Chap 2 - Part 2
Những Cuộc Gặp Gỡ Định Mệnh Và Ký ức Chưa Bao Giờ Bị Lãng Quên
Em đứng nơi đây để tìm lại nụ cười của anh
Những giọt nước mắt đớn đau từ trái tim em
Em ở đây để tìm lại tất cả
Về phía Tiffany, sau khi ra khỏi nhà cô liền lên taxi và đi ra biển… không biết lần này là lần thứ bao nhiêu trong 3 năm qua cô đến nơi đây… mỗi khi có chuyện không vui hay nhớ anh là cô lại tìm đến… Biển là nơi anh và cô gặp nhau lần đầu và cũng là nơi cướp mất anh khỏi cô… Nước mắt lại rơi trên khuôn mặt người con gái ấy… lần nào cũng thế, không một lần ngoại lệ… giá như cái ngày ấy cô không quá bướng bĩnh thì…
*Flash back*
- “Này Tiffany, em phải nghe anh nói chứ?” – Người con trai chạy theo Fany và nói lớn
- “Nói gì hả? Tôi thấy hết rồi… anh nói là anh bận tập vũ đạo, không rãnh đi chơi với tôi, vậy mà anh ở đó ôm cô ta? Anh còn muốn nói gì với tôi nữa đây?” – Fany bực tức đi thẳng vào trong xe và đóng sầm cửa xe lại
Rầm…
- “Anh làm gì đấy?” - Fany quay sang hỏi người con trai đó khi anh theo cô lên xe và ngồi kế bên cô
- “Dù gì em cũng phải cho anh giải thích chứ?”
- “Anh xuống xe đi, tôi không muốn nghe đâu!” – Fany hét lớn trong xe
- “Anh không xuống cho đến khi nào em chịu nghe anh giải thích” – Người con trai vẫn ngoan cố không chịu bước xuống
- “Anh… được rồi nếu anh muốn vậy thì đừng trách tôi” – Nói xong Fany nhấn ga cho xe chạy, cô chạy như điên trên đường, bỏ mặc cho chàng trai đang ngồi bên cạnh giải thích… cô cứ thế phóng xe đi rất nhanh…
- “Fany à, nguy hiểm lắm, cho xe chạy chậm lại đi” – Người con trai nói với Fany khi nhận ra cô đã cho xe đi quá nhanh, nhìn cô lúc này y như 1 tay đua thể thức 1 chính hiệu vậy – “Anh bảo em chạy chậm lại em có nghe không hả?” – Chàng trai quát lên
- “Sao hả? Sợ rồi à, tôi bảo anh xuống xe mà anh không chịu…” – Fany quay mặt sang chàng trai nói với giọng thách thức
- “Fany à, coi chừng…” – Tiếng người con trai hét lên khi thấy 1 chiếc xe đang đi ngược chiều hướng về họ trong khi Fany đang quay sang nói chuyện với anh…
Fany quay lại nhìn thì thấy chiếc xe đó đang hướng thẳng về phía cô, bối rối không biết làm gì cô bèn bẻ bánh lái sang một bên nhưng do xe đang di chuyển với tốc độ cao nên mất trớn lao thẳng xuống biển…
Vài ngày sau Fany tỉnh lại trong bệnh viện, nghe người nhà kể lại rằng có đôi tình nhân di dạo bỗng thấy cô ngoi lên mặt nước nên đã gọi cứu hộ đến cứu cô… lúc ấy trong đầu Fany rất rối… cô ở đây… cô được người khác cứu? Vậy còn anh? Fany không nhớ được những gì sau khi chiếc xe lao xuống biển, điều duy nhất cô có thể cảm nhận được là khi đó có 1 bàn tay đã kéo cô ra khỏi xe và cố giúp cô ngoi lên mặt nước… Lúc ấy Fany như điên loạn khi nắm tay hết người này đến người khác trong nhà và chỉ để nhận được những cái lắc đầu và ánh mắt thương xót từ mọi người… Vì lúc ấy trời quá tối nên dù đã cố hết sức nhưng vẫn không tìm thấy anh và mọi người cũng đã nhờ người tìm kiếm những ngày sau đó nhưng hoàn toàn vô vọng… Ngày ấy cô như chết lặng bên chiếc giường bệnh…
1 tuần sau cái tai nạn khủng khiếp ấy, Fany trở về trường học và nghe được từ chính miệng cô gái mà lần trước anh ôm nói chuyện với bạn của mình… Thì ra cô gái ấy thấy anh đẹp trai và là sinh viên thuộc hàng sáng giá của trường nên đã chủ động theo đuổi anh rất lâu nhưng những lần bày tỏ cũng như những lần tặng quà đều bị anh từ chối, anh nói cả đời này anh chỉ yêu một người con gái và cho dù cô gái ấy có làm gì thì cũng sẽ không bao giờ thay đổi được trái tim anh… ngày ấy… là do cô gái tự nguyện chạy đến ôm anh, cô gái đó tự nhủ rằng đó là cơ hội cuối cùng và mong kì tích sẽ xảy ra nhưng không ngờ bị Fany bắt gặp…
*End flash back*
Khi em gọi anh, khi em cần anh thì hãy đến bên em như những cơn gió
Ôm em một cách thầm kín và để em có thể cảm nhận rằng anh luôn ở bên em…
- “Taecyeon à, tại sao ngày đó em không nghe anh giải thích? Tại sao ngày đó em lại để anh lên xe? Tại sao em lại không cố gắng đuổi anh xuống? Tại sao em lại chạy xe nhanh như vậy? Tại sao em lại cãi nhau với anh? Tại sao? Tại sao chứ?” – Fany nói trong nước mắt khi cô nhớ về khoảng thời gian đó, mọi người nói anh đã chết nhưng cô vẫn không tin, cô luôn nói với mọi người rằng cô chỉ tin anh không còn ở trên đời này nữa trừ khi cô thấy xác của anh… Cô thật sự không chấp nhận được việc anh đã mãi mãi rời xa cô…
Geudaereul booreumyon geudaereul chojeulmyun, bitmoolee dwe oso naegyote wajwoyo…
Bỗng điện thoại của Fany reo lên… gạt 2 hàng nước mắt, cố bình tỉnh lại và nhấn nút trả lời…
- “Vâng con nghe mẹ à”
- “Con đang ở đâu vậy? Con không sao chứ?” – Bà Lee từ đầu dây bên kia lo lắng cho con gái
- “Dạ con không sao, con… con sẽ về ngay ạ, mẹ đừng lo…” – Nói xong cô tắt máy và đứng lên - “Khi nào anh mới trở về đây Taecyeon?” – Quay đầu lại nhìn biển, cô thì thầm rồi cất bước đi…
Khi đến công ty, Fany đang thất thần bước đi thì bỗng nhiên cô nhìn thấy một hình bóng quen thuộc đang ở trong thang máy… Taec… là anh… cô vội chạy đến nhưng cửa thang máy đã đóng lại. Vội nhìn lên, cô thấy thang máy dừng lại ở tầng 6 - là tầng làm việc của ba mẹ cô, cô vội bấm thang máy kế bên nhưng dường như không thể chờ đợi được hơn nữa, cô chạy đến phía cầu thang bộ và chạy 1 mạch lên tầng 6…
Đến nơi, cô lại chạy loanh quanh để tìm anh…
- “Con làm gì mà chạy dữ vậy Fany? Con tìm ai à?” – Mẹ cô hỏi khi đang đứng trước cửa phòng họp
- “Mẹ… vừa rồi… vừa rồi… con… con… nhìn thấy…” - Fany vừa thở hổn hển vừa nói, chưa nói dứt câu thì cửa phòng mở ra…
- “Con đến rồi à Fany?” – Ông Lee vừa mở cửa ra, nét mặt ông có chút lo lắng và có chút buồn - “Em vào trước đi, đừng hỏi gì cậu ấy cả, cứ bàn công việc bình thường, lát anh sẽ nói chuyện với em sau” – Ông nói chuyện với vợ mình
Nói xong ông kéo Fany đi trong khi cô đang đứng như trời trồng nhìn vào bên trong, Taecyeon đang ngồi ở đó… anh đang nhìn ra ngoài cửa và… đang nhìn cô…
- “Fany, con bình tĩnh nghe ba nói…” – Ông Lee bắt đầu mở lời khi kéo Fany vào phòng làm việc của mình
- “Ba à, người đó… có phải là…?” – Fany luống cuống hỏi ba mình
- “Phải, nó là Taecyeon, nhưng mà…” – Ông Lee có vẻ khó xử
- “Đúng là anh ấy, anh ấy đã trở về…” – Nước mắt Fany lại bắt đầu rơi, nhưng lần này những giọt nước mắt ấy rơi vì hạnh phúc chứ không còn là vì khổ đau…
- “Con gái nghe ba nói này, đúng là Taecyeon đã trở về nhưng nó không nhớ gì hết… sau vụ tai nạn đó nó mất trí nhớ rồi, con biết không?” – Ông Lee đặt tay lên vai con gái mình như muốn trấn an cô
- “Sao ạ? Ba nói anh ấy…” – Nói chưa dứt câu thì Fany đã ngất xỉu do sốc và kiệt sức…
- “Fany… Fany à… Tỉnh lại đi con” – Fany ngất trong vòng tay của ông Lee
Lập tức ông Lee liền bế Fany lên sofa trong phòng mình sau đó ông gọi điện cho Chun Jungmyung – bác sĩ riêng của gia đình ông đến. Đồng thời ông cũng gọi điện cho Moon Geunyoung – người chuyên lo trang phục trong công ty và cũng là bạn thân của Fany - đến để chăm sóc cô
Khi Geunyoung đến thì ông Lee giao Fany lại cho Geunyoung còn bản thân mình thì trở về phòng họp
- “Xin lỗi, tôi bận chút việc” – Ông Lee nói với Taecyeon ngay khi bước vào phòng
- “Dạ, không sao đâu, nãy giờ cháu cũng bàn được một số việc với cô Lee rồi ạ” – Taecyeon lịch sự trả lời
- “Em cũng bàn được một số việc với cậu ấy rồi” – Bà Lee lên tiếng
- “Cậu Ok, chắc có lẽ cậu cũng biết lý do chúng tôi tìm đến công ty của cậu là do chúng tôi muốn đổi mới một chút về bề ngoài của các sản phẩm và công ty của các cậu dù là công ty mới nhưng mà tôi thấy nó rất uy tính nên tôi mong chúng ta sẽ hợp tác vui vẻ và bền lâu” – Lee Bumsoo nói và bắt tay Taec
- “Vâng, cháu biết và cháu sẽ cố gắng hết sức ạ”
- “Vậy chúng ta bắt đầu kí hợp đồng được rồi chứ… À mà khoan…” – Ông Lee bỗng nhiên dừng bút
- “Dạ? Có vấn đề gì sao?” - Taecyeon ngạc nhiên
- “À không chỉ là… hình như cậu biết sáng tác nhạc phải phải không?”
- “Dạ? Vâng, biết chút chút thôi… mà sao chú biết ạ?” – Taecyeon lại ngạc nhiên hơn khi Lee Bumsoo hỏi
- “À không tôi đoán vậy tôi, nếu như cậu biết sáng tác nhạc thì cậu có thể sáng tác cho tôi vài ca khúc không?” – Lee Bumsoo hỏi dưới con mắt ngạc nhiên của Kim Haneul, bà Lee khẽ đá chân ông nhưng ông đã ra hiệu cho bà yên tâm
- “Dạ vâng tất nhiên là được, đó là công việc của cháu mà” – Taec đồng ý với ý kiến của Lee Bumsoo
- “Vậy được rồi, vậy chúng ta thêm mục này vào hợp đồng có được không?”
- “Dạ vâng, vậy cháu sẽ về soạn thảo lại hợp đồng mới ngày mai cháu sẽ đến bàn kỹ hơn” – Nói xong Taec cuối chào ông bà Lee và ra về
- “Ông xã, sao anh lại…” – Lúc này bà Lee mới lên tiếng
- “Điều đó không phải sẽ tốt hơn cho Fany sao?” – Ông Lee mỉm cười
- “Anh định cho thằng bé hợp tác với Fany sao?”
- “Phải”
- “Nhưng…” – Bà Lee lo ngại
- “Thằng bé không nhớ gì hết” – Nụ cười trên môi Lee Bumsoo chợt tắt
- “Sao ạ?”
Lúc này Lee Bumsoo mới kể lại cuộc đối thoại lúc nãy cho bà Lee nghe
Có những điều em chưa bao giờ nói
Có những điều em không nghĩ mình sẽ nói ra trong nước mắt
Thật lòng này
Anh à…
Em thích anh!
Học viện âm nhạc Sky – Giờ tan học
- “Eonni, sáng giờ eonni đi đâu vậy? Em tìm eonni quá trời luôn” – IU vội chạy lại hỏi khi nhìn thấy Joo
- “À không, hôm nay chị nhớ lộn lịch, cứ tưởng có buổi luyện thanh nên đi sớm… ai dè…” – Joo bỉu môi nói
- “Vậy eonni đi đâu trong khoảng thời gian đó?” – IU khoác tay Joo hỏi trên đường ra bãi xe
- “Uhm… thì đi lòng vòng trong trường thôi” – Joo trả lời nhưng có chút ngậm ngừng dường như cô đang giấu chuyện gì đó – “À mà, hôm nay em không đi với Wooyoung hả? Sao lại tìm chị làm gì?”
- “Anh ấy hôm nay bận việc với gia đình nên về trước rồi…” – Vừa nói IU vừa cầm mặt dây chuyền hình trái tim đang đeo trên cổ cười với vẻ mặt hạnh phúc
- “Wooyoung tặng à?” – Joo nhìn thấy hành động của IU
- “Dạ” – IU cười hạnh phúc đến nỗi nhắm tịt cả mắt lại. Bỗng nhiên có 1 người va phải IU làm IU nhớ đến 1 chuyện – “À eonni, sáng nay lúc Victoria eonni chở em đến trường, em gặp 1 anh chàng lạ lắm” – IU kể cho Joo nghe
- “Lạ sao? Lạ như thế nào” – Joo tò mò hỏi IU
- “Để em kể eonni nghe” – Thế là trên suốt quảng đường Joo chở IU về trên chiếc xe đạp của mình, IU đã kể cho Joo nghe chuyện mình gặp sáng nay…
*Flash back*
- “IU, mai mốt ăn nói cẩn thận chút được không? Sao lại chạm vào vết thương của Fany chứ?” – Victoria trách IU khi đang trên đường đến trường
- “Dạ em biết rồi, em xin lỗi, em không dám như vậy nữa đâu” – Nét mặt IU rất hối lỗi
Bỗng nhiên… Két… Á… Chiếc xe của Victoria thắng gấp khi bỗng nhiên có một người con trai lao ra giữa đường
- “Này cái anh kia” – IU lên tiếng khi còn ngồi trên xe, trong khi Victoria ra khỏi xe để xem anh chàng đó có bị gì không
- “Anh… anh không sao chứ?” – Victoria dịu dàng hỏi với vẻ mặt lo lắng vì sợ rằng cô đã đụng trúng anh nhưng dường như người con trai đó không nghe Victoria hỏi, anh ta cứ chăm chú nhìn xuống đất như tìm kiếm cái gì đó
- “Anh gì ơi, anh không sao chứ?” – Victoria hỏi lại lần nữa
- “Eonni, hỏi anh ta làm gì, có chuyện gì thì cũng là do anh ta thôi, tự nhiên lao ra giữa đường” – IU bực tức nói
- “Nhưng mà…” – Victoria tỏ vẻ lo lắng
- “Nhanh đi eonni, em sắp trễ học rồi, kệ anh ấy đi, anh ấy không nói gì chắc không sao đâu” – IU hối Victoria
- “Uhm, vậy chờ chị chút…” – Sau khi nói với IU, Victoria lại quay sang anh chàng đó - “Anh gì ơi, đây là danh thiếp của tôi, nếu anh có chuyện gì thì gọi cho tôi nha” – Nói xong Victoria lên xe chở IU đến trường…
Khi xe vừa chuyển bánh IU quay đầu lại thì nhìn thấy chàng trai vừa nở một nụ cười hình như có chuyện gì vui lắm nhưng IU cũng mặc kệ chẳng thèm quan tâm nữa vì cô nghĩ anh có vấn đề về thần kinh…
*End flash back*
Buổi tối tại nhà họ Lee
Sau 1 ngày làm việc và học tập mệt mỏi, họ lại quay quần bên nhau, nhưng hôm nay hơi khác với mọi ngày vì mỗi người ai cũng đang có 1 suy nghĩ riêng. Trong khi ông bà Lee đang suy nghĩ kế hoạch tác hợp lại cho Taecfany thì Fany lại cứ mãi bất thần, suy nghĩ về việc Taecyeon bị mất trí nhớ. Gain thì vẫn đang tức tối vì anh chàng Jo Kwon, Victoria thì mãi suy nghĩ về chuyến công tác ngày mai của cô. Joo thì ngồi trầm ngâm nghĩ về chuyện gì đó, IU thì thỉnh thoảng cầm mặt dây chuyền lên cười và nhớ về Wooyoung
Buổi tối kết thúc trong im lặng, mọi người chỉ hỏi qua loa như công việc hôm nay thế nào, học hành ra sao… Và rồi họ lặng lẽ về phòng của mình và chìm trong giấc ngủ vì hôm nay quả là một ngày mệt mỏi đối với tất cả mọi người. Nhưng vẫn có một người vẫn đang trằn trọc mãi, đó là Joo
Cô đang suy nghĩ và nhớ chàng trai mà mình đã gặp sáng nay, do sáng nay cô nhầm lịch đi học sớm nên không có gì làm, cô đành đi loanh quanh trong trường khám phá vì dù gì từ khi nhập học đến giờ cô cũng chưa có thời gian rảnh để đi tham quan hết cái trường này. Đi dạo một hồi Joo đi đến 1 dãy phòng học cũ, rồi bỗng nhiên cô nghe được 1 tiếng nhạc piano phát ra từ 1 phòng học nhạc cũ. Nhẹ nhàng đi đến đó, khẽ nhìn qua khung cửa sổ, là một chàng trai ăn mặc rất đơn giản chỉ đơn thuần là chiếc áo thun màu vàng nhạt và chiếc quần jean đen, anh đang ngồi đàn bên chiếc piano cũ, anh không phải học viên trường này vì anh không mặt đồng phục, nhưng tiếng đàn của anh lại rất hay… Canon in D – tên bản nhạc anh đàn – nhưng sao ngay lúc ấy cô lại cảm thấy rằng anh đang rất buồn vì cô nhớ rằng cô đã nghe từ ai đó nói là người ta chỉ có thể đàn Canon in D hay nhất khi buồn… thế rồi Joo chìm vào giấc ngủ từ lúc nào không hay
|