là trợ lý của “Ngài Andrews” với giọng điệu nhanh nhảu, gãy gọn thông báo rằng “Ngài Andrews” (cách nói lặp đi lặp lại của người trợ lý làm Taylor tưởng tượng  đến hình ảnh của một người hầu tại Anh Quốc vào thế kỷ 18) sẽ đến văn phòng của cô vào lúc 9 giờ sáng thứ Năm. Người hầu – trợ lý mong rằng cô Donovan sẽ không đến trễ vì “Ngài Andrews” hiện đang có một lịch trình kín đặc.

Cuộc gọi này khiến Taylor cảm thấy bực mình.

Suýt chút nữa, Taylor đã nói thẳng với người trợ lý rằng: “Tôi mới là người đang phải chiếu cố đến anh ta.”

Cô ở L.A. chưa đủ lâu để nhận ra là việc chăm sóc các ngôi sao đỏng đảnh, hợm hĩnh, mắc dịch là một việc “thường ngày ở huyện” và không cần phải thắc mắc. Cô có thể sống – tạm thời thôi – ở thành phố của những giấc mơ này, nhưng cuộc sống của cô lại là một chuỗi thực tế. Và cuộc sống đó, ở L.A. hay Chicago thì cũng đều là về Luật.

Hơn thế nữa, với một lịch trình làm việc kín đến mức chỉ có thể xem khoảng bốn bộ phim mỗi năm, đơn giản là Taylor không có thời gian để quan tâm nhiều đến nền công nghiệp điện ảnh hay phải để ý đến việc vuốt ve cái tôi to đùng của Jason Andrews.

Bên cạnh đó, cô chắc chắn rằng – qua những vụ tai tiếng của “Ngài Andrew” – có lẽ anh ta đã có đủ thứ để vuốt ve cả đời rồi.

Nhưng dù có suy nghĩ vấn đề này một cách hà khắc tới đâu, Taylor cũng biết là cô đã rất nhã nhặn khi đáp lại những hướng dẫn của người hầu – trợ lý.

“Vậy, để cho phải phép thì tôi phải cúi gập đầu chào trước hay sau khi tôi được ra mắt Quý Ngài ấy?”. Cô ngây thơ hỏi.

Có vẻ người hầu – trợ lý này không hề có chút máu hài hước trong người.

Sau khi cuộc trò chuyện chấm dứt, Taylor bắt tay vào việc tìm cách thần kỳ nào đó để dồn phần việc của ba ngày xuống còn hai ngày trước khi Ngài-quý-tộc thượng-phẩm ấy đến. Ưu tiên số một của cô là gặp Derek, vị luật sư cộng sự năm thứ hai, người được giao nhiệm vụ làm việc cùng cô trong vụ kiện quấy rối tình dục. Tội nghiệp Derek, anh ta thuộc dạng người hay lo lắng, hồi hộp cho nên sau khi nghe Taylor bảo rằng anh sẽ là luật sư chính, chịu trách nhiệm việc tranh cãi để bảo vệ bằng chứng của họ trước chánh án trong phiên xử sắp tới, thì anh ta trông như sắp đổ mồ hôi hột.


[1] Clark Gable (01/02/1901-16/11/1960) là một diễn viên điện ảnh huyền thoại người Mỹ, được mệnh danh là “Ông hoàng của Hollywood”, người luôn nằm trong top những ngôi sao danh tiếng của thập niên 30. Gable từng được đề cử giải Oscar cho nam diễn viên chính xuất sắc nhất với vai diễn Rhett Butler trong phim Cuốn theo chiều gió, giành giải Oscar cho phim It happened one night và một đề cử cho vai diễn trong phim Mutiny on the Bounty. Trong sự nghiệp điện ảnh huy hoàng của mình, Gable thường đóng cặp với những nữ diễn viên nổi tiếng nhất của thời đại như Joan Crawford, Myrna Loy, Jean Harlow, Lana Turner, Norma Shearer…

[2] Cary Grant là nghệ danh của Archibald Alec Leach (18/01/1904-29/11/1986), một diễn viên người Mỹ gốc Anh. Với những dấu ấn có một không hai của mình, ông được xem như một đỉnh cao của sự kết hợp hài hoà giữa vẻ tự tin, ngoại hình, nét nam tính và sức quyến rũ. Ông nổi tiếng với những vai diễn trong phim The Philadelphia Story, North by Northwest, Notorious, His girl Friday, To catch a thief, Bringing up baby, The Bishop’s wife. Năm 1970, AMPAS trao tặng ông giải Oscar danh dự cho “sự lão luyện vô song trong nghệ thuật điện ảnh cùng sự kính trọng và yêu mến của đồng nghiệp”. Năm 1999, ông được Viện phim Mỹ xếp thứ 2 trong 100 huyền thoại điện ảnh mọi thời đại.

[3] Cafêin (caffeine) là một chất kích thích có nhiều trong cà phê. Nếu sử dụng ở liều lượng cho phép thì không có ảnh hưởng nhiều đến sức khỏe nhưng nếu sử dụng quá liều sẽ gây ra một số tác hại đối với hệ thần kinh.
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

6#
 Tác giả| Đăng lúc 4-11-2012 14:49:44 | Chỉ xem của tác giả
2.2 Trong một thoáng, cô đã nghĩ rằng cô nên lén lút đề nghị một cuộc trao đổi với Derek – bảy cuộc tranh cãi đổi bằng bảy giờ làm việc với kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đó – nhưng cô biết Sam muốn chính cô phải đảm nhận việc đón tiếp tay diễn viên này. Bất kể nó có thể gây ảnh hưởng đến việc bảo vệ bằng chứng của họ và thậm chí có thể gây bất lợi cho cả thân chủ hay không! Đấy là chưa nói đến việc không hỏi xem cá nhân cô muốn gì hay cô có ý kiến gì về vấn đề này. Thật là…!

Cả buổi chiều còn lại, Taylor còn nhiều chuyện khác quan trọng hơn cần để ý. Do đó, sau khi xem xét lại mười bảy bản ghi chép lời khai của nhân chứng và mười một cuộc tranh cãi nảy lửa trên điện thoại với các luật sư phe đối lập, đến tận khuya hôm ấy, khi mệt mỏi lê bước đến trước cửa tòa nhà, cô mới sực nhớ đến cái phong bì màu nâu mà Linda đã đưa cho cô trước khi cô ra về. “Tài liệu nghiên cứu!” – thư ký của cô đã nói vậy.

Cô ta cười hết sức phấn khởi, hào hứng với dự án mới này. Nhưng nụ cười ranh mãnh của Linda làm Taylor cảm thấy ngần ngại khi lấy phong bì ra khỏi túi xách trong khi đang bước vội về phía căn hộ của mình. Cô đổ tất cả những thứ trong phong bì ra và nhìn thấy cuốn tạp chí People số ra tuần này.

Taylor trợn tròn mắt.

Trời đất quỷ thần ơi, làm như cô có nhiều thời gian để đọc nó lắm ấy!

Dẫu vậy, mấy tờ báo lá cải luôn có cách để thu hút sự chú ý, kể cả từ những người hay chỉ trích nó nhất và Taylor cũng không phải là trường hợp ngoại lệ. Trang bìa của tờ báo đã cuốn hút cô với dòng tít: “Những người đàn bà của Jason Andrews!”

Dưới tiêu đề là ba tấm hình nằm cạnh nhau của Ngài-ngôi-sao-điện-ảnh-nổi tiếng với các ngôi sao, diễn viên, người mẫu khác nhau, đang dính như sam.

Taylor lắc đầu tỏ vẻ khinh khỉnh. Đúng là điển hình! Nhưng có điều gì đó về tay diễn viên này, cái cách anh ta cố ý khoe mẽ những người anh ta “cưa” được làm bản tính phụ nữ nhạy cảm của cô khó chịu.

Hoặc có thể nó là cái gì đó mang tính cá nhân nhiều hơn. Phải thôi, như là cô sẽ thừa nhận điều đó vậy.

Cô mở tờ tạp chí, một cuốn phụ lục đính kèm về Jason Andrews và cả tá các vụ tình ái lăng nhăng của anh ta rớt ra.

Trong một lúc, Taylor chỉ biết nhìn chằm chằm hết trang này tới trang kia của bài báo “Những người đàn bà của Jason Andrews!”. Với cái khịt mũi đầy khinh rẻ, Taylor cúi xuống nhặt cuốn phụ lục lên.

Tấm ảnh cuối cùng trong bộ sưu tập tình nhân ấy làm cô chú ý: tay diễn viên này chụp chung với một nữ diễn viên độ ngoài hai mươi, tóc vàng và có vẻ đẹp cổ điển mà Taylor vừa nhìn đã nhận ra ngay. Có thể cô không có hứng thú lắm với ngành công nghiệp điện ảnh, tuy nhiên, chỉ bốn lần “trốn” cả núi công việc hằng ngày để đi xem phim trong một năm cũng đủ để cho Taylor biết Naomi Cross là ai. Cô đọc dòng chữ lớn in đậm trên ảnh của nữ diễn viên xinh đẹp như một câu hỏi cấp bách: “Mục tiêu mới của Jason?”.

Quyết định rằng mình vẫn có thể xoay sở để tiếp tục sống mà khỏi cần biết câu trả lời, Taylor nhét đống hình Jason và các ngôi sao, người mẫu, diễn viên vào cuốn tạp chí và bước đến cửa. Ngay lúc đấy, cô vấp phải cái gì đó ngay trên bậc cửa.

Một bó hoa vĩ đại.

Như tất cả phụ nữ khi được nhận hoa, Taylor thầm kiểm tra danh sách những người có khả năng gửi bó hoa này cho cô nhất. Chẳng thể nghĩ ra “kẻ tình nghi dễ thương” này là ai, cô nhìn xuống với vẻ nghi ngờ. Ôm bó hoa vào lòng và lần tìm mãi cho đến khi cô nhìn thấy cái thiệp đính kèm, ngay lập tức, cô thấy hối hận vì đã tốn công tìm kiếm.

“Xin lỗi, anh yêu em. Daniel.”

DANIEL LAWRY.

Sai lầm lớn nhất của cuộc đời Taylor.

Lớn một cách lố bịch, phi thường.

Họ gặp nhau lần đầu tại trường luật khi cô là sinh viên năm thứ ba còn Daniel vừa được nhận vào làm giảng viên của trường Northwestern. Quá trẻ để làm giáo sư giảng dạy, Daniel mới chỉ có hai mươi chín tuổi, nhưng với tấm bằng tốt nghiệp khoa Luật trường Harvard danh tiếng và bốn năm kinh nghiệm làm việc tại phòng Công tố viên New York thì họa chăng có điên mới từ chối nhận anh về công tác.

“Có điên mới từ chối” cũng là nhận định chung của tất cả nữ sinh viên trường Luật về anh. Mắt xanh thăm thẳm và mái tóc nâu nhạt ánh vàng, anh nhìn giống một anh chàng người mẫu của Ralph Lauren hơn là một giáo sư đại học.

Lần đầu tiên Daniel ngỏ lời mời Taylor đi chơi là vào ngày tốt nghiệp của cô. Cô, tất nhiên, trả lời ngay là “Không” vì đã từng nghe một đống tin đồn từ cô bạn chung lớp, người đang sống ở tòa nhà cao tầng đối diện với nhà Daniel dưới phố. Theo lời cô ấy thì Daniel thường đi chung với phụ nữ nhưng ít khi nào cùng là một người.

Sáu tháng trôi qua trước khi anh lại mời cô đi chơi lần nữa. Lần thứ hai rơi vào một buổi sáng thứ Bảy, lúc Taylor đi bộ về từ phòng tập và thấy anh đang chờ ở bậc thềm tòa chung cư nơi cô sống.

Anh đem Starbucks đến cho cô, nở một nụ cười cởi mở và nói đã mua đúng loại cà phê mà cô thích: cà phê sữa không béo và hai gói đường Splendas. Chắc hẳn anh đã gọi cho thư ký của cô vào ngày đầu tuần để lấy những thông tin đó.

Phải mất hơn năm buổi sáng thứ Bảy chờ đợi, thêm năm ly cà phê sữa không béo và hai gói đường Splendas, Taylor mới chịu gật đầu đồng ý đi uống cà phê với Daniel ở một chỗ khác thay vì đứng ngay tại bậc thềm của tòa chung cư. Từ cà phê rồi đến đi uống nước, đi ăn và hẹn hò, Daniel bắt đầu nói những lời có cánh về việc Taylor là người “duy nhất”. Cuối cùng cô cũng đồng ý dọn về ở với anh và một năm sau đó hai người đính hôn.

Taylor không phải là kẻ yêu cuồng sống vội. Cô đã khá thận trọng và cực kỳ giữ gìn suốt những năm đầu tiên họ quen nhau nhưng cuối cùng, Daniel, với sự quyến rũ và những biểu hiện tình cảm dạt dào của mình, đã làm cho cô mất cảnh giác.

Cô đã thực sự tin rằng anh chịu từ bỏ lối sống phóng túng ngày nào. Nhưng lúc này đây, cô đang ở L.A., một mình. Không còn chiếc nhẫn kim cương 2.5 cara Tiffany thường thấy trên ngón áp út nữa.

Taylor bước vào nhà. Bằng bàn tay không có nhẫn, cô ném chìa khóa lên bàn và tiến thẳng vào bếp.

Trong căn hộ mà công ty thuê cho mình, cô cảm thấy thật may mắn. Với một vụ kiện kéo dài ít nhất bốn tháng mới có thể kết thúc (chưa kể thời gian để hoàn tất những cuộc kiểm chứng xác thực), việc để cô ở khách sạn không phải là lựa chọn số một cho cả cô và công ty. Vì thế, một trợ lý ở chi nhánh Chicago đã nhận nhiệm vụ tìm cho Taylor một căn hộ. Người này mới tìm được vài ngày thì một trong những đối tác ở L.A. gọi điện cho cô, trình bày về việc con gái của một luật sư sẽ đi du học ở Rome vào học kỳ mùa thu tới, cô ấy muốn đi du lịch bụi khắp châu Âu và châu Á trong hè này trước khi năm học bắt đầu và đang tìm người để thuê lại căn hộ ở Santa Monica. Vừa nhận được ảnh của căn hộ do văn phòng L.A. gửi về, cô liền ký hợp đồng ngay. Cách biển vài phút, khu vườn xinh xắn ngoài phòng khách, cách trang trí kiểu Pottery Barn với màu kem và nâu ấm cúng, căn hộ vượt xa những nơi khác mà người trợ lý đã giới thiệu. Mười dặm mà cô phải đi thêm mỗi ngày từ nhà đến chỗ làm và từ đó trở về nhà cũng rất xứng đáng.

Tối nay đúng là đen đủi, sự hào nhoáng của căn hộ đã tiêu biến cái “vèo” khi Taylor đi vào bếp và để cuốn tạp chí People lên mặt bàn làm bằng đá granite đen bóng. Cô quẳng bó hoa ngay cạnh cuốn tạp chí, chẳng thèm để ý tấm thiệp của Daniel đã bị rớt ra và lẫn vào các trang báo.

Cô tựa người vào cạnh bàn, nhìn hai tá hồng nhung với cảm giác như thể mình đang nhìn một con chồn hôi đã chết.

Thật là mỉa mai, sau gần năm năm yêu nhau, Daniel vẫn chẳng nhận ra rằng cô chưa bao giờ thật sự thích hoa cả. Chúng không thực tế, cô đã cố gợi ý cho anh khá nhiều lần. Nhưng giờ thì ít nhất cô cũng chẳng cần phải lo làm vui lòng anh nữa.
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

7#
 Tác giả| Đăng lúc 4-11-2012 14:53:45 | Chỉ xem của tác giả
2.3 Đang mở ngăn bếp để tìm cái kéo, cô chợt thấy máy lưu tin nhắn của điện thoại bàn nhấp nháy. Nó nằm trên nóc tủ đựng rượu – một trong những thiết bị hàng đầu dùng cho nhà bếp – theo lời quảng cáo của người trợ lý về căn hộ. Có vẻ như người này không biết chính cái nhà hàng Tàu nhận giao đồ ăn đến tận 2 giờ đêm mới là yếu tố quyết định khiến cho Taylor muốn thuê căn nhà này.

Taylor với tay qua bếp và nhấn nút. Sau một tiếng “bíp”, cô thấy nhẹ cả người khi giọng của Kate vang lên vui vẻ.

“Này, bạn hiền! Mình đây, chỉ gọi để xem L.A. đối xử với cậu ra sao mà thôi. Val với mình đã lên kế hoạch thăm cậu rồi đó. Nhớ cậu lắm!”

Taylor không nén được cười, thật sự thì Val và Kate đã lên kế hoạch cho chuyến thăm của họ ngay từ giây phút cô báo là sẽ dọn qua L.A. vào mùa hè. Bắt đầu từ hai tuần trước, Val đã tiến thêm một bước trong kế hoạch, đó là email cho cô những nơi đáng tham quan – một danh sách mà Taylor nghi là tập hợp chủ yếu những nhà hàng và quán bar được giới thiệu trên Page Six hay trên mục “dành cho thượng khách” của tuần báo US Weekly.

Taylor liếc xuống khi máy lưu tin nhắn lại kêu thêm 1 tiếng “bíp”, báo hiệu vẫn còn một tin nữa. Cô nín thở, người căng lên chờ đợi.

Một giọng nói ấm áp quen thuộc phá tan không khí tĩnh mịch của căn bếp.

“Taylor, là anh, Daniel. Anh mong là em đã nhận được hoa… Anh thật sự muốn nói chuyện với em. Gọi cho anh nhé!”

Cô rướn người xóa tin nhắn ấy ngay lập tức, không chút do dự. Cái quái quỷ gì đây, tại sao Daniel lại có số điện thoại và địa chỉ của cô ở L.A., không thể hiểu nổi. Có lẽ là sau ngần ấy năm yêu nhau, họ đã có chung quá nhiều bạn bè. Cô dựa người vào bàn bếp lần nữa và nhớ lại câu nói của anh.

“Anh thật sự muốn nói chuyện với em.”

Thật sự à? Tại sao? Cô chẳng tìm thấy được một lý do nào để họ có thể nói chuyện lại với nhau.

Nghĩ vậy, Taylor đi tới chậu rửa bát xả nước. Cô lấy bình hoa ra khỏi tủ dưới gầm chậu rửa – lòng cảm thấy như mình đang bị bắt buộc phải chăm sóc cho bó hoa này vậy -  khẽ chạm nhẹ kiểm tra xem nhiệt độ của nước như thế nào, gỡ bỏ giấy bọc, đầu lại suy nghĩ tiếp về tấm thiệp của Daniel.

“Xin lỗi, anh yêu em.”

Ngọt ngào quá đỗi. Lúc nào Daniel cũng quyến rũ như thế.

Cứ thế, cho đến cái ngày cô bước vào văn phòng của anh để bàn về danh sách khách mời đám cưới thì nhìn thấy anh đang làm tình với cô trợ giảng 22 tuổi ngay trên bàn làm việc.

Sẵn tiện nói luôn, làm tình kiểu chó.

Họ quay lưng về phía cô nên không để ý thấy và tiếp tục “làm tới”. Chắc chắn họ đã nghĩ rằng sẽ không có ai tìm đến văn phòng của Daniel vào “giờ hành chính” cả.

Cho đến tận bây giờ, bất cứ lúc nào Taylor cho phép bản thân nghĩ đến vị hôn phu cũ, hình ảnh hiện ra trong đầu cô luôn luôn là cảnh tượng anh đang đứng trước bàn làm việc với cái quần tụt xuống gót chân, hai tay nắm chặt hông của cô gái. Cặp mông trần di chuyển tới lui nhanh chóng với tất cả sự sung sướng.

Hết sức dễ thương!

“Đó là hình ảnh mà bất cứ cô gái nào cũng mơ được thấy về vị hôn phu của mình”, cô đã cay đắng châm biếm như thế với Val và Kate khi họ ngồi an ủi cô trên ghế sa lông đêm đó. Ba người đã uống hết một chai Vodka hiệu Grey Goose ướp đá. Nhưng đối với Taylor, chẳng có cơn suy sụp hay kích động nào xảy ra, chẳng một tiếng than vãn, khóc lóc như kiểu “Tại sao lại là tôi?”. Và chắc chắn cũng chẳng có giọt nước mắt nào rơi xuống.

Bởi vì trong môn bóng chày không được phép rơi lệ.

Taylor đã thề rằng ít nhất cô cũng phải giữ được một chút phẩm giá. Cô sẽ quên Daniel và tiếp tục sống tốt. Và cô cũng thề là sẽ không bao giờ, không bao giờ làm trái với linh cảm của mình nếu có chuyện liên quan đến đàn ông.

Đêm ấy, đứng trong căn bếp Santa Monica tạm thời của mình, sau khi tháo bỏ lớp giấy bọc bó hoa ra, cô hài lòng nhận ra rằng rất hiếm khi cô nghĩ đến Daniel trong những tuần vừa qua kể từ lúc dọn đến L.A.

Đó là lý do lớn nhất khiến bó hoa và tấm thiệp của Daniel làm cô ngạc nhiên quá sức.

“Xin lỗi, anh yêu em.”

Thật là tình cảm. Daniel rõ ràng không dễ quên được cô. Với ý nghĩ đó, Taylor với qua chậu rửa bát và nhấn nút máy sấy rác. Tiếng máy sấy rú ầm lên. Cô vừa tìm được một chỗ chứa hoàn hảo cho bó hoa của anh.



TRƯA NGÀY HÔM SAU tại chỗ làm, khi ra khỏi phòng để giải lao trong vài phút, Taylor nhận ra một đám đông gồm gần hết các nàng thư ký trong công ty đang tụ tập quanh tủ hồ sơ đằng sau bàn Linda.

Không cần nhìn, họ tự động tách ra để Taylor có thể thấy được cái gì đang thu hút họ đến mức ấy.

Một cái ti vi.

Taylor khó mà che giấu được sự khó chịu của mình. Ôi trời, thôi đi, anh ta đâu có đáng để làm mọi thứ lộn tùng phèo lên như thế! Chẳng rõ là vì giọng điệu kẻ cả của gã trợ lý trong cuộc gọi hôm trước hay là vì kiểu huênh hoang coi thường phụ nữ của bài báo “Những người đàn bà của Jason Andrews!” mà dạo này cô thấy mình có quá nhiều thành kiến với anh chàng diễn viên mà cô sắp sửa làm việc cùng. Và thành kiến này phần lớn mang tính tiêu cực.

Cô liếc qua ti vi, vừa đúng lúc thấy một chuỗi những hình ảnh của Jason Andrews nhấp nháy trên màn hình.

“Mọi người lấy cái này ở đâu ra vậy?”. Cô thì thầm vào tai Linda vì không muốn làm mất sự tập trung của đám đông chỉ vì sự khó chịu của mình.

Linda trả lời Taylor nhưng mắt vẫn dán chặt vào tivi. “Người ta đang phát buổi phỏng vấn Jason Andrews tối qua trên kênh E! nên tôi thu lại.”

Taylor phải cắn chặt môi để tránh bật ra tiếng cười khi nhìn gương mặt mơ mơ màng màng của cô thư ký. Thật tình không nhịn nổi – một hình ảnh chợt lóe lên trong đầu cô: sáng mai, khi Jason Andrews bước vào văn phòng, các nhân viên hành chính sẽ đồng thời lăn ra xỉu từng người, từng người một lúc anh ta bước qua chỗ ngồi của họ.

Với suy nghĩ thú vị đó, Taylor hướng sự chú ý của mình trở lại màn hình ti vi: Jason đang trả lời phỏng vấn trong một khách sạn cực kỳ sang trọng. Cô không thể không thấy anh ta đang dựa người vào trường kỷ, phong thái cực kỳ thư thả và tự nhiên, rõ ràng là anh ta từng được phỏng vấn như thế rất nhiều lần.

Tất nhiên, cô cũng không thể phủ nhận rằng cô thấy anh đẹp trai tới mức nào trên màn ảnh. Cô đoán rằng gương mặt của anh là một trong những gương mặt ăn ảnh nhất thế giới: tóc sẫm màu, vẻ tự tin lấp lánh trong đôi mắt xanh sáng và nụ cười hấp dẫn “ăn tiền”. Nếu không nói ngoa thì anh có thể là tiêu chuẩn được đặt ra để xác định thế nào là người đàn ông quyến rũ trong suốt mười năm qua.

Taylor nhớ lại một bữa tiệc cô dự cách đây vài năm, khi đó Kate đã hỏi tất cả các chàng trai có mặt ở đấy rằng: “Nếu vì một lý do nào đó (bị chĩa súng vô gáy, để cứu thế giới…) mà họ buộc phải làm tình với một gã đàn ông thì ai sẽ là người được họ chọn?”. Không một trường hợp ngoại lệ, tất cả cánh đàn ông trong buổi tiệc đó đều chọn Jason Andrews.

“Chẳng lẽ không còn câu trả lời nào khác sao?”. Chris, bạn trai lúc ấy của Kate, cười lớn. Anh là người duy nhất không vờ vĩnh phản đối kiểu “Tôi thà chết quách cho rồi!” trước khi chịu trả lời. Và những người đàn ông khác đều gật gù đồng tình: nếu (vì sợ chết) họ phải làm chuyện đó thì Jason Andrews là lựa chọn duy nhất.

Taylor một lần nữa nhìn lên màn hình, Jason đang duỗi thẳng chân ra phía trước. Sáng nay, có cái gì đó hơi hơi khác khi cô thấy anh trên ti vi. Nghe ra thì có vẻ kì quặc nhưng thực sự cho tới tận bây giờ, cô vẫn không có suy nghĩ rằng Jason Andrews là một con người thật. Anh ta quá vĩ đại, vĩ đại đến mức trông giống như một sản phẩm tưởng tượng của Hollywood hơn là một con người bằng xương bằng thịt. Cô cảm giác như mình vừa mới thấy anh lần đầu.

Taylor liếc nhìn đồng hồ. Cô có thể dành vài phút để xem cuộc phỏng vấn trước khi quay lại với bản báo cáo. Tiếp tục theo dõi cuộc phỏng vấn này chẳng qua để tiện hơn cho việc cộng tác, dĩ nhiên rồi!
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

8#
 Tác giả| Đăng lúc 4-11-2012 14:55:27 | Chỉ xem của tác giả
2.4 Tay phóng viên ngồi đối diện Jason là một người đàn ông khoảng ba lăm tuổi, Taylor nhớ mang máng là đã thấy anh ta ở lễ trao giải Oscar năm ngoái. Anh ta hào hứng đặt câu hỏi đầu tiên.

“Xem nào, xem nào, Jason, anh đã được đề cử ba giải Quả cầu vàng và chiến thắng một, hai đề cử cho giải Oscar, lại giành thêm một giải cho diễn xuất xuất thần trong vai cảnh sát chìm ở phim Overload. Anh có thể cho tôi biết: Giờ đây, mục tiêu chinh phục kế tiếp của anh là gì không?”.

Jason nở một nụ cười “chết người” trước khi trả lời.

“Tất nhiên, tôi luôn tìm kiếm những thử thách mới.”

Tay phóng viên rục rịch trên ghế, sẵn sàng chuyển sang một câu hỏi kịch tính hơn.

“Có nhiều tin đồn rằng anh bị hấp dẫn bởi vai chính trong phim Outback nights nhưng vì tiền thù lao của anh – hiện giờ đang cao nhất trong giới nghệ sĩ – vượt quá mức ngân sách của đoàn làm phim nên anh đã bị từ chối. Anh có ý kiến gì về điều này không?”

“Tôi chỉ muốn gửi lời chúc tốt lành nhất đến tất cả mọi người trong đoàn làm phim đó.”

Ánh mắt dịu dàng của Jason không bộc lộ bất cứ sự thù hằn nào. Taylor nghi ngờ anh ta đang diễn. Đúng ra, cô tự hỏi, có khi nào anh ta không đóng kịch không?
Tay phóng viên nhấn mạnh: “Lời chúc tốt lành nhất của anh có dành luôn cho Scott Casey, người lấy được vai diễn đó của anh không?”

Jason tiếp tục mỉm cười, bình thản xoay chiếc đồng hồ đeo tay. Anh trông có vẻ dửng dưng với chuyện đó. “Điện ảnh là một ngành công nghiệp rộng lớn và có rất nhiều vai diễn cho tất cả chúng tôi. Hơn nữa, tôi đang rất phấn khởi với dự án phim sắp tới của mình, một bộ phim hình sự trinh thám do hãng Paramount sản xuất.”

Các thư ký vây quanh tivi đồng loạt reo vui và chỉ tay vào Taylor. Cô xua tay đầy bối rối.

Trên màn hình, tay phóng viên dường như bỏ cuộc vì không moi được tin gì đáng tiền từ Jason, ít nhất là từ chủ đề đó. “Vậy trong số các vai diễn được giao cho anh lựa chọn, làm thế nào anh biết mình nên nhận vai gì?”

Jason vắt chéo chân và duỗi cánh tay lên lưng ghế salông. Chiếc áo len tay dài bó sát cổ chữ V anh đang mặc làm nổi bật bờ vai rộng và những cơ bắp săn chắc rắn rỏi mà Taylor biết chắc rằng đang ẩn dưới lớp áo kia. Mặc dù không thường xuyên đi xem phim nhưng cô đã từng xem Overload và nhớ khá đầy đủ, chi tiết cảnh phòng tắm nơi nhân vật của Jason – mình dính đầy máu của người vợ bị sát hại – đang đứng dựa vào tường đầy suy tư, để nước rửa sạch cơ thể trần trụi của mình. Chưa bao giờ, kể từ phim Psycho, lại có một cảnh tắm gây chấn động mạnh mẽ đến thế với các fan nữ hâm mộ.

“Anh biết không Billy, chỉ cần làm theo linh cảm mà thôi”, Jason trả lời câu hỏi của người phóng viên, “Nếu nó phù hợp hay nó làm anh trở nên sống động hơn – những cảm giác anh không ngỡ là mình có được – thì tự nhiên anh sẽ biết mình vừa tìm thấy chính xác điều mình cần.”

Tay phóng viên nhúc nhích trên ghế một cách háo hức với câu trả lời vừa rồi của Jason. “Nhân tiện nói về việc tìm kiếm những điều phù hợp… hãy đến với chủ đề mới của tôi nhé! Phụ nữ.”

Jason bật cười và khoanh hai tay sau gáy. “Các anh lúc nào cũng vậy, toàn hỏi tôi về mấy chuyện này.”

“Anh còn dám trách bọn tôi à?”. Tay phóng viên vui vẻ hỏi với nụ cười vô tội. “Anh hẹn hò với hàng tá siêu mẫu, ca sĩ và biết bao nhiêu nữ minh tinh xinh đẹp của Hollywood.”

Jason gật đầu nhịp nhàng theo danh sách mà tay phóng viên liệt kê, rõ ràng anh khá tự mãn với bảng thành tích dày đặc đó.

“Và tôi nghĩ đề tài duy nhất thu hút giới truyền thông hơn tên của những người phụ nữ anh đã hẹn hò là tốc độ bỏ rơi họ của anh. Coi nào, anh…”. Người phóng viên kéo dài giọng trong khi bận rộn tìm những ghi chú của mình, có vẻ hơi bối rối. “Ồ, thấy rồi, vấn đề “tuổi tác”, đại diện của anh chỉ nói với chúng tôi là anh đang trong độ tuổi ba mươi.”

Tay phóng viên chĩa ánh mắt dò hỏi về phía Jason, chàng diễn viên này rõ ràng chẳng có ý định nói thêm gì về đề tài đặc biệt này nữa.

Sau một khắc lung túng, tay phóng viên tiếp tục. “Ý tôi là, anh tìm kiếm gì ở những người phụ nữ đó?”

Máy quay phim lấy cận cảnh gương mặt Jason và Taylor thấy anh trả lời đúng cái cách mà bất cứ người đàn ông nào ở vị trí của anh cũng sẽ nói.

“Quan điểm của tôi thế này: một mối quan hệ cũng giống như một kịch bản phim mới, nếu sau một tiếng mà nó không làm tôi thích thú thì tôi sẽ không bao giờ phí phạm thời gian vì nó nữa.”

Taylor há hốc miệng với kiểu nói năng kiêu ngạo của Jason.

Linda, đứng cạnh cô, nghiêng người qua và lẩm bẩm một cách đứt quãng. “Trời ơi, nữ minh tinh, siêu mẫu, ai cũng vậy, tôi thấy tội nghiệp cho bất kỳ cô gái nào khi phải cố gắng quên đi anh ấy.”

Taylor quay ngoắt lại về phía Linda, hắng giọng một cách bực tức:

“Làm ơn đi, sau khi nghe những thứ hắn vừa nói, đứa nào ngu tới mức chịu quen hắn thì đừng có than thân trách phận về chuyện đau khổ khi bị hắn đá!”

“Vậy có dã man quá không?”

“May rủi. Nhưng nghe tôi nói này, một người phụ nữ thông minh sẽ không đời nào hẹn hò với tay Jason Andrews!”

Linda gật đầu trong khi quay lại với ti vi. “Chắc vậy quá!”

Nhưng sau đó, cô liếc xéo Taylor với nụ cười tinh quái. “Trừ phi… Tôi sẽ chờ xem khả năng kháng cự của cô được đến đâu khi chỉ có cô và anh ấy.”

Nghe vậy, các thư ký khác đều cười lớn, ra vẻ đồng tình.

Taylor hất mái tóc dài qua vai một cách đầy thách thức. Đến tận thời điểm này, Jason Andrews vẫn chưa gây được chút xíu ấn tượng tốt nào với cô cả.

“Trời đất ơi, tôi cá là trong đời thường, anh ta chẳng có nổi một cuộc trò chuyện ra ngô ra khoai nữa!”

Linda cân nhắc điều này. “Ờ thì, tôi nghĩ tốt nhất cô nên tìm cách để anh ta khỏi huyên thuyên nhiều quá”. Và Linda ném ra một nụ cười hết sức quỷ quái.

“Phòng tắm của cô lớn không?”

Cả đám thư ký nhìn nhau cười khúc khích.

Taylor tự nhiên thấy người nóng bừng một cách kỳ lạ bởi những gì Linda vừa nói. Chắc chắn là do nhiệt độ của văn phòng, cô bực bội nghĩ, bỗng dưng nóng lên một cách vô duyên. Tiền thì nhiều mà sao công ty chẳng mua nổi một cái máy điều hòa cho ra hồn?

Nhận thấy ai cũng đang nhìn cô chăm chú vì thấy cô dùng tay phe phẩy quạt quạt vào người, Taylor dừng ngay lại, giả vờ như mình vừa xua tay hòng dập tắt những tiếng cười khúc khích vừa rồi của đám đông.

“Mọi người không có việc gì để làm sao?”

Mấy cô thư ký lại nhìn nhau, thích thú vì giọng điệu của cô. Xua tay bất lực, rõ ràng sáng nay cô đã phí quá nhiều thì giờ cho những thứ vô bổ này, Taylor quay lưng bước trở lại phòng làm việc.

Và suýt chút nữa vấp phải thùng hồ sơ để ở ngay lối đi.

Cố lấy lại thăng bằng, Taylor nhìn cái thùng một cách bực bội. Cái thùng chết tiệt! Cô tiện chân đá nó một cái.

Sau lưng cô, các cô thư ký lại khúc khích nhưng với âm lượng to hơn.

Chỉnh đốn lại quần áo, cô lật đật bước về phòng. Trên đường đi, cô chỉ vào tivi – thứ đang quyến rũ hết thảy mọi người. “Dù vì lí do gì đi nữa, tại sao lại để ti vi ở đây?”. Ít nhất, cô cũng muốn là người dứt điểm chuyện này. “Nếu tôi nhớ không nhầm thì đây là văn phòng luật sư mà!”

Linda nhún vai tỉnh bơ. “Vì đây là L.A.”


Hết chương 2
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

9#
 Tác giả| Đăng lúc 4-11-2012 17:36:14 | Chỉ xem của tác giả
Chương 3
Nói với anh ta là tôi hi vọng phim của anh ta sẽ thất bại thê thảm.


3.1 Taylor liếc nhìn đồng hồ đặt trên bàn phải đến mười lần chỉ trong một buổi sáng. Giờ là 11 giờ 7 phút. Cô sốt ruột gõ nhịp cây bút.

Anh ta trễ hẹn.

Đáng lẽ giờ này cô đang ở tòa để bảo vệ những bằng chứng của mình. Chuyện đã đến nước này, Derek không cần phải lo lắng, nếu lỡ có chuyện gì hoặc giả sử nếu họ bị bác bỏ một bằng chứng nào đấy thì cô sẽ bắt Jason Andrews chịu hoàn toàn trách nhiệm.

Cô nhìn lên đầy hi vọng khi thấy Linda dừng chân trước cửa.

“Có tin gì chưa?”

Linda buồn bã lắc đầu. Một cảm giác u ám nặng nề lan tỏa khắp văn phòng khi chàng diễn viên họ mong chờ đến bây giờ vẫn chưa chịu xuất hiện. “Chẳng có gì.”

Họ lặp đi lặp lại đoạn đối thoại đó suốt cả buổi sáng, rồi cả buổi trưa nữa. Và thầm hi vọng rằng sớm muộn gì thì Jason Andrews cũng sẽ đến. Hơn nữa,Taylorđã lỡ hủy lịch làm việc của cả ngày hôm nay nên lúc này, cô cảm thấy khó tập trung để làm tốt bất cứ việc gì. Khi đồng hồ nhích tới con số 6, cô bắt đầu công việc vô ích: điền vào thời gian biểu của mình với một loạt những con số không. Tuyệt lắm – cô nghĩ – lại đón chào một ngày thứ bảy nữa ở văn phòng.

Nhưng ngay lúc ấy, tiếng gõ cửa hối hả bên ngoài đã làm suy nghĩ của cô bị gián đoạn. Cô ngước lên và thấy Linda, gương mặt đỏ bừng vì phấn khích và hụt hơi, chắc cô ấy đã chạy ba chân bốn cẳng tới văn phòng củaTaylorngay lúc vừa nhận được tin gì đó cần phải thông báo gấp. “Trợ lý của Jason mới vừa gọi. Cô ta nói đã có sự nhầm lẫn, nhưng chắc chắn sáng mai Ngài Andrews sẽ có mặt ở đây từ sớm.”

“Ngày mai?”.Taylornhắc lại. Rồi nhíu mày. “Tuyệt vời thật!”, cô càu nhàu. Chào mừng ngày chủ nhật cũng tại văn phòng luôn.

“Trợ lý của anh ta ít nhất cũng phải có lời xin lỗi chứ, đúng không?”, cô hỏi.

Linda đưa ngón tay lên má, dừng lại giây lát như thể cố gắng hồi tưởng lại. “Ừm… có lẽ là không ạ.”

Taylortrợn tròn mắt. Bây giờ thì đúng là gây ra một sự ngạc nhiên chết tiệt!

NHƯNG ĐẾN NGÀY hôm sau,Taylorcó thể khẳng định một cách chắc chắn rằng cô sẽ hoàn toàn quên hẳn vấn đề trễ hẹn của Jason.

Bởi vì trễ hẹn chẳng còn là vấn đề gì nữa.

Tên quái quỷ đó lại cho cô leo cây… Không một cuộc gọi, không một lời xin lỗi, không có cả một lời giải thích.

Cho nên, tới gần chiều tối thứ sáu, sau hai ngày phí phạm thời gian vào việc lẩm bẩm chửi thề, đi tới đi lui trong tiền sảnh mà chủ yếu là vì bị ức chế, hậm hực, Taylor quyết định cô sẽ không phí thêm một giây phút nào của cuộc đời mình cho cái tên Jason Andrews nữa.

Cô vơ chỗ giấy tờ cho vào túi xách, cầm lấy áo khoác và bước dứt khoát ra ngoài hành lang, băng ngang qua bàn Linda. “Tôi về nhà đây. Và tôi sẽ không rảnh từ giờ cho tới hết buổi tối hôm nay, cho dù là nhờ một phép lạ nào đó hoặc một người nào đó bỗng nhiên xuất hiện”. Ngữ khí giận dữ trong giọng nói củaTaylorkhiến Linda không cần phải đoán già đoán non xem ai là “người nào đó”.

“Còn nếu những người khác hỏi thì tất nhiên hãy liên lạc với tôi qua máy di động hoặc máy bàn tại nhà nhé!”

Linda hốt hoảng, cố chồm người qua bàn, thảng thốt la lớn, dù lúc đóTaylorđã ra gần tới đại sảnh. “Nhưng tôi sẽ phải nói gì nếu Jason Andrews xuất hiện?”

Có khoảng mười câu trả lời dùng để từ chối trong chốn công sở xuất hiện ngay trong đầuTaylor.

Chẳng buồn đứng lại, cô trả lời Linda một cách hết sức ngắn gọn lời nhắn truyền cho Jason. “Nói với anh ta là tôi hi vọng phim của anh ta sẽ thất bại thê thảm!”

Ơn Chúa, thứ bảy, chủ nhật trôi qua êm đềm mà không phải có thêm bất kỳ cuộc chờ đợi vô bổ (và đáng khinh rẻ) nào.Taylordùng toàn bộ thời gian cuối tuần để bắt kịp tiến độ đã định trong lịch làm việc của mình trước ngày ra tòa. Derek đã thông báo chánh án cho phép một buổi thẩm vấn bảo vệ bằng chứng – buổi thẩm vấn có tính quyết định – vào sáng thứ hai tới. Mặc dù chẳng ai đả động đến nhưng họ đều mừng thầm là cuối cùng cô cũng có thể lo chu toàn cho buổi bảo vệ bằng chứng ấy. Derek, tính tình hay mắc cỡ, ngượng ngập, luôn thấy không thoải mái với những vụ án dạng này.

Trưa chủ nhật, sau khi đã dành mười lăm tiếng của hai ngày cuối tuần cho công việc,Taylorquyết định tự thưởng cho mình một chuyến mua sắm tại Fred Segal. Sau vài tiếng lượn lờ, cô rời khỏi khu thương mại, cố đoán xem tại sao cô lại thấy sung sướng khi bỏ ra gần 500 đô la cho cái quần jeans và chiếc ví nhung cầm tay. Rồi cô nhận ra rằng mình vừa được trải nghiệm về L.A.
Vừa băng qua bãi đậu xe, Taylor vừa cố gắng lôi điện thoại di động ra khỏi túi xách. Cô đoán chắc Valerie sẽ thấy cực kỳ tự hào vì kinh nghiệm vừa rồi của cô.

“Đoán thử xem giờ tao đang ở đâu!”, cô nói ngay khi Val vừa trả lời điện thoại. Cô thậm chí còn chẳng thèm chào hỏi vì biết chắc Val đã cẩn thận cài từng bản nhạc chuông riêng cho mỗi người bạn của mình. Với Taylor, Val đã chọn nhạc nền của nhân vật Darth Vader trong phim Chiến tranh giữa các vì sao.

Val nhanh nhảu trả lời: “Nằm ườn ở bãi biển. Đi leo núi. Trong phòng ngủ của Matt Damon.”

Taylor vừa loay hoay với cái điện thoại vừa lấy cặp kính mắt Chanel ra khỏi ví và đeo lên. Từ ngày cô đến L.A., khí trời lúc nào cũng ấm áp và tràn ngập ánh nắng. Phải thừa nhận rằng thời tiết ở đây ăn đứt Chicago, nơi mà trời vẫn mưa dù đã sang tháng sáu và nhiệt độ lúc nào cũng dưới 15 độ.

“Nếu giờ mà tao đang ở trong phòng ngủ của Matt Damon thì tao làm gì có thời gian để gọi cho mày”. Taylor đùa.

“Ủa! Sao tao nhớ là mày từng nói mày thích anh ta vì anh ta có học thức mà?”

“Tao đã xem mấy phút phim The Bourne Ultimatum trên truyền hình cáp lần trước. Bây giờ cảm giác của tao đã vượt quá giới hạn của cái bằng Harvard mà anh ta có rồi. Hoặc là đã tưởng tượng đến chuyện trông anh ta thế nào với một cái áo thun bó sát…”

“Ghê thật! Thế mà tao đã cho rằng khái niệm về sự thu hút của mày hơi bị nông cạn.”

Cả hai cùng cười lớn. Cuộc trò chuyện chẳng mấy chốc chuyển đề tài sang chuyến du lịch đến L.A. của Val và Kate trong vài tuần tới. Trong lúc nghe Val huyên thuyên về việc lang thang ở hồ bơi của khách sạn nổi tiếng Château Marmont và thưởng thức bữa tối tại Les Deux, Taylor giữ kín về chuyện với Jason Andrews. Cô quyết định, ít nhất là tại thời điểm này, cô sẽ không nói chuyện đó cho bất cứ ai ở quê nhà. Vì thật ra chuyện cũng chưa đâu vào đâu, cô có thể nói được gì chứ? “Tao đáng lẽ đã được làm việc với Jason Andrews nhưng mà hắn ta không thèm xuất hiện” chăng? Oa, thật thú vị! Thêm nữa, cô không thích cho mọi người biết cô đã bị cho leo cây.

Cứ cho rằng hắn là Jason Andrews đi nữa thì cô vẫn có lòng tự tôn của riêng mình chứ!
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

10#
 Tác giả| Đăng lúc 4-11-2012 22:01:52 | Chỉ xem của tác giả
Chương 4
- Chẳng có ai dám từ chối tôi bằng cách nói là quá bận cả!

- Vậy anh nghĩ là chỉ cần bước vào và nở nụ cười rạng rỡ thì sẽ không có ai thắc mắc gì hay sao?


4.1 Với tâm trạng bực bội, khi bước vào tòa án của chánh án Fowler sáng hôm ấy để tranh luận cho bằng chứng của mình, Taylor sẵn sàng đá đít bất kỳ tên nào dám ngáng đường cô lúc này.

Cô và Derek ngồi vào ghế luật sư biện hộ bên bị. Gã luật sư bên nguyên, Frank, đã ngồi chờ sẵn ở bàn đối diện. Thấy các bên đã có mặt đầy đủ, thư ký tòa yêu cầu trật tự để chánh án lên bục.

“Đề nghị mọi người trong phòng xử án đứng dậy! Thay mặt hội đồng xét xử, tôi tuyên bố khai mạc phiên tòa do chánh án Arlander Fowler làm chủ tọa.”

Thư ký tòa, chánh án và báo cáo viên tòa án đồng loạt ngồi xuống. Taylor và Frank tiến đến bục chánh án khi ông đang sắp xếp giấy tờ.

“Frank Siedlecki, đại điện Ủy ban Cơ Hội Việc Làm Bình Đẳng, thưa quan tòa.”

“Kính chào ngài. Tôi là Taylor Donovan, luật sư cho bên bị.”

Và việc kì lạ nhất đã xảy ra vào buổi sáng hôm ấy tại tòa, ngay giây phút Taylor đang giới thiệu tên để ghi vào biên bản.

Jason Andrews bước vào.

Nghe Taylor tự giới thiệu, Jason nhìn qua một cách tò mò. Không bị ai để ý, anh liền ngồi xuống hàng ghế cuối cùng của phòng xử trong khi vị chánh án, Taylor, và Frank tiếp tục công việc của mình.

Chánh án lấy bộ hồ sơ bảo vệ của Taylor ra khỏi xấp giấy tờ trước mặt ông.

“Được rồi, chúng ta ở đây hôm nay để bị cáo được tiếp tục bảo vệ bằng chứng cuối cùng”. Ông nhìn xuống Taylor. “Luật sư, hãy cho tôi biết đây là cái gì!”

Taylor nói với vị chủ tọa đang ngồi trên bục, cô nhận thức được rằng buổi bảo vệ hôm nay sẽ quyết định cho sự thành công của vụ kiện này.

“Kính thưa quan tòa, EEOC định để nhiều nhân chứng thuật lại những từ phỉ báng không phân biệt giới tính mà họ đã nghe được tại công sở. Chúng tôi muốn những lời khai như thế bị cấm.”

Frank nhảy dựng lên. “Thưa quan tòa, đây là một vụ quấy rối tình dục…”

Taylor nhanh nhảu cắt lời Frank. “Đúng vậy! Đây là một vụ kiện về quấy rối tình dục và chúng tôi đang phản đối những lời khai liên quan đến lời nói tuy mang tính xúc phạm nhưng không dính dáng gì đến tình dục. Thưa quan tòa, xin lỗi nếu cách dùng từ của tôi có xúc phạm đến ngài, nhưng tôi không thấy từ “cứt” có liên quan gì tới quấy rối tình dục cả.”

Ngồi ở ghế khán giả, Jason bật cười vì câu nói của cô.

Trên bục, Frank đang cố gắng lấy lại thế chủ động của cuộc tranh luận. “Nhưng những người đi kiện đều là phụ nữ, thưa quan tòa, và EEOC có thể chứng minh rằng, họ đã phải thường xuyên nghe những từ xúc phạm ấy tại chốn công sở và họ thấy những từ ngữ như vậy mang tính quấy rối.”

Taylor nhanh chóng đáp trả. “Vấn đề của EEOC là tất cả mọi người tại công sở đều nghe những ngôn từ kiểu này hết, xin nhấn mạnh là cả nam lẫn nữ.”

“Thưa quan tòa, quan điểm của chúng tôi là bị cáo nên biết rằng phụ nữ rất… nhạy cảm với những từ như vậy”. Frank nói với giọng kiên quyết nhất mà hắn có được.

Ngay lúc ấy, Taylor giơ tay lên với vẻ coi thường.

“Tôi xin lỗi, chánh án, nhưng cách suy nghĩ gia trưởng này của luật sư xúc phạm phụ nữ hơn bất kỳ điều gì thân chủ của tôi đang bị lên án. Mục đích của bộ luật nhân quyền không phải là biến công sở trở thành trường học đạo đức mà là để ngăn ngừa sự kỳ thị. Có thể EEOC không khoái từ “cứt”, nhưng thật không may, nó lại không phải là một từ đáng kết tội.”

Cho rằng cuộc cãi vã đã kết thúc, Taylor khoanh tay trước ngực và chờ phán xét của tòa.

Trên tòa, vị chánh án nhìn xuống hai bên trong khi cân nhắc về tính chính đáng của hai quan điểm. Một lúc sau, ông cất lời.

“Tôi đồng ý với quan điểm của cô Donovan. Có rất nhiều thứ chúng ta phải chịu đựng ở chỗ làm, nhiều thứ chúng ta không hề thích, nhưng không thể vì thế mà chúng đáng bị lên án. Phản đối chứng cớ của luật sư bên bị được chấp thuận.”

Vị Chánh án gõ búa xuống bàn trong khi người thư ký tòa đang đóng dấu biên bản. “Phiên xử hôm nay kết thúc tại đây. Trình biên bản của hai bên cho tôi vào thứ sáu! Thay mặt hội đồng xét xử, tôi tuyên bố bế mạc phiên tòa.”

Khi chánh án đứng lên để ra khỏi phòng, mọi người cũng lục tục đứng dậy. Thỏa mãn với phán quyết của tòa, Taylor vui vẻ quay lại phía Frank.

“Chúng ta có cần lên kế hoạch để bàn về phiên tòa sơ thẩm vào ngày mai không?”. Tranh luận giống như một môn thể thao đối với Taylor và như các tay chơi chuyên nghiệp, cô luôn bày sẵn thế trận. Frank, dù thế nào đi nữa, quyết không có chung suy nghĩ với Taylor. Chẳng thèm nhìn lấy một cái, hắn vơ lấy cặp, ào ra khỏi phòng xử và không hé môi nói thêm một lời nào.

Taylor nhún vai. Được thôi! Chắc hẳn hắn ta cũng đang nóng máu lắm vì không được chửi thề ở tòa. Cô quay lại bàn dành cho luật sư bị cáo và bắt đầu thu dọn đống đồ. Bỗng Derek hích cô.

“Đó chẳng phải là Jason Andrews sao?”. Derek thì thào đầy háo hức.

Đích thực là Jason Andrews!
Ngôi sao trị giá hai-mươi-lăm-triệu-đô-la-cho-mỗi-bức-ảnh hơi bị “đứng hình” khi cô ngước lên rồi rất nhanh chóng lấy lại nụ cười nổi tiếng chết người của mình.

“Cô hẳn là Taylor?”

Vẫn giữ ánh mắt dửng dưng. Chà, chà, chà… Đấng tối cao hùng mạnh cuối cùng cũng đã quyết định giá lâm.

Khi Jason Andrews đĩnh đạc bước đến chỗ cô trong chiếc áo sơ mi không gài hết nút màu đen và quần tây sọc xám tro (cả hai đều vừa in, cứ như được đặt may riêng cho anh ta), hai ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu Taylor.

Thứ nhất: Anh ta không mặc complê và đeo cà vạt khi dự một phiên tòa.

Thứ hai: Ở ngoài đời, anh ta quyến rũ một cách khó tin.

Cô gạt ngay lập tức ý nghĩ thứ hai ra khỏi đầu – chẳng liên quan gì cả, cô nghĩ – rồi cố gắng giữ gương mặt thật bình thản khi tay diễn viên thủng thẳng tiến đến.

“Mấy người trong văn phòng nói rằng cô đang ở đây”, anh giải thích cho sự có mặt của mình. “Hình như tôi đến vào lúc nảy lửa nhất”. Anh nháy mắt, cứ như họ đang nói mấy câu chuyện phiếm buồn cười với nhau.

Taylor nhìn anh chằm chằm. Ánh mắt chết người của cô có thể khiến một người yếu bóng vía cuống cuồng biến khỏi tòa án chỉ trong vòng hai giây.
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

Bạn phải đăng nhập mới được đăng bài Đăng nhập | Đăng ký

Quy tắc Độ cao

Trả lời nhanh Lên trênLên trên Bottom Trở lại danh sách