Quên mật khẩu
 Đăng ký
Tìm
Event Fshare

Tác giả: MinhHạ
In Chủ đề trước Tiếp theo
Thu gọn cột thông tin

[Hiện Đại] Đấu Trường Sinh Tử | Suzanne Collins (Hết)

[Lấy địa chỉ]
71#
 Tác giả| Đăng lúc 12-8-2014 12:30:01 | Chỉ xem của tác giả
Chương 18


Tên đến từ Đặc khu 1 chết trước khi có thể rút ngọn lao ra. Mũi tên của tôi đã cắm sâu vào giữa cổ hắn. Hắn ngã khụy gối và làm giảm thời gian còn lại ngắn ngủi của sinh mạng mình bằng cách giật mũi tên ra và bị nhấn chìm trong máu của chính hắn. Tôi lại tiếp tục giương cung lên, nhắm sang các phía trong khi hét lên với Rue, “Còn tên nào nữa không? Còn tên nào nữa không?”

Cô bé phải nói không đến vài lần trước khi tôi nghe thấy. Rue đã nằm cuộn tròn sang một bên, cơ thể em co lại ôm lấy mũi lao. Tôi xô tên cống phẩm ra xa khỏi em và rút dao ra, gỡ cô bé khỏi chiếc lưới. Nhìn qua vết thương, tôi biết rằng nó vượt quá khả năng cứu chữa của tôi cũng như của bất cứ ai. Ngọn giáo đã đâm sâu đến tận cán vào dạ dày em. Tôi cúi xuống trước mặt cô bé, bất lực nhìn chằm chằm vào thứ vũ khí đang cắm trên người em. Những lời an ủi rằng em sẽ ổn thôi sẽ không có ích gì. Cô bé không ngốc. Tay em vươn ra và tôi nắm chặt lấy nó như thể đang nắm chặt sinh mạng mình.

“Chị đã thổi bay hết nguồn thực phẩm chưa?” em thì thào.

“Đến từng mẩu nhỏ,” tôi đáp.

“Chị phải thắng,” cô bé nói.

“Chị sẽ. Giờ thì chị sẽ thắng cho cả hai chúng ta,” tôi hứa. Tôi nghe thấy một tiếng pháo hiệu và ngước nhìn lên. Đó phải là cho cái chết của tên đến từ Đặc khu 1.

“Đừng đi.” Rue siết chặt lấy tay tôi.

“Chắc chắn không. Chị sẽ ở ngay đây,” tôi trả lời. Tôi dịch đến gần em hơn, kéo đầu em vào lòng. Tôi nhẹ nhàng vuốt mái tóc đen và dày của em ra sau tai.

“Hát đi,” cô bé nói, nhưng tôi gần như không nghe ra được.

Hát ư? Tôi nghĩ. Hát gì? Tôi có biết một vài bài hát. Tin hay không, đã có thời âm nhạc cũng tràn ngập trong ngôi nhà của tôi. Âm nhạc mà tôi cũng góp phần. Cha tôi lôi kéo tôi bằng giọng hát tuyệt vời của ông – nhưng tôi đã không hát mấy kể từ khi ông mất. Chỉ trừ khi Prim rất ốm. Khi đó tôi sẽ hát cho con bé nghe cùng một bài hát mà em thích từ khi còn bé.

Hát. Cổ họng tôi đang thít chặt lại vì khóc, khản đặc do khói và mệt mỏi. Nhưng nếu đây là của Prim, ý tôi là, yêu cầu cuối cùng của Rue, tôi ít nhất cũng phải cố gắng. Bài hát đến với tôi là một bài hát ru đơn giản, bài hát mà chúng tôi ru những đứa bé đang đói và cáu gắt. Tôi nghĩ nó có từ lâu, rất lâu đời rồi. Được sáng tác từ xa xưa trong những ngọn đồi ở quê tôi. Cái mà giáo viên âm nhạc của tôi gọi là hơi thở của núi. Nhưng lời bài hát rất đơn giản và êm dịu, hứa hẹn ngày mai sẽ nhiều hy vọng hơn khoảng thời gian tồi tệ mà chúng tôi gọi là ngày hôm nay.

Tôi ho nhẹ, nuốt mạnh xuống và bắt đầu:

Sâu trong đồng cỏ, dưới bóng cây liễu

Một thảm cỏ tươi, một chiếc gối xanh êm ái

Hãy gối đầu lên, và nhắm lại đôi mắt mệt mỏi của em

Và khi em mở mắt ra, mặt trời sẽ mọc

Nơi đây rất an toàn, nơi đây thật ấm áp

Nơi đây những bông hoa cúc sẽ bảo vệ em khỏi mọi hiểm nguy

Nơi đây những giấc mơ của em sẽ thật ngọt ngào và ngày mai sẽ trở thành hiện thực

Nơi đây là nơi mà chị yêu em.


Mắt Rue run run nhắm lại. Ngực em vẫn phập phồng nhưng chỉ rất nhẹ. Cổ họng tôi nghẹn ngào và những giọt nước mắt lăn dài trên má. Nhưng tôi phải hát hết bài hát cho cô bé.

Sâu trong đồng cỏ, ở một nơi xa khuất

Một chiếc áo choàng kết từ lá cây, một con đường tràn ngập ánh trăng

Hãy quên đi hết những muộn phiền và để nỗi buồn của em lắng xuống

Và khi bình minh trở lại, chúng sẽ trôi xa

Nơi đây rất an toàn, nơi đây thật ấm áp

Nơi đây những bông hoa cúc sẽ bảo vệ em khỏi mọi hiểm nguy

Những dòng cuối cùng gần như không ra tiếng.

Nơi đây những giấc mơ của em sẽ thật ngọt ngào và ngày mai sẽ trở thành hiện thực

Nơi đây là nơi mà chị yêu em.


Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

72#
 Tác giả| Đăng lúc 12-8-2014 12:31:18 | Chỉ xem của tác giả
Mọi thứ trở nên tĩnh lặng. Sau đó, gần như kỳ lạ, các con chim mockingjay hót lên bài hát của tôi.

Trong một lúc, tôi ngồi yên đó, nhìn những giọt nước mắt của mình rớt xuống mặt cô bé. Những tràng pháo hiệu của Rue. Tôi rướn lên, đặt một nụ hôn vào thái dương em. Chậm rãi, như thể tránh làm em thức giấc, tôi đặt đầu cô bé xuống mặt đất và gỡ tay em ra.

Lúc này họ sẽ muốn tôi rời khỏi đây. Để họ có thể thu hồi các thi thể. Và ở đây cũng không còn gì để ở lại nữa. Tôi dựng tên đến từ Đặc khu 1 lên và lấy đi chiếc ba lô, thu lại mũi tên đã kết liễu hắn. Tôi cũng cắt chiếc túi của Rue ra khỏi lưng em, biết rằng em cũng muốn tôi lấy nó nhưng bỏ lại mũi lao cắm vào dạ dày cô bé. Vũ khí trong các thi thể sẽ được chuyển lên trực thăng. Tôi không sử dụng một ngọn lao, nên nó rời khỏi đấu trường càng sớm càng tốt.

Tôi không thể ngừng nhìn Rue, nhỏ bé hơn bao giờ hết, một con thú nhỏ nằm cuộn tròn trong một cái tổ đan bằng lưới. Tôi không thể cho phép mình bỏ cô bé lại như thế này. Vừa mới bị hại chết, nhưng dường như hoàn toàn không được bảo vệ. Tôi căm ghét tên đến từ Đặc khu 1, người mà trông cũng thật yếu đuối khi chết đi, có vẻ không thích đáng. Cái tôi ghét chính là Capitol, vì đã làm điều này với tất cả chúng tôi.

Giọng của Gale đang vang lên trong đầu tôi. Những lời gào thét chống lại Capitol của anh ấy không còn vô nghĩa nữa, không còn có thể lờ đi nữa. Cái chết của Rue đã ép tôi phải đối diện với cơn giận dữ của chính mình trước sự tàn bạo, sự bất công mà họ đã bắt chúng tôi phải chịu đựng. Nhưng ở đây, mặc dù mạnh mẽ hơn lúc ở nhà, tôi vẫn cảm thấy sự bất lực của mình. Không có cách nào trả thù Capitol. Liệu có không?

Sau đó tôi nhớ lại những lời nói của Peeta trên mái nhà. “Chỉ là mình vẫn luôn ước rằng mình có thể nghĩ ra một cách nào đó để… để cho Capitol thấy rằng họ không sở hữu mình. Rằng mình còn là một thứ gì đó có ý nghĩa hơn chứ không phải chỉ là một quân cờ trong Trò chơi của họ.” Và lần đầu tiên, tôi đã hiểu được ý cậu ấy là gì.

Tôi muốn làm một điều gì đó, ngay tại đây, ngay bây giờ, để làm cho họ phải hổ thẹn, để làm cho họ phải chịu trách nhiệm, để cho Capitol thấy cho dù bất cứ điều gì họ làm hay ép chúng tôi phải làm thì vẫn có một phần trong mọi cống phẩm họ không thể sở hữu. Rằng Rue còn hơn là một quân cờ trong Trò chơi của họ. Và tôi cũng vậy.

Đi vài bước vào trong rừng có một dải hoa dại. Có lẽ chúng chỉ là những loài cỏ dại nào đó, nhưng chúng đang nở rộ ra những bông hoa xinh xắn với đủ sắc màu, tím, vàng và trắng. Tôi hái đầy chặt cánh tay và quay trở lại bên cạnh Rue. Chậm rãi, từng bông một, tôi trang hoàng cơ thể em bằng hoa. Che phủ đi vết thương tồi tệ. Làm vòng hoa bao quanh mặt em. Tết tóc em với những bông hoa đầy màu sắc.

Họ sẽ phải chiếu nó lên. Hoặc, ngay cả nếu họ chọn cách quay camera đi chỗ khác trong lúc này thì họ cũng phải mang chúng về khi họ thu thập các thi thể, và lúc đó mọi người sẽ nhìn thấy cô bé và biết rằng tôi đã làm việc này. Tôi bước lùi lại và nhìn Rue lần cuối. Sau cùng thì cô bé cũng thực sự được ngủ trong một cánh đồng.

“Tạm biệt Rue,” tôi thì thầm. Tôi đặt ba ngón tay giữa của bàn tay trái lên miệng và giơ nó lên hướng về phía cô bé. Sau đó tôi bước đi, không quay đầu nhìn lại.

Chim chóc lặng im. Ở một nơi nào đó, một con chim mockingjay cất tiếng hót cảnh báo trước sự xuất hiện của chiếc trực thăng. Tôi không hiểu làm thế nào nó biết. Nó phải nghe được những thứ mà con người không nghe được. Tôi dừng lại, mắt tôi tập trung vào những thứ phía trước, không phải những gì đang xảy ra phía sau tôi. Nó không kéo dài, sau đó tiếng chim hót như thường lệ lại vang lên và tôi biết rằng cô bé đã đi rồi.

Một con chim mockingjay khác, qua hình dáng thì là một con chim non, đậu trên một cành cây trước mặt tôi và cất lên giai điệu của Rue.

Bài hát của tôi, chiếc trực thăng, quá không quen thuộc với một kẻ non nớt mới vào nghề để có thể làm theo, nhưng nó lại rất giỏi hót lại những nốt nhạc của cô bé. Những nốt nhạc ám chỉ em an toàn.

“Yên nghỉ và an toàn,” tôi nói khi tôi đi qua bên dưới cành cây của nó. “Giờ thì chúng ta không phải lo lắng cho cô bé nữa.” Yên nghỉ và an toàn.

Tôi không biết phải đi đâu. Chút cảm giác ngắn ngủi về gia đình tôi có được vào cái đêm ở với Rue đã tan biến. Chân tôi bước đi lang thang không phương hướng cho đến hoàng hôn. Tôi không sợ hãi, thậm chí không cảnh giác. Điều này làm tôi trở thành một mục tiêu dễ dàng. Trừ khi tôi giết bất cứ ai tôi gặp trong tầm nhìn. Không cảm xúc hay sự run rẩy nhẹ nào ở hai tay tôi. Lòng căm thù Capitol cũng không làm giảm đi chút nào sự căm ghét của tôi đối với các đối thủ của mình. Đặc biệt là lũ Chuyên nghiệp. Chúng, ít ra, cũng phải trả giá cho cái chết của Rue.


Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

73#
 Tác giả| Đăng lúc 12-8-2014 12:34:47 | Chỉ xem của tác giả
Tuy nhiên không có ai xuất hiện. Không còn nhiều người trong chúng tôi còn sống và đây là một đấu trường rộng lớn. Họ sẽ đưa ra một loại máy móc nào khác để bắt chúng tôi tập trung lại một chỗ sớm thôi. Nhưng đã có đủ máu cho ngày hôm nay rồi. Có lẽ chúng tôi thậm chí còn có thể ngủ một chút.

Tôi gần như phải lôi những chiếc ba lô của mình lên cây để hạ trại khi một chiếc dù bạc lơ lửng rơi xuống và hạ cánh trước mặt tôi. Một món quà từ một nhà tài trợ. Nhưng tại sao lại là bây giờ? Tôi đang trong tình trạng khá tốt với các vật dụng. Có lẽ Haymitch nhận ra sự chán nản của tôi và đang cố gắng làm tôi vui lên một chút. Hay nó có thể là thứ gì đó có thể chữa được cái tai của tôi?

Tôi mở chiếc dù và tìm thấy một ổ bánh mì nhỏ. Nó không phải là thứ bánh trắng phau cao cấp của Capitol. Nó được làm từ ngũ cốc khẩu phần tối màu và có hình trăng lưỡi liềm. Được rắc các loại hạt. Tôi sực nhớ ra bài học của Peeta về các loại bánh khác nhau của các đặc khu tại Trung tâm Huấn luyện. Chiếc bánh mì này đến từ Đặc khu 11. Tôi cẩn thận nâng niu ổ bánh vẫn còn ấm nóng. Nó đã tốn kém mất bao nhiêu của người dân Đặc khu 11, những người thậm chí không thể nuôi sống chính họ? Bao nhiêu người đã phải làm việc không phải để dành dụm lại một đồng xu, mà để quyên góp cho một ổ bánh mì này? Chắc chắn nó là để dành cho Rue. Nhưng thay vì thu hồi món quà khi cô bé chết, họ lại ủy quyền cho Haymitch trao nó cho tôi. Như một lời cảm ơn ư? Hay bởi vì, cũng như tôi, họ không muốn để những món nợ không được trả? Vì lý do gì đi chăng nữa, thì đây cũng là lần đầu tiên. Quà tặng của một đặc khu được gửi tới cho một người không phải ở đặc khu của họ.

Tôi ngẩng mặt lên và bước vào những tia sáng mặt trời cuối cùng còn sót lại. “Tôi gửi lời cảm ơn đến những người dân Đặc khu 11,” tôi nói. Tôi muốn họ biết rằng tôi biết nó đến từ đâu. Rằng toàn bộ giá trị món quà của họ đã được công nhận.

Tôi trèo lên đến độ cao khá nguy hiểm trên một cái cây, không phải để an toàn mà để tránh xa khỏi ngày hôm nay nhất có thể. Chiếc túi ngủ của tôi được cuộn lại gọn gàng trong ba lô của Rue. Ngày mai tôi sẽ sắp xếp lại một lượt các vật dụng. Ngày mai tôi sẽ lên một kế hoạch mới. Nhưng đêm nay, tất cả những gì tôi có thể làm là dùng thắt lưng cột tôi vào cây và cắn vài miếng bánh mì nhỏ. Nó rất ngon. Nó có mùi vị của gia đình.

Rất nhanh chiếc quốc huy xuất hiện trên bầu trời và bài quốc ca vang lên bên tai phải tôi. Tôi nhìn thấy hình ảnh tên con trai Đặc khu 1, Rue. Đó là tất cả cho đêm nay. Còn lại sáu người, tôi nghĩ. Chỉ sáu người thôi. Với chiếc bánh mì vẫn nắm chặt trong tay, tôi chìm vào giấc ngủ ngay lúc đó.

Thỉnh thoảng khi mọi thứ cực kỳ tồi tệ, bộ não sẽ cho tôi một giấc mơ hạnh phúc. Một chuyến viếng thăm với cha tôi trong rừng. Một giờ ngồi trong ánh mặt trời và ăn bánh với Prim. Đêm nay nó gửi Rue đến với tôi, vẫn được trang hoàng trong những đóa hoa, đứng trên một biển cây cối cao vút, cố gắng dạy tôi nói chuyện với các con chim mockingjay. Tôi không thấy dấu hiệu nào của vết thương, không máu, chỉ là một cô bé tươi cười, rạng ngời. Em hát những bài hát tôi chưa từng nghe bằng một chất giọng du dương, trong trẻo. Triền miên. Suốt cả đêm. Có một giai đoạn nửa tỉnh nửa mơ khi tôi có thể nghe thấy những giai điệu cuối cùng trong bản nhạc của cô bé mặc dù em đã biến mất trong những tán cây. Khi tôi tỉnh giấc hoàn toàn, tôi cảm thấy được an ủi trong giây lát. Tôi cố gắng níu giữ cảm giác bình yên của giấc mơ, nhưng nó nhanh chóng trôi đi mất, để lại tôi buồn bã và cô đơn hơn bao giờ hết.

Sự nặng nề ngấm vào toàn bộ cơ thể tôi, như thể nó là chất lỏng chảy trong các mạch máu của tôi vậy. Tôi mất đi ý chí để làm cả những việc đơn giản nhất, để làm bất cứ việc gì khác mà chỉ nằm đây, nhìn không chớp mắt xuyên qua các vòm lá. Trong vài giờ đồng hồ, tôi vẫn nằm bất động như vậy. Như mọi khi, ý nghĩ về gương mặt lo lắng của Prim khi nhìn tôi trên màn hình ở quê nhà đã phá vỡ trạng thái thẫn thờ của tôi.

Tôi tự đưa ra cho mình một loạt các mệnh lệnh đơn giản để làm theo, như “Bây giờ, mày phải ngồi dậy, Katniss. Giờ mày phải uống nước đi, Katniss.” Tôi hành động theo mệnh lệnh một cách chậm chạp và cử động như người máy. “Giờ mày phải sắp xếp lại đồ đạc trong ba lô, Katniss.”

Chiếc ba lô của Rue chứa túi ngủ của tôi, chiếc túi da đựng nước đã gần hết, một ít hạt và củ, một ít thịt thỏ, đôi tất thừa ra và chiếc súng cao su. Tên đến từ Đặc khu 1 có vài con dao, hai đầu mũi lao thừa ra, một chiếc đèn pin, một túi da nhỏ, một bộ đồ sơ cứu, một bình nước đầy, và một gói hoa quả khô. Một gói hoa quả khô! Trong tất cả những thứ hắn có thể chọn. Đối với tôi, đây là dấu hiệu của tính ngạo mạn vô cùng. Tại sao phải quan tâm đến việc đem theo thực phẩm khi bạn có cả một kho tàng ở trại? Khi bạn sẽ giết kẻ thù một cách nhanh chóng, bạn sẽ quay trở về nhà trước khi bị đói? Tôi chỉ có thể hi vọng những Cống phẩm Chuyên nghiệp khác cũng đi đường thật gọn nhẹ về mặt thực phẩm và bây giờ chúng thấy mình chẳng có gì cả.

Nói về điều này, thực phẩm của chính tôi cũng còn rất ít. Tôi ăn nốt ổ bánh mì của Đặc khu 11 và miếng thịt thỏ cuối cùng. Thức ăn biến mất thật nhanh. Tất cả những gì tôi còn lại là chỗ hạt và củ rễ của Rue, và túi trái cây khô của tên con trai Đặc khu 1, và một miếng bò khô. Giờ mày phải đi săn, Katniss, tôi tự nhủ.

Tôi ngoan ngoãn tập hợp những vật dụng tôi muốn vào trong ba lô của mình. Sau khi trèo xuống khỏi cái cây, tôi giấu những con dao và đầu mũi lao của tên cống phẩm trong một đống đá để không ai khác có thể sử dụng chúng. Tôi đã bị mất phương hướng với việc đi lòng vòng tối qua, nhưng tôi cố gắng và quay về hướng có dòng suối. Tôi biết tôi đi đúng hướng khi đi ngang qua vị trí đặt đống lửa thứ ba, chưa được đốt của Rue. Ngay sau đó, tôi phát hiện ra một đàn groosling đang đậu trên cây và bắn được ba con trước khi chúng biết được cái gì tấn công chúng. Tôi quay trở lại đống lửa báo hiệu của Rue và nhóm nó lên, không quan tâm đến khói tỏa ra. Mày ở đâu, Cato? Tôi nghĩ khi tôi nướng những con chim và các loại củ của Rue. Tao đang đợi ở ngay đây.


Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

74#
 Tác giả| Đăng lúc 12-8-2014 12:37:18 | Chỉ xem của tác giả
Ai biết được lũ Chuyên nghiệp đang ở đâu lúc này? Hoặc là quá xa để đến chỗ tôi, hoặc quá chắc chắn đây là một cái bẫy hay… liệu có thể không? Quá sợ tôi? Chúng biết tôi có cây cung và các mũi tên, tất nhiên, Cato đã nhìn thấy tôi lấy nó trên thi thể Glimmer, nhưng chúng đã suy luận ra chưa? Hiểu ra là tôi đã thổi bay các vật phẩm và giết chết tên Chuyên nghiệp đồng bọn của chúng? Có thể chúng nghĩ Thresh đã làm việc này. Không phải cậu ta sẽ có lý do để trả thù cho Rue hơn tôi sao? Do ở cùng một đặc khu? Chứ không phải cậu ta có bất cứ cảm tình gì với cô bé.

Và còn Mặt Cáo thì sao? Cô ta có quanh quẩn ở đó để xem tôi làm nổ tung các vật phẩm không? Không. Khi tôi bắt gặp cô ta cười lớn trên đống tro tàn vào sáng hôm sau, nó như thể ai đó đã cho cô ta một sự bất ngờ đáng yêu.

Tôi sợ rằng họ nghĩ Peeta đã đốt ngọn lửa báo hiệu này. Cato chắc chắn rằng vết thương của cậu ấy nặng gần chết. Tôi nhận thấy mình đang ước rằng có thể kể với Peeta về những đóa hoa mà tôi đã kết trên người Rue. Rằng bây giờ tôi đã hiểu những gì cậu ấy cố giải thích lúc ở trên mái nhà. Có thể nếu cậu ấy thắng trong Trò chơi này, cậu ấy sẽ nhìn thấy tôi trong đêm giành cho người thắng cuộc, khi họ chiếu lại những hình ảnh tiêu biểu của Trò chơi trên màn hình ở sân khấu nơi chúng tôi đã có các cuộc phỏng vấn. Người chiến thắng sẽ ngồi ở vị trí danh dự trên khán đài, bao quanh bởi đội hỗ trợ của họ.

Nhưng tôi đã nói với Rue rằng tôi sẽ ở đó. Cho cả hai chúng tôi. Và không hiểu sao, dường như lời thề đó thậm chí còn quan trọng hơn cả lời hứa tôi đã nói với Prim.

Tôi thực sự nghĩ rằng lúc này tôi có cơ hội làm điều đó. Chiến thắng. Không chỉ vì tôi có những mũi tên và thông minh hơn bọn Chuyên nghiệp vài lần, mặc dù những điều đó cũng giúp ích nhiều. Một điều gì đó đã xảy ra khi tôi nắm tay Rue, nhìn sự sống đang dần rời bỏ cô bé. Bây giờ tôi đã quyết tâm trả thù cho em, làm cho cái chết của em trở nên không thể quên, và tôi chỉ có thể làm điều đó bằng cách chiến thắng và từ đó cũng làm bản thân tôi trở nên đáng nhớ.

Tôi đã nướng đến ba con chim, hy vọng một kẻ nào đó sẽ mò đến để bắn hắn, nhưng không ai xuất hiện. Có lẽ các cống phẩm khác đang ở ngoài kia, đánh một cống phẩm khác đến bất tỉnh. Điều đó cũng tốt, kể từ lúc xảy ra cuộc tắm máu, tôi đã được tường thuật trên màn hình nhiều hơn tôi mong muốn.

Cuối cùng, tôi gói chỗ thức ăn lại và quay trở lại dòng suối để bổ sung nước và thu thập vài thứ. Nhưng sự nặng nề từ buổi sáng vẫn làm tôi mệt mỏi và mặc dù mới chỉ đầu buổi tối, tôi trèo lên một cái cây và sắp xếp mọi thứ để nghỉ đêm. Bộ não tôi bắt đầu tua lại các sự kiện diễn ra từ ngày hôm qua. Tôi tiếp tục nhìn thấy hình ảnh Rue bị đâm, và mũi tên của tôi xé nát cổ của tên cống phẩm. Tôi không biết tại sao tôi lại để tâm đến hắn.

Rồi tôi nhận ra… cậu ta là người đầu tiên tôi giết.

Cùng với các thống kê khác mà người ta báo cáo để giúp mọi người đặt cược thì mọi cống phẩm đều có một danh sách nạn nhân. Tôi đoán về mặt kỹ thuật thì tôi sẽ được tính là người giết Glimmer và cô gái Đặc khu 4 nữa, vì đã ném tổ ong lên họ. Nhưng tên con trai đến từ Đặc khu 1 mới là người đầu tiên mà tôi biết rằng đã chết bởi hành động của tôi. Biết bao nhiêu các con thú đã bị tước đi sự sống dưới bàn tay tôi, nhưng chỉ một người duy nhất. Tôi nghe giọng của Gale, “Thực sự thì nó có gì khác biệt?”

Sự giống nhau đáng kinh ngạc trong động tác. Một cây cung được kéo lên, một mũi tên bắn ra. Sự khác biệt hoàn toàn về hậu quả. Tôi giết một cậu con trai mà ngay cả tên tôi cũng không biết. Ở một nơi nào đó, gia đình đang khóc thương cậu ta. Bạn bè của cậu ta sẽ muốn đòi tôi nợ máu. Có lẽ cậu ta có một người bạn gái, người mà thực sự tin rằng cậu ta sẽ quay trở về…

Nhưng sau đó tôi nghĩ đến cơ thể bất động của Rue và tôi có thể xua đuổi hình ảnh cậu con trai ra khỏi tâm trí. Ít nhất là trong lúc này.

Theo những tín hiệu trên bầu trời thì hôm nay là ngày không có sự kiện gì. Không có cái chết nào. Tôi tự hỏi chúng tôi sẽ có bao lâu trước khi thảm họa tiếp theo dồn chúng tôi lại. Nếu nó sẽ xảy ra vào tối nay thì trước hết tôi muốn được ngủ một chút đã. Tôi che cái tai lành lặn để chặn những giai điệu của bài quốc ca, nhưng sau đó tôi nghe thấy những hồi kèn, và ngồi thẳng dậy trong trạng thái đề phòng.

Trong hầu hết các phần, sự liên lạc duy nhất từ bên ngoài đấu trường với các cống phẩm là việc thông báo những cái chết hàng đêm. Nhưng đôi khi, sẽ có một hồi kèn và theo sau đó là một thông báo. Thông thường, điều này sẽ thông báo về một bữa tiệc. Khi thức ăn khan hiếm, các Nhà thiết lập Trò chơi sẽ mời các đấu thủ tới một bữa tiệc, ở nơi nào đó mà tất cả đều biết như Cornucopia, như một lời khích lệ tập trung lại và chiến đấu. Có lúc là cả một bàn tiệc và có lúc chẳng có gì ngoài một ổ bánh mì ôi để các cống phẩm chiến đấu giành giật. Tôi sẽ không tham gia để giành thức ăn, nhưng đây có thể là thời gian lý tưởng để loại bỏ một vài đối thủ.

Giọng Claudius Templesmith dội xuống từ trên cao, chúc mừng sáu người còn lại chúng tôi. Nhưng ông ta không mời chúng tôi tới một bàn tiệc. Ông ta đang nói một điều gì đó rất khó hiểu. Có một sự thay đổi luật lệ trong Trò chơi. Một sự thay đổi luật lệ! Chỉ điều đó thôi cũng làm bóp méo tư duy vì chúng tôi thực sự chẳng có một luật lệ nào được đề cập đến ngoại trừ không được bước khỏi vòng tròn của mình trong vòng sáu mươi giây và một luật lệ ngầm rằng không được ăn thịt đồng loại. Theo luật mới này, hai cống phẩm ở cùng một đặc khu sẽ được công nhận là những người chiến thắng nếu họ là hai người cuối cùng còn sống sót. Claudius dừng lại, như thể biết rằng chúng tôi vẫn chưa hiểu được nó, và nhắc lại sự thay đổi một lần nữa.

Tin tức ngấm dần. Năm nay hai cống phẩm có thể giành chiến thắng. Nếu họ đến từ cùng một đặc khu. Cả hai có thể sống. Cả hai chúng tôi có thể sống.

Trước khi tôi có thể ngăn mình, tôi đã hét lên tên của Peeta.


Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

75#
 Tác giả| Đăng lúc 12-8-2014 12:38:28 | Chỉ xem của tác giả
Phần 3: Người Chiến Thắng - Chương 19


Tôi đập tay lên che miệng mình, nhưng âm thanh đã thoát ra. Bầu trời tối đen đi và tôi nghe thấy dàn đồng ca của ếch nhái bắt đầu ngân lên. Ngu ngốc! Tôi tự xỉ vả mình. Thật là một hành động ngu ngốc!Tôi bất động, chờ đợi cho khu rừng sôi động trở lại với những kẻ tấn công. Rồi tôi nhớ ra rằng gần như chẳng còn lại ai.

Peeta, người đang bị thương nặng, giờ đây sẽ là đồng minh của tôi. Bất cứ sự lo ngại nào của tôi về cậu ấy đều tiêu tan bởi vì giờ đây nếu một trong hai chúng tôi lấy đi mạng sống của người kia thì chúng tôi sẽ trở thành những kẻ đê tiện bị ruồng bỏ khi quay trở lại Đặc khu 12. Thực tế, nếu tôi đang ngồi xem, tôi sẽ rất ghê tởm bất cứ cống phẩm nào mà không lập tức kết đồng minh với người đồng hành từ đặc khu của họ. Ngoài ra, điều đó cũng chỉ có ý nghĩa để bảo vệ lẫn nhau. Và trong trường hợp của tôi – là một người trong đôi tình nhân bất hạnh từ Đặc khu 12 – nó là một yêu cầu chắc chắn nếu tôi muốn có được nhiều sự giúp đỡ hơn từ các nhà tài trợ đầy cảm thông.

Đôi tình nhân bất hạnh… Peeta chắc đã chơi dưới góc độ đó suốt thời gian qua. Còn lý do nào khác để các Nhà thiết lập Trò chơi ra một thay đổi luật lệ chưa từng xảy ra trước đây cơ chứ? Vì hai cống phẩm sẽ phải hạ gục nhau để giành chiến thắng, câu chuyện “lãng mạn” của chúng tôi quá nổi tiếng với khán giả đến mức bị chỉ trích rằng điều đó sẽ hủy hoại sự thành công của Trò chơi. Không phải cảm ơn tôi. Tất cả những gì tôi đã làm là cố gắng không giết Peeta. Nhưng bất cứ việc gì cậu ấy đã làm trong đấu trường này, cậu ấy chắc đã khiến khán giả bị thuyết phục rằng đó là để giúp cho tôi sống sót. Lắc đầu để ngăn tôi chạy tới Cornucopia. Chiến đấu với Cato để tôi chạy thoát. Thậm chí bám lấy bọn Chuyên nghiệp cũng là một bước để bảo vệ tôi. Peeta, hóa ra, chưa bao giờ là một mối nguy hiểm đối với tôi.

Ý nghĩ đó khiến tôi mỉm cười. Tôi hạ hai tay xuống và ngẩng mặt hứng lấy ánh trăng để chắc rằng các máy quay có thể ghi được hình ảnh đó.

Vậy, còn ai ngoài đó đáng phải lo ngại? Mặt Cáo ư? Cống phẩm nam từ đặc khu của cô ta đã chết. Cô ta đang hoạt động đơn độc, vào ban đêm. Chiến lược của cô ta vẫn là lẩn trốn, chứ không tấn công. Tôi không thực sự nghĩ vậy, ngay cả nếu cô ta nghe thấy giọng tôi, cô ta sẽ không làm bất cứ việc gì ngoài hy vọng rằng sẽ có ai đó đến giết tôi.

Sau đó còn có Thresh. Cậu ta là một mối đe dọa rõ ràng. Nhưng tôi vẫn chưa nhìn thấy cậu ta, không một lần nào kể từ khi Trò chơi bắt đầu. Tôi nghĩ về việc Mặt Cáo đã trở nên cảnh giác thế nào khi nghe thấy một tiếng động ở chỗ vụ nổ, nhưng cô ta không hướng về phía khu rừng, mà hướng về một phía nào đó đối diện với nó. Tới khu vực của đấu trường mà dốc thẳng xuống một chỗ nào đó tôi không biết. Tôi cảm thấy gần như chắc chắn rằng người mà cô ta trốn chạy đó là Thresh và đó là lãnh địa của cậu ta. Cậu ta chưa bao giờ nghe thấy tôi ở đó, và thậm chí nếu cậu ta nghe được, thì tôi ở quá cao bên trên cho một người kích thước như cậu ta có thể với tới.

Vậy là còn lại Cato và đứa con gái từ Đặc khu 2, những người mà bây giờ chắc chắn đang ăn mừng vì luật lệ mới. Chúng là những người duy nhất còn lại mà được lợi từ nó ngoài Peeta và tôi. Giờ đây tôi có phải chạy trốn khỏi chúng khi chẳng may chúng nghe được tiếng tôi gọi tên Peeta không? Không,tôi nghĩ. Để chúng đến. Để chúng đến với những chiếc kính nhìn xuyên màn đêm của chúng và với cơ thể nặng nề, làm gãy cành cây đó.

Ngay trong tầm bắn của tôi. Nhưng tôi biết chúng sẽ không đến. Nếu chúng không đến vào ban ngày vì đám lửa của tôi, chúng sẽ không mạo hiểm với một thứ có thể là một cái bẫy khác vào ban đêm. Khi chúng đến, nó sẽ phải theo cách của riêng chúng, chứ không phải vì tôi đã cho chúng biết chỗ để tìm thấy tôi.

Ở yên đây và ngủ một chút đi, Katniss, tôi tự chỉ thị cho mình, mặc dù tôi đang ước rằng mình có thể đi tìm Peeta ngay lúc này. Ngày mai, mày sẽ đi tìm cậu ấy.

Tôi thực sự ngủ, nhưng vào buổi sáng tôi cảnh giác hơn, nghĩ rằng trong khi đám Chuyên nghiệp có thể ngần ngại tấn công tôi trên cây, chúng hoàn toàn có thể sắp đặt một cuộc mai phục. Tôi đảm bảo chuẩn bị đầy đủ cho bản thân trong cả một ngày – ăn một bữa sáng no nê, buộc chặt ba lô, sẵn sàng vũ khí – trước khi tôi trèo xuống. Nhưng tất cả có vẻ rất thanh bình và yên tĩnh ở dưới đất.

Ngày hôm nay tôi phải cẩn thận từng ly từng tý. Bọn Chuyên nghiệp sẽ biết tôi đang cố gắng tìm ra chỗ của Peeta. Chúng cũng có thể đang muốn chờ đến khi tôi tìm được trước khi ập đến. Nếu cậu ấy đang bị thương rất nặng như Cato nghĩ, tôi sẽ ở vị trí phải bảo vệ cho cả hai chúng tôi mà không có sự hỗ trợ nào. Nhưng nếu cậu ấy mất năng lực đến mức ấy, làm thế nào cậu ấy có thể sống sót được đến giờ? Và làm thế quái nào tôi có thể tìm ra cậu ấy?

Tôi cố gắng nghĩ lại tất cả những gì Peeta đã từng nói mà có thể cho tôi bất kỳ sự chỉ dẫn nào đến nơi cậu ấy đang lẩn trốn, nhưng không có ý tưởng nào lóe lên. Nên tôi quay trở lại khoảnh khắc cuối cùng tôi nhìn thấy cậu ấy chói sáng dưới ánh mặt trời, la hét tôi phải chạy đi. Sau đó Cato xuất hiện với thanh kiếm đã được rút ra. Và sau khi tôi đi xa, hắn đã đâm Peeta. Nhưng làm thế nào Peeta có thể chạy được? Có lẽ cậu ấy đã chống chọi với chất độc của tracker jacker tốt hơn Cato.

Có lẽ đó là biến số đã giúp cậu ấy trốn thoát. Nhưng cậu ấy cũng bị ong đốt. Vậy cậu ấy có thể đi được bao xa với việc bị đâm và ngấm đầy nọc độc? Và làm thế nào cậu ấy có thể sống được trong tất cả những ngày này kể từ lúc đó? Nếu vết thương và các vết đốt vẫn chưa giết được cậu ấy thì chắc chắn cơn khát lúc này đã hạ gục cậu ấy.

Và đó là lúc tôi tìm ra manh mối đầu tiên để đến chỗ có thể tìm thấy cậu ấy. Cậu ấy không thể sống được mà không có nước. Tôi biết điều đó từ những ngày đầu tiên ở đây. Cậu ấy phải trốn ở đâu đó gần nguồn nước. Ở đây có hồ nước, nhưng tôi thấy rằng đó là lựa chọn không hợp lý vì chỗ đó quá gần căn cứ cắm trại của bọn Chuyên nghiệp. Một vài vũng nước suối chảy đọng lại. Nhưng bạn thực sự sẽ giống như một con vịt ngồi trước họng súng thợ săn nếu ở một trong những chỗ đó. Và dòng suối. Cái mà chảy từ chỗ tôi và Rue hạ trại xuôi xuống gần hồ nước và xa hơn. Nếu cậu ấy bám ở chỗ dòng suối, cậu ấy có thể thay đổi vị trí và luôn luôn ở gần nguồn nước. Cậu ấy có thể đi trong dòng nước và xóa đi mọi dấu vết. Cậu ấy thậm chí còn có thể bắt được một hoặc hai con cá.

Chà, dù sao đi nữa thì đó cũng là chỗ để bắt đầu.

Để làm rối loạn suy nghĩ của kẻ thù, tôi đốt một đống lửa với rất nhiều cành cây tươi. Thậm chí nếu chúng nghĩ đó là một trò lừa bịp, tôi hy vọng chúng sẽ quyết định rằng tôi trốn ở đâu đó gần đấy. Trong khi thực tế là tôi đang đi tìm kiếm Peeta.

Mặt trời xua tan sương mù buổi sáng gần như ngay lập tức và tôi có thể nói rằng ngày hôm nay sẽ nóng bức hơn thường lệ. Nước làm đôi chân trần của tôi mát dịu khi tôi đi xuôi dòng. Tôi muốn gọi to tên Peeta trong lúc đi nhưng kiên quyết chống lại ý định đó. Tôi sẽ phải tìm cậu ấy bằng mắt và một bên tai lành lặn hoặc cậu ấy sẽ phải tìm tôi. Nhưng cậu ấy sẽ biết rằng tôi đang tìm kiếm, đúng không? Cậu ấy sẽ không nghĩ xấu về tôi khi cho rằng tôi sẽ lờ đi luật mới và tiếp tục một mình. Cậu ấy có nghĩ vậy không? Cậu ấy rất khó để xét đoán, điều đó có thể rất thú vị trong một vài hoàn cảnh, nhưng vào lúc này nó chỉ gây thêm nhiều khó khăn.


Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

76#
 Tác giả| Đăng lúc 12-8-2014 12:40:09 | Chỉ xem của tác giả
Không mất nhiều thời gian đi đến nơi mà tôi đã tắm gội để tới chỗ trại của nhóm Chuyên nghiệp. Không có dấu vết gì của Peeta, nhưng điều này không làm tôi ngạc nhiên. Tôi đã đi đi lại lại ở khu nước rộng này ba lần kể từ khi xảy ra vụ ong tracker jacker. Nếu cậu ấy ở gần đây, chắc chắn tôi đã phải có vài nghi ngờ về nó. Dòng suối bắt đầu lượn vòng về bên trái đến một khoảng rừng hoàn toàn xa lạ với tôi. Hai bên bờ suối bùn lầy được che phủ bởi các loại thực vật mọc dưới nước rậm rạp dẫn đến những tảng đá lớn mà kích thước tăng lên cho đến khi tôi bắt đầu cảm thấy có gì đó không ổn. Bây giờ thoát khỏi dòng suối không phải là một vấn đề đơn giản. Chiến đấu với Cato hoặc Thresh khi tôi trèo qua địa hình đầy đá lởm chởm này. Thực tế, tôi chỉ vừa mới quyết định là tôi đã hoàn toàn sai phương hướng, rằng một anh chàng bị thương không thể mò đến và đi từ nguồn nước này được, là lúc tôi nhìn thấy một vệt máu chảy xuống chỗ cong của một tảng đá mòn. Lúc này vệt máu đã khô lâu rồi, nhưng những vết bẩn quệt sang các bên cho thấy có ai đó – một người có lẽ không hoàn toàn điều khiển được trí óc của mình – đã cố gắng xóa nó đi.

Bám chặt vào tảng đá, tôi chầm chậm di chuyển theo hướng của vết máu, tìm kiếm cậu ấy. Tôi tìm được thêm vài vết máu nữa, một vết có vài sợi vải dính vào, nhưng không có dấu hiệu của sự sống. Tôi phá tan sự im lặng và gọi tên cậu ấy bằng giọng thì thào. “Peeta! Peeta!” Sau đó một con mockingjay đậu trên một cái cây tàn tạ và bắt đầu nhại lại tiếng của tôi nên tôi dừng lại. Tôi bỏ cuộc và trèo trở lại dòng suối, suy nghĩ, Cậu ấy chắc đã đi tiếp. Một chỗ nào đó xa hơn ở dưới.

Bàn chân tôi vừa mới chạm đến mặt nước khi tôi nghe thấy một giọng nói.

“Em đến đây để kết liễu tôi đúng không, em yêu?”

Tôi quay phắt lại. Nó đến từ bên trái, nên tôi nghe không được rõ lắm. Và giọng nói thì rất khàn và yếu. Tuy nhiên, nó phải là của Peeta. Còn ai trong đấu trường này có thể gọi tôi là em yêu? Mắt tôi nhìn kỹ vào bờ suối, nhưng ở đó không có gì. Chỉ có bùn, cây cỏ, chân của các tảng đá.

“Peeta?” tôi thì thào. “Cậu ở đâu?” Không có ai trả lời. Liệu có phải tôi vừa mới tưởng tượng ra nó? Không, tôi chắc chắn nó là thật và cũng rất gần với tôi nữa. “Peeta?” Tôi rón rén đi dọc bờ suối.

“Này, đừng có dẫm lên mình.”

Tôi nhày lùi lại. Giọng cậu ấy ở ngay dưới chân tôi. Nhưng vẫn không thấy gì. Sau đó mắt cậu ấy mở ra, một màu xanh nước biển không thể nhầm lẫn được giữa bùn nâu và lá xanh. Tôi há hốc miệng và được thưởng bằng hình ảnh một hàm răng trắng muốt khi cậu ấy cười.

Đó là kết quả của sự ngụy trang. Bỏ đi sự ngạo mạn. Peeta chắc hẳn đã bước vào màn trình diễn cá nhân với các Nhà thiết lập Trò chơi và vẽ cậu ấy hòa vào một cái cây. Hay một tảng đã cuội. Hay một bờ suối bùn lầy mọc đầy cỏ dại.

“Nhắm mắt cậu lại,” tôi ra lệnh. Cậu ấy làm theo, và ngậm cả miệng lại nữa, và hoàn toàn biến mất. Phần lớn những gì tôi có thể cho là cơ thể cậu ấy thì thực sự nằm dưới một lớp bùn và thực vật. Mặt và cánh tay cậu ấy thì được khéo léo ngụy trang thành vô hình. Tôi quỳ xuống cạnh cậu. “Mình cho là tất cả những giờ dài để trang trí bánh ngọt đã được trả giá xứng đáng.”

Peeta mỉm cười. “Đúng, che phủ. Đó là lớp phòng thủ cuối cùng của kẻ sắp chết.”

“Cậu sẽ không chết,” tôi khẳng định chắc nịch. “Ai nói vậy?” Giọng cậu ấy rời rạc. “Mình nói. Giờ thì chúng ta cùng một đội, cậu biết đấy,” tôi nói với cậu ấy.

Mắt cậu ấy mở to. “Vậy, mình đã nghe rồi. Cậu thật là tốt vì đã đi tìm những gì còn lại của mình.”

Tôi lôi chai nước của mình ra và cho cậu ấy uống một ít. “Cato đã chém cậu à?” tôi hỏi.

“Chân trái. Trên đùi,” cậu ấy trả lời.

“Để mình đưa cậu xuống suối, rửa sạch cho cậu để mình có thể xem cậu bị loại vết thương như thế nào,” tôi nói.

“Cúi xuống đây một phút đã,” cậu ấy nói. “Cần phải nói với cậu vài việc.” Tôi nghiêng người và hướng cái tai lành lặn đến gần môi cậu ấy, cảm thấy nhột nhột khi cậu ấy thì thầm. “Hãy nhớ, chúng ta đang yêu nhau điên cuồng, nên cứ hôn mình bất cứ lúc nào cậu cảm thấy thích.”

Tôi giật mạnh đầu lại nhưng cuối cùng bật cười. “Cám ơn, mình sẽ ghi nhớ điều đó.” Ít nhất, cậu ấy vẫn còn có thể nói đùa. Nhưng khi tôi bắt đầu giúp cậu ấy xuống suối, tất cả sự coi nhẹ đã biến mất. Chỉ đi có hai feet mà sao có thể khó đến thế? Quá khó khăn khi tôi nhận ra cậu ấy không thể tự mình di chuyển một inch nào. Cậu ấy yếu đến nỗi điều tốt nhất cậu ấy có thể làm được là không chống lại. Tôi cố gắng lôi cậu ấy, nhưng dù cho thực tế là tôi biết cậu ấy đang làm tất cả có thể để giữ im lặng thì những tiếng rên đau đớn vẫn thoát ra. Bùn và cây cỏ dường như đã giữ chặt cậu ấy và cuối cùng tôi phải dùng hết sức kéo mạnh để gỡ cậu ấy ra khỏi sự kết dính của chúng. Cậu ấy vẫn cách mặt nước hai feet, nằm đó, răng nghiến chặt, nước mắt trào ra tạo thành những vệt dài trên khuôn mặt đầy vết bẩn của bùn đất.

“Nhìn này, Peeta, mình sẽ lăn cậu xuống suối. Chỗ này rất nông, được chứ?” tôi nói.

“Tuyệt,” cậu ấy nói.

Tôi cúi xuống một bên cậu ấy. Dù chuyện gì xảy ra, tôi tự nhủ, không được dừng lại cho đến khi đưa được cậu ấy xuống nước. “Đếm đến ba,” tôi nói. “Một, hai, ba!” Tôi chỉ có thể lăn được đúng một vòng trước khi buộc phải dừng lại bởi âm thanh kinh khủng mà cậu ấy kêu lên. Giờ thì cậu ấy đã nằm ở mép bờ suối. Dù sao thì có lẽ điều này cũng tốt hơn.

“Thôi được, thay đổi kế hoạch. Mình sẽ không cố đưa cậu xuống nước nữa,” tôi nói với cậu ấy. Ngoài ra, nếu như tôi đưa cậu ấy xuống nước, ai mà biết được liệu tôi có thể đưa nổi cậu ấy lên hay không?”

“Không lăn nữa à?” cậu ấy hỏi.

“Thế là được rồi. Để mình giúp cậu lau rửa. Canh chừng khu rừng giúp mình, được chứ?” tôi nói. Thật khó để biết phải bắt đầu từ đâu. Cậu ấy đóng thành bánh với bùn và lá cây mục. Tôi thậm chí còn không nhìn ra quần áo cậu ấy. Nếu cậu ấy đang mặc quần áo. Ý nghĩ đó làm tôi ngần ngại một lát, nhưng rồi tôi cũng bắt tay vào. Các cơ thể khỏa thân không phải là một vụ gì to tát trong đấu trường, đúng không?


Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

77#
 Tác giả| Đăng lúc 12-8-2014 12:42:29 | Chỉ xem của tác giả
Tôi có hai chiếc bình và một túi da đựng nước của Rue. Tôi dựng chúng dựa vào những tảng đá trong dòng suối để chúng luôn được làm đầy trong khi tôi đổ nước chiếc thứ ba lên người Peeta. Phải mất một lúc, nhưng cuối cùng tôi cũng loại bỏ được đủ bùn để nhìn thấy quần áo của cậu ấy. Tôi nhẹ nhàng mở khóa chiếc áo khoác, mở cúc chiếc áo sơ mi và cẩn thận cởi chúng ra. Chiếc áo lót của cậu ấy bị dính vào vết thương, nên tôi phải cắt nó ra bằng con dao của mình và lại trút nước lên cậu ấy để làm cho nó rời ra. Cậu ấy thâm tím mình mẩy với một vết bỏng dài cắt ngang trên ngực và bốn vết chích của ong tracker jacker, nếu tính cả vết dưới tai. Nhưng tôi cảm thấy tốt hơn một chút. Ngần này tôi có thể chữa được. Tôi quyết định chăm sóc phần cơ thể phía trên của cậu ấy trước, để làm nhẹ bớt phần nào đau đớn, trước khi xử trí bất cứ tổn hại nào Cato đã gây ra ở chân cậu ấy.

Vì việc chữa trị các vết thương của cậu ấy dường như vô nghĩa khi cậu ấy nằm trong đống bùn lầy, tôi cố gắng dựng cậu ấy ngồi dựa vào tảng đá cuội. Cậu ấy ngồi đó, không phàn nàn gì, trong khi tôi rửa sạch tất cả các vết bẩn trên tóc và da. Da thịt cậu ấy trắng nhợt dưới ánh mặt trời và cậu ấy trông không còn khỏe mạnh và rắn chắc nữa. Tôi phải chích để rút ngòi ong tracker jacker ra khỏi vết đốt sưng phồng như quả mận của cậu ấy, điều này làm cậu ấy nhăn mặt lại, nhưng lúc tôi đắp những chiếc lá lên, cậu ấy thở ra khoan khoái. Trong khi cậu ấy phơi khô dưới ánh nắng, tôi giặt chiếc áo sơ mi và áo khoác dơ dáy và trải chúng lên tảng đá cuội. Sau đó tôi bôi kem trị bỏng lên ngực cậu ấy. Đây là lúc tôi nhận ra da cậu ấy trở nên nóng bỏng như thế nào. Lớp bùn và những chai nước đã che đi sự thật rằng cậu ấy đang nóng rẫy lên vì sốt. Tôi lục tung bộ sơ cứu mà tôi lấy được từ tên cống phẩm Đặc khu 1 và tìm thấy vài viên thuốc giúp hạ thân nhiệt. Mẹ tôi đôi khi thực sự phải vét hết tiền và mua những viên thuốc này khi những bài thuốc ở nhà của bà không có tác dụng.

“Nuốt chúng đi,” tôi nói với cậu ấy, và cậu ấy ngoan ngoãn cầm lấy những viên thuốc. “Cậu chắc phải đói rồi.”

“Không thực sự. Thật buồn cười, mình không thấy đói nhiều ngày nay rồi,” Peeta nói. Thực tế, khi tôi đưa cho cậu ấy thịt groosling, cậu ấy nhăn mũi với nó và quay đi. Đó là lúc tôi biết cậu ấy ốm yếu đến mức nào.

“Peeta, chúng ta cần phải cho cậu ăn một chút,” tôi khăng khăng.

“Nó sẽ bị nôn ra ngay thôi,” cậu ấy nói. Điều tốt nhất tôi có thể làm là ép được cậu ấy ăn một vài miếng táo khô. “Cảm ơn. Mình thấy tốt hơn nhiều rồi, thật đấy. Bây giờ mình có thể ngủ không, Katniss?” cậu ấy hỏi.

“Sớm thôi,” tôi hứa. “Mình phải xem xét cái chân của cậu đã.” Cố gắng nhẹ nhàng nhất có thể, tôi tháo giày, tất của cậu ấy, và sau đó chầm chậm gỡ chiếc quần ra. Tôi có thể nhìn thấy vết rách mà lưỡi kiếm của Cato đã xẻ qua lớp vải vào đùi cậu ấy, nhưng nó không thể nào chuẩn bị trước tinh thần cho tôi để nhìn thấy những gì bên dưới. Vết thương dài và sâu đỏ tấy lên đang rỉ ra cả máu và mủ. Cả cẳng chân sưng phồng. Và tệ hơn cả là mùi của thịt thối rữa.

Tôi muốn bỏ chạy. Biến mất trong rừng như tôi đã làm vào cái ngày người ta mang nạn nhân bị bỏng đến nhà tôi. Bỏ đi và săn bắn trong khi mẹ tôi và Prim làm những việc mà tôi không hề có kỹ năng cũng như dũng khí để đối mặt. Nhưng không có ai ở đây ngoài tôi. Tôi cố lấy lại thái độ bình tĩnh như mẹ tôi luôn có khi phải giải quyết những trường hợp đặc biệt tồi tệ.

“Vô cùng kinh khủng, đúng không?” Peeta hỏi. Cậu ấy ghé sát nhìn tôi.

“Tàm tạm.” Tôi nhún vai giống như nó chẳng phải cái gì ghê gớm. “Cậu nên nhìn thấy một vài người họ mang từ các hầm mỏ đến cho mẹ mình.” Tôi cố kiềm chế để không nói ra tôi đã thường xuyên biến khỏi nhà như thể nào mỗi khi mẹ tôi chữa trị cho bất cứ ca nào nặng hơn một cơn cảm lạnh. Nhớ lại, tôi thậm chí không buồn ở xung quanh ho hắng. “Đầu tiên là phải rửa sạch nó.”

Tôi để Peeta mặc chiếc quần sooc bên trong vì nó không trong tình trạng tồi tệ và tôi cũng không muốn kéo nó ra khỏi chiếc đùi sưng phồng, và, thôi được, có lẽ ý tưởng về việc nhìn thấy cậu ấy khỏa thân làm tôi không thoải mái. Đó là một điểm khác nữa về mẹ tôi và Prim. Khỏa thân không có tác động gì với họ, không gây cho hai người bất kỳ sự lúng túng nào. Mỉa mai thay, ở thời điểm này của Trò chơi, em gái bé bỏng của tôi lại hữu dụng với Peeta hơn tôi rất nhiều. Tôi bỏ mảnh ni lông bên dưới cậu ấy để tôi có thể rửa xuống phần cơ thể phía dưới. Với mỗi chai nước mà tôi dội lên cậu ấy, vết thương trông càng tệ hơn. Phần cơ thể bên dưới của cậu ấy khá ổn, chỉ có một vết đốt của ong tracker jacker và một vài vết bỏng nhỏ mà tôi có thể chữa trị nhanh chóng. Nhưng vết thương sâu trên chân cậu ấy… tôi có thể làm được cái quái gì với nó đây?

“Tại sao chúng ta không cho nó một chút không khí và sau đó…” tôi nói nhỏ dần.

“Và sau đó cậu sẽ khâu nó lại ư?” Peeta nói. Cậu ấy nhìn gần như thấy thương cảm cho tôi, như thể cậu ấy biết tôi mất phương hướng như thế nào.

“Đúng đấy,” tôi trả lời. “Trong lúc đó, cậu ăn những cái này đi.” Tôi đặt một vài nửa quả lê khô vào tay cậu ấy và quay trở lại dòng suối giặt chỗ quần áo còn lại. Khi chúng đã được trải ra để phơi khô, tôi kiểm tra những thứ trong bộ đồ sơ cứu. Nó chỉ toàn những thứ rất cơ bản. Băng gạc, thuốc giảm sốt, thuốc để ổn định dạ dày. Không có thứ gì chuyên sâu hơn mà tôi sẽ cần để chữa cho Peeta.

“Chúng ta sẽ phải thí nghiệm một chút,” tôi thú nhận. Tôi biết những chiếc lá trị vết ong tracker jacker đốt có tác dụng hút các chất nhiễm trùng ra, nên tôi bắt đầu với chúng trước. Trong vòng vài phút sau khi tôi đắp chỗ lá được nhai lên vết thương, mủ bắt đầu chảy sang một bên của cẳng chân. Tôi tự nhủ đây là dấu hiệu tốt và cắn má trong của mình thật mạnh bởi bữa sáng của tôi đang đe dọa sẽ trào ra ngoài.

“Katniss?” Peeta gọi. Tôi bắt gặp ánh mắt cậu ấy, biết rằng mặt tôi chắc phải đang tái xanh đi. Cậu ấy thốt lên. “Về nụ hôn đó thì sao?”

Tôi bật cười bởi vì tất cả những việc này thật kinh khủng khiến tôi không chịu nổi.

“Có gì không ổn à?” cậu ấy hỏi với một chút quá ngây thơ.

“Mình… mình không giỏi việc này lắm. Mình không phải mẹ mình. Mình không biết mình đang làm gì và mình ghét mủ,” tôi thú nhận. “Eo!” Tôi tự cho phép mình buông ra tiếng rên rỉ khi tôi giũ sạch lớp lá đầu tiên và đắp lớp thứ hai. “Eo ơi!”

“Cậu săn bắn như thế nào?” cậu ấy hỏi.

“Tin mình đi. Giết các con thú dễ dàng hơn việc này rất nhiều,” tôi nói. “Mặc dù với tất cả những gì mình biết, thì mình đang giết cậu.”

“Cậu có thể làm nó nhanh lên một chút không?” cậu ấy hỏi.

“Không. Im lặng và ăn lê của cậu đi,” tôi ra lệnh.

Sau ba lần đắp lá và những thứ trông như một xô mủ, vết thương trông khá hơn. Bây giờ chỗ sưng tấy đã xẹp xuống, tôi có thể nhìn ra kiếm của Cato đã chém sâu đến mức nào. Vào đến tận xương.

“Tiếp theo là gì, bác sĩ Everdeen?” cậu ấy hỏi.


Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

78#
 Tác giả| Đăng lúc 12-8-2014 12:45:21 | Chỉ xem của tác giả
“Có lẽ mình sẽ bôi một chút thuốc mỡ trị bỏng lên nó. Mình nghĩ dù sao thì nó cũng có tác dụng chống nhiễm trùng. Và sẽ băng nó lại nhé?” tôi nói. Tôi làm vậy và mọi thứ dường như dễ điều khiển hơn nhiều, băng trong vải cotton trắng sạch sẽ. Mặc dù đắp bằng băng gạc vô trùng, mép chiếc quần sooc trông thật bẩn và chảy ra những chất có thể gây nhiễm trùng. Tôi lôi ra chiếc ba lô của Rue. “Đây, che chắn cho cậu bằng cái này và mình sẽ giặt chiếc quần sooc của cậu.”

“Ồ, mình không quan tâm nếu cậu nhìn thấy mình,” Peeta nói.

“Cậu chỉ giống như những người khác trong gia đình mình,” tôi nói. “Mình để ý, được chứ?” Tôi quay lưng đi và nhìn xuống suối cho đến khi chiếc quần sooc được ném bắn tung tóe vào dòng nước. Cậu ấy chắc đang cảm thấy tốt hơn một chút nếu có thể ném nó.

“Cậu biết đấy, cậu là loại người quá câu nệ nguyên tắc đối với một người có thể giết người,” Peeta lên tiếng khi tôi đập chiếc quần sooc giữa hai tảng đá để làm sạch. “Sau cùng thì mình ước rằng mình đã để cậu tắm rửa cho Haymitch.”

Tôi nhăn mũi khi nghĩ đến ký ức đó. “Ông ấy đã đi xa đến đâu?”

“Không phải thứ cậu nên biết đâu,” Peeta trả lời. Sau đó dừng một lát như thể ký ức đó đang dội lại. “Tại sao, cậu đã nhận được thứ gì đó à?”

“Thuốc trị bỏng,” tôi nói gần như bẽn lẽn. “Ồ, và một ít bánh mì.”

“Mình đã luôn biết rằng cậu được ông ấy yêu thích,” Peeta nói.

“Xin cậu, ông ấy không thể chịu đựng được việc ở trong cùng một phòng với mình,” tôi nói.

“Bởi vì hai người rất giống nhau,” Peeta nói khẽ. Tuy nhiên tôi lờ nó đi bởi vì giờ thực sự không phải là lúc ðể tôi rủa xả Haymitch, ðiều mà thôi thúc tôi trýớc tiên.

Tôi ðể Peeta ngủ một lát trong khi ðợi quần áo của cậu ấy khô, nhýng vào lúc chiều muộn, tôi không muốn ðợi thêm chút nào nữa. Tôi nhẹ nhàng lắc vai cậu ấy. “Peeta, bây giờ chúng ta phải ði thôi.”

“Ði ý?” Cậu ấy có vẻ không hiểu. “Ði ðâu?”

“Ði khỏi ðây. Có lẽ xuống hạ lýu dòng xuối. Một nơi nào đó chúng ta có thể giấu cậu cho đến khi cậu khỏe hơn,” tôi nói. Tôi giúp cậu ấy mặc quần áo, cho cậu ấy đi chân trần để chúng tôi có thể đi bộ dưới nước và kéo cậu ấy đứng thẳng lên. Mặt cậu ấy trắng bệch khi cậu ấy phải dồn sức nặng lên đôi chân. “Cố lên. Cậu có thể làm được.”

Nhưng cậu ấy không thể. Dù sao thì cũng không thể kéo dài. Bằng cách dìu cậu ấy trên vai, chúng tôi đi được khoảng năm mươi yard xuôi theo dòng suối, và tôi có thể nói rằng cậu ấy sắp ngất đi. Tôi cho cậu ấy ngồi lên bờ, đặt đầu cậu ấy giữa hai đầu gối, lúng túng vỗ nhẹ lưng cậu ấy khi tôi quan sát xung quanh. Tất nhiên, tôi muốn đưa cậu ấy lên một cái cây, nhưng điều đó không thể làm được. Dù sao nó có thể sẽ tệ hơn. Vài tảng đá tạo thành một kiến trúc giống như một hang động nhỏ. Tôi dán mắt vào một cái như vậy cách đó khoảng hai mươi yard phía trên dòng suối. Khi Peeta có thể đứng lên, tôi nửa dẫn, nửa vác cậu ấy lên hang. Thực sự, tôi muốn đi xung quanh để tìm một chỗ tốt hơn, nhưng sẽ phải chọn chiếc này vì đồng minh của tôi không đi được nữa. Trắng nhợt như tờ giấy, thở hổn hển và mặc dù đã hạ sốt, cậu ấy vẫn đang run lập cập.

Tôi phủ lên sàn hang đá một lớp lá thông, dỡ chiếc túi ngủ ra và đặt cậu ấy nằm vào đó. Tôi lấy hai viên thuốc và một ít nước cho cậu ấy uống khi cậu ấy không nhận ra được nữa, nhưng cậu ấy không chịu ăn, thậm chí cả trái cây. Sau đó cậu ấy chỉ nằm đó, mắt dán lên mặt tôi khi tôi làm một loại mành che từ các dây leo để che kín miệng hang. Kết quả không được như ý. Một con thú sẽ không nghi ngờ nó, nhưng một con người thì sẽ nhìn ra có bàn tay con người làm ra nó đủ nhanh. Tôi giật nó ra trong tậm trạng thất vọng.

“Katniss,” cậu ấy gọi. Tôi đi đến bên cậu ấy và chải mái tóc ra khỏi mắt cậu ấy. “Cảm ơn vì đã đi tìm mình.”

“Cậu cũng sẽ đi tìm mình nếu cậu có thể,” tôi nói. Trán cậu ấy đang nóng rực. Như thể thuốc chẳng có tác dụng gì. Đột nhiên, không biết từ đâu, tôi sợ rằng cậu ấy sẽ chết.

“Đúng. Nhìn này, nếu như mình không thể quay về…” cậu ấy bắt đầu.

“Đừng nói như vậy. Mình không gột bỏ tất cả chỗ mủ đó một cách vô ích,” tôi nói.

“Mình biết. Nhưng chỉ trong trường hợp nếu mình không…” cậu ấy cố gắng tiếp tục.

“Không, Peeta, mình thậm chí không muốn nói về nó,” tôi nói, đặt ngón tay mình lên môi cậu ấy để ngăn lại.

“Nhưng mình…” Peeta khăng khăng.

Một cách bốc đồng, tôi nhướn lên và hôn cậu ấy, ngăn không cho cậu ấy nói tiếp. Dù sao điều này có thể cũng quá muộn vì cậu ấy đúng, chúng tôi được cho là đang yêu nhau điên cuồng. Đây là lần đầu tiên tôi hôn một chàng trai, điều mà tôi nghĩ đáng lẽ phải tạo ra một vài cảm giác nào đó, nhưng tất cả những gì tôi có thể nhận thấy là môi cậu ấy nóng một cách không bình thường thế nào do cơn sốt. Tôi rời đi và kéo mép chiếc túi ngủ lên bao quanh cậu ấy. “Cậu sẽ không chết. Mình không cho phép. Được chứ?”

“Được rồi,” cậu ấy thì thầm.

Tôi bước ra không khí mát lạnh của buổi tối đúng lúc chiếc dù lơ lửng từ trên trời rơi xuống. Các ngón tay tôi nhanh chóng tháo dây buộc, hy vọng có loại thuốc đặc trị nào đó có thể chữa được chân của Peeta. Thay vào đó tôi thấy một chiếc bình đựng nước xuýt nóng.

Haymitch không thể gửi cho tôi một thông điệp rõ ràng hơn. Một nụ hôn bằng một bình nước xuýt. Tôi gần như có thể nghe thấy tiếng gầm gừ của ông ấy. “Cháu được cho là đang yêu, cưng ạ. Chàng trai sắp chết. Hãy cho ta thứ gì đó để ta có thể khai thác được!”

Và ông ấy đúng. Nếu tôi muốn giữ cho Peeta sống, tôi phải cho khán giả xem thứ gì đó hơn thế để họ quan tâm đến. Đôi tình nhân bất hạnh khao khát được về nhà cùng với nhau. Hai trái tim chung một nhịp đập. Lãng mạn.

Chưa từng yêu, điều này sẽ là một thách thức thật sự. Tôi nghĩ về cha mẹ mình. Cách mà cha tôi chưa bao giờ quên đem quà cho mẹ khi đi rừng về. Cái cách khuôn mặt mẹ tôi sáng lên khi nghe thấy tiếng giày của ông về đến cửa. Cái cách mà bà gần như không còn sống nữa khi ông qua đời.

“Peeta!” tôi kêu lên, cố gắng dùng tông giọng đặc biệt mà mẹ tôi chỉ dành riêng cho cha. Cậu ấy lại thiếp đi, nhưng tôi hôn đánh thức cậu ấy, điều đó làm cậu ấy giật mình. Sau đó cậu ấy mỉm cười như thể cậu ấy rất hạnh phúc nằm đó, ngắm nhìn tôi mãi mãi. Cậu ấy thật giỏi mấy thứ này.

Tôi giơ chiếc bình lên. “Peeta, nhìn xem Haymitch vừa mới gửi gì cho cậu này.”


Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

79#
 Tác giả| Đăng lúc 12-8-2014 12:48:52 | Chỉ xem của tác giả
Chương 20


Cho Peeta uống chỗ nước suýt mất đến cả tiếng đồng hồ dỗ dành, cầu xin, đe dọa, và vâng, hôn nữa, nhưng cuối cùng, từng ngụm một, cậu ấy đã uống hết chiếc bình. Tôi để cậu ấy chìm vào giấc ngủ sau đó và chăm sóc nhu cầu cá nhân của mình, ngấu nghiến bữa tối với thịt groosling và các loại củ trong khi tôi nhìn lên trời xem báo cáo hàng ngày. Không có thương vong mới. Tuy nhiên, Peeta và tôi đã cho khán giả một ngày tương đối thú vị. Hy vọng rằng, các nhà Thiết lập Trò chơi sẽ cho chúng tôi một đêm yên bình.

Tôi theo phản xạ nhìn xung quanh tìm một cái cây tốt để làm tổ trên đó trước khi tôi nhận ra là đã kết thúc rồi. Ít nhất là trong một thời gian. Tôi không thể bỏ Peeta không được canh chừng trên mặt đất. Tôi bỏ lại quang cảnh nơi cậu ấy ẩn nấp trước đây bên bờ suối mà không thu dọn – làm thế nào tôi có thể che giấu nó? – và chúng tôi chỉ mới xuôi dòng suối được có năm mươi yard. Tôi đeo chiếc kính của mình vào, sẵn sàng vũ khí, chuẩn bị mọi thứ để canh gác.

Nhiệt độ giảm mạnh và rất nhanh tôi ớn lạnh đến tận xương. Cuối cùng, tôi nhượng bộ và chui vào trong túi ngủ với Peeta. Hơi ấm như lò sưởi và tôi rất biết ơn nằm xích lại gần cho đến khi tôi nhận ra nó hơn cả ấm, nó quá nóng bởi chiếc túi ngủ đang bức xạ lại cơn sốt của cậu ấy. Tôi kiểm tra trán của cậu ấy, thấy nó nóng ran và khô. Tôi không biết phải làm gì. Bỏ cậu ấy trong túi ngủ và hy vọng hơi nóng quá mức đó sẽ xua đi cơn sốt ư? Đưa cậu ấy ra và hy vọng hơi lạnh ban đêm sẽ làm giảm nhiệt độ? Tôi kết thúc với việc nhúng ướt một miếng băng gạc và đặt nó lên trán cậu ấy. Nó có vẻ ít tác dụng, nhưng tôi sợ làm bất cứ thứ gì quá mạnh.

Tôi trải qua cả đêm nửa nằm nửa ngồi bên cạnh Peeta, làm ướt lại băng gạc, và cố gắng không chú tâm vào thực tế rằng với việc lập nhóm với cậu ấy, tôi làm cho bản thân mình trở nên yếu hơn rất nhiều so với lúc một mình. Bị mắc kẹt trên mặt đất, phải canh gác, với một người rất ốm yếu đang cần được chăm sóc. Nhưng tôi biết trước cậu ấy đã bị thương. Và tôi vẫn đi tìm cậu ấy. Tôi sẽ chỉ cần tin tưởng rằng bất cứ bản năng nào gửi tôi đến để tìm cậu ấy là điều tốt.

Khi bầu trời ửng hồng, tôi nhận thấy mồ hôi lóng lánh trên môi Peeta và phát hiện ra cơn sốt đã lui. Cậu ấy chưa trở lại bình thường, nhưng thân nhiệt đã giảm đi vài độ. Đêm qua, khi tôi thu lượm dây leo, tôi bắt gặp một bụi dâu rừng của Rue. Tôi bứt quả và nghiền nó ra trong bình đựng nước xuýt với nước lạnh.

Peeta đang cố gắng ngồi dậy khi tôi tiến vào hang. “Mình đã tỉnh dậy và cậu thì đi rồi,” cậu ấy nói. “Mình đã lo cho cậu.”

Tôi phải phì cười khi tôi cho cậu ấy nằm xuống. “Cậu đã lo lắng cho mình ư? Cậu có tự quan sát bản thân gần đây không?”

“Mình nghĩ Cato và Clove có thể đã tìm ra cậu. Họ thích đi săn lùng vào ban đêm,” cậu ấy nói, vẫn có vẻ nghiêm trọng.

“Clove ư? Đó là ai?” tôi hỏi.

“Cô gái từ Đặc khu 2. Cô ta vẫn sống, đúng không?” cậu ấy nói.

“Đúng, chỉ còn họ, chúng ta, Thresh và Mặt Cáo,” tôi nói. “Đó là cái tên mình đặt cho cô gái đến từ Đặc khu 5. Cậu cảm thấy thế nào?”

“Tốt hơn hôm qua. Đây là một sự cải thiện lớn lao khi ra khỏi chỗ bùn lầy,” cậu ấy nói. “Quần áo sạch sẽ, thuốc và một chiếc túi ngủ… và cậu.”

Ồ, phải rồi, cả một câu chuyện lãng mạn. Tôi vươn tay để chạm vào má cậu ấy và cậu ấy bắt lấy bàn tay tôi, rồi đặt nó lên môi mình. Tôi nhớ cha tôi cũng làm những việc như thế này với mẹ tôi và tôi tự hỏi Peeta lấy nó ở đâu ra. Chắc chắn không phải từ cha cậu ấy và mụ phù thủy kia.

“Sẽ không thêm nụ hôn nào nữa dành cho cậu cho đến khi cậu ăn xong,” tôi cảnh báo.

Chúng tôi phải dựng cậu ấy lên dựa vào tường và cậu ấy ngoan ngoãn nuốt những ngụm dâu nghiền mà tôi đút cho. Tuy nhiên, cậu ấy vẫn từ chối thịt groosling.

“Cậu đã không ngủ,” Peeta lên tiếng.

“Mình không sao,” tôi nói. Nhưng sự thật là, tôi kiệt sức.

“Giờ ngủ đi. Mình sẽ canh chừng. Mình sẽ đánh thức cậu nếu có gì xảy ra,” cậu ấy nói. Tôi do dự. “Katniss, cậu không thể thức mãi được.”

Cậu ấy đã đúng điểm đó. Cuối cùng thì tôi cũng sẽ phải ngủ. Và có lẽ tốt hơn là nên ngủ ngay bây giờ khi cậu ấy có vẻ khá tỉnh táo và chúng tôi có ánh sáng ban ngày đứng về phía mình. “Thôi được,” tôi nói. “Nhưng chỉ trong vài giờ thôi. Sau đó cậu đánh thức mình dậy.”

Lúc này chiếc túi ngủ quá ấm. Tôi trải phẳng nó ra trên nền hang và nằm xuống, một tay vẫn đặt lên cây cung phòng trường hợp tôi phải bắn ngay lúc phát hiện ra. Peeta ngồi bên cạnh tôi, dựa vào tường, cái chân bị thương duỗi ra trước mặt, mắt cậu ấy dán vào thế giới bên ngoài. “Ngủ đi,” cậu ấy nói dịu dàng. Bàn tay cậu ấy chải những lọn tóc xõa ra khỏi trán tôi. Không giống như những nụ hôn và sự âu yếm đóng kịch từ trước đến giờ, cử chỉ này dường như rất tự nhiên và thoải mái. Tôi không muốn cậu ấy dừng lại và cậu ấy cũng không dừng. Cậu ấy vẫn tiếp tục vuốt tóc tôi khi tôi ngủ.

Quá lâu. Tôi ngủ quá lâu. Tôi biết ngay từ lúc mở mắt ra rằng chúng tôi đã ở vào buổi chiều. Peeta vẫn ở ngay bên cạnh tôi, vị trí của cậu ấy không thay đổi. Tôi ngồi dậy, cảm thấy có chút gì đó dè chừng nhưng đã được nghỉ ngơi tốt hơn trong nhiều ngày qua.

“Peeta, cậu đã được dặn là phải gọi mình dậy sau một vài giờ rồi mà,” tôi nói.

“Để làm gì? Không có gì xảy ra ở đây hết,” cậu ấy nói. “Với lại mình thích nhìn cậu ngủ. Cậu không cau có. Cải thiện vẻ ngoài của cậu rất nhiều.”


Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

80#
 Tác giả| Đăng lúc 12-8-2014 12:56:12 | Chỉ xem của tác giả
Điều này, tất nhiên, đem đến một cái quắc mắt làm cậu ấy cười toe toét. Đó là lúc tôi nhận ra môi cậu ấy khô khốc đến mức nào. Tôi kiểm tra má cậu ấy. Nóng như một lò than. Cậu ấy khẳng định rằng đã uống nước, nhưng tôi cảm thấy những cái chai vẫn còn đầy nguyên. Tôi đưa cho cậu ấy thêm vài viên thuốc và đứng trông chừng khi cậu ấy uống lít nước đầu tiên, rồi đến lít thứ hai. Sau đó tôi chăm sóc các vết thương nhỏ của cậu ấy, vết bỏng, vết ong chích, mà đang cho thấy đã cải thiện rất nhiều. Tôi làm mình cứng rắn lên và gỡ băng cho cái chân cậu ấy.

Trái tim tôi như chùng xuống. Nó tệ hơn, tệ hơn rất nhiều. Dễ nhận ra là không có mủ nữa, nhưng sưng lên to hơn và chỗ da căng bóng thì đỏ rực. Sau đó tôi nhìn thấy vết đỏ bắt đầu lan lên chân cậu ấy. Nhiễm trùng máu. Không được ngăn chặn, chắc chắn nó sẽ giết chết cậu ấy. Những chiếc lá tôi nhai và thuốc mỡ không có tác dụng với nó. Chúng tôi sẽ cần những loại thuốc chống nhiễm trùng cực mạnh từ Capitol. Tôi không thể tưởng tượng ra nổi giá cả của những loại thuốc hiệu nghiệm đó. Nếu Haymitch gộp mọi phần quà của các nhà tài trợ lại, liệu ông ấy có đủ tiền không? Tôi nghi ngờ điều đó. Giá cả của quà tặng tăng lên theo thời gian kéo dài Trò chơi. Cái giá để mua được một bữa ăn đầy đủ trong ngày đầu tiên sẽ chỉ mua được một cái bánh quy vào ngày thứ mười hai. Và loại thuốc mà Peeta cần đã ở mức giá cực cao ngay từ đầu.

“Chà, sưng tấy hơn, nhưng mủ thì không còn nữa,” tôi nói bằng giọng run run.

“Mình biết nhiễm trùng máu là thế nào, Katniss,” Peeta nói. “Ngay cả khi mẹ mình không phải là người chữa bệnh.”

“Cậu sẽ chỉ cần phải chịu đựng lâu hơn những người khác thôi Peeta. Họ sẽ chữa được nó ở Capitol khi chúng ta chiến thắng,” tôi nói.

“Phải rồi, đó là một kế hoạch tốt đấy,” cậu ấy trả lời. Nhưng tôi cảm thấy điều này chủ yếu là vì tôi.

“Cậu phải ăn. Làm cho cậu khỏe lên. Mình sẽ làm súp cho cậu,” tôi nói.

“Đừng nhóm lửa lên,” cậu ấy nói. “Nó không đáng đâu.”

“Chúng ta sẽ xem sao,” tôi đáp lại. Khi tôi lấy chiếc bình xuống suối, tôi ngạc nhiên thấy trời nóng kinh khủng thế nào. Tôi thề là các Nhà thiết lập Trò chơi đã làm tăng vọt nhiệt độ lên vào ban ngày và cho nó tụt hẳn xuống vào ban đêm. Tuy nhiên, nhiệt độ của những tảng đá phơi dưới nắng bên dòng suối cho tôi một ý tưởng. Có lẽ tôi không cần phải nhóm một ngọn lửa.

Tôi sắp đặt trên một tảng đá lớn có bề mặt phẳng nằm giữa đường từ dòng suối đến hang. Sau khi làm sạch nửa bình nước, tôi đặt nó trực tiếp dưới ánh nắng mặt trời và cho thêm vài hòn đá nóng to bằng quả trứng vào nước. Tôi là người đầu tiên công nhận rằng tôi không giỏi nấu nướng. Nhưng vì súp chủ yếu bao gồm cho mọi thứ vào một cái bình và chờ đợi, nên nó là một trong những món tôi nấu khá hơn. Tôi băm nhỏ thịt groosling cho đến khi nó gần như nhuyễn ra và nghiền vài loại củ của Rue. Thật may là chúng đều đã được nướng rồi nên chúng hầu như chỉ cần được làm nóng lên. Đã xong, dưới ánh mặt trời và các viên đá, nước đã ấm lên. Tôi cho thịt và củ vào, đổi những viên đá mới, và đi tìm thứ rau gì đó để tăng hương vị nó thêm một chút. Trước khi quá lâu, tôi tìm ra một cụm rau thơm mọc ở chân vài tảng đá. Hoàn hảo. Tôi thái chúng ra thật nhỏ và cho thêm vào bình, đổi các viên đá một lần nữa, đậy nắp lại, và để mọi thứ được hầm lên.

Tôi thấy có rất ít dấu hiệu của các con thú xung quanh, nhưng tôi cảm thấy không thoải mái khi bỏ Peeta lại một mình trong lúc đi săn, nên tôi đặt nửa tá bẫy và hy vọng tôi may mắn. Tôi băn khoăn về các cống phẩm khác, bây giờ họ xoay sở thế nào khi nguồn thực phẩm chính của họ đã bị thổi bay. Ít nhất ba người trong số họ, Cato, Clove và Mặt Cáo, đã phải sống dựa vào đó. Tuy nhiên Thresh có lẽ không cần. Tôi có linh cảm rằng cậu ta chắc phải có những kiến thức giống Rue về cách làm thế nào để tự nuôi sống bản thân từ thế giới xung quanh. Họ có đang đánh nhau không? Đang tìm kiếm chúng tôi ư? Có thể một trong số họ đã xác định được vị trí của chúng tôi và chỉ đang chờ đến thời cơ thích hợp để tấn công. Ý nghĩ đó làm tôi quay trở lại hang.

Peeta đang nằm dài trên chiếc túi ngủ dưới bóng của các tảng đá. Mặc dù gương mặt cậu ấy sáng lên một chút khi tôi bước vào, nhưng rõ ràng là cậu ấy cảm thấy khổ sở. Tôi đặt những miếng vải mát lên đầu cậu ấy, nhưng chúng gần như đã ấm lên ngay khi chạm vào da cậu ấy.

“Cậu có muốn gì không?” tôi hỏi.

“Không,” cậu ấy trả lời. “Cảm ơn cậu. Đợi đã, có. Kể chuyện cho mình nghe đi.”

“Kể chuyện ư? Về cái gì?” tôi nói. Tôi không phải người giỏi kể chuyện. Nó là một dạng giống như hát hò. Nhưng một lần cách đây lâu rồi, Prim đã vòi vĩnh được một câu chuyện từ tôi.

“Chuyện gì đó vui vẻ. Kể cho mình nghe về ngày hạnh phúc nhất mà cậu có thể nhớ được,” Peeta nói.

Tôi thở hắt ra, nửa như thở dài, nửa như trút bỏ bực tức. Một câu chuyện vui ư? Điều này sẽ đòi hỏi nhiều nỗ lực hơn món súp. Tôi vắt óc ra để nhớ lại những kỷ niệm vui. Phần lớn chúng là về Gale và tôi ở ngoài săn bắn và không hiểu sao tôi không nghĩ chúng sẽ hấp dẫn với cả Peeta lẫn khán giả. Vậy thì chỉ còn lại Prim.

“Mình đã bao giờ kể cho cậu nghe về việc làm thế nào mình kiếm được con dê cho Prim chưa?” tôi hỏi. Peeta lắc đầu và nhìn tôi chờ đợi. Nên tôi bắt đầu. Nhưng thận trọng. Vì những lời nói của tôi sẽ được truyền đi trên toàn Panem. Và trong khi mọi người sẽ dễ dàng suy luận ra rằng tôi đi săn bất hợp pháp, tôi không muốn làm hại Gale hay Greasy Sae, hay người bán thịt, hay thậm chí cả những Người giữ trị an ở quê nhà, những người là khách hàng của tôi, bằng cách công khai thông báo rằng họ cũng phạm luật.

Đây là câu chuyện thật về việc làm thế nào tôi kiếm được tiền mua con dê Lady cho Prim. Đó là một buổi tối ngày thứ sáu, ngày trước sinh nhật lần thứ mười của Prim vào cuối tháng năm. Ngay khi tan học, Gale và tôi đã vào rừng, bởi vì tôi muốn có đủ đồ để trao đổi lấy một món quà cho Prim. Có thể một ít vải mới để may váy hay một chiếc lược. Bẫy chúng tôi đặt đã bắt được kha khá và rừng thì đầy rau xanh, nhưng điều này cũng thực sự không hơn một mẻ trung bình vào đêm ngày thứ sáu của chúng tôi. Tôi đã rất thất vọng khi quay về mặc dù Gale đã nói rằng chúng tôi chắc chắn sẽ làm tốt hơn vào ngày mai. Chúng tôi đang ngồi nghỉ một lát bên dòng suối khi tôi nhìn thấy nó. Một con nai đực còn non, theo kích thước thì nó chắc khoảng một tuổi. Gạc của nó vừa mới nhú lên, vẫn còn nhỏ và phủ đầy lông nhung. Nó đã ở tư thế chuẩn bị chạy nhưng không chắc chắn về chúng tôi, không quen thuộc với con người. Rất xinh đẹp.

Có lẽ sẽ giảm xinh đẹp đi khi hai mũi tên bắn vào nó, một vào cổ và một cái khác vào ngực. Gale và tôi đã bắn cùng một lúc. Con nai cố gắng chạy nhưng bị trượt ngă, và con dao của Gale đã cắt vào họng nó trước khi nó kịp biết chuyện gì đã xảy ra. Trong giây lát, tôi cảm thấy day dứt vì đã giết một thứ gì đó thật trong sáng và thuần khiết. Và rồi dạ dày tôi sôi ùng ục với ý nghĩ về tất cả chỗ thịt tươi và ngon đó.


Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

Bạn phải đăng nhập mới được đăng bài Đăng nhập | Đăng ký

Quy tắc Độ cao

Trả lời nhanh Lên trênLên trên Bottom Trở lại danh sách