Kites

Tiêu đề: [Shortfic | K] Điều kỳ diệu của tháng 12 | Hi Quang | XiuHan | Completed [In trang]

Tác giả: hiquang71    Thời gian: 14-6-2015 03:01 PM
Tiêu đề: [Shortfic | K] Điều kỳ diệu của tháng 12 | Hi Quang | XiuHan | Completed



Author ( tác giả ): Hi Quang


Rating : K

Pairing ( nhân vật chính ): Xiumin - Luhan

Disclaimer  : Ngoài đời thực, họ vẫn là họ. Nhưng tại nơi này, định đoạt cuộc sống của họ là quyết định của tôi.

Category (thể loại ): Tình cảm.

Tôi yêu nơi này, không phải vì nó có gì, mà là vì nơi này, luôn có cậu.


Casting:

Xiumin (Kim MinSeok):



Giá như tớ có một điều ước, tớ sẽ ước rằng, trái tim cậu luôn có tớ.


Luhan



Ngày trước, tớ toàn để cậu tựa vào vai tớ thôi, giờ tớ cũng muốn mình được tựa vào bờ vai của cậu.



YoungJi



Cậu khóc, tớ sẽ khóc.
Cậu cười, tớ sẽ cười.
Nhưng làm ơn đừng yên lặng như thế, vì tớ sợ con tim tớ không chịu nổi.


~o~


Những cái hố đang lấp và đã lấp


Điều kỳ diệu của tháng 12

Eyes

Ta yêu ngươi, thế đủ chưa?

Cuốn Sách Quỷ

Em Và Nắng

Liệu Có Cơn Mưa Nào Là Dành Cho Tôi?

Nắng Và Cậu

Hẹn Gặp Chị Vào Một Ngày Không Xa

Yêu Là Không Từ Bỏ

Bắt Đầu Từ Một Kết Thúc

Ta Và Nàng

Kẻ Ăn Mày

Cho Tôi Xin Một Vé Đi Tuổi Thơ

Tác giả: hiquang71    Thời gian: 14-6-2015 03:35 PM


1. Chào cậu, một lần nữa!

Chậm rãi bước trên đường vắng, Luhan nâng chiếc cốc lên cao rồi nhẹ nhàng nhấp một ngụm cà phê còn nóng ở trên tay mình. Trời về đông, gió thổi qua se lạnh, khiến thân hình mảnh khảnh ấy khẽ run lên. Đôi bàn tay anh siết chặt cốc hơn như đang cố tìm cho mình một chút hơi ấm khi trở trời. Bóng đêm yên tĩnh bao trùm lấy bóng dáng đơn độc của anh, vài ánh sáng yếu ớt của ngọn đèn đường hắt xuống, yên lặng đến đáng sợ. Tiếng lá lạo xạo rơi hòa cùng tiếng bước chân anh nện vang trên nền gạch xi măng. Khuya rồi.

“Xoạt”.

Phía sau có tiếng đạp trên lá, anh quay lại nhìn, chợt phát hiện ra một bóng dáng nhỏ bé cố ẩn mình sau cái cây. Người đó có mái tóc lù xù, khuôn mặt bị lấp sau chiếc khăn quàng cổ. Nghiêng đầu về phía người đó, anh chợt thở dài, nhưng không hiểu sao mình lại chẳng lên tiếng. Luhan kiên nhẫn chờ người đó tiến về phía mình, hoặc là sẽ có một món quà xuất hiện, hoặc là một tờ giấy kèm theo cây bút để xin chữ kí. Cơ mà không, bóng dáng bé nhỏ ấy chẳng làm gì cả, vẫn cứ lặng yên đứng đó, vẫn cứ ẩn mình sau cái cây. Luhan bỏ đi, lần này quyết không quay lại nữa. Nhưng anh phát hiện ra rằng, người đó cứ tiếp tục theo anh. Khó chịu và bực bội dần xen lấn tâm trạng vốn đang cảm thấy thật bình thản. Anh dừng lại, cái bóng ấy cũng dừng lại, anh bước tiếp, cái bóng ấy cũng lẽo đẽo theo. Hai người, một trước một sau, một chậm chạp, một nhanh chóng.

Dần dần, Luhan cảm thấy chuyện này thật thú vị, anh vu vơ hát một vài câu, nhân cơ hội người đó không để ý, anh nhanh chóng bỏ chạy vào cái hẻm gần đó. Cái bóng dáng bé nhỏ ấy ngây ngốc đứng im, không đuổi theo. Anh thở hồng hộc, ghé mắt ra nhìn. Người ấy vẫn đứng yên như pho tượng, hơi thở trắng hiện rõ trên không trung.

-        Sao lại theo tôi? – Tựa lưng vào vách tường, anh lên tiếng.

Im lặng. Không một ai trả lời anh.
Luhan đưa mắt ra nhìn lần nữa, chợt giật mình. Mái tóc lù xù kia đột ngột xuất hiện, tay trái giơ ra đưa cho anh một cái bánh mì còn đang nóng, còn tay phải có một sợi dây chuyền. Anh hốt hoảng, tìm trong túi một thứ gì đó.

-        Của cậu. – Âm thanh của người đối diện chợt run run. Có lẽ vì lạnh – Rớt trong tiệm bánh.

Người đó trả lời ngắn gọn. Luhan nở nụ cười cứng ngắc nhận lấy sợi dây chuyền, anh dự định sẽ giải thích, nhưng chưa kịp nói, người đó tiếp tục lên tiếng:

-        Cái này… - Mái tóc lù xù kia ngập ngừng, đưa cho anh cái bánh – Tặng cậu, vất vả rồi. Đừng quá sức, cố lên nhé. Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi.

Luhan ngơ ngác nhìn người đối diện đang có ý định bỏ đi. Anh nhanh chóng kéo tay cậu ta lại, rồi mỉm cười:

-        Chào cậu, tớ là Luhan!

-        Han. – Mái tóc xù lù vội lấy tay lau vào cái áo rồi giơ lên – Tớ là MinSeok.

Một dòng diện xẹt ngang qua cơ thể. Anh đứng ngây ra. Trước đây, Luhan rất ghét ai gọi mình thân mật như vậy, nhưng mà người này, người có mái tóc bù xù, khuôn mặt ửng đỏ đang đứng trước mắt ấy, đôi môi mọng của cậu ta chỉ thốt lên “Han”, anh lại không thấy tức giận, mà chỉ là, một cái gì đó, chua xót, đau đớn, lấp đầy lồng ngực.

“MinSeok ư? Một cái tên sao nghe lạ mà quen đến thế?” Anh thầm nghĩ.

Chợt, đầu anh nhói lên, những kí ức mơ hồ vụn vặt trước đây anh gặp, bỗng kéo về.

“Là khi anh gặp em…

Anh cảm thấy thời gian như ngưng lại…

Em toả sáng trong thế giới vấy bẩn, ô uế này…

Em à, em vẫn xinh đẹp như vậy…

Đôi mắt ấy lóng lánh như nước của em mãi luôn làm anh xuyến xao…

Hãy cho anh biết câu trả lời, để anh biết mình có nên tiếp tục hay từ bỏ…

Em như thiên thần trên trời, và anh nguyện làm đôi cánh để em có thể bay…

Em à, anh yêu em…”


Bài hát chợt vang lên trong suy nghĩ, từng câu từ quen thuộc, từng lời nói thân thương, tất cả tất cả sao đáng quý đến vậy, sao đau đớn đến thế?



Tác giả: 1791999    Thời gian: 14-6-2015 03:48 PM
Thế là chị tính del cái bên kia phỏng
Ôi chap 1 chắc là mới nên ngắn quá
Nghe khúc đầu tưởng miêu tả phim kinh dị ko
Lú Hàn anh thật trẩu quá đi!
Cảm ơn ss nhá

Tác giả: GEG    Thời gian: 14-6-2015 05:13 PM
Văn phong em trôi chảy nhiều rồi.

Đó có phải là nhờ công của ss k vậy ? ^^ (cho ss cười cái)

Cơ mà ngắn quá không đã...

Cho người ta xin một tí niềm vui đi !

A vậy ra tên thật của e là Hi Quang à ?
Tác giả: hiquang71    Thời gian: 20-6-2015 10:46 AM


2. Là khi cậu biến mất...


Tỉnh giấc, Luhan phát hiện mình đã được đưa vào bệnh viện tự lúc nào. Mùi cồn xộc thẳng vào cánh mũi, máy điều hòa vẫn phát ra tiếng thả gió đều đều, giọt nước trong chai truyền vẫn tí tách rơi một cách chậm rãi. Anh mệt rồi, những kí ức vụn vặt cứ bỗng chốc hiện về làm anh không thể kiềm lại cơn đau nhức. Luhan vẫn đều đặn uống thuốc, vẫn đều đặn đi bác sĩ khám, dù anh không nhớ người trong giấc mơ kia là ai, dù anh không biết người đó có tầm quan trọng với cuộc sống của anh như thế nào, nhưng anh vẫn hi vọng, nếu có thể quên, anh sẽ đồng ý buông tay quá khứ ấy. Anh nhẹ nhàng xuống giường, kéo theo cây truyền nước. Tiếng dép vang lên lạch bạch mỗi lần anh đi. Mở cửa, Luhan phát hiện có người ngồi chỗ hàng ghế trước cửa phòng bệnh, vẫn mái tóc bù xù kia, vẫn chiếc khăn choàng cổ che lấp mặt.

- MinSeok?

XiuMin nâng mí mắt như muốn sụp xuống vì buồn ngủ lên, rồi hoảng hốt đứng dậy.

- Han! Tỉnh rồi sao?

Khẽ cười, anh nghiêng đầu nhìn cậu:

- Cậu ở đây lúc nào? Tớ ngủ đã bao lâu?

- Một đêm.

- Ồ... Vậy là cậu ở đây cùng với tớ từ tối qua à?

XiuMin không nói, đôi mắt nhìn anh chăm chú, ánh mắt ấy hiện lên chút buồn.

- Cậu sao vậy?

Luhan nâng tay lên định chạm vào má người đối diện...

- Han? Cậu làm gì ngoài này? Trời còn lạnh lắm vô trong phòng đi! - Tiếng cô gái nào đó như muốn hét lên, cảnh báo anh.

- Young Ji? - Luhan nhìn theo hướng có tiếng nói - Đừng gọi tớ là Han.

- Cậu đang nói chuyện với ai vậy?

Young Ji bước nhanh về phía anh, ngó nghiêng. Luhan quay lại nhìn và khẽ giật mình. Người đó biến mất rồi, MinSeok đã đi từ lúc nào chứ? Ánh mắt Young Ji trở nên tò mò hơn, cô kéo anh vào phòng và hỏi anh đã nói chuyện với ai, hay là bị mộng du nên mới lầm bầm một mình.

- Đâu có! - Luhan đăm chiêu suy nghĩ, anh tựa vào chiếc gối được đặt ở đầu giường - Rõ ràng là cậu ấy vẫn đứng đó mà.

- Đứng đó? - Cơ mặt Young Ji như tụ lại một chỗ, cô vội vã ngồi xuống - Đứng đó là đứng chỗ nào? Mà cậu đã nói chuyện với ai cơ?

Luhan không trả lời cô, trong đáy mắt có chút lo lắng. Cậu ấy hình như đang gặp chuyện không vui. Chắc vậy! Anh khẽ thở dài, đưa mắt nhìn ra phía cửa sổ. Từng chiếc lá khô thả mình xuống đất không luyến tiếc, anh hi vọng những giấc mơ kia, những kí ức kia, cũng giống như chúng, cũng buông anh ra, cũng rời khỏi anh không bận lòng.

- Han à...

- Đã nói đừng gọi tớ là Han rồi! - Luhan trở nên cáu gắt.

- Một năm rồi, nếu cậu muốn nhớ, thì hãy nhớ đi, đừng hành hạ bản thân mình như vậy. - Young Ji nhìn anh bằng ánh mắt chứa đựng nhiều đau khổ.

Luhan chợt im lặng, trong tim bỗng có gì đó nhói lên. Ừ, anh cũng muốn quên, quên đi tất cả quá khứ để bắt đầu những điều mới, nhưng tại sao anh lại không thể. Người đó là ai? Chuyện gì đã xảy ra với anh? Anh không thể nhớ, vậy nên, cho dù có bắt anh cố gắng, anh cũng không làm được. Luhan cầm điện thoại lên rồi bỗng áp vào tai nghe. Đầu bên kia, tiếng thở thì thào, anh có thể tưởng tượng ra có một người đang đứng trong trời buốt giá với hơi thở hiện rõ trên không trung, bàn tay muốn đông cứng lại vì lạnh.

- Chào cậu, một lần nữa. Đừng quên tớ nhé!

Cơ thể anh như có một dòng điện chạy xẹt ngang qua. Là MinSeok, Kim MinSeok. Nhưng tại sao cậu ấy lại nói như vậy?

- Luhan? Cậu sao vậy? Cậu nghe gì đấy? Làm gì có cuộc gọi tới nào mà cậu lại nghe máy như thế? - Young Ji ngơ ngác nhìn anh.

Anh giương mắt lên nhìn người đang ở cạnh giường bệnh của mình, trong suy nghĩ hiện lên hàng loạt câu hỏi muốn được ai đó trả lời: "Young Ji à! Cậu có biết XiuMin không? Kim MinSeok ấy! Cậu ấy nói chào tớ lần nữa..."

- Cậu... quẫn trí rồi sao? Cậu bị gì vậy? Luhan à! Cậu đang nói về MinSeok đấy ư? Nhưng tại sao cậu lại nói cậu ấy chào cậu? Han à! Han! Tỉnh lại đi! - Young Ji gào lên đau đớn - Tốt nhất là đừng nhớ gì hết nữa! Cậu không cần nhớ nữa đâu.

- Ý cậu là gì? - Luhan khẽ thở dài nhìn Young Ji.

- Cậu... làm ơn, hãy tỉnh táo lại, làm ơn! - Cô nhìn anh với ánh mắt dường như là van nài. - Làm ơn, tớ xin cậu.




"Những bông tuyết trắng...

Tung bay trên nền trời...

Chúng thật tuyệt đẹp...

Là khi, cậu đứng giữa mùa tuyết rơi..."


Tác giả: 1791999    Thời gian: 20-6-2015 10:55 AM
Vừa đúng lúc ha
Vậy là anh già chết rồi à?
Hannie bị sốc quá nên hóa ảo tưởng
Còn Young Ji là ai?
Tuy chap của ss ngắn
Nhưng khá dễ đọc
Tuy nhiên ss làm rõ bối cảnh thì sẽ thu hút hơn
Chẳng hạn như chap 1 ko rõ ràng lắm
Thế thôi, yêu ss nhé

Tác giả: GEG    Thời gian: 22-6-2015 07:52 PM
Luhan hình như bị ảo tưởng giống như nhân vật của Jo In Sung trong It's ok that love vậy.
Nhân vật Xiumin thực sự rất bí ẩn. Giống như kẻ chỉ tồn tại trong tưởng tượng của kẻ "bệnh hoạn" như Luhan.
Càng nghĩ càng thấy đặt biệt...nhưng mà
...ngắn quá...
Tác giả: hiquang71    Thời gian: 23-6-2015 05:47 PM


3. Hãy cho tớ một cơ hội, cơ hội để yêu cậu thêm lần nữa:

" - Han à, tớ thấy tội nghiệp nam diễn viên này quá. Anh ấy yêu, mà phải chứng kiến người mình luôn quan tâm tổ chức đám cưới.

- Này, người đó yêu con trai đấy!

- Thì đã sao, yêu là không biệt giới tính!

- Ừ, tùy cậu. "


" - Này Han, cậu thích cô gái đó sao?

   - Cô ấy trông cũng được mà!

- Ừ, nhưng còn tình cảm của cậu?

- Cậu nghĩ sao thì nghĩ, tùy cậu."



" - Han, tớ muốn ở cạnh cậu.

- Thì cậu đang ở cạnh tớ đấy thôi!

- Theo một nghĩa khác.

  - Nghĩa nào mà chẳng được. Cậu thích như thế nào thì như thế đó."




" - Han à!

- Ừ!

- Han!

- Có chuyện gì?

- Nếu tớ biến mất, cậu sẽ như thế nào?

- Thế nào là thế nào? Chắc cũng sẽ bình thường như vậy thôi!



"- Hãy nhắm mắt lại đi Han! Cậu thấy ai vậy?

- Một màu đen! Chẳng thấy gì cả!

- Vậy ư? Nhưng không hiểu sao, tớ lại thấy cậu! Chỉ một mình cậu!"


Nước mắt tràn trên má. Anh nhớ lại rồi, nhớ lại quá khứ mà không hiểu sao bản thân lại quên đi, một quá khứ mà anh cố phủ nhận, một quá khứ đớn đau mà anh từng hi vọng đừng bao giờ nhớ lại, đừng bao giờ nhắc tới. Để quên một người, dễ đến vậy sao? Để xóa đi những hình ảnh đẹp đẽ từng yêu thương một người nhanh đến như thế sao? Anh vò mái tóc rối bù của mình, lấy tay xoa mạnh hai bên thái dương. Anh mệt rồi, thật sự rất mệt. Nhưng mà, làm sao đây? Không còn người đó luôn đứng bên cạnh anh, cười hiền lành với anh, sẽ nắm tay anh: "Mọi chuyện qua rồi, bước tiếp thôi!". Sẽ không còn nữa, không còn.
Nhìn Luhan đang cố làm đau chính mình, Young Ji chỉ có thể nhào lên, ôm lấy anh, nói như đang hét lên: "Han à, tớ xin cậu. Cậu khóc, tớ sẽ khóc, cậu cười, tớ sẽ cười. Nhưng mà, biết không Han, cậu biết không? Làm ơn, tớ xin cậu, đừng yên lặng như thế, vì tớ sợ, tớ sợ con tim tớ không chịu nổi."

"- Dây chuyền này! Tặng cậu! Quà sinh nhật đấy!

- Cám ơn!

- Cậu thấy trên mặt dây chuyền này không?

- L & M? Là gì thế?

- Tên tớ và tên cậu.

- Ồ!

- Giữ thật kỹ! Nhớ đấy!

- Ừ!

- Han à!

- Sao nữa?

- Chú nai con ôm bánh bao này...

- Cậu làm?

- Ừ. Tặng cậu!

- Làm gì mà nhiều vậy?

- Vì tớ sợ!

- Sợ gì?

- Nếu tớ có biến mất, thì cậu sẽ quên mất tớ!

- Không bao giờ.

- Thật chứ?

- Đúng vậy. Làm sao tớ không quên cậu được cơ chứ?

- Này!

- Ừ!

- Tớ đi đây!

- Tạm biệt!

- Tớ đi thật đấy!

- Phiền phức, đi đi!

- Tớ biết rồi! Đi nhé!

- Ừ, tạm biệt!"


"Tạm biệt, hay vĩnh biệt? Cậu đi rồi sẽ về, hay là rời khỏi cuộc sống của tớ?"

Luhan đẩy Young Ji ra rồi nhanh chóng bước xuống giường. Anh vớ cái áo khoác được đặt ở bên cạnh, vội vàng mặc vào. Young Ji với khuôn mặt đầy nước mắt, cố la toáng lên gọi bác sĩ tới, dù vậy, không gì có thể ngăn được anh cả. Anh sẽ đi, đi tìm MinSeok, đi hỏi cậu ta tại sao lại biến mất, tại sao lại giấu anh về căn bệnh mà cậu ta đang mang? Tại sao? Anh sẽ cho cậu ta cơ hội giải thích, sẽ cho cậu ta một lần nữa xuất hiện trước mắt anh để xin lỗi. Nếu không, anh sẽ giận, giận đến khi nào mà anh muốn. Nhưng mà, anh phải tìm MinSeok ở đâu?

Luhan chạy vội ra khỏi bệnh viện, bắt một chiếc taxi đến khu nhà đó, nơi mà anh và XiuMin từng có những kỉ niệm tuyệt đẹp không thể quên.



Tác giả: GEG    Thời gian: 23-6-2015 08:01 PM
Thực hư câu chuyện này rồi cũng sẽ rõ.
Nhưng hy vọng e cho nó một cái kết nhẹ.
Nếu k...ss sẽ khóc mất thôi
Ừ thì, em thật có khiếu khiến người khác phải buồn...

Tác giả: hiquang71    Thời gian: 8-7-2015 07:53 PM


4. Từng bông tuyết trắng:

Luhan bước vào căn phòng ấy, một nơi bụi bặm bám đầy trên bàn ghế, trên bệ cửa sổ, trên mặt sàn. Mọi thứ vẫn như vậy, không hề thay đổi, vẫn vị trí đó, vẫn giấy dán tường kia, vẫn cái tivi cũ kĩ, chỉ là thời gian đã đổi thay, nơi này chỉ còn mình anh đứng ở đây, nơi này, một mình anh. Luhan bước về phía trước, lấy mấy tấm vải trắng để đầy bụi bám kia lên. Anh cho mình thời gian để ngắm nhìn lại tất cả, một vẻ đẹp đã bị mờ phai bởi thời gian…

“Han, đã nói không phải đằng đó mà.”

“Han, tớ nói biết bao nhiêu lần rồi, không nấu ăn được thì đừng phá như thế chứ.”

“Han, tớ đang gọi cậu đấy, im lặng thế là sao?”

“Han à, tớ mệt rồi, đừng chạm vào tớ, tớ nổi giận thật đó!”

“Này Han, ăn rau đi nè! Lắm thịt thế là không tốt đâu!”

“Han ơi, tớ… khó chịu quá! Tớ ghét bản thân mình như thế này lắm!”

“Han à, Han, nếu tớ rời khỏi cuộc sống của cậu, cậu có giận tớ không?”


Từng câu nói, từng hình ảnh của XiuMin chạy qua suy nghĩ anh. Anh nhớ cậu, rất nhớ cậu. Nhưng giờ đây anh phải nói cho ai biết rằng cái nhớ nhung này khiến anh như phát điên lên. Nó khiến anh cảm thấy thế giới này thật ngột ngạt, khiến anh cảm thấy cuộc sống mình thật trống vắng, khiến anh cảm thấy, cảm thấy mình thật muốn nhìn thấy một ai đó, muốn chạm vào bàn tay đông cứng lại vì lạnh kia. Cảm giác đau đớn len lỏi vào trong lồng ngực, nó bóp chặt lấy con tim anh, như muốn ngừng đập, nó siết lấy tâm hồn anh, như muốn không cho anh bất cứ giây phút nào để quên những quá khứ đẹp đẽ mà tổn thương ấy.

Bước chân anh loạng choạng tiến đến chỗ đặt chiếc rương cũ. Chìa khóa trên sợi dây chuyền vẫn còn đó. Luhan nhẽ nhàng đưa nó vào cái ổ sắt đã gỉ.

“Cạch”

Mọi thứ như hiện toàn bộ trước mắt. Bức ảnh sắp chuyển màu ố vàng được anh cầm lên. Trên tấm ảnh, tất cả không thể mờ nhạt đi đâu được, hình ảnh anh và XiuMin đang khoác vai nhau chụp hình dưới trời tuyết rơi, đẹp, đẹp thật, nhưng đau đớn quá. Lật đằng sau, anh phát hiện có nét chữ được viết nắn nót, màu mực đã hơi mờ… Anh chợt cảm thấy mũi mình nghẹt lại, tất cả như nhòe đi vì nước mắt.

“Cậu là người quan trọng nhất với tớ! Hãy hạnh phúc nhé!”

Nước mắt cố ngăn lại bỗng rơi. Anh đã quên cậu, quên hoàn toàn cậu. Anh cảm thấy mình thật có lỗi. Trong khoảng thời gian anh lãng quên ấy, có lẽ trên bầu trời rộng lớn hàng vạn ngôi sao kia, luôn có một người dõi theo anh. Tim như bị hàng ngàn con dao cắt vào, rỉ máu.


“Cái chết vốn dĩ luôn đáng sợ, tất cả mọi người chỉ đang phủ nhận nó mà thôi.
Không phải vậy đâu! Việc ra đi mà để lại ai đó trên cõi đời này, điều đó mới là đáng sợ nhất….”



Anh loạng choạng bước ra khỏi khu nhà, trên tay cầm chặt chú nai con ôm chiếc bánh bao nhỏ. Từng bước từng bước, anh tưởng mình như đang say, say trong đau khổ, say trong xót thương. Mọi người vây lấy anh, giơ lên những điện thoại đời mới chụp hình anh, bàn tán về anh. Anh không nghe, thật sự lúc này anh không muốn nghe bất cứ điều gì hết. Hãy cho anh xin một chút thời gian, một chút thôi để anh bình tĩnh lại, để anh hít thở một ít không khí mang tên “bình yên”, chỉ một chút, một chút…

Họ đẩy anh, xô ngã anh, làm rơi thú bông mà anh trân trọng nhất. Họ giẫm lên nó, đá nó ra xa. Không được! Họ không có quyền làm như thế với vật mà anh quý trọng nhất. Anh len vào dòng người, mắt luôn dõi theo tìm kiếm chú nai ấy. Người hâm mộ, anh thật sự rất yêu quý họ, nhưng giờ đây, ngay phút này, anh muốn làm họ bị thương, vì anh nghĩ, họ đã làm tổn hại thứ quý giá nhất trong cuộc đời anh.

“TRÁNH RA!”

Anh gào lên, mặc kệ dòng người xô đẩy, mặc kệ  tiếng chụp ảnh đầy rẫy vang lên, anh lao đến chụp lấy con thú bông anh yêu quý. Nhưng trớ trêu thay, họ vẫn cứ đùn đẩy nhau, đá chú nai con ấy ra giữa đường. Luhan trơ mắt nhìn những chiếc xe ô tô đi ngang qua đè lên nó. Anh đau đớn. Thật sự đau đớn. Anh chỉ xin họ một chút bình yên, nhưng sao lại khó khăn đến thế. Bất chấp xe nhiều đến bao nhiêu, anh vẫn lao mình ra chụp lấy thú bông ấy.

“Két!”

“Á!”

Lấy được rồi, anh đã lấy được nó rồi. Anh mỉm cười. Một dòng chất lỏng màu đỏ chảy từ trán xuống khóe mắt, hòa cùng giọt nước trong tim anh. Anh thả mình xuống đường, đưa mắt lên nhìn bầu trời. Từng bông tuyết trắng buông xuống. Chúng chạm vào má anh, lướt qua mái tóc anh, đọng trên quần áo anh. Cậu thấy không MinSeok, tuyết đã rơi rồi.

Luhan cảm thấy có một bàn tay nắm lấy tay anh, rồi một khuôn mặt quen thuộc xuất hiện. XiuMin đang cười, đang hà hơi vào bàn tay đông cứng của anh và cậu. Lâu lắm rồi mới thấy cậu như vậy, anh đưa tay còn lại chạm vào má cậu. Hình ảnh XiuMin như nhòa đi. Không! Anh không muốn mình nhắm mắt ngay lúc này, anh phải ngắm nhìn XiuMin của anh. Anh không cho phép bản thân mình để mất cậu lần nữa. Mí mắt dần dần xụp xuống cho dù anh cố gắng gượng. Giọng anh khàn đặc, vang lên như muốn nói cho XiuMin nghe, cũng như muốn nói cho anh nghe: “Đợi tớ một chút, chỉ một chút thôi!”
Nhưng trong đời, còn bao nhiêu cơ hội “một chút” nữa?

Tai anh ù đi, vang lên tiếng la hét của những người xung quanh. Tiếng xe cấp cứu to rồi nhỏ dần và tắt hẳn. Nhưng mà, còn cần gì nữa…

“MinSeok à, tuyết rơi rồi!”


Tác giả: 1791999    Thời gian: 8-7-2015 08:13 PM
Uế? Cái này đã kết thúc chưa hay là...
Hannie à, sao lại như vậy
Em chả thấy cái điều kì diệu ở đâu cả
Cuối cùng cho 2 đứa die như thế rõ là tử tế cơ
Và bởi vì mỗi chap đều ngắn
Nên chưa kịp tận hưởng hết tâm tư tình cảm của hai đứa

Tác giả: GEG    Thời gian: 8-7-2015 10:28 PM
Ừ thì tuyết rơi rồi
Nhưng điều kì diệu có lẽ chap sau sẽ rõ nhỉ?
Vẫn buồn, vẫn ngắn, vẫn cô độc từng câu chữ e à.
Tình yêu này, dù là tưởng tưởng trong mắt Han, thì nó vẫn thật đẹp
Yêu em !!
Tác giả: hiquang71    Thời gian: 9-7-2015 10:41 AM


Ngoại truyện 1: Nhắm mắt lại, tớ chỉ thấy cậu, một mình cậu

Tôi ngước mắt lên nhìn bầu trời đen thẳm, khẽ lấy tay đưa lên phần ngực trái của mình. Có lẽ, sẽ mau đến thôi, một ngày nào đó, trái tim này sẽ ngừng đập. Đứng dậy, kéo khăn choàng cổ lên cao, tôi chậm rãi bước về phía con hẻm nhỏ. Trời chuyển đông, gió từng đợt thổi qua se lạnh, nhưng có thể không còn cơ hội nào, để cảm nhận sự buốt giá len lỏi trong từng tấc da này lần nữa.

“Oạch!”

Tôi va phải một người, khiến cho người đó té xuống. Thay vì rối rít xin lỗi như thường lệ, tôi chỉ thở dài và nhìn về phía người đó. Tuyết bỗng rơi. Những bông tuyết xinh đẹp trắng xóa buông mình tung tăng trên nền trời. Người bị té đó ngồi trên mặt đất, các cơ mặt như tụ lại một chỗ, màu tóc cam đỏ của cậu ta nổi bật trên những bông tuyết. Không hiểu nổi bản thân mình, tôi lại đưa tay về phía cậu, rồi khẽ cười, nói một câu nói mà bản thân không hề ngờ tới:

“Chào cậu! Tôi là Kim MinSeok.”

Đáy mắt cậu ta thoáng lên tia ngạc nhiên, nhưng nhanh chóng thay vào đó là vẻ bất cần. Cậu nắm lấy tay tôi, cất giọng trầm khàn ấm áp:

“Luhan!”

Và tôi và cậu quen nhau từ đấy.

Những tháng ngày bên Luhan, tôi cảm thấy cuộc mình không còn lẻ loi nữa, nhưng tôi lại bắt đầu sợ hãi, sợ một lúc nào đó, con tim này bỗng thôi đập, tôi biến mất khỏi cuộc sống cậu, và cậu, sẽ quên tôi.

Tôi hiểu rằng tình cảm mình dành cho Luhan không đơn giản chỉ là một người bạn với một người bạn, nó hơn thế. Tôi vừa muốn nói cho cậu rõ, lại vừa không. Nếu Luhan biết điều này, có lẽ cậu sẽ đột ngột rời khỏi tôi, hoặc có lẽ, chúng tôi sẽ tiến thêm được một bước nữa, nhưng mà tôi lại không đủ can đảm để đánh cược, để đổi lấy tình cảm của mình để biết đáp án, không đủ. Giấu nhẹm tình cảm của mình xuống đáy tim, tôi tự nhủ: “Chỉ cần nhìn cậu hạnh phúc, thế là ổn rồi!”

Đến một ngày, một ngày trời âm u, từng áng mây đen lang thang trên nền trời, cứ đi qua đi lại như đang khiêu khích tôi. Ngồi trong căn phòng bệnh, nghe bác sĩ nói rất nhiều điều, nhưng trong đầu tôi chỉ văng vẳng một chuyện mà bản thân không nghĩ sẽ nhanh đến như thế: Tôi sẽ rời khỏi Luhan, khỏi cuộc sống mà vốn tưởng như không còn níu kéo điều gì này, chẳng bao lâu nữa.

Tôi chỉ mới bắt đầu yêu thương, chỉ mới thấy cuộc sống này có một chút hồng xinh đẹp, thì ông trời đã phũ phàng phủ lên nó màu xám ngắt và đen thẳm. Nếu như vậy, tôi thà ước mình không được gặp cậu, ước mình sẽ nhanh chóng rời đi.



“Han à, nếu tớ biến mất, cậu sẽ như thế nào?”

Đứng trước cậu, tôi cất giọng nghèn nghẹn, một chút hi vọng, à không, phải nói là rất nhiều kỳ vọng được đặt nhiều vào câu trả lời của cậu. Tôi nhìn theo từng cử chỉ, ánh mắt để cho bản thân một chút suy nghĩ là mình còn may mắn lắm. Nhưng mà, câu trả lời của cậu…

“Thế nào là như thế nào? Chắc cũng sẽ bình thường như vậy thôi!”

Tự an ủi mình, tôi mỉm cười, ngăn nỗi chua xót đang dâng lên trong lòng ngực. Đúng, bình thường thôi, vì tôi chẳng là gì với cậu cả, chẳng là gì. Vậy nên, tôi có lý do để rời đi rồi. Nhưng không hiểu sao bản thân lại không cam lòng, tôi nghĩ mình cần phải nói cho cậu biết tình cảm của mình, nhưng như thế sẽ thay đổi được gì đây? Tôi nhìn Luhan, cậu vẫn chăm chú nhìn vào màn hình điện thoại với trò chơi yêu thích nhất. Tôi cũng từng hi vọng mình cũng là trò chơi đó, để Luhan có thể quan tâm tôi mỗi ngày, như cậu cũng quan tâm nó vậy.

“Này” - Tôi cất tiếng, gắng chặn nước mắt đang chực trào rơi.

“Ừ” - Luhan vẫn không chú ý đến tôi.

“Tớ đi đây.” - Tôi vẫn nhìn cậu.

“Tạm biệt.” - Luhan hờ hững trả lời.

“Tớ đi thật đấy!”. - Tôi chỉ hi vọng cậu giữ lại tôi. Chỉ một chút thôi, một chút, thì chắc chắn tôi sẽ không rời đi.

“Phiền phức, đi đi!" - Cậu bắt đầu nổi cáu, trả lời tôi.

“Tớ biết rồi, đi nhé!”. - Tôi biết bản thân mình không nên hi vọng về cậu vì bất cứ điều gì.

Một lần nữa, câu trả lời của Luhan lại dằn xé con tim vốn dĩ đập chậm hơn bao người khác.

“Ừ, tạm biệt!”

Tôi nhìn cậu, ánh mắt hiện rõ vẻ luyến tiếc không rời. Tôi chỉ muốn nhìn cậu, vì có lẽ sẽ không bao giờ còn cơ hội “một chút” này nữa.

--

Nằm trên giường bệnh nhân, ngày hôm nay có lẽ là ngày cuối cùng tôi nhìn thấy bầu trời này, những bông tuyết này. Từng giọt chất lỏng chảy xuống tóc mai, một vài giọt bướng bỉnh đọng vào khóe môi tôi, chua chát. Cảm giác đau đớn lại dằn xé con tim tôi. Nhưng tôi nhất quyết phải nhìn ra bầu trời kia, màu trắng của nền trời, hòa quyện cùng những bông tuyết. Tôi lại nhớ cậu rồi, nhớ rất nhớ. Nhớ khoảnh khắc cậu mỉm cười, nhớ từng câu nói cậu trách mắng, tôi lại muốn gặp cậu, nói cho cậu biết tôi thích cậu đến nhường nào, nói cho cậu hay cậu hãy giúp tôi nghĩ cách để con tim thôi đớn đau vì cậu nữa.
Mọi thứ trước mắt như mờ nhòa đi. Tôi không còn ngửi thấy mùi cồn xộc vào cánh mũi nữa, mà thay vào đó lại là mùi tươi mới, lạnh lẽo của tuyết. Tôi không còn nghe thấy tiếng “tít… tít…” dồn dập vồn vã của cái máy đo nhịp tim nữa, mà thay vào đó, tôi nghe thấy tiếng cậu gọi tên tôi…

“MinSeok à, MinSeok, tuyết rơi rồi!”

Ừ, tuyết đã rơi, nhưng có lẽ tôi sẽ chẳng bao giờ thấy nó rơi nữa. Từng bông tuyết trắng tung tăng trên nền trời, thật đẹp. Thật đau đớn.
Tôi mất dần đi ý thức, đôi mắt dần dần nhắm lại, nhưng dáng vẻ của cậu lại hiện lên, cậu đang cười với tôi. Cảm thấy bản thân thật may mắn, tôi chạy theo hình bóng cậu xa dần.



“Han à, nhắm mắt lại, tớ chỉ thấy cậu, mỗi một mình cậu!”


Tác giả: 1791999    Thời gian: 9-7-2015 12:12 PM
Èo em ko thích Xiumin ôm nhiều thứ ra đi vậy đâu
Ngoại truyện này cho em hiểu thêm về phần gặp nhau của hai người
Cũng như những đắn đo suy nghĩ của Xiumin khi cuộc sống gần như chấm hết
Đột nhiên lại tìm được người mà mình yêu thương
Min thích Han lắm, nhưng cũng xa Han rồi
Đúng là chỉ có nhắm mắt lại mới nhìn thấy Han

Tác giả: hiquang71    Thời gian: 10-7-2015 03:42 PM


Ngoại truyện 2: Luôn đứng phía sau dõi theo cậu. (1)

Tôi và Luhan là bạn thanh mai trúc mã. Tôi cũng không dám chắc khoảng thời gian mình thầm mến cậu tự lúc nào. Như những câu chuyện tình yêu khác, tôi đã rất hi vọng mình sẽ là một nàng công chúa trong cổ tích, và cậu sẽ là bạch mã hoàng tử luôn đứng bên cạnh tôi. Tôi bắt đầu ảo tưởng và vẽ ra tương lai tuyệt vời chỉ có hai đứa.

Luhan luôn được các bạn gái yêu thích, và tôi là cô nàng duy nhất là phái nữ bên cạnh cậu. Hàng ngày, tôi luôn ăn hàng chục hũ giấm chua vì lý do, cậu quá quan tâm tới những người khác. Tôi muốn trong mắt cậu chỉ có tôi, một mình tôi. Tôi ích kỷ, tôi hẹp hòi, vậy nên, tôi luôn giấu diếm ném hết món quà mà cậu được tặng, luôn gây gổ với những cô nàng có ý định tỏ tình với cậu. Cũng vì lẽ đó, xung quanh tôi đã bớt đi rất nhiều tình địch.

Đến một ngày, ngày mà cuộc đời Luhan xuất hiện thêm một người. Người đó là Kim MinSeok, một chàng trai so với hoa còn xinh đẹp hơn. Cũng từ đấy, Luhan trở nên thay đổi. Nhưng tôi lại không hề cảm thấy lo lắng, vì nghĩ, giữa con trai với con trai chỉ có thể có tình bạn. Nhưng, những ngày sau đó, tôi lại nghe nhiều tin không hay về Luhan và MinSeok, họ bị đồn thổi rằng yêu nhau. Chuyện này thật buồn cười, như vậy mà cũng có thể nghĩ ra. Tôi tặc lưỡi, nhìn những bình luận trên diễn đàn trường mà chỉ có thể lắc đầu. Nếu cứ có những tin không hay này xảy ra, thì Luhan sẽ khó mà ra mắt.

Tôi đến nhà tìm Luhan. Cậu vẫn ngồi đó chơi trò chơi yêu thích. Tôi khẽ khàng cười, tiến lại ngồi cạnh. Từ tốn rót cho mình ly nước, tôi chậm rãi lên tiếng.


“Han này!”

“Young Ji à, tớ nói rất nhiều lần rồi, đừng gọi tớ thân mật như thế, Luhan là được!” – Cậu trả lời tôi mà đôi mắt vẫn dán vào màn hình điện thoại. Tôi giật lấy và quăng nó ra xa, kéo khuôn mặt cậu quay về phía mình, để cậu nhìn vào mắt tôi.

“Tớ nghe nói chuyện này buồn cười lắm!”

Luhan nhăn nhó, cậu gỡ bàn tay tôi đang bóp má cậu xuống, rồi cười lạnh lùng:

“Nếu buồn cười thì cứ để cho cậu cười thôi, mắc gì tìm tới tận đây mà kể cơ chứ?”

“Không!” – Tôi khẳng định chắc nịch – “Vì nó liên quan tới cậu!”

Cậu nhướn mắt, tỏ vẻ “ừ tớ đang nghe đây”, được tín hiệu, tôi tiếp tục câu chuyện đang dở.

“Có người dám đăng lên diễn đàn trường ghi rằng cậu mà XiuMin yêu nhau.”

Tôi im lặng dõi theo thái độ của cậu, chỉ hi vọng rằng cậu sẽ nổi giận, mắng tôi lại đi xem ba cái vớ vẩn ở đâu đâu, rồi khẽ xoa đầu tôi, nhắc tôi đừng tin những điều đó. Nhưng lần này, Luhan lại cười. Nụ cười của cậu tựa như gió xuân ấm áp tràn vào trái tim tôi, dằn xé nó. Đáy mắt cậu hiện lên sự vui vẻ và hạnh phúc. Nếu như vào những ngày khác, cậu dành tặng tôi nụ cười như lúc này, thì tôi chắc chắc nhủ lòng sẽ không bao giờ buông cậu ra, nhưng đằng này, lại là ngày hôm nay, vào ngay lúc tôi nói cậu và XiuMin yêu nhau, cậu lại cười. Tôi hoảng hốt, không thể tin vào mắt mình, không thể ngờ rằng câu chuyện mà tôi nghĩ điều ấy lại xảy ra. Cậu lên tiếng, phá tan sự tĩnh lặng ngột ngạt đang dần bao trùm.

“Như vậy thì đã sao?”

Tôi run rẩy, cố sức gằn giọng mình xuống, gắng không cho những giọt nước chực trào rơi, tôi đè nén nỗi sợ hãi trong lòng vẫn tiếp tục hỏi câu hỏi mà vỗn dĩ đã có đáp án.

“Cậu… nói gì?”

Luhan lại cười, nụ cười cậu khiến nỗi chua xót dâng lên trong lồng ngực tôi.

“Tớ thích cậu ấy!”

Hoàn toàn sụp đổ, tôi hoàn toàn sụp đổ. Hi vọng mong manh kia bị cậu đánh nát đến mức không còn tàn dư đọng lại. Lần này, người cười lại là tôi. Tôi cười đau đớn, cùng với những giọt chất lỏng đắng chát chảy từ khóe mắt xuống miệng. Tôi bám chặt gấu áo sơ mi của cậu, khiến nó nhăn nhúm. Tôi gằn lại từng chữ:

“Cậu điên rồi! LUHAN! CẬU ĐIÊN THẬT RỒI!”

Luhan không tức giận, đáy mắt cậu hiện lên nỗi buồn bã mà tôi không ngờ tới.

“Ừ, tớ điên, vì điên nên mới thích cậu ấy!”

Cậu nói thản nhiên, thản nhiên như thể đang kể về một câu chuyện của người khác vậy. Luhan vẫn không hất tay tôi ra, vẫn để móng tay tôi bấm sâu vào da thịt cậu.

“Cậu có biết cậu đang nói gì không?”

“Tớ biết!”

Tôi lại cười, nụ cười tự giễu bản thân, tại sao ngu ngốc đắm chìm vào câu chuyện cổ tích vốn dĩ công chúa mãi mãi không là tôi.

“Cậu biết không Han? Tôi đã thích cậu từ rất lâu rồi!”

“Ừ!”

“Cậu biết? Cậu biết vậy thì tại sao lại không bao giờ cho tôi một cơ hội nào?”

Lần này, cậu lại im lặng. Sự yên lặng đến thật đáng sợ. Tôi nín thở chờ câu trả lời của cậu. Thời gian ngắn ngủi ấy, như đang ngừng lại.

“Trái tim tớ nhỏ lắm!” - Luhan khẽ thở dài, ngước lên nở một nụ cười, đáy mắt ánh lên sự bất đắc dĩ. “Nên chỉ có chỗ cho một người!”

Một người ư? Haha. Đau đớn thế? Thật đau đớn quá! Tôi gào lên như con thú hoang vừa bị bắn. Tôi vùng vẫy trong biển tình lâu như thế, vậy mà giờ đây lại bị đuối sức, lại bị hụt chân. Tôi chật vật kéo áo cậu, vừa cười vừa khóc.

“Cậu đùa ư? Cậu đùa tôi sao? Tôi đã dành tình cảm của mình ngần ấy năm trời cho cậu, vậy mà cậu lại nỡ lòng nào đối xử với tôi như thế?”

Tôi nhìn cậu, cậu nhìn tôi. Chỉ cần cậu nói một câu nào đó, hoặc là an ủi vỗ đầu tôi, chỉ khẽ cười và bảo rằng tất cả chỉ là trò đùa. Nhưng mà cậu lại đứng dậy, rời đi như chưa có chuyện gì xảy ra. Cậu thật tàn nhẫn, tàn nhẫn đập tan hi vọng của tôi, tình yêu của tôi, đốt nó thành mảnh tro tàn rồi ném nó đi cho gió. Haha, tôi đang kỳ vọng điều gì đây?

Tôi vừa cười tự giễu, vừa gào khóc. Tôi chỉ biết một điều là, trước khi cậu rời đi, cậu chỉ bỏ lại cho tôi một thứ, đó chính là hai chữ: “Xin lỗi.”

Xin lỗi ư? Cậu làm gì có lỗi, người có lỗi chỉ có thể là tôi, vì tôi, đã yêu cậu quá nhiều!


Tác giả: GEG    Thời gian: 11-7-2015 07:02 AM
Uhm. Ss vẫn đang trông chờ ở điều kì diệu e à. Ngoại truyện mới xuất hiện thì có lẽ mọi thứ thật muộn màng

Chắc vậy, chỉ bởi đằng nào e cũng đang kể lại. Cứ như là một câu chuyện khác. Để rồi có một cái kết khác không phải cái chết của cả hai nhỉ ?!

Buồn thì buồn cho Youngji. Nhưng cũng thật đáng thương cho cô gái vô hình trong trái tim người khác. Chỉ bởi câu chuyện này không phải dành cho cô ấy.

Cứ viết tiếp, để cái kì diệu xảy ra. Cho nhau nụ cười, có lẽ, cái tình mới thấm buồn. Không phải cứ khóc là buồn đâu em à

Ss chờ !
Tác giả: hiquang71    Thời gian: 13-7-2015 04:07 PM


Ngoại truyện 2: Luôn đứng phía sau dõi theo cậu. (2)

Tôi đắm mình vào những bài nhạc dance khó nghe, lắc lư cơ thể trong điệu nhảy mà bản thân chưa bao giờ thử. Đưa chiếc ly cổ cao chứa chất lỏng đỏ sậm lên miệng, vị đắng chát lan tỏa, cay xè, chảy vào cuống họng. Tôi thỏa sức để bản thân mình quay cuồng một lần. Dần dần, tôi thấy mọi thứ như nhòe đi trước mắt, màu sắc rực rỡ của ánh đèn đang mờ dần và màu đen thay vào đó. Tôi ngã vật xuống mặt sàn, chỉ vừa kịp nghe thấy tiếng hét và tiếng nói cuống quýt gọi người, tôi lịm đi.

Tỉnh giấc, tôi phát hiện mình đang ở bệnh viện. Cảm giác chua xót kéo về, chẳng một ai bên cạnh tôi cả, ngay cả cậu, cũng không. Tôi giận mình lại nhớ đến Luhan, giờ đây, tôi sẽ không cho phép bản thân một phút giây nào nhớ tới nữa. Nhưng mà, nếu Luhan biết tôi ở bệnh viện, thì liệu có lo lắng chạy đến đây quan tâm tôi? Tự dưng, tôi thèm nghe tiếng Luhan mắng trách, tiếng cậu la rầy, tôi thèm bát cháo trắng thơm phức mà cậu hay nấu cho tôi mỗi khi tôi bị bệnh, thèm mỗi lần cậu thức khuya ở cạnh giường bệnh với tôi. Cơ mà, tôi phải lấy nguyên cớ gì đây? Tôi chẳng là gì cả.

Thẫn thờ nhìn ra cửa sổ, tôi biết lý do mình vào bệnh viện. Xuất huyết dạ dày. Dạ dày tôi rất yếu, nên chưa bao giờ thử uống rượu mà cho dù có muốn uống, Luhan cũng sẽ ngăn cản tôi. Nhưng bây giờ, chẳng ai ở bên cạnh quan tâm tôi cả. Đơn độc, cảm thấy mình thật đơn độc. Cầm điện thoại lên, chỉ mong là nhìn thấy có một cuộc gọi nhỡ, hay là tin nhắn của Luhan, vậy mà, buồn cười thật, chẳng một thông báo nào hết. Tôi siết chặt nó, sợ khi nó bất chợt run lên mà bản thân mình không biết, tôi sẽ để lỡ cuộc gọi của cậu. Tôi lại chìm vào giấc ngủ.

Trong giấc mơ, tôi thấy mình được mặc bộ áo cưới thật xinh đẹp, đang tiến về lễ đài của tiệc cưới, và Luhan, cậu là chú rể đẹp nhất thế giới này, đang mỉm cười, xòe tay ra, sẵn sàng nắm lấy tay tôi. Tôi là cô dâu hạnh phúc, cầm lấy tay cậu, cùng cậu nhìn về phía chủ hôn đọc lời thề ước. Chủ hôn hỏi tôi trước, và tất nhiên, tôi chẳng để tâm ông ta nói gì, chỉ nhanh chóng gật đầu, vì tôi sợ có thể Luhan sẽ bỏ trốn. Nhanh chóng nhìn qua cậu, tôi nôn nóng đợi cậu trả lời. Khi chủ hôn hỏi câu hỏi như đã hỏi tôi, thay vì đồng ý, cậu lại quay sang nhìn tôi cười, nụ cười y hệt lúc tôi xác nhận cậu và XiuMin yêu nhau. Lòng tôi chợt lạnh đi. Luhan khẽ nói, rồi nhìn xuống khán đài:


“Tớ xin lỗi! Tớ không thể kết hôn với cậu!”

Luhan khẳng định, một lời khẳng định tàn xé con tim tôi. Và cậu bỏ chạy, chạy về phía cổng, nắm lấy tay người mà cậu yêu thương, biến mất. Tôi hét tên Luhan, cầu khẩn cậu, van xin cậu, hãy ở lại, một chút thôi, một chút thôi…

Tôi hoảng hốt ngồi dậy, phát hiện hai má mình đẫm nước, và trên gối ướt một mảng lớn. Khẽ thở dài, cảm thấy tay tê cứng, chợt phát hiện ra, à, tôi vẫn nắm lấy điện thoại, vẫn chờ cuộc gọi của cậu. Cười, lần này tôi lại cười, cười đau đớn. Tôi đặt tay trước ngực, rồi gào lên khóc. Rốt cuộc thì, trong giấc mơ, công chúa vĩnh viễn mãi không là tôi. Tình yêu của tôi chỉ là từ một phía, không bao giờ được đáp trả. Tôi lại tự làm đau chính mình rồi, lại để vết thương ở tim toét ra chảy máu nữa rồi.

“Ha ha, ha ha… A a a, hu hu.”

Tôi khóc, khóc thật thảm thương, thảm thương như hệt đứa trẻ bị cướp mất cây kẹo yêu thích. Sau đó, gắng kìm lại nước mắt, tôi bấm số điện thoại gọi cho cậu Tiếng “tút… tút…” kéo dài mãi, kéo dài như muốn kéo tôi phát điên lên.

“Sao vậy YoungJi?” – Luhan nhấc máy, từ tốn hỏi lại tôi. Cậu chẳng quan tâm tôi đi đâu, tôi như thế nào như trước, cậu quên mất tôi rồi.


Suy nghĩ đó cứ ập đến, nước mắt lại tuôn ra tưởng như không thể ngăn lại được nữa. Tôi bịt miệng ngăn tiếng nấc nghẹn, chỉ muốn khóc thật to.

“YoungJi à! Cậu đừng như vậy nữa, được không?” – Từ “được không” vang lên, như tiếng nài nỉ nhẹ nhàng, khiến lòng tôi đau cắt. Tôi nghe thấy tiếng thở dài ở bên kia đầu dây và nghe cậu tiếp tục hỏi tôi: “YoungJi, cậu có nghe tớ nói không? Xin cậu, đừng thích tớ nữa!”

Nỗi giận bùng phát, tôi như kẻ điên gào thét lên, ngăn Luhan lên tiếng:

“Tớ nghe… tớ nghe đấy! Tớ đang nghe đây! Đang nghe cậu nói đừng thích cậu nữa! Cậu điên rồi! HAN À, CẬU ĐIÊN RỒI! TỚ CŨNG THẾ, CŨNG ĐANG PHÁT ĐIÊN LÊN ĐÂY! ĐANG ĐIÊN VÌ CẬU! CẬU CÓ QUYỀN KHÔNG CHO TỚ PHÁT ĐIÊN LÊN SAO? CẬU CÓ QUYỀN KHÔNG CHO TỚ ĐƯỢC PHÉP THÍCH CẬU HAY SAO?’’

Tôi bấu chặt lấy tấm ga giường, khiến nó nhăn nhúm. Nước mắt tuôn ra, tôi hét lên bằng hết sức lực của mình:

“HAN À, TỚ XIN CẬU. XIN CẬU HÃY NHÌN VỀ PHÍA TỚ CHỈ 1 LẦN THÔI. XIN CẬU, xin cậu, một lần thôi…”

Giọng tôi nhỏ dần, thay vào đó là cơn nấc nghẹn, hình ảnh Luhan cười với tôi lại hiện lên.

“Cậu biết không Han? Tớ chỉ muốn gọi tên cậu mãi, gọi tên cậu mãi. Tớ luôn đứng phía sau cậu, luôn dõi theo cậu. Tớ chỉ chờ cậu ngoảnh lại nhìn tớ, giơ tay ra, kéo tớ đi song song với cậu. Tớ đã ước mọi thứ sẽ diễn ra như tưởng tượng, ước rằng trong tim cậu sẽ có tớ. Tớ ước sẽ được cơ hội ôm lấy cậu, ước được nấu cơm mỗi ngày chờ cậu đi làm về, tớ ước nhiều lắm. Nhưng mà… Haha…” – Tôi cười to, cười đau đớn, dòng chất lỏng đắng chát lại chảy vào miệng, tôi gào lên – “Vĩnh viễn, là vĩnh viễn mơ ước ấy không là hiện thực. Han à, tớ là người đến trước mà, tớ đến trước XiuMin, đến trước tất cả cô gái trên thế gian này. Tớ yêu cậu nhiều lắm, nhiều đến mức mà tớ nghĩ sẽ chẳng thể yêu ai thêm được nữa… Nhưng mà tại sao tớ không được gọi cậu như vậy? Tại sao chỉ có một mình XiuMin mới có thể gọi cậu là Han? Tại sao?”

Luhan im lặng, chưa vội trả lời tôi. Tôi có thể mường tượng ra trước mắt lúc này đây cậu như thế nào vào ngay lúc này. Cậu sẽ bóp trán, đáy mắt hiện lên nỗi buồn phiền vô tận. Cậu mệt mỏi ư? Tôi cũng vậy, cả hai chúng tôi đều thế.

“YoungJi” – Giọng cậu khàn khàn, đè nén tâm tư trong lòng – “Tớ đang tìm MinSeok. Xin đừng khiến tớ khó chịu thêm nữa. Làm ơn. Cậu hãy yên lặng đi, đừng ồn ào nữa, được không?”

Tôi nhếch mép cười trong làn nước mắt:

‘’Tớ đang ở bệnh viện, vì xuất huyết dạ dày. Tớ muốn ăn cháo.”

“TỚ ĐANG TÌM MINSEOK. CẬU ẤY BIẾN MẤT RỒI. CẬU ẤY RỜI KHỎI ĐÂY RỒI. TỚ KHÔNG TÌM THẤY CẬU ẤY!” – Luhan không thể kìm nén trước trò chơi trẻ con này của tôi nữa, gào lên.

“Tớ đang ở bệnh viện.” – Tôi cất giọng như van nài.

“BIẾN MẤT RỒI! CẬU ẤY BIẾN MẤT RỒI! TẠI SAO TỚ LẠI NÓI NHƯ THẾ CHỨ? CẬU ẤY RỜI KHỎI TỚ RỒI! YOUNGJI À, MINSEOK RỜI KHỎI TỚ RỒI!” – Luhan hoảng loạn la lên.

Chưa bao giờ tôi thấy cậu ấy như vậy. Còn tôi thì sao đây? Nếu tôi biến mất, cậu có như thế với tôi không? Có như thế hay không? Chắc không bao giờ rồi. Haha, rốt cuộc tôi mãi không bằng cậu ấy.

“Han à, tôi hận cậu! Hận đến phát điên lên!” – Tôi cúp máy, lau vội chất lỏng đắng chát đọng đầy trên má. Ừ, tôi chẳng cần gì nữa.

Chẳng cần cậu nữa, chẳng cần. Nhưng mà, nước mắt tôi lại rơi rồi, rơi nữa rồi. Tim tôi đau quá, đau đến mức khiến tôi như nghẹt thở.

“A…A… Ha ha ha!”

Tôi lại vừa cười, vừa khóc.

Tôi hận cậu, hận vì cậu mãi không nhìn về phía tôi. Mãi mãi là như vậy
.


Tác giả: exogot7    Thời gian: 13-7-2015 07:08 PM
Ô! Truyện buồn nhỉ?
Tôi đã đọc bằng cả tâm tư đấy
Cảm ơn bạn nha
Tác giả: GEG    Thời gian: 13-7-2015 07:16 PM
Trái tim luôn chỉ hướng về một người, Luhan đã vô tình làm tổn thương trái tim mỏng manh khác. Youngji !

Hận ? Có lẽ vậy... Bởi...sẽ chẳng ai oán trách tình yêu của một cô gái chân thành... Chỉ trách kẻ vô tình kia đã buông lời lạnh nhạt:

"Xin đừng khiến tớ khó chịu thêm nữa. Làm ơn. Cậu hãy yên lặng đi, đừng ồn ào nữa, được không?”


Luhan quá tàn nhẫn. Giống như, lấy cô gái ấy làm nỗi niềm để trút giận vậy... Phải chăng, đây là sự máu lạnh của con người khi ta vào đường cùng của hy vọng ? Kim Minseok đi rồi. Không có nghĩa Heo Youngji phải chịu đựng điều đó...

Phần này thực sự đã rung động trái tim của ss em à... Cảm ơn em !!
Tác giả: hiquang71    Thời gian: 18-7-2015 09:09 PM


Ngoại truyện 2: Luôn đứng phía sau dõi theo cậu. (3)

Tôi sẽ không buông tay. Cậu làm tôi đau đớn, vậy thì tôi sẽ khiến cậu cảm nhận được điều này. Trái tim tôi chảy máu, vậy thì tôi sẽ khiến cậu cũng bị tổn thương. Tôi không được như ý muốn, vậy thì tôi sẽ khiến hai người sẽ chẳng bao giờ được bên cạnh nhau. Tôi sẽ trở thành kẻ ác nhất trong câu chuyện này. Và rồi, tôi sẽ cảm thấy ổn hơn, sẽ không còn đau đớn khi mãi đứng sau nhìn cậu như thế.

Tôi tự an ủi bản thân, mặc nước mắt cứ thi nhau buông xuống gối. Nếu tôi không phải là nàng công chúa xinh đẹp, thì xin, hãy cho tôi một lần làm phù thủy độc ác, vẫn luôn yêu thương hoàng tử.

Chậm rãi xỏ dép rồi bước xuống giường, tôi mở cửa rời khỏi phòng bệnh, kéo theo mình cây truyền nước. Cảm giác đôi mắt sưng vù, và mũi bị nghẹt nặng, tôi mím môi, ngước mắt nhìn trần nhà, ráng để nước mắt chảy một lần cuối cùng, và sẽ không bao giờ cho phép mình khóc lần nào vì Luhan nữa. Tôi đảo mắt nhìn xung quanh, tình cờ thấy trong căn phòng. Ừ, căn phòng ấy chẳng có gì đặc biệt nếu không có cậu ta, Kim MinSeok, kẻ mà người tôi yêu thương đang muốn phát điên lên tìm kiếm. Dụi mắt, rồi lại dụi mắt, tôi để cho đôi mắt mình đỏ au và sưng tấy, cảm giác bỏng rát từ hai bên má mà bàn tay tôi đang ra sức chà xát. Tôi chậm rãi hít thở đều, giữ cho mình trở nên bình tĩnh, rồi mới mở cửa phòng cậu ta. XiuMin vẫn nhìn phía ngoài cửa sổ một cách vô hồn, mà chẳng hề hay đã có người đi vào phòng.

Tiếng nước truyền vẫn kêu đều đặn, tiếng “tít… tít…” từ máy đo nhịp tim vẫn bình ổn, tiếng dép “lạch… bạch…” vang lên… Một không gian yên tĩnh đến đáng sợ. XiuMin vẫn nằm đó, hình ảnh cậu ta đơn độc giữa chiếc giường trắng, đôi mắt tinh khiết, trong trẻo đến mức, không thể một tạp chất nào xen lẫn vào được. Cậu ta vẫn bất động.


“Khụ…”

Tôi ho khan, nhằm thu hút sự chú ý. Nhưng XiuMin vẫn không biết gì, à không, phải nói là vẫn không nghe gì, hoặc có thể cậu ta vờ như sự xuất hiện của tôi là vô hình. Tôi chen lên phía tầm nhìn của XiuMin, ngồi xuống cạnh giường. Lúc này, đáy mắt cậu là như mặt nước phẳng lặng không một đợt gió, giờ lại xuất hiện vài sóng nước lăn tăn. Cậu ta nhìn về phía tôi, mỉm cười.

Nếu như tôi bỏ qua sự chán ghét đang chạy ở trong lồng ngực này, thì có lẽ, tôi đã phát cuồng vì XiuMin rồi. Nhưng rất tiếc, tôi lại không như thế.
XiuMin ở trước mắt tôi giờ đây, gầy guộc đến phát sợ. Cậu ta trông còn tệ hơn cả tôi. Trừ đôi mắt tinh khiết không thể vấy bẩn trên khuôn mặt phờ phạc, tiều tụy kia, thì có lẽ, cậu ta chẳng còn gì đẹp nữa. Khuôn mặt hốc hác, trắng bệch. Đôi môi khô khốc như muốn nứt toác ra. Đầu tóc bù xù. Ngay lúc này, tôi lại phát hiện ra, chúng tôi có một điểm chung, là chẳng ai ở bên cạnh, nhưng đặc điểm chung này, chỉ đơn giản như vậy, vì nếu cậu ta muốn, Luhan có thể chạy đến đây ngay lập tức. Còn tôi? Ngay cả van xin, cũng không thể.

Tôi nhếch mép nhìn cậu ta, nhưng cậu ta chẳng hề thấy buồn tủi vì nụ cười giễu cợt của tôi. XiuMin cất giọng khàn đặc, đôi mắt híp lại như đang vui vẻ lắm, điều đó hệt khiêu khích tôi:


“Sao lại mặc đồ bệnh nhân?”

Buồn cười, rõ ràng đang khinh thường tôi. Không bị bệnh thì có điên mới mặc đồ này. Tôi hít sâu cái không khí đầy mùi cồn xộc vào cánh mũi này.

“Xuất huyết dạ dày.”

Hừ, có giỏi thử nhạo báng tôi xem. Tôi căng thẳng chờ mong hành động của cậu ta, nhưng mà, XiuMin lại khiến tôi hoảng hốt, thật sự hoảng hốt. Đáy mắt cậu ta hiện lên nỗi lo lắng mà ngay cả chính tôi lại không thể diễn tả được. XiuMin nhíu mày nhìn tôi, cất giọng thều thào đậm buồn bã:

“Ăn uống sao gì kì vậy? Đừng nói là cậu uống quá nhiều rượu đấy nhé? Trời ạ. Dạ dày cậu vốn dĩ đã rất yếu rồi, sao lại dại dột đùa với tính mạng mình như vậy?”

Nữa rồi, nữa rồi, lại vờ tâm vờ phúc lo lắng cho tôi. Thật sự, tôi chỉ thấy nỗi chán ghét đang lấp đầy tâm trí.

“Nói Luhan chưa?” – Tôi cất giọng hống hách, gằn giọng hỏi cậu ta.

XiuMin sững người, chợt im lặng không nói nữa. Cậu ta khẽ thở dài, môi hơi mím lại.

“Cậu đừng như vậy nữa, được không?” – Cậu ta thều thào nhìn tôi với ánh mắt như van nài.

Ừ, cũng đã có người hỏi tôi như vậy, cũng giọng nói cất lên như đang cầu xin kẻ bướng bỉnh là tôi. Tôi cười nhạt, bàn tay siết chặt, móng bấm sâu vào lòng bàn tay. Đau đớn, nhưng chẳng hề gì so với tâm trạng của tôi ngay lúc này.

“Được không? Được không ư? Buồn cười, buồn cười quá.” – Tôi nghiến răng, ráng kiềm nén sự giận dữ đang sắp phun trào – “Tôi có quyền đó ư? Tại sao cứ phải như thế với tôi? Tôi đừng như thế nào? Tại sao chứ? Tại sao?”

Tôi chẳng biết mình đang nói gì nữa, cứ vùng vẫy trong biển suy nghĩ mà không rõ bản thân phải diễn đạt ra sao.

XiuMin giật lấy tay tôi, xoa xoa vào lớp da tróc bị rỉ máu. Quan tâm tôi ư? Chẳng cần tôi chẳng cần.

Hất tay cậu ta, tôi chạy vụt đi, không quên để lại một câu, mà chẳng biết đang làm tổn thương XiuMin, hay đang tự cầm dao đâm lấy mình nữa…


“Tôi sẽ khiến các cậu phải đau khổ, lúc đó tôi mới thấy hạnh phúc.”

Trước khi ra khỏi phòng, tôi có nghe XiuMin yếu ớt gọi tôi lại, cậu ta như dùng hết sức lực mỏng manh còn đọng, thét lên cho tôi nghe thấy:

“Cậu phải hạnh phúc! Heo YoungJi, cậu phải khiến cậu và Luhan hạnh phúc! Tớ xin cậu!”


Tác giả: hiquang71    Thời gian: 19-7-2015 01:31 PM


Ngoại truyện 2: Luôn đứng phía sau dõi theo cậu. (4)

Từ sau ngày hôm ấy, tôi không hề gặp XiuMin thêm một lần nào nữa, hay nói đúng hơn là tôi trốn tránh không gặp cậu ta. Tôi cũng có hỏi thăm tình hình, được biết XiuMin bị bệnh tim bẩm sinh, người thân không hề còn một ai nữa, chỉ có duy nhất một ông chú họ cũng từ chối nuôi nấng cậu ta. XiuMin có một tuổi thơ đầy chật vật và khốn khó, nhưng chưa hề một lần nào mở miệng xin giúp đỡ, khó khăn đến mức nào cậu cũng chỉ một mình lặng lẽ tự cam chịu. Lòng tôi bỗng chùng xuống. Sự ích kỉ này có đáng để đánh đổi cái hả hê sau khi mình đặt cái tôi quá cao? Không được! Tôi không cho phép mình dễ dàng mềm lòng như thế, tôi sẽ khiến họ trả giá đắt, lúc đó tâm trạng tôi sẽ ổn hơn… Nhưng mà, cũng có thể là không.

Hôm nay xuất viện, nhưng tâm trạng vẫn như lúc gặp XiuMin, chẳng vui vẻ gì. Tôi cứ đăm đăm nhìn vào điện thoại, chờ đợi cuộc gọi của Luhan, nhưng mà, màn hình vẫn là một màu đen u ám. Mấy ngày rồi, tôi không gọi cho cậu, thì cậu cũng biệt tăm. Sao Luhan quá đáng đến thế? Cậu ấy phát điên tìm XiuMin, thì tôi cũng muốn như phát điên vì cậu ấy. Sự tức giận đè nén nỗi thương hại, tôi cầm máy, bấm số di động.

“Sao vậy?” – Luhan trả lời bằng giọng đượm buồn và đầy mệt mỏi.

“XiuMin…” – Tôi cố kéo dài giọng, ngăn tiếng nghẹn ngào đang dâng lên ở cổ họng.

“MinSeok? MinSeok?” – Luhan hoảng loạn lặp lại tên cậu ta một cách vô thức – “Cậu ấy ở đâu? Young Ji, làm ơn, làm ơn cho tớ biết với!”

“Còn tớ?” – Nữa rồi, nước mắt lại rơi nữa rồi, tôi đau đớn nhìn chằm chằm vào bức tường trắng xóa – “Nếu tớ có biến mất, cậu có như thế không?”

Luhan trả lời tôi bằng một chuỗi dài im lặng đến đáng sợ. Cậu như nín thở chờ tôi nói câu tiếp theo, còn tôi như nổi điên vì chờ cậu hỏi han tôi một tiếng.

“MinSeok đâu rồi? MinSeok ở đâu?” – Luhan phát cáu lên vì không thể nhẫn nhịn được nữa – “Làm ơn đi! Dẹp sự ích kỉ của cậu qua một bên! Nói cho tôi biết MinSeok đang ở đâu. Xin cậu, xin cậu, tôi van xin cậu…”

Luhan khóc rồi, thật sự cậu ấy đã khóc rồi. Tôi từng nghĩ cậu ấy sẽ rất ít khi biểu lộ cảm xúc của mình như vậy. Cậu ấy gào thét, cậu ấy đau đớn, cậu ấy nạt nộ, mà chẳng hề bận tâm người nghe là tôi đây, sẽ bị tổn thương đến mức nào. Tôi mím môi, cảm giác như ngừng thở, những giọt nước mắt cứ rơi mãi không ngừng. Đã dặn lòng là không khóc vì cậu nữa, cho nên, hãy coi như đây, là vì tôi vậy, là vì tôi, vì một kẻ đứng sau cứ ngây ngốc đợi chờ cậu ngoảnh lại, vì một kẻ mang yêu thương hết lòng của chính mình, tặng cho một người mà vĩnh viễn không được đáp trả. Tôi cất giọng, nhỏ thật nhỏ, mặc kệ Luhan có nghe hay không:

“Ở bệnh viện, cậu ta ở cùng bệnh viện với tớ.”

Tôi cúp máy, tháo sim, tháo pin, chậm rãi xuống giường, mang trên vai cái balô, nhẹ nhàng rời đi. Đứng trước cổng bệnh viện, tôi thầm tự thách thức chính mình, cũng coi như thách thức tình cảm của Luhan và XiuMin. Cho dù có chuyện gì xảy ra, thì cũng coi như tôi đã thông báo rồi. Nếu Luhan không tới, thì đó là do lỗi số phận của họ.

Tôi hi vọng chờ đợi, mong là sẽ không thấy sự xuất hiện của cậu.

Năm phút, rồi mười phút trôi qua, tôi cười nhạt. Đúng, có lẽ là cậu không nghe thấy tôi nói rồi. Chính tôi đã rộng lượng ban cho hai người họ một ơn phước, nắm không chắc, là do họ. Nhưng mà, không hiểu sao, tôi lại chẳng thấy vui mừng gì, mà thay vào đó là nỗi lo lắng, sự buồn bã.

Thêm mười phút, hai mươi phút nữa. Tôi nhếch mép, chuẩn bị rời đi, thì nghe tiếng thắng gấp của xe ô tô xuất hiện trước cửa bệnh viện.
Luhan bước ra, vội vã lao đến phía tôi, nắm chặt lấy vai, khiến nó đau đớn. Đôi mắt hiện rõ những tia máu, môi mím chặt, khuôn mặt tái đi. Cậu thở hồng hộc, mặc tôi bao nhiêu thắc mắc sao cậu lại biết tôi ở đây, à không, phải nói là sao cậu lại biết ở bệnh viện nào, sao lại tới được đây. Tôi chưa hề nhắc tới địa chỉ cơ mà.


“Phòng bao nhiêu?” – Cậu kìm nén cơn thịnh nộ đang sắp phun trào lại, cất giọng khàn khàn – “Phòng bao nhiêu? Nói!”

Luhan thật đáng sợ, cậu thật sự rất đáng sợ. Cậu không còn là Luhan điềm tĩnh, bất cần của ngày nào nữa. Từng cử chỉ, từng hành động, cậu đã khác rồi, khác trước rất nhiều, khác đến mức mà tôi giơ tay chạm vào, nhưng không bao giờ chạm tới.

“2412” – Tôi vô thức trả lời. Đôi mắt vẫn nhìn về cậu.

Luhan chạy vụt đi, để lại trên vai tôi hơi lạnh giá từ đôi bàn tay còn vươn lại. Tôi cũng theo cậu lên phòng bệnh của XiuMin.

Tiếng bước chân vội vã của cậu đập mạnh vào hành lang. Luhan hoảng loạn bước, kệ bản thân bao nhiêu lần té xuống. Tôi nhìn về phía cậu. Ừ, tôi mãi mãi cũng chỉ là kẻ đứng phía sau cậu mà thôi.

Đến trước cửa phòng XiuMin, Luhan thoáng chần chừ rồi mạnh mẽ đẩy cửa vào. Tôi cũng từ tốn chậm rãi bước sau.

Cảm giác lạnh lẽo đi từ đầu ngón tay cho đến tận sâu vào tim, tôi nhìn thấy trên chiếc giường vốn dĩ sẽ có một người vẫn luôn đưa mắt nhìn ra cửa sổ, mà giờ đây, thay vào đó, là một người, đang được y tá đắp lên mặt chiếc khăn mỏng màu trắng.

Sững sờ.

Tôi trơ mắt nhìn Luhan loạng choạng bước về phía trước. Cậu bám chặt thành giường, bàn tay run rẩy, đôi môi thốt lên vài từ yếu ớt. Y tá không ngăn cậu lại, ánh mắt cô ấy ánh lên sự thương sót vô hạn, cô ấy khẽ nói, những câu nói được bật ra, chẳng khác nào cầm dao đâm vào chúng tôi.


“Bệnh nhân Kim MinSeok vừa mới qua đời. Trước khi rời khỏi nơi thế gian này, cậu ấy luôn gọi tên Luhan mãi, cậu ấy luôn thốt lên một câu, mà khi đó, cũng khiến tôi đau đớn theo, cậu ấy luôn nói, luôn nói…” – Y tá không dừng được nước mắt, cô ấy bấu chặt lấy gấu áo trắng của mình, cất giọng nghẹn ngào – “MinSeok à, tuyết rơi rồi!”

Tôi chẳng biết mình làm sao rời khỏi căn phòng đó, chẳng biết mình làm sao có thể đứng trước cổng bệnh viện vào ngay lúc này. Tôi ngước mắt lên, nhìn bầu trời trắng xóa qua kẽ tay. Giọt chất lỏng ấm nóng, bỏng rát chảy xuống má, chảy qua tóc mai. Tôi không hề cảm thấy khá hơn một chút nào, cũng không hề cảm thấy hả hê. Tôi tự trách mắng bản thân, đã giết đi tình yêu của mình, và tình yêu của người tôi yêu thương. Tôi run rẩy ngồi sụp xuống đất, khóc lên nức nở. Trước mắt tôi giờ đây, là hình ảnh Luhan đang lật chiếc khăn trắng để nó rời khỏi khuôn mặt XiuMin. Cậu dùng bàn tay gầy, lạnh ngắt của mình, từ từ xoa lên hai má của người cậu yêu thương. Cậu mỉm cười, nụ cười như không thể chấp nhận nổi sự thật đang giày vò cậu. Luhan khẽ cất giọng khàn đặc:

“MinSeok à, dậy đi! Chúng ta cùng đi ngắm tuyết nhé, được không? Đừng ngủ nữa, mau dậy đi nào. Đừng đùa với tớ như thế. Cậu nói muốn cùng tớ đi ngắm tuyết lần nữa mà. Chúng ta sẽ cùng nhau mua cà phê, cùng nhau đi dạo trên phố, cùng nhau nhìn bầu trời khuya mỗi khi đêm về. Cậu cứ ngủ như thế sẽ không hay đâu!” – Luhan khóc, từng giọt buông xuống khuôn mặt gầy guộc của XiuMin – “Tớ sẽ không để cậu rời đi, làm ơn, hãy ở lại. Nếu cậu cứ biến mất khỏi cuộc sống của tớ như thế này, cậu sẽ can tâm sao? Đừng mà, tớ chưa nói với cậu rất nhiều điều. MinSeok à, mở mắt đi MinSeok. Kim MinSeok, cậu hãy mở mắt đi, tớ xin cậu, TỚ XIN CẬU!”

Luhan cứ lay mạnh XiuMin như thể cũng đang lay mạnh chính bản thân mình tỉnh táo lại.

Tôi, đã trở thành kẻ độc ác nhất rồi, nhưng mà, tại sao… tôi lại không hề thấy vui vẻ, mà thay vào đó, cảm giác đau đớn còn hơn cả việc lấy lửa đốt từ từ vào da thịt mình cháy bỏng.


-

Từ sau khi XiuMin ra đi, Luhan cứ đắm mình trong hơi rượu. Cậu luôn tự cười, luôn tự nói, luôn cho mình là tỉnh táo, nhưng cậu chẳng hề biết, cậu điên rồi. Luhan cứ lảm nhảm vài câu vô nghĩa, nhưng cậu chưa bao giờ nhắc tới XiuMin nữa. Tôi nghĩ như vậy là cũng tốt. Để quên đi nỗi đau giày vò như thế, cơ mà, thật đáng thương cho XiuMin quá. Nếu là tôi, tôi cũng sẽ không cam chịu. Luhan từ từ bình tĩnh hơn, mọi chuyện cứ diễn ra như thường, cuộc sống không thay đổi dù có thiếu đi sự xuất hiện của XiuMin, cho đến một này của hơn một năm sau…


Tác giả: 1791999    Thời gian: 19-7-2015 01:40 PM
Ss chăm ra ngoại truyện ghê luôn
Chắc bởi vì shortfic nên ss mói làm ngoại truyện hả
Kiểu giải đáp thác mác với nội tâm của nhân vật ấy
Em thì có cảm gíác mọi nguời đều đáng thuơng

Tác giả: GEG    Thời gian: 19-7-2015 07:40 PM
Ss cũng không hiểu là vì lý gì mà Xiumin chết. Có lẽ e đã từng nhắc qua và do ss vô tâm nên quên. Chắc thế !!

Buồn thì vẫn thế, còn điều kì diệu... Ss chẳng thấy đâu. Ra là trượt trượt lên lại ss chưa thấy chữ END nên mừng thầm. Thôi thì đợi. Đợi cái điều mà ss đợi bấy lâu nay - Kì diệu.

Chán e ghê. Toàn nói truyện của ss chưa đủ đô. Còn truyện của e, thì có lẽ ss chẳng tìm được lỗi gì nhiều để chê hay nhiều chiện cả. Có lẽ, e là đứa "học trò" giỏi nhất ss từng chỉ. Ss thấy tự hào nhẹ.

Cảm ơn e.
Tác giả: hiquang71    Thời gian: 21-7-2015 12:25 PM


5. Điều kỳ diệu của tháng 12:

Tỉnh dậy. Luhan thấy mình đang ở trong bệnh viện. Đầu đau nhức, từng hình ảnh XiuMin kéo về ngập tràn trong tâm trí anh. Anh lại nhớ cậu rồi. Nhưng mà, điều đó thay đổi được gì khi MinSeok của anh sẽ không bao giờ trở lại nữa, sẽ không bao giờ xuất hiện trước mắt anh nữa, sẽ không bao giờ cầm lấy tay anh và mỉm cười nữa, sẽ không bao giờ.

Anh mặc áo khoác, chậm rãi ra khỏi nơi đầy mùi cồn xộc vào cánh mũi.

Bước từng bước tiến về phía trước trên con đường đầy tuyết trắng. Cảm giác lạnh lẽo đan xen qua từng kẽ tay, lùa vào trong lớp áo len. Anh chậm rãi đi, từ tốn ngước mắt lên nhìn bầu trời, anh thấy hơi thở mình hiện rõ trên không trung. Trời đã lạnh hơn rồi, nhưng tim anh vẫn thấy thật ấm áp, vì điều gì nhỉ?
Anh dụi mắt, dụi mắt lần nữa. Chà xát bàn tay mảnh khảnh như muốn đông cứng lại của mình, nheo mắt nhìn kĩ. XiuMin? MinSeok của anh đấy ư? Cậu ấy đang lơ lửng trên cao, đang xòe tay ra với anh. Thật ư? Là cậu ấy ư?

Anh chậm rãi bước lại gần, như không thể tin vào trước mắt mình. MinSeok, cậu ấy vẫn đang cười với anh nhưng đáy mắt kia, lại hiện lên một nỗi đau lòng đến khó tả như vậy. Anh giơ tay, cố rướn mình để chạm vào cậu, làm sao có thể khi tay anh xuyên qua XiuMin? Cậu là một cái bóng? Hay là một linh hồn còn vươn vấn trần gian? Hay là tất cả những gì anh mơ mộng và ảo tưởng?


“Han à!”

Nước mắt anh buông, giọt chất lỏng ấm nóng, bỏng rát chảy xuống má, anh trơ mắt nhìn MinSeok gọi tên mình. Đã lâu lắm rồi, anh mới được nghe cậu nói như vậy. “Han à, Han…” Chỉ cần như thế, anh nguyện ý sẽ đánh đổi tất cả, để một lần nữa nhìn cậu, một lần nữa được cậu quan tâm, một lần nữa thấy cậu trừng mắt giận dỗi, một lần nữa yêu thương cậu, một lần nữa nghe cậu gọi tên mình. Anh muốn mình như thế, muốn đắm chìm trong kí ức đẹp đẽ của anh và MinSeok, muốn sống trong quá khứ yêu thương luôn tràn về. Anh hối hận rồi, thật sự rất hối hận. Hối hận vì đã để quên chính cậu, đã vùi cậu vào trong đáy tim, đã phủ nhận tình cảm dành cho cậu…

“MinSeok, tớ… thích cậu!”

Anh chợt thấy đáy mắt của XiuMin, thoáng lên một nét ngạc nhiên, một chút vui vẻ, nhưng lại nhiều hơn cả là đau đớn, đúng, là đau đớn. Có phải, anh nói điều này có quá trễ chăng?

“Han” – MinSeok cười nhẹ nhàng – “Tớ đã đánh đổi tất cả để được gặp cậu lần cuối với linh hồn này…”

“Vậy, sau này thì sao?”

Sau này thì sao ư? Vậy thì như thế nào nhỉ? XiuMin đã đánh đổi sự hồi sinh của mình, để một lần nói chuyện với anh. Sau này thì sao ư? Sau này, trên thế gian tươi đẹp này, XiuMin sẽ chẳng bao giờ thành con người, và vĩnh viễn biến mất, biến mất… Vậy thì, làm gì có cái được gọi là sau này?

XiuMin bỗng cười, một nụ cười hạnh phúc mà chính cậu cũng không rõ, một nụ cười đẹp nhất mà cậu đã từng rất nhiều lần tặng cho anh, nhưng ngay lúc này, cậu cho phép mình được cười như thế một lần nữa, cho phép mình lần cuối cùng cười để anh thấy.

Luhan thoáng sững người lại. Cậu đã tặng thứ quý giá nhất đó cho anh rồi, anh còn cần gì hơn?


“Han à. Tớ và cậu đều là quá khứ của nhau.” – Không được phép khóc, không được phép buông thả tình cảm của mình vào trong Luhan một lần nào nữa, giữa cậu và Luhan giờ đây, là âm dương cách biệt, như gần như xa, có muốn chạm cũng không thể chạm tới – “Vậy nên, quá khứ không thể nào nuôi cậu vào hiện tại và tương lai…” – XiuMin có được phép khóc không, cậu có thể đừng nên dứt khoát như vậy không? Liệu cậu có thể?

Luhan khuỵu xuống nền tuyết, khóc nức nở. Mặc mọi người có bao nhiêu ánh mắt không hay nhìn về phía anh, có bao nhiêu lời gièm pha bêu rếu anh, anh cũng không quan tâm nữa. Giờ đây, tại sao tim anh lại đau đớn như thế? Anh hối lỗi rồi, anh sẽ nhận sai, chỉ cần một lần thôi, anh có thể được bên cậu chứ? Có thể không?

“Han à” – XiuMin tiến về phía Luhan, hạ thấp thân thể như có như không của mình xuống, cậu choàng tay ôm lấy anh. Cơ thể trong suốt của cậu, muốn một lần có thể cảm nhận tiếng thở đều của Luhan, muốn một lần nhận lấy hơi ấm, nhưng mà… Có lẽ sẽ là không bao giờ nữa. – “Chúng ta, có thể đừng làm tổn thương nhau nữa, được không? Nếu có một điều ước tớ ước thời gian quay trở lại, chúng ta đừng bao giờ gặp lại nhau nữa…”

Luhan chùi mạnh nước mắt còn đọng trên má của mình, anh ngước lên nhìn MinSeok giờ là cái bóng ẩn hiện giữa không trung.

“Cậu… Xin cậu, một lần, hãy một lần ở cạnh tớ, để tớ có thể yêu thương cậu lần nữa.”

Một lần ư? Nhưng mà, chúng ta sẽ chẳng còn cơ hội, sẽ chẳng còn… Tớ cũng muốn, cậu cũng muốn, cả hai chúng ta đều muốn. Nhưng nếu nó xảy ra, ừ nếu là nó xảy ra… thì mọi chuyện sẽ khác rồi, nhưng thế gian này, làm gì còn chữ nếu?

XiuMin cười nhẹ nhàng, đưa bàn tay không thể cầm lấy của mình chạm vào má Luhan. Giờ này, đối với cậu, đây là niềm hạnh phúc nhất trên đời rồi, cậu chẳng cần gì hơn nữa.

XiuMin từ từ tan biến, hình ảnh cậu mờ dần giữa những bông tuyết đẹp đẽ. Cậu sẽ như mảnh tro tàn theo gió thổi bay đi, nhưng mà, mảnh tro vẫn còn thứ đọng lại, còn cậu, sẽ vĩnh viễn biến mất như bọt xà phòng.

Nước mắt Luhan tuôn ra không ngừng. Anh muốn bắt XiuMin lại, không cho cậu rời đi, nhưng thứ anh chạm vào, là những bông tuyết lạnh ngắt. Chúng đọng đầy bàn tay anh. Chúng thật xinh đẹp, nhưng chẳng khác nào con dao cứa vào tay anh chảy máu.


“Không được! Tớ không cho phép cậu rời khỏi tớ! Cậu không có quyền đó.”

XiuMin cười, trước khi hoàn toàn biến mất, cậu đã tặng cho anh nụ cười đẹp nhất của cậu. Chỉ là một cái ôm thôi, cậu không còn cần gì hơn.

“Han à! Cậu phải thật hạnh phúc, phải sống thật hạnh phúc. Sống vì cậu, và sống cho phần của tớ nữa. Cậu nhất định, phải thật sự hạnh phúc, nhé Han…”

XiuMin biến mất giữa muôn vàn bông tuyết trắng đẹp đẽ rơi. Anh không giữ được cậu, giờ đây, và mãi mãi. Giọng cậu vẫn cứ vang vọng bên tai anh, ừ, nhất định anh sẽ thật hạnh phúc. Vì anh không chỉ sống cho riêng anh, mà cho cả MinSeok của anh nữa…

-

Ngày 31 tháng 12 năm cuối cùng mà anh và cậu còn đón năm mới cùng nhau…

“MinSeok à!” – Luhan khẽ nắm lấy tay XiuMin – “Nhìn xem, khi nhắm mắt lại và mở mắt ra, cậu sẽ thấy một điều kỳ diệu.”

“Thật ư?” – XiuMin ngờ vực nhìn anh, vẫn nghe lời mà nhắm mắt lại.

“Một, hai, ba….”

“Bùm… bùm… bùm…”

Những tiếng nổ lớn vang trên nền trời đen thẳm. Từng pháo hoa rực rỡ khoe mình dù chỉ một vài giây. Chúng thật xinh đẹp.

“Ôi, đúng là một điều kỳ diệu!” – XiuMin nhảy cẫng lên vì vui sướng.

“Không đâu!” – Luhan véo má người bên cạnh mình, tiếp tục câu nói còn đang dở - “Vì đây không phải là điều kỳ diệu mà tớ nói.”

XiuMin như không nghe thấy lời của anh, vẫn đưa mắt nhìn chùm pháo hoa rực rỡ  khoe sắc trên nền trời. Luhan đành cười bất lực.

“ Thôi, để khi khác vậy!” – Anh thầm nhủ bản thân.

Nhưng “khi khác” ấy, là đến khi nào?

“Những bông tuyết trắng xóa, tung tăng trên nền trời…
Điều đó thật xinh đẹp, khi cậu đứng giữa mùa tuyết rơi…”


“Không đâu, vì đây không phải là điều kỳ diệu mà tớ nói. Mà là, khi nhắm mắt lại, mở mắt ra, tớ vẫn thấy cậu luôn ở bên cạnh mình. Đừng đi đâu xa tớ quá nhé, vì tớ sợ, đến khi ấy, tớ không tìm được cậu.

MinSeok à, tớ yêu cậu!”


END.

Tác giả: GEG    Thời gian: 22-7-2015 06:46 AM
Cuối cùng, Xiumin cũng dứt khoát ra đi. Một hình bóng luôn tồn tại trong tâm hồn người khác như vậy, theo ss nghĩ, thật độc ác. Người còn tồn tại... sẽ luôn đau khổ, và người ra đi chứng kiền điều mình chưa hoàn thành là chúc phúc, cũng sẽ đau khổ không kém

Xiumin đặt cược tất cả để đổi lại cuộc gặp cuối cùng. Dù kiếp sau thế nào, thì tâm hồn đều được thanh thản, hà cớ gì trách móc ai nữa. Đúng vậy thật !

Cảm ơn e về cái kết này. Ss đã rất hài lòng về nó. Chỉ là, nếu Xiumin đã tự đánh đổi, thì không hề có điều kì diệu xảy ra. Nếu có, ắt hẳn "những bông tuyết" sẽ sống lại....
Tác giả: hiquang71    Thời gian: 22-7-2015 11:00 AM
GEG gửi lúc 22-7-2015 06:46 AM
Cuối cùng, Xiumin cũng dứt khoát ra đi. Một hình bóng luôn tồn tại trong tâm hồn ngư ...

Em đợi bình luận của ss mấy ngày nay
Vâng, đúng là thật sự chưa có điều kỳ diệu gì xuất hiện cả.
Nhưng mà điều kỳ diệu em muốn nói là: "Chỉ cần nhắm mắt lại, mở mắt ra, XiuMin vẫn bên cạnh Luhan" đó đã là một điều kỳ diệu rồi ạ.
Thật may mắn khi ss hài lòng với cái kết này ạ. Hihi
Cuối cùng cũng xong, em rất thoải mái.
Giờ đến lúc em nghía fic của ss rồi. Hì hì
Tác giả: duongshawol    Thời gian: 5-8-2015 06:45 PM
Sau nhiều lần áy náy vì đọc chùa tớ đây mạn phép đăng kí kite để trả lời cho bạn đấy haha

nói chung là cmt chỉ để cho ngta biết là mình có đọc chứ chả biết cmt gì hơn

vẫn hi vọng bạn luôn ra fic




Chào mừng ghé thăm Kites (https://forum.kites.vn/) Powered by Discuz! X3