Quên mật khẩu
 Đăng ký
Tìm
Event Fshare

Xem: 2986|Trả lời: 5
In Chủ đề trước Tiếp theo
Thu gọn cột thông tin

[Threeshots] [Threeshots | T] Ta Và Nàng | Hi Quang | Kim Tại Trung (Kim JaeJoong) - Fictional Girl | Completed~~

[Lấy địa chỉ]
Nhảy đến trang chỉ định
Tác giả
Đăng lúc 25-8-2015 16:40:25 | Xem tất Trả lời thưởng |Xem ngược lại |Chế độ đọc




Author ( tác giả ): Hi Quang

Rating : T

Pairing ( nhân vật chính ): Kim Tại Trung (Kim JaeJoong) - Nguyệt Cát

Disclaimer  : Ngoài đời thực, họ vẫn là họ. Nhưng tại nơi này, định đoạt cuộc sống của họ là quyết định của tôi.


Category (thể loại ): Tình cảm.


Summary:

“Trên bầu trời, nàng là vì sao tinh tú lung linh sáng,

Còn ta chỉ xứng mình với hạt cát vô danh của muôn vàn.

Vì cớ nào ta với nàng đứng trước nhau như cách xa trùng trùng,

Chạm đến thì vỡ tan, buông bỏ thì đau khổ?

Nàng không sai, tình yêu này lại càng không sai.

Chỉ bởi là do số kiếp này ta với nàng không cùng duyên phận,

Dẫu duyên tìm phận, nhưng phận lại chẳng màng duyên.

Hận và thương, như quyện hòa lại làm một.

Tình yêu là một bể khổ chứa đầy máu và nước mắt,

Cớ sao ta với nàng vẫn cứ đắm mình vào nơi ấy không một nguyên do nào?

Mặc bỏng rát, mặc cơn đau cứ kéo dài,

Ta vẫn hài lòng chấp nhận sự tổn thương đó.

Dẫu có chết đi sống lại, dẫu có bị thiên hạ gièm pha chê cười,

Ta nguyện mãi yêu nàng trọn đời trọn kiếp.”




~o~


Những cái hố đang lấp và đã lấp


Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

Sofa
 Tác giả| Đăng lúc 27-8-2015 13:13:10 | Xem tất
Vừa nghe nhạc vừa đọc nhé:



Ánh trăng yếu ớt hắt từ cửa sổ buông xuống, chiếu trên khuôn mặt xinh đẹp trắng nõn nà ấy. Nàng cuộn mình, rúc thân bé nhỏ vào lòng ta, tựa như con mèo bị ướt run lên vì lạnh đang tìm kiếm một thứ gì đó mang chút hơi ấm. Khẽ nâng tay, ta nhẹ nhàng cầm một ít tóc mai của nàng để đùa nghịch. Sau khi chán trò chơi ấy rồi, ta lại vui vẻ xoa má nàng, có ý định muốn chọc nàng thức giấc, nhưng vẻ mặt bình yên của nàng lại khiến ta tự kìm lòng lại. Khẽ thở dài, ta hững hờ đặt tay vào bên hông nàng một cách vô ý, nhưng mà sự vô ý này lại khiến lòng ta bỗng chùng xuống. Nâng mình dậy, ta chậm rãi rời giường, dẫu cho lòng mình trước đó có vui, có hạnh phúc đến mức nào. Chợt nhận rằng thì ra nàng vẫn hận ta, chính thế. Con dao sắt lạnh lẽo được giắt bên hông ấy, đã chạm đến lòng ta, đau nhói. Nguyên cớ nào nàng vẫn không xuống tay? Là không nỡ hay đang đợi thời cơ hợp lí? Ta chẳng biết, và cũng chẳng muốn rõ. Nàng ra sao thì mặc nàng vì ta không thể kiểm soát nàng mãi được, miễn rằng, nàng đừng rời khỏi ta, thế là đủ.

~o~

1.) Xa cách trùng trùng:

Nguyệt Cát, đó là tên của nàng, một cái tên chứa đầy hi vọng và tâm niệm của người nghĩ ra nó. Có lần, nàng từng kể, mẹ nàng vì sức khỏe quá yếu đã sinh non. Trước khi qua đời, bà ấy cầu khẩn hoàng thượng cho phép được đặt tên đứa con gái duy nhất của mình. Người hầu đứng bên cạnh đã khóc rất nhiều khi thấy chủ nhân nói chuyện với đứa trẻ vừa ra đời chưa được mấy canh giờ, một cách đầy yêu thương trước khi lìa xa trần đời mãi mãi:

“Con yêu, con sẽ mang tên Nguyệt Cát, nó có nghĩa là hạnh phúc cuộc đời con sẽ tròn đầy.”

Nàng nói, đó là câu cuối cùng mà mẫu thân nàng đã dành hết hơi thở còn xót lại để bày tỏ, nàng còn nói, nàng luôn hạnh phúc với cái tên mà nàng đang mang. Lúc ấy, ta đã ôm lấy nàng, mặc nàng vùi đầu vào hõm vai ta mà khóc. Tiểu Nguyệt tựa như một bông hoa mai vậy, quá mỏng manh, chỉ cần cơn gió mạnh vội ập tới, thì có thể dễ dàng phá nát từng cánh hoa bay tơi tả.

Dạo đây, nước láng giềng Khương đang có ý định mở rộng lãnh thổ, vậy nên, nơi ta thống trị cũng không thể nằm ngoài tầm mắt của chúng. Các lão bối họp lại, đưa ra ý kiến rồi bị bác bỏ. Ta cũng không thể tự quyết định được, còn nhờ vào nhất chí của thần dân thiên hạ nữa. Sự việc càng rắc rối thêm khi có nhiều thành phần quá khích, đã nổi dậy làm loạn. Một ngày mệt mỏi lại kết thúc. Trong thâm tâm, bỗng dưng ta muốn gặp nàng, dẫu đêm đã khuya rồi. Còn nhớ ngày xưa Tiểu Nguyệt hay làm trò khiến ta vui vẻ, hay chọc ta cười dù trò đùa có khi vượt quá giới hạn. Lúc ấy, nàng tựa con mèo nhỏ, đưa vẻ mặt ngây ngô của mình làm nũng ta để thoát tội trách mắng. Nhưng mà, tất cả chỉ là ngày xưa…

Tiến vào phòng, ta chợt thấy có bóng người vẫn ngồi ở trên giường. Ánh nến lập lòe bị gió bỡn cợt, hình ảnh nàng hiện lên trên tấm màn được treo đối diện giường. Nàng vẫn thức? Ta bỗng thấy vừa vui nhưng cũng vừa giận. Đêm đã khuya, nhưng cớ sao lại không ngủ?

“Nguyệt nhi, sao nàng không tắt nến?”

Ta hắng giọng, cất tiếng lạnh lùng, kìm nén sự vui vẻ đang cuộn trào trong lồng ngực. Nhưng mà, nàng lại không trả lời. Nguyệt Cát vẫn im lặng, nơi phòng yên ắng, chỉ có hơi thở vang lên đều đều, như chứng minh vẫn có sự hiện diện của nàng.

“Nguyệt nhi?”

Ta tiến lại gần, nửa hoang mang, nửa lo lắng. Ánh nến yếu ớt vung vẩy mình trên không trung, khiến vẻ mặt nàng mờ ảo. Ta nhíu mày, chậm rãi bước về phía giường.

“Đa tạ bệ hạ đã quan tâm. Kẻ hèn mọn như thần thiếp sao có thể xứng để trả lời người?”

Tiểu Nguyệt cất giọng lạnh lùng, đầy khách sáo, như hàng vạn mũi kim đâm xuyên qua ta, đau đớn. Ta khẽ khựng lại, mím môi nhìn người đang ngồi ấy. Sự trống rỗng của không trung như đang ôm lấy nàng đầy cô độc. Tiểu Nguyệt chuyển tầm nhìn, bắn thẳng về phía ta, đôi môi xinh đẹp vẽ lên hình vòng cung đầy gượng gạo.

“Thần thiếp rất mệt. Hôm nay thần thiếp không thể hầu hạ hoàng thượng được. Xin bệ hạ tha thứ.”

Nói rồi, nàng với tay hạ tấm màn xuống, lạnh lùng quay lưng lại, vội vàng nằm. Ta khẽ thở dài. Sự mệt mỏi dần lan tỏa khiến cho thân thể càng rã rời.

“Một đêm. Ta sẽ không chạm vào nàng. Ta muốn được nghỉ ngơi ở đây cùng nàng.”

Nguyệt Cát không trả lời, khẽ nhích người vào phía trong như ngầm đồng ý. Ta nhếch miệng cười. Dẫu có hận ta đến mức nào, nàng sẽ không từ chối ta. Tháo bộ hoàng bào trên người, ta chậm rãi leo lên giường nằm. Đôi mắt vẫn chăm chăm nhìn vào phía trần phòng. Ánh nến mờ ảo lập lòe bị gió thổi vụt tắt. Bóng đêm bao trùm lấy không gian.

“A Trung, cớ sao chúng ta lại thành như vậy?”

Nàng khẽ cất tiếng rồi im lặng, để lại không gian còn mỗi tiếng gió thổi lá ở ngoài kia, sao thật ồn ào. Ta mím môi, nhắm mắt lại, những suy nghĩ bỗng từ đâu ùa đến, chỉ gói gọn trong một câu hỏi mà ngay cả ta cũng không thể trả lời: “Chính vậy, cớ sao ta với nàng lại như gần mà xa?”

~o~

Lần đầu tiên gặp Tiểu Nguyệt, là vào một buổi trưa nhuộm đầy nắng. Ta đứng dưới gốc cây đại thụ, cắn to một miếng bánh vừa trộm được của tiệm nhà ông Vương. Nhai nhồm nhoàm một cách thích thú lại sắp tận hưởng miếng cắn thứ hai, ta bị một cái vỗ đau đớn được giáng trên vai. Trước hết là hoảng hốt, ta giật mình run rẩy đầy sợ hãi, những câu nói dối đã chuẩn bị từ trước tự dưng theo đó mà bay đi mất. Miệng vẫn còn lúng búng bánh chưa nhai xong, ta nhét vội nửa miếng còn lại vào trong áo, quay lưng mếu máo từng câu chữ:

“Ta không lấy, ta chẳng lấy gì của thúc cả.”

“Ngươi lấy gì cơ chứ, tên ăn mày rách rưới?”


Là giọng của nữ nhi? Hai mắt nhắm nghiền của ta mở ra từ từ. Cô nương chạc tuổi đứng giữa nắng chói chang như nuốt lấy những tia sáng làm hào quang. Thật xinh đẹp. Từ đó đến nay ta chưa thấy ai xinh đẹp như vậy. Ngay cả y phục mặc trên người cũng thuộc hàng quý tộc hay dùng tới. Cô nương ấy nhíu mi tâm, cốc mạnh lên đầu mà còn dùng lực xoa tóc ta, cất giọng đầy ngang tàng:

“Nhìn gì mà nhìn? Ta là công chúa đấy, dám cư xử lỗ mãng như vậy à? Thô bỉ!”

Hống hách và kiêu ngạo. Ta nhướng mắt nhìn cô nương ấy. Mặc kệ, ta đây không quan tâm, coi như người qua đường đi. Ta tính quay lưng lại rời khỏi, thì lại nghe tiếng thét lớn của ông Vương từ phía sau vang lên:

“NÀY, NHÓC CON! MI LẠI DÁM LẤY BÁNH CỦA TA NỮA À?”

Chết chắc. Ta thầm nhủ trong lòng, rồi vội vàng co giò chạy.  Nhưng mà…

“Á… cái vòng, cái vòng mắc trên tóc ngươi.”

Cô nương kia la lớn. Ta cũng không kịp nghĩ gì, vội nắm lấy tay còn đang đặt ở trên đầu mình, kéo đi, chạy thục mạng.

“ĐỨNG LẠI, TÊN NHÓC KIA! ĐỨNG LẠI.”

“CÓ NGỐC MỚI NGHE LỜI ÔNG ĐẤY, THÚC THÚC Ạ!”


Cô nương chạy cùng ta, vừa cười, vừa thở hồng hộc.

“Này, ăn mày, trò này vui quá. Chưa bao giờ ta được thỏa thích như thế này.”

“Vui cái khỉ khô.” – Ta cứ nắm lấy tay đang đặt trên đầu mình, hạ cổ xuống thấp, cứ giương mắt lên nhìn đường để trốn. - “Ta muốn chết vì khổ đây. Chẳng lẽ phải tìm đại phu chăm sóc lại cái cổ của mình chắc? Cô nương có trả tiền cho ta đâu mà biết.”

“Ha… ha… Được được. Cứ tìm đại phu đi. Ta sẽ trả tiền cho ngươi. À quên, ngươi tên gì? Ta là Nguyệt Cát, tức có nghĩa hạnh phúc cuộc đời sẽ tròn đầy.”

“Tên tuổi gì trong thời gian khó khăn này? Ta tên Kim Tại Trung. Mười bốn tuổi.”

“Ờ, ta nhỏ hơn ngươi một năm. Mặc kệ, ta là công chúa, nên đừng nghĩ sẽ gọi ngươi là huynh đấy.”

“Tùy cô nương. Cứ hoang tưởng theo ý mình thích đi. Mặc kệ đấy. Nhưng mau mà chạy nhanh lên! Ông ta sắp đuổi kịp rồi.”


Ta nhớ rõ lúc ấy, ánh nắng vàng gắt chiếu rực xuống nền đất, ta với Tiểu Nguyệt gặp gỡ làm quen nhau trong tình huống: nàng là một công chúa ham chơi, còn ta chỉ là kẻ hèn nghèo. Ngày hôm ấy, có lẽ sẽ chẳng bao giờ quay lại, một tên nhóc ăn mày quần áo rách rưới vừa nghiêng người, vừa cúi đầu về phía người bên cạnh, đưa mắt nhìn trước chạy thục mạng, còn người bên cạnh ấy, là một cô nương với y phục sang trọng, vướng một ít bùn đất, vừa đuổi theo, vừa cười tươi rói dưới ánh nắng vàng.

Hết chương 1.

Bình luận

ss đã đọc xong chap 1, nhưng hổng biết nói sao nữa, hì  Đăng lúc 6-9-2015 08:41 PM
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

Ghế gỗ
 Tác giả| Đăng lúc 28-8-2015 13:41:52 | Xem tất
Vừa nghe nhạc vừa đọc nhé:



2.> Bề rộng của khoảng cách:

Ta thoáng tỉnh giấc khi nghe thấy tiếng mở cửa phòng. Bên cạnh ta hiện tại chỉ còn là một khoảng không lạnh lẽo đến đáng sợ. Khuya rồi, Tiểu Nguyệt còn đi đâu?

Rời giường, mang vội trên mình chiếc áo choàng dài, ta vội vã theo chân nàng vì sợ lạc mất dấu. Cớ nào, nàng lại âm mưu điều gì? Ta đang rất không hài lòng về cư xử và thái độ của nàng từ khi phụ thân nàng qua đời. Tiểu Nguyệt có thể nổi giận, có thể trách mắng, nhưng không, nàng lại thay vào đó là sự lạnh lùng đến khó tả, sự thờ ơ khiến ta trở nên cáu giận. Nguyệt Cát càng như vậy, càng khiến ta đau khổ hơn.

Nàng cùng khuôn mặt lấm lét sợ bị bắt gặp, đảo đôi mắt xinh đẹp của mình tìm kiếm xem có ai đang theo dõi không, rồi vội vàng rẽ vào một ngõ nhỏ, bước nhanh chóng đến căn nhà cũ kĩ được xây sơ sài bằng gỗ mục. Tiểu Nguyệt khẽ gõ cửa theo từng nhịp đều đều như báo hiệu, khoảng chưa đầy một lúc sau, tiếng kéo chói tai vang lên, ta thấy một nam nhân tuấn tú nhưng trên mình mang bộ đồ rách rưới không hợp với khuôn mặt ấy, ra mở cửa. Trái tim ta khẽ dừng lại, sự tức giận dâng lên cuộn trào, hòa lẫn với khó chịu. Khoảnh khắc lúc ấy, ta chỉ muốn xông tới và hỏi cho ra lẽ. Vì cớ nào, một hoàng hậu như nàng, quyền cao chức trọng, lại không hề khiến ta sủng nịnh nàng, mà lại tìm nam nhân khác? Nàng muốn vượt tường?

Ta dùng sức nâng mình, bay lên nóc nhà, bước chậm rãi và nhẹ nhàng như một kẻ trộm. Được, cứ cho là kẻ trộm này đi nghe lén tình yêu của người khác. Ta hạ người, vội vàng nấp mình sau cây được trồng gần cửa sổ, nơi nàng đang ngồi cùng nam nhân khác.

“Tại sao Người không xuống tay?”

Ta khẽ khựng lại, môi mím chặt. Tên đó biết sự việc xảy ra trong triều ư? Cớ nào? Ta chưa bao giờ thấy sự xuất hiện của hắn, cũng như chưa bao giờ biết rằng nàng lại có thể giao du với người lạ như vậy.

“Ta không làm được.”

“Không làm được?”


Tiếng nam nhân kia như không kiêng nể vai vế hèn mọn của mình mà dám cả gan lớn giọng với Nguyệt Cát, vị hoàng hậu mà ta đây, Kim Tại Trung, người thống trị cả nước Yên to lớn này, luôn sủng? Ta nghiến răng, như nín thở để chờ đợi tiếng nàng trả lời. Nhưng, Tiểu Nguyệt lại im lặng. Ánh nến lập lòe được một lúc, vươn ánh sáng yếu ớt hắt ra ngoài, ta cứ mong mãi, vì nguyên cớ nào nàng lại không xuống tay.

“Ta… không biết. Mỗi lần nhìn thấy chàng, ta lại không…” – Nguyệt Cát lên tiếng, đầy ngập ngừng và lo lắng.

“Tại sao không? Hoàng hậu à, Người đã quá ngây thơ rồi. Chính mắt Người nhìn thấy Kim Tại Trung kia giết chết hoàng thượng, chính người còn biết rằng hắn đã cướp ngôi hoàng đế, làm càn hãm hại bao thần dân của Người, chính Người…”

“Ngươi câm miệng! Ta không muốn nghe! Ngươi có quyền nói chàng như vậy sao? Ngươi chỉ là kẻ hèn mọn thấp kém!” – Nguyệt Cát bỗng hét lên, đầy phẫn nộ và sự cáu giận.

“Đúng.” – Nam nhân kia nửa bỡn cợt, nửa châm biếm – “Tiểu nhân không có quyền nói bệ hạ như vậy. Được rồi, nếu Người cứ nhất quyết không xuống tay, thì tiểu nhân xin hạ mình, thà chết cũng phải giết kẻ bất trung bất nghĩa đó.”

“Ngươi dám?”

Ta nghe thấy giọng nàng run rẩy, sự nghèn nghẹn vang lên, nhưng ta chẳng còn hứng thú để nghe tiếp câu chuyện ấy nữa. Thì ra, nàng đã biết, à không, là chứng kiến tận mắt kẻ mà mình yêu thương, dùng thanh kiếm sắt bén cắm sâu vào cơ thể phụ thân mình. Ta nhếch môi, cười giễu. Ta với nàng, vốn dĩ đã xa, nay càng xa hơn. Ta đâu thể kể cho nàng nghe những việc người mà nàng luôn miệng gọi “Phụ thân” đã làm chuyện đáng xấu hổ gì, ta cũng đâu thể để cho những kẻ cận thần của mình biết sự việc của hai mươi năm trước, tìm đến nàng. Những gì ta có thể làm, ta đã làm hết cho nàng, nhưng người tính đâu bằng trời tính. Chắc có lẽ, để nàng chấp nhận sự việc ấy, sẽ rất khó khăn.

Những bông mai vàng đẹp đẽ, vui vẻ bỡn cợt với gió, ánh trăng vàng dìu dịu, thả từng tia sáng xuống mặt đất. Rồi bỗng, một cơn gió mạnh từ đâu ập tới, những cánh hoa mai vàng buông mình rơi tơi tả, bay bồng bềnh trên không trung.

~o~

“Đó là ai vậy?” – Mẹ nuôi của ta đã hỏi thế. Khi ấy, bà thấy một cô nương xinh xắn mang trên mình là y phục của người giàu có, đang cúi người phủi đất vướng trên giày.

“Nguyệt Cát, mười ba tuổi ạ.”

“Nguyệt Cát?”
– Người lặp lại từ, nhíu mắt lại nhìn cô nương ấy. – “Công chúa?”

“Dạ, cô ta nói như thế. Con cũng không biết phải không.”

“Công chúa của hoàng thượng hiện tại, Lê Hoàng Kiến?”


Ta thắc mắc nhìn mẹ nuôi, nhưng cũng vâng lời quay sang nhìn Nguyệt Cát, lặp lại câu hỏi của người.

“Đúng rồi. Ta là con của ông ấy. Thấy chưa Kim Tại Trung, ngay cả mẫu thân ngươi còn biết ta mà!”

Ta chẳng buồn trả lời nhìn sang mẹ nuôi, tính than vãn rằng mình đói bụng, nhưng ánh mắt của người trở nên kì lạ, giọng nói cất lên đầy sự khinh bỉ và khó chịu:

“Nơi này quá nghèo nàn để mời công chúa đến. Hi vọng công chúa không nổi giận vì hầu hạ không chu đáo. Xin Người về cho.”

Vừa nói xong, mẹ nuôi nhanh chóng đẩy Nguyệt Cát ra ngoài, đóng cửa không kiêng nể. Sau đó, bà ấy quay sang nhìn ta đầy đau thương:

“Xin lỗi, đáng lẽ nô tì nên nói cho thiếu gia sớm hơn.”

Từ khi đó, trong lòng ta chứa đầy hận thù, cố ý tiếp cận nàng vì rất nhiều nguyên do.

Hết chương 2.
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

Tầng
 Tác giả| Đăng lúc 28-8-2015 14:16:28 | Xem tất
Ngoại truyện:

Chuyện kể lại rằng: Nước Yên ngày trước dưới sự thống trị của vua Nguyên, càng trở nên thối nát. Quan lại lợi dụng việc vua nhu nhược đã nổi dậy làm càn. Cảnh cướp bóc, giết người xảy ra nhiều tới mức tưởng chừng như được xem là lẽ dĩ nhiên. Lúc ấy, vua Nguyên có hai người con trai cũng đang nhăm nhe ngôi vị hoàng thượng nên khiến cho triều đình vốn dĩ đã mục nát nay lại càng mục nát hơn. Trong đó, bên cạnh hoàng thượng có hai vị tể tướng được ông ta cực kì trọng dụng. Tể tướng Lê Hoàng Kiến và tể tướng Kim Thế Phương. Hai người này, một ủng hộ cho đại hoàng tử, kẻ rất mưu mô, độc ác, và một ủng hộ cho nhị hoàng tử, người tuấn tú, dịu dàng nhưng sắc sảo. Tuy nhiên, sự việc xảy ra tồi tệ hơn tưởng tượng, khi Lê Hoàng Kiến và đại hoàng tử đã rắp tâm đốt cháy phủ nhà họ Kim, và ngày hôm ấy được ghi vào lịch sử nước Yên, một vụ cháy kinh hoàng khiến con cháu đời sau cũng phải rợn gáy khi nghe kể lại. Hàng chục người trong phủ chết cháy, tiếng thét la thất thanh như ám ảnh những kẻ châm lửa đốt. Tuy nhiên, Lê Hoàng Kiến và đại hoàng tử độc ác lại không biết hề rằng, họ đã quên mất người vợ của tể tướng Kim Thế Phương chưa chết.

Cách đó một ngày, tể tướng Kim Thế Phương vì chiều ý phu nhân, cho phép vợ rời kinh về nhà cha mẹ đẻ để an thai. Khi đó, thai nhi trong bụng chưa đầy hai tháng. Sau khi nghe tin dữ, phu nhân như sắp chết đi sống lại vì biết được phủ bị đốt cháy, phu quân bị giết, mà lại do chính chỉ định của đại hoàng tử và tên cận thần, Lê Hoàng Kiến. Nhưng đứa trẻ trong bụng không một lần phụ bà, vẫn cứ ngoan ngoãn nằm yên ở đó suốt bảy tháng, chờ đợi ngày ra đời.

Sau khi giết chết được tể tướng mà vua trọng dụng và đang ủng hộ nhị hoàng tử kia, câu chuyện bi kịch ấy chưa dừng lại. Hoàng thượng sau khi biết sự việc xảy ra, vì cận thần mình trọng dụng nhất qua đời, ông ta đã lâm bệnh nặng. Mọi thứ được tiếp diễn vào một ngày của tháng tám, tể tướng Lê Hoàng Kiến đã lén bỏ dược độc vào chén thuốc của hoàng thượng trước khi bưng lên. Chất độc ngấm từ từ vào trong cơ thể. Hai ngày sau, nước Yên lại nhận được tin động trời, vua Nguyên băng hà. Diệt được những kẻ dư thừa, tể tướng họ Lê đã âm mưu ngộ sát nhị hoàng tử. Ông ta đã đẩy người xuống hồ, mặc hoàng tử kêu la cứu giúp, phũ phàng phủi tay bỏ đi.

Trong vòng năm tháng, nước Yên vốn đã đại loạn, nay càng đại loạn hơn. Người dân khắp kinh thành nổi dậy đấu tranh chống lại ách thống trị quá vô lí của triều đình. Hàng trăm cuộc chiến bùng nổ. Máu và xác chết lan ra khắp đường.

Lê Hoàng Kiến không dừng lại ở đó, ông ta cũng đã xuống tay sát hại tên hoàng tử độc ác kia một cách quang minh chính đại và cướp được ngôi vua. Đăng quang chưa đầy một tháng, Lê Hoàng Kiến nhận được tin báo, ông ta đã để xót một người chưa giết, đó chính là phu nhân của Kim Thế Phương. Tên tể tướng phản nghịch thuở nào đã truy đuổi bà ấy suốt ba tháng trời, sai người ra tay sát hại.

Thời thế trở nên ổn định hơn sau một khoảng thời gian, và khi đó, Lê Hoàng Kiến nghe được tin hung: người vợ mà ông thương yêu qua đời vì sinh non, đã để lại trong cuộc đời kẻ tể tướng độc ác ấy, một cô con gái xinh đẹp Nguyệt Cát, khiến ông ta hết mực thương yêu.

Tuy nhiên, mười chín năm sau, tình thế thay đổi, tên tể tướng Lê Hoàng Kiến được vua trọng dụng năm nào, lại bị chết dưới nhát kiếm của con trai Kim Thế Phương, là Kim Tại Trung.

Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

5#
 Tác giả| Đăng lúc 6-9-2015 18:35:04 | Xem tất
Vừa nghe nhạc vừa đọc nhé:



3.) Sẽ mãi không có cái gọi là đời đời kiếp kiếp:

Phủ bị chìm trong biển lửa. Ta nghe thấy tiếng la hét đầy thống khổ, tiếng gỗ thi nhau sụp xuống lẫn cả tiếng gào khóc thương tâm. Ta thấy cha đứng trong biển lửa mỉm cười ôm bức tranh vẽ mẫu thân và người, phụ thân cười, cười hạnh phúc lắm, nhưng tại sao ta lại đau đớn đến như vậy? Bỗng tiếng “ha hả” của kẻ nào đó vang lên, sự sung sướng và thỏa mãn được hiện rõ trong ấy. Thật ti tiện. Ta quay người lần theo tiếng cười kia, thấy biển lửa bị biến mất trong phút chốc mà bản thân ta lại đang đứng nơi lầu xanh. Ta xuyên qua dòng người mà tiến về căn phòng khác biệt nhất kia, nơi phát ra màu đen huyền ảo. Bước vào chỗ đầy rượu nồng nặc ấy mà không cản trở, ta thấy hai kẻ cùng nhau cạn ly chúc mừng. Tiếng họ văng vẳng mồn một như đi từng câu chữ câu nói trong lòng ta: “Cuối cùng cũng diệt được Kim Thế Phương.”

Ta nghiến răng, nhìn chúng thích thú ôm mỹ nữ bên cạnh mà tùy tiện sờ soạng. Thật đê tiện. Cha ta ở nơi biển lửa ấy bị bao trùm bởi làn khói mù mịt và cơn đau rát bỏng, còn hai kẻ ấy lại ngồi đây mà cười lên sự thống khổ của người khác. Mất nhân tính, thật mất nhân tính.

Rồi chợt, cảnh chuyển đổi, ta thấy Nguyệt Nguyệt đứng trong vườn mai đầy nắng. Những tia sáng mỏng manh ôm lấy cơ thể nàng, nàng trông thật xinh đẹp khiến ta đau lòng. Một nam nhân bước từ xa lại gần về phía nàng, mỉm cười hạnh phúc, nhẹ nhàng lấy trên tóc nàng những cánh mai vàng đang vung vẩy mình trong ánh sang chói lòa. Nguyệt Cát cầm một bông hoa phong tín tử màu vàng đưa về phía chàng trai đó, cười vui vẻ. Nàng hỏi, chàng có biết ý nghĩa của nó là gì không? Nam nhân kia lắc đầu nhẹ nhàng vuốt má nàng. Tiểu Nguyệt lấy tay của người đối diện đặt vào đó bông hoa ấy, ánh mắt hiện lên ý cười: “Là hạnh phúc. Thiếp thật hạnh phúc khi được ở cạnh chàng, được cùng chàng trải qua thăng trầm của đường đời sau này.” Nam nhân ấy khẽ khựng lại, môi mím chặt, nhưng ta có thể nghe được lời chàng ta nói: “Xin lỗi nàng. Vì thù giết cha, ta sẽ không thể giúp nàng giữ được mong ước này.”

Nhưng bỗng dưng, Tiểu Nguyệt biến mất từ từ. Cơ thể ẩn hiện trong không trung, nàng quay lưng, nhìn thẳng về phía ta, vẫy vẫy tay. Ta chạy về phía nàng, bàn tay chới với cố bắt nàng lại, nhưng Nguyệt Cát vẫn biến tan theo từng cánh hoa mai và bông phong tử tín màu vàng đang tung tăng mình trong làn gió.

“Tiểu Nguyệt, nàng đừng đi.”

“Tiểu Nguyệt. Đừng, ta xin nàng đừng.”


~o~

Tỉnh giấc, ta thấy mình gục trên đống văn thư đầy ắp, nhưng bị ướt một mảng lớn, bàn tay vẫn giữ chặt tờ giấy được nàng viết:

“Nguyên cớ nào chàng lại xa tránh ta?

Là sợ hãi hay vì sợi tơ duyên đã đứt?

Ta không cam lòng, không cam lòng.

Nhành tử tín vàng hôm ấy thay vào màu xanh đậm.

Chàng có biết nó có ý nghĩa gì chăng?

Chắc không nhỉ, chỉ mình ta đau đớn thôi.

Xin chàng một lần hãy dừng lại,

Hãy đợi ta từ phía sau theo chàng cùng bước tiếp.”


~o~

Dạo gần đây, ta không đến tìm nàng nữa, tự mình cứ phủ nhận rằng thâm tâm không sợ hãi. Ta chỉ mong rằng giá như thế gian này một lần không quay lại, ta nguyện chọn lần đầu tiên gặp gỡ nàng. Bởi như thế ta và nàng sẽ không giày vò nhau khổ sở đến vậy, như thế sẽ chẳng có nước mắt lẫn cùng khổ đau. Rời thư phòng, ta tiến về phía lối cũ quen thuộc. Muốn gặp nàng, ta sẽ không trốn tránh nữa.

“Hoàng thượng, hoàng thượng.”- Thái giám vội vã chạy đến có vẻ gấp lắm. Đôi mắt ông ta ánh lên nỗi thống khổ và đau đớn – "Hoàng hậu, hoàng hậu gặp chuyện rồi. Người cứ ngâm mình mãi trong bồn nước, a hoàn bên ngoài gọi rất nhiều lần nhưng vẫn không nghe thấy tiếng hoàng hậu trả lời. A hoàn sợ hoàng hậu nổi giận nên không dám mạo phạm xông vào chỉ có thể đi báo với tại hạ.”

Ta nhận thấy có chuyện không hay xảy ra, cũng vội vã theo chân thái giám về phía phủ nàng.

~o~

“Hoàng hậu, hoàng hậu, xin người đừng làm tì nữ sợ. Hãy lên tiếng để tì nữ an tâm, xin hoàng hậu.”

Ta nghe thấy tiếng lo lắng vang lên, tiếng đập cửa dồn dập nhưng không dám bước vào. Nhanh chóng đẩy cô ta sang một bên, ta vội vã vô trong.

Đứng nơi căn phòng ngập tràn hơi nước bay lơ lửng. Hình ảnh nàng thấp thoáng ẩn hiện qua màn sương. Chậm rãi tiến lại gần phía bồn, ta thấy nàng nửa chìm nửa nổi trong nước. Trên làn nước ấy, những bông hoa mai vàng trôi mình nhảy múa theo từng đợt sóng, đắm vào dòng nước đỏ tanh tưởi của máu. Chân ta thoáng khựng lại, cảm thấy sự đau khổ dâng lên trong lồng ngực. Hơi nước bám hờ trên đôi mắt ta, khiến ta thấy mình cũng bị một màn sương bao phủ. Nỗi đau đớn nghiền nát trái tim ta, chập choạng tiến về phía nàng. Tiểu Nguyệt bình yên như đang ngủ, chìm thân thể trong làn nước sóng sánh nhuốm đỏ.

Phía sau nàng đặt một mảnh giấy ghi từng câu chữ nắn nót, và bên cạnh đặt bốn nhánh phong tử tín.

“Hoa phong tử màu Tím ý nghĩa là Thiếp xin lỗi.

Còn màu xanh, nó tượng trưng một điều: Thật hạnh phúc khi thiếp được gặp chàng.

Màu hồng tức là Cám ơn A Trung của thiếp.

Và màu xanh đậm nó mang theo cả tâm hồn của thiếp: Vì yêu chàng mà lòng u uất.”


Loạng choạng bước vào trong bồn nước, ta thấy nàng mang trên mình y phục ta từng tặng nàng. Đơn giản, nhưng lại khiến tim ta rung động mỗi lần Nguyệt Nguyệt mặc nó. Nhưng giờ đây nó lại nhuốm màu máu tươi. Ta không biết bản thân ta đã làm gì, ta chỉ hiểu rằng từ nay về sau sẽ chẳng còn Tiểu Nguyệt luôn bên cạnh khiến ta vui vẻ nữa. Nàng sẽ chẳng còn gọi tên “A Trung”đầy thích thú, và chẳng còn những lần chải tóc cho ta.

Ta gào lên, ôm chặt lấy thân hình không còn linh hồn ấy, đôi mắt đục ngầu chỉ còn riêng mình hình ảnh nàng.

~o~

“A Trung, tại sao chàng lại chọn thiếp?”

“Người hỏi câu đó nên là ta mới phải.”


Nguyệt Cát cười khẽ, nhón chân hôn nhẹ lên môi ta, mềm mại như làn gió lướt qua.

“Vì thiếp nhận thấy, cả đời cả chỉ gắn duyên phận với mình chàng. Thiếp sẽ yêu chàng đời đời kiếp kiếp. Dù chàng có là hạt cát vô danh trong thiên hạ đi chăng nữa.”

~o~

Kết thúc.

Bình luận

Rồi nhé người, hi hi  Đăng lúc 6-9-2015 08:20 PM
nhạc ko được gái ơi, sửa đi, chị đợi nghe nhạc cơ :D  Đăng lúc 6-9-2015 07:32 PM
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

6#
 Tác giả| Đăng lúc 9-9-2015 14:08:02 | Xem tất
Bacham72 gửi lúc 9-9-2015 01:05 AM
Câu chuyện này ss sẽ nói về cách viết, ss không nói về phần nội dung cốt truyện. Bởi ...


Hê hê, em đọc rồi ạ.

Em nói đâu sai đâu, đúng là cổ đại trá hình mà, hí hí

Đọc xong câí phân tích của ss, thiệt ra mà nói em không biết mình nên sửa bắt đầu từ đâu luôn.

Chắc cần tìm thêm từ vựng hơn rồi, hic hic.

Cám ơn ss ạ.

Em biết mình nên sửa lại chỗ ss nói, dù là không thay đổi được nhiêu hết, hí hí ^^

A, em chờ cái chỉ điểm của ss qua chương 2 với chương 3, hê hê ^^
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

Bạn phải đăng nhập mới được đăng bài Đăng nhập | Đăng ký

Quy tắc Độ cao

Trả lời nhanh Lên trênLên trên Bottom Trở lại danh sách