|
Bệnh viện Trung Tâm Seoul.
Hai chiếc giường được gấp rút đẩy vào phòng cấp cứu, tấm drap trắng như tuyết nay ướt đẫm máu tươi.
Lee Soo Yeon nhìn vào đèn phòng phẫu thuật sáng lên mà trong lòng vô cùng rối loạn.
Hai người đang được cấp cứu đó, từng là hai người đàn ông quan trọng nhất trong đời cô. Hôm nay, có lẽ cả hai người họ sẽ cùng ra đi… nếu như Han Jung Woo có chuyện gì… Cô lắc đầu, không dám nghĩ tới…
Suốt bảy tiếng đồng hồ, Lee Soo Yeon ngồi chờ bên ngoài phòng phẫu thuật, bảy tiếng này còn dài hơn cả bảy mươi năm.
Đèn vẫn sáng, nhưng cửa phòng phẫu thuật đã mở ra, Han Jung Woo được đưa ra ngoài.
“Jung Woo à!”, Lee Soo Yeon chạy đến, nắm lấy tay anh. May quá, tay anh vẫn còn ấm… Cô rơi giọt nước mắt cảm kích, còn sống là tốt rồi, chỉ cần anh còn sống, là tốt rồi…
Joo Ri nãy giờ đứng bên cạnh, không dám làm phiền đến đôi tình nhân vừa trải qua cơn hoạn nạn này, đến hỏi thăm bác sĩ điều trị về tình hình của Han Jung Woo. “Bệnh nhân mất máu quá nhiều, may là cấp cứu kịp thời, muộn chút là nguy hiểm rồi.”, bác sĩ quay qua nói với Lee Soo Yeon, “Cô yên tâm đi, cậu ta sẽ khỏe lại thôi, may là viên đạn đó không bắn trúng chỗ nguy hiểm. Nhưng mà dù sao cũng đã trải qua phẫu thuật, nên bệnh nhân cần được nghỉ ngơi một thời gian.”. Lee Soo Yeon khẽ vuốt gương mặt trắng bệch của Han Jung Woo, cười trong nước mắt, không sao cả, tất cả đều qua hết rồi, Jung Woo à, đợi khi anh tỉnh lại, em sẽ lấy anh…
“Viện trưởng Baek, không ổn rồi!”, một cô y tá chạy ra từ phòng phẫu thuật, khắp người cô đều là máu khiến ai thấy cũng phải sợ hãi. “Động mạch của bệnh nhân bên trong đã bị vỡ, đang chảy máu rất nhiều, bác sĩ Yoo đang tìm cách nhưng hình như sắp không được rồi, ngài mau vào trong giúp đỡ đi ạ!”. Viện trưởng Baek vội vàng dặn dò cô y tá đưa Han Jung Woo vào phòng bệnh, rồi lại vội vàng chạy vào trong phòng phẫu thuật.
“Joon…”, Lee Soo Yeon nhìn thấy bộ dạng nhếch nhác của cô y tá, lúc này mới chợt nhớ ra, Kang Hyung Joon vẫn còn ở bên trong. Anh ấy, hình như sắp chết rồi… Trong đầu cô từ từ nhớ lại giọng nói tuyệt vọng của Joon khi ở nhà kho, “Zoe, anh cũng có thể chết vì em… Hãy nhìn anh một lần đi, xin em đấy, nhìn anh một lần đi…”.
Joon… lòng Lee Soo Yeon bắt đầu quặn đau.
Có phải đến khi mất đi rồi mới biết đau, mới thấy có lỗi… Người đó, đã đi cùng cô trong 14 năm, cùng cô trải qua những ngày tháng u tối, tuyệt vọng nhất trong cuộc đời, rồi vì cô mà dùng bờ vai vững chắc của mình dựng lên một bầu trời trong xanh. Dưới bầu trời đó, cô không còn là con gái của tên tội phạm giết người nữa, cũng không phải là số 27 ai gặp cũng tránh nữa, mà là cô công chúa hạnh phúc nhất thế gian này, hưởng thụ sự chăm sóc tốt nhất mà anh đã giành cho cô.
Nhưng cô lại không biết, Joon có thể dựng lên bầu trời này là do có cô chống đỡ cho Joon. Còn bây giờ cô rời xa Joon, đi vào thế giới của Han Jung Woo, điều này có nghĩa là, thế giới của Joon cũng sụp đổ hoàn toàn.
Lee Soo Yeon đưa tay ra, muốn đẩy cánh cửa phòng phẫu thuật, nhưng tay của cô, đang run. Cô biết, Joon đang ở trong đó, bên bờ vực sống chết.
“Mình đang sợ gì vậy, rốt cuộc là mình đang sợ điều gì vậy!”, hai tay Lee Soo Yeon đưa lên trán mình, quỳ sụp phía ngoài phòng phẫu thuật.
Trong phòng bệnh vô trùng, máy móc các loại không ngừng phát ra âm thanh "tít tít" lạnh lùng. Kang Hyung Joon đeo mặt nạ dưỡng khí, trên thân cắm đầy ống, im lặng nằm ở đó. Lee Soo Yeon đứng cách một tấm kính, nhìn anh ấy, bên tai vang lên tiếng của viện trưởng "Chân cậu ấy trước đó bị trúng đạn nhưng không được điều trị cho đàng hoàng, vết thương đã bị nhiễm trùng. Sau khi trúng đạn thì mất máu quá nhiều, đã gây ra tổn thương cho não bộ. Nghiêm trọng nhất chính là viên đạn bắn trúng phổi. Tuy đã cầm được máu, nhưng không trừ khả năng sẽ tiến triển xấu đi. Có thể kịp thời cứu sống đã là kỳ tích rồi."
"Joon, xin anh đấy...nhất định phải sống đó, dù anh có trở thành thế nào, em cũng sẽ chăm sóc cho anh. Dù cho người em yêu là Han Jung Woo, nhưng mà, em không hề quên 14 năm qua được anh chăm sóc. Anh cũng là người thân của em. Em nguyện chăm sóc anh suốt đời..." Lee Soo Yeon thầm nghĩ trong lòng.
"Joon, Joon à... Là mẹ đây, người mẹ thương yêu Joonie nhất đây... Mẹ lạnh quá, sao con không chịu đến gặp mẹ lần cuối vậy... Joon à, mẹ nhớ con lắm, Joon à..."
Thiết bị bên cạnh giường của Kang Hyung Joon đột nhiên phát ra những âm thanh bất thường. Gương mặt anh trắng bệch trong màn hơi nước tỏa ra từ chiếc máy trên đầu giường.
Anh muốn quỳ xuống tạ lỗi với mẹ, nhưng bên tai lại vọng lên giọng nói đanh nhọn của Lee Soo Yeon: "Nói dối! Mỗi một câu anh nói với em đều là dối trá, em sẽ không tin anh nữa đâu! 14 năm qua, anh rõ biết là người nhà luôn tìm kiếm em, nhưng anh lại giấu em! Anh nói anh đã quên hết những chuyện xảy ra trong quá khứ, thật ra anh nhớ hết! Kang Hyung Joon, em sẽ không bao giờ tin anh nữa."
Trán anh đẫm mồ hôi, lồng ngực nhấp nhô không ngừng, bàn tay thon dài nắm chặt tấm drap giường, cơn đau khiến cả người anh bứt rứt, "Khó chịu, ngực đau quá.". Anh như cảm nhận được bàn tay mà anh đã nắm suốt 14 năm qua đang từ từ để lên cổ mình, cố sức bóp chặt. Anh bắt đầu ho không ngừng, nhưng dù cho ho thế nào cũng không thể nào ho ra được luồng khí khó chịu ở trong ngực mình, anh thấy mình như muốn tắt thở đến nơi rồi.
Lee Soo Yeon vừa trở về từ phòng bệnh của Han Jung Woo, vừa đến cửa phòng của Kang Hyung Joon thì nhìn thấy anh đang một mình, không ai giúp đỡ giãy giụa ở trong đó. "Y tá! Có y tá ở đó không? Mau gọi bác sĩ, Joon không ổn rồi, mau gọi bác sĩ đi!".
Lee Soo Yeon run rẩy đưa tay lên đập vào tấm kính dày trước mặt, nói với người ở trong kia, "Joon! Joon à! Anh phải cố lên, anh đừng xảy ra chuyện gì nhé! Kang Hyung Joon, anh không được chết, nếu không em sẽ tuyệt đối không tha thứ cho anh đâu!"
Bác sĩ và y tá nghe thấy tiếng la của Lee Soo Yeon thì lập tức chạy vào phòng bệnh, cố gắng xem xét bệnh tình của bệnh nhân.
Kang Hyung Joon nghe thấy giọng của Lee Soo Yeon, anh mở mắt ra một cách khó khăn. "haha, quả nhiên, trên đời này, người duy nhất mà Kang Hyung Joon này không thể buông tay, người duy nhất mình quan tâm đến chỉ có mình Lee Soo Yeon mà thôi..."
Anh để mặc cơ thể mình cho đám bác sĩ tiến hành việc trị liệu vô nghĩa, dùng chút sức lực của toàn thân quay đầu qua, đúng lúc nhìn thấy Lee Soo Yeon đang đứng đằng sau tấm kính, nhìn anh đầy quan tâm…
Nếu như không có được tình yêu của em, mà chỉ nhận được sự tha thứ của em, thì để làm gì chứ?
Anh nhíu mày, có thứ gì đó như chắn ở ngực anh, cản trở hơi thở của anh.
Mỗi lần anh hô hấp đều rất đau, đau đớn vô cùng.
Bỗng nhiên Kang Hyung Joon ho ra máu, mặt nạ dưỡng khí dính đầy vết máu.
Cậu cười, cười một cách thê lương với Lee Soo Yeon đứng cách đó không xa.
Lee Soo Yeon, anh trở nên bộ dạng thế này, em hài lòng rồi chứ?
- hết chap 2
|
|