|
30.3 Cương quyết gạt hết lời cảnh báo của Val sang một bên cùng những suy nghĩ bệnh hoạn đi kèm, Taylor tập trung vào mấy bộ hồ sơ đang để sẵn trên bàn làm việc. Sáng hôm sau cô sẽ có một cuộc thẩm vấn với nhân chứng quan trọng nhất của EEOC. Cô cần phải chuẩn bị thật kĩ. Nhân chứng này là người làm cô đau đầu nhất. Cô biết nhân chứng và cũng là nguyên cáo này. Cô ta khai rằng mình đã phải chịu nhiều nỗi khổ tinh thần nghiêm trọng bởi cái gọi là hành vi quấy rối trong môi trường làm việc. Nếu bồi thẩm đoàn tin lời khai này thì EEOC sẽ có lợi thế rất nhiều trong việc bắt bên bị cáo phải chịu xử phạt, kèm theo đó là một khoản bồi thường lớn.
Derek cười khúc khích khi anh ghé qua phòng Taylor vào chiều hôm ấy và thấy cô đang đọc nghiến ngấu chồng tài liệu ghi lại kết quả điều trị cho nhân chứng từ các bác sĩ tâm lý.
“Cô lại đọc chúng nữa à? Chúng ta đã xem đi xem lại chồng tài liệu ấy cả triệu lần rồi. Tin tôi đi, chúng ta chẳng để sót chi tiết nào đâu.”
Taylor để tập tài liệu xuống, đưa tay day nhẹ lên thái dương. “Phải có cái gì đó!… Không thể nào mà người phụ nữ này lại trở nên quẫn trí chỉ vì môi trường làm việc được! Thậm chí nếu điều cô ta nói là sự thật, nó cũng không đủ để làm một người tổn thương tâm lý nặng nề như vậy.”
“Nhưng các bác sỹ tâm lý đã cho làm các bài thử nghiệm chẩn đoán và phát hiện thấy cô ta bị tổn thương lâm sàng. Làm sao chúng ta xoay chuyển được điều này? Cãi rằng cô ta là một nhân chứng quá mong manh dễ vỡ à?”
Taylor thở dài, miễn cưỡng chọn giải pháp ấy. Một nhân chứng với tâm hồn quá mong manh dễ vỡ, đồng nghĩa với việc cô ta quá “yếu đuối”, điều đó cũng có thể lý giải rằng cô ta dễ bị tổn thương hơn bất cứ người bình thường nào đang sống ngoài kia.
Một người bình thường sẽ không cảm thấy bị làm phiền bởi cùng một nguyên nhân mà nhân chứng đổ lỗi là đã gây tổn hại tinh thần cho cô trước tòa. Tuy nhiên, lập luận như vậy thường không có kết quả tốt lắm với bồi thẩm đoàn – không ai thích thấy luật sư bào chữa của mấy công ty lắm tiền gọi nhân chứng – nguyên cáo tội nghiệp là một kẻ nhu nhược.
“Không, tôi đang cố gắng tìm một lời giải khác cho trường hợp của cô ta”. Taylor ngừng day thái dương, ngước lên nhìn Derek. “Anh đã thu thập tất cả các hồ sơ khám chữa bệnh của cô ta đúng không?”
Derek gật đầu. “Đây là vị bác sỹ tâm lý duy nhất đã chữa bệnh cho cô ta từ trước tới giờ.”
“Còn bác sĩ gia đình của cô ta thì sao, chúng ta có tài liệu gì từ ông ấy không?”
“Có, tôi cũng đã kiểm tra hết rồi. Không có gì cả.”
“Còn các bác sĩ khác mà cô ta đã đi khám thì sao? Bác sĩ phụ khoa chẳng hạn?”
Derek nhăn nhó. “Cô muốn đọc hồ sơ khám phụ khoa của cô ta à?”
“Không hẳn”, Taylor nói. Chí ít nó cũng khiến cho cô thấy bận rộn, để tâm trí cô không còn phải mơ tưởng đến Jason nữa.
Về những điều anh đã nói với cô tại vũ hội Đen & Hồng.
Về bộ dạng của anh trong bộ vét đuôi tôm.
Và về cảm giác gần gũi khi cô cùng anh tay trong tay khiêu vũ.
Toàn là những suy nghĩ nguy hiểm. Cô cần phải tập trung hơn, cô thiếu gì chuyện để làm cơ chứ!
Thế nên cô yêu cầu Derek đem mớ tài liệu đó đến văn phòng. Cô cũng chẳng gặp thêm bất kỳ rắc rối nào với việc tập trung vào công việc, sau hai mươi phút nghiến ngấu tập tài liệu, cô nhanh chóng nhấc máy gọi cho Derek.
“Derek! Anh sẽ không tin nổi tôi đang đọc cái gì đâu.”
“Nếu cô không ngại, thưa cô Campbell, tôi muốn chuyển đề tài và nói về những tổn thương tinh thần mà cô đã phải chịu đựng.”
Trên bục dành cho nhân chứng, người vừa được nhắc đến – cô Emily Campbell, bỗng chỉnh đốn lại tư thế ngồi sao cho ngay ngắn và thẳng lưng hơn. Cô gật đầu với Taylor – hiện đang đứng trước bồi thẩm đoàn và chỉ cách chỗ cô khoảng một mét.
“Vậy, nếu hiểu đúng như lời khai lúc nãy của cô Campbell đây”, Taylor nói, “thì cô không phải chịu đựng thêm bất kỳ thứ gì khác trong thời gian làm việc cho bị cáo mà cái đó có thể góp phần làm tăng sự căng thẳng, đúng không?”
Cô Campbell chắp tay vào nhau một cách nghiêm trang, nhìn cô đạo mạo, nho nhã, nhu mì trong chiếc áo len màu kem cùng với chuỗi ngọc trai nhã nhặn.
“Chính xác, tôi bị căng thẳng tột cùng là do môi trường làm việc kinh khủng gây nên. Tôi thậm chí không thể ăn hay ngủ. Hàng tuần, tôi phải ghé bác sĩ đôi ba lần chỉ để cầm cự với nó.”
“Cô chắc chắn rằng không có gì khác là nguyên nhân cho sự căng thẳng mà cô đã chịu đựng trong khoảng thời gian này, phải không?”
“Tôi chắc chắn!”. Campbell nói một cách cương quyết.
“Vậy, cũng theo cô, hội chứng căng thẳng trở nên xấu đến nỗi cô phải nhờ đến sự điều trị của một bác sỹ tâm lý – bác sỹ Gary Moore – điều này có đúng không?”. Taylor tiến đến bàn luật sư biện hộ. Cô chọn lấy một tập hồ sơ rồi quay trở lại bục.
“Vâng, tôi đã đến gặp ông ta vì…”
“Chỉ cần trả lời đơn giản cho tôi biết thôi, “Đúng” hay “Không đúng”, thế là đủ, thưa cô Campbell”. Taylor mỉm cười lịch sự. Cô mở bộ hồ sơ đã đem theo đồng thời tiếp tục đặt câu hỏi.
“Cô Campbell, trong phần yêu sách cho những tổn thương tinh thần nghiêm trọng, cô đã ký giấy miễn trách nhiệm và đồng ý cho chúng tôi được tham khảo các hồ sơ bệnh án của cô, đúng không?”
“Đúng.”
“Và thỏa thuận ấy cũng đồng nghĩa với việc chúng tôi có quyền tham khảo TẤT CẢ các bệnh án của cô?”
“Đúng, mặc dù bác sỹ Moore là bác sỹ tâm lý duy nhất tôi gặp để chữa trị cho chứng căng thẳng mà tôi phải chịu đựng.”
“Tôi hiểu chuyện đó, thưa cô Campbell, nhưng cái tôi muốn đề cập ở đây là việc điều trị giữa cô và bác sỹ Michelle Phillips tại số 1089, đường số 1, Santa Monica. Cô biết bác sỹ Phillips đúng không?”
Có vài tiếng sột soạt bởi những hành động gấp gáp ở phía bàn của luật sư bên nguyên, Frank đang lật tung tập hồ sơ của mình. Taylor nghe thấy ông đang lẩm bẩm với tay trợ lý, một cái gì đó đại loại như “Bác sỹ Phillips là con mẹ nào vậy?”.
Campbell nhìn Taylor, vẻ bối rối. “Nhưng bác sỹ Phillips là bác sĩ phụ khoa của tôi, tôi nghĩ cô ấy chẳng dính dáng gì tới vụ việc này cả.”
“Có hay không, thưa cô Campbell?”
“Có, tôi có biết bác sĩ Phillips”. Nữ nhân chứng càu nhàu.
Ôm tập hồ sơ, Taylor bước gần đến chỗ nhân chứng hơn.
“Cô có nhớ ngày mùng 2 tháng 2 năm ngoái khi cô đã yêu cầu bác sỹ Phillips kiểm tra các bệnh truyền nhiễm qua đường tình dục vì… để tôi đọc chính xác từng từ từng chữ nhé!”. Taylor giở hồ sơ và đọc lớn. “Bởi vì, trích dẫn nguyên văn, “thằng chồng chết tiệt của tôi đã ngủ với một con hồ ly tinh làm nghề múa thoát y và cái thằng bội bạc đần độn ấy lại không sử dụng bao cao su”.”
Campbell giật bắn người. “Có đúng là cô ta đã chép lại nguyên văn những câu ấy không?”
Bồi thẩm đoàn khúc khích cười và ngồi thẳng lên với vẻ quan tâm. Cuối cùng thì mọi thứ đã bắt đầu giông giống bộ phim Law and Order rồi.
“Tôi ghi nhận điều này như là một lời chấp thuận chứ nhé!”
“Vâng…”. Giọng Campbell đứt quãng. Cô ta hắng giọng ngay khi Taylor tiếp tục câu hỏi tiếp theo.
“Liệu cô có còn nhớ cô cũng đã nói với bác sĩ phụ khoa của mình là cô… trích dẫn nguyên văn nữa nhé, “đang phải chịu đựng sự căng thẳng tột cùng vì sự phản bội của thằng chồng khốn nạn và cô đã không thể ăn uống gì cả” không?”
Campbell thu mình lại trong chiếc ghế như đang cố trốn. “Đúng vậy”. Cô ta thì thầm.
Taylor chỉ tay về phía tập hồ sơ. “Sau đó, dựa trên bản ghi nhận của bác sỹ Phillips, cô cũng đã từng nói với cô ấy rằng: “Nhờ trời, ít nhất tôi cũng còn có công việc để đỡ phải bận tâm về thằng chó má đó, không thì có lẽ tôi đã giết cả hai chúng nó rồi”, đúng không?”
Lúc này, cô Campbell đã khom người thấp tới mức chỉ còn thò mỗi hai con mắt để nhìn trộm về phía bồi thẩm đoàn.
“Có lẽ tôi đã nói thế”. Cô ta nói một cách yếu ớt.
Taylor mỉm cười kiên nhẫn. Tất nhiên là cô có thừa kiên nhẫn.
“Tốt, vậy thì quay lại với lời khai trước đây của cô nhé, liệu bây giờ cô có còn muốn khẳng định với bồi thẩm đoàn rằng nguyên nhân duy nhất gây nên sự căng thẳng kéo dài trong cuộc sống của cô là do môi trường làm việc giữa cô và bị cáo không? Mà không phải là do – cô nhìn vào tập hồ sơ lần cuối – “thằng chồng chó má bội bạc” mà cô lỡ lấy gây ra?”
Cặp mắt ấy chớp chớp liên hồi đằng sau bục nhân chứng.
“Có lẽ lúc ấy cũng có thêm một vài việc xảy ra với tôi.” |
|