|
Công tước tóm lấy cằm cô ta thật chặt giữa các ngón tay chàng. Chàng khiến cô ta nhìn thẳng vào mặt mình, giữ cô ta ở đó khi cô ta thở hổn hển trong sự kích động hoảng loạn. Chàng chạm vào cô ta, xòe bàn tay chàng ở chỗ chiếc khăn quàng bằng duy băng rộng bản, các ngón tay chàng mạnh mẽ và tối đen trên nền vải satin trắng. Lòng bàn tay chàng di chuyển lên trên trong một sự khám phá lặng lẽ, lờ đi tất cả các li tấc và cổ áo xếp nếp viền quanh ngực của cô nàng theo cái kiểu rõ là hư hỏng.
Khi cô ta cố để tránh sang bên cạnh, chàng tóm lấy cánh tay cô ta. Chàng buộc bản thân áp sát cô ta, toàn bộ cơ thể chàng giống như một cái rào chắn đè nghiến vào cơ thể cô ta. Cô gái rùng mình, thở hổn hển.
“Anh thật khiếm nhã!” cô ta thổn thức. “Để tôi đi!”
Chàng giữ nhanh lấy cô ta bất chấp sự căng thẳng của cô. “Chạm....khi.....vui.”
Những câu chữ của chàng thâm nhập vào làm cô ta cứng người lại. Cô ta cố giữ lấy nhịp thở, nhìn chằm chặp chàng như một con thú bị tê cứng lại. Maddy bước tới.
“Jervaulx,” nàng nói.
Chàng để Anne Trotman đi. Cô ta nhoài sang bên cạnh, vuốt lại đống lụa là và các dải ruy băng như thể cô ta đã làm bẩn nó. Ném một cái nhìn điên cuồng không nói lên lời về phía Maddy, cô nàng nhấc váy và vội vã rời khỏi phòng. Cánh cửa đóng lại đánh ruỳnh một cái.
“Anne Rose Bernice Trotman.” Nắm tay phải của chàng mở ra và nắm lại một cách nhịp nhàng. Chàng nhìn về phía cô nàng bên dưới hàng lông mi dày.
“Ngài đã cố tình làm cô ấy sợ.”
“Đồ chó cái,” chàng nói một cách rõ ràng. Một nụ cười xấu xa làm cong đôi môi chàng. Chàng với tới mặt lò sưởi và cầm một bức tượng Trung Quốc về một cô gái trẻ lên. Chàng thả nó trên mặt lò sưởi. Maddy giật mình với sự đổ vỡ đó, rồi bước về phía để ngăn chàng lại khi chàng lại với tới một thứ khác.
Đồ vật thứ hai vỡ tan trên mặt đá. Chàng cầm cái thứ ba lên, giữ nó một cách nghi ngại trong tay, chế nhạo nàng. Maddy khựng lại.
Chàng thả bức tượng nhỏ rơi xuống. Nó vỡ tan thành từng mảnh và văng vào chân nàng.
“Của ta,” chàng nói. “Đập hết.” Chàng quét một lượt khắp căn phòng trang hoàng lộng lẫy. “Đập hết mọi thứ.”
Maddy quay đi. “Tốt thôi! Ngài là công tước mà! Ngài có thể đập tan hết thảy!” Nàng liếc qua vai về phía chàng. Và giờ thì cô ta sẽ không kết hôn với ngài nữa, và ngài sẽ quay trở lại.”
“Anne Rose Bernice Trotman,” chàng nhạo báng, và gẩy một mảnh vỡ bằng chiếc bốt của mình.
“Họ sẽ gửi ngài trở lại.” Giọng nàng vút lên đầy xúc động. “Trở lại!”
Điều đó thu hút sự chú ý của chàng. Mắt chàng nheo lại, “Không.”
“Không kết hôn. Trở lại.”
Chàng quắc mắt. “Không... kê.....?”
Maddy phác một cử chỉ về phía cánh cửa nơi mà vị hôn thê của chàng vừa thoát ra. “Giờ cô ấy sẽ không kết hôn với ngài nữa!”
Lưỡng lự một lúc lâu rồi chàng nhìn chăm chú vào mặt Maddy .... và rồi đột nhiên bật cười lớn. “Không ư?” Chàng lắc đầu và ngã người xuống chiếc ghế chân vàng. “Điên....ghê sợ...chạm vào!” Chàng tạo một khuôn mặt biến dạng, đẩy lòng bàn tay tránh ra xa như Anne Trotman đã làm. Rồi lại bật cười, chua xót. “Maddy bé nhỏ. Nghĩ là không....kết hôn ư?”
Công tước phu nhân đi tới chỗ Maddy trong căn phòng thay đồ xa hoa rộng rãi, ngay khi bà ăn xong bữa tối của mình. Công tước phu nhân muốn họ cùng quỳ và cầu nguyện với nhau. Bà đọc một bài cầu nguyện dài, tạ ơn Chúa vì Quí cô Anne Trotman, và vì bác sĩ Timms, và các trợ lý của anh, Larkin và cô Timms, những người với sự cho phép của Chúa, không mang trong mình những thói tật của con người, đã khiến cho con trai dần hồi phục.
Maddy nhận ra rằng ý của bà là chấp nhận chuyện này như một sự thừa nhận cá nhân, điều khiến nàng cảm thấy không thoải mái và khuất phục. Sau lời tạ ơn cuối cùng, trong lúc nữ công tước đi lấy một chiếc ghế đơn trong căn phòng, Maddy đứng lên từ bên mé giường của nàng và ngồi lên cạnh của nó.
Công tước phu nhân xếp hai tay ngay ngắn trên lòng. “Cô Timms, tôi đã có một cuộc phỏng vấn dài với bác của cô, và tôi không ngại mà nói với cô là tôi không hề bị căng thẳng về việc con trai tôi phải được đưa ra khỏi sự chăm sóc ở Blythedale. Tôi nghĩ là cô phải biết ai là người phải chịu trách nhiệm, nhưng chúng tôi không nói thêm về điều đó nữa. Giờ tôi sẽ nói với cô, như tôi đã nói với bác sĩ Timms, là tôi đang cân nhắc về tính an toàn của phương thức chữa bệnh mang tính thử nghiệm đó.” Các ngón tay bà di chuyển một cách nhịp nhàng không ngừng nghỉ, như thể bà đang bấm các nốt trống trên một thanh nhạc cụ. “Công tước sẽ kết hôn; không nghi ngờ gì về điều đó. Đó là lí do duy nhất tôi cho phép kế hoạch này tiếp tục được thực hiện. Nhưng nếu lại tái diễn bất kì một tình huống mất kiểm soát nào, thì bác sĩ Timms hãy tin rằng, như tôi đã nói, là con trai tôi sẽ phải quay lại trại tâm thần. Tôi nói điều này với cô là vì cô sẽ ở lại với chúng tôi cho đến khi lễ cưới kết thúc – thậm chí có khi là sau đó ít lâu nữa. Tôi tin là cô Trotman sẽ yêu cầu cô không rời đi cho đến khi cô ấy được thỉnh thị, điều mà tôi nghĩ là chúng ta có thể nhất trí rằng đó thật sự là cách khôn ngoan đối với cô ấy. Cô ấy có vẻ là một cô gái biết đứng đắn đối với độ tuổi của cô ấy; một cô gái tốt cho Christian. Tất nhiên, tôi chưa bao giờ nghĩ là – cô dâu của con trai mình - ” Bà mím môi lại. “Gia thế của cô ta không phải là cái mà bất cứ ai cũng có thể mường tượng được, nhưng bản thân chúng ta phải tin tưởng vào sự may mắn ở cô ấy, xét theo trường hợp này. Cô Timms, tôi không thế nói với cô là có bao nhiêu đêm tôi cầu nguyện là thằng bé nhìn ra được lỗi lầm của nó. Tôi không thể nói với cô - ”
Giọng bà nghẹn lại. Maddy ngồi lặng yên. Công tước phu nhân cúi đầu, những giọt nước mắt lặng lẽ lăn dài trên má bà. Bà đột ngột đứng lên và đi tới cánh cửa thông với hành lang.
“Cô của nó - ” bà nói, quay mặt khỏi Maddy., “ – Phu nhân Marly chỉ nghĩ tới danh tiếng, nhưng từ sâu trong tim mình, tôi biết điều đó là quá sớm. Nó sẽ quay về. Tôi thực sự nghĩ là nó sẽ vậy. Blythedale đã đề ra cách tốt nhất về cư xử có đạo đức. Nó nên được chăm sóc ở đó. Có lẽ - dưới sự quản lý của bác sĩ Timms - nó có thể ghé thăm vợ nó khi thích hợp.” Bà giữ tay nắm cửa và nhìn lại. “Đó sẽ là cách tốt nhất cho mọi người.”
“Phu nhân Marly đã hứa với ngài ấy khác,” Maddy nói.
“Ồ,” công tước phu nhân nói, “chúng ta sẽ xem xem. Chúng ta cứ thử chờ xem. Cô nhớ thông báo cho tôi về tình trạng tinh thần của nó đấy, cô Timms. Phu nhân Marly có những ý thích bất chợt của bà ta, nhưng tôi là mẹ nó. Tôi hiểu về những thứ tốt với nó hơn bất cứ ai. Tôi cảm thấy thực sự chắc chắn là tôi có thể làm cho cô Trotman đồng ý với tôi sau khi chúng kết hôn. Và rồi đó sẽ là quyết định của cô ta. Kể cả Phu nhân Marly cũng sẽ phải chấp nhận điều đó. Và cô Trotman quả thật là một cô gái thích hợp.”
Christian đứng đó và để bản thân được mặc quần áo cho đám cưới của mình: bộ lễ phục hoàng gia của chàng, lót vải nhung màu nâu bên trong, những chiếc khuy bằng bạc, một cái áo gi lê dài và vừa vặn với những mẫu trang trí nặng nề. Chiếc quần ống túm, mặt trong được thêu các đoạn cuối – và phủ lên toàn bộ chúng, những chiếc duy băng của Hiệp sĩ cao cấp và những huy hiệu bạc thể hiện Thứ bậc được đính ngang trên ngực. Những chiếc khóa đính kim cương nặng nề mang đậm tính phong kiến, cổ xưa.
Maddy đã sai lầm. Cô gái đó muốn là một nữ công tước quá tệ để xem xét.
Người điên ghê rợn. Điên được ra lệnh, thử và vướng vào xem: chàng giờ nằm trong tay họ; chàng không thoát được. Sự tước đoạt trắng trợn, chèn ép, cắt xén – không còn quyền hành – chết! – nhưng chàng không thể nhớ tới điều đó – sự sỉ nhục vẫn còn thiêu cháy chàng, cháy hừng hực và sự hổ thẹn vẫn còn hiện rõ trên làn da chàng.
Cô ta không muốn chàng chạm vào cô ta phải không? Khi cô ta vẫn còn là một con ngốc thò lò mũi xanh thì chàng gần như là đã xem thường tất cả mọi diện mạo ren rúa của váy áo, không cần phải tính toán, thỏa thuê nhảy nhót ở các buổi khiêu vũ và chết ngất với những lời ám chỉ.
Cô ta là định mệnh của chàng và luôn là vậy.
Chàng hiểu bà cô của mình. Đó là một giao dịch máu lạnh, rắc rối gia đình vượt ngoài những thiên hướng cá nhân của Christian – nó là bổn phận, kiên cố và không được miễn nhiễm – danh tiếng không thể phá vỡ 700 năm của dòng họ Langland.
Ngoài điều đó ra, còn vấn đề Lâu đài Jervaulx nằm trong tay những kẻ xa lạ. Nó là một nơi điên rồ, đánh mất chính bản thân mình, nơi khởi đầu, cái bỏ bọc quá chật hẹp (straitjacket) và xiềng xích.
Chàng nghĩ thấu đáo về nó, nhớ về nó hang đêm và cả cái đêm trước đó nữa, nằm trong chiếc giường của cha và ông chàng. Kết hôn, nối dõi, sinh người thừa kế; dòng máu của riềng chàng ở Jervaulx. Chàng không quen nhìn thấy bản thân mình trong cái guồng quay của cuộc sống đó; chàng luôn để nó lại cho những người phụ nữ trong gia đình chàng, những kẻ dường như lúc nào cũng bị ám ảnh với cái quan niệm đó.
Con đực với một con cái được mua. Chàng hình dung ra quý cô Trotman trên giường, thấy rõ kiểu chơi chữ về ngựa (horse pun) trong cái tên của cô ta. Miệng chàng cong lên: sự hài hước không đúng cách chứa đựng sự tàn khốc mà chàng cảm thấy. Lí do quá ổn cho việc sợ hãi, nữ công tước-Trot-bê con; lí do quá ổn để rên rỉ.
Chàng sẽ ngủ với cô ta, sinh một đứa con trai – Chúa sẽ nhắc nhở chàng cái viễn cảnh xa xôi đó, chắc chắn rồi – và trở về Jervaulx với thằng bé đó. Cô ta có thể ở lại thành phố và nhảy nhót đến gẫy chân ra, mang cái danh nữ công tước đến khi cô ta chết. Và Maddy …. Maddy nhỏ bé chàng sẽ lấy. chàng không thể sống mà không có Maddy. Kim cương, những con mèo con, những nụ hôn, bất cứ cái gì chàng phải tặng cho nàng.
Là tín đồ giáo hữu phái, nàng sẽ không thích là một người tình; bản thân chàng cũng không thích điều đó, nhưng mang tính quyết định. Nó là cần thiết. Và chàng sẽ không lấy đi đức hạnh của nàng mà không đáp trả bất cứ cái gì, mọi thứ mà nàng muốn.
Họ có thể sống ở Jervaulx với chàng, nàng và cha nàng cùng với đứa con trai thừa kế của chàng. Và Christian nghĩ, với một sự hoang mang, là sẽ ổn thôi. Nó sẽ là một cuộc sống viên mãn. Khác biệt, hoàn toàn, từ cái mà chàng đã thấy trước; đang tồn tại song song, cũng như chàng là một nửa của chính chàng, nhưng là nửa tốt nhất mà chàng có thể bảy tỏ được vào lúc này.
Chàng cố nghĩ về những câu tuyên thệ đám cưới của chàng và không thể tìm được điểm bắt đầu. Nhưng điều đó cũng ổn cả. Khi chàng nghe về chúng, chàng có thể làm nó.
Tên hầu bắt đầu sửa sang lại chiếc áo của chàng. Christian nhìn vào hình ảnh của chính mình trong gương. Chàng cũng trông như một kẻ nửa người ở đó, không hẳn là người ở phía bên phải. Nó khiến chàng không thoải mái, và chàng nhìn đi chỗ khác.
Công tước.
Nữ công tước.
Chàng không muốn cô ta. Chàng hầu như không biết rõ về cô ta đủ để thấy ghét cô ta, nhưng chàng hình dung rằng cái ngày đó sẽ tới nhanh thôi khi chàng kết hôn. Chàng biết cả trăm người đàn ông, họ làm bất cứ thứ gì để tránh phải về nhà với những bà vợ của họ.
Gã hầu của chàng vuốt nhẹ chỗ cầu vai chàng và đặt chiếc cọ xuống. Christian thấy bản thân đã sẵn sàng để trở thành kẻ thứ một trăm linh một đó.
hết chương 14
|
|