|
Chương 12
Xa hoa như trang viên Blythedale, tiện nghi và giầu có như ngôi nhà của công tước ở quảng trường Belgrave, Maddy chưa bao giờ tưởng tượng được rằng đằng sau cái vẻ cũ kỹ của những ngôi nhà lại là một không gian bên trong vượt xa trí tưởng tượng thông thường như thế này: những người hầu ăn mặc như hoàng thân quốc thích trong những bộ đồ satin màu trắng tuyết được may đo vừa vặn với những sợi ren màu xanh và bạc, những bức tường phủ nhung đỏ được trang trí bởi những bức vẽ khổ lớn, gờ tường bằng thạch cao trạm trổ phức tạp sơn màu trắng và vàng, những tấm thảm dầy ngăn hết âm thanh của bước chân, những chiếc đèn nến được đặt khắp nơi.
Khi người hầu nam mặc chế phục chỉ cho nàng căn phòng thay đồ của công tước, nàng cố không để lộ ra sự ngạc nhiên của bản thân, nhưng ngay khi người hầu vừa đi khỏi, để lại Maddy một mình với số hành lý du lịch ít ỏi của nàng, nàng nhìn lên trần nhà và không thể ngăn được chính mình; nàng nuốt vào tiếng cười bị bóp nghẹt.
Thật là ngớ ngẩn. Một căn phòng thay đồ - và nó được sơn màu xanh lam sẫm, với những miếng dán tường lớn trạm trổ tinh xảo màu vàng phía trên các cánh cửa. Không chỉ vậy, phía trên những miếng dán đó treo đầy những bức chân dung của các đức ngài uy nghiêm trong những chiếc khung hình tròn, nền hoa xung quanh được trang trí bởi những cậu bé thiên sứ mạ vàng, những biểu ngữ được chăng ngang, tất cả đều bằng vàng – rồi tấm rèm nhung màu xanh được cuộn lên tới tận trần nhà hình vòng cung nơi được trang trí hết sức lộng lẫy, một dẫy những đường gờ trạm nổi hoa văn uy nghiêm, sáng hơn vàng, sáng lên với từng chi tiết được thiết kế riêng. Căn phòng nhỏ hẹp sáng rực lên với nó. Maddy hầu như không biết là một người sẽ ngủ như thế nào giữa cái đống sáng loáng, chói lọi như thế này.
Trên bức tường phía cuối phòng, cánh cửa thông với phòng ngủ mở ra. Maddy nghe thấy tiếng của nữ công tước từ phía bên ngoài và hé nhìn qua khung cửa cao lớn, bóng loáng ấy.
“Con sẽ ổn chứ, Christian?” Mẹ chàng đứng ngập ngừng gần cánh cửa chỗ hành lang, trong lúc một cô hầu đang nhanh chóng kéo các tấm ga trải giường và các tấm rèm ra. Jervaulx không mảy may phản ứng gì, mà nhìn chăm chú xung quanh căn phòng ngủ, như thể chàng đang nhớ lại nó.
Căn phòng này cũng màu xanh, nhưng không sặc sỡ như căn phòng thay đồ, một gam màu mạnh mẽ mà Maddy nghĩ là thực sự rất đẹp thậm chí là với một chiếc giường quá khổ, với đầu giường được trạm trổ như trần nhà và được uốn cong như những con sóng lớn ngoài biển. Các bức tường được phủ bằng gấm; màu sắc khác biệt duy nhất là những màu sắc trong bức chân dung khổ lớn và cái màu xanh đen và xanh lá cây của tấm thảm phương Đông đang phủ trên sàn.
Jervaulx thấy bóng của chính mình trong chiếc gương gắn trên tủ làm việc. Chàng nhìn vào tấm gương, rồi quay lại, tìm kiêm cái gì đó phía sau chàng. Hơi ngạc nhiên, Maddy nhận ra đó chính là nàng. Chàng mỉm cười khi nhìn thấy nàng, và một ít căng thẳng được giải tỏa.
Nàng bước ra, đi vào phòng ngủ. Nữ công tước nhìn về phía nàng. “Ah, cô Timms. Cô không nghĩ là cô sẽ cần - ”Bà dừng lại, trông có vẻ lúng túng. “Tôi không cho là – không biết là thằng bé có thể - sẽ đi lang thang, trong đêm không?”
Maddy nhận ra là bà công tước đang sợ chàng và mong chàng bị quản thúc. Mặc dù bản thân Maddy hầu như không chắc về chàng lắm, nhưng nàng cũng thấy gợn lên một cảm giác khó chịu về lời đề nghị của mẹ chàng. “Bà có thể khóa hết các cửa lại, nếu bà muốn,” nàng nói.
“Có lẽ đó là điều tốt nhất. Các cửa sổ....” Bà buột miệng. “Ồ, cô cứ rung chuông nhé nếu có rắc rối gì. Ta luôn có một người hầu nam trực ở ngoài hành lang cả đêm. Nhưng thằng bé có vẻ....khá hơn nhiều rồi. Ta không hình dung được....cô không nghĩ là nó có thể làm gì với các cửa sổ chứ?”
Maddy nhìn Jervaulx. Kể cả khi nhìn chàng bị trói lại ở trang viên Blythedale, nàng cũng không thể tưởng tượng được chàng lại bị đối xử như một quả bom chỉ trực nổ trong chính ngôi nhà của mình thế này.
“Các cửa sổ, Jervaulx?” nàng chậm rãi hỏi. “Anh có muốn đập vỡ chúng không?”
Chàng lắc đầu. Nàng không chắc là chàng hiểu nàng nói gì, vì chàng không hề lưỡng lự hay chú ý vào những từ đó, nhưng có vẻ như chỉ để đồng ý với tiếng nói của nàng.
“Vậy ta sẽ để hai người lại,” nữ công tước nói. “Thức ăn sẽ được mang lên.” Bà nhìn con trai một lúc lâu. “Ngủ ngon, Christian. Chúc ngủ ngon.”
Chàng khẽ cúi chào, một nụ cười chua chát. Cô hầu phòng đi qua Maddy và đi vào phòng thay đồ.
“Ta sẽ cầu nguyện,” nữ công tước thông báo, và kéo cánh cửa hành lang khép lại sau lưng. Chìa khóa xoay trong ổ.
Christian ngồi trên giường. Chàng ngửa đầu ra sau, đặt tay lên phía sau cổ, và để bản thân mình ngả xuống tấm đệm mềm mại. Chàng thở dài trong sự thỏa mãn.
Nhà.
Không có Khỉ đột, không xiềng xích, không ác mộng. Chàng còn không để tâm đến lời trách mắng của bà rồng cái; chàng đã quen với nó rồi – quỷ thật, chàng gần như còn thích nó nữa. Và Maddy nhỏ bé đang ở đây, điều duy nhất chàng sẽ mang đi cùng chàng từ nơi đó nếu chàng có sự lựa chọn của riêng mình.
Kinh ngạc nhìn lên cái trần nhà bị đảo ngược, nơi mà gia đình chàng nhốt chàng lại với một người phụ nữ trẻ và quyến rũ. Y tá, bà cô Vesta đã nói thế, và Christian mỉm cười với vòm nhà màu xanh phía trên chàng.
Chàng co chân lên và gác lên cạnh giường, chìm đắm trong sự thích thú hoang dại về các khả năng, chẳng hạn như tìm kiếm một nữ chủ nhân xứng tầm với chính họ. Chàng thở dài. Trong khi chàng còn mơ tưởng thì mọi thứ đều đã khác rồi. Danh tiếng của một cô gái làm việc ngoài xã hội có lẽ sẽ không được chấp nhận đối với gia đình chàng – những người không quan tâm tới nó nếu như nó có tồn tại – nhưng khi nào mà nàng còn ở dưới mái nhà của chàng thì nàng cũng vẫn phải gánh vác trách nhiệm của chàng. Sự quyến rũ sẽ không còn là bài học đắt giá mà chàng nên xem xét nữa. Trong tình huống này, nó lại là một kiểu chú ý khá khó chịu mà một người đàn ông có lẽ là ép buộc đối với cô hầu của anh ta.
Thực sự thật khó để mà nhớ lại được là tại sao chàng thậm chí còn có cái khái niệm đó trong đầu để trừng phạt bà theo cách đó.
Chàng cau mày, tính toán điều đó, khi nàng gọi tên chàng. Chàng quay đầu và nhướng mày.
“Chúng ta phải nói chuyện,” nàng nói.
Chàng phát ra một âm thanh dò hỏi.
“Nói chuyện,” nàng nói.
|
|