Nếu em có thể quay trở lại với anh
Nếu em đang mong anh khi nhớ đến những kỉ niệm xưa
Em có thể quay lại với anh, anh sẽ không hỏi lý do vì sao
Chỉ cần em quay về thôi, quay về bên anh
Hàn Quốc 2 ngày sau
Nhà họ Hwang
- “Cậu chủ, cậu lại ra ngoài à?” – Quản gia Jang hỏi
- “Chú không cần quan tâm cho cháu đâu” – Chansung trả lời
- “Con lại định đi đâu đấy?” – Ông Hwang từ trên lầu đi xuống
- “Không liên quan đến ông” – Chansung lạnh lùng trả lời
- “Con lại định đến 2PM à, nếu vậy thì ta nghĩ là con không cần đi nữa, chỉ phí công thôi…” – Ông Hwang nói khi ngồi vào bàn ăn
- “Ý ông là sao?” – Chansung quay đầu lại hỏi
- “Con không có đọc báo sao?” – Ông Hwang đưa tờ báo cho Chansung
Chansung tiến tới giật lấy tờ báo từ tay ông Hwang
- “Là do ông làm sao?” – Chansung quăng mạnh từ báo xuống sàn
- “Ta làm tất cả cũng chỉ vì con thôi”
- “Đủ rồi đó, bây giờ ông muốn gì đây?” – Chansung ngồi xuống đối diện với bố mình
- “Con biết ta muốn gì mà?”
- “Ông bỉ ổi thật đó”
- “Là do con ép ta thôi, ta không nói vòng vo nữa, ta muốn 1 cuộc trao đổi, ta sẽ tha cho 2PM và con sẽ phải về công ty phụ giúp ta…”
- “Ông… Được… tôi chấp nhận, vậy bao giờ 2PM mới được minh oan đây?” – Chansung hỏi
- “Sẽ nhanh thôi… khi nào con chính thức về công ty phụ giúp ta thì ta sẽ minh oan cho 2PM”
- “Ông nhớ giữ lời đó” – Nói xong Chansung đứng dậy bỏ đi
---------------------------------------------
Quán bar Black Dragon
- “Nicole à, hay chúng ta về thôi…” – Joo e dè nói với Nicole
- “Này cậu có phải bạn của tớ không vậy hả?” – Nicole quay sang hỏi Joo
- “Phải nhưng mà đến mấy chỗ này… tớ…”
- “Cậu làm như tờ muốn đến mấy chỗ này lắm vậy, nếu không phải nhận được tin tên Jin Woon đó đang ăn chơi ở đây thì tớ cũng không phiền cậu làm gì đâu” – Nicole vừa nói vừa nhìn xung quanh
- “Mà ai báo cho cậu vậy hả?” – Joo hỏi
- “1 nguồn tin đáng tin cậy” – Nicole trả lời – “Kia rồi, tên khốn, lần này anh chết với tôi” – Nicole vội bỏ tay Joo ra rồi tiến thẳng đến chỗ Jin Woon
- “Nicole à… Nicole…” – Joo bị tuột lại phía sau do có quá nhiều người chen chúc nhau ở đó… Joo bị kẹt lại giữa hàng chục người đang nhảy nhót 1 cách điên loạn… Cô thật sự không biết làm thế nào, nhìn tới nhìn lui thì Nicole cũng mất tiêu… may thay sau 1 hồi loay hoay cô cũng đã “thoát” ra khỏi cái nơi mà cô cho là “khủng khiếp” đó…
- “Nicole tớ về nhà trước nhé” – Joo nhắn tin cho Nicole khi cô đã ra đến cửa
- “Á… Bộp…” – Chiếc điện thoại trên tay Joo rơi xuống… thì ra có 1 người đàn ông đang say khướt loạng choạng đi ra khỏi cửa và đụng trúng Joo – “Này, anh đi đứng kiểu gì vậy hả?” – Joo hỏi người con trai đó
- “Tôi xin lỗi…” – Người con trai nói trong khi vẫn loạng choạng bước đi
- “Thiệt tình…” – Joo khom người xuống nhặt điện thoại lên rồi bước đi về phía ngược lại
- “Rầm…” – 1 tiếng động mạnh khiến Joo dừng lại… Quay lại nhìn thì thấy anh chàng đó đã nằm 1 đống dưới đất
- “Cái tên này, ăn chơi cho lắm vào giờ bị như thế… đáng đời” – Joo thầm nghĩ rồi lại quay lưng bước đi…
- “Lee Min Joo…”
Joo khựng lại khi nghe có người gọi tên mình
- “Joo à, anh nhớ em lắm…”
Joo quay đầu lại nhìn… thì ra là tên đang nằm dưới đất đang gào thét 1 cách thảm thương… Joo từ từ tiến lại gần… Là Chansung… Khi nhìn thấy Chan, Joo lại tính quay đầu bỏ đi… nhưng cô không thể để anh nằm 1 mình ngay giữa đường như vậy được vì thế cô đành dìu anh đứng dậy…
- “Seulong oppa… giờ anh rảnh chứ ạ?” – Joo gọi điện cho Seulong
- “Có chuyện gì không em?” – Seulong hỏi qua điện thoại
- “Nếu bây giờ anh rảnh thì đến quán bar Black Dragon rước Chansung về dùm em, anh ấy say đến mức hết biết trời trăng mây gió gì nữa rồi”
- “Được rồi… em giữ nó ở đó phụ anh, anh sẽ đến ngay…” – Nói xong Seulong cúp máy
Bây giờ chỉ còn lại mỗi Joo và Chansung ở cạnh nhau… 1 người say đến nỗi không biết gì còn 1 người thì lại quá tỉnh táo đến nỗi không biết phải làm gì tiếp theo… Joo dìu Chansung ngồi xuống 1 cái thềm trước 1 cửa hàng nhỏ đã đóng cửa, Joo đưa tay vuốt nhẹ mái tóc của Chansung
- “Ngốc, sao lại say như thế này chứ?” – Joo khẽ nói trong khi Chansung tựa lưng vào cánh cửa phía sau ngủ 1 cách ngon lành
- “Đừng đi mà… đừng bỏ anh…” – Chansung nói trong cơn say
- “Nếu như em không đi thì sớm muộn gì anh cũng sẽ bỏ em mà đi thôi…” – Nước mắt Joo bắt đầu rơi. Rồi bỗng nhiên Chansung ngồi bật dậy rồi kéo sát Joo về phía mình… Chansung đặt lên môi Joo 1 nụ hôn… nụ hôn này không hề giống nụ hôn đầu tiên của họ… nó có phần gấp gáp và mạnh mẽ hơn… Dường như ngay lúc này trông tiềm thức của Chansung không muốn mất đi đôi môi ấy… Nụ hôn của họ kéo dài chưa đến 20s thì Chansung lại gục xuống trên đôi vai nhỏ bé của Joo
- “Tại sao anh không để cho em quên anh vậy hả?” – Joo liếc nhìn sang Chansung
Pin… pin… pin
Ngay lúc đó Seulong đến
- “Oppa, anh đi bằng tên lửa đến hay sao mà nhanh vậy?” – Joo cố tỏ ra bình thường trước mặt Seulong
- “Em… sao em lại ở đây với tên này vậy?” – Seulong hỏi trong khi dìu Chansung đứng dậy
- “À không, em đi với nhỏ bạn đến đây có chút việc, tình cờ thấy tên này nằm giữa đường nên gọi cho anh thôi” – Joo nhún vai trả lời
- “Vậy em lên xe đi, anh chở em về luôn” – Seulong nói sau khi “quăng” Chansung lên xe
- “Dạ thôi, anh chở anh ấy về đi… em tự về được rồi” – Joo lắc đầu
- “Em và Chansung có chuyện gì sao?” – Seulong hỏi
- “Chúng em… chia tay rồi” – Joo nói
- “Cái gì? Hai đứa…” – Seulong ngạc nhiên hỏi
- “Nói ra thì dài dòng lắm… Nói chung là bây giờ phiền oppa đưa anh ấy về dùm em, khi anh ấy tỉnh dậy thì oppa nhất định không được nói là đã gặp em, oppa nhớ đó, cứ nói là anh thấy anh ấy ngoài đường hoặc anh ấy tự về nhà là được rồi…” – Nói xong Joo cuối đầu chào tạm biệt Seulong
- “Joo, Joo à…” – Seulong gọi với theo… - “Sao chị em nhà đó ai cũng cứng đầu hết vậy nè…” – Seulong lắc đầu nói rồi lên xe chở Chansung về
---------------------------------------------
Hứa với em anh nhé
Dù 10 năm dài trôi qua
Chúng ta vẫn sẽ tay trong tay
Nhà One day
- “Haiz, sao mà cậu nặng vậy hả?” – Seulong khó khăn lắm mới khiêng Chansung về được đến nhà
Cạch… cánh cửa được mở ra 1 cách khó khăn
- “Ủa, Taecyeon… cậu về rồi à?” – Seulong hỏi khi nhìn thấy đôi giày của Taecyeon ở ngay cửa – “Taecyeon?” – Seulong gọi 1 lần nữa khi thấy không có ai trả lời
Tách… chiếc đèn được bật lên…
- “Cậu ngồi ở đó sao huynh gọi lại không trả lời? Mà Jo Kwon đâu?” – Seulong hỏi khi thấy Taecyeon ngồi bên khung của sổ, tay anh cầm ly rượu trống không
- “Không biết nữa, chắc đi với Gain rồi” – Taecyeon nhìn xa xăm lên bầu trời
- “Cậu vẫn đang lo về chuyện của 2PM sao?” – Seulong “quăng” Chansung lên ghế sofa
- “Seulong huynh, nếu cho huynh chọn giữa tình yêu và sự nghiệp… thì huynh sẽ chọn cái nào?”
- “Sao đột nhiên hỏi lạ vậy?”
- “Thôi không có gì đâu, thằng nhóc đó sao vậy?” – Taecyeon quay sang nhìn Chansung… dường như anh muốn lẫn tránh câu hỏi của Seulong
- “Chả biết, đang đi trên đường thì Joo gọi nhờ mang cái xác này về đây…”
- “Vậy sao? Nhìn nó như vậy chắc không sao rồi… Thôi, em vào phòng đây” – Nói xong Taecyeon đi thẳng vào phòng
- “Ya, ít nhất cậu cũng phụ huynh khiên thằng này vào phòng chứ?” – Seulong gọi với theo nhưng Taec đã vào phòng mất rồi còn đâu
*Flash back*
Taecyeon đến bãi biển theo lời hẹn với Fany
- “Đi dọc theo bờ biển… anh nhất định sẽ tìm thấy em” – 1 tấm bảng được cắm trên bãi cát
- “Hôm nay muốn giở trò gì nữa đây?” – Taecyeon mỉm cười nhìn tấm bảng
Taecyeon lấy điện thoại ra gọi cho Fany… nhưng cô không bắt máy… vì thế anh bèn làm theo hướng dẫn của tấm bảng
Đi 1 đoạn đường rất dài nhưng vẫn không thấy Fany đâu, Taec bắt đầu nghi ngờ mình bị Fany chơi xỏ...
- “Này Tiffany, em đâu rồi… anh mỏi chân lắm rồi đó” – Taecyeon hét lên
- “Ok Taecyeon” – Tiếng Fany vang lên giữa không trung
- “Em đang ở đâu vậy?” – Taecyeon nhìn xung quanh để tìm kiếm Fany
- “Ok Taecyeon… Anh có nghe rõ tiếng em nói không?” – Fany hỏi
- “Có” – Taecyeon trả lởi
- “Vậy được rồi… Hôm nay em hẹn anh ra đây là có 1 chuyện quan trọng muốn nói với anh” – Tiếng Fany lại vang lên giữa không gian bao la
- “Chuyện gì vậy? Hôm nay em chơi trò gì vậy hả?”
- “Anh đừng hỏi lung tung nữa… công việc của anh bây giờ là hãy tập trung nghe những gì em nói đây… CÁM ƠN ANH”
- “Sao lại cám ơn anh chứ?” – Taecyeon ngạc nhiên hỏi
Ngay lúc đó không biết từ đâu Fany xuất hiện, cô khoác trên mình bộ váy màu trắng tinh khôi như 1 nàng công chúa. Cô vừa bước lại gần Taecyeon vừa hát bài hát bài hát Ima Okuritai Arigatou
Taecyeon không biết nói gì chỉ đứng yên ngắm nhìn thiên thần của mình và lắng nghe từng lời cô hát… Dù rằng đây là 1 bài hát bằng tiếng Nhật nhưng Fany hát khá chuẩn… có vẻ cô đã chuẩn bị nó rất lâu rồi…
- “Darling, I just want you to know my only true love… it’s you” – Fany mỉm cười nói khi hoàn thành bài hát của mình
- “Hử? Em nói gì vậy? Anh không hiểu tiếng Anh” – Taecyeon nói
- “Anh đi chết đi, người ta bỏ công ra như vậy mà mặt anh vẫn tỉnh bơ là sao?” – Fany đánh vào người Taecyeon
- “Nhưng mà thật sự anh không hiểu tiếng Anh mà… cả bài hát lúc nãy em hát anh cũng có hiểu gì đâu?”
- “Xạo vừa thôi, tiếng Nhật của anh giỏi vậy không lý nào không hiểu em hát gì chứ?” – Fany nhăn mặt nói
- “Mà sao em lại hát bài đó chứ? Lại hát rất chuẩn nữa…” – Taecyeon tiến đến ôm lấy Fany
- “Anh không biết hôm nay là ngày gì sao?” – Fany hỏi
- “Anh không chắc… nhưng nếu anh nhớ không lầm thì ngày này cách đây 1 năm anh đã gặp được thiên thần hộ mệnh của anh” – Taecyeon mỉm cười nói
- “Anh nhớ sao?” – Fany ngước lên nhìn Taecyeon hỏi
- “Ngày đặc biệt thế này sao anh quên được chứ cô bé ngốc” – Taecyeon cốc nhẹ vào đầu Fany
- “Hì, thế mà em cứ tưởng anh không để ý chứ? Nói vậy… là anh có chuẩn bị quà cho em sao?” – Fany hớn hở hỏi
- “Nhớ thì nhớ vậy thôi, bộ phải tặng quà sao?”
- “Anh thiệt là, anh có biết em đã bỏ ra biết bao nhiêu thời gian để chuẩn bị món quà lúc nãy cho…”
Fany chưa nói dứt lời thì Taecyeon đã khom người xuống đặt vào môi Fany 1 nụ hôn… tuy nụ hôn ấy rất vụng về và nhẹ nhàng nhưng cũng đủ làm cho trái tim hai người đập liên hồi vì hạnh phúc
*End flash back*
- “Tiffany, em có thể cho anh biết bây giờ anh nên làm gì không? Chấp nhận lấy Yoona để cứu 2PM hay từ bỏ 2PM để chờ đợi em trong vô vọng?”
---------------------------------------------
Sáng hôm sau
- “Ai da, nhức đầu quá” – Chansung vừa tỉnh dậy đã rên rỉ - “Đây là… Hử? Không phải phòng của mình đây sao?” – Chansung nhìn xung quanh
- “Chịu dậy rồi đó hả?” - Seulong bước vào phòng với ly trà nóng trên tay
- “Huynh, sao em lại về đây vậy?” – Chansung hỏi
- “Hôm qua đang đi trên đường tôi nhìn thấy 1 cái xác nằm vật vờ ngoài đường nên mang về đây này…”
- “Huynh nói em hả?”
- “Không phải cậu thì còn ai vào đây?”
- “Em chả nhớ gì hết” – Chansung vỗ mạnh vào đâu… bất giác anh đưa tay lên rờ vào môi mình – “Cái đó…”
- “Cái gì?” – Seulong hỏi
- “Không, chẳng qua là hình như tối qua có chuyện gì đó… nhưng không nhớ được…” – Chansung lắc đầu
- “Thôi đừng có vớ vẫn nữa, uống hết ly trà này dùm tôi đi” – Seulong đưa ly trà cho Chansung
- “Uhm… mà mọi người đâu hết rồi huynh?”
- “Kwon thì đi làm, Khun với Taec thì đang lo việc của 2PM” – Seulong nói
- “2PM… Phải rồi” – Nghe đến 2PM đột nhiên Chansung vùng dậy rồi chạy ra khỏi nhà
- “Này, cậu đi đâu đấy hả?” – Seulong gọi với theo
- “Em sẽ liên lạc với huynh sau”
- “Cái thằng này… lại sao nữa đây?” – Ngay lúc ấy điện thoại của Seulong vang lên – “Anh đây, à, em chờ anh chút, anh đến liền…”
---------------------------------------------
Tại công viên
- “Xin lỗi, anh đến trễ, em chờ lâu rồi phải không?” – Seulong nói khi nhìn thấy IU
- “Dạ không sao? Em cũng mới đến thôi… Mà oppa, hôm nay anh hẹn em ra đây có gì không?” – IU hỏi
- “Em biết chuyện của Chansung và Joo không?” – Seulong ngồi xuống cạnh IU
- “Anh nói chuyện hai người ấy chia tay ạ?” – IU nói
- “Uhm, vậy là em biết đúng không? Mà tại sao lại như vậy?”
- “Thật ra thì…” – IU ngập ngừng nói – “Cái hôm ở bệnh viện, hình như ba của Chansung oppa nói gì đó với Joo unni, sau đó thì như chúng ta thấy đó…
- “Joo có những biểu hiện gì lạ sau khi nói chuyện với ba Chansung không?”
- “Uhm… em không biết nữa… A, có đó, tự nhiên chị ấy nói mình là sao chổi…”
- “Sao chổi? Không lẽ… cô ấy nghĩ do cô ấy làm Chansung ra nông nỗi này sao?”
- “Có thể là vậy… dạo này chị ấy cứ hay tự nhốt mình trong phòng, tối đến thì lại thức khuya lắm… có vẻ như không ngủ được”
- “Cô ấy không nói gì với em sao?”
- “Không có… Nhưng mà mấy hôm trước Chansung oppa có đến tìm chị ấy…”
- “Họ nói gì?”
- “Chị ấy không cho em nghe nhưng em cũng nghe được 1 chút… họ nói gì mà Joo unni nhận tiền của ba anh Chansung để rời xa anh ấy…” – IU gãi đầu nói
- “Vậy có nghĩa là Joo nhận tiền của ba Chansung sao?”
- “Không có… em chắc chắn là không có”
- “Vậy tại sao cô ấy lại nói vậy?”
- “Em không biết… chị ấy khó hiểu lắm… từ nhỏ đến giờ vẫn thế mà”
- “Em cũng vậy thôi chứ có khác gì đâu”
- “Hả?”
- “Cái gì cũng giấu ở trong lòng rồi tự gánh chịu 1 mình…”
- “Em… đâu có đâu”
- “Nói dối. Em không có thì sao đến giờ vẫn đeo nó?” – Seulong chỉ vào sợi dây chuyền trên cổ IU
- “Anh nói cái này ạ?” – IU cầm sợi dây chuyền lên – “Em thấy đẹp thì đeo thôi, chia tay đâu có nghĩa là bỏ hết chứ” – IU cười gượng
- “Anh không tin đâu, nếu em muốn anh tin và không lo cho em nữa thì chỉ còn 1 cách thôi…” – Nói xong Seulong khom người lại sát IU
- “Oppa… anh…” – Mặt IU đỏ hết cả lên
- “Ngồi yên” – Seulong vòng tay ra sau gáy IU tháo sợi dây chuyền ra – “Rồi nè”
- “Hả?”
- “Bây giờ anh sẽ giữ hộ em sợi dây chuyền này… anh cho em thời hạn 3 năm, nếu thật sự 3 năm sau em vẫn chưa quên được Woo Young thì anh sẽ trả nó lại cho em
- “Nhưng mà…”
- “Anh hứa sẽ không làm mất đâu” – Seulong vừa nói vừa cất sợi dây chuyền cẩn thận vào túi
- “Tùy anh vậy” – IU cười nhạt rồi nhìn xa xăm về nơi nào đó
- “Vậy còn chuyện của Joo và Chansung thì sao?” – Seulong trở về vấn đề chính
- “Em nghĩ Joo unni đã quyết định từ bỏ rồi, chị ấy nói là chị ấy muốn đi du học”
- “Du học?”
- “Dạ vâng”
- “Vậy cũng tốt… anh nghĩ hai đứa nó nên cần 1 khoảng thời gian, Joo thì anh không lo nhưng còn Chansung thì…” – Seulong nói
- “Chansung oppa như thế nào ạ?”
- “Bây giờ nó không còn ở chung với bọn anh nữa, cậu ấy dọn về nhà của cậu ấy ở rồi”
- “Từ sau chuyện đó sao ạ?”
- “Uhm…”
- “Anh hẹn em ra đây chỉ để hỏi về chuyện của Joo unni và Chansung oppa thôi sao?” – Bỗng nhiên IU nghiêng đầu hỏi Seulong
- “Chứ em muốn sao nữa?” – Seulong gật đầu
- “Không có gì, em tưởng anh có tâm sự nên tìm em giải tỏa chứ?” – IU chu mỏ nói
- “Tâm sự? Sao em lại hỏi vậy?”
- “Lần trước… lúc ở bệnh viện, em thấy anh hình như đang suy nghĩ về điều gì đó”
- “Em… nhìn thấy sao?” – Điều IU nói khiến Seulong ngạc nhiên
- “Anh là bạn thân của em, không lý nào anh có chuyện em lại không quan tâm… Sao, vậy là có thật á?” – IU tinh nghịch hỏi
- “Uhm… mà không hẳn là tâm sự… chẳng qua là anh đang chờ 1 người thôi” – Seulong dựa hẳn lưng vào ghế rồi nhìn lên bầu trời
- “Chờ đợi người anh yêu?”
- “Phải, hiện tại cô ấy đang du học ở Mỹ… cô ấy đi được 3 năm rưỡi rồi, còn hơn 3 năm nữa sẽ về…”
- “Ở Mỹ? Vậy tại sao lần trước qua bên ấy anh không đi thăm chị ấy?”
- “Lần trước không có thời gian mà, với lại anh cũng hứa với cô ấy là sẽ hạn chế qua thăm cũng như nhắn tin, gọi điện để cô ấy chuyên tâm cho việc học…”
- “Chứ không phải vì em mà anh không đi thăm chị ấy được sao?” – IU tự trách
- “Điên quá đi, nghĩ gì vậy? Không phải vì em đâu… Thôi anh mời em 1 chầu kem nha. Coi như trả công em đã cung cấp thông tin cho anh”
- “Hi hi, cũng được, vậy đi nhanh lên… nhắc đến kem em thèm quá à” – Nói xong IU đứng lên kéo Seulong đi
---------------------------------------------
Nhà họ Im
Kính kong…
- “Taecyeon oppa? Anh đến chơi ạ?” – Yoona hỏi khi nhìn thấy Taecyeon ở cửa
- “Ba em… có nhà không?” – Taecyeon hỏi
- “Dạ ba em đi làm rồi, anh tìm ba em ạ?”
- “À không, thật ra thì anh tìm em… Anh có chuyện muốn bàn với em” – Taecyeon ngập ngừng nói
- “Vậy anh vào nhà đi…” – Yoona mời Taecyeon vào nhà – “Anh muốn bàn với em chuyện gì vậy?”
- “Thì là chuyện hôm trước ba em nói với anh đó”
- “Anh muốn nói chuyện củ 2PM sao? Chuyện đó em cũng suy nghĩ nhiều lắm, thật ra em cũng không đồng ý nhưng ba em lại là người rất khó tính, ông ấy không tin ai ngoại trừ người nhà, em nghĩ ông ấy cũng chỉ muốn anh sẽ là người tiếp quản SM sau này…” – Yoona giải thích
- “Nhưng em cũng phải hiểu cho anh… anh còn…”
- “Còn Fany phải không?”
- “Anh xin lỗi…”
- “Anh không cần xin lỗi em, em cũng đâu đồng ý nhưng ba em đã nói vậy… em cũng không thể cải lại…” – Yoona tỏ vẻ buồn bã nói – “Dù gì sắp tới em cũng phải đi nước ngoài chữa trị căn bệnh của em… Hay oppa cứ đồng ý đại với ba của em đi, cứu 2PM trước quan trọng hơn, em nghĩ căn bệnh của em cũng phải chữa trị trong 1 thời gian dài… Trong thời gian đó anh hãy đi tìm Fany đi… rồi khi mọi chuyện từ từ lắng xuống, chúng ta sẽ giải quyết sau được không anh?”
- “Như vậy… có được không em?”
- “Anh trai à, đương nhiên là được rồi, tin em đi, vậy ha… giờ anh cứ ở đây chơi đi, lát ba em về, anh nói chuyện với ba em”
- “Uhm, anh biết rồi…”
---------------------------------------------
Trong khi đó ở nước Mỹ
- “Ông xã, anh quyết định chuyển cô ấy về nhà sao?” – Min Ah hỏi Seung Gi khi thấy anh chuẩn bị hồ sơ xuất viện cho Tiffany
- “Uhm, bệnh viện dạo này đông người quá, mà sức khỏe của cô ấy cũng khá hơn nhiều rồi, anh nghĩ đưa cô ấy về nhà thì chúng ta sẽ dễ chăm sóc hơn với lại cứ bắt vợ anh đi đi về về như vậy anh không nỡ…” – Seung Gi ôm chầm lấy Min Ah từ phía sau
- “Anh đó, chỉ giỏi cái miệng thôi… Mà chúng ta tìm 1 cái tên cho cô ấy đi… chứ cứ kêu như thế này thì bất tiện quá…” – Min Ah búng yêu vào trán Seung Gi
- “Uhm, cũng phải vậy chúng ta gọi cô ấy là gì nhỉ?” – Seung Gi gật đầu đồng ý
- “Hay gọi cô ấy là Ruby đi” – Min Ah nói
- “Tại sao?”
- “Tại vì em thấy cô ấy rất đẹp, dù đang hôn mê nhưng vẫn sáng lấp lánh như những viên ngọc vậy” – Min Ah tiến đến bên cạnh giường bệnh nắm lấy tay Fany
- “Vậy chúng ta quyết định gọi cô ấy là Ruby vậy” – Seung Gi mỉm cười nói
- “Ruby à, chào mừng cô trở thành 1 thành viên trong nhà của chúng tôi”
---------------------------------------------
Quay trở lại Hàn Quốc
- “Xin hỏi ông có phải là ông Nichkhun Buck Horvejkul không?” – 1 số điện thoại lạ gọi vào máy Khun
- “À vâng, xin hỏi ai vậy ạ?” – Khun hỏi
- “Tôi là nhân viên bên sở đội điều tra tệ nạn, tôi gọi đến để mời ông và ông Ok Taecyeon lên sở cảnh sát 1 chuyến, chúng tôi có thông tin mới về chuyện của công ty ông”
- “Vậy sao? Vậy tôi đến ngay” – Nói xong Khun cúp máy
Sở cảnh sát thành phố Seoul
- “Chúng tôi đã điều tra rõ chuyện của công ty hai vị và chúng tôi đã tìm ra tên giấu những món đồ đó ở công ty hai vị” – Nhân viên cảnh sát nói với Taec và Khun
- “Ai đã làm chuyện đó vậy?” – Khun hỏi
- “Có phải gần đây công ty hai vị mới tuyển 1 nhân viên mới vào làm phải không?”
- “Phải… vậy ko lẽ…” – Taec nói
- “Phải, tên đó đã khai nhận tất cả rồi, nên trong thời gian sớm nhất chúng tôi sẽ công bố trả lại sự trong sạch cho công ty của hai vị”
- “Vậy thì may quá…” – Nichkhun nói
- “Giờ hai vị có thể về được rồi, xin thành thật cám ơn sự hợp tác của hai vị”
- “Không có gì, lẽ ra chúng tôi phải cám ơn anh chứ, anh đã vất vả rồi” – Khun bắt tay cám ơn vị cảnh sát đó – “Chúng tôi xin phép về đây ạ” – Nói xong Taec và Khun ra về - “May quá, cuối cùng mọi chuyện cũng được sáng tỏ…” – Khun vui vẻ nói
- “Uhm”
- “Sao vậy? Cậu không vui sao?” – Khun quay sang hỏi Taec
- “Không phải chẵng qua là…”
- “Nhớ Fany sao? Nếu nhớ thì đi tìm cô ấy đi” – Khun vỗ vào vai Taec nói
- “Không được, 2PM vẫn còn nhiều việc phải lo, em không thể bỏ công ty cho huynh được…” – Taec lắc đầu
- “Tùy cậu thôi… nhưng dù gì thì huynh cũng nghĩ là cậu nên đi tìm cô ấy, chuyện ở 2PM huynh lo được mà” – Khun nói
- “Không sao đâu, lo cho 2PM xong thì nhất định em sẽ đi tìm cô ấy… huynh đừng lo” – Taec nói
- “Ok, mà nhắc đến Fany tự nhiên huynh nhớ Victoria quá, mấy hôm nay lo cho 2PM mà có gặp hay nhắn tin gì với cô ấy đâu” – Vừa nói Khun vừa lấy điện thoại ra gọi cho Victoria
- “Vậy thôi em về nghỉ trước nha, mấy hôm nay mệt quá, về ngủ 1 giấc cho lại sức rồi mai đi làm…” – Nói xong Taecyeon lên xe chạy về nhà
- “Vic à, anh…”
- “Chào bạn, tôi là Victoria, hiện giờ tôi không thể nghe máy…” – Tiếng hộp thư thoại trong máy Vic vang lên
- “Ơ, cái cô này, làm gì mà không nghe điện thoại vậy?” – Nichkhun thắc mắc nhìn vào chiếc điện thoại – “Hay đến công ty tìm cô ấy nhỉ?” – Nghĩ là làm, thế là Khun nhà ta lập tức leo lên xe và chạy thẳng đến F(x)
|