|
Nụ cười trở nên kém tươi. “Đi dạo,” chàng nói, với một cái giật ở cằm chàng. “Quay...về.”
Nàng không hiểu chàng, không biết gì về sự mâu thuẫn đó, cho đến khi chàng để nàng lại và đi về phía bức tường đá khô khan kéo dài hết cả ngọn đồi. Chàng dựa người vào cái khối kiến trúc thô kệch đó.
“Đi dạo đi,” chàng nói, với một cái vẩy tay nhanh.
Giờ thì đúng là vô vọng, cái mong muốn tìm kiếm một chút bình yên trong những cánh đồng trống trải, nhưng Maddy bướng bỉnh kéo chiếc áo khoác của nàng sát vào người, quay người và bắt đầu đi dạo. Nàng đi xuống một chỗ trũng và trèo lên sườn dốc kế tiếp; nàng băng qua ngọn đồi và thung lũng khác, giật mình với cái đám cừu nhỏ ở phía bên kia quả đồi. Khi nàng đi lên đến đỉnh cao nhất, cơn gió giật mạnh hơn, nó làm hai tai nàng đau nhức mặc dù nó dược trùm bên dưới chiếc mũ trùm của chiếc áo choàng.
Thật là vô nghĩa, cái cố gắng nhỏ nhoi này đang tan biến. Chàng thắng rồi. Điều mà nàng mong mỏi thoát khỏi vẫn ngự trị trong nàng; không vì một khoảng cách khi nàng đi dạo mà làm nàng nghĩ được về bất cứ thứ gì khác ngoài Jervaulx.
Nàng thấy là nàng không thể tiếp tục đi được nữa. Với một quyết định mới để hành động như một người phục vụ tận tụy và thấy bệnh nhân của nàng an toàn bên ngoài cái không khí độc hại đó, nàng bắt đầu quay trở lại con đường mà nàng đã đi, cẩn thận nhấc váy lên khi nàng nhảy qua một con lạch nhỏ ở dưới chân của mỗi sườn đồi.
Không có cái áo sơ mi trắng và sự kiên nhẫn không lay chuyển được nào chờ đợi nàng khi nàng đi vào tầm nhìn giữa ngôi nhà mục sư và nhà thờ cả. Nơi mà chàng đã đợi nàng chỉ còn trơ lại những dãy đá kéo dài trên bức tường. Maddy khựng lại – và rồi nhìn thấy chàng ở phía trên đỉnh đồi, ngồi trên mỏm đá tự nhiên trồi ra. Chàng đứng dậy khi nàng đi về phía nàng, một dáng hình mạnh mẽ, thanh tao trong ánh mặt trời buổi sáng.
“Đi nào,” nàng nói, dừng lại ở một khoảng cách có vẻ là an toàn cho bất cứ cảm xúc nào vượt ngoài trách nhiệm của một y tá cần mẫn. “Đến lúc đi về rồi.”
Chàng chìa tay ra. Ánh sáng đằng sau chàng sáng lòa một cách không mong đợi – những cành hoa cúc tây dại cao vút lung lay trong gió.
Chàng đưa ra một lời mời mà không có một biểu cảm nào – không tỏ ra hối lỗi hay mỉm cười. Sự không mong đợi về điều đó đánh bại nàng, những bông cúc dại sáng lên một cách kì lạ trong vùng đất nâu xám khi mà lẽ ra vào cuối thu như thế này chúng đã không còn tồn tại ở đó nữa rồi, xanh mơn mởn bất chấp cơn bão vừa càn quét qua. Nàng cảm thấy lúng túng, không thể kiềm nén một sự đáp trả có thể chấp nhận được, một sự biết ơn dịu dàng và không cá nhân. Hai má nàng, nóng lên vì chà xát, dường như vẫn còn trở nên ấm hơn.
“Ngài muốn gì ở tôi chứ?” Nàng thổn thức. “Tôi không còn bé nữa, mà đang trưởng thành rồi.” Nàng chộp lấy những bông hoa từ tay chàng và ném chúng vào cơn gió. Cơn gió mạnh cuốn lấy chúng đi không ngừng, làm những cành hoa rạp xuống và rồi lại vụng về cuộn chúng lên trên mặt đất. “Ngài thật xấu xa, vây hãm tôi với những sự chăm sóc âm thầm của mình!”
Chàng ngập ngừng, đầu chàng quay đi, cau mày với nàng. Rồi hơi nóng cuộn lên gương mặt chàng; tự ý thức được.
“Xin....xin lỗi.” Biểu cảm của chàng không nóng nảy và lạnh lùng. “Timms! Thâ...â.... (thất lễ)” Cái từ cuối cùng bị làm cho rối tung lên với một âm thanh giống như một tiếng rên rỉ cáu kỉnh và tiếng cười. Chàng nhìn ra chỗ khác, vẫn cố nói và thất bại, như thể những từ mà chàng muốn cứ lảng tránh chàng trong cánh đồng đang bao quanh nàng. Môi chàng cong lên, và chàng thốt lên, “Đồ ngốc.”
“Ngài không phải là một tên ngốc, không! Ngài là một người đàn ông xấu xa, trần tục. Tôi đã biết điều đó kể từ lúc tôi biết ngài. Và nó càng lúc càng tệ hại hơn. Những nụ hôn và những cái ôm của ngài!” Nàng bắt đầu trở nên xúc động hơn. “Ngài thật là ghê tởm.”
Chàng nhìn ra xung quanh cả vùng thôn quê, mắt chàng nheo lại tránh cơn gió đang thổi tung áo sơ mi và tóc chàng.
“Điều đó là không thể giữa chúng ta, ngài có hiểu không?” nàng thêm vào một cách phóng túng, nói to điều thậm chí sẽ làm nàng choáng váng kể cả khi nghĩ tới. “Tôi sinh ra là một dân thường, Jervaulx. Ngài sinh ra là một quý tộc.”
Nàng đột nhiên chỉ nín lặng vì câu trả lời.
“Ngài thậm chí có biết về cái mà tôi sẽ trở thành không? Ngài không biết. Ngài thậm chí còn không hỏi.” Nàng thốt lên một cách bức tức. “Những người bạn đó sẽ không công nhận tôi. Nó là cách của chúng tôi.”
Chàng vẫn không trả lời. Chàng có cái biểu cảm kín bưng kiêu hãnh đó của mình: cái nhìn không tập trung, tránh đi, như chàng đã tránh đi trong phiên tòa thử thách đó.
“Tôi sẽ không còn là một Người bạn nữa!” Nàng thét lên, thất vọng với sự hờ hững của chàng. “Tôi sẽ chỉ có một mình!”
“Không,” chàng nói một cách không mong đợi. Chàng quay lại và chìa tay ra cho nàng, lòng bàn tay ngửa lên, trống không, một lời đề nghị lịch sự đơn giản. “Maddy. Với .... ta.”
Nàng nhìn xuống nó. Nỗi đau bất chợt đó cuộn lên trong nàng, ngăn bất cứ lời nói nào hay sự chối bỏ hay lời giải thích thoát ra khỏi cổ nàng. Nàng quăng mình tránh khỏi chàng và chạy thật nhanh xuống cánh đồng, băng qua mặt đất xanh mướt trơn tuột đó, trượt đi trên hai gót chân – gần như thôi nhưng không ngã, ngoại trừ trái tim nàng.
Điều tệ hại nhất là chàng khiến nàng nghĩ tới nó. Chàng làm đầu óc nàng đầy đặc với sự lừa dối và ý nghĩ kì quái; nàng đã không chỉ mơ tưởng về khu vườn không thuộc về nàng, mà còn sống ở đây với chàng – chỉ có hai người họ và Papa, thực sự, trong yên bình và cần mẫn, với Maddy chăm lo cho ngôi nhà và khu vườn và Papa cùng Jervaulx chúi đầu vào những con số và các biểu thức của họ. Thỉnh thoảng nàng lại hình dung về Jervaulx như nàng đã biết về chàng trong cái đêm chóng vánh trước vụ tai nạn của chàng, ăn nói mạch lạc, tự chủ và trêu đùa; một cách thường xuyên hơn anh chàng Jervaulx là chàng bây giờ, trừ những lúc chàng đánh vật với những từ ngữ và sự bối rối, nàng mới có thể nắm lấy tay chàng hoặc chạm vào chàng – và cái ảo ảnh đó dẫn tới những sự tưởng tượng cả mơ hồ lẫn không quá mơ hồ làm nàng cảm thây bị khuấy đảo và phóng túng, xấu hổ.
|
|