|
Vừa nghe nhạc vừa đọc nhé:
Ánh trăng yếu ớt hắt từ cửa sổ buông xuống, chiếu trên khuôn mặt xinh đẹp trắng nõn nà ấy. Nàng cuộn mình, rúc thân bé nhỏ vào lòng ta, tựa như con mèo bị ướt run lên vì lạnh đang tìm kiếm một thứ gì đó mang chút hơi ấm. Khẽ nâng tay, ta nhẹ nhàng cầm một ít tóc mai của nàng để đùa nghịch. Sau khi chán trò chơi ấy rồi, ta lại vui vẻ xoa má nàng, có ý định muốn chọc nàng thức giấc, nhưng vẻ mặt bình yên của nàng lại khiến ta tự kìm lòng lại. Khẽ thở dài, ta hững hờ đặt tay vào bên hông nàng một cách vô ý, nhưng mà sự vô ý này lại khiến lòng ta bỗng chùng xuống. Nâng mình dậy, ta chậm rãi rời giường, dẫu cho lòng mình trước đó có vui, có hạnh phúc đến mức nào. Chợt nhận rằng thì ra nàng vẫn hận ta, chính thế. Con dao sắt lạnh lẽo được giắt bên hông ấy, đã chạm đến lòng ta, đau nhói. Nguyên cớ nào nàng vẫn không xuống tay? Là không nỡ hay đang đợi thời cơ hợp lí? Ta chẳng biết, và cũng chẳng muốn rõ. Nàng ra sao thì mặc nàng vì ta không thể kiểm soát nàng mãi được, miễn rằng, nàng đừng rời khỏi ta, thế là đủ.
~o~
1.) Xa cách trùng trùng:
Nguyệt Cát, đó là tên của nàng, một cái tên chứa đầy hi vọng và tâm niệm của người nghĩ ra nó. Có lần, nàng từng kể, mẹ nàng vì sức khỏe quá yếu đã sinh non. Trước khi qua đời, bà ấy cầu khẩn hoàng thượng cho phép được đặt tên đứa con gái duy nhất của mình. Người hầu đứng bên cạnh đã khóc rất nhiều khi thấy chủ nhân nói chuyện với đứa trẻ vừa ra đời chưa được mấy canh giờ, một cách đầy yêu thương trước khi lìa xa trần đời mãi mãi:
“Con yêu, con sẽ mang tên Nguyệt Cát, nó có nghĩa là hạnh phúc cuộc đời con sẽ tròn đầy.”
Nàng nói, đó là câu cuối cùng mà mẫu thân nàng đã dành hết hơi thở còn xót lại để bày tỏ, nàng còn nói, nàng luôn hạnh phúc với cái tên mà nàng đang mang. Lúc ấy, ta đã ôm lấy nàng, mặc nàng vùi đầu vào hõm vai ta mà khóc. Tiểu Nguyệt tựa như một bông hoa mai vậy, quá mỏng manh, chỉ cần cơn gió mạnh vội ập tới, thì có thể dễ dàng phá nát từng cánh hoa bay tơi tả.
Dạo đây, nước láng giềng Khương đang có ý định mở rộng lãnh thổ, vậy nên, nơi ta thống trị cũng không thể nằm ngoài tầm mắt của chúng. Các lão bối họp lại, đưa ra ý kiến rồi bị bác bỏ. Ta cũng không thể tự quyết định được, còn nhờ vào nhất chí của thần dân thiên hạ nữa. Sự việc càng rắc rối thêm khi có nhiều thành phần quá khích, đã nổi dậy làm loạn. Một ngày mệt mỏi lại kết thúc. Trong thâm tâm, bỗng dưng ta muốn gặp nàng, dẫu đêm đã khuya rồi. Còn nhớ ngày xưa Tiểu Nguyệt hay làm trò khiến ta vui vẻ, hay chọc ta cười dù trò đùa có khi vượt quá giới hạn. Lúc ấy, nàng tựa con mèo nhỏ, đưa vẻ mặt ngây ngô của mình làm nũng ta để thoát tội trách mắng. Nhưng mà, tất cả chỉ là ngày xưa…
Tiến vào phòng, ta chợt thấy có bóng người vẫn ngồi ở trên giường. Ánh nến lập lòe bị gió bỡn cợt, hình ảnh nàng hiện lên trên tấm màn được treo đối diện giường. Nàng vẫn thức? Ta bỗng thấy vừa vui nhưng cũng vừa giận. Đêm đã khuya, nhưng cớ sao lại không ngủ?
“Nguyệt nhi, sao nàng không tắt nến?”
Ta hắng giọng, cất tiếng lạnh lùng, kìm nén sự vui vẻ đang cuộn trào trong lồng ngực. Nhưng mà, nàng lại không trả lời. Nguyệt Cát vẫn im lặng, nơi phòng yên ắng, chỉ có hơi thở vang lên đều đều, như chứng minh vẫn có sự hiện diện của nàng.
“Nguyệt nhi?”
Ta tiến lại gần, nửa hoang mang, nửa lo lắng. Ánh nến yếu ớt vung vẩy mình trên không trung, khiến vẻ mặt nàng mờ ảo. Ta nhíu mày, chậm rãi bước về phía giường.
“Đa tạ bệ hạ đã quan tâm. Kẻ hèn mọn như thần thiếp sao có thể xứng để trả lời người?”
Tiểu Nguyệt cất giọng lạnh lùng, đầy khách sáo, như hàng vạn mũi kim đâm xuyên qua ta, đau đớn. Ta khẽ khựng lại, mím môi nhìn người đang ngồi ấy. Sự trống rỗng của không trung như đang ôm lấy nàng đầy cô độc. Tiểu Nguyệt chuyển tầm nhìn, bắn thẳng về phía ta, đôi môi xinh đẹp vẽ lên hình vòng cung đầy gượng gạo.
“Thần thiếp rất mệt. Hôm nay thần thiếp không thể hầu hạ hoàng thượng được. Xin bệ hạ tha thứ.”
Nói rồi, nàng với tay hạ tấm màn xuống, lạnh lùng quay lưng lại, vội vàng nằm. Ta khẽ thở dài. Sự mệt mỏi dần lan tỏa khiến cho thân thể càng rã rời.
“Một đêm. Ta sẽ không chạm vào nàng. Ta muốn được nghỉ ngơi ở đây cùng nàng.”
Nguyệt Cát không trả lời, khẽ nhích người vào phía trong như ngầm đồng ý. Ta nhếch miệng cười. Dẫu có hận ta đến mức nào, nàng sẽ không từ chối ta. Tháo bộ hoàng bào trên người, ta chậm rãi leo lên giường nằm. Đôi mắt vẫn chăm chăm nhìn vào phía trần phòng. Ánh nến mờ ảo lập lòe bị gió thổi vụt tắt. Bóng đêm bao trùm lấy không gian.
“A Trung, cớ sao chúng ta lại thành như vậy?”
Nàng khẽ cất tiếng rồi im lặng, để lại không gian còn mỗi tiếng gió thổi lá ở ngoài kia, sao thật ồn ào. Ta mím môi, nhắm mắt lại, những suy nghĩ bỗng từ đâu ùa đến, chỉ gói gọn trong một câu hỏi mà ngay cả ta cũng không thể trả lời: “Chính vậy, cớ sao ta với nàng lại như gần mà xa?”
~o~
Lần đầu tiên gặp Tiểu Nguyệt, là vào một buổi trưa nhuộm đầy nắng. Ta đứng dưới gốc cây đại thụ, cắn to một miếng bánh vừa trộm được của tiệm nhà ông Vương. Nhai nhồm nhoàm một cách thích thú lại sắp tận hưởng miếng cắn thứ hai, ta bị một cái vỗ đau đớn được giáng trên vai. Trước hết là hoảng hốt, ta giật mình run rẩy đầy sợ hãi, những câu nói dối đã chuẩn bị từ trước tự dưng theo đó mà bay đi mất. Miệng vẫn còn lúng búng bánh chưa nhai xong, ta nhét vội nửa miếng còn lại vào trong áo, quay lưng mếu máo từng câu chữ:
“Ta không lấy, ta chẳng lấy gì của thúc cả.”
“Ngươi lấy gì cơ chứ, tên ăn mày rách rưới?”
Là giọng của nữ nhi? Hai mắt nhắm nghiền của ta mở ra từ từ. Cô nương chạc tuổi đứng giữa nắng chói chang như nuốt lấy những tia sáng làm hào quang. Thật xinh đẹp. Từ đó đến nay ta chưa thấy ai xinh đẹp như vậy. Ngay cả y phục mặc trên người cũng thuộc hàng quý tộc hay dùng tới. Cô nương ấy nhíu mi tâm, cốc mạnh lên đầu mà còn dùng lực xoa tóc ta, cất giọng đầy ngang tàng:
“Nhìn gì mà nhìn? Ta là công chúa đấy, dám cư xử lỗ mãng như vậy à? Thô bỉ!”
Hống hách và kiêu ngạo. Ta nhướng mắt nhìn cô nương ấy. Mặc kệ, ta đây không quan tâm, coi như người qua đường đi. Ta tính quay lưng lại rời khỏi, thì lại nghe tiếng thét lớn của ông Vương từ phía sau vang lên:
“NÀY, NHÓC CON! MI LẠI DÁM LẤY BÁNH CỦA TA NỮA À?”
Chết chắc. Ta thầm nhủ trong lòng, rồi vội vàng co giò chạy. Nhưng mà…
“Á… cái vòng, cái vòng mắc trên tóc ngươi.”
Cô nương kia la lớn. Ta cũng không kịp nghĩ gì, vội nắm lấy tay còn đang đặt ở trên đầu mình, kéo đi, chạy thục mạng.
“ĐỨNG LẠI, TÊN NHÓC KIA! ĐỨNG LẠI.”
“CÓ NGỐC MỚI NGHE LỜI ÔNG ĐẤY, THÚC THÚC Ạ!”
Cô nương chạy cùng ta, vừa cười, vừa thở hồng hộc.
“Này, ăn mày, trò này vui quá. Chưa bao giờ ta được thỏa thích như thế này.”
“Vui cái khỉ khô.” – Ta cứ nắm lấy tay đang đặt trên đầu mình, hạ cổ xuống thấp, cứ giương mắt lên nhìn đường để trốn. - “Ta muốn chết vì khổ đây. Chẳng lẽ phải tìm đại phu chăm sóc lại cái cổ của mình chắc? Cô nương có trả tiền cho ta đâu mà biết.”
“Ha… ha… Được được. Cứ tìm đại phu đi. Ta sẽ trả tiền cho ngươi. À quên, ngươi tên gì? Ta là Nguyệt Cát, tức có nghĩa hạnh phúc cuộc đời sẽ tròn đầy.”
“Tên tuổi gì trong thời gian khó khăn này? Ta tên Kim Tại Trung. Mười bốn tuổi.”
“Ờ, ta nhỏ hơn ngươi một năm. Mặc kệ, ta là công chúa, nên đừng nghĩ sẽ gọi ngươi là huynh đấy.”
“Tùy cô nương. Cứ hoang tưởng theo ý mình thích đi. Mặc kệ đấy. Nhưng mau mà chạy nhanh lên! Ông ta sắp đuổi kịp rồi.”
Ta nhớ rõ lúc ấy, ánh nắng vàng gắt chiếu rực xuống nền đất, ta với Tiểu Nguyệt gặp gỡ làm quen nhau trong tình huống: nàng là một công chúa ham chơi, còn ta chỉ là kẻ hèn nghèo. Ngày hôm ấy, có lẽ sẽ chẳng bao giờ quay lại, một tên nhóc ăn mày quần áo rách rưới vừa nghiêng người, vừa cúi đầu về phía người bên cạnh, đưa mắt nhìn trước chạy thục mạng, còn người bên cạnh ấy, là một cô nương với y phục sang trọng, vướng một ít bùn đất, vừa đuổi theo, vừa cười tươi rói dưới ánh nắng vàng.
Hết chương 1.
|
|