|
CHAP 3
TÌNH YÊU ĐẾN NHƯ THẾ NÀO NHỈ?
Sáng hôm sau tại nhà họ Lee
Hôm nay là một ngày khá yên ắng đối với gia đình Lee Bum Soo vì mọi khi Victoria và Fany sẽ là người gọi Gain dậy và cô nàng Gain thế nào cũng sẽ gây ra nhiều chuyện làm náo động cả nhà nhưng hôm nay Victoria đã rời khỏi nhà từ sớm vì chuyến công tác ở Trung Quốc của mình còn Fany thì vẫn nằm vùi trong chăn. Hôm nay lại là thứ 7 vì thế IU và Joo được nghỉ ở nhà nên 2 cô gái vẫn nằm ngủ trên chiếc giường của mình. Bà Lee đang làm bếp thay Victoria, liếc nhìn sang chiếc đồng hồ được treo trên tường… đã gần 8:00AM, bà cảm thấy lạ khi sao hôm nay đến giờ này nhà mình vẫn yên lặng như vậy, bà Lee bèn lên phòng Gain và Fany
Cốc cốc cốc…
- “Hai đứa, mẹ vào nha” – Khẽ gõ cửa, bà Lee bước vào – “Gain, hôm nay con không đi làm à?” – Khẽ lay người Gain, bà Lee hỏi
- “Dạ? Um… Mấy giờ rồi mẹ?” – Gain hỏi trong khi nữa tỉnh nữa mê…
- “Gần 8:00AM rồi con à, dậy đi” – Bà Lee nhẹ nhàng kéo tấm chăn trên người Gain ra và xếp nó lại
- “Oáp… hử… Fany vẫn chưa dậy sao?” – Vừa bước vào đến cửa phòng tắm Gain chợt nhận ra Fany vẫn đang vùi mình trong chăn, cô quay sang hỏi mẹ cô
- “Thôi con làm vệ sinh cá nhân xong lên phòng kêu ba xuống anh sáng dùm mẹ, còn Fany để mẹ lo” – Bà Lee nói khi đang dọn dẹp giường cho Gain
- “Dạ! Ba ơi xuống ăn sáng đi…” – Vừa từ trong nhà tắm Gain bước ra khỏi phòng và la lớn lên
- “Này, con nhỏ này, bé bé cái mồm lại” – Bà Lee mắng Gain trong khi đưa ngón tay lên miệng ra dấu im lặng, xong bà quay sang kêu Fany
- “Fany à, con không sao chứ? Dậy đi làm nổi không con?”
- “Dạ, hôm nay con hơi mệt…” – Fany uể oải trả lời
- “Vậy thôi, dậy xuống nhà ăn một ít đi, hôm nay con nghỉ ở nhà cũng được”
- “Vâng ạ” – Fany lấy tay vuốt nhẹ mái tóc của mình
- “Vậy xuống dưới nhanh nha, mẹ qua kêu IU với Joo dậy, nghỉ ở nhà cũng không thể ngủ trễ vậy được”
- “Dạ”
20 phút sau, mọi người tập trung đầy đủ dưới nhà ăn
- “Nè mấy đứa, hôm nay không đứa nào đi đâu hết phải không?” – Gain lên tiếng
- “Dạ, hôm nay bọn em nghỉ học mà eonni” – Joo nói
- “Có chuyện gì sao ạ?” – Fany hỏi
- “Uhm, vậy hôm nay chúng ta đi mua sắm với đi đâu đó chơi nha, lâu rồi chị em chúng ta chưa đi chơi cùng nhau” – Gain hào hứng nói
- “Bộ hôm nay con không đi làm sao?” – Bỏ tờ báo trên tay xuống bàn, Lee Bum Soo hỏi Gain
- “Dạ, hôm qua mới ký được họp đồng lớn nên chú Kang cho con ở nhà nghỉ xả hơi 1 bữa để chuẩn bị cho thời gian bận bù đầu sắp đến ạ”
- “Uhm, vậy còn Fany… con cũng không đi làm à?” – Ông Lee quay sang hỏi Fany
- “Hôm nay con bé hơi mệt, cho nó ở nhà nghĩ ngơi thư giãn với chị em nó đi ông xã” – Bà Lee lên tiếng
- “Uhm, vậy thôi, vậy ba mẹ đi làm nha, mấy đứa ăn xong thì dọn dẹp rồi đi đâu thì đi… Đi chơi vui vẻ” – Ông Lee nói xong liền đứng dậy rồi đi ra cửa
- “Dạ, con cám ơn ba” – Gain vui vẻ nói
- “Vậy mẹ cũng đi đây” – Thế rồi bà Lee cũng theo ông Lee đến công ty
- “Eonni à… ” – IU lúc này mới lên tiếng
- “Sao hả nhóc ?” – Gain hỏi
- “Hôm nay em… không đi với mấy chị được không?” – IU nói mà vẻ mặt có chút lo sợ
- “Cái gì? Em sao vậy hả? Sao lại không đi?” – Gain bực tức hỏi IU vì cô nàng làm Gain mất hứng rồi
- “Em xin lỗi, hôm nay em có… có hẹn rồi” – IU khẽ co mình lại, nói lí nhí
- “Sao hả? Hẹn với Woo Young phải không?” – Joo lên tiếng có ý trêu chọc IU
- “Woo Young là ai vậy?” – Lúc này Fany mới buông nĩa xuống quay sang hỏi Joo
- “À… đó là…” – Joo vừa nói vừa liếc nhìn về IU mà không quên kèm theo nụ cười gian xảo
- “Eonni…” – Mặt IU lúc này đã đỏ ửng lên
- “Thôi thôi thôi, tôi biết rồi… hèn chi dạo này thấy yêu đời chết đi được… bạn trai phải không? Quen khi nào vậy? Tên đó ra sao?” – Sự bực tức lúc nãy của Gain giờ đây đã không còn mà thay vào đó là sự tò mò
- “Eonni… chị… em… em không nói với các eonni nữa… em… à em đến giờ hẹn rồi… em đi trước đây” – IU lúc này thật sự lúng túng mặt cô càng đỏ hơn… vì muốn tránh sự “tra khảo” của các bà chị nên IU đã vội đi ra khỏi nhà để đến chỗ hẹn bỏ lại sự la hét của Gain, Fany và Joo chỉ biết ngồi cười mà thôi
- “Này…. Lee Ji Eun… đứng lại cho chị” – Gain cố hét với theo sau khi IU ra khỏi cửa
- “Thôi eonni, đừng hét lên nữa, để em kể cho eonni nghe” – Joo lên tiếng
- “Khoan, vậy là em biết hết hả Joo?” – Fany liếc sang Joo hỏi
- “Chứ sao, em ở chung phòng với IU mà, lại học chung trường, sao mà không biết” – Joo chu mỏ trả lời với vẻ mặt am hiểu
- “Lee Min Joo, vậy mà em dám giấu bọn chị hả?” – Gain vừa nói vừa tiến tới “trừng phạt” Joo bằng cách cù lét.
- “Tại eonni không hỏi thì làm sao em nói được chứ… haha…. Thôi… tha cho em đi mà eonni…” – Joo bị Gain cù lét đến nỗi cười ra nước mắt, cô xin Gain dừng tay
- “Phải đó eonni, eonni không thả nó ra làm sao nó kể được chứ!!!” – Fany lên tiếng giải vây cho Joo
- “Thật ra chuyện là vậy nè…” – Joo bắt đàu kể lại mối tình của IU
Trái tim anh muốn nói cho em biết rằng,
Cám ơn em vì đã đến bên anh như thế… Chính là em!
*Flash back*
Ngày đầu tiên nhập học ở Sky…
- “Joo, IU tớ bên này” – Nicole lên tiếng khi thấy IU và Joo đến
- “Nè Nicole, bên đó làm gì mà ồn ào vậy?” – Vừa bước vào trường dập vào mắt IU là cảnh tượng 1 đám đông đang chen lấn xem cái gì đó bên ngoài 1 phòng học
- “À, họ đang tranh nhau xem Woo Young tập vũ đạo đó mà” – Nicole giải thích
- “Woo Young? Là ai vậy?” – Joo với IU lên tiếng hỏi
- “Cái gì?” – Nicole hét lên giữa sân trường – “Hai cậu không biết thật sao? Cậu ấy là thủ khoa khóa này của trường mình đó, nhảy cực hay và hát cực chuẩn luôn” – Nicole tiếp tục nói trong sự hào hứng
- “Này, em dám khen người kon trai khác trước mặt bạn trai mình đó hả?” – Một giọng nói quen thuộc đối với cả 3 vang lên - là Jin Woon – bạn trai của Nicole từ hồi cấp 3
- “Gì chứ? Người ta đẹp thì em khen đẹp, hát hay thì khen hát hay, nhảy giỏi thì khen nhảy giỏi… đúng sự thật mà…” – Nở 1 nụ cười như trêu chọc Jin Woon, Nicole nhìn sang Ji Woon nói tiếp
- “Nữa nữa nữa… làm như em mới thấy con trai như thế lần đầu vậy đó” – Khom người xuống sát mặt Nicole, Jin Woon nói
- “Thì thật sự lần đầu em thấy mà…” – Vẫn nụ cười trêu chọc Jin Woon
- “Vậy người đẹp trai, cao ráo, đáng yêu, đàn hay, hát giỏi đang đứng trước mặt em là đồ bỏ hả?” – Jin Woon nhướng mày lên hỏi Nicole
- “Gì hả? Đẹp trai, cao ráo, đáng yêu, đàn hay, hát giỏi? Anh có sao? Sao em không biết vậy?” – Nói xong Nicole đẩy Jin Woon ra và chạy đi……
- “Này… dù gì anh cũng là á khoa mà… em dám nói thế sao… đứng lại đó cho anh” – Jin Woon vừa nói vừa chạy theo Nicole nhưng anh cũng không quên quay đầu lại chào tạm biệt hai chị em Joo – IU – “Hẹn gặp hai cậu sau nha”
- “Hai đứa này thật là… từ hồi cấp 3 đến giờ vẫn vậy… Iu, chúng ta lên…” – Nhoẽn miệng cười vì sự trẻ con của hai đứa bạn, Joo quay sang định kêu IU đi về lớp thì mới phát hiện lúc này cô nàng đã đi đâu mất tiêu… - “Lạ thật, đi đâu rồi? Không lẽ lên lớp trước rồi sao? Thiệt tình, đi cũng không nói” – Joo cứ ngỡ là IU đã lên lớp trước nhưng không ngờ cô nàng đã chui vào giữa đám đông nơi mà mọi người đang tập trung xem Woo Young nhảy… và cô nàng đã đổ ngay từ cái nhìn đầu tiên…
Và khoảng thời gian sau đó là những chuỗi ngày cô nàng bám theo Woo Young một cách thầm lặng, nào là đứng xem Woo Young tập cho đến tận lúc chàng về, đôi khi lại lén mua lon nước để trước cửa phòng tập, nói chung là mắt IU chưa bao giờ rời khỏi Woo Young và trừ những giờ có tiết học thì cô chưa bao giờ đứng cách xa Woo Young quá 100m… Woo Young tuy lạnh lùng nhưng cũng không quá ngốc đến nỗi không nhận ra rằng có 1 cô bé luôn âm thầm dõi theo mình…
Một buổi chiều mưa tầm tả… IU đang từ trong trường bước ra
- “Mưa á… Làm sao bây giờ… Phải rồi gọi điện cho Joo eonni cái đã” – Nói xong IU lấy điện thoại ra gọi cho Joo – “Eonni, eonni về chưa?”
- …………
- “Sao ạ? Eonni chưa về được à? Vậy làm sao đây? Sao? Dù? Em có á? À thấy rồi, vậy được rồi, em lết bộ ra đi xe bus về cũng được, không sao. Dạ, em chào eonni” – Vì Joo chưa thể về được nên IU quyết định đi xe bus về nhà, định lấy cây dù ra khỏi cặp thì một giọng nói vang lên…
- “Cậu bị mắc mưa à?”
Ngước lên nhìn… Là Woo Young… mắt IU mở to ra há hốc mồm trong khi tay vẫn để trong cặp… - “À Uhm” – IU ngập ngừng trả lời
- “Cậu không có dù phải không? Nhà cậu gần đây không? Tôi đưa cậu về” – Nhìn bộ dạng lúc nãy của IU, Woo Young nghĩ rằng cô không tìm thấy dù trong cặp của mình nên anh đã mở lời hỏi
- “Hả? Sao? À. phải… mình để quên dù ở nhà rồi… định đi bộ ra trạm xe bus gần đây để về nhà… nó… nó cũng gần đây thôi… không…” – Nghe Woo Young hỏi, IU liền bỏ ngay cây dù đang định lấy ra xuống… cô tỏ vẻ ngại ngùng và định bỏ đi (con gái mà, cho người ta làm giá xíu đi) nhưng chưa kịp nói hết câu thì Woo Young đã chặn lại
- “Nói là gần thôi chứ đi bộ cũng phải mất 5 phút, mà 5 phút thì cũng đủ làm ướt người rồi… đi thôi… tôi đưa cậu ra đó” – Woo Young nhìn mong lung ra ngoài trời mưa và nói
- “Vậy… cám ơn cậu nha” – IU nhẹ nở 1 nụ cười rồi đi theo Woo Young, 2 con người… một cái ô… đi dưới mưa…1 chuyện tình lãng mạn liệu có thể bắt đầu?
Cuộc đối thoại vừa rồi đã bị 1 người trông thấy… đó là Joo, cô về sớm hơn dự định và đã nhìn thấy được một đoạn phim rất ư là lãng mạn… nhoẽn miệng cười… cô thầm nhủ - “Em gái tôi biết yêu rồi đấy” – Xong cô cũng quay đi lấy xe và ra về
Trên đoạn đường ra trạm xe bus 2 người hoàn toàn không nói gì với nhau… IU thì cứ cuối gầm mặt xuống, còn Woo Young thì cứ mãi nhìn xung quanh… bỗng nhiên 1 chiếc xe hơi lao tới là nước tạt ra hai bên đường, thấy thế Woo Young liền quay người lại che nước cho IU… 1 phút, 2 phút, 3 phút hai người cứ đứng đó, nhìn nhau…
- “Cậu… làm bạn gái tớ nhé!”
*End flash back*
Em có thể trả lời cho anh lúc này?
Có phải em cũng như anh,
Người duy nhất ngự trị trái tim em…
Người duy nhất rơi nước mắt vì em…
Chính là anh, chỉ có thể là anh!
Nghe xong câu chuyện của IU, Gain thì cứ tức tối tự hỏi vì sao cô em của mình lại tốt số thế, vì từ trước đến giờ cô vẫn chưa có mối tình đầu nữa là (bà chị dữ như thế ai dám sáp vô chứ?). Còn Fany thì ngồi đó, nét u buồn đã phản phất trên khuôn mặt cô… có lẽ cô tiếc nuối… vì cô cũng đã từng có 1 chuyện tình đẹp như thế… nhưng bây giờ… cô cảm thấy bất lực vì anh thậm chí không còn nhớ cô là ai… Đang mãi mê với những suy nghĩ và ký ức của mình thì chợt Gain lên tiếng
- “Thôi, cũng trễ rồi, mình đi thôi, ba chị em mình cũng được”
Thế rồi 3 chị em dọn dẹp bàn ăn và bước ra khỏi nhà, Gain thì chọn cho mình một cái áo thun dài màu đỏ và chiếc quần sooc ngắn cũng cỡn mặc cho cái lạnh của Seoul, Fany thì chọn cho mình một cái áo sơmi kiểu màu xanh biển và chiếc quần jean đơn giản, còn Joo thì chọn 1 chiếc váy búp bê màu vàng nhạt rất dễ thương. Họ đi khắp các cửa hiệu ở trung tâm Seoul, mua rất nhiều thứ nào là quần áo, giày dép cho đến các vật dụng hằng ngày… Sau đó họ đi loanh quanh các con phố, những nơi mà lúc nhỏ họ thường đến chơi để tìm lại ký ức trẻ thơ, lúc ấy họ cứ như 3 đứa trẻ, vô tư thoải mái nói đùa, vui cười bên nhau và bỏ lại sau lưng những chuyện buồn bực, không vui… Mặt tời đã bắt đầu lặn xuống núi… Các cô gái lại chưa muốn về nhà nên quyết định đi ăn ở một quán ăn ven đường
- “Eonni, vậy có được không? Còn bố mẹ thì sao?” – Joo lo lắng hỏi
- “Không sao đâu, dù gì hôm nay ở nhà cũng đâu có gì ăn, với lại lúc nãy mẹ có gọi điện cho chị nói là hôm nay có buổi tiệc gì đó nên ba mẹ đi dự tiệc rồi” – Fany nói
- “Uhm, vậy chúng ta kêu đồ ăn đi…. cô ơi cho bọn cháu Samgyupsal đi ạ” – Gain bắt đầu gọi món ăn
Cách đó không xa cũng có 3 chàng trai đang lang thang đi ăn tối…
- “Này hôm nay chúng ta ăn món gì đây?” – Taecyeon lên tiếng hỏi Jo Kwon và Chansung (Taec sau khi trở lại Seoul thì vào làm việc tại 2PM, vì anh không nhớ gì cả nên nghe theo lời Nichkhun, Taec đã quyết định dọn đến sống chung nhà với Khun, còn Chansung thì từ Busan lên Seoul học, tốt nghiệp xong thì vào 2PM làm nên cũng dọn đến sống chung nhà với Taec và Khun, Seulong và Jo Kwon là bạn thân của Khun, chính họ đã giúp Khun trong những ngày đầu Khun đến Hàn Quốc nên họ cũng sống chung nhà với Khun… Tóm lại 5 anh ấy ở chung 1 nhà)
- “Không biết nữa, chắc như cũ đi, được không?” – Jo Kwon lên tiếng
- “Như cũ? Lại Samgyupsal nữa sao hyeong?” – Chansung có vẻ phản đối, cũng phải thôi, tuần này họ ăn món Samgyupsal đến 3 lần rồi
- “Chứ em muốn ăn gì? Hả? Ăn đại đi rồi còn về ngủ, hyeong mệt lắm rồi…” – Jo Kwon chu mỏ ra càu nhàu
- “Mệt? Cả ngày hôm nay hyeong ở nhà mà, có làm gì đâu mà mệt chứ? Chỉ có em với Taec hyeong là phải đi ký hợp đồng với bên On Air thôi, ngồi cả buổi trời… em mới là mệt nè…” – Chansung cãi lại
- “Thằng này… hay nhỉ?” – Vừa nói Jo Kwon vừa đánh mạnh vào vai Chansung (lẽ ra là người ta đánh vào đầu nhưng do bạn Chan cao hơn bạn Kwon… nên bạn Kwon chỉ có thể đánh vào vai mà thôi) – “Bộ tưởng hyeong ở nhà sướng lắm sao? Hả? Tôi còn phải dọn dẹp bãi chiến trường của các người để lại kìa, Khun thì sang Trung Quốc công tác rồi, còn Seulong hyeong không biết đi đâu từ sáng đến giờ cũng chưa thấy mặt mũi đâu hết… có mình tôi ở nhà dọn muốn chết đây nè…” – Những từ ngữ được phát ra với vận tốc ánh sáng
- “Thôi được rồi, ăn gì cũng được mà…” – Taec lên tiếng chấm dứt chiến tranh của Chan - Kwon
- “À mà hyeong … hyeong có thấy lạ với yêu cầu của chủ tịch Lee không?” – Chansung hỏi Taecyeon
- “Hyeong thấy cũng hơi lạ…”
- “Sao? Chuyện gì lạ?” – Jo Kwon chen ngang vào hỏi
- “À, thật ra thì bọn em mới kí hợp đồng với công ty On Air, chủ tịch của công ty đó yêu cầu Taec hyeong hợp tác viết nhạc cho công ty ông ấy” – Chansung trả lời
- “Vậy có gì đâu mà lạ? Taec hyeong viết nhạc khá ổn mà” – Jo Kwon thắc mắc
- “Nhưng mà lạ là ông ấy muốn Taec hyeong sáng tác chung với con gái ông ấy…” – Chansung lại tiếp tục nói
- “Hả? Sáng tác chung hả? Ê… có khi nào ông ấy muốn Taec hyeong nhà ta làm rễ ông ấy không?” – Jo Kwon huých vào ngực Taecyeon
- “Thôi đi, hai đứa đừng nhảm nữa…” – Lúc này Taecyeon mỉm cười rồi xua tay như có ý “không có chuyện đó đâu”
Bỗng từ xa 3 người lại nghe được tiếng cãi vã ở một quán ăn
- “Này các người làm gì vậy, bỏ ra coi” – Tiếng Fany hét lên
- “Các cô em… buổi tối sao lại đi ăn một mình thế này à? Đi với bọn anh nha” – Một đám người vây lấy bàn ăn của 3 chị em Gain
- “Bỏ ra… tôi đã bảo các người bỏ tay ra rồi mà” – Joo lên tiếng, giọng cô như sắp khóc
- “Này… các người làm gì vậy?” – Thấy cảnh tượng bất bình đó, Chansung và Taecyeon đồng lên tiếng
- “Tụi bây là ai vậy?” – Bọn côn đồ quay sang hỏi khi nghe tiếng Taec và Chan – “Chuyện này không liên quan đến tụi bây, khôn hồn thì tránh ra đi” – Bọn chúng hăm he
- “Vậy sao?” – Nói vừa dứt câu Taecyeon và Chansung đã lao vào đánh bọn kia, Gain thì tranh thủ lúc này kéo hai cô em về phía mình, trong khi Jo Kwon… đứng đó… la hét
- “Thôi đi hai người… thật là… coi chừng phía sau kìa, Chan… sau lưng, Teac… bên trái… ê ê, ngồi xuống… coi chừng…” – Thật tình không biết nói sao với anh chàng đây, đã không phụ giúp lại còn đứng đó “chỉ đạo võ thuật”
Lúc này thật sự Taec và Chan không thể đánh lại một nhóm hơn 10 người và cách tốt nhất là… chạy… nghĩ đến đây… Taec liền quay sang ra hiệu cho Jo Kwon kéo các cô gái đi… trong lúc Taec và Chan vẫn còn đang đánh nhau với bọn kia thì Jo Kwon khom người, lon ton chạy vào kéo đại tay 1 cô gái chạy đi, lập tức Chan và Taec cũng kéo 2 cô còn lại chạy bán sống bán chết…
|
|