|
Trong khi tôi đang suy tính các lựa chọn của mình, tôi nghe thấy Cato hét lên. Cậu ta đang chỉ vào rừng, rất xa phía sau tôi, và không cần quay lại tôi biết rằng Rue chắc chắn đã nhóm ngọn lửa trại đầu tiên. Chúng tôi đảm bảo thu thập đủ gỗ tươi để làm cho đám khói trở nên dễ nhận ra. Đám Chuyên nghiệp bắt đầu trang bị cho chúng ngay lập tức.
Một cuộc tranh cãi nổ ra. Nó đủ lớn để tôi có thể nghe ra đó là về việc cho hay không cho tên nhóc ở Đặc khu 3 đi cùng với chúng.
“Nó sẽ đi. Chúng ta cần nó trong rừng, dù sao thì nhiệm vụ của nó ở đây đã hoàn thành rồi. Không ai có thể chạm vào những vật phẩm kia,” Cato nói.
“Thế còn Chàng trai đang yêu kia thì sao?” tên đến từ Đặc khu 1 lên tiếng.
“Tao đã nói với mày là quên nó đi. Tao biết chỗ mà tao đã chém nó. Chỉ có phép màu xảy ra thì nó mới không bị chảy máu cho đến chết. Dù gì đi nữa thì nó cũng không có khả năng tấn công chúng ta,” Cato trả lời.
Vậy là Peeta đang ở đâu đó trong rừng, bị thương nặng. Nhưng tôi vẫn mù tịt về động cơ khiến cậu ấy phản bội lũ Chuyên nghiệp.
“Đi nào,” Cato nói. Hắn đẩy một ngọn giáo vào tay tên nhóc Đặc khu 3, và chúng hướng về phía có ngọn lửa. Điều cuối cùng mà tôi nghe thấy khi chúng tiến vào rừng là tiếng Cato nói, “Khi chúng ta tìm ra con bé đó, tao sẽ giết nó theo cách của riêng tao, và không đứa nào được xía vào.”
Không hiểu sao tôi không nghĩ hắn đang nói về Rue. Cô bé đã không ném cả tổ ong tracker jacker vào hắn.
Tôi ở yên đó trong nửa giờ đồng hồ hoặc chừng đó, cố gắng nghĩ xem phải làm gì với chỗ vật phẩm. Một lợi thế mà tôi có đối với cung tên là khoảng cách. Tôi có thể bắn một mũi tên lửa vào chiếc kim tự tháp khá dễ dàng – tôi là một cung thủ đủ giỏi để có thể bắn xuyên qua những khe hở trên chiếc lưới – nhưng không có gì bảo đảm là nó sẽ bắt lửa. Có vẻ như nó sẽ chỉ đốt cháy chính nó và sau đó thì sao? Tôi sẽ không thu được gì mà lại trao cho bọn chúng quá nhiều thông tin về bản thân mình. Rằng tôi đã đến đây, rằng tôi có một đồng bọn, rằng tôi có thể sử dụng cung tên một cách chuẩn xác.
Không có lựa chọn. Tôi sẽ phải đến gần hơn và xem liệu tôi có không thể khám phá ra chính xác cái gì đang bảo vệ cho chỗ hàng hóa đó không. Trên thực tế, tôi chỉ vừa mới định hiện thân thì mắt tôi bắt được một chuyển động. Cách vài trăm yard bên phải tôi, tôi nhìn thấy một ai đó đang nhô ra khỏi rừng. Trong một giây, tôi nghĩ đó là Rue, nhưng rồi tôi nhận ra Mặt Cáo – cô ta là người mà tôi đã không thể nhớ ra sáng nay – rón rén đi ra khu đất trống. Khi quyết định rằng nó an toàn, cô ta chạy về phía kim tự tháp bằng những bước nhanh và ngắn. Ngay trước khi tiến đến vành đai các vật phẩm mà được rải xung quanh chiếc tháp, cô ta dừng lại, tìm kiếm trên mặt đất, và cẩn thận đặt chân lên một vị trí. Sau đó cô ta bắt đầu tiếp cận chiếc kim tự tháp bằng những bước nhảy lò cò rất lạ, đôi khi chỉ chạm đất bằng một chân, hơi loạng choạng, đôi khi lại mạo hiểm bằng vài bước. Ở một vị trí, cô ta nhảy lên, qua một chiếc thùng nhỏ và chạm đất thăng bằng trên đầu ngón chân. Nhưng cô ta hơi quá đà một chút, và theo quán tính bị lao về phía trước. Tôi nghe thấy cô ta ré lên khi hai bàn tay chạm xuống đất, nhưng không có gì xảy ra. Nhanh chóng cô ta điều chỉnh lại chân và tiếp tục cho đến khi chạm được đến đống hàng hóa.
Vậy là tôi đã đúng về chiếc bẫy, nhưng nó rõ ràng phức tạp hơn những gì tôi tưởng tượng. Tôi cũng đã đúng về cô gái đó. Cô ta thật quá tinh ranh khi khám phá ra lối đi này để đến chỗ thức ăn và có thể làm lại theo một cách chính xác. Cô ta lấy đầy chiếc ba lô của mình, lấy một vài thứ từ một loạt các vật chứa đồ, bánh quy từ một chiếc thùng gỗ thưa, một ít táo từ một chiếc bao tải đang treo lơ lửng trên một sợi dây thừng bên cạnh một cái thùng. Nhưng chỉ một chút trong mỗi loại, không đủ để bị phát hiện ra thức ăn bị mất. Không đủ để gây ra nghi ngờ. Và sau đó cô ta lại thực hiện lại các bước nhảy nhỏ kỳ lạ của mình để ra khỏi vòng tròn rồi chạy vọt trở lại lại rừng, bình an vô sự.
Tôi nhận ra tôi đang nghiến răng trong tâm trạng thất vọng. Mặt Cáo đã xác nhận những gì mà tôi đã dự đoán. Nhưng loại bẫy nào họ đã đặt mà phải cần sự khéo léo như vậy? Có bao nhiêu vị trí khởi động bẫy? Tại sao cô ta lại ré lên như vậy khi tay chạm đất? Mày nên nghĩ rằng… và dần dần một ý nghĩ lóe lên trong đầu tôi… mày nên nghĩ rằng mặt đất sẽ nổ tung lên.
“Nó được chôn dưới đất,” tôi thì thào. Điều đó lý giải mọi thứ. Nhóm Chuyên nghiệp sẵn sàng bỏ lại các vật phẩm, phản ứng của Mặt Cáo, việc gia nhập của tên nhóc Đặc khu 3, nơi họ có các nhà máy, nơi họ sản xuất ti vi, xe hơi và chất nổ. Nhưng cậu ta kiếm chúng ở đâu? Trong số tặng phẩm ư? Đó không phải là loại vũ khí họ thường cung cấp, bởi họ muốn xem các cống phẩm đích thân chém giết nhau. Tôi rời khỏi bụi cây và đi qua một trong những chiếc đĩa kim loại tròn dùng để đưa các cống phẩm lên đấu trường. Đất xung quanh nó đã được đào lên và được đập bẹt xuống. Những quả địa lôi đã bị vô hiệu hóa sau sáu mươi giây chúng tôi đứng trên chiếc đĩa, nhưng tên nhóc Đặc khu 3 chắc đã có thể kích hoạt lại chúng. Tôi chưa từng thấy ai trong các Trò chơi này làm vậy. Tôi cá nó đã trở thành một cú sốc ngay cả đối với các Nhà thiết lập Trò chơi.
Chà, chúc mừng tên nhóc từ Đặc khu 3 đã gây được một ấn tượng đối với họ, nhưng giờ thì tôi phải làm gì? Tất nhiên tôi không thể đi bừa vào cái đám hỗn độn đó mà không tự làm mình bị thổi bay lên đến tận trời. Còn về việc bắn một mũi tên lửa, điều đó còn nực cười hơn nữa. Những quả mìn được kích hoạt bằng áp lực đè lên chúng. Dù áp lực đó không cần nhiều. Một năm, có một cô gái làm rơi vật biểu tượng của mình, một quả bóng nhỏ bằng gỗ, khi cô ta đang đứng ở chiếc đĩa của mình, và họ theo đúng nghĩa đen là phải vét lấy từng mẩu nhỏ thi thể cô ta trên mặt đất.
Cánh tay của tôi rất khéo léo, có lẽ tôi có thể ném vài viên đá vào đó và kích hoạt cái gì? Có thể là một quả mìn? Việc đó có thể làm khởi động cả một chuỗi phản ứng. Nó có thể không? Liệu tên nhóc từ Đặc khu 3 có đặt các quả mìn theo cách mà một quả nổ sẽ không ảnh hưởng đến những quả khác không? Theo cách ấy sẽ bảo vệ được các vật phẩm mà vẫn đảm bảo kẻ xâm nhập sẽ chết. Thậm chí nếu tôi thổi bay được một quả mìn, chắc chắn tôi sẽ kéo lũ Cống phẩm Chuyên nghiệp quay trở lại đây giết tôi. Và dù sao đi nữa, tôi đang nghĩ cái quái gì vậy? Ở đó vẫn còn có chiếc lưới, được căng lên để ngăn chặn bất cứ cuộc tấn công nào như vậy. Ngoài ra, điều mà tôi thực sự cần là ném khoảng ba mươi viên đá vào đó cùng một lúc, kích hoạt cả một chuỗi phản ứng, phá hủy toàn bộ kho hàng.
Tôi liếc nhìn lại khu rừng. Khói từ đám cháy thứ hai của Rue đã bốc lên trời. Vào lúc này, bọn Chuyên nghiệp có lẽ đã bắt đầu nghi ngờ về việc bị gài bẫy. Thời gian sắp hết.
Phải có một giải pháp cho vấn đề này, tôi biết là có, nếu tôi có thể hoàn toàn tập trung suy nghĩ. Tôi chăm chú nhìn chiếc kim tự tháp, các bao tải, các hòm gỗ, quá nặng để một mũi tên có thể làm đổ. Có lẽ có một thùng đựng dầu ăn, và ý tưởng về mũi tên chứa mồi lửa đang quay trở lại thì tôi nhận ra tôi có thể kết thúc với việc mất tất cả mười hai mũi tên của mình và vẫn không bắn được một mũi tên nào trực tiếp vào thùng dầu, vì tôi chỉ đang đoán thôi. Tôi thực sự đang nghĩ về việc thử bắt chước lại những bước nhảy nhẹ nhàng của Mặt Cáo đến chỗ kim tự tháp với hy vọng tìm được một biện pháp phá hủy khác thì mắt tôi chiếu đến chiếc túi đựng táo. Tôi có thể cắt đứt sợi dây thừng bằng một phát bắn, không phải tôi đã làm rất nhiều lần ở Trung tâm Huấn luyện rồi sao? Đó là một chiếc túi lớn, nhưng có thể nó vẫn chỉ đủ cho một quả mìn nổ. Nếu như tôi có thể làm bung các quả táo ra…
Tôi đã biết phải làm gì. Tôi di chuyển vào tầm bắn, và tự cho mình được dùng ba mũi tên để hoàn thành nhiệm vụ này. Tôi đặt chân cẩn thận, quên hết mọi thứ xung quanh khi tôi nhắm vào mục tiêu thật kĩ càng. Mũi tên đầu tiên xẹt qua một bên của chiếc túi gần phía trên, để lại một vết rách trên bao bì. Mũi tên thứ hai làm rộng nó ra thành một cái lỗ hở. Tôi có thể nhìn thấy một quả táo đang nhô ra khi tôi bắn mũi tên thứ ba bay đi, trúng vào miếng vải rách ra của bao bì và xé nó ra khỏi cái túi.
Trong khoảnh khắc, mọi thứ dường như đóng băng lại. Sau đó những quả táo tràn xuống mặt đất và tôi bị hất bay ngược về phía sau.
|
|