|
“Thật ư? Cậu lại định tiêu tốn của mình thứ gì đây?” tôi hỏi.
“Rất nhiều rắc rối. Đừng lo. Cậu sẽ lấy lại được hết,” cậu ấy trả lời.
“Chẳng hiểu cậu đang nói gì,” tôi nói và kiểm tra trán cậu ấy. Cơn sốt lại tăng lên. “Dù sao cậu cũng mát hơn một chút rồi.”
Âm thanh của hồi kèn làm tôi giật mình. Tôi bật dậy và bay đến cửa hang ngay tức khắc, không muốn bỏ lỡ một âm tiết nào. Đó là người bạn mới tốt bụng của tôi, Claudius Templesmith, và như tôi dự đoán, ông ta mời chúng tôi đến một bàn tiệc. Chà, chúng tôi không đói và tôi thực sự vẫy chào tạm biệt lời đề nghị của ông ta trong sự thờ ơ thì ông ta nói, “Giờ chờ đã. Vài người trong các bạn có thể đã từ chối lời mời của tôi. Nhưng đây không phải bữa tiệc thông thường. Mỗi người các bạn đang khao khát một thứ gì đó.”
Tôi đúng là đang khao khát một thứ gì đó. Một thứ gì đó có thể chữa được chân cho Peeta.
“Mỗi người các bạn sẽ tìm thấy thứ đó trong một chiếc ba lô, có đề số đặc khu của bạn, ở Cornucopia vào lúc bình minh. Nghĩ kỹ về việc từ chối xuất hiện. Đối với vài người trong các bạn, đây sẽ là cơ hội cuối cùng,” Claudius nói.
Không còn gì nữa, chỉ còn lời nói của ông ta lơ lửng trong không khí. Tôi nhảy lên khi Peeta giữ chặt lấy vai tôi từ đằng sau. “Không,” cậu ấy nói. “Cậu sẽ không mạo hiểm cuộc sống của cậu vì mình.”
“Ai nói mình định thế?” tôi nói.
“Vậy, cậu sẽ không đi chứ?” cậu ấy hỏi.
“Tất nhiên, mình sẽ không đi. Tin mình chút đi. Cậu có nghĩ mình sẽ chạy thẳng vào một thứ gì đó miễn-phí-cho-tất-cả để chiến đấu với Cato, Clove và Thresh không? Đừng có ngốc chứ,” tôi nói, giúp cậu ấy quay lại chỗ nằm. “Mình sẽ để họ chiến đấu với nhau, chúng ta sẽ xem xem ai sẽ xuất hiện trên bầu trời đêm mai và tìm ra một kế hoạch từ đó.”
“Cậu là một người nói dối dở tệ, Katniss. Mình không biết làm thế nào cậu sống được cho đến giờ.” Cậu ấy bắt đầu nhại lại tôi. “Mình đã biết rằng con dê đó sẽ là một mỏ vàng nhỏ. Dù sao cậu cũng mát hơn một chút rồi. Tất nhiên, mình sẽ không đi.” Cậu ấy lắc đầu. “Đừng bao giờ chơi cờ bạc. Cậu sẽ mất đến đồng xu cuối cùng,” cậu ấy nói.
Tôi giận đỏ mặt. “Thôi được, mình sẽ đi, và cậu không thể ngăn mình!”
“Mình sẽ theo cậu. Ít nhất được nửa đường. Mình có thể không đến được Cornucopia, nhưng nếu mình sẽ gào tên cậu, mình cá là ai đó sẽ tìm thấy mình. Và rồi mình chắc chắn sẽ chết,” cậu ấy nói.
“Cậu sẽ không đi nổi một trăm yard từ đây trên cái chân đó,” tôi cãi lại.
“Thế thì mình sẽ lê đi,” Peeta nói. “Cậu đi và mình cũng sẽ đi.”
Cậu ấy đủ cứng đầu và có lẽ đủ mạnh mẽ để làm điều đó. Gào hét theo tôi trong rừng. Ngay cả nếu một cống phẩm không tìm ra cậu ấy, một thứ gì khác cũng tìm ra. Cậu ấy không thể tự vệ. Có lẽ tôi phải nhốt cậu ấy kín trong hang đá để ra đi. Và ai biết được nỗ lực đó sẽ gây ra chuyện gì cho cậu ấy?
“Thế mình có thể làm gì? Ngồi ở đây và nhìn cậu chết ư?” tôi nói. Cậu ấy phải biết rằng đó không phải là một lựa chọn. Rằng khán giả sẽ ghét tôi. Và nói thẳng ra, tôi cũng ghét chính mình nếu như tôi thậm chí không thèm cố gắng.
“Mình sẽ không chết. Mình hứa. Nếu cậu hứa cậu sẽ không đi,” cậu ấy nói.
Chúng tôi lâm vào bế tắc. Tôi biết tôi không thể tranh cãi với cậu ấy về việc này, nên tôi không cố. Tôi giả vờ, miễn cưỡng nghe theo. “Thế thì cậu phải làm theo những gì mình nói. Uống nước, đánh thức mình dậy khi mình bảo cậu, và ăn hết súp cho dù vị của nó kinh khủng đến thế nào!” tôi tuôn một tràng với cậu ấy.
“Đồng ý. Bắt đầu chưa?” cậu ấy hỏi.
“Đợi ở đây,” tôi nói. Không khí trở nên lạnh hơn mặc dù mặt trời chưa lặn. Tôi đã đúng về việc các Nhà thiết lập Trò chơi làm rối loạn nhiệt độ. Tôi tự hỏi liệu thứ mà một ai đó vô cùng khao khát có phải là một chiếc chăn ấm không. Món súp vẫn ngon và ấm trong chiếc bình kim loại. Và thực sự vị của nó không quá tệ.
Peeta ăn mà không phàn nàn gì, thậm chí còn vét sạch cái bình để tỏ rõ sự hăng hái. Cậu ấy lải nhải mãi về việc nó ngon thế nào, điều mà sẽ được khuyến khích nếu bạn không biết cơn sốt có thể tác động thế nào đến người ta. Nghe cậu ấy nói giống như đang nghe Haymitch trước khi chất cồn nhấn chìm ông ấy trong ý nghĩ không mạch lạc. Tôi cho cậu ấy một liều thuốc hạ sốt khác trước khi cậu ấy mất trí hoàn toàn.
Khi tôi đi xuống suối để rửa mọi thứ, tất cả những gì tôi có thể nghĩ là cậu ấy sẽ chết nếu tôi không đến bữa tiệc đó. Tôi sẽ giữ được cậu ấy trong một hoặc hai ngày, và rồi nhiễm trùng sẽ lan đến tim cậu ấy hay não hoặc phổi và cậu ấy sẽ ra đi. Và tôi sẽ ở đây một mình. Một lần nữa. Chờ đợi những cống phẩm khác.
Tôi quá chìm đắm vào suy nghĩ đó đến mức suýt bỏ lỡ chiếc dù, mặc dù nó hạ cánh ngay bên cạnh tôi. Sau đó tôi nhảy với theo nó, giật nó ra khỏi nước, xé lớp vải bạc để lấy lại chiếc lọ nhỏ. Haymitch đã làm được điều đó! Ông ấy đã lấy được thuốc – tôi không biết làm cách nào, thuyết phục được một vài kẻ ngốc lãng mạn bán đi trang sức của họ – và tôi có thể cứu Peeta! Tuy nhiên nó quả là một cái lọ bé nhỏ. Nó phải cực mạnh để có thể cứu chữa được một người ốm yếu như Peeta. Một chút băn khoăn lo lắng len lỏi trong tôi. Tôi mở nút chiếc lọ và hít một hơi sâu. Tinh thần tôi sụp xuống khi ngửi thấy mùi ngọt dịu nhẹ. Để cho chắc, tôi cho một giọt vào đầu lưỡi. Không nghi ngờ gì, nó là thuốc ngủ xi rô. Nó là một loại thuốc phổ biến ở Đặc khu 12. Rẻ, là loại thuốc uống, nhưng rất công hiệu. Hầu hết mọi người đều đã uống một liều lần này hay lần khác. Chúng tôi có một ít trong một cái chai ở nhà. Mẹ tôi dùng nó cho những bệnh nhân quá kích động, làm họ ngủ đi để khâu những vết thương nặng hay làm họ bất tỉnh, hay để giúp ai đó đang đau đớn vượt qua được một đêm. Chỉ cần dùng một ít thôi. Một lọ kích cỡ này có thể làm Peeta ngủ hết cả ngày, nhưng để làm gì chứ? Tôi quá giận dữ đến nỗi suýt nữa định ném sự trợ giúp cuối cùng của Haymitch vào dòng suối thì chợt hiểu ra. Cả một ngày ư? Điều đó còn hơn những gì tôi cần.
Tôi nghiền một ít dâu rừng để mùi vị không dễ nhận biết và cho thêm vài lá bạc hà để có tác dụng tốt. Sau đó tôi quay lại hang. “Mình mang đến cho cậu một món ngon đây. Mình đã tìm được một bụi dâu rừng mới ở xa hơn một chút xuôi dòng suối.”
Peeta mở miệng ăn miếng đầu tiên mà không ngần ngại. Cậu ấy nuốt xuống và hơi nhăn mặt. “Chúng rất ngọt.”
“Đúng, chúng là dâu ngọt. Mẹ mình làm mứt từ chúng. Cậu chưa từng ăn chúng trước đây à?” tôi nói, đẩy miếng tiếp theo vào miệng cậu ấy.
“Không,” cậu ấy nói, gần như bối rối. “Nhưng vị của chúng rất quen. Dâu ngọt ư?”
“Ừ, cậu không thể kiếm được chúng ở chợ mấy, chúng chỉ mọc hoang dã,” tôi nói. Một miếng khác được nuốt vào. Chỉ còn một miếng nữa thôi.
“Chúng ngọt như xi rô,” cậu ấy nói, ăn miếng cuối cùng. “Xi rô.” Mắt cậu ấy mở to khi cậu ấy nhận ra sự thật. Tôi giữ chặt tay lên miệng và mũi cậu ấy, ép cậu ấy nuốt vào thay vì nhổ ra. Cậu ấy cố bắt mình nôn những thứ đó ra, nhưng đã quá muộn, cậu ấy đã mất dần ý thức. Thậm chí khi cậu ấy lịm đi, tôi vẫn có thể nhìn thấy trong mắt cậu ấy rằng những gì tôi đã làm là không thể tha thứ.
Tôi ngồi lại trên hai gót chân và nhìn cậu ấy trong sự pha trộn giữa nỗi buồn và sự hài lòng. Một vệt dâu dính trên cằm cậu ấy và tôi lau nó đi. “Ai không thể nói dối chứ, Peeta?” tôi nói, mặc dù cậu ấy không thể nghe thấy tôi.
Điều đó không quan trọng. Những người khác trên toàn Panem có thể.
|
|