|
Tiếng nói từ bên trong cố để làm chúng im lặng. “Đến đây, Cass; đến đây, mày đúng là con chó mắc toi nhất; câm, câm ngay – họ sẽ buộc tao đá cho mày một cái là cái chắc.”
Jervaulx dừng việc đập tay ngay lập tức, dựa người vào cánh cửa, má chàng tựa vào nó như thể nó là mặt đất vững chắc cho một thủy thủ đang chìm dần. Những con chó vẫn đang bị quát thét trong lúc then cửa xoay. Cánh cửa mở ra cho một bầy thú đen và trắng, những cái lưỡi màu hồng và những cái đuôi đầy lông, khi hai con chó quăng mình vào Jervaulx.
Maddy nhìn qua chúng tới người đàn ông tóc vàng mắt lờ đờ đang đứng trong hành lang đi vào, ngực để trần và chân đi tất, một vệt cắt của nước cạo râu vẫn còn vương trên hàm của anh ta. Tiếng quát tháo ngưng bặt khi những con chó lồng lên và tì vào người Jervaulx. Công tước quỳ xuống, giang tay và để chúng liếm vào mặt và thọc chân của chúng vào mái tóc chàng.
“Shev?” người đàn ông ở bậc cửa nói, như thể anh a chỉ vừa bị đánh thức từ một giấc ngủ đầy âm thanh.
Maddy nhìn về phía kẻ nghe trộm già nua trên chiếc thang phía bên dưới, người vẫn đang nhìn lên và hơi nghiêng người để nhìn thấy rõ sự việc hơn. “Chúng tôi có thể vào không?” nàng hỏi.
Người đàn ông tóc vàng đang nhìn chằm chằm vào Jervaulx và những con chó. Anh ta nhìn Maddy, có vẻ đã hoàn toàn tỉnh táo, và bước lùi lại. “Được chứ,” anh ta nói. Tất cả chỉ có vậy, nhưng anh ta quăng chiếc khăn cạo râu qua vai và với tay ra để giục Công tước đi vào cùng. Jervaulx bước vào, những con chó cứ quấn lấy quanh chân chàng. Maddy bước nhanh vào trong và đóng cánh cửa lại phía sau nàng.
Người chủ nhà của họ, vẫn còn lặng người, theo cả hai đi vào phòng khách. “Shev,” anh ta nói.
Jervaulx đi ngang qua phòng và gác tay lên bậc cửa sổ, nhìn ra ngoài màn sương. Rồi chàng quay lại, lưng chàng tựa vào tường với những con chó đang dựa cả thân hình mê muội của chúng vào chàng. Một vài biểu cảm khắc nghiệt bừng lên trên mặt chàng; chàng nhắm mắt và trượt xuống đến lúc ngồi bệt hẳn xuống sàn nhà. Cả tập đoàn trắng-và-đen kia liếm tai chàng. Chàng vòng tay ôm lấy con chó và vùi mặt mình vào bộ long trắng toát mềm mại. Con màu đen thì kêu ăng ẳng và cố để chen vào giữa họ.
“Tôi đã nghĩ - ôi. Chúa ơi – họ nói là anh đang hấp hối. Như là chết rồi. Họ đưa cho tôi những con chó.” Quý ông vẫn đang ướt rượt đó đập vào Jervaulx, rồi dường như không biết phải làm gì khi chàng ở đó. Anh ta quỳ xuống. “Shev,” anh ta nói một cách bất lực.
Jervaulx không ngẩng mặt lên. Chàng lắc đầu, những ngón tay vùi sâu vào lớp lông của Devil.
Người đàn ông tóc vàng quay lại nhìn Maddy. “Cái gì thế này? Họ nói với tôi là anh ta đang chết dần. Có chuyện gì xảy ra thế?”
“Anh là bạn của ngài ấy à?”
“Tôi chắc chắn là bạn của anh ta! Anh không có người bạn nào tốt hơn đâu! Ngoài nó ra thì là đàn bà – cô có cào cấu anh ta theo một cách nào đó không ?” Anh ta quay lại nhìn Jervaulx. “Christ – nó là thuốc phiện à?”
“Ngài ấy cần sự giúp đỡ của anh.”
“Giúp cái gì? Cô là ai?”
“Tên tôi là Archimedea Timms. Anh ấy là một bệnh nhân ở bệnh viện tâm thần của họ hàng tôi ở Buckinghamshire. Tôi đã trông nom anh ấy ở đó. Chúng tôi - ” Nàng bật ra một nụ cười khẽ ngốc nghếch và duỗi tay ra. “Tôi cho là chúng tôi đã phá vỡ những giới hạn, và chạy trốn.”
Người đàn ông gạt một chùm tóc vàng bù rù. Anh ta quì trên gót chân. “Shev,” anh là lại nói, bằng cái giọng bị ngẹt lại đó.
Công tước ngẩng đầu lên. Mắt chàng đen thẫm, đong đầy nước. Với một cái di chuyển bối rối, giận dữ, chàng nhấc tay và quẹt ngang mặt mình bằng ống tay áo. “Bạn.” chàng khàn giọng nói. “Dnnh. Dunnrm.” Chàng lại cúi đầu dựa vào tường với một tiếng rên rỉ.
“Dunn?” Maddy nói. “Đó là tên của anh à?”
“Durham,” anh chàng tóc vàng nói, và thêm ngay vào, “Kit Durham, rất vui được phục vụ, thưa bà.”
Jervaulx nhìn bạn chàng. Con chó Devil đưa cái mũi lên má và thái dương chàng, ngoe nguẩy thích thú. Jervaulx ôm lấy con vật. “Drrm....cám ơn,” chàng nói. “Cám ơn....những con chó.”
Durham nhìn chàng chằm chằm. Jervaulx lại tạo ra một âm thanh kinh hoàng khác và lắc đầu, thở ra bằng miệng.
“Được rồi. Những con chó. Không có gì đâu.” Durham đứng lên, ngồi vào một cái ghế. “Đứng dậy khỏi sàn nhà đi, bạn già. Nghĩ xem nào. Không thể nghĩ được với cậu ở trên cái sàn nhà đó, Shev.”
Maddy nghĩ việc hồi phục lại sự bình thường là một điều tốt. Jervaulx có một biểu hiện rất kỳ lạ - chàng đang có nguy cơ tan vỡ. Chàng sẽ không thích bạn chàng nhìn thấy mình không thể kiểm soát được. “Có lẽ anh có thể kết thúc việc mặc quần áo,” nàng gợi ý với Durham, hy vọng dành cho Công tước được một lúc riêng tư cho chính bản thân chàng.
“Ôi trời ạ - ” Durham bắt đầu một sự rút lui vội vàng. “Thứ lỗi cho tôi. Tôi xin lỗi, thưa cô – quên mất mình! Đó là ngoài ý muốn, thưa quí cô. Anh ở lại đây nhé, Shev! Đừng bỏ đi đâu đấy!”
“Chúng tôi sẽ không đi đâu,” Maddy nói.
Durham chớp mắt với nàng, như thể anh ta ngạc nhiên khi nàng nói thay vì là Jervaulx. Chàng đã quay trở lại căn phòng kia và đóng mạnh cánh cửa.
Có bắp cải cuộn và bò bít tết, Jervaulx dường như rất khoái trí chia sẻ bữa sáng của Durham với cá hồi, lườn gà tươi cùng bánh mỳ và chanh. Không cần hỏi xem chàng thích gì, Durham đã yêu cầu đầy tớ của mình – vẫn cái người tròn ung ủng đã nói chuyện với Công tước lúc ở ngoài – trở lại nhà bếp lấy chocolate thay vì cà phê để uống.
Jervaulx ngồi uống từng ngụm chất lỏng đen đặc còn nóng đó và ném miếng thịt cho lũ chó trong lúc bạn chàng chất vấn Maddy. Khi họ nói chuyện, Công tước quan sát họ qua làn hơi nước từ chiếc cốc của chàng, một sự hài lòng không xao động trong biểu hiện của chàng. Chàng dường như cảm thấy là chàng đã làm mọi thứ để có thể kết thúc, và sẵn lòng đặt bất cứ quyết định nào vào tay của họ.
Durham, ít ra thì cũng không nghi ngờ gì về việc Jervaulx có thể được bảo vệ khỏi những ý định của gia đình chàng. “Con mụ mèo cái đáng kinh tở đó,” là lời đánh giá ngắn gọn của anh ta về Phu nhân Marly, và những lời ca thán của anh về mẹ của công tước cũng đầy những từ mà Maddy chưa bao giờ nghe thấy trước đây.
|
|