Trong khi đó ở khách sạn BEG
- “Ba Seung Gi à… sao đến giờ mẹ Mi Young vẫn chưa về vậy?” – Ok Yub và Geum Ji cùng trèo lên người Seung Gi hỏi
- “Ba cũng không biết nữa, chắc mẹ Mi Young bận gì đó… thôi vậy hôm nay hai đứa ngủ với ba và mẹ Min Ah nha… chịu không?”
- “Không chịu đâu, Ok Yub muốn ngủ với mẹ Mi Young à…” – Ok Yub nhõng nhẽo
- “Thôi Ok Yub ngoan nào, hôm nay con ngủ với ba Seung Gi và mẹ Min Ah… còn không là con phải ngủ 1 mình đó… Sao nào, con chọn đi…” – Min Ah bước đến nói với Ok Yub
- “Á, không chịu đâu Ok Yub sợ ma lắm… Ok Yub không chịu ngủ 1 mình đâu…” – Thằng bé lắc đầu
- “Vậy thì em ngoan ngoãn ngủ với chị và ba mẹ đi…” – Geum Ji “lên giọng” với Ok Yub
- “Phải đó… thôi nào cũng khuya rồi, vào ngủ thôi” – Nói xong Min Ah nắm tay hai đứa bé và dắt chúng vào giường ngủ…
15 phút sau
- “Hai đứa nó ngủ rồi à?” – Seung Gi hỏi khi thấy Min Ah bước ra
- “Uhm, chúng nó ngủ say rồi… Mà Fany làm gì mà giờ này vẫn chưa về không biết nữa?”
- “Hay cô ấy về nhà?”
- “Có về cũng phải báo 1 tiếng chứ? Điện thoại cũng không liên lạc được…” – Min Ah nói trong khi vẫn có gọi điện cho Fany
- “À mà… anh chàng hồi chiều… là ai vậy?” – Seung Gi lên tiếng hỏi Min Ah
- “Seulong ấy à… cậu ấy là… bạn trai cũ của em… nhưng mà chúng em đã nói rõ với nhau rồi… chúng em giờ chỉ là bạn thôi” - Min Ah giải thích
- “Anh có nói gì đâu chứ, em không cần phải cuống lên như vậy đâu… Anh tin em mà…” – Seung Gi ôm Min Ah vào lòng
- “Cám ơn anh… lẽ ra em nên nói với anh chuyện đó sớm hơn…” – Trong vòng tay Seung Gi, Min Ah thật sự thấy hạnh phúc và biết ơn anh… Cô cảm thấy mình là người phụ nữ hạnh phúc nhất thế giới này… vì cô đã gặp được hai người đàn ông rất tốt bụng và vị tha…
- “Anh đã nói không sao mà… dù gì đó cũng đã lá quá khứ rồi… chẳng có gì cả… em không nói cho anh biết vì em có lý do riêng của em… Không sao đâu...”
- “Ông xã à, cám ơn anh… em quả thật là không chọn nhầm chồng đâu…”
- “Không hối hận khi bỏ anh chàng đó theo anh sao?” – Đột nhiên Seung Gi đẩy Min Ah ra
- “Ya, nói không để tâm mà?” – Mặt Min Ah xụ xuống, môi cô trề ra nói rồi cô đánh mạnh vào người chồng mình
- “Á, anh nói giỡn thôi… Suỵt… nhỏ tiếng 1 chút… Bọn trẻ dậy bây giờ…” – Seung Gi vội kéo Min Ah ngồi vào lòng mình…
- “À… mà còn Fany sao đây? Lo quá… đến giờ vẫn chưa thấy cô ấy về…”
- “Anh cũng không biết nữa… hay là chúng ta đến nhà của cô ấy xem sao? Em biết mà phải không?”
- “Uhm, có lần cô ấy có nói với em” – Min Ah gật đầu
- “Uhm, vậy đi thôi….”
- “Khoang… Còn hai đứa bé thì sao đây? Bỏ chúng lại đâu được…”
- “Phải ha… giờ sao đây? Hay là dẫn luôn hai đứa nó theo…” – Seung Gi đưa ra ý kiến
- “Không được, chúng nó mới ngủ mà, nếu bây giờ kêu chúng dậy thì sẽ phiền phức lắm…” – Min Ah lắc đầu
- “Vậy giờ sao đây? À hay là… mà thôi đi” – Seung Gi dường như nghĩ ra 1 ai đó, nhưng anh lại cho qua cái ý nghĩ đó ngay lập tức
- “Anh nghĩ đến ai à?” – Min Ah thắc mắc khi nhìn thấy biểu hiện kì lạ của chồng mình
- “Không có gì đâu… em đừng quan tâm” – Seung Gi xua tay nói
- “Anh nghĩ đến ai thì nói nhanh đi, chứ để lát hồi tối nữa thì phiền nhà người ta lắm đó…”
- “Hay là vầy đi, giờ chúng ta cứ ngủ trước đi, rồi nếu đến sáng mai mà Fany vẫn chưa về thì chúng ta sẽ sang đó hỏi thăm… Chứ giờ cũng khuya lắm rồi còn gì?”
- “Không được…”
- “Được mà… ngoan đi” – Thế rồi Seung Gi “lôi” Min Ah vào phòng…
---------------------------------------------
Nhà họ Lee
- “Con về rồi đây ạ…” – Gain bước vào nhà với vẻ mặt mệt mỏi
- “Con về rồi à… Sao về trễ vậy?” – Ông Lee hỏi Gain
- “Dạ, tại con có chút chuyện ở khách sạn… Ủa Victoria, Khun… hai người về rồi à?”
- “Dạ, bọn em cũng mới về thôi, tại không tìm được Kwon oppa, may mà gọi được cho Seulong oppa, anh ấy nói là đang ở nhà mình nên bọn em về đây luôn”
- “Vậy sao? Vậy Seulong đâu?”
- “Em cũng không biết nữa… em cũng mới về thì chị về luôn đó…”
- “Seulong ở trên sân thượng với IU đó” – Ông Lee nói
-“Sân thượng á… vậy để tụi con lên đó…” – Nói xong Vic và Khun chạy thẳng lên lầu
- “Mà hai đứa kiếm Seulong làm gì vậy? Này…” – Ông Lee hỏi nhưng quay đầu lại thì thấy hai người ấy đi mất tiêu rồi… - “Thật tình, mấy đứa này hôm nay sao thế không biết… Gain, con biết có chuyện gì không?”
- “Con không rõ nữa, con hơi mệt, con lên phòng ngủ đây ạ…” – Nói xong Gain cũng thất thiểu lết lên phòng
- “Ya, ít ra phải có đứa nào ở lại đây nấu cái gì cho ba ăn chứ… ya… Thiệt là con với chả cái… bị gì không biết… Còn Joo với mẹ nó nữa… Đi đâu từ chiều đến giờ… Haiz… Đói bụng quá đi” – Bị bỏ đói từ chiều đến giờ, cuối cùng Lee Bum Soo quyết định đi vào bếp nấu mì ăn đỡ…
- “Em về rồi đây…” – Bà Lee tức giận bước vào trong nhà
- “Hai mẹ con đi đâu từ chiều đến giờ thế hả?” – Ông Lee lớn tiếng hỏi bà Lee ngay khi bà mới bước vào nhà
- “Anh đừng có hỏi nữa… em đang điên lên đây, Gain nó về chưa?”
- “Gain nó về rồi, mới vừa lên lầu á… Em sao vậy?”
- “Vậy anh lên trên đó kêu Gain xuống đây dùm em đi” – Bà Lee quăng chiếc túi xách xuống sofa
- “Có chuyện gì vậy? Còn Joo đâu” – Ông Lee hỏi 1 lần nữa…
- “Lát Gain xuống thì anh sẽ biết…” – Bà Lee hậm hực ngồi xuống ghế
Trong khi đó ở trên sân thượng
- “Seulong oppa… anh có biết Taecyeon oppa ở đâu không?” – Victoria vừa chạy lên sân thượng thì lập tức hỏi ngay
- “Eonni… suỵt…” – IU ra hiệu cho Victoria im lặng vì Seulong đã say khướt và nằm vật xuống sàn
- “Hyeong ấy sao vậy?” – Nichkhun ngạc nhiên nhìn Seulong – “Lần đầu tiên anh thấy hyeong ấy như thế đó…”
- “Anh ấy đang có chuyện buồn, mà hai người làm gì mà kiếm anh ấy gấp vậy?” – IU ngồi cạnh Seulong hỏi
- “Thật ra thì… hình như Taecyeon mất tích cả tháng nay rồi, anh không tìm thấy ở công ty, về nhà cũng không thấy tí dấu vết gì, nên anh định hỏi xem Seulong hyeong và Jo Kwon có ai biết Taecyeon ở đâu không… Gọi Jo Kwon thì không được, còn hyeong ấy thì thế này đây… đúng thật là…” – Khun ngồi phịch xuống đất nói 1 cách chán nản
- “Mấy đứa làm gì kéo nhau lên đây hết vậy? Bộ hôm nay trời đẹp lắm sao?” – Gain thất thỉu hỏi
- “Eonni, eonni cũng lên đây ạ?” – IU quay sang hỏi Gain
- “Uh, ở dưới chán quá, nghe trên này ồn ào nên lên coi sao… Mà Seulong oppa sao vậy?”
- “Anh ấy có chuyện buồn nên uống hơi nhiều ấy mà” – IU thở dài nói – “À, Khun oppa à, anh đỡ Seulong oppa xuống phòng em được không?”
- “Uhm… để đó anh…”
Khun cố gắng gồng mình để khiên cái “thân tàn ma dại” của Seulong xuống dưới… Vừa đặt Seulong yên vị lên giường thì ông Lee lên
- “Mấy đứa ở đây cả sao?”
- “Ba, có chuyện gì ạ?” – Vic quay sang hỏi ông Lee
- “Uhm, ba cũng không rõ nữa, nhưng mẹ mấy đứa vừa về, bà ấy kêu Gain xuống nói chuyện gì đó”
- “Dạ, con á?”
- “Uhm, mẹ kêu con đó, xuống nhanh đi… hình như bà ấy bực bội lắm”
- “Vâng, vậy để con xuống…”
- “Eonni, chờ em đi với…” – IU lon ton chạy theo Gain
- “Mấy đứa ở lại đây đi, đi xuống dưới không khéo bị chửi cả đám, ba biết tính mẹ các con mà… Không vui là chửi sảng đấy” – Ông Lee kéo IU lại rồi nói
- “Dạ, bọn con hiểu rồi…”
---------------------------------------------
Hãy nói câu chia ly chỉ là 1 trò đùa… nếu không anh không thể để em ra đi dù có phải chết
Chúng ta đã bên nhau rất nhiều
Phải làm thế nào khi giờ đây anh chỉ còn lại mình anh?
Không được, anh không thể làm được
Quay trở lại với chiếc container bỏ trống bên bến cảng
Két… Tiếng mở cửa chua chát vang lên… 1 cô gái đứng giữa hai cánh cửa khổng lồ từ từ bước về phía Taecfany…
- “Cô… cô là ai?” – Taecyeon nhìn cô gái hỏi
- “Anh không cần biết tôi là ai đâu, anh chỉ cần biết là tôi đến đây cứu hai người nên anh đừng hỏi nhiều nữa… Bọn vệ sĩ bị tôi hạ hết rồi…” – Cô gái nhanh chóng lấy con dao cắt đứt dây trói cho Taecyeon
- “Tại sao cô lại cứu chúng tôi…”
- “Tôi đã bảo là anh đừng hỏi nhiều quá mà… nhanh lên… đưa cô ấy ra ngoài đi, tôi có…” – Người con gái ấy đang loay hoay cắt sợi dây còn lại cho Fany thì 1 tiếng nói quen thuộc vang lên
- “Ann So Hee, anh biết thế nào em cũng đến đây mà…” – 1 người con trai tóc vàng chậm rãi bước vào container
- “Hee Chul, sao giờ này anh lại ở đây… không phải anh đang…” – So Hee hốt hoảng nhìn Hee Chul
- “Em tưởng anh đang đến nơi em hẹn anh sao? Phải, lẽ ra anh đang đi đến đó nhưng anh nhận thấy điều gì đó là lạ khi em nhắn tin cho anh… Ann So Hee, uổng công em thông minh cả đời, bây giờ em lại mắc 1 cái lỗi đơn giản như thế này” – Hee Chul trừng mắt nhìn So Hee
- “Ý anh là…”
- “Em nhớ kĩ đi… có bao giờ em nhắn tin cho anh đâu… Không phải là em đã từng nói với anh là em không thích nhắn tin sao, em nói là khi nhắn tin thì bản thân mình sẽ không biêt được người bên kia đang nghĩ gì… nên em luôn gọi điện thoại… vì em luôn tin rằng mình có thể đọc được suy nghĩ của người khác thông qua lời nói của họ… Vậy mà chính hôm nay em lại tự động nhắn tin cho anh đấy…”
- “Đúng là em quá sơ suất, em không nghĩ là anh có thể đọc được suy nghĩ của em thông qua 1 tin nhắn đó” – So Hee cười chua xót – “Vậy anh đến đây để làm gì? Ngăn cản em sao?”
- “Phải, anh không thể để em thả họ ra được… Nếu anh để em thả họ ra thì tiểu thư Yoona sẽ không tha cho em đâu”
- “Em biết nhưng em không thể đứng nhìn họ như thế… Em cũng không muốn tiểu thư phải mắc một tội lớn như vậy… và còn cả anh nữa Hee Chul à… Em không muốn anh phải vào tù… em không muốn mất anh… Trước đây chúng ta phạm sai lầm 1 lần rồi, chúng ta không thể tiếp tục như vậy được anh có biết không?” – So Hee ra sức thuyết phục Hee Chul
Bên cạnh đó So hee đã ra hiệu cho Taecyeon và Fany chạy trốn nhưng trong hoàn cảnh này Taecyeon không thể bỏ chạy được vì Fany đang sốt rất cao, cô không có khả năng chạy được và Taec cũng không còn đủ sức để bế Fany lên…
- “Đừng nó nhiều nữa… Em định đánh lạc hướng anh cho hai người đó bỏ trốn sao… Nói tóm lại là anh không thể để em thả hai người đó đi được…”
- “Vậy thì em chỉ còn 1 cách thôi…” – Vừa nói So Hee Vừa lấy trong người ra 1 cây súng và chĩa thẳng vào người Hee Chul
- “Vì họ mà em muốn giết anh sao?”
- “Anh đừng lo, em sẽ không giết anh đâu… em chỉ muốn cản anh… em sẽ không để anh ngăn họ đâu…” – Thế rồi đùng 1 cái… So Hee bắn thẳng vào cánh tay Hee Chul
- “Á… So Hee… em…” – Hee Chul khụy xuống, tay phải anh ôm chặt cánh tay còn lại…
- “Em xin lỗi… tha lỗi cho em… em làm tất cả chỉ vì 2 chúng ta thôi…” – Nói xong So Hee bỏ mặc Hee Chul trong chiếc container rồi cô phụ Taec dìu Fany lên chiếc xe mà cô đã chuẩn bị sẵn… Sau đó So Hee lái xe đưa họ đến thẳng bệnh viện Seoul
---------------------------------------------
Trong khi đó ở nhà họ Lee
- “Gain… con nói cho mẹ biết… 3 năm qua Joo qua Thụy Điển làm gì?” – Bà Lee hỏi Gain
- “Mẹ hỏi gì kì vậy, thì Joo nó qua bên ấy học chứ làm gì ạ?” – Gain cúi gầm mặt xuống
Rầm… Bà Lee đứng dậy đập mạnh tay xuống bàn khiến ông Lee lẫn Gain đều giật mình
- “Giờ này còn còn muốn giấu mẹ nữa sao? Nói mau, nó qua Thụy Điển học hay là qua đó chữa trị tâm lý hả?”
- “Làm… làm sao mẹ biết ạ?” – Gain mở to mắt ngạc nhiên
- “Thật ra là chuyện gì… có ai nói cho tôi biết rõ được không?” – Ông Lee thắc mắc nhìn cả hai mẹ con
- “Vậy… chuyện đó là thật sao…” – Bà Lee bơ phờ ngồi phịch xuống ghế… - “Tại sao hai đứa lại có thể giấu mẹ chuyện như vậy chứ?”
- “Mẹ… vậy là mẹ… mẹ lừa con sao? Tại sao mẹ lại như vậy chứ?” – Gain giãy nãy lên
- “Bây giờ cô còn dám nói tôi sao? Nói đi… thật sự đã xảy ra chuyện gì trong 3 năm đó hả? Nói đi”
- “Thật ra thì…”
- “Nói nhanh lên… hay là cô muốn tôi lên máu chết tại đây cô mới vừa lòng hả?”
- “Em bình tĩnh đi, Gain, con nói mau đi…”
- “Thật ra thì ba năm qua Joo nó sang Thụy Điển không phải để học mà là điều trị tâm lý…”
- “Nó bị gì mà phải điều trị tâm lý chứ?” – Ông Lee ngạc nhiên hỏi
- “Trước ngày nó đi du học… Nó đã bị… bị… ám ảnh 1 chuyện… nó…” – Gain ấp úng nói không nên lời
- “Con nói cái gì?” – Bây giờ đến lượt ông Lee nỗi điên lên – “Joo bị ám ảnh cái gì chứ? Không lẽ nó bị…” – Nói đến đây dường như ông Lee đã hiểu ra vến đề - “Thằng nào? Nói cho ba biết… thằng nào dám làm điều đó với nó hả?”
- “Là Chansung”
- “Là thằng đó sao? Được rồi… Ba sẽ không tha cho nó đâu…” – Ông Lee vội đứng dậy và đi nhanh về phía cửa…
- “Ba à… ba định đi đâu vậy?” – Gain vội gọi với theo – “Ôi… mẹ ơi, mẹ làm sao vậy? Mẹ đừng làm con sợ mà… mẹ ơi…” – Đột nhiên bà Lee ngất xỉu khiến cho Gain hoảng loạn la toáng lên… Ông Lee nghe thế vội quay trở vào nhà, còn Victoria, Nichkhun và IU nghe tiếng la om sòm của Gain nên cũng vội chạy xuống xem có chuyện gì
- “Eonni, có chuyện gì vậy?” – Victoria hốt hoảng hỏi
- “Mau gọi xe cứu thương nhanh lên, nhanh lên đi…” – Ông Lee kêu IU gọi xe cấp cứu
- “Vâng ạ”
---------------------------------------------
Phòng cấp cứu bệnh viện Seoul
- “Jung Myung à, bác gái cháu… bà ấy sao rồi?” – Ông Lee hỏi ngay khi Jung Myung vừa bước ra khỏi phòng cấp cứu
- “Mọi người đừng lo lắng quá… chẳng qua là bác ấy bị 1 cơn shock nên gây ra tình trạng choáng và ngất xỉu thôi, nghĩ ngơi 1 thời gian sẽ không sao đâu… Nhưng theo cháu nhận thấy thì hình như bác ấy dạo này hay lo nghĩ rất nhiều chuyện, mong là mọi người hạn chế lại, đừng để bác gái lo lắng hay bị shock nữa vì những trường hợp như vậy khó có thể đoán trước chuyện gì đang xảy ra lắm…” – Jung Myung nói
- “Uhm, bác hiểu rồi… giờ bác có thể vào thăm chứ?”
- “Vì sức khỏe bác gái còn yếu nên cháu nghĩ là bây giờ chỉ 1 người có thể ở lại chăm sóc thôi, còn những người khác thì tốt nhất là hãy quay lại vào sáng mai…”
- “Vậy giờ mấy đứa về đi, để ba ở lại đây với mẹ mấy đứa… Chứ bà ấy tỉnh dậy mà gặp Gain nữa thì chắc không ổn đâu…”
- “Vậy cháu xin phép đi làm việc ạ, có gì thì bác cứ gọi cháu” – Jung Myung nói
- “Uhm, cám ơn cháu”
- “Dạ, vậy giờ chúng con về, sáng chúng con sẽ đến sớm ạ…” – Vic nói
- “Đây là điện thoại và đồ cá nhân của mẹ con, đem về đi… chứ để đây mắc công lắm…” – Ông Lee đưa cho Victoria 1 túi đồ trong đó chứa rất nhiều thứ được lấy ra từ túi áo khoát của bà Lee
- “Vâng, con biết rồi, vậy chúng con về đây ạ…” – 4 người cúi đầu chào ông Lee rồi quay lưng đi
- “Mà eonni à… em có 1 thắc mắc…” – IU bỗng nhiên lên tiếng
- “Thắc mắc gì?” – Gain quay sang hỏi
- “Từ chiều đến giờ… em không thấy Joo eonni, có ai biết chị ấy ở đâu không?”
- “Phải ha… chị không thấy… lúc nãy chỉ có mình mẹ về nhà thôi thì phải, vậy Joo đi đâu rồi?” – Victoria cũng thắc mắc không kém
Ngay lúc đó tiếng chuông điện thoại trong chiếc túi mà vừa nãy ông Lee đưa cho Vic vang lên cắt ngang cuộc nói chuyện của mọi người
- “Điện thoại của ai vậy?” – Gain nhìn quanh hỏi khi không thấy ai trong 4 người nhấc máy
- “Không phải của anh” – Khun nói
- “Cũng không phải của em…” – Vic trả lời
- “Nhạc chuông này cũng không phải của em…” – IU cũng lắc đầu
- “Vậy nó của ai chứ?” – Victoria chu mỏ hỏi
- “Eonni… hình như nó phát ra từ chiếc túi chị đang cầm đó…” – IU chỉ tay vào cái túi mà Vic đang cầm
- “Cái này á? Vậy chắc là của mẹ rồi… để chị nghe thử” – Vic nhấc máy – “Xin hỏi ai tìm bà Kim Ha Neul vậy ạ?”
- “Vâng chào chị, tôi là y tá ở bệnh viện Seoul, tôi gọi đến để báo cho bà Lee Ha Neul về tình hình của cô Lee Min Joo… Không biết bà Kim có ở đó không ạ?” – Giọng 1 cô gái đầu dây bên kia nói
- “À, mẹ tôi hiện không có ở đây, có chuyện gì cô có thể nói trực tiếp với tôi cũng được… tôi là con của bà ấy” – Vic nói
- “Vâng, chuyện là vầy, chiều nay bà Kim có đưa cô Lee Min Joo vào bệnh viện của chúng tôi, nhưng lúc này khi chúng tôi quay lại phòng bệnh thì không thấy cô Lee đâu nữa… Nên chúng tôi định gọi điện thông báo với gia đình…”
- “Sao? Biến mất á? Vâng, tôi hiểu rồi, giờ chúng tôi đang có mặt ở bệnh viện Seoul đây, xin hỏi khoa của cô là ở lầu mấy vậy?”
- “À khoa của chúng tôi là khoa điều trị tâm lý, ở lầu 3, cô lên ngay nhé…”
- “Vâng, cám ơn tôi biết rồi…”
- “Có chuyện gì vậy?” – Gain hốt hoảng nhìn Vic hỏi
- “Thì ra chiều nay mẹ đưa Joo vào đây để điều trị tâm lý nhưng mà không biết bây giờ nó đi đâu mất tiêu rồi, y tá mới gọi thông báo đây nè…” –Vic nói
- “Cái gì? Không lẽ nó lại…” – Gain đang suy nghĩ đến điều gì đó – “Hèn gì lúc nãy mẹ lại tra hỏi mình như thế”
- “Eonni, chị có chuyện gì giấu chúng em phải không?” – Mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía Gain
- “Thôi, chúng ta mau đi lên đó xem sao đi, chị lo cho Joo quá, có chuyện gì chúng ta sẽ nói sau…” – Gain gạt chuyện đó sang 1 bên
- “Thang máy đến rồi… nhanh lên đi…” – Ngay lúc đó thang máy đến, Khun kéo mọi người vào trong
Khi mọi người vừa vào thang máy thì chợt Nichkhun nhìn thấy 1 người con trai đang ẵm 1 người con gái chạy hối hả vào bệnh viện
- “Taecyeon… Fany…” – Đột nhiên Khun la lên rồi nhanh chóng nhảy ra khỏi thang máy
- “Nichkhun… có chuyện gì vậy?” – Victoria gọi với theo nhưng đã quá muộn, cửa thang máy đã đóng lại
- “Có phải lúc nãy Khun gọi tên Teacyeon và Fany không?” – Gain quay sang nhìn hai đứa em của mình
---------------------------------------------
- “Y tá, làm ơn cứu cô ấy, nhanh lên” – Taecyeon vừa ẵm Fany vừa hốt hoảng nói
- “Xin anh bình tĩnh, anh cứ đặt cô ấy lên giường đi rồi phiền anh ra ngoài” – Cô y tá đẩy Taecyeon ra ngoài ngay khi anh vừa đặt Fany lên giường bệnh
- “Taecyeon…”
Đang đi đi lại lại trước cửa phòng cấp cứu thì có 1 tiến nói vang lên từ đằng sau
- “Khun hyeong…”
|