Quên mật khẩu
 Đăng ký
Tìm
Event Fshare

Xem: 5220|Trả lời: 37
In Chủ đề trước Tiếp theo
Thu gọn cột thông tin

[Longfic] [ Longfic | T] Trắng & Đen | Bacham72 | Kim Jae Joong - Kyo | Completed

[Lấy địa chỉ]
Nhảy đến trang chỉ định
Tác giả









Author: Bacham72

Rating: T

Paining: Kim Jae Joong - Kyo

Category: Tình cảm, tâm linh, SE

Summary:

Trắng:  Ánh sáng giản dị, tinh khôi và đẹp đẽ đến nỗi không ai dám viết lên đấy bất cứ một điều gì. Bởi vì, lo sợ chữ viết mình quá xấu, sẽ khiến cho màu trắng bị vấy bẩn. Thế là... chẳng có gì để cho mọi người nghĩ đến, cũng như ngắm nhìn.

Đen:  Bóng đêm u tối, lạnh lẽo, lôi cuốn và gợi trí tò mò, khiến cho mọi người phải mở to mắt nhìn vào thật lâu, nhìn cho thật rõ, suy nghĩ thật nhiều. dù chỉ là một ý nghĩ thật đơn giản... sao lại đen tối đến thế.

Disclaimer: Không sắc màu, không cảm xúc... cũng như không thuộc về au, mà... Đặc biệt dành cho Kyo.

Casting:













Note:

Tặng cho Kyo, cô em gái lúc nào cũng thích SE... thích cuộc đời này nhiều cay đắng hơn là hạnh phúc.

SE này của bản thân ss nhìn nhận, bởi thế nếu có gì mà em gái không như ý thì cũng đừng uất ức và chém ss nhé, hì

Như mọi lần, hãy thật lòng góp ý, ss thích sự thẳng thắn của Kyo.

Cảm ơn Kyo, cùng mọi độc giả ^^
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

Sofa
Đăng lúc 3-9-2013 08:57:03 | Chỉ xem của tác giả
tank ss ồ kế ss a


em thấy riết moi người lây bệnh mê se của em rùi


dao gần đây em con mê nhân vật thứ nữa chứ


em tem fic này nha


hum qua em có đoc qua phần giới thiệu rùi


em có thể hiểu phần nào như thế này

"kẻ ác nhưng thật ra ko phải là ác .Nhưng kẻ hiền lại chẳng phải hiện "


giữa cả hai luôn tồn tai 1 duong ranh giới

Bình luận

Kyo mê nhân vật thứ à? rùi, toi rùi, hihi... Kyo có sức ảnh hưởng đến ss không nhỏ đâu ^^  Đăng lúc 3-9-2013 07:20 PM
oh, fic của ss chẳng có vai ác bao giờ, mặc dù khi xem phim ss toàn mê nhân vật phản diện.  Đăng lúc 3-9-2013 07:18 PM
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

Ghế gỗ
 Tác giả| Đăng lúc 3-9-2013 19:30:09 | Chỉ xem của tác giả

CHƯƠNG I: Kỷ niệm

HongKong… ngày 14 tháng 02 năm 201… Kyo bước trên con đường nhỏ bốn bề tĩnh lặng, chỉ có những tiếng xào xạc bởi cơn gió vừa đến mang theo những chiếc lá khô. Cô nhìn xuống chân, bước từng bước chậm rãi, những hình ảnh như nét vẽ nguệch ngoạc hiện ra, in trên nền đá xanh cứng bóng, trong lòng chỉ có nỗi xót xa day dứt, chẳng còn nước mắt, chẳng còn nỗi đau… 6 năm rồi… chứ ít gì, cô bước chậm hơn rồi dừng lại.

Đứng lặng người… dán chặt mắt xuống nền đường, hình ảnh nơi đấy hiện ra dần dần rõ mồn một… anh… cô muốn lao đến ôm lấy anh, nhưng cô vẫn có thể biết rõ được đó chỉ là ký ức… anh nhìn cô với đôi mắt thật sâu, thật muộn phiền, đôi mắt chợt xa xăm không sức sống, anh quay đầu cất bước, cô nhìn thấy trong đáy mắt anh lời chào tạm biệt…

  -“ Jae…”…

Kyo gọi nhỏ… anh quay lại mỉm cười, đưa tay vẫy chào…“ Chúc em hạnh phúc!”… cô cười nhẹ đáp lại lời chúc của anh… rồi anh lại quay đầu bước đi thật nhanh như không muốn cô trông thấy sự nuối tiếc trên gương mặt anh…

Chợt Kyo nhìn thấy… thật rõ… gương mặt đấy đang chảy máu… đầy máu, như nhuộm đỏ cả không gian, anh bước càng lúc càng nhanh, còn cô cũng bước nhanh theo anh trong lòng bỗng xót xa day dứt…

  -“ Jae… Jae…”

Kyo gọi vội khi cô cảm nhận được, cô không theo kịp anh… anh quẹo phải, ra đường lớn… còn cô dừng lại khi đã biết rõ cô không thể theo kịp anh… hít một hơi thật sâu, tâm cô dịu xuống… tất cả mọi hình ảnh biến mất…

Đút tay vào túi quần, Kyo ngẩng cao đầu bước từng bước đều… bước ra đường Queen’s Road… Sáu năm, sáu lần, cứ đúng vào 5h chiều ngày 14 tháng 02… những hình ảnh trong ký ức cứ hiện rõ mồn một, mặc dù đó chỉ là những hình ảnh mà cô đã tưởng tượng ra, khi không tận mắt chứng kiến…

Hôm đó anh đi… không có cô bên cạnh… hôm đó anh đi không một lời từ giã… cô chỉ nhìn thấy anh với gương mặt xám đen đầy máu, toàn thân anh cứng ngắt lạnh toát, lúc đó nước mắt cô tuôn như mưa, cô lao nhanh ra ngoài với trái tim cũng chảy đầy máu… cô chỉ muốn đi theo anh… thật sự chỉ muốn theo anh… nhưng không, họ… những người xung quanh cô, không cho cô theo anh…

Rồi vết thương nơi trái tim cũng dần dần lành lặn… nỗi đau cũng dần dần nguôi ngoai, chỉ còn lại nỗi xót xa day dứt đầy nuối tiếc là không phai, mặc dù đã 6 năm trôi qua với nhiều thay đổi, thật nhiều thay đổi, còn tình yêu mà cô dành cho anh lại càng nhiều… càng nhiều, nhiều hơn gấp trăm, gấp ngàn lần ngày xưa cô bên anh… nó đã được chôn kín xuống tận đáy lòng…

--

Kyo ngẩng nhìn bầu trời nhập nhòe bóng đêm khi hoàng hôn đã tắt… đưa tay nhìn đồng hồ… 6h45’… cô rẽ trái, con đường dốc thoai thoải hiện ra trước mắt… cô bước chậm hơn để hình dung ra những ngày xưa bên anh…

Lúc đó, mỗi lần bước vào con đường này anh đều dìu cô đi, còn cô thì luôn nhăn mặt làm ra vẻ khó chịu khi cứ phải đi lên con dốc… anh đi bên cô và luôn kể cho cô nghe những câu chuyện tiếu lâm để cô quên, còn riêng bản thân cô, khi nghe anh nói thì cô lại càng cảm thấy bực mình nhiều hơn nữa, và cô đã lớn tiếng với anh… anh không giận, không bực mình, nổi nóng, mà trái lại anh còn đùa giỡn một cách thái quá… anh đưa tay lên đặt vào cổ cô rồi nói…

  - “ Dám lớn tiếng với đại ca à, cắt cổ em bây giờ!”

Cô đã phủi mạnh tay anh khi anh chơi trò mạnh bạo… cô mỉm cười nhẹ khi cảm giác lúc đó hiện về… anh xoay cô một vòng làm cô chới với khi cô luôn mang giày cao gót, anh vòng tay giữ chặt lấy cô, rồi hôn cô…

Bao giờ cũng thế, từ khi quen anh, chưa bao giờ cô tự nguyện hôn anh, cũng như chưa bao giờ cô tự nguyện để anh hôn… toàn là những nụ hôn của một tên đại ca… muốn là được… hoặc là vì một lời cô hứa… cô lại mỉm cười một mình… những điều mà ngày xưa anh luôn làm cô bực mình thì bây giờ trái lại cô lại cảm thấy tức cười và có chút đáng yêu làm sao đấy…

Kyo dừng lại, đưa tay đẩy cánh cửa kính màu khói, bước vào trong, bỏ lại không khí bắt đầu náo nhiệt của khu phố về đêm… Lan Quế Phường… Cô lại đút tay vào túi quần khi thấy nhiệt độ trong đây thấp… bước vào hành lang cô không quên liếc mắt nhìn bảng nhiệt kế gắn trên tường… 15oC… đứa nào phá vậy không biết…

  -“ Đại tẩu!”… Tiếng nói của một đứa nào đó vang lên…

  -“ Chị hai!”… Nó vội đổi lại khi thấy vẻ mặt không bằng lòng nơi cô…

Kyo bước lên cầu thang để vào văn phòng làm việc ở trên lầu… bước vào trong với ánh sáng mờ ảo yếu ớt, cô khóa chặt cửa như sợ một điều gì đó… có lẽ là… sự làm phiền… trong ngày hôm nay, cô chỉ muốn được một mình yên tĩnh… để nhớ anh…

Kyo thả mình vào chiếc ghế bành nơi bàn làm việc và cảm nhận được mình như rơi vào nơi nào xa thăm thẳm… cô nhắm mắt lại, hình dung ra cái cảm giác ngồi trong lòng anh khi xưa, cũng đúng nơi chiếc ghế này. Lúc đó cô cảm thấy chật chội lắm, bên anh cô cảm thấy mình như là một con chim cảnh bị nhốt trong lồng, lúc nào cũng muốn thoát ra để bay xa thật xa và cao thật cao… còn bây giờ cô chợt thèm vòng tay của anh ôm chặt lấy cô… thật chặt…

Cô bật cười nhỏ ngồi thẳng dậy, mở ngăn tủ, lấy ra cuốn album… đó là kỷ niệm còn lại duy nhất của cô và anh… cô lại tựa người ra ghế, gác chân lên bàn… bắt chước anh ngày xưa… cô đặt cuốn album lên đùi, mở ra… ký ức bắt đầu hiện về… năm cô mười lăm tuổi…

--

Hôm đó… vào đúng ngày 14 tháng 02, cô đã bỏ nhà ra đi với tên hàng xóm vì bất mãn gia đình, khi cô chỉ là một đứa con thừa thãi trong ngôi nhà ấy… một ngôi nhà không có tình thương dành cho bất cứ một ai là thành viên trong gia đình… một ngôi nhà cũng không có sự giàu sang, chỉ có sự bần cùng và đầy bạo lực, cô và một đứa em gái, nó chỉ nhỏ hơn cô một tuổi, cả hai là con nuôi, họ nuôi bọn cô không vì lòng nhân đạo, mà chỉ vì tiền… để khi bọn cô đủ 15 tuổi cũng là lúc bọn cô phải kiếm tiền cho họ, nó đã bỏ nhà ra đi từ năm nó 14, còn cô thì năm 15…

Còn tên hàng xóm mà cô bỏ đi theo hắn, tên hàng xóm mà lúc trước cô ghét cay ghét đắng, chỉ vì nó mà cô quen anh… Ồ! Không, chỉ vì nó mà anh đã thấy cô, khi cô chưa kịp bay nhảy thì lại bị nhốt vào lồng… còn bây giờ, từ lúc anh rời xa cô, cô lại cảm thấy mến nó lạ lùng và xem nó như một người anh ruột… thật sự anh ruột… anh ấy tên Ron Chan… là Trần Ngạc Trí… cái tên ngồ ngộ, như con người anh ta… lúc cô theo anh Trí, anh Trí đâu cho cô theo, cô cứ phải lẽo đẽo theo sau với đầy nỗi tự ái và ấm ức trong lòng… sự tự ái của một đứa con gái mới lớn đầy đủ nhan sắc, và nỗi ấm ức của tình hàng xóm thân thiết hơn gia đình… tri kỷ…

Hai năm sau, cũng là một ngày 14 tháng 02… ngày lễ tình nhân đầu tiên với thật nhiều kỷ niệm, ngày cô gặp anh cũng là ngày anh đã làm cuộc đời cô thay đổi… Tối hôm lễ tình nhân, năm cô 17 tuổi, sau 2 năm lang thang cùng anh Trí, cô đã học được rất nhiều điều… anh Trí đã thua cô một cuộc cá cược nên đồng ý dành trọn đêm lễ tình nhân cho cô…

Bình luận

poster s làm càng lúc càng đẹp ^^  Đăng lúc 24-9-2013 07:55 PM
Sao lại ghen tị vậy Yool? Yool theo fic này đi Yool, xem ss viết SE như thế nào, còn fic ĐM để sau, hihi  Đăng lúc 4-9-2013 07:16 PM
ghen tị * nhún nhún* Hức  Đăng lúc 4-9-2013 07:11 PM
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

Tầng
Đăng lúc 3-9-2013 20:07:52 | Chỉ xem của tác giả
Đầu tiên em cám ơn ss vì đã mời em
Thứ hai: Em hận, tại sao viết cho e choa Kyo chọt vào, còn viết choa Kyo Sae bị bỏ quên thế này *hiu hiu**chấm lệ*
Cơ mà xong chap 1 dường như s chỉ mới đi vào khái quát, giới thiệu họ
Kyo này mới 15 tuổi mà bỏ nhà theo trai, lại còn đi theo tiếng gọi của tên hàng xóm vào đúng cái ngày lễ tình yêu nữa há há. Đúng chất  mai trê mà
S à, em xin lỗi, e đang nạp đại bác bắn banh xác s, vì đạp e ví ck e ra thê thảm huhuhu

Bình luận

hên xui s ưi haha  Đăng lúc 6-9-2013 11:11 PM
Vậy dẹp đại bác đi được rồi phải không?  Đăng lúc 5-9-2013 07:18 PM
Hứ...giải thich hợp lý quá heng, làm người ứ cóa đường nào động thủ được  Đăng lúc 5-9-2013 04:09 PM
còn trong lòng Kyo, Ngạc Trí rất quan trọng, thế thì ss biết Sae giết ss chắc, nên tốt hơn là ss không nên gây họa vào thân, hihi  Đăng lúc 4-9-2013 12:23 AM
mới đầu ss dự tính nhân vật Ngạc Trí để cho Il Woo, nhưng mấy chap sau này để đại ca Jae xử Il Woo thì Sae càng đau lòng hơn, hì  Đăng lúc 4-9-2013 12:22 AM
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

5#
 Tác giả| Đăng lúc 4-9-2013 18:47:20 | Chỉ xem của tác giả

CHƯƠNG II: Kyo

Wan Chai. Số 93 Thomson Road. Ngày 14 tháng 02 năm 199…

Kyo đứng trước gương soi mình ngắm nghía cái áo đầm da đen ngắn đến đùi cùng đôi giày ống cao cũng không thể che được cặp chân thon dài của cô, trái lại nó còn làm nổi bật làn da trắng mịn màng, tóc cột cao để lộ gương mặt thanh tú, cô muốn mình lớn hơn vài tuổi nhưng không thể nào, dù cố tình trang điểm lòe loẹt, thế thì thôi… đành để tự nhiên thì tốt hơn…

-“ Kyo à, xong chưa?”

Tiếng anh Trí… Kyo nhăn mặt quay ra, thấy anh Trí đứng ngay cửa… anh ta cười khi thấy sự khó chịu nơi cô…

-“ Đi chơi chứ đâu phải đi học đâu mà đúng giờ!”

Ngạc Trí chau mày, nhưng chưa kịp nói thì Kyo đã nói…

-“ Thôi đủ rồi nhe, anh có bồ bịch gì đâu, dù gì hôm nay anh cũng ở không, người ta chịu làm tình nhân của anh, đi chơi cùng anh, vậy mà còn bày đặt làm eo, làm sách!”

-“ Anh…”

Kyo lại chặn lời Ngạc Trí…

-“ Không! Có người đẹp bên anh, anh có phước rồi đó!”

-“ Vậy là em có tính trước rồi đó hả?”

-“ Dĩ nhiên!"

Ngạc Trí thở dài…

-“ Sao nói hoài mà em không tin vậy, có năm nào ngày 14 tháng 02 mà được đi chơi đâu…”

-“ Phải bận họp chứ gì!”

Kyo lại lên giọng chặn lời anh Trí…

-“ Kiếm cớ khác đi anh, sẽ hay hơn!”

-“ Trời ơi!”…

Ngạc Trí hét lên với sự bực mình…

-“ Từ khi Kyo theo anh, Kyo làm anh phát điên lên!”

Kyo mỉm cười khoát tay anh Trí…

-“ Kyo sẽ theo anh đến tận nhà thương điên!”

Ngạc Trí rên rỉ…

-“ Kyo ơi!… Hãy đánh thức trái tim mình!”

Kyo bật cười lớn…

-“ Kyo chỉ mới mười bảy thôi, Trí nhớ nhé!”

Ngạc Trí dừng lại đứng đối diện với Kyo…

-“ Không giỡn nữa, anh tính như vầy, bây giờ anh đưa em đến nhà nhỏ bạn anh, em ở đó chơi khi nào anh họp xong thì đến rước em, sau đó chúng mình đi chơi đến sáng!”

Kyo lại bật cười…

-“ Giống dụ con nít ghê, đừng hòng!”

-“ Thật anh không biết nói sao cho em hiểu! Giờ làm việc đại ca không thích bọn phụ nữ có mặt xen vào! Trời ơi, em không hiểu đâu!”

-“ Thì em ở bên ngoài đợi anh, em đâu có đòi theo anh vào trong đâu!”

-“ Nhưng mà không được!”

-“ Đại ca anh là gay à? Không thích phụ nữ, em là thiếu nữ mà!”

-“ Trời ơi!”…

Ngạc Trí lại than vãn… Kyo nói lớn…

-“ Có chuyện gì em chịu trách nhiệm được chưa?”

Kyo khoát tay anh Trí rồi hạ giọng…

-“ Đi đi mà, trễ giờ rồi!”

Kyo đưa tay nhìn đồng hồ…

-“ Đã 7h30’ hơn, anh họp ít nhất là đến 9h30’, còn lại đâu bao nhiêu đâu, đi đi anh!”

Ngạc Trí miễn cưỡng lái xe đi…

Kyo nhìn anh Trí với nữa bên mặt khi cả hai ngồi xe máy… thấy anh Trí đang suy nghĩ điều gì đó, cô hỏi…

-“ Đại ca anh là gay à?”

-“ Ai nói với em như thế?”

-“ Không, vậy tại sao hắn bắt tụi anh họp trong ngày lễ tình nhân?”

-“ Đại ca khối bồ!”

-“ Vậy tại sao… có phải nhiều quá nên không biết đi chơi với cô nào không?”

-“ Không!”

-“ Không… không ai trị được hắn à?”

-“ Trị gì?”

-“ Bắt hắn đi chơi, không được họp hành gì cả trong ngày này, để bọn đàn em thoải mái chứ!”

-“ Em nói đại ca anh đó à?”

-“ Chứ nói ai!”

-“ Ai bắt được đại ca anh, bọn anh tôn người đó lên làm sư phụ!”

Kyo mỉm cười…

-“ Ai thích làm sư phụ anh chứ?”

Ngạc Trí liền quay qua…

-“ No!”…

Ngạc Trí hét lớn.

Kyo bật cười khi hiểu anh Trí nói gì…

-“ Anh làm gì phản ứng mạnh vậy?”

-“ Cấm em, nghĩ thôi cũng không được!”…

Ngạc Trí khẳng định… Kyo cười nhẹ làm ra vẻ ngây ngô…

-“ Nghĩ gì?”

Chiếc xe đột ngột vòng lại, cô vội hỏi…

-“ Gì vậy?”

-“ Đi về!”…

Ngạc Trí đáp gọn… Kyo lại hỏi:

-“ Không cần đi họp nữa à?”

-“ Không!”

-“ Thế… đại ca anh…?”

-“ Bất quá mất ngón tay, còn hơn mất em!”

Kyo bật cười lớn…

-“ Tại sao vậy nhỉ… hình như anh coi em như đứa em gái thôi mà… mất em? Nghĩa là sao?”

-“ Em đừng hỏi, sau này em sẽ hiểu!”

Kyo chặn lời anh Trí…

-“ Cũng chính vì em biết, anh thương em như em gái, nên lần nào anh nói: anh phải đi họp, em cũng đâu dám làm phiền anh, anh có nhớ lần mới gần đây không, anh đi họp bỏ em ở nhà, em bị té xỉu bể đầu chảy máu  rất nhiều, anh đã đưa em đến bệnh viện với quãng đường dài và vết thương trên người anh, lần đó anh cũng bị thương, và còn bị thương nặng hơn em nhiều nữa là!”

-“ Em biết thế thì tốt!”

-“ Nhưng tốt cho em thì không tốt cho anh! Thôi, anh chở em đến nhà bạn anh đi, rồi anh đi họp, xong đến đón em, okay!”

Ngạc Trí mỉm cười…

-“ Như vậy mới đúng em gái ngoan và tốt!”

Ngạc Trí vòng xe qua đường khác, Kyo im lặng suy nghĩ vẩn vơ…

--

Ngạc Trí yên tâm khi con bé Kyo đồng ý… thật nó không biết đại ca anh là người như thế nào đâu… và anh không bao giờ muốn nó biết… không bao giờ…

Có tiếng ai đó gọi, Kyo và Ngạc Trí cùng nhìn… một tên con trai lái xe song song bên họ…

-“ Trí! Mày đi đâu vậy, mày không nhớ hôm nay phải họp à, đại ca chờ mày đến nổi điên lên kìa, còn lang thang chở gái đi chơi!”

Kyo cảm thấy bực mình khi nó gọi cô như thế…

-“ Tao chở nó đến nhà bạn đã, nó là em gái tao!”

-“ Mày có em gái từ lúc nào vậy, không đi đâu hết, đại ca bảo tụi tao đi tìm mày rồi hộ tống mày về!”…

Nghe thấy thế Ngạc Trí liền dừng xe…

-“ Em đón taxi nhé!”

Kyo lắc đầu ôm chặt lấy anh Trí…

-“ Không! Em muốn đi cùng anh!”

-“ Lộn xộn quá bỏ đại nó ở đâu đó đi!”

Tên con trai nói với Ngạc Trí rồi quay qua Kyo…

-“ Anh mày sắp ăn đòn còn ở đó mà nhõng nhẽo!”

Nghe thế Kyo liền quay qua nó…

-“ Thôi đi!”…

Ngạc Trí chặn lời Kyo, không để cô nói rồi phóng xe đi… nó vẫn lái xe theo theo kế bên…

-“ Ai biểu anh mày là cánh tay phải của đại ca!”

Kyo liếc nó, không thèm nói…

Chiếc xe quẹo vào, dừng cuối con dốc đường Wyundham, Lan Quế Phường… Ngạc Trí nói:

-“ Em ở ngoài này nhé!”

Kyo lắc đầu… Ngạc Trí tiếp khi thấy cái lắc đầu của Kyo…

-“ Anh không sao đâu, nó hù em thôi!”

Kyo khoát tay anh Trí không buông…

-“ Nhanh lên!”…

Tên đó hối… nó kéo Ngạc Trí bước lên con dốc, với thật nhiều người qua lại, ồn áo náo nhiệt cho buổi tối lễ tình nhân… nó dừng lại trước một căn nhà to với mặt tiền toàn bằng kính… đẩy cửa vào trong, Kyo cũng đẩy anh Trí vào phụ với nó…

-“ Mày lo cho nó như vậy thì đừng mang nó theo!”

Kyo lên tiếng khi không thể chịu đựng được nữa…

-“ Thôi đủ rồi nhe! Đồ nhát cáy!”

Nó quay qua…

-“ Mày nói gì?”

-“ Tao nói mày là đồ nhát cáy đó!”…

Kyo cũng không vừa… có tiếng nói:

-“ Tụi bay làm gì mà cãi nhau om sòm vậy?”

Kyo ngẩng lên bởi tiếng nói vừa rồi… ánh sáng mờ ảo trong phòng khiến cô có chút khó chịu… cô bước nhanh lên trước khi thoáng thấy một tên ngồi ở chiếc ghế bành lớn ngay bàn làm việc … đó là chổ ngồi của đại ca … Kyo bước nhanh đến bỏ mặc tiếng gọi của anh Trí… cô dừng lại trước cái bàn cũng là trước mặt hắn… hắn ngước lên, cô nhìn… một tên đàn ông tuổi chỉ trạc bằng anh Trí… dáng vẻ bình thường… vậy mà… hắn là đại ca như anh Trí nói sao, và hắn đang nổi điên như tên kia nói à… đâu có… cô đứng thẳng người, dõng dạc khi chẳng cảm thấy chút gì đó sợ hãi như anh Trí thường nói về đại ca của mình…

-“ Anh Trí đến họp trễ là do tôi, không phải lỗi của anh Trí, còn nếu như muốn phạt thì phạt tôi, mà xin lỗi tôi không phải là thành viên của các người, mà các người tính làm gì nhỉ…”

Kyo đặt tay lên bàn rồi tiếp:

-“… Một ngón tay hay một bàn tay, các người bán thân cho ai, tiền đâu, cho nhau à?”…

Thấy hắn im lặng ngước nhìn mình, khi cô làm một hơi… đôi mày hắn nhíu lại ngây ngô… một sự im lặng đáng sợ, Kyo quay nhìn, khoảng 10 tên trong phòng, mặt tên nào tên đấy cũng ngây ra… kể cả anh Trí… có lẽ họ đang ngạc nhiên khi cô dám ngang nhiên nói thế với đại ca của bọn họ…

-“ Kyo!”…

Ngạc Trí gọi nhỏ kéo tay Kyo, cô rút ra…

-“ Tôi chỉ có thể uống rượu chịu phạt thôi!”…

Kyo nói khi nhìn thấy mấy chai rượu trên bàn và nghĩ, đó là điều mình có thể làm trong lúc này…

-“ Ba chai, quá sức tôi rồi, okay!”…

Kyo thấy hắn im lặng, cô cầm chai đầu tiên lên bắt đầu nốc… một dòng nước nóng và cay chảy vào cổ cô… cô nghĩ, sao anh Trí không cản cô nhỉ… có lẽ cô đã làm đúng… cô cảm thấy cả người nóng ran, đầu óc quay cuồng, nhưng hình như nó tiếp cho cô thêm sức mạnh, cô cầm chai thứ hai lên bước đến bên hắn…

-“ Thiệt là tức cười…”

Kyo nói vu vơ…

-“ Đại ca không có bồ để đi chơi trong ngày lễ tình nhân thì không cho ai được đi chơi, nhỏ mọn, ích kỷ… hạ bệ nó đi anh em, anh em sợ…”…

-“ Kyo…”…

Ngạc Trí bịt miệng Kyo lại không để cô nói hết câu…

-“ Trời ơi! Kyo ơi, em say rồi!”

Kyo bình thản kéo tay anh Trí ra khỏi miệng mình…

-“ Đi chơi đi, tụi mày đi chơi hết đi, để đại ca ở đây, tao chơi với nó được rồi, ngày mai họp sau, okay!”

-“ Đại ca!”…

Tụi nó đồng thanh khi nghe Kyo nói, có tiếng nói của đứa nào đó…

-“ Mày chán sống rồi hả Trí?”…

Nghe như thế Kyo quay nhìn tên đại ca ngồi ở bàn làm việc, nhìn hắn với vẻ thách thức…

-“ Đại ca, em xin lỗi, cô ấy say rồi!”

Ngạc Trí nói với ai đó… rồi lại tiếng của ai đó…

-“ Đem nó ra ngoài đi!”

Kyo lại quay qua tên vừa nói…

-“ Đại ca chưa lên tiếng mà mày dám lên tiếng!”

-“ Kyo!”…

Ngạc Trí lại nhắc…

Kyo cười nhìn anh Trí khi anh Trí kéo cô đi…

-“ Để nó ở đó!”…

Một tiếng nói thật trầm vang lên từ một góc phòng…

-“ Đại ca, em xin lỗi!”

Ngạc Trí nói…

-“ Em đưa nó về rồi đến chịu tội với anh…”…

Kyo quay nhìn theo hướng mắt anh Trí… có một tên đang ngồi trong góc phòng tối đen… hắn đưa tay ra hiệu, bọn đàn em đi ra hết, kéo theo anh Trí… cánh cửa phòng đóng lại… chỉ còn mình cô và tên ngồi trong góc…

Kyo bước lại gần, rồi ngã phịt xuống ghế khi không còn đứng nỗi nữa, cô đặt chai thứ hai lên bàn khi đã cạn sạch…

-“ Thế… thì ra… mày… mới là… đại ca à, không phải thằng lúc nãy… ngồi ở ghế kia sao?”…

Kyo nấc mạnh một cái khi đột nhiên hắn lao tới với hai bàn tay như gọng kìm bằng thép siết chặt lấy cổ cô… động tác đó của hắn làm cô tỉnh rượu…

-“ Chưa ai dám nói với tao như thế!”…

Hắn gằn giọng… Kyo ngước nhìn hắn… bây giờ cô mới thấy rõ mặt hắn với cái nhìn thật gần… hắn lớn hơn anh Trí, phía trên chân mày phải của hắn có một vết sẹo nhỏ, đôi mắt hắn thật sắc với cái nhìn thật sâu… Kyo cảm thấy khó thở hơn… cô nhắm mắt… hắn buông tay…

Kyo ngã nằm xuống ghế dài… bờ vai cô run lên, khi cô cảm thấy nỗi nghẹn ngào dâng lên tận cổ… hắn làm cô nhớ lại ngày xưa… năm cô 12 tuổi … lần đó cô suýt chết vì ông cha nuôi của cô, ông nghi ngờ cô ăn cắp tiền của ổng và ổng đã bóp cổ cô để hả giận… mỗi lần ông ta uống say, rồi bực mình vì chuyện gì đó là ông ta lôi cô ra trút giận bằng cách bóp cổ cô, cho đến khi cô ngạt thở rồi cho cô một trận đón chí tử… lúc đó cô chỉ thinh lặng chịu đựng vì cô không biết bỏ nhà đi như bây giờ… còn bây giờ thì sao… cô cũng đâu thể làm gì được cho mình trước sự giận dữ của một tên đại ca… cô ngồi thẳng lại đưa tay quệt nước mắt cố kìm lòng…

-“ Đánh đâu cũng được, nhưng không được đánh ở mặt và chân vì ngày mai tôi còn phải đi học!”

Kyo làm một hơi rồi nhắm mắt lại gồng mình chịu đòn như mọi lần… cô mở mắt ra khi thấy không có động tĩnh gì… hắn đang nhìn cô…

-“ Không đánh à?”…

Kyo hạ giọng hỏi, rồi tiếp:

-“ Thật không đánh chứ?”

Tên đại ca im lặng… cô cười nhẹ…

-“ Không nổi điên nữa chứ?”…

Thấy hắn nhíu mày không nói nên cô lại tiếp:

-“ Hồi nãy có một thằng, nó nói đại ca đang nổi điên!”

Kyo đứng lên quờ quạng, vẫn còn chóng mặt quá…

-“ Đợi một chút nhé!”…

Cô đi ra cửa… cô thấy hắn nhìn theo cô mắt không rời… cô bước ra ngoài… anh Trí vội chạy đến…

-“ Em có sao không?”

Kyo lắc đầu mỉm cười…

-“ Không sao… anh về trước đi, lát em về!”

Kyo nói nhanh không để anh Trí nói rồi bước vào trong… thấy hắn đã ngồi nơi ghế bành lớn ở bàn làm việc…

-“ Kyo đã hứa tự phạt ba chai, Kyo không thất hứa đâu!”

Cô cầm lên một chai cuối cùng… chưa uống thì đã thấy buồn nôn… không được rồi… dòng nước cay từ dưới chạy ngược lên cổ, trực trào ra… cô quơ vội cái gì đó hứng vào… hình như là cái xách tay của mình… một mùi nồng nặc xông lên mũi… cô gập người xuống… cái bao tử của cô nhói đau… cô nấc lên từng cái, cố gắng gượng đứng dậy… tên đại ca vẫn ngồi đấy lặng thinh nhìn cô…

-“ Xin lỗi… đại ca …”

Đầu óc Kyo quay cuồng… hình ảnh xung quanh nhập nhòe.

-“ Kyo… Kyo…”…

Cô chỉ nghe đến đó rồi không biết gì nữa…
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

6#
 Tác giả| Đăng lúc 4-9-2013 19:04:58 | Chỉ xem của tác giả

CHƯƠNG III: Lời hứa đầu tiên

Khi tỉnh dậy, Kyo thấy mình đã nằm trong phòng, ở nhà…

-“ Anh Trí! Anh Trí!”…

Kyo gọi… không nghe tiếng ai… cô cố gắng ngồi dậy, đầu óc còn choáng váng… cố gắng lê từng bước ra ngoài, cô cảm thấy đau nơi cổ họng khi cổ họng nóng ran, cô muốn uống nước…

-“ Anh Trí!”…

Kyo lại gọi khi không thể nhấc chân lên nổi nữa… vẫn không có tiếng trả lời… cô cảm thấy tức và giận khi anh Trí bỏ mặc cô… cô ra nông nỗi này là do ai, lấy hết sức còn lại cô gào lên…

-“ Anh Trí… anh Trí đáng ghét, không thương Kyo…”

Kyo khụy xuống khi không thể đứng nổi… cô vội ngẩng lên khi anh Trí đỡ…

-“ Anh đáng ghét! Không thương…”…

Kyo vội dừng lại khi thấy người đỡ mình không phải là anh Trí, mà là hắn… tên đại ca… cô vội lùi lại rút tay về, né người tránh hắn… hắn giữ chặt cô… hắn cúi xuống, bế cô lên giường một cách nhẹ nhàng… cô cảm nhận được thế nào là “ nhẹ như bông ”… từ mà anh Trí hay chọc cô…

-“ Buông tôi ra!”

Kyo hét lớn… cô cảm thấy đau và giận khi hắn quăng cô xuống giường như quăng một bao rác… cô vùng dậy, theo quán tính hành động phản ứng … *Chát*… một âm thanh rõ mồn một khi cô dùng hết sức mình lại trúng đích… gương mặt hắn đanh lại, cô chợt biết, đây mới là sự nổi điên của một tên đại ca… hắn lao tới giữ chặt lấy cô… đẩy cô ngã ra giường… cô cảm thấy khó thở khi hắn đang nằm trên người cô… cô cố gắng vùng vẫy, nhưng không thể làm được gì trước một gã đàn ông khỏe mạnh… cô thấy đau nơi cổ tay khi hai tay hắn siết chặt tay cô… cô nghe được hơi thở của hắn, đôi mắt hắn đỏ ngầu với sự giận dữ… hắn cúi xuống… môi hắn chạm vào môi cô … cô vội xoay đầu qua…

-“ Đừng!”…

Kyo vội hạ giọng khi biết mình sẽ không thể cản được gì khi hắn muốn…

-“ Kyo xin lỗi, đại ca! Kyo chỉ mới mười bảy thôi… Kyo không muốn… bây giờ… Kyo không muốn… !”…

Hít một hơi thật sâu, Kyo cố gắng…

-“ Em xin anh… để mai này, khi em đủ lớn… một ngày nào đó, em sẽ tự nguyện… dành cho anh… tất cả… em xin anh!”

Cô nhìn hắn bằng ánh mắt khẩn cầu đầy nước… hắn buông cô ra… hắn ngồi dậy… cô thở ra với sự nhẹ nhỏm, bây giờ cô mới cảm thấy sợ hắn…

Kyo vội ngồi dậy vì sợ hắn đổi ý… chạy là thượng sách, cô dùng hết sức mình… nhưng cô không ngờ hắn tóm được cô, giữ cô lại… kéo cô ngã ra giường… hắn khóa chặt tay cô… hắn cúi xuống… bây giờ thì cô không thể quay đầu né tránh nữa, hắn biết trước điều đó, cô chỉ biết ngậm chắc miệng lại chịu đựng… nhưng cô không thể làm lại tên đại ca đầy bản lĩnh mạnh mẽ đấy…

Trái tim Kyo rung lên từng cơn, toàn thân cô rã rời… nụ hôn đầu tiên trong đời với một gã đàn ông đầy kinh nghiệm, thật điệu nghệ và cả đầy bạo lực trong đó… một nụ hôn thật dài… nó như dấu đóng… một con dấu tinh thần…

-“ Đại ca!”…

Tiếng Ngạc Trí… Kyo liếc nhìn ra cửa khi tên đại ca vẫn chưa chịu buông tha cô…

Ngạc Trí đứng ngay cửa với ánh mắt lo lắng… Ngạc Trí hạ giọng… tên đại ca buông cô ra từ từ…

-“ Đại ca! Nếu nó có làm lỗi gì thì em chịu trách nhiệm, nó còn nhỏ, xin đại ca…”

-“ Mày nên nhớ… nó là của tao!”

Tên đại ca không để anh Trí nói hết câu…

-“ Từ nay về sau, mày phải trông chừng nó cẩn thận đó!”…

Hắn đi nhanh ra cửa bỏ mặc tiếng gọi của Ngạc Trí…

-“ Đại ca… đại ca…”…

Kyo ngồi dậy thở dốc lấy lại sự bình tĩnh… anh Trí ngồi xuống bên cô…

-“ Kyo à, em có sao không?”…

Ngạc Trí hỏi giọng lo lắng…

Kyo lắc đầu, vội ôm lấy anh Trí rồi bật khóc nức nở… khi cô bị ăn hiếp…

-“ Thật là đại ca không làm gì em chứ?”

Kyo nói trong tiếng nấc…

-“ Không… không…”

-“ Không sao, không sao đâu em, như thế là may mắn rồi!”…

Tiếng Ngạc Trí vang lên bên tai ru Kyo vào giấc ngủ…

--

Chuông đồng hồ làm Kyo tỉnh giấc… cô bật ngồi dậy, đi học… cô chạy ào vào toilet… như một cái máy… rồi lại lao nhanh ra cửa như mọi khi… chạy xuống thang bộ, cô ngoái cổ lại nói lớn…

-“ Em đi học nhe, anh Trí!”…

Mặc dù không biết là Ngạc Trí có ở trong nhà không…

Đã trễ giờ học, cô giáo đã giảng được nữa bài nên cô phải lắng nghe nữa còn lại… Rồi cũng xong một buổi học, Kyo ra về trong lòng hân hoan, tối nay cô được nghỉ làm vì ông bà chủ của cô đi chơi chưa về. Bọn trong lớp rủ đi hát karaoke… cô ít khi được đi chơi cùng bọn nó vì còn phải đi làm để đóng tiền học phí…

Kyo bước ra cổng trường trong lòng hân hoan… cô đi bộ trên con đường vắng, từng cơn gió thổi đến, cô thả hồn lên tận mây xanh… hưởng thụ mùa xuân phơi phới… cô hoảng hồn khựng lại nhìn… có hai tên con trai…

-“ Xin lỗi!”…

Kyo vội nói vì lịch sự khi cô không nhìn đường nên tự ý cô va vào chúng:

-“ Hai bạn không sao chứ?”

Bọn chúng cười lắc đầu:

-“ Đại ca muốn gặp chị!”…

Và không đợi Kyo có đồng ý hay không, hai tên đấy ngang nhiên lôi cô đi…

--

Trong xe, Jae ngồi nhìn ra đường, bên kia hai tên thuộc hạ đang áp giải người con gái tối qua không biết sợ trời đất, dám ngang nhiên nói chuyện ngang hàng với anh… người con gái xinh xắn như con bupbê… nhưng hôm nay lại trông y hệt cô bé mọt sách… hai bím tóc khiến anh cảm thấy thích thú, ở cô bé có điều gì đó rất cuốn hút tự nhiên… con bé còn đi học à, vậy hôm qua nó không nói dối với anh… anh mỉm cười bên khóe môi với những ý nghĩ trong cái đầu đen tối… thật nó mới 17 sao, cho nó một năm nữa thì không giống với tính cách của anh, nhưng hôm qua nhìn thấy ánh mắt long lanh bởi nước cùng sự sợ hãi, anh quyết định, thôi thì lâu lâu cũng nên làm ơn để lấy phước, cho bé một năm khi bé đủ 18, bé sẽ thuộc về anh… ai biểu bé là hình tượng anh yêu thích, đáng đời bé…

“ Hahaha…”

Tài xế Nam ngạc nhiên khi thấy đại ca tự dưng cười lớn đầy sự mãn nguyện, cái đầu ấy… ông không thể biết nó chứa những gì nữa, nhưng ông biết có chứa gì thì cũng chỉ chung quy… tất cả là đen tối… ông đã theo đại ca gần 10 năm nay, nhìn hắn lớn lên trưởng thành bằng những chiến tích, ông chỉ có thể nói, hắn đích thị ranh ma như sói, dữ tợn như hổ đói, tinh ranh như báo và máu lạnh như rắn hổ mang mà thôi…

--

Kyo nhìn theo hướng mắt tụi nó… thấy một chiếc xe hơi màu đen đậu gần khúc cua quẹo bên kia đường… không nhìn thấy ai trong xe bởi cửa kính cũng đươc dán màu đen… cô miễn cưỡng đi theo và chợt nhớ đến tối qua, nhưng không nhớ rõ lắm, cô chỉ nhớ mình theo anh Trí đến căn nhà lớn gặp đại ca, rồi cô đã uống rượu, sau đó thì say…

Cánh cửa xe hơi mở ra… hai tên đẩy Kyo vào trong… cô té vào ai đó… Kyo ngẩng lên và bực mình bởi bọn nó… ánh mắt cô chạm phải đôi mắt thật sắc với cái nhìn thật sâu… những hình ảnh hôm qua hiện về trong đầu…

Kyo ngồi thẳng lại nhưng chưa kịp thì chiếc xe lao đi làm cô chúi tới trước…

Jae vội đưa tay giữ con bé ngớ ngẩn lại khi thấy nó chúi tới trước…

Kyo ngạc nhiên quay qua, nhận lấy nụ cười của tên đại ca… cô bực bội ngồi thẳng lại, phủi tay hắn ra khỏi người cô khi cô nhớ đến ngày hôm qua, mà hôm nay cô như quên mất… cô ngồi thẳng lại, cách xa hắn…

Jae nhìn thấy con bé trao cho anh ánh mắt khó chịu lại dám hất tay anh, rồi còn dám xa lánh anh thì anh cảm thấy bực mình… anh tiến tới, để xem bé còn chổ để lùi tránh anh không…

Kyo thấy tên đại ca nhướng người tới, hắn lại muốn gì chứ, cô lùi sát ra cánh cửa… tựa lưng vào như cố muốn thoát ra ngoài … đột nhiên cánh cửa bật ra, cô hoảng hồn theo quán tính níu lấy hắn, ôm hắn thật chặt… cả đám bọn người trong xe cười lớn, có cả tiếng cười của hắn… tiếng thủy tinh của chai rượu và ly để trong xe va chạm nhau nghe leng keng bởi cái đầu gối cô đụng vào… cô nhìn… chiếc xe sáu chổ ngồi… Kyo nhíu mày khi vừa mới nhận được một nụ hôn trên má, của hắn cho cô… cô bực mình quay qua khi cảm thấy mình bị lợi dụng… cô vừa quay qua thì môi cô vô tình chạm phải môi hắn… hai tên lúc nãy cười ồ lên, làm cô cảm thấy vừa quê, vừa tức…

-“ Đáng ghét!”

Kyo giơ tay lên…

Nhưng đã bị Jae giữ lại… anh gầm gừ cảnh cáo:

-“ Lần này là lần cuối cùng, em nên nhớ điều đó!”

Jae bực bội đẩy con bé qua bên khi nãy  giờ nó đang ngồi trong lòng anh…

Kyo không ngờ nên té vào mấy chai rượu, chai rượu lại va chạm cùng đám ly nghe loảng xoảng… cô chưa ngồi vững thì chiếc xe đột ngột dừng lại… cô quay nhìn… cánh cửa bật mở ra…

-“ Tại…”

Kyo chưa kịp hỏi dứt câu thì đã bị hắn xô mạnh, té xuống đường…

-“ Ah……”

Kyo la lên… nhỏ thôi, khi cảm thấy cổ tay phải đau nhói… chiếc xe lao nhanh đi… để Kyo lại một mình… cô cúi xuống, nhấc cánh tay lên… cô nắm chặt nơi cổ tay khi biết nó đã bị thương, lại là vết thương nặng… cô đứng lên nhìn xung quanh… đoạn đường vắng tanh…

Kyo bước từng bước bởi cái đầu gối của cô cũng đang chảy máu… từng giọt nước trong mắt rơi xuống… cô đi đến cuối đường nhỏ, để ra đường lớn thì không chịu nổi nữa… máu đã thấm ướt đôi vớ, và cả đôi giày… cô cảm thấy choáng, hình ảnh quay cuồng, từ nhỏ cô luôn bị thiếu máu, nên không thể để chảy máu quá nhiều… cô gục xuống bên vệ đường…

-“ Anh Trí!”…

Kyo chỉ có thể thốt lên hai chữ đó rồi không biết gì nữa…

--

Jae thinh lặng cầm chai rượu trong xe rót ra ly, đưa lên miệng uống cạn, cái không khí im lặng đáng sợ sau khi tiễn cô bé đầy tràn trong khoang xe, con nhóc, không biết cao thấp, phải dạy cho nó thuần phục, đám phụ nữ của anh thì phải biết hai chữ phục tùng là như thế nào… đám phụ nữ chỉ biết nhõng nhẽo, đòi hỏi anh trong mọi thứ, đám phụ nữ đấy thuộc về anh chứ không phải anh thuộc về họ…

--

Khi tỉnh dậy Kyo thấy mình đang ở bệnh viện… không ai bên cạnh, chỉ có cô y tá…

-“ Em tỉnh rồi à?”

Y tá mỉm cười nhìn Kyo…

-“ Có cần báo cho người nhà em biết không?”

Kyo lắc đầu nhẹ…

-“ Cảm ơn chị, em không sao! Em có thể về được chứ?”

Y tá gật đầu…

-“ Em bị thiếu máu, cần phải nghỉ ngơi nhiều, tránh để tình trạng chảy máu bất kỳ lúc nào, em nên cẩn thận, cổ tay em bị bong gân tránh cầm vật nặng!”

Kyo gật đầu…

-“ Dạ!”

-“ Em theo tôi để làm giấy tờ viện phí!”…

Kyo lại gật đầu đi theo cô y tá, đóng tiền viện phí, rồi đón xe về nhà…

--

Kyo cố gắng mở nhẹ cửa để Ngạc Trí không nghe thấy… cô thở phào nhẹ nhỏm khi anh Trí không có ở nhà… cô vào trong tắm rửa giặt đồ với cổ tay đau nhói, nhưng không làm thì ai làm bây giờ… cô làm gì có người thân để chia sẻ việc… nghĩ lại trong lòng cô cảm thấy tức hắn ghê gớm…

Làm việc… tắm xong, Kyo đi học bài, làm bài để tối đi chơi… học bài xong, mệt quá cô lăn ra ngủ cho đến 4h chiều, cô đi nấu cơm… ăn xong, dọn dẹp… Chờ mãi đến 7h, anh Trí còn chưa về, thế là cô thay đồ rồi khóa cửa đi chơi, vì đã đến giờ hẹn với bạn bè…

Bình luận

ng fic ss thú vi, jae ko tháy ác, ko thấy lanh lùng chỉ thấy biến thái thui, em like em kết cái khía canh này  Đăng lúc 6-9-2013 08:03 PM
em đoc đến hết chap này rùi nè, em vẫn ko thấy hình jae hợp với cách ss mmie6u tả , hay ss chon hình ko em chon dùm cho,thà ss lấy hình trong áo của ss em thấy hop hon a, như   Đăng lúc 6-9-2013 08:02 PM
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

7#
Đăng lúc 5-9-2013 16:19:23 | Chỉ xem của tác giả
Em cảm thấy th1ich đại ca hơn là nGạc Trí đấy ss, sao ở Đại ca này có nét thô bạo nào đó giống Nhất Vũ thế. Mà nói thế thôi chứ em cũng thấy thích NGạc TRí nữa. Ngạc TRí như là 1 bờ vai, 1 chỗ dựa vững chắc.
Em hơi tiếc xiu vì sao Kyo ko bị 18+ luôn mà chờ thêm 1 năm choa đủ 18t hehe
Đại Ca mà cũng sợ bị ở tù vì...với trẻ vị thành niên à hahaha
Giỡn chút xíu chứ em hiểu dụng ý của s, em thích chap 2+3, hóng truyện của ss nhé

Bình luận

Ngạc Trí là anh trai thôi, nhưng tình thân đối với Kyo rất quan trọng ^^. chap 5 tự nguyện dâng hiến nhé, hihi... Kyo mê phim hơn mê fic ^^  Đăng lúc 5-9-2013 07:17 PM
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

8#
 Tác giả| Đăng lúc 5-9-2013 19:40:54 | Chỉ xem của tác giả

CHƯƠNG IV: “ Em nên nhớ… em là của anh!”

Cả ngày Jae phải giải quyết đám việc không ra việc, lộn xộn không theo một nguyên tắc nào cả… đến tối mới xong, anh nhớ con bé nên bảo tài xế Nam cho xe thẳng đến nhà thằng Trí đón con bé cho anh, thằng Trí là cánh tay phải của anh, nó làm rất được việc, chỉ có tội tình cảm và nhát quá, sao nó ngồi chổ của anh được nhỉ… nó có con nhỏ em gái ngang hông xinh phải biết, nó dám dấu anh, nó biết rõ anh thích những gì để nó dám dấu anh… anh chưa tính sổ với nó chuyện đó…

Kyo vừa bước ra khỏi con đường lớn thì thấy chiếc xe màu đen trờ tới… của hắn… cô vội quẹo vào con hẻm nhỏ né tránh…

-“ Đứng lại!”…

Kyo nghe tiếng của hai thằng lúc sáng, thì co giò chạy thật nhanh, nhưng không thể chạy lại tụi nó, chỉ vì cái chân bị thương của cô… bọn nó níu cô lại khi đã đuổi kịp cô…

-“ Đại ca muốn gặp chị!”…

Nghe như thế là Kyo bực mình, cô phủi tay bọn nó:

-“ Bộ muốn gặp là gặp được sao, bọn…”…

-“ Đi mau!”

Hai tên thuộc hạ hét lớn không để Kyo nói hết câu, bọn nó lôi cô đi thật mạnh, làm tay cô đau, cô bực bội hét lên:

-“ Thôi đủ rồi nhe! Không khách sáo với bọn bây đâu đó!”

Bọn nó cười lớn chế diễu, không hiểu sao cô ghét cay, ghét đắng cái giọng cười của bọn nó thế không biết, thế là cô giơ tay lên… *Chát… Chát*… Hai âm thanh vang lên nghe rõ mồn một, bọn chúng cũng không vừa… đáp trả…

Kyo ra chiêu, quên mất lời sư phụ dạy… “ Sư phụ dạy con kungfu  không phải để đi đánh nhau, mà chỉ nên để giữ gìn sức khỏe, một cô gái biết võ công sẽ mãi mãi không tìm được cái cảm giác mà mọi người thường nói: dưới bóng tùng quân… còn riêng sư phụ, sư phụ cho đó là sự quan tâm chân thật, sẽ không ai lo lắng cho một người không cần sự bảo vệ, con sẽ cô đơn đến suốt cuộc đời, mãi mãi…”…

Lúc đó Kyo đã hứa với bà, chỉ vì lúc đó cô rất muốn học võ để trừng trị ông cha nuôi đáng ghét của cô… bà đã giận cô cho đến phút cuối cùng khi bà ra đi… năm cô 14… lời bà trăn trối cuối cùng là : “ Không một ai có thể bắt buộc con phải hứa một điều gì đó, nhưng nếu con đã tự nguyện hứa thì con phải giữ lời, sư phụ hối hận khi đem đến cho con sự cô đơn…”… Kyo vội dừng tay khi tâm lặng xuống bởi lời sư phụ…

-“ Con quỷ cái!”

Hai thằng đó lầm bầm lôi Kyo đến bên xe… nhét cô vào, không có tên đại ca trong xe, bọn chúng nhìn cô với đôi mắt đầy sự hận thù, còn cô cũng nhìn bọn hắn không né tránh… đáng đời, khi cô thấy mặt chúng đầy vết bầm tím…

--

Chiếc xe dừng dưới con đường dốc… chúng lôi Kyo ra khỏi xe, rồi lôi cô đi lên con dốc. Cô khó chịu khi mang giày cao gót, bây giờ cô mới nhớ cái chân đau của mình, bọn nó vào ngôi nhà hôm đó, rồi cũng lôi cô đến căn phòng hôm đó…

-“ Kyo!”…

Ngạc Trí chạy ra… hai thằng đó xô mạnh Kyo chúi tới trước… Ngạc Trí đỡ Kyo, nó quay qua nói với Ngạc Trí…

-“ Em gái mày là con quỷ cái!”

-“ Hai tụi bay sao vậy?”

Giọng nói của tên đại ca… Kyo ngẩng nhìn… hắn ngồi ngay cái ghế bành lớn ở bàn làm việc…

-“ Nó có võ đó, đại ca!”

Tụi nó nói với hắn…

Jae nhìn qua con bé khi nghe hai tên đàn em nói cùng gương mặt tím bầm, anh nhận lấy từ cái mặt xinh xắn ngước nhìn anh đầy sự thách thức, đôi môi mỏng cong cong đầy gợi cảm, anh lên giọng…

-“ Hai tụi bay thật vô dụng, Trí! Đem con em mày lại đây!”

Ngạc Trí miễn cưỡng đẩy Kyo về phía đại ca… kề tai em gái nói nhỏ:

-“ Đừng chọc giận đại ca nhe Kyo!”

Kyo nghe thế thì không thèm trả lời… bước lại sát bên tên đại ca…

-“ Có gì nói nhanh đi…”

Kyo nói sẵn giọng…

-“ Tôi còn phải đi!”

Nghe con bé nói thế, Jae hỏi:

-“ Em đi đâu?”

Kyo lên giọng:

-“ Hỏi làm gì?”

-“ Em là của anh…”…

-“ Còn lâu!”…

Kyo chặn lời Jae…

-“ Không nói thì tôi đi!”

Kyo quay đi, cô biết hắn sẽ giữ cô lại nên cô chuẩn bị trước… cô giơ tay lên… *Chát*… một âm thanh quen thuộc… cô lùi lại khi không ngờ, hắn không né…

*Chát*… Jae cũng giơ tay lên và con bé cũng nhận lấy không tránh né…

Kyo ngẩng nhìn hắn với suy nghĩ… đồ đáng ghét, dù gì cô cũng là con gái cơ mà… đột nhiên hắn bẻ cổ tay phải của cô…

-“ Áh …………!”

Kyo la lớn… trái tim quặn thắt… ngã xuống, những giọt nước trong mắt tuôn như mưa khi cô không thể chịu nổi bởi sự mạnh tay của hắn…

Jae chỉ hành động theo bản năng, nhưng anh thấy hình như anh đã làm con bé đau đớn… anh vội buông tay…

-“ Kyo à, Kyo!”

Ngạc Trí bước tới vội ngồi xổm xuống xem đứa em gái thế nào… bên em gái hai năm qua, tình cảm anh dành cho nó không ít, thứ tình thân gia đình mà anh và nó không có, chưa bao giờ anh thấy nó gan lì dữ dằn, trong mắt anh nó chỉ là con bé học sinh dễ thương, hiền lành, mặc dù anh biết nó biết kungfu… anh nắm lấy tay nó… đột nhiên nó ôm anh rồi bật khóc nức nở… chưa bao giờ nó khóc vì một điều gì… bây giờ đây… anh ngẩng nhìn đại ca của mình với tiếng nó bên tai…

-“ Anh Trí… anh Trí… em muốn về nhà… em muốn về nhà, đưa em về nhà…”

Kyo nói ngắt quãng trong từng tiếng nấc… Ngạc Trí đưa tay lên vuốt tóc nó, cử chỉ của một người anh trai với em gái bé nhỏ…

-“ Ừ… ừ… ngoan… anh sẽ đưa em về…”…

Ngạc Trí lại ngẩng nhìn đại ca… theo đại ca 7, 8 năm nay, anh không còn lạ tính khí của đại ca nữa, chỉ thích làm những gì mình muốn, mặc kệ ai ra sao, thế nào… chưa bao giờ anh thấy đại ca mình bị ai đó đánh, nhất là đánh vào mặt, đại ca anh ghét nhất điều đó, có một lần đại ca có cô bạn gái vì ghen tức cô ta cũng tát tai đại ca, nhưng cô ta chưa chạm vào mặt của đại ca thì đã bị đại ca bẻ gãy cả tay rồi… còn Kyo, em gái anh… anh không biết nói sao nữa, anh cảm thấy khó xử khi nó gục mặt vào vai anh, trong lòng nó, anh là chổ dựa… anh nên biết phải bảo vệ nó như thế nào chứ… anh hạ giọng…

-“ Đại ca! Dù gì nó cũng là đứa con nít, anh bỏ qua cho nó đi!”

Vừa nói Ngạc Trí vừa đỡ Kyo đứng dậy… thấy đại ca không nói, anh yên tâm dìu Kyo ra cửa… ra ngoài anh hỏi nhỏ Kyo…

-“ Em thấy sao rồi?”

Kyo ngẩng nhìn anh Trí…

-“ Tay em rất đau!”…

-“ Để anh coi coi!”

-“ Áh ……………!”…

Kyo la lên khụy xuống khi anh Trí đụng vào tay cô… hình ảnh xung quanh mờ ảo…

Jae đứng trong phòng nhìn ra ngoài… anh ghét nhất là bọn phụ nữ khóc lóc ỉ ôi, mỗi lần như thế anh cảm thấy đau đầu… nhưng tiếng khóc của con bé đó làm anh cảm thấy chút hối hận, rõ ràng bọn thuộc hạ bảo con bé ấy biết kungfu, sao nó lại không thể chịu đòn hay phản kháng nhỉ… anh bước ra ngoài, khi anh biết mình đã làm nó gãy tay, anh nghe thằng Trí nói:

-“ Anh sẽ đưa em đi bệnh viện, ráng cố nhe Kyo…”…

Jae thấy thằng Trí bế con bé lên… cánh tay nó rớt xuống… buông thõng… cùng tiếng la của nó…

-“ Tay em…”…

Jae vội quơ lấy cái khăn bông lớn của ai đó bước nhanh đến quấn lấy cánh tay con bé… nó quay nhìn anh, nhưng rồi vội quay đi… anh thấy ánh mắt không bằng lòng của nó, nhưng hiện tại nó chẳng thể làm gì được anh…

Kyo thấy tên đại ca giúp anh Trí thì cô cảm thấy hắn thật đáng ghét… hắn làm cô bị thương lần này là lần thứ hai trong ngày, bây giờ hắn đang làm gì đó, chẳng phải hắn muốn bẻ gãy tay cô sao, hắn toại nguyện rồi đó… cô quay đi… úp mặt vào ngực anh Trí, không thèm nhìn hắn…

Jae bước nhanh ra xe, mở cửa nói:

-“ Đi xe của tao!”…

Ngạc Trí nghe đại ca nói thế thì gật đầu…

Tài xế Nam vội chạy ra nhưng ông đã chậm trễ bởi đại ca ngồi vào cầm lái, ông nhìn theo… chuyện gì đã xảy ra nhỉ, không bao giờ đại ca cầm lái mặc dù tay lái của đại ca là tay đua siêu hạng, đại ca chỉ biết ra lệnh sai bảo, chưa tự mình làm gì bao giờ, mặc dù đại ca việc gì cũng biết làm… đây là lần đầu tiên từ ngày ông theo đại ca mới thấy chuyện lạ như thế… ông đi vào…

--

Chiếc xe lao nhanh trên đường… Ngạc Trí ngồi phía sau bồng Kyo ngồi trong lòng… chỉ có tiếng nấc nghẹn ngào của Kyo… nhưng cũng không làm ý nghĩ của anh dừng lại… khi thấy đại ca đang cầm lái… chuyện gì sẽ xảy ra cho em gái khi những hành động hiện giờ của đại ca có một không hai trong đời của đại ca chứ… bọn anh sẽ trả gì cho những việc làm của đại ca hiện giờ… anh lo lắng… đại ca ghét nhất bọn phụ nữ khóc lóc, nhưng con bé Kyo cứ khóc mãi, anh hạ giọng…

-“ Nín đi, Kyo! Nín đi em… Kyo!”…

Chiếc xe dừng lại trong sân bệnh viện, cánh cửa xe mở ra…

Kyo thấy hắn đỡ cô vì anh Trí không thể ra khỏi xe với cô trên tay được… hắn bế cô chạy vào bệnh viện… cô thoáng thấy sự lo lắng trong mắt hắn…

Jae bế con bé trên tay chạy thẳng vào bệnh viện, gọi bác sĩ…

-“ Bác sĩ! Bác sĩ!”…

Jae chạy rẽ qua hành lang khu cấp cứu, hạ giọng…

-“ Nín đi em… anh xin lỗi! Anh không cố ý! Đừng khóc, anh xin em đấy, đừng khóc!”

Jae đặt con bé lên giường… bước lùi lại nhường chổ cho bác sĩ…

Kyo chỉ nghe bác sĩ nói…

-“ Mổ gấp!”…

Rồi thiếp đi mệt quá mệt…

--

Ngạc Trí đậu xe vào bãi xong rồi chạy nhanh vào phòng cấp cứu, vừa vào anh thấy đại ca cùng bác sĩ bước theo Kyo được đặt trên băng đẩy, rẽ qua hành lang đến phòng mổ… đi bên đại ca, anh thinh lặng khi thấy đại ca có vẻ lo lắng… cả hai đứng bên ngoài, cánh cửa phòng mổ khép lại… anh đi qua đi lại trong lòng lo lắng…

-“ Thằng kia!”…

Ngạc Trí giật mình khi nghe tiếng đại ca hét lên giữa buổi tối nơi bệnh viện yên tĩnh…

-“ Mày làm tao chóng mặt đấy!”

Nghe thế Ngạc Trí mới nhớ là còn đại ca ở đây, anh bước đến ghế bên đại ca ngồi xuống…

-“ Em xin lỗi!”

-“ Nó bị gãy tay thôi, có bị bể đầu đâu mà mày lo lắng thế!”

Ngạc Trí bối rối khi thấy đại ca đốt thuốc…

-“ Đại ca, đây là bệnh viện đấy!”

Ngạc Trí nhắc chừng… anh thấy đại ca hít một hơi rồi quay qua nhả khói thẳng vào mặt anh…

-“ Thì sao!”

Ngạc Trí quay đi ho sặc sụa, trong tiếng cười của đại ca… anh thấy có vài bệnh nhân đi qua, họ thấy đại ca hút thuốc nên nhìn…

-“ Nhìn cái gì, chưa từng thấy trai đẹp sao?”

Nghe đại ca nói thế, Ngạc Trí chỉ muốn độn thổ… anh chẳng muốn ngồi với một tên du côn mặt mày sáng sủa như người có học thức, ăn mặc như người mẫu, nhưng cử chỉ và lời nói thì mất dạy phải biết… nhưng anh chẳng biết làm gì khi đại ca ra lệnh cho anh ngồi đây…

Jae thấy thằng Trí nó quay đi như không muốn làm một bọn cùng anh thì anh bực bội…

-“ Mày đi làm việc cho tao đi!”

Ngạc Trí ngạc nhiên khi nghe tự dưng đại ca bảo anh đi, anh ngập ngừng khi Kyo còn trong phòng mổ thì nghe đại ca tiếp:

-“ Tao ở đây trông chừng con bé!”

Ngạc Trí đứng lên miễn cưỡng thì nghe đại ca lớn tiếng:

-“ Mày còn đứng đó là tao đánh mày đó nhe!”

Ngạc Trí gật đầu vội đi mất… anh biết đại ca đang bực mình bởi cử chỉ nãy giờ của anh… nhưng không biết đại ca sẽ làm gì em gái anh nữa…

Jae bực bội nhìn theo thằng Trí đàn em, nó nghĩ anh làm thịt con em nó chắc, con em nó thuộc về anh, lúc nào anh muốn là được, cần gì nó phải canh chừng chứ, anh dập tắt điếu thuốc… bất cứ thứ gì anh muốn trên đời này, đều phải là của anh, dù anh có dùng đến cách nào đi chăng nữa… anh đứng dậy thì cũng là lúc cánh cửa phòng mổ mở ra… bác sĩ thinh lặng gật đầu rồi đi mất, anh bước theo y tá đẩy băng ca con bé lên phòng, con bé ngủ vì mệt, anh đi làm hồ sơ viện phí…

--

Jae trở về phòng con bé… anh bước đến cầm remote, đổi ánh sáng dịu trong phòng, rồi đi lại bên giường nó, kéo ghế ngồi xuống… anh ngắm nhìn con bé… da trắng tóc đen mượt, mắt một mí, mũi tẹt, môi thì mỏng… chẳng hấp dẫn tí nào… nhưng ở nó như có một ma lực cuốn lấy anh… anh đặt tay lên má nó, chạm vào… làn da mịm màng của em bé, con gái mới lớn… tinh khiết… mát lạnh… một món ăn ngon lành… anh bật cười… suy nghĩ miên man cho thời gian trôi qua…

Kyo mở mắt tỉnh dậy thì đã thấy mình đang ở phòng bệnh… cô đưa mắt nhìn quanh… không có anh Trí chỉ có hắn… tên đại ca đang ngủ thiếp đi, đầu gục bên giường cô… cô xoay người, không thích khi phải nhìn thấy hắn…

Tiếng động làm Jae giật mình tỉnh giấc… anh thấy Kyo đã tỉnh và đang cố xoay người qua phía bên kia, anh hạ giọng:

-“ Em tỉnh rồi à?”…

Nghe con bé không thèm trả lời cũng chẳng thèm quay qua… anh tiếp:

-“ Kyo… sẽ không có chuyện tương tự như thế xảy ra nữa đâu em, tha lỗi cho anh đi… Kyo…”…

Kyo im lặng cố gắng hình dung ra bộ mặt năn nỉ hối hận của hắn vì cô không dám quay lại…

-“ Kyo…”… Hắn lay cô…

-“ Từ trước đến giờ anh chưa từng năn nỉ ai đâu, dù lúc trước anh chưa làm đại ca đi chăng nữa… chỉ có người ta năn nỉ anh, xin anh thôi!”

Kyo quay qua…

-“ Tôi đâu cần đại ca phải năn nỉ tôi!”

Jae mỉm cười thở ra nhẹ nhỏm…

-“ Anh giỡn với em thôi, tụi nó nói em có nghề… anh nghĩ… em dám đánh anh trước mặt bọn đàn em, em coi anh không ra gì cả! Anh đâu ngờ… thật lòng anh đâu nghĩ mình mạnh tay quá đến như vậy!”

Kyo nhìn xuống cánh tay mình…

-“ Lúc sáng anh xô người ta xuống xe làm người ta trật tay!”

-“ Thảo nào, anh cứ suy nghĩ mãi…”

Kyo hạ giọng…

-“ Em không thích ai bắt buộc em bất cứ điều gì!”

-“ Anh nhớ em thôi!”

-“ Nhớ em? Nhớ thì cho người đi bắt về sao?”

Jae gật đầu đáp thản nhiên…

-“ Thì từ trước đến giờ vẫn vậy mà!”

Kyo tròn mắt trong tiếng nói tiếp của Jae:

-“ Em là may mắn lắm rồi đó nhé, mỗi lần anh chấm ai là anh làm thịt liền đó!”…

-“ Vậy… sao…?”

-“ Đến mười tám tuổi, đủ tuổi thành niên là em chết với anh!”

Kyo gượng cười… nghe tiếp…

-“ Em đừng nghĩ cách bỏ trốn, thằng Trí nó biết đó, không ai thoát khỏi tay anh đâu, em nên nhớ em là của anh! Thằng Trí nó dấu em kỹ như vậy, chắc là nó thương em lắm!”

Hắn đang khẳng định…

-“ Nó biết rõ sở thích của anh, những cô gái có mái tóc đen, gương mặt thanh tú và cặp chân dài!”

Khi hắn nói đến câu nào hắn đặt tay lên đó… cô khẽ rùng mình khi hắn chạm tay vào đùi cô…

-“ Chưa thằng nào chạm vào em phải không?”…

Câu hỏi của hắn làm cho cô ngượng… cô quay mặt đi…

-“ Anh Trí đâu?”

Kyo lái sang chuyện khác…

Jae lại đáp thản nhiên…

-“ Nó đi làm công việc cho anh rồi!”…

-“ Anh về đi, em không sao!”

-“ Không!”…

Jae khẳng định…

-“ Từ trước đến giờ anh thích làm gì, ở đâu thì không ai có quyền cản anh được!”

Kyo cũng không vừa…

-“ Nhưng em muốn nghỉ ngơi, em muốn ngủ!”…

-“ Thì em cứ ngủ đi, anh sẽ giữ im lặng, chỉ bao nhiêu đó là quá rồi!”

-“ Hứ ……”

Kyo ngước mặt kênh Jae…

Jae nhìn Kyo với đôi mày khẽ nhíu lại…

-“ Ngay bây giờ mà anh muốn em xuất viện đi chơi với anh, thì em cũng phải đi đó chứ ở đó mà hứ…”

-“ Còn lâu!”

-“ Hôm nay tha cho em!”

Jae đứng lên không nói tiếp khi có điện thoại… Jae bước ra gần cửa sổ…

Kyo nhìn theo… cô nghe hắn nói lớn, khi hắn đang bực mình vì chuyện gì đó…

“ Nó thích trai chứ gì, cho tụi bay hưởng, còn thằng đó, xử như cũ!”

Rồi tiếng đầu dây bên kia… rồi đến tiếng của hắn…

" Mặc kệ mẹ nó là thằng nào!”

Hắn hét lên cúp máy… hắn quay lại… cô nhìn thấy đôi mắt hắn đỏ ngầu… hắn bước nhanh đến bên giường cô… đưa tay đặt vào cổ cô… nhấn mạnh xuống, cô cảm thấy ngạt thở…

-“ Em mà lạng quạng với thằng nào thì chết với anh!”…

Hắn cảnh cáo… buông tay, đi ra ngoài…

Kyo cảm nhận được… mình thuộc về hắn… mãi mãi…

Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

9#
 Tác giả| Đăng lúc 5-9-2013 19:49:15 | Chỉ xem của tác giả

CHƯƠNG V: Trả cho lời hứa…

Số 45 đường Wyundham. Hiện tại…

Nhắm mắt lại… Kyo tự đặt tay lên cổ mình… tưởng tượng… nhưng không… nó không thể giống bàn tay Jae được … một bàn tay đàn ông có lúc quá mạnh bạo, có lúc lại quá dịu dàng… cô không biết từ lúc nào nó đã trở thành thói quen… Jae bảo… anh thích nựng yêu cô như thế… lúc đầu cô rất khó chịu, người ta nắm tay, còn anh…

Kyo bật cười nhẹ… lúc nào anh cũng nắm cổ lôi cô đi như lôi đầu một đứa trẻ… có lần cô không thể chịu nổi, cô lại giơ tay lên đánh anh, anh không đánh lại cô, không vì một lời hứa nào, mà là lúc cô đánh anh chỉ có mặt hai người ở đó… Kyo biết, khi có mặt bọn đàn em, thì cô như một con bé nô lệ, còn riêng hai người, cô mới là nữ hoàng của anh…

Kyo lại bật cười… từ lúc cô biết được điều đó, những lúc có mặt hai người cô tranh thủ trả thù… anh làm bất cứ điều gì cô thích… có một lần cô chơi hơi ác… cô đã đâm thẳng con dao găm vào ngực anh, vì cô muốn chứng minh: anh có thật lòng yêu cô không… anh chỉ thinh lặng với dòng máu tuôn trào… máu chảy rất nhiều, thật lòng lúc đó cô nghĩ… không sao, khi thật sự là cô thấy anh vẫn ngang nhiên đầy khí phách của một tên đại ca… cho đến lúc cô nhìn thấy gương mặt anh trở nên xám ngắt, anh ngã xuống…

Kyo đặt tay lên tấm hình của anh thì thầm:

Sao lúc trước em lại chơi ác với anh như vậy nhỉ!”…

Chỉ trễ một giây… chỉ một giây thôi… vết thương vừa đụng đến tim, bọn đàn em đòi đi trả thù khi anh nói anh bị phục kích… anh nằm viện cả tháng, còn cô phải bên anh 24/7… anh khoái trí vì lần đầu tiên có riêng hai người mà anh sai được cô đủ thứ… trong một tháng đó cô cảm thấy cô thật sự được sinh ra trong thời kỳ phong kiến…

Kyo cúi xuống đặt môi mình lên tấm hình anh với một giọt nước mắt khẽ rơi… tại sao đến bây giờ… khi anh ra đi vĩnh viễn thì em mới chịu tự ý mình hôn anh… điều mà em biết anh để trong lòng bấy lâu nay, nhưng anh không nói ra… bờ vai Kyo run lên, những dòng chữ nguyệch ngoạc cuối cùng của anh gởi cho cô hiện ra trước mắt…

“… Bây giờ đây lúc này, anh rất nhớ em… anh chỉ muốn có em bên cạnh anh… để anh có thể nhìn được đôi mắt em long lanh đầy nước… nhìn thấy cái nhìn đầy kiêu ngạo thách thức như mỗi lần em nhìn anh… nhìn thấy đôi mày em khẽ nhíu lại khi không bằng lòng… nhiều nhiều lắm… bé yêu!... anh không hiểu tại sao anh có thể yêu em nhiều như thế… cũng chẳng thể hiểu tại sao em lại không yêu anh?... Anh không trách em vì bất cứ một điều gì… cũng chẳng có hối tiếc khi em xuất hiện trong cuộc đời của anh… em có biết không, hạnh phúc lắm khi có một con bé oắt con có thể làm thay đổi một gã đàn ông trưởng thành… anh đã hưởng được niềm hạnh phúc, bao nhiêu đó cũng đủ rồi… có lẽ chúng ta không là một nữa của nhau… anh ra đi, điều cuối cùng mà anh muốn làm là… thấy em hạnh phúc với ai đó… một nữa thật sự của em… em đã được tự do, có thể yêu một thằng khác, nhưng em chọn sao thì chọn, phải hơn anh đó nhe, nếu không em sẽ phải biết tay anh… chúc em hạnh phúc…”…

Kyo bật cười với dòng nước mắt… đến phút cuối cùng, anh cũng giở thói đại ca… cô lật qua trang hình kế tiếp… đặt tay lên những tấm ảnh mà cô và anh chụp chung… bầu trời của biển trong xanh thoáng đãng như trong lòng anh lúc đó… cô biết… cô biết mà… ký ức lại hiện về…

--

HKIS. Tháng 5 năm 199…

Sau khi Kyo rời bệnh viện, ba tháng sau cổ tay cô mới hồi phục… cô đi đâu, làm gì cũng có bọn đàn em của Jae theo canh chừng… nhưng cũng có thể rong chơi, chỉ là không được tự do cho lắm… gần đến kỳ thi cuối thì có một bạn nhập học… bạn ấy mới từ nước ngoài trở về… gương mặt sáng vầng trán rộng, đôi mắt to đen lấp lánh ánh sáng đầy sự thông minh, trái tim cô cứ rung lên khi nhìn thấy bạn ấy… cô bắt đầu biết bối rối… nhưng cô nghĩ có giữ kỹ bằng mọi cách đi chăng nữa cũng không thoát khỏi cặp mắt của anh… một cặp mắt đầy sự tối tăm, nghi ngờ…

Từ hôm Kyo xuất viện, Jae cho đàn em luôn đi theo con bé khi anh biết nó ham chơi… công việc dạo này của anh quá nhiều nên anh không thường xuyên gặp nó được, hôm nay vào một buổi chiều mưa, tự dưng anh muốn gặp mặt nó, anh đến trường nó học, đón nó, và anh cũng muốn tự mình chứng kiến cái thằng nhóc con mà nó đang phải lòng ra sao, bọn đàn em nói lung tung làm anh chẳng thể tin tưởng…

--

Kyo đứng đợi trong đám con gái vì trời đang mưa, cô không thích đứng với bọn nó, những cô tiểu thư chân yếu tay mềm… riêng bản thân cô, cô không thể đi dưới mưa… và chỉ có cái cớ này cô mới có thể đứng đợi bạn ấy… cô đi qua đi lại ngóng bạn ấy từ cái cầu thang… đã tan lớp được 15’ rồi mà sao bạn ấy vẫn chưa xuống… trở lên thì lại quá kỳ… cô cảm thấy khó chịu hơn bởi trong đám tụi nó có con nhỏ Oanh với cái giọng oanh vàng cứ thốt lên mỗi khi có ai đó đến đón một ai đó…
Như là: Tina, mẹ yêu mày đến đón mày kìa, hoặc Julia, cha yêu mày đến đón mày kìa… v… v… nghe thật nhạt nhách…

-“ Kyo!”…

Kyo giật thót mình khi nó gọi cái tên của cô…

-“ Cha yêu của mày đến đón mày kìa!”…

Nữa ngạc nhiên, nữa tức cười cô quay ra…

Jae đứng cầm cây dù với đôi mày khẽ nhíu lại… anh đã nghe một con nhóc nào đó nói lớn… tự dưng anh thấy bực bội, nhưng nhìn những con nhóc có gương mặt hồn nhiên như con bé Kyo… anh đành nhịn…

Kyo cố gắng kìm lòng… mặc dù cô biết nhỏ Oanh đó chỉ lập đi lập lại như chương trình gài sẵn, nhưng thật sự cô nhịn không nổi.

Jae lôi cổ Kyo đi như mọi lần trong tiếng cười nắc nẽ của Kyo…

Jae lớn hơn Kyo đúng 12 tuổi, nhìn bề ngoài phong sương của anh, anh có thể làm được cha yêu của cô…

Kyo cảm thấy tù túng, sau lần đó Jae quê độ không đến đón Kyo nữa cũng không cho Kyo giao du với ai…

Kyo nghĩ… du học… thì mình mới có thể thoát được sự kiểm soát của Jae… Kyo bắt đầu ra chiến thuật và Jae đã xiêu lòng…

Jae nói Kyo biết dụ dỗ đàn ông, nhất là anh…

Kyo lắc đầu không tin vì cô chỉ được quyền tiếp xúc với một mình anh thì làm sao cô biết là mình có khả năng đó…

Lúc đó Jae bóp cổ Kyo và hôn Kyo… Jae nựng yêu Kyo như thế đấy… đầy bạo lực…

Năm Kyo mười tám, Jae đã bỏ qua cho cô, không làm “thịt” cô như lời anh nói… Năm mười chín Kyo đi du học… hôm đưa tiễn ở sân bay với hàng ngàn người Jae đã hôn cô nụ hôn tạm biệt thật dài, thật sâu… cô ngượng muốn độn thổ… cô giả vờ xúc cảm nhưng vừa quay đi… mặc dù không có gương soi nhưng cô vẫn biết mình đang cười toe toét là như thế nào… con chim đã được sổ lồng…

Ba tháng làm quen với khung trời mới, bạn bè mới… ngoài giờ học Kyo rong chơi khắp nơi… Jae gọi điện cho cô mỗi ngày, với cô đó chỉ là bổn phận… anh lo cho cô đi du học… cô từng nghĩ sao anh lại chịu cho cô đi học nhỉ… anh nói bỏ phí nhân tài thì uổng lắm… mà đúng, cô không bao giờ phải lo về việc học khi cô luôn là học sinh xuất sắc…

--

Melbourne, Australia. Một ngày mùa đông…

Ba ngày nay Kyo không đi đâu cả, vì 3 ngày nay cô không nhận được điện thoại của anh… cô đi ra, đi vào thắc mắc… có chuyện gì xảy ra cho anh à… đáng ghét… cô nghĩ… mình đâu yêu anh lo cho anh làm gì… cô nhìn đồng hồ… đã hơn 9h tối.

Nhìn ra ngoài khung cửa kính… tuyết đã rơi từ tối hôm qua, cô nghĩ… bây giờ chắc đám bạn đang ngồi trong bar để thưởng thức những giọt rượu cay nồng nhưng rất ấm lòng… cô vào thay đồ… mặc kệ anh…

Kyo đến quán bar quen, đúng là có tụi nó đầy đủ ở đó, cô hòa mình vào và quên mất thời gian…

--

Đến 3h khuya, cả bọn mới giải tán… cô đi bộ về nhà hưởng thụ cảm giác tuyết rơi nơi xứ người… cô hát khúc nhạc khe khẽ… chợt nhớ đến Jae… quẹo vào con đường nhỏ của nhà… cô khựng lại, nhưng vội chạy tới… có một người ngồi ở bậc thềm nhà cô với bộ quần áo mỏng manh… là đàn ông, có lẽ ông ta bị lạnh…

-“ Hello?”…

Kyo đưa tay lay ông ta… ông ta ngẩng lên…

-“ Jae!”…

Kyo ngạc nhiên…

-“ Sao anh…?”…

Kyo đỡ Jae đứng lên… mở cửa, đưa anh vào nhà, toàn thân anh lạnh ngắt tim tím… cô đỡ anh lên giường… thật nhanh, bật máy điều hòa trong phòng, chạy đi lấy khăn nước nóng… làm đủ mọi thao tác cần thiết nhưng thân nhiệt anh không ấm lên một tí nào, mặc dù chai rượu bên cạnh đã cạn sạch khi cô đổ vào miệng anh…

Kyo đưa tay đánh nhẹ vào má Jae gọi nhỏ:

-“ Jae! Jae! Anh thấy sao rồi?”

Nhưng Jae không nhúc nhích…

-“ Jae! Jae!”…

Kyo gọi lớn hơn… đôi mắt Jae khẽ mở ra… anh nói gì đó… cô ghé sát tai vào… nghe…

-“ Anh không sao, lạnh… thôi… không cần đi bệnh viện…”

Kyo thở ra… có lẽ không cần đi bệnh viện… cô đứng lên, đưa tay tắt đèn… trong phòng chỉ còn ánh đèn ngủ… tự ý cởi bỏ y phục của mình… rồi của anh… đây là cách sưởi ấm tốt nhất, cô nằm xuống… trên người anh… cảm nhận da thịt chạm vào nhau… cô nghe tiếng trái tim anh đập mỗi lúc mỗi gấp… cô mỉm cười ôm chặt lấy anh, hỏi nhỏ:

-“ Anh đi đâu lạc đến đây vậy?”

-“ Anh nhớ em!”

Cô nghe anh cũng nói nhỏ, cô tiếp:

-“ Không tin tưởng em, rồi qua bên đây canh chừng em à, hay là anh đi học cùng em luôn đi!”

Jae bật cười nhẹ khi cảm thấy toàn thân mình đã có cảm giác… anh vòng tay ôm lấy Kyo… đặt bàn tay vuốt nhẹ lên phiến lưng trần của Kyo…

-“ Ai dạy em cách sưởi ấm hiện đại này vậy?”

Nghe Jae hỏi thế thì Kyo cười nhẹ…

-“ Mấy nhỏ bạn qua đây trước đấy…”

Jae mỉm cười… xoay người… đổi thế chủ động…

-“ Anh chỉ sợ khổ nhục kế của anh không thành công mà thôi!”

Kyo bối rối:

-“ Anh đáng ghét, em…”…

Jae cúi xuống không để Kyo nói hết câu… đặt môi anh lên môi cô…

Kyo khẽ nhắm mắt lại, nghe tiếng Jae thều thào bên tai…

-“ Anh yêu em!”…

Kyo khẽ run rẩy bởi đôi môi Jae lướt trên thân thể mình… cô chợt biết… mình đã hoàn toàn thuộc về anh… chỉ còn lại tình yêu là của chính mình…

Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

10#
Đăng lúc 5-9-2013 22:02:47 | Chỉ xem của tác giả
đọc đc 2 chap rưỡi rùi nhận xét lun cho nóng cho ss có tinh thần nha


đúng là em đã đúng khi em ko hối ss


ss vik đai ca và cô kyo khùng này em thích


nhưng dường như tính cách đai ca này ko hợp với hình ss dess ss à !


cách miêu tả hoàn toàn ko hợp .



em cảm thấy giữa trí và kyo tồn tại một tình cảm lạ, trên tình bạn, trên tình anh em,nhưng chưa đủ goi là tình yêu .


3 chai rượu chính là định mệnh để cô bước vào cuộc đời anh


để làm màu sắc trong mắt anh trở nên sáng hơn


anh bước vào cuộc đời cô,để chữa lành sự trống trãi trong cô
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

Bạn phải đăng nhập mới được đăng bài Đăng nhập | Đăng ký

Quy tắc Độ cao

Trả lời nhanh Lên trênLên trên Bottom Trở lại danh sách