|
4.2 Nhưng Jason không hề nao núng. Anh mỉm cười thân thiện. “À! Phải rồi, lễ phép của tôi để đâu rồi nhỉ? Tôi đã không tự giới thiệu mình đúng cách”. Anh đưa tay ra. “Tôi là Jason.”
Taylor cắt phăng màn “thủ tục” quyến rũ của anh ngay lập tức. Cô từng gặp hàng tá nụ cười chết người như vậy trước đây và bây giờ cô đã miễn nhiễm với chúng.
“Dĩ nhiên tôi biết anh là ai, Ngài Andrews à. Tôi cũng biết là đáng lẽ anh phải có mặt tại văn phòng của tôi vào hai ngày của tuần vừa rồi nữa kia.”
Jason rụt tay lại, khá bất ngờ vì giọng nói cộc lốc của cô.
Cạnh bên, Derek hoàn toàn bị bỏ rơi ngoài vòng chiến sự. Viên cộng sự tiến tại gần, hắng giọng nhắc nhở Taylor và Jason về sự hiện diện của mình.
“Ờ, Taylor này, tôi về nhé! Ngày mai tôi có nên ghé qua văn phòng cô để bàn về vụ sơ thẩm không?”. Anh liếc cả hai.
Vừa trả lời, Taylor vừa nhìn Jason một cách lạnh lùng. “Chiều nay anh ghé qua cũng được, Derek. Tôi không muốn tốn quá nhiều thời gian cho vụ này.”
Liếc qua, liếc lại hai người lần cuối, Derek ôm cặp và ba chân bốn cẳng biến khỏi phòng xử. Để Taylor và Jason ở lại với nhau.
Cô khoanh tay trước ngực. “Tôi giúp được gì cho anh đây, quý ngài Andrews?”
Cô để ý thấy khóe môi anh mím lại như cười, cứ như thể việc cô gọi tên anh một cách lịch sự là quái đản lắm vậy. Điều này khiến cô bực mình gấp bội.
“Tôi thấy cô có vẻ hơi thất vọng vì tôi đã lỡ hẹn tuần trước”, anh nói với giọng điệu trêu chọc. Nếu để ý kỹ thì sẽ thấy nó giống y như cái giọng mà Taylor thường dùng khi định làm đối phương nóng máu.
Sao hắn ta dám?
“Thật tiếc vì tự nhiên tôi lại bận việc đột xuất”, Jason tiếp tục, không che giấu vẻ khinh khỉnh ta đây của mình. “Chắc chắn cô biết rõ mà… tôi là người hết sức bận rộn, cô Donovan ạ”. Anh nhấn mạnh hai từ cuối để cô biết rằng cả hai đều có thể cùng chơi trò xưng họ này.
Rồi chỉ bằng một cái phẩy tay, anh phủi bỏ sự bất hòa của họ qua một bên, cất giọng: “Nhưng giờ tôi đã ở đây, chúng ta bắt đầu được rồi!” rồi vỗ tay vào nhau như đã giải quyết xong vấn đề.
“Nhưng xem nào, bây giờ tôi không có thời gian rảnh, ngài Andrews than mến.”
Anh mỉm cười nhẫn nại với câu trả lời của cô như một vị giáo viên với một đứa trẻ ương ngạnh. Anh tiến một bước gần hơn và Taylor nhận thấy anh cao vượt hẳn cô. Cô đã tưởng rằng tất cả các diễn viên đều thấp hơn trong đời thật. Dĩ nhiên, anh ta hẳn là trường hợp cá biệt.
Bởi vì Taylor không thèm xê dịch một li nên lúc này, họ đứng sát cạnh nhau. Jason nhìn xuống, ánh mắt họ chiếu thẳng vào nhau.
“Cô Donovan”, anh nói với cái giọng đây-là-điều-hiển-nhiên. “Chẳng có ai dám từ chối tôi bằng cách nói là quá bận cả.”
Anh ngưng lại để cho cô kịp ngấm những lời vừa nói. Taylor nheo mắt nhưng không nói gì thêm. Jason xem ra lại nghĩ rằng đó là dấu hiệu của việc đã hiểu chuyện.
“Tốt, vậy mọi thứ xong nhé!”. Anh bước đi và trịnh trọng chỉ về phía tòa án.
“Tại sao cô không cho tôi xem vài thứ… mang tính chất luật đi?”
Anh nhìn quanh như để làm quen với không khí nơi này. “Trong phim có rất nhiều cảnh tôi phải thẩm vấn nhân chứng. Bắt đầu bằng cách cho một ví dụ về việc ấy nhé! Nhưng không phải cái kiểu nhảm nhí hay chiếu trên ti vi đâu, tôi muốn thật thực tế kia!”
Taylor bặm môi, nhìn xuống đất để khỏi phải bật cười lớn. Thật là một thằng cha hợm hĩnh kì quái, cũng thú vị lắm! Không giấu nổi điệu cười khẩy, cô nhìn anh và khoanh tay trước ngực. “Tôi e là không thể.”
Jayson quay lại. “Sao lại không?”
“Thứ nhất, tôi không có nhân chứng.”
Anh ta chỉ vào người. “Tôi thì sao?”
Ngay lúc ấy, trong đầu Taylor lóe lên một ý tưởng láu cá. Lần đầu tiên kể từ lúc Jason xuất hiện, cô nghiêng đầu tính toán rồi gật gù ra chiều đồng ý. “Được thôi!”. Cô chỉ về phía tòa. “Sao anh không ngồi ở chỗ dành cho nhân chứng?”
Jason lộ rõ ánh nhìn hài lòng, rõ ràng anh thấy rất vui vẻ vì cô đã chịu theo kế hoạch của mình và ngay lập tức làm theo lời cô yêu cầu. Taylor chờ Jason ngồi thoải mái rồi bước đến, đứng đối diện với nhân chứng.
Taylor bắt đầu câu hỏi đầu tiên trong phiên thẩm vấn giả.
“Anh Andrews, anh đã được thông báo rằng trợ lý của mình đã sắp xếp một buổi gặp mặt bàn về công việc tại văn phòng tôi vào thứ Năm tuần trước không?”
Jason mỉm cười, cứ như thể câu hỏi của cô thú vị lắm. Anh khoan khoái ngả lưng vào ghế. “Có, tôi đã biết chuyện đó, thưa cô Donovan.”
“Và anh đã không đến buổi hẹn, đúng không?”
“Chính xác!”
“Anh cũng đã được cho biết sau khi quên xuất hiện ở buổi gặp đó, trợ lý của anh đã tiếp tục sắp xếp một buổi gặp khác cũng tại văn phòng tôi vào sáng thứ Sáu, đúng không?”
Jason duỗi người, bắt chéo chân, dửng dưng với câu hỏi mà anh nghĩ có phần nhạt nhẽo này. “Điều đó cũng đúng luôn. Như tôi đã trình bày từ sớm, tôi bị kẹt mấy việc ngoài dự tính. Chuyện khẩn cấp cho bộ phim của tôi”. Khi nói đến đây, tự nhiên anh xoay xoay cái đồng hồ nơi cổ tay.
Taylor nhướng mày tỏ vẻ không tin. “Chuyện khẩn cấp cho bộ phim?”
“Tất nhiên rồi!”
Để chuyện ấy lát nữa tính, cô bước đến bàn dành cho luật sư và lôi chiếc di động ra khỏi cặp. “Để tôi cho anh xem vật chứng A nhé!”
Cô tiến đến chỗ Jason và giơ cao chiếc điện thoại lên.
“Anh có nhận ra vật chứng A này không, Ngài Andrews?”
Jason chồm người lên phía trước và nhìn chiếc điện thoại với điệu bộ hoài nghi. “ À, giờ thì… tôi không chắc lắm… nhưng nhìn nó giống một cái di động.”
“Anh có dùng điện thoại di động không, anh Andrews?”
“Tôi dùng tới ba cái.”
“Vậy anh có biết cách dùng cả ba chiếc điện thoại không?”
Jason chiều ý trả lời cô bằng một nụ cười. “Dĩ nhiên rồi.”
Tới đây, Taylor khẽ lùi lại, ngồi nơi mép bàn luật sư.
Đã đến lúc ra đòn quyết liệt, cô quyết định. Jason ngắm Taylor ung dung bắt chéo đôi chân đi giày cao gót và không cưỡng lại nổi, anh liếc nhanh xuống đôi chân thon dài rồi vội vàng nhìn lên.
Khi bắt gặp ánh mắt của Taylor, anh phát hiện một tia nhìn giễu cợt trong mắt cô. Lúc ấy, anh nhận ra một điều.
Cô đang bỡn cợt anh.
Taylor bất động cho đến lúc cô cảm thấy hài lòng vì ánh mắt Jason đã tập trung lại nơi cô. Cô tiếp tục đặt câu hỏi.
“Anh có đem theo người cái điện thoại nào trong ba cái di động của anh khi anh đến Las Vegas cuối tuần vừa rồi không, Ngài Andrews?”
“Dĩ nhiên có rồi.”
“Vậy có nghĩa là anh có đầy đủ khả năng và phương tiện để gọi về văn phòng tôi và thông báo rằng cuộc hẹn của chúng ta sẽ bị hoãn đúng không?”
Jason bật cười cứ như vừa nghe một câu chuyện đại tiếu lâm. “Chẳng lẽ tôi giống như mấy gã phải tự mình đi gọi những cuộc điện thoại kiểu như vậy sao?”
Taylor đứng dậy và đủng đỉnh tiến đến bục nhân chứng. “Vậy thì anh không thể yêu cầu một trong cả tá trợ lý của mình gọi cho tôi sao? Hay là công việc ở khách sạn Bellagio, à không, xin lỗi nhé, việc khẩn cấp cho bộ phim của anh” – cô ra dấu mở ngoặc kép, đóng ngoặc kép kiểu trích dẫn – “quá bừa bộn” nên anh không có thời gian để làm chuyện đó?”
Taylor hào hứng chờ đợi câu trả lời của Jason.
Anh né câu hỏi một cách dễ dàng. Anh đã hi vọng rằng cô sẽ làm tốt hơn thế chứ. “Cô bắt thóp được tôi rồi, cô Donovan. Tôi đã ở Las Vegas. Kỹ năng luật của cô rất ấn tượng, nói cho cùng thì tôi chỉ bị nhìn thấy ở đó trên tivi thôi.”
“Vậy lý do cho việc anh không nhờ bất cứ ai gọi điện đến văn phòng tôi là gì?”
“Tôi chẳng lấy đó là quan trọng”, anh trả lời nhẹ nhàng. “Tôi nghĩ tôi không cần phải có lời giải thích.”
“Chà, nếu đấy là sự thật”, Taylor nhấn mạnh, “thì tại sao lúc đầu anh lại bịa ra câu chuyện về vấn đề khẩn cấp của bộ phim?”
Jason “đứng hình”.
Xong phim!
Anh ngọ nguậy một cách không được thoải mái trong chiếc ghế, bỗng thấy mình rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan với “chứng cớ” của chính mình.
Taylor tiến sát tới bục nhân chứng, mắt cô ánh lên vẻ đắc thắng. “Thật ra thì anh có mục đích gì khi đến đây, Ngài Andrews? Anh nghĩ là chỉ cần bước vào và nở nụ cười rạng rỡ thì sẽ không có ai thắc mắc gì hay sao?”
Thật sự thì đó đúng là kế hoạch của anh.
Jason khoanh tay ngang ngực, nhún vai thay cho câu trả lời.
Taylor chộp ngay cơ hội, giọng cô đầy châm biếm. “Ôi trời! Xin lỗi Ngài Andrews nhé! Nhưng mà câu trả lời của anh cần phải được nói thành tiếng để thư ký tòa còn ghi nhận. Câu trả lời của anh là “đúng”, đúng không?”
Jason nhìn xoáy vào Taylor, bực bội với giọng điệu của cô. Cô cũng lạnh lùng nhìn đáp trả. “Đúng, thưa cô Donovan”. Cuối cùng anh cũng chịu trả lời. “Đó đúng là kế hoạch của tôi. Chỉ cần nở một nụ cười và không ai còn thắc mắc gì hơn nữa.”
Cô nghiêng người tới bục dành cho nhân chứng. “Vậy kế hoạch của anh tiến triển thế nào, Ngài Andrews?”
Anh trừng trừng nhìn cô. “Không thành công lắm.”
Taylor mỉm cười tự tin như muốn nói rằng cô đã hoàn tất công việc. “Tốt! Tôi không còn gì để hỏi.”
Rồi cô ngạo nghễ đi về bàn dành cho luật sư, nhặt túi xách khoác lên vai. Không buồn liếc lại lần thứ hai, bước ra khỏi phòng xử với vị thế ngẩng cao đầu. Cánh cửa được mở tung ra rồi đóng lại sau lưng cô.
Để Jason lại một mình.
Ngồi ngẩn ngơ ở bục nhân chứng.
Anh nhìn quanh, chờ các máy quay và mọi người ùa ra nói cho anh biết là họ đang đùa với anh thôi. Clooney vẫn khoái chơi mấy trò dạng vậy.
Và Jason chờ. Chờ, chờ nữa, chờ mãi…
Nhưng… chẳng có cái quái gì xảy ra như anh nghĩ cả!
Jason bắt đầu hiểu ra đây không phải là một trò đùa mà thực sự Taylor Donovan đã cố tình sỉ nhục anh. Trong lòng anh dấy lên một câu hỏi lớn.
“Cái quái quỷ gì đang diễn ra vậy?”
Jason nhanh chóng nhớ lại từng chi tiết của cuộc gặp vừa nãy giữa anh và cô. Từng lời, từng lời, kiêu kỳ và mỉa mai. Đã bao nhiêu năm rồi, không còn ai dám nói chuyện như thế với anh.
Jason liếc về phía cánh cửa, nơi Taylor vừa biến mất. Và nụ cười dần dần xuất hiện trên khuôn mặt anh.
Thú vị!
Thú vị lắm!
Hết chương 4 |
|