Anh đã bảo với chính anh rằng một tình yêu mới sẽ thật dễ dàng và đó sẽ là tình yêu cuối
Nhưng anh đã sai vì tình yêu của anh không phải như thế
Nó không dành cho anh
Công ty 2PM
- “Quái lạ, giờ này rồi mà sao Taec huynh chưa về vậy? Đi đâu rồi không biết? Còn Khun huynh nữa, lúc nãy mới 4:30 PM đã đi đâu luôn rồi... haiz… - Chansung cằn nhằn vì 2 ông anh đáng kính của mình, vì chỉ có 2 chiếc xe mà mỗi ông đi 1 chiếc, báo hại Chansung sau khi xong việc lại không có xe về nhà… - “Dù gì cũng không có gì làm, đến bar vậy” - Nghĩ là làm, Chansung cúi chào các nhân viên còn lại trong công ty rồi bước ra cửa…
- “Này nhóc, lên xe đi, huynh chở về” – Seulong từ xa đi đến
- “Ủa huynh, sao huynh biết mà đến đón vậy?” – Chansung ngạc nhiên hỏi
- “Lúc nãy Khun có gọi cho huynh, cậu ấy nói là có hẹn nên nhờ huynh đến rước cậu về” – Seulong nói
- “Huynh ấy chu đáo như vậy từ khi nào vậy chứ?”
- “Thôi lên xe đi, Jo Kwon đang chờ chúng ta về ăn cơm đó”
Bị Seulong “bắt” thế này, Chansung đành ngoan ngoãn theo Seulong về… nhưng trên đường đi, họ bắt gặp hai người con gái đang dắt chiếc xe đạp đi sát lề đường
- “Ji Eun” - Seulong nói thầm khi nhìn thấy IU bên kia đường, sau đó anh liền lấy điện thoại ra gọi cho IU
- “Yeoboseyo”
- “Ji Eun à, xe em bị gì sao?”
- “Dạ xe em bị bể bánh rồi… mà… sao oppa biết ạ?”
- “Nhìn sang bên đường này nhóc”
Nghe theo lời Seulong, IU nhìn sang bên đường và thấy xe Seulong đang ở đó
- “Hai em đứng yên bên đó đi, chờ chút anh vòng xe qua”
- “Vâng ạ” – IU cúp máy và quay sang nói với Joo – “Unni, dừng ở đây thôi”
- “Sao vậy? Có ai đến giúp rồi sao?” – Joo hỏi
- “Là…”
- “Chào hai em, anh giúp được chứ?” – Ngay lúc IU định nói thì xe của Seulong đến, hạ của kính xuống Seulong vẫy tay chào Joo và IU
- “Oppa, anh đến rồi ạ?” – IU nói với Seulong – “Uh, còn đây là?”
- “À, đây là Chansung, cậu nhóc này ở chung nhà với anh… mà thôi hai em lên xe trước đi, chứ cứ đứng đây hỏi tới hỏi lui hoài gây ách tắt giao thông là cảnh sát đến “gom” đi hết đó” – Nói xong Seulong cùng Chansung bước xuống xe để khiên chiếc xe đạp của Joo lên và để yên vị nó trên nóc xe mình.
- “Em chào oppa” – Joo nói với Chansung
- “Uh, chào em, tình cờ thật nhỉ? Em biết Seulong huynh sao?” – Chansung hỏi Joo
- “À, không hẳn vậy, em gái em là bạn gái của em họ anh ấy… chỉ có hai người họ quen nhau thôi” – Vừa nói Joo vừa chỉ tay về IU và Seulong
- “Vậy sao? Mà thôi, lên xe đi, không khéo cảnh sát đến “gom” đi thật thì mệt lắm, gì chứ cái miệng của Seulong huynh linh lắm
- “À, gặp nhau vài lần rồi nhưng anh chưa giới thiệu với em hả? Anh tên Seulong – chắc em biết rồi nhỉ, là anh họ của Woo Young – à mà chắc em cũng biết rồi… mà thôi sao cũng được, nói chung là chào em...” – Seulong nói với Joo khi họ đang ngồi trong xe
- “Dạ vâng, chào oppa, em là Joo, là chị song sinh của IU” – Joo trả lời Seulong
- “À, chào oppa, em là IU, là bạn của em họ anh Seulong, rất vui được gặp anh” – IU quay sang chào Chansung
- “Chào cô bé dễ thương, rất vui được gặp em, không ngờ hôm nay đi với Seulong huynh lại gặp may như thế này” – Chansung quay hẳn người ra sau để nói chuyện với IU và không quên kèm theo 1 nụ cười tỏa nắng
- “May ạ?”
- “Uhm, vì gặp được J… à, gặp được hai cô bé dễ thương thế này này”
- “Mà hình như oppa quen với Joo unni phải không ạ? Lúc nãy em thấy hai người nói chuyện”
- “À, lần trước anh tình cờ cứu được cô bé này khỏi tay 1 đám côn đồ”
- “À, em có nghe 3 unni của em nói, Taecyeon oppa thì em biết rồi nhưng em vẫn chưa biết mặt hai người còn lại, hóa ra là oppa ạ, cám ơn oppa nhiều lắm”
- “Trời ơi, có gì đâu mà”
- “Vậy hóa ra lần trước mặt mày hai đứa bầm tím là do cứu chị em của Joo thật sao?” – Seulong nói sau 1 khoảng thời gian im lặng để chú ý cuộc đối thoại của Chansung và IU
- “Chứ sao, tại huynh không tin thôi mà…” – Chansung chồm người qua Seulong nói – “Mà huynh đó nha… dạo này cũng thất thường lắm đó… lần trước thì đi đâu không biết đến gần sáng mới về… hôm chủ nhật thì đi đến sáng luôn… chuyện gì bọn em cũng nói với huynh và huynh thì chả bao giờ chịu “khai báo” với bọn em cả”
Nghe Chansung nói IU bỗng giật mình
- “Cậu nhiều chuyện quá đó nha…” – Seulong nhìn lên gương chiếu hậu ở trong xe để xem phản ứng của IU như thế nào
- “Xí… huynh nhớ đó… không nói thì thôi nhưng mà… lát về đến nhà em sẽ méc mấy người khác để coi lúc đó huynh có chịu khai không?” – Chansung hâm dọa Seulong
- “Chà hôm nay hay nhỉ, dám hâm dọa cả huynh hả nhóc?” – Seulong quay sang và định kí đầu Chansung
- “Này hai oppa đừng giỡn nữa mà, lo lái xe đi, bọn em sợ rồi đó” – IU ngồi đằng sau lên tiếng
- “Ok, anh xin lỗi… mà Joo à, hình như em không khỏe phải không? Sao nãy giờ im lặng quá vậy?” – Seulong hỏi Joo khi nhìn qua gương chiếu hậu
- “Dạ… em… uhm…” – Joo không thể trả lời được vì cứ buồn nôn
- “Em say xe à?” – Chansung quay xuống hỏi
- “Chết rồi, chắc unni em say xe thật rồi” – IU hốt hoảng nhìn sang Joo, nãy giờ cứ mãi nói chuyện mà cô quên mất rằng Joo không quen đi xe hơi
- “Dừng lại”
Két…
- “Á”
Đột nhiên Chansung la lên làn cho Seulong giật mình thắng gấp
- “Sao vậy?” – Seulong cằn nhằn
- “Chờ em chút” – Nói xong Chansung mở cửa xe đi ra ngoài, thì ra Chansung nhìn thấy 1 hiệu thuốc nên bảo Seulong dừng xe lại còn bản thân mình thì vào mua thuốc cho Joo
Trong khi đó Joo cũng chạy ra khỏi xe mà nôn hết ra vì cú thắng gấp lúc nãy như chất xúc tác làm cho Joo không thể chịu đựng hơn nữa… IU định bước ra xem Joo thế nào nhưng đã bị Seulong chặn lại. Chansung bước ra khỏi ra hiệu thuốc với 1 bịnh thuốc trên tay và 1 chai nước suối, vừa nhìn thấy Joo đang nôn thốc nôn tháo ở gốc cây, Chan vội bước đến vỗ vỗ vào lưng Joo…
- “Em không sao chứ?”
- “Em không sao… nhưng mà… thật sự chịu hết nổi rồi, thôi phiền oppa với Seulong oppa chở IU về dùm em, cũng gần đến nhà rồi, em đi bộ về cũng được” – Joo nói với vẻ mặt rất uể oải
- “Huynh à, huynh cứ chở IU về đi… em sẽ đưa Joo về, tình trạng này ngồi xe không nổi nữa đâu” – Rời khỏi chỗ Joo, Chansung bước đến bên xe và nói với Seulong
- “Được không đó” – Seulong hỏi
- “Được mà, huynh yên tâm đi, chứ bỏ cô bé đi bộ về 1 mình không ổn đâu”
- “Được rồi, vậy hai đứa cẩn thận chút, bọn anh đi trước đây”
- “Unni, em chờ unni ở nhà đó nghen”
Nói xong IU và Seulong phóng xe đi, để lại Joo và Chansung ở đó
- “Em qua đây ngồi nghỉ chút đi” – Chansung kéo Joo qua 1 ghế đá gần đó – “Thuốc nè… uống đi, sẽ đỡ hơn chút đó” – Chansung đưa bịch thuốc cho Joo ngay khi vừa ngồi xuống
- “Cám ơn oppa… nhưng mà… sao oppa mua nhiều vậy?” – Joo tròn mắt nhìn bịch thuốc vì trong đó không có rất nhiều thuốc nào là thuốc nhức đầu, sổ mũi, sốt… nhưng không hề có thuốc say xe – “Oppa…”
- “Hử?”
- “Không có thuốc say xe” – Joo ngẩn mặt lên nhìn Chansung
- “Hả? Không có sao?” – Chansung vội giựt lấy bịch thuốc từ tay Joo – “Chết rồi, lúc nãy gấp quá, anh gom đại… thôi em ngồi đây chờ chút anh vào mua cho”
- “Khỏi đi oppa, em đỡ hơn rồi, với lại cũng đâu cần đi xe nữa…”
- “Anh xin lỗi nha, mà em lạ thật đó, em có phải dân Seoul không vậy? Sao đi xe mà cũng say là sao?” – Chansung đưa ánh mắt nghi ngờ sang nghìn Joo
- “Hi, tại từ nhỏ đến lớn em quen TỰ LẬP rồi, nên khi đi học toàn đi xe đạp thôi, ít khi đi xe hơi lắm”
- “Vậy sao?” – Khi nghe Joo nói đến hai chữ TỰ LẬP bỗng nét mặt Chansung chuyển sang trầm buồn như thể anh đang suy nghĩ điều gì đó – “À, em uống chút nước đi rồi mình về, cũng tối rồi” – Nhưng ngay sau đó Chansung quay về với nét mặt ban đầu
- “Vâng”
- “Mà anh hỏi này… tại sao em biết anh biết đàn piano?” – Chansung hỏi khi đang bước đi cùng Joo trên đường
- “Hôm trước em nói với oppa rồi mà, là em từng nhìn thấy oppa ngồi đàn bản Canon in D trong trường của em…”
- “Em nhìn thấy sao?”
- “Uhm… tại hôm đó em nhớ lộn lịch luyện thanh nên đi hơi sớm, rốt cuộc không có gì làm nên mới đi lòng vòng trong trường… không ngờ lại gặp được oppa”
- “Vậy sao? Vậy em thấy anh lúc đó thế nào? Có phải rất đẹp trai và cuốn hút không?”
- “Gì chứ? Oppa mà đẹp cái nổi gì? Hậu đậu gần chết đây nè” – Vừa nói Joo vừa chỉ vào bịch thuốc Chansung đang cầm trên tay
- “Ya, đừng có lãng sang chuyện khác chứ? Anh hỏi thật đó, chứ không phải thấy anh đẹp trai nên muốn anh dạy piano cho sao?” – Chansung cố tình chọc Joo để cô quên đi cảm giác khó chịu
- “Ya, em nhờ anh dạy bao giờ chứ? Lúc đó em chỉ hỏi anh có biết chơi piano không? Tự nhiên anh đòi dạy em mà…” – Joo gân cổ lên cải lại… Có lẽ cách của Chansung đã có hiệu quả
- “Vậy sao? Được thôi, vậy mai anh không dạy nữa… em cũng không cần đến nữa nhá!” – Dừng lại, Chansung quay mặt sang đối diện với Joo, tay chống lên hông và nói với vẻ giận dỗi, sau đó anh quay lưng bước đi
- “Oppa, anh giận thật á?” – Joo đuổi theo Chansung
- “Uhm, giận rồi đấy”
- “Thôi mà, thôi được rồi, là em muốn oppa dạy em đó… được chưa?”
- “Vậy còn nghe được”
- “Haiz… chán anh ghê… Mà nói thật… thật sự lúc đó em cũng không hiểu tại sao lại hỏi anh như vậy, lại còn bất ngờ hơn khi anh nói là sẽ dạy đàn cho em”
- “Vậy giờ em nghĩ gì về điều đó?”
- “Có lẽ em bị tiếng đàn của anh thu hút… em nghĩ vậy? Còn anh, tại sao anh lại muốn dạy piano cho em?”
- “Anh cũng không biết nữa, chắc có lẽ anh muốn tự khẳng định bản thân mình”
- “Khẳng định bản thân á?”
- “Uhm… vì anh có chút chuyện với gia đình, nên anh quyết định bỏ nhà ra đi và tự lập, có lẽ dạy em đàn cũng là 1 cách để anh khẳng định giá trị của mình”
- “Vậy ạ? Thảo nào hôm nghe anh đàn Canon in D, em lại thấy anh buồn như thế…”
Sau câu nói ấy, không khí xung quanh bỗng trở nên tĩnh lặng hơn, không ai nói với nhau bất kì câu nói nào nữa… Tuy nhiên họ cũng đã nhận ra rằng giữa họ có những điểm chung rất thú vị và điều đó có thể sẽ kéo họ lại gần nhau hơn… Trên cùng 1 con đường về nhà… nhưng cảm giác lại hoàn toàn khác nhau… nếu lần trước cả hai đều im lặng vì ngượng ngùng và đang suy nghĩ cho chính bản thân thì giờ đây sự im lặng của họ lại là đang suy nghĩ cho đối phương… Tuy nhiên họ suy nghĩ gì thì chả ai biết được
- “Oppa, em có 1 chuyện hơi thắc mắc” – Joo hỏi khi đang đi gần đến nhà
- “Chuyện gì?”
- “Hôm qua, anh nhờ em chuyển lời dùm cho Taecyeon oppa, Taecyeon oppa đã nói với em là…”
- “Nói gì?”
- “Anh ấy nói với em là em tốt nhất không nên thích hay yêu anh nếu chỉ làm bạn bình thường thì được, bộ… anh là người xấu sao?”
- “Taecyeon huynh nói đúng đó, em không nên yêu anh đâu, anh là một người RẤT XẤU XA đó”
- “Nhưng nếu anh là người xấu thì đâu chịu dạy đàn miễn phí cho em? Với lại nếu anh là người xấu thì Taecyeon oppa đã không làm bạn với anh rồi”
- “Em đúng là… quan sát và suy nghĩ có logic ghê… ê mà anh nói dạy đàn miễn phí cho em khi nào chứ hả nhóc?”
- “À, thôi đến nhà rồi, em vào nhà đây… không nói với oppa nữa… bye bye, mai gặp lại nha” – Joo muốn chọc tức Chansung nên đã giả vờ không nghe câu hỏi của Chansung sau đó thì chuồn vào nhà 1 cách êm đẹp
- “Ya, mai em mà còn muốn học thì phải đem 2 triệu won đến đóng học phí cho anh đó nghe chưa?” – Chansung cũng chìu theo trò đùa của Joo, anh nói lớn ngay khi Joo bước vào nhà – “Quả thật em không nên yêu anh, cô bé à, anh sẽ làm cho em đau khổ đó” – Nghĩ đến đó Chansung khẽ thở dài rồi quay mặt đi…
Pin… pin… pin… Tiếng còi xe của Seulong vang lên in ỏi
- “Sao hai người đi xe mà còn về trễ hơn tụi này đi bộ vậy hả?” – Chansung hỏi khi nhận ra xe của Seulong đang rọi thẳng đèn vào mặt mình…
---------------------------------------------
Em hối hận và tự trách, những giọt nước mắt rơi
Cho dù ai hỏi em, em vẫn tỏ ra như chưa từng đau khổ
Nhưng tất cả chỉ là lời nói dối
Nếu như em lang thang dưới bầu trời đầy tuyết
Liệu mối tình mà em hằng mong nhớ sẽ lại tìm về trên con đường ấy?
*Flash back*
- “Yeoboseyo, uhm huynh nghe đây” – Seulong nhận được 1 cú điện thoại trong khi đang chở IU về nhà
Két…
- “CÁI GÌ?” – Seulong hét lớn với người trong điện thoại… anh quay sang nhìn IU với ánh mắt lo ngại sau đó dùng tay mình bịt loa điện thoại lại – “Anh ra ngoài nghe điện thoại chút…, em ngồi yên đây chờ anh” – Nói xong Seulong bước ra ngoài… nhưng dường như anh muốn IU nghe được cuộc nói chuyện của mình nên đã đứng cách chiếc xe 1 đoạn không xa… khoảng cách ấy đủ để cho IU nghe được toàn bộ cuộc đối thoại ấy
- “Jang Woo Young, cậu nói gì hả? Có người khác? Vậy cậu ăn nói sao với Ji Eun đây hả? Cậu mới sang đó chưa được 1 tuần mà?” – Seulong cố tình nói lớn để IU nghe thấy
Ngồi trong xe nghe được những gì Seulong nói… IU thật sự rất shock… cô như chết lặng đi trong xe… những giọt nước mắt trực trào rơi trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô… 5 phút, 10 phút trôi qua… Seulong vẫn đứng đó nói chuyện với Woo Young qua điện thoại – nói đúng hơn là Seulong mắng Woo Young 1 cách không thương tiếc – còn IU thì vẫn lặng lẽ ngồi yên trong xe để nghe những lời Seulong mắng Woo Young… Thật sự lúc này cô chỉ muốn mở tung cửa xe và chạy đi thật xa để không phải nghe thấy những điều ấy nhưng đôi chân của cô đã phản bội lại chủ nhân của nó…
- “Anh xin lỗi, anh nói chuyện hơi lâu nhỉ?” – Seulong trở vào trong xe sau 30 phút nói chuyện điện thoại – “Em… em sao vậy? Em khóc à?” – Seulong cố làm ra vẻ ngạc nhiên khi thấy những giọt nước mắt bắt đầu rơi trên mặt IU
- “Oppa, làm ơn nói cho em biết người vừa nói chuyện với oppa không phải là Woo Young… không phải là Jang Woo Young của em đi… oppa, anh làm ơn nói cho em biết đi…” – IU quay sang Seulong với đôi mắt đỏ hoe…
- “Em… em nghe hết rồi à?”
- “Oppa! Em xin oppa đó… nói cho em biết đi… đó không phải là Woo Young phải không” – IU dường như đã mất đi sự kiềm chế, cô bắt đầu nắm lấy tay Seulong mà lay mạnh
- “Anh xin lỗi…”
Đau… 1 câu nói với 3 từ ngữ nhưng cũng đủ nói lên tất cả… IU buông tay mình ra khỏi tay Seulong… 1 lần nữa cô lại thẫn thờ ngồi trong xe… đôi mắt vô hồn nhìn xa xăm về 1 nơi nào đó… Những giọt nước mắt giờ đây cũng không còn xuất hiện trên gương mặt đáng yêu ấy nữa… dường như IU đã nuốt ngược những giọt nước mắt ấy vào trong, cố đè nén con tim để không cảm thấy đau khổ nhưng… cô phải làm gì lúc này đây? Trách mắng, gào thét hay nổi điên lên đập phá đồ vật xung quanh? Ích lợi gì chứ… vì cô biết trách mắng ai giờ đây? Con người tệ bạc ấy không ở đây… không lẽ quay sang trút hết mọi thứ lên đầu Seulong?
- “Cứ khóc đi… đừng cố kiềm chế nữa… em khóc ra sẽ cảm thấy thoải mái hơn mà” – Seulong an ủi IU, nhìn IU lúc này trong lòng anh cũng đau xót không kém…
- “Tại sao chứ? Là do em sai? Có phải không? Oppa nói cho em biết đi…” – IU nói với giọng nhẹ hẫng
Seulong cũng không biết nói gì nữa ngay lúc này… Anh chỉ lẳng lặng ngồi đó mà nhìn IU… - “Anh xin lỗi… nhưng bọn anh không còn cách nào khác” – Seulong thầm nghĩ
*End flash back*
- “Cậu trách ra cái coi” – Seulong thò đầu ra khỏi cửa xe và ra hiệu cho Chansung tránh qua 1 bên
- “Ya, huynh thiệt tình đó, bộ muốn đụng chết em sao?” – Chansung nói với ý định trêu Seulong khi anh vừa dừng xe lại nhưng chợt nhận ra vẻ mặt không bình thường của Seulong lẫn IU nên Chansung cũng đành ngậm miệng lại
- “Em…” – Seulong định mở lời bảo IU vào nhà thì ngay lúc đó IU đã nhanh chóng bước ra khỏi xe với gương mặt thất thần… cô hành động còn nhanh hơn cả lời nói của Seulong
IU cứ thế mà lầm lũi bước vào nhà… cô không còn để ý gì đến mọi thứ xung quanh được nữa… Rầm… cách cửa đóng sầm lại và những giọt nước mắt lại bắt đầu rơi…
---------------------------------------------
1 tháng sau…
Reng… reng… reng
- “Các em, vậy là chúng ta đã kết thúc khóa học này rồi… chúc các em có một mùa nghỉ đông vui vẻ nhé” – Nói xong cô giáo bước ra khỏi lớp
- “Yeah, vậy là được nghỉ đông rồi… IU, Joo hôm nay tụi mình đi mua sắm nha… tớ thấy có 1 cửa hàng bán áo khoác dễ thương lắm” – Nicole cười tít mắt khi nói về các cửa hàng quần áo với IU và Joo
- “Thôi, hôm nay tớ bận rồi… hẹn bữa khác nghen… Hay là cậu đi với IU đi” – Joo lên tiếng từ chối Nicole
- “Em không khỏe… em về trước nha…” – IU lạnh lùng bước đi… Từ ngày biết được Woo Young phản bội mình, IU đã rơi vào trạng thái mất lòng tin với mọi người, cô ít nói chuyện hơn hẳn… lúc nào cũng lầm lũi đi đi về về 1 mình. Những ngày đầu, mọi người trong nhà rất lo cho IU vì hỏi gì con bé cũng không chịu trả lời… lúc nào cũng chỉ vỏn vẹn 4 từ “Con không có gì” rồi thôi… nhưng dần dần mọi người cũng không để ý nữa vì nghĩ rằng IU đang trong giai đoạn dậy thì nên có chút thay đổi cộng thêm áp lực thi cử nên việc đó cũng không lo lắng nhiều nữa…
Bước 1 mình trên con đường phủ đầy tuyết… Những giọt nước mắt lại bắt đầu rơi trong vô thức… Nhìn thấy những đôi tình nhân tay trong tay, ôm sát nhau để nhận được sự ấm áp từ đối phương, IU lại chạnh lòng… cô nhớ Woo Young… nhớ những kỷ niệm mà hai người đã cùng nhau trải qua… cô tự hỏi… liệu cô có thể tìm lại tình yêu của mình trên con đường này… liệu anh sẽ xuất hiện trước mặt cô và nói với cô rằng khoảng thời gian qua chỉ là mơ… Khẽ siết chặt cổ áo khi có 1 con gió lạnh thổi qua… cô đơn lạnh lẽo là thế… trước mặt IU giờ đây chỉ là 1 màu trắng xóa của tuyết… 1 tháng qua… dù cho bất kể ai hỏi gì… cô cũng tỏ ra không hề đau khổ hay mệt mỏi… Nhưng tất cả chỉ là lời nói dối… cô không muốn mọi người lo lắng cho mình… nhưng bản thân lại không thể từ bỏ… Sâu tận trong thâm tâm cô vẫn có 1 tia hy vọng về Woo Young… cô mong rằng tất cả những gì đã xảy ra chỉ là thử thách mà Woo young dành cho cô để xem cô có thật lòng với anh hay không… Tia hy vọng nhỏ nhoi nhưng nuôi cả 1 ước muốn to lớn về 1 thứ gọi là tình yêu…
- “Đi giữa trời đầy tuyết như vậy không sợ cảm lạnh sao?” – 1 giọng nói vang lên cùng 1 ly chocolate nóng được đưa đến trước mặt IU… Dù cô có đang như thế nào thì vẫn đủ nhận ra rằng đó là Seulong
- “Oppa đến rồi ạ?”
- “Uhm… Em gọi anh ra đây gấp vậy, có chuyện gì sao?”
- “Em muốn sang Mỹ tìm Woo Young 1 chuyến… oppa giúp em chứ?” |