|
Tôi vùi mặt vào hai tay. Không phải lo sợ sẽ khóc vào lúc này, tôi không thể khóc nổi một giọt nước mắt để cứu cuộc sống của mình. Haymitch đang làm cái gì vậy? Mặc cho nỗi tức giận, căm ghét và sự nghi ngờ của tôi, một giọng nói nhỏ từ sau đầu tôi thì thầm một câu trả lời.
Có lẽ ông ấy đang gửi cho ngươi một thông điệp, nó nói. Một thông điệp. Đang nói cái gì vậy? Sau đó tôi hiểu ra. Chỉ có một lý do hợp lý nhất khiến Haymitch trì hoãn việc gửi nước cho tôi. Bởi vì ông ấy biết rằng tôi đã gần tìm ra nó.
Tôi nghiến chặt răng và kéo mình đứng lên. Chiếc ba lô của tôi dường như nặng gấp ba lần. Tôi tìm một cành cây gẫy để dùng làm gậy chống và lên đường. Mặt trời thiêu đốt, thậm chí còn khô nóng hơn hai ngày đầu tiên. Tôi cảm thấy giống như một miếng da thuộc cũ, khô cong và nứt toác ra do hơi nóng. Mỗi bước chân là một sự nỗ lực, nhưng tôi không dừng lại. Tôi không ngồi xuống. Nếu tôi ngồi xuống, có khả năng là tôi sẽ không thể đứng dậy được nữa, tôi thậm chí sẽ không nhớ ra nổi nhiệm vụ của mình.
Tôi là một con mồi dễ bắt biết bao! Bất kể cống phẩm nào, ngay cả Rue bé nhỏ, cũng có thể hạ tôi ngay lập tức, chỉ cần đẩy tôi ngã và giết tôi bằng chính con dao của tôi, và tôi gần như chẳng có chút sức lực nào để chống trả. Nhưng nếu có ai đó đang ở trong khoảng rừng của tôi, thì họ cũng đang lờ tôi đi. Sự thật là, tôi cảm thấy đang ở cách một người nào đó còn sống đến cả triệu dặm.
Dù sao thì cũng không phải đang ở một mình. Không, họ lúc này chắc chắn đang cho camera theo dõi tôi. Tôi nghĩ lại những năm ngồi xem các cống phẩm đói ăn, lạnh cóng, mất máu và mất nước cho đến chết. Trừ khi có một cuộc chiến thực sự gay cấn đang diễn ra ở đâu đó, nếu không, tôi đang được theo dõi sát sao.
Suy nghĩ của tôi trở về với Prim. Chắc là con bé sẽ không xem tôi được tường thuật trực tiếp, nhưng họ sẽ trình chiếu thông tin cập nhật ở trường trong giờ ăn trưa. Vì con bé, tôi cố gắng trông ít tuyệt vọng nhất mà tôi có thể.
Nhưng vào buổi chiều, tôi biết rằng thời điểm kết thúc đã đến. Hai chân tôi run rẩy và tim thì đập quá nhanh. Tôi tiếp tục quên đi, chính xác đó là những gì tôi đang làm. Tôi vấp ngã liên tục và cố gắng đứng dậy trên đôi chân của mình, nhưng khi chiếc gậy trượt rơi, tôi cuối cùng cũng đổ nhào xuống đất không thể đứng dậy nổi. Tôi để mắt mình nhắm lại.
Tôi đã đánh giá sai Haymitch. Ông ấy không hề có ý định giúp tôi.
Điều này cũng được thôi, tôi nghĩ. Ở đây điều này cũng không quá tệ. Không khí dịu dần, báo hiệu buổi tối đang đến. Thoang thoảng đâu đây mùi hương ngọt ngào, dịu nhẹ gợi cho tôi nhớ đến những bông hoa ly. Ngón tay tôi vuốt ve trên nền đất bằng phẳng, trơn nhẵn, dễ dàng đẩy được lớp bề mặt trượt ra.Đây là chỗ thích hợp để chết, tôi nghĩ.
Đầu ngón tay tôi tạo nên các hình xoáy trên mặt đất mát lạnh, trơn mượt. Mình yêu bùn, tôi nghĩ. Biết bao nhiêu lần tôi tìm ra được dấu vết các con thú nhờ sự giúp đỡ của bề mặt mềm mại, lưu lại được dấu vết của nó. Cũng tốt cho những vết ong đốt nữa. Bùn. Bùn. Bùn! Mắt tôi mở bừng ra và tôi vùi những ngón tay vào trong đất. Nó là bùn! Tôi hếch mũi lên ngửi không khí. Và chúng là những bông hoa súng! Những bông hoa súng mọc dưới nước!
Giờ thì tôi đang trườn, trên lớp bùn, lôi mình đi theo hướng của mùi thơm. Năm yard từ chỗ tôi ngã xuống, tôi trườn xuyên qua một đám thực vật rậm rạp vào một cái ao. Nổi trên mặt nước, những bông hoa vàng đang nở rộ, là những bông hoa súng tuyệt đẹp của tôi.
Tất cả những gì tôi có thể làm là không được nhấn chìm cả mặt mình xuống nước và uống vào nhiều nhất có thể. Nhưng tôi chỉ còn lại một chút tỉnh táo để kìm chế. Với đôi tay run rẩy, tôi lấy chiếc bình đựng nước của mình ra và cho đầy nước vào bình. Theo những gì có thể nhớ được, tôi thêm vào một số giọt i ốt vừa đủ để làm sạch nước. Nửa giờ đồng hồ chờ đợi thật khổ sở, nhưng tôi đã làm thế. Ít nhất, tôi nghĩ đó là nửa tiếng, nhưng chắc chắn đó là thời gian lâu nhất mà tôi có thể chịu đựng được.
Chậm thôi, từ từ nào, tôi tự nhủ. Tôi uống một ngụm và chờ một lát. Sau đó thêm một ngụm nữa. Trong một vài tiếng sau, tôi đã uống hết cả nửa gallon nước (1 gallon = 3.78 lít). Sau đó là bình thứ hai. Tôi chuẩn bị sẵn một bình nước khác trước khi tôi lui về nghỉ ngơi ở một cái cây, nơi tôi tiếp tục nhấm nháp, ăn thịt thỏ và thậm chí tự cho phép mình thưởng thức một trong những chiếc bánh quy quý giá. Vào lúc bản nhạc quốc ca được bật lên, tôi cảm thấy khá hơn rõ rệt. Không có gương mặt nào xuất hiện đêm nay, không cống phẩm nào chết hôm nay. Ngày mai, tôi sẽ ở đây nghỉ ngơi, ngụy trang chiếc ba lô của mình bằng bùn, bắt vài con cá nhỏ mà tôi đã nhìn thấy lúc tôi nhấp từng ngụm nước, đào củ của những cây hoa súng để làm một bữa ăn ngon lành. Tôi rúc vào chiếc túi ngủ, ôm chặt lấy bình nước đã giữ lại cuộc sống thân thương của mình, tất nhiên, lúc này nó đúng là vậy.
Một vài giờ sau, tiếng chân chạy tán loạn đã làm tôi tỉnh ngủ. Tôi hoang mang nhìn quanh. Vẫn chưa tới bình minh, nhưng đôi mắt nhức nhối của tôi vẫn có thể nhìn rõ nó.
Thật khó để không nhìn thấy một bức tường lửa đang đột ngột tấn công tôi.
|
|