|
Tác giả |
Đăng lúc 4-12-2013 16:02:53
|
Xem tất
Mùa đông Seoul, lạnh buốt đến run người.
Dù chỉ là thở nhẹ một hơi, làn khói đó cũng như đóng thành băng.
Khu vườn của Trại an dưỡng quốc gia Hàn Quốc đã sớm tuyết rơi đầy sân. Không hoa cũng không cỏ, chỉ có một màu trắng mênh mang.
Có một chiếc xe lăn dừng ở đó, Kang Hyung Joon ngồi thẫn người nhìn khu vườn không một bóng người, chân đắp hờ tấm khăn ấm, trên người vẫn là cái áo đồng phục mỏng tang dành cho bệnh nhân. Anh đưa tay ra một cách do dự, để đón lấy bông tuyết đang rơi xuống từ trên trời, sau đó nhìn nó tan chảy đi trong lòng bàn tay mình, hóa thành giọt nước trôi đi.
Kang Hyung Joon từ từ ngẩng đầu lên, nhìn thấy một bóng hình từ phía xa.
Anh nhắm mắt lại, hít thở sâu, cái luồng không khí lạnh căm xương đi vào lồng ngực của anh, tan vào máu.
Lee Soo Yeon mặc cái áo màu đỏ thắm, cầm cây dù màu vàng, chạy về phía anh.
“Hôm nay trời lạnh lắm đấy!”, cô cởi áo khoác của mình ra, đắp lên người Kang Hyung Joon, “Joon, anh đang đợi em sao?”
Áo khoác màu đỏ, làm nền cho gương mặt nhợt nhạt của anh, một cảm giác không được đẹp đẽ cho lắm.
Ba tháng trước, anh vẫn còn là Harry Borrison. Dù cho chân không được thuận tiện lắm, dù cho anh chỉ mới 26 tuổi, nhưng mà trong giới tài chính Âu Châu cho đến tầng lớp thượng lưu, chỉ cần nhắc đến vị thanh niên tài giỏi, tuấn tú với biểu cảm cười mà như không cười nhưng phải chống gậy này, trong mỗi lời nói của họ luôn thốt ra những tình cảm ngưỡng mộ, đặc biệt là các cô tiểu thư danh môn, đã không ít lần thổ lộ tâm ý với anh.
Lee Soo Yeon nhớ lại ngày đó, lúc ở nhà, Harry chỉ nhìn một cái thì đã khiến Joo Ri dù đã 10 năm làm cảnh sát cũng im thít, không dám mở miệng.
Mắt Joon rất đẹp, hơn nữa rất có thần.
Hồi nhỏ khi còn học ở Pháp, mỗi lần đụng phải bọn học sinh cấp trên muốn ức hiếp họ, Joon dùng ánh mắt mạnh mẽ đầy uy nghi của mình khiến bọ chúng phải sợ khiếp mà bỏ chạy thoát thân. Bởi vì có một lần, anh nhìn thấy bọn chúng ăn hiếp Soo Yeon, liền lê cái chân đau của mình, liều mạng đánh nhau một trận với bọn chúng. Đương nhiên, sau đó trên người anh cũng phải băng bó vài chỗ. Đó là lần đầu tiên Soo Yeon thấy ánh mắt hung dữ đó của Joon, Joon – cái người luôn mỉm cười dịu dàng với cô đó, thì ra cũng có lúc trở nên gay gắt như thế.
Lee Soo Yeon rút lại hồi ức, hôm nay, người ngồi trước mặt cô đây, là Kang Hyung Joon không có biểu cảm, cũng không có chút phản ứng gì, ánh mắt ngoài sự đờ đẫn ra chẳng có chút sắc thái nào, Kang Hyung Joon…
Lee Soo Yeon phát hiện ra ánh mắt Joon đang dừng lại ở chiếc nhẫn lấp lánh đeo trên tay mình. Cô như đứa trẻ vừa làm sai điều gì vậy, giấu tay ra sau lưng. Do dự vài giây, sau cùng vẫn lấy hết dũng cảm, nói ấp a ấp úng, “Em…em đã kết hôn với Han Jung Woo… vào ngày tuyết rơi đầu tiên…”.
Cô quỳ xuống, nắm lấy bàn tay lạnh buốt của Kang Hyung Joon, nhẹ nhàng nói: “Em không cầu mong lời chúc phúc của anh, cũng không mong anh sẽ tha thứ cho em. Nhưng mà Joon à, đừng tự dày vò mình như vậy nữa được không? Em sẽ đau lòng lắm. Tuy em đã lấy Han Jung Woo, nhưng em luôn xem anh là người thân của mình, là người thân quan trọng nhất. Em và Han Jung Woo sẽ chăm sóc cho anh thật tốt, 10 năm, 20 năm hay là 50 năm, cho đến khi chữa lành vết thương trong lòng anh. Thế nên, xin anh hãy mau thoát ra khỏi cái bóng này, có được không?”, Lee Soo Yeon đưa tay lên, khẽ vuốt gương mặt gầy của Kang Hyung Joon, nài nỉ: “Joon à, xin anh đấy, xin anh hãy nói gì với em đi, được không?”. Kang Hyung Joon đờ đẫn, ánh mắt nhìn về phía khác, như chẳng nghe thấy điều gì.
Từ lúc bệnh tình của Kang Hyung Joon có chút ổn định, anh đã được chuyển đến đây, trại an dưỡng quốc gia Hàn Quốc ở ngoại ô Seoul. Anh bị xử án chung thân.
Nhưng do vấn đề về sức khỏe và tinh thần, tòa ra lệnh tạm thời giam anh ở trại an dưỡng, theo dõi một thời gian rồi mới quyết định sau. Trong phòng của anh được gắn camera theo dõi, tòa còn phái một nhân viên cảnh vụ giám sát trại an dưỡng suốt 24 tiếng.
Ba tuần, Kang Hyung Joon tỉnh lại đã được ba tuần rồi.
Thời gian này, anh không hề nói một câu nào, trên mặt cũng không có chút biểu cảm nào. Y tá kêu anh làm gì, anh làm đó. Cho anh ăn gì, anh ăn đó. Anh như một con rối không có cảm xúc, mặc người sắp đặt.
Lee Soo Yeon mỗi ngày đều đến thăm anh, có lúc thì đi cùng Han Jung Woo. Cũng có lúc, Han Jung Woo đi một mình đến thăm anh, đẩy anh ra ngoài đi dạo, sưởi nắng, nói với anh những chuyện không đâu.
Họ dùng cách của bản thân, thử cảm hóa anh, bù đắp cho anh.
Nhưng mà, đã ba tuần trôi qua rồi, tất cả những gì họ làm, vẫn là, uổng công…
- hết chap 4 -
|
|