|
21.3 Về tới nhà, sau khi đưa Kate và Val vào phòng ngủ dành cho khách để sắp xếp đồ đạc, Taylor mời cả bọn một ly Martini xoài như thường lệ. Nhanh chóng uống hết ly rượu của mình, cô biết rượu sẽ giúp cô dễ nói chuyện hơn vì lưỡi của cô gần đây hay bị đơ mỗi khi cô nghĩ đến cái tên Jason Andrews.
Ờ nhỉ, cả gã Scott Casey nữa. Đương nhiên.
Nhận thấy cô không thể đánh trống lảng được lâu hơn nữa, Taylor đặt ly rượu của mình xuống. Nhất định phải nói cho xong chuyện này.
“Thôi được rồi, thế này nhé, tao cần kể cho bọn mày nghe một chuyện. Thực ra thì bây giờ nó đã biến thành hai chuyện rồi”. Cô hít một hơi dài. Chậm rãi nào, vào đề một cách chậm rãi nào!
“Chuyện là thế này: công ty tao đưa cho tao dự án này với yêu cầu bắt buộc phải giữ im lặng với giới truyền thông, nếu không sẽ gặp rắc rối với vụ án tao đang theo đuổi”. Taylor im bặt. Khỉ thật, hình như nói sai mất rồi. “Này, không phải là tao nghi ngờ bọn mày sẽ nói chuyện này với người khác đâu”, cô tiếp tục, “nhưng mà… ”
“Trời ơi…”. Kate mở to mắt đầy ngạc nhiên, cô thì thào. “Mày sẽ không về Chicago nữa sao?”
Taylor lắc đầu nguầy nguậy. “Dĩ nhiên phải về chứ! Không phải chuyện này”. Cô trấn tĩnh lại. “Tiếp nhé! Và vì dự án đó, tao phải làm việc với một người, và giúp anh ta…!?”
Val háo hức nói. “Tao biết ngay mà! Mày đang hẹn hò!”
Taylor nhấn mạnh. “Không! Bọn tao không có hò hẹn gì hết. Và rồi có một người khác nữa, tao mới gặp anh ấy tuần trước và tao thực sự không biết mọi chuyện sẽ như thế nào…”
Thấy bạn mình có vẻ ngơ ngác, Taylor cố định thần lại. “Để tao nói lại từ đầu! Khoảng một tháng trước, tao gặp…”.
Một tiếng gõ cửa lớn đã ngắt ngang lời cô.
Taylor giơ một ngón tay lên với Val và Kate. “Để đó lát nói tiếp nhé, tao ra xem ai gọi cửa.”
Khi cô đi về phía phòng khách, cô nghe được Kate lẩm bẩm với Val. “Nó bảo lát nói tiếp cái gì vậy? Nó nói gì mà đến tao cũng chẳng hiểu gì hết.”
Taylor ra mở khóa và hé rộng cửa. Trước khi cô kịp phản ứng, Jason đã ào vào như cơn bão. “Cô đi đâu nãy giờ vậy? Tôi đã cố gọi cho cô. Cô khóa máy hả? Tôi cần hỏi cô xem tôi nên kiện thằng chết tiệt nào đây. Tôi mới gặp Marty xong. Chúng tôi mới nhận được mấy tấm áp phích mẫu dùng để quảng bá cho phim Inferno.”
Jason tông thẳng vào bếp, quá nhập tâm đến chuyện than phiền của mình nên không để ý thấy Val và Kate. Anh mở tủ lạnh, lấy cho mình một chai nước.
“Mà cô nghĩ xem!”. Anh giận dữ nói. “Không biết thằng gà mờ nào đã thiết kế tấm áp phích chụp tôi đang trong cảnh cố gắng dập tắt ngọn lửa cùng với các lính cứu hỏa khác. Được thôi, nhưng mà nếu cô nhìn tấm áp phích đó từ một phía khác, nước từ vòi rồng của một anh lính cứu hỏa nhìn cứ như được xịt ra từ giữa hai chân của tôi vậy đó. Phần tuyệt nhất là bọn họ muốn đặt tấm áp phích ngay trước lối vào rạp trong ngày công chiếu phim của tôi. Tôi có thể hình dung được rằng người ta sẽ gào lên như thế này này – anh quơ tay trong không khí – “Đến xem Inferno! Để được Jason Andrews tè lên người!”
Anh nháy mắt tinh nghịch về phía Taylor. “Chuyện đó là cô khoái lắm phải không?”
Xong cái bài “than nghèo kể khổ” dài lê thê, Jason uống một ngụm nước. Và rồi cuối cùng anh cũng đã thấy Kate và Val. Anh nở một nụ cười đầy quyến rũ.
“Ủa, có người hả? Xin chào!”
Kate và Val ngồi nín thinh. Họ nhìn chằm chằm vào “đấng tối cao”, người đàn ông lý tưởng đương đại đang đứng trước mặt họ với tất cả vẻ huy hoàng, lộng lẫy.
Người ấy đang đứng trong bếp ăn tại nhà đứa bạn thân của họ.
Valerie bắt đầu cười khúc khích.
Kate giữ ly Martini trên tay, cứ như mọi thứ vẫn còn đang đóng băng xung quanh vì sự xuất hiện ấn tượng của Jason.
“Taylor Donovan”. Cô run, giọng thì thầm. “Người đàn ông này đang làm gì trong bếp của mày thế?”
Jason nghiêng chai nước khoáng Evian của mình. “Uống nước.”
Taylor ném cho anh một cái nhìn bực tức. Anh chẳng giúp được gì cho cô cả, chỉ làm mọi thứ rối lên thôi. Cô xoay người sang mấy cô bạn để bắt đầu màn giới thiệu. Từ từ vào đề nào…
“Kate, Val, tao nghĩ bọn mày chắc biết Jason rồi nhỉ? Jason, đây là Kate và Val, bạn của tôi đến từ Chicago.”
Val nhảy ra khỏi ghế, cuối cùng cô cũng đã hoàn hồn. “Con quỷ này!”. Cô gí gí ngón tay vào mặt Taylor. “Làm sao mà mày lại giữ kín chuyện này với bọn tao vậy hả?”
Không chờ cô trả lời, Val ào sang bắt tay Jason, bắt đầu nói liền tù tì. “Rất vui được gặp anh, Jason. Em là một fan hâm mộ anh cuồng nhiệt, em xem không sót một phim nào của anh luôn. Và ít nhất là sáu lần mỗi phim.”
Nghe thế, Jason tự hào khoanh tay trước ngực, ném cho Taylor một nụ cười tự đắc. “Tôi đã nói mà”, anh nhép môi không thành tiếng. Rồi anh quay lại Valerie, người đang đắm đuối nhìn mình và vẫn còn nắm chặt lấy tay anh. “Cám ơn cô. Tôi vui lắm”, anh nói một cách nhiệt tình. “Vậy ra hai cô là bạn của Taylor à?”
Kate và Val cố gắng lắm mới gật đầu được.
“Các cô đến từ Chicago?”
Lại gật đầu. Từ Chicago, đúng, ừ, sao cũng được! Chúng tôi đã trông thấy anh khỏa thân trong phim Overload.
Jason quay sang Kate, cố làm cô hoàn hồn lại. “Tối nay các quý cô đã có kế hoạch gì chưa?”
Val và Kate nhún vai, trên mặt hai cô vẫn nở nụ cười ngờ nghệch.
Taylor đành chen vào, nhẹ nhàng gỡ tay Val khỏi tay Jason.
“Tôi đã cố đặt bàn ở nhà hàng Koi nhưng vì là cuối tuần nên họ báo là đã kín chỗ hết rồi. Chúng tôi đang tính cách khác.”
Nghe vậy, Jason trợn tròn mắt. Anh rút điện thoại ra, không nhịn cười nổi. “Cô chưa bao giờ thôi làm tôi kinh ngạc đấy, Taylor.”
Mặt Taylor ửng hồng ngại ngùng.
Vẫn nhìn Taylor chằm chằm, Jason nói vào điện thoại. “Ừ, Marty, tôi đây. Lấy dùm tôi một bàn tại nhà hàng Koi tối nay nhé. Tiệc tùng cho…”. Anh nhìn cô nghi vấn. “Tối nay chỉ dành cho các quý cô thôi hả, còn cánh đàn ông thì sao, có được mời luôn không?”
“Ôi trời ơi, trải chiếu hoa mời vào luôn ấy chứ!”. Valerie gào lên, gần như muốn ôm chầm lấy Jason trong cơn phấn khích cuồng dại của mình.
Nhìn Taylor qua đầu Val, Jason lên giọng trêu cô. “Vậy là cô lại phải chịu đựng tôi nữa rồi, quý cô Donovan à”. Anh cười toe toét với Valerie, giải thích. “Cô ấy nghĩ là cô ấy ghét tôi.”
Anh nháy mắt, cứ như muốn nói với họ là làm gì có chuyện đó được cơ chứ.
Hết chương 21 |
|