|
Tác giả |
Đăng lúc 7-9-2013 20:36:19
|
Xem tất
CHƯƠNG VIII: Đại ca
Kyo ngồi dậy mặc áo vào, rồi nằm xuống bên Jae… thấy anh nhìn mình mắt không rời… nghe anh hỏi:
-“ Không biết mắc cở nữa à?”…
Kyo không trả lời mà hỏi lại:
-“ Còn anh?”
Jae bật cười lớn…
-“ Chuyện xưa như trái đất!”
Kyo hạ giọng…
-“ Có phải anh có nhiều bạn gái lắm không?”
Jae không trả lời, Kyo tiếp:
-“ Anh Trí kể cho em nghe… rất nhiều về anh!”
-“ Vậy thằng Trí nó nói gì?”
Jae hỏi… Kyo trả lời:
-“ Anh Trí nói anh là một đại ca chính hiệu!”
Jae lại bật cười…
-“ Thách nó cũng không dám nói xấu anh! Còn em?”
-“ Em làm sao?”
-“ Nghĩ thế nào về anh?”
-“ Anh đó hả…?”
-“ Ừ!”
-“ Anh… lưu manh, du côn, đầu óc đen tối, ăn chơi trác tác, xấu xa, hung hăng, ngang tàng, hống hách, độc ác, đầy bạo lực, tự kiêu tự đại, độc tài gia trưởng…”
Kyo làm một hơi… cô thấy Jae nhìn… cô gượng cười…
-“ Anh nói em nói mà, không đúng sao!”
Jae đặt tay lên cổ Kyo, nắm lấy cổ con bé, lôi nó lại sát bên anh… anh biết mình ra sao, nhưng người đầu tiên dám nói ra lại là nó…
Kyo đẩy tay Jae ra…
-“ Buông tay anh ra, em không thích thế!”
Jae giở thói ngang tàng như Kyo nói:
-“ Nhưng anh thích! Em làm gì được anh!”
-“ Em nói cho anh biết…”
Kyo dùng giọng cảnh cáo…
-“… Em mà không giữ lời hứa với sư phụ thì anh biết tay em!”
-“ Hahaha…”
Jae bật cười lớn một cách sảng khoái… Kyo tiếp:
-“ Anh cười đi, ngày mai mà không phải là ngày đi chơi thì anh đã biết tay em rồi!”
Jae cười khi nghe con bé cảnh cáo anh, anh khóa tay nó rồi ôm nó vào lòng thật chặt… anh thì thầm bên tai nó…
-“ Em đánh thắng anh thì anh cho em lên làm đại ca!”
Kyo cảm thấy nhột, rụt người lại khi môi Jae chạm vào gáy cô cùng tiếng nói thoảng vào tai… cô buộc miệng đẩy Jae ra:
-“ Đừng mà… em không chịu nổi… tha cho em!”
Jae buông tay cười nhẹ… ranh ma…
-“ Không cần đánh, cá đi!”
Kyo ngạc nhiên, quay đầu ngước nhìn Jae… tò mò hỏi:
-“ Cá điều gì?”
Jae cười… nụ cười trong đôi mắt thật sâu…
-“ Cho anh năm phút… nếu như em nằm yên không có phản ứng thì anh thua em!”
Kyo vội quay đi…
-“ Đáng ghét! Anh chơi khôn dữ há!”
Jae bật cười nhỏ:
-“ Vậy chứng tỏ anh có bản lĩnh làm đại ca!”
Kyo nhìn ra bầu trời có những ngôi sao nhỏ…
-“ Kể cho em nghe đi!”
Jae cũng xoay người, vòng tay qua trước eo Kyo, Kyo kéo nằm sát bên mình, anh cũng nhìn ra bầu trời đêm… hỏi:
-“ Kể chuyện gì?”
Kyo nhấc đầu lên, để Jae đặt cánh tay vào, cô nằm gác đầu lên tay Jae, hạ giọng:
-“ Tình yêu của anh! Anh Trí nói có rất nhiều cô gái yêu anh, đi theo anh, nhưng không nói cho em biết ai là người anh yêu!”
-“ Anh không yêu ai cả!”
-“ Kiêu ngạo, không ai yêu anh thì có!”
-“ Còn em?”
Kyo đáp thật lòng:
-“ Em không yêu anh, anh không có gì để em phải yêu cả, với anh, em chỉ làm trọn bổn phận lời hứa… cho anh Trí! Cho em… chỉ vậy thôi!”
Jae rút cánh tay ra khỏi đầu Kyo… anh xoay qua bên kia… thinh lặng… sự thẳng thắn của con bé làm anh cảm thấy chút hụt hẫng…
Kyo xoay qua… chỉ thấy tấm lưng trần của Jae…
-“ Jae!”…
Kyo gọi nhỏ… Jae đáp cọc lóc:
-“ Anh muốn ngủ!”
Kyo nhíu mày ngạc nhiên hỏi:
-“ Giận hả?”…
Jae im lặng khi con bé hỏi thế… anh không trả lời vì không biết có thật là anh đang giận nó không…
Không nghe Jae nói gì, Kyo ngồi chồm người qua người Jae để nhìn mặt anh… cô thấy đôi mắt anh nhắm nghiền… dưới ánh đèn ngủ mờ ảo, cô vẫn thấy rõ… bây giờ cô mới thật sự để ý đến diện mạo của Jae… vầng trán cao bởi mái tóc anh vuốt ngược lên… một vết sẹo nhỏ trên chân mày phải… đôi mắt đã có dấu chân chim… cái mũi cao… hình như có thêm một vết sẹo bên cạnh hàm phải của anh, đôi môi anh mang màu chocolate sữa… như màu của viên kẹo ngọt ngào, nước da của anh cũng có màu nâu thật đẹp… mịn và bóng… cô đặt tay lên vết sẹo trên ngực trái của Jae… vết sẹo do cô gây ra… trái tim cô khẽ se thắt…
-“ Em xin lỗi!”…
Kyo hạ giọng… Jae vẫn im lặng… cô kề môi vào tai anh…
-“ Em xin lỗi mà!”…
Kyo nói nhỏ rồi hôn lên thùy tai Jae… anh nằm yên… có mùi gì đó rất quen thuộc… cô đặt mũi lên gáy anh… phải, có mùi gì đó rất quen thuộc… ngày xưa, lúc bé cô đã từng ngửi được ở đâu rồi…
Jae cảm thấy trái tim mình đập loạn nhịp bởi đôi môi con bé trên gáy anh, lướt nhẹ… anh buộc miệng:
-“ Em kích thích anh, em phải cho anh giải quyết đó!”
Kyo bật ngồi dậy bối rối ngượng ngùng… giải thích:
-“ Em… em đã ngửi được mùi này ở đâu đó…”
Jae nhíu mày ngồi dậy… trong tiếng nói tiếp của Kyo:
-“ Anh sài nước hoa hiệu gì vậy?”…
Jae chẳng hiểu con bé hỏi thế là ý gì… anh thấy nó nhướng người tới trước sát đến bên anh… cái mũi tẹt của nó hếch hếch lên y hệt con cún…
-“ Tại sao em lại không nhớ nhỉ! Lúc em còn bé, em đã được ngửi qua mùi này… không biết lúc bé, em có gặp anh không nhỉ!”
-“ Không!”
Jae bực bội khẳng định… anh biết chỉ cần một lát nữa thôi, anh sẽ không kìm chế nổi, nó thắng anh rồi, chẳng cần phải chạm sát vào anh… anh đang tự muốn dối lòng mình… anh không công nhận… từ trước đến giờ anh chưa từng biết thua một ai với bất cứ điều gì… nhưng bây giờ anh biết mình sẽ thua nó… cái con bé oắt con, sao có thể hạ gục một gã đàn ông trưởng thành dễ dàng thế… mất mặt quá đi… chẳng lẽ người thừa kế của anh là nó… không anh ghét nhất bọn phụ nữ xen vào việc của anh… đám phụ nữ chẳng làm gì nên hồn, ngoài việc lên giường ra… anh nhìn thẳng nó… để tự khẳng định, để nhắc nhở mình… ôi cái mũi tẹt của con cún mới đáng yêu làm sao, hai mắt nó long lanh trong ánh đèn vàng… đôi môi mỏng của nó bậm lại với suy nghĩ như không còn thấy cái miệng nó là đâu nữa, nhưng lại khiến cho anh thấy hai đồng điếu nhỏ xinh, má nó phình lên hồng hào tràn đầy sức sống của đứa con gái mới lớn… tinh khôi… màu trắng… trái tim anh khẽ se lại… nó là trắng, còn anh là đen… sao có thể hòa hợp nhỉ… anh nghe nó nói:
-“ Có lẽ em đã lầm!”…
Jae gật đầu, đặt tay vuốt nhẹ lên má Kyo…
-“ Nhìn em không có chổ nào đẹp, mắt một mí, mũi thì tẹt, miệng thì mỏng không chút gợi cảm… không hiểu sao anh lại yêu em nhỉ!”…
Jae nhướng người, cúi xuống… thật từ từ… anh muốn thật chậm rãi để khẳng định đâu là tình yêu, đâu là thói quen sở hữu… trước con bé anh muốn khẳng định tình cảm của mình một cách chân thật, không mơ mơ hồ hồ khi bên cạnh ai đó… anh không muốn mình phải vướng vào sự ngộ nhận… khi tự dưng anh trở thành con người có trách nhiệm…
Kyo khẽ nhắm lại, cô cảm nhận đôi môi của Jae… thật nhẹ và cũng thật từ từ… như để mình có thể cảm nhận đâu là tình yêu, đâu là lời hứa… tất cả từ nụ hôn đến cử chỉ vuốt ve… bàn tay anh chậm rãi đầy dịu dàng… cô không phản kháng khi Jae đưa tay cởi áo mình một lần nữa… cô mỉm cười khi thật sự cảm nhận được Jae yêu cô đúng nghĩa mà cô cần… trân trọng… nhưng cô lại không thể nghĩ ra, đâu là tình yêu của cô… tất cả chỉ là lời hứa… lời hứa… cô thiếp đi vì mệt mỏi…
--
Jae thinh lặng ngồi dậy đi ra ngoài đốt thuốc… anh ngồi lặng lẽ trong bóng đêm ở góc nhà… những lúc anh cảm thấy cô đơn, thật sự cô đơn anh thường chọn góc phòng ngồi và đốt thuốc… anh nhìn xuyên vào bóng đêm trước mặt… như thói quen… con bé không hề yêu anh, nó chỉ làm trọn bổn phận lời hứa với anh cho thằng Trí, anh trai ngang hông của nó, cho nó… trong lòng nó, anh còn không bằng thắng Trí… nhưng sao anh không tức giận, mà anh lại thấy buồn và cô độc quá… sao anh không như mọi lần… như cách sống của anh bao năm qua… chỉ là giao dịch… phải, với anh nó đang chỉ là giao dịch, thì anh cần gì cái tình yêu trong chuyện ân ái… từ khi nhìn thấy nó, ngang nhiên tự phạt mình trong phòng họp ngày lễ tình nhân, anh đã biết cuộc sống anh bị xao động… anh tựa người nhìn lên trần, nhả khói…
Từ lâu rồi, anh không cho phép mình lặng yên để suy nghĩ về việc tình cảm… tình cảm trong lòng anh, anh đã vứt mất cho chó ăn từ cái ngày anh bỏ nhà đi bụi… bỏ mẹ, bỏ anh hai, bỏ em gái… cuộc đời anh chỉ có ba người thân, nhưng… mấy chục năm rồi, anh không đến với họ… anh cảm thấy xấu hổ, nhất là với anh hai… anh hai giờ đang ở đâu? Đối với anh hiện tại, tìm một người không phải là khó, nhưng anh không tìm anh hai… vì anh chưa có gì để trả cho anh hai với những ngày tháng anh hư đốn… hư đốn cho đến tận bây giờ, và về sau này… mãi mãi… thì anh làm gì có cái điều tốt đẹp, quý giá để mà đền đáp cho anh hai khi anh hai vì anh mà làm cho anh quá nhiều việc… anh buông điếu thuốc xuống… "Anh hai"… anh nhắm mắt lại gọi nhỏ… anh chỉ biết mình có thể làm thế mà thôi… tha lỗi cho em…
|
|