|
“Có lẽ mình sẽ bôi một chút thuốc mỡ trị bỏng lên nó. Mình nghĩ dù sao thì nó cũng có tác dụng chống nhiễm trùng. Và sẽ băng nó lại nhé?” tôi nói. Tôi làm vậy và mọi thứ dường như dễ điều khiển hơn nhiều, băng trong vải cotton trắng sạch sẽ. Mặc dù đắp bằng băng gạc vô trùng, mép chiếc quần sooc trông thật bẩn và chảy ra những chất có thể gây nhiễm trùng. Tôi lôi ra chiếc ba lô của Rue. “Đây, che chắn cho cậu bằng cái này và mình sẽ giặt chiếc quần sooc của cậu.”
“Ồ, mình không quan tâm nếu cậu nhìn thấy mình,” Peeta nói.
“Cậu chỉ giống như những người khác trong gia đình mình,” tôi nói. “Mình để ý, được chứ?” Tôi quay lưng đi và nhìn xuống suối cho đến khi chiếc quần sooc được ném bắn tung tóe vào dòng nước. Cậu ấy chắc đang cảm thấy tốt hơn một chút nếu có thể ném nó.
“Cậu biết đấy, cậu là loại người quá câu nệ nguyên tắc đối với một người có thể giết người,” Peeta lên tiếng khi tôi đập chiếc quần sooc giữa hai tảng đá để làm sạch. “Sau cùng thì mình ước rằng mình đã để cậu tắm rửa cho Haymitch.”
Tôi nhăn mũi khi nghĩ đến ký ức đó. “Ông ấy đã đi xa đến đâu?”
“Không phải thứ cậu nên biết đâu,” Peeta trả lời. Sau đó dừng một lát như thể ký ức đó đang dội lại. “Tại sao, cậu đã nhận được thứ gì đó à?”
“Thuốc trị bỏng,” tôi nói gần như bẽn lẽn. “Ồ, và một ít bánh mì.”
“Mình đã luôn biết rằng cậu được ông ấy yêu thích,” Peeta nói.
“Xin cậu, ông ấy không thể chịu đựng được việc ở trong cùng một phòng với mình,” tôi nói.
“Bởi vì hai người rất giống nhau,” Peeta nói khẽ. Tuy nhiên tôi lờ nó đi bởi vì giờ thực sự không phải là lúc ðể tôi rủa xả Haymitch, ðiều mà thôi thúc tôi trýớc tiên.
Tôi ðể Peeta ngủ một lát trong khi ðợi quần áo của cậu ấy khô, nhýng vào lúc chiều muộn, tôi không muốn ðợi thêm chút nào nữa. Tôi nhẹ nhàng lắc vai cậu ấy. “Peeta, bây giờ chúng ta phải ði thôi.”
“Ði ý?” Cậu ấy có vẻ không hiểu. “Ði ðâu?”
“Ði khỏi ðây. Có lẽ xuống hạ lýu dòng xuối. Một nơi nào đó chúng ta có thể giấu cậu cho đến khi cậu khỏe hơn,” tôi nói. Tôi giúp cậu ấy mặc quần áo, cho cậu ấy đi chân trần để chúng tôi có thể đi bộ dưới nước và kéo cậu ấy đứng thẳng lên. Mặt cậu ấy trắng bệch khi cậu ấy phải dồn sức nặng lên đôi chân. “Cố lên. Cậu có thể làm được.”
Nhưng cậu ấy không thể. Dù sao thì cũng không thể kéo dài. Bằng cách dìu cậu ấy trên vai, chúng tôi đi được khoảng năm mươi yard xuôi theo dòng suối, và tôi có thể nói rằng cậu ấy sắp ngất đi. Tôi cho cậu ấy ngồi lên bờ, đặt đầu cậu ấy giữa hai đầu gối, lúng túng vỗ nhẹ lưng cậu ấy khi tôi quan sát xung quanh. Tất nhiên, tôi muốn đưa cậu ấy lên một cái cây, nhưng điều đó không thể làm được. Dù sao nó có thể sẽ tệ hơn. Vài tảng đá tạo thành một kiến trúc giống như một hang động nhỏ. Tôi dán mắt vào một cái như vậy cách đó khoảng hai mươi yard phía trên dòng suối. Khi Peeta có thể đứng lên, tôi nửa dẫn, nửa vác cậu ấy lên hang. Thực sự, tôi muốn đi xung quanh để tìm một chỗ tốt hơn, nhưng sẽ phải chọn chiếc này vì đồng minh của tôi không đi được nữa. Trắng nhợt như tờ giấy, thở hổn hển và mặc dù đã hạ sốt, cậu ấy vẫn đang run lập cập.
Tôi phủ lên sàn hang đá một lớp lá thông, dỡ chiếc túi ngủ ra và đặt cậu ấy nằm vào đó. Tôi lấy hai viên thuốc và một ít nước cho cậu ấy uống khi cậu ấy không nhận ra được nữa, nhưng cậu ấy không chịu ăn, thậm chí cả trái cây. Sau đó cậu ấy chỉ nằm đó, mắt dán lên mặt tôi khi tôi làm một loại mành che từ các dây leo để che kín miệng hang. Kết quả không được như ý. Một con thú sẽ không nghi ngờ nó, nhưng một con người thì sẽ nhìn ra có bàn tay con người làm ra nó đủ nhanh. Tôi giật nó ra trong tậm trạng thất vọng.
“Katniss,” cậu ấy gọi. Tôi đi đến bên cậu ấy và chải mái tóc ra khỏi mắt cậu ấy. “Cảm ơn vì đã đi tìm mình.”
“Cậu cũng sẽ đi tìm mình nếu cậu có thể,” tôi nói. Trán cậu ấy đang nóng rực. Như thể thuốc chẳng có tác dụng gì. Đột nhiên, không biết từ đâu, tôi sợ rằng cậu ấy sẽ chết.
“Đúng. Nhìn này, nếu như mình không thể quay về…” cậu ấy bắt đầu.
“Đừng nói như vậy. Mình không gột bỏ tất cả chỗ mủ đó một cách vô ích,” tôi nói.
“Mình biết. Nhưng chỉ trong trường hợp nếu mình không…” cậu ấy cố gắng tiếp tục.
“Không, Peeta, mình thậm chí không muốn nói về nó,” tôi nói, đặt ngón tay mình lên môi cậu ấy để ngăn lại.
“Nhưng mình…” Peeta khăng khăng.
Một cách bốc đồng, tôi nhướn lên và hôn cậu ấy, ngăn không cho cậu ấy nói tiếp. Dù sao điều này có thể cũng quá muộn vì cậu ấy đúng, chúng tôi được cho là đang yêu nhau điên cuồng. Đây là lần đầu tiên tôi hôn một chàng trai, điều mà tôi nghĩ đáng lẽ phải tạo ra một vài cảm giác nào đó, nhưng tất cả những gì tôi có thể nhận thấy là môi cậu ấy nóng một cách không bình thường thế nào do cơn sốt. Tôi rời đi và kéo mép chiếc túi ngủ lên bao quanh cậu ấy. “Cậu sẽ không chết. Mình không cho phép. Được chứ?”
“Được rồi,” cậu ấy thì thầm.
Tôi bước ra không khí mát lạnh của buổi tối đúng lúc chiếc dù lơ lửng từ trên trời rơi xuống. Các ngón tay tôi nhanh chóng tháo dây buộc, hy vọng có loại thuốc đặc trị nào đó có thể chữa được chân của Peeta. Thay vào đó tôi thấy một chiếc bình đựng nước xuýt nóng.
Haymitch không thể gửi cho tôi một thông điệp rõ ràng hơn. Một nụ hôn bằng một bình nước xuýt. Tôi gần như có thể nghe thấy tiếng gầm gừ của ông ấy. “Cháu được cho là đang yêu, cưng ạ. Chàng trai sắp chết. Hãy cho ta thứ gì đó để ta có thể khai thác được!”
Và ông ấy đúng. Nếu tôi muốn giữ cho Peeta sống, tôi phải cho khán giả xem thứ gì đó hơn thế để họ quan tâm đến. Đôi tình nhân bất hạnh khao khát được về nhà cùng với nhau. Hai trái tim chung một nhịp đập. Lãng mạn.
Chưa từng yêu, điều này sẽ là một thách thức thật sự. Tôi nghĩ về cha mẹ mình. Cách mà cha tôi chưa bao giờ quên đem quà cho mẹ khi đi rừng về. Cái cách khuôn mặt mẹ tôi sáng lên khi nghe thấy tiếng giày của ông về đến cửa. Cái cách mà bà gần như không còn sống nữa khi ông qua đời.
“Peeta!” tôi kêu lên, cố gắng dùng tông giọng đặc biệt mà mẹ tôi chỉ dành riêng cho cha. Cậu ấy lại thiếp đi, nhưng tôi hôn đánh thức cậu ấy, điều đó làm cậu ấy giật mình. Sau đó cậu ấy mỉm cười như thể cậu ấy rất hạnh phúc nằm đó, ngắm nhìn tôi mãi mãi. Cậu ấy thật giỏi mấy thứ này.
Tôi giơ chiếc bình lên. “Peeta, nhìn xem Haymitch vừa mới gửi gì cho cậu này.”
|
|