|
Sae_Woo gửi lúc 26-9-2013 20:35
Em đã đọc xong. Haha Em tưởng Jae trắng chết lúc bị kyo đâm rùi Kyo ở tù mọt gông r ...
Ss sẽ giải thích về 3 nhân vật trong fic:
1. Jae đen:
Cuộc sống: Từ nhỏ, không được mẹ chú ý như anh hai, anh nghĩ, có phải vì là mình sinh đôi giống nhau nên mẹ thương anh hai, người ra trước là đủ, nên anh mới cố làm cho mẹ chú ý đến mình bằng những việc làm sai trái, để đi riết vào một con đường, cố làm những điều không phải để trở thành thói quen.
* Trích:
“… Đại ca kể anh hai lớn hơn đại ca chỉ một phút tuổi, lớn lên cùng bên nhau, mặc dù là song sinh, nhưng hai người trái tính nhau, anh hai là học trò ngoan ngoãn bao nhiêu thì đại ca quậy phá bấy nhiêu, đại ca bảo mẹ thương anh hai hơn, nên đại ca chỉ muốn cho mẹ chú ý đến mình, đâm ra làm loạn, nhưng được một lần, rồi hai lần, rồi sau đó cảm thấy thích thú và đi quen con đường sai trái, những gì đại ca làm anh hai đều gách vác hết, mẹ càng thương anh hai và ghét đại ca hơn, đại ca biết anh hai không nói gì vì biết rõ anh hai thương đại ca nhiều lắm, thế là lúc bắt đầu lớn, đại ca phá những cái lớn hơn…”
Khi anh làm những việc sai trái, lúc nào cũng có anh hai hậu thuẫn, lo lắng thương yêu mình hơn cả bản thân anh hai, điều đó khiến cho anh cảm thấy anh thành công trong những suy nghĩ trẻ con của mình, mẹ thương anh hai, nhưng anh hai lại thương anh hơn, thế thì anh là nhất rồi.
Nhưng cuộc sống không do tự mình làm chủ, điều sai trái bao giờ cũng có ngày nhận được kết quả không tốt. Anh bỏ nhà ra đi, thứ nhất cảm thấy tội lỗi mình không thể tha thứ, thứ hai anh đi như là để tìm anh hai của mình. Con đường anh chọn bước đi đầy những khó khăn, chông gai, mà anh vẫn phải bước, để tự nhắc nhở bản thân cho một lỗi lầm lớn, anh lấy tên anh hai đem theo bên mình, luôn nhắc nhở mình. Rồi càng lúc anh càng đi sâu vào thế giới đen tối, không thể quay trở lại, trên vai anh gánh vác bao nhiêu người gọi anh là đại ca. Chuyện gì cũng có cái giá của nó, ăn thua là mình chọn mà thôi. Anh là một có người có trách nhiệm kể từ lúc mất đi anh hai.
Tình yêu: Anh yêu Kyo thật lòng bằng thứ tình yêu và suy nghĩ của một người lớn trong mọi thứ, với sự trải đời của mình, anh nhận ra, con bé Kyo không yêu anh, chỉ là lời hứa cho người thân yêu của con bé là anh trai Ngạc Trí, anh hiểu cái tuổi mới lớn đấy, thấy gì cũng lạ lẫm, cũng ngộ nhận, nhưng anh không thể dừng lại trái tim yêu thương của mình, để anh làm mọi thứ, thay đổi công việc, dọn đường sự nghiệp riêng, dọn sẵn cả đường tình yêu cho Kyo… với anh hai của mình. Anh cho đó như là sự trả nợ, còn gì mà đau lòng bằng em trai xin lỗi anh hai bằng cách dành cho anh hai tình yêu duy nhất quý giá của mình là Kyo. Cái suy nghĩ của anh trong tình yêu thì lại rất đơn giản: Kyo là người trọng tình nghĩa, cả anh hai cũng thế, nếu họ ở bên nhau lâu, họ sẽ mến nhau, cảm thấy quyến luyến nhau, rồi yêu nhau… Nhưng mọi thứ như có câu “ Người tính không bằng trời tính!”
2. Kyo:
Cuộc sống: Kyo bước ra khỏi một cuộc sống với tương lai biết rõ trước là đen tối từ Ngạc Trí, bởi thế Ngạc Trí trong lòng Kyo là một chổ dựa vững chắc, một sự ơn nghĩa không thể quên, trong lòng Kyo, Ngạc Trí là nhất, để cô sẵn sàng làm mọi thứ cho anh trai mình, chính vì cô xem Ngạc Trí như thần tượng, nên sẵn sàng giữ gìn, trân trọng, nên không nghĩ đến tình yêu nam nữ với Ngạc Trí. Tuổi mới lớn, với những tò mò cô đến với Jae đen, mới đầu chỉ là những lời hứa, cuộc sống bên Jae đen cho cô đầy đủ và quan trọng là Jae đen giúp cô tiến bước đến ước mơ, học rộng của mình, cô đã lớn lên từ một ngôi nhà thất học, để những con người trong nhà đấy viện cớ có quyền làm mọi thứ sai trái, vậy thì cô, sẽ là người có học, để làm mọi thứ bằng sự đúng đắn. Những gì cô muốn có, sẽ đường đường chính chính lấy bằng công sức của mình, được mọi người công nhận.
Tình yêu: Đối với Jae đen, chỉ là thói quen, chưa mãn nguyện đã vội mất, không thể chấp nhận, con người cô lại trọng ơn nghĩa, nên tự bắt bản thân mình tự nhận đó là tình yêu.
* Trích:
“… không bao giờ em cảm nhận được vì thật lòng em chưa từng yêu một người nào đó đúng nghĩa… một tình yêu cao cả và thiêng liêng, đến bây giờ cũng thế… em không yêu đại ca … với em đó chỉ là một thói quen, đột ngột bị mất đi, em không thể chấp nhận, em tự lừa dối bản thân mình… em tự đày đọa bản thân, trách móc bản thân… không tự tha thứ cho mình… em chung thủy à, hay si tình… em nghĩ là mình cao cả… không… không có điều đó… cũng như mãi mãi em không hiểu, không có cảm giác yêu một mình là như thế nào đâu…”
3. Alfio Jae
Cuộc sống: Khi thấy mẹ không quan tâm em trai, anh đã dồn hết tình cảm của mình vào em trai, cố gắng làm một người anh tốt đến mức sai trái. Trước em trai, anh không thể từ chối bất cứ một điều gì, anh có suy nghĩ đơn giản cho cuộc sống, chỉ cần những người bên cạnh anh vui, bình an là đủ, bởi thế anh luôn sống vì mọi người, một phần anh tin, cho đi yêu thương sẽ nhận được yêu thương. Anh mâu thuẫn trong mọi thứ, nhưng rất mạnh mẽ để chọn con đường không như ý của mình để mà bước đi. Anh quá trọng tình cảm, trách nhiệm, những quyết định từ trái tim bao giờ cũng chiến thắng lý trí của anh, anh là một người đàn ông chân thành, anh tự cho mình ngu ngốc, yếu đuối. Kể cả Kyo cũng nghĩ anh như thế.
* Trích:
“… Anh sao cũng được… anh ngu ngốc, phải anh ngu ngốc chỉ vì không ai viết lên trong lòng anh những bài học thế nào là gian trá, lọc lừa, ganh đua, ghen tị, dỗi hờn, và quan trọng nhất là tình yêu… để anh mãi mãi chỉ là một kẻ ngốc…”
Tình yêu: Anh yêu một người con gái có từ trong ký ức, trong trái tim, trong lòng, từ em trai đem đến, anh không muốn nhận, nhưng chẳng thể từ chối, thứ tình cảm vô hình đó chỉ có một mình anh cảm nhận, thì làm sao có sự cảm thông của Kyo dành cho anh.
* Trích:
“… song sinh là gì, có phải là chỉ để cùng đau một nỗi đau, cùng cảm nhận một cảm nhận, cùng yêu một người con gái… nhưng cái điều đó chỉ có song sinh mới hiểu… người như chúng ta làm sao có thể hiểu được chứ… không hiểu thì làm sao biết cảm thông…”
Một con người đối với mọi người xung quanh rất tốt, được mọi người công nhận là hoàn hảo, nhưng người anh muốn mình được công nhận lại không công nhận anh, không sao, anh có thể cũng như sẵn sàng làm cho người ta hiểu mình, nhưng người ta lại không cho anh cái quyền đấy.
* Trích:
“… người ta… xa lắm… chưa từng nghe anh nói, chưa từng nghe anh giải bày, chưa từng nghĩ đến cảm xúc của anh… người ta chỉ biết khắc vào lòng anh những nỗi đau nho nhỏ… nhưng đủ để làm trái tim anh tan nát… vậy mà sao anh lại có cảm giác yêu thương người ta hơn yêu cả bản thân mình như thế này. Người ta đang làm gì… vẫn bình thản ăn ngủ, làm việc đúng không… thế thì tốt rồi, đối với anh chỉ cần người ta bình yên là đủ… là đủ…”
Để anh lại im lặng chỉ biết chấp nhận, chỉ một mình gánh đau thương, không có ai chia sẻ. Anh suy nghĩ đơn giản trong cả tình yêu.
* Trích:
“… thật từ đáy lòng anh… bây giờ anh chỉ muốn nhìn thấy người ta… chỉ cần đứng xa xa… là đủ… người ta có đi tìm anh không… không… người ta không tìm anh đâu, vì anh đâu là gì của người ta… người ta là gái đã có chồng, giữ lòng thủ tiết thì phải thưởng cho người ta chứ, cớ sao có thể trách người ta được… người ta hoàn toàn không có lỗi… lỗi là do anh tự ý nghĩ đến người ta, thương mến người ta, tự dưng yêu người ta… tình yêu là gì… chẳng phải chỉ cần trái tim rung động thì đủ là tình yêu sao… không… anh không bao giờ biết, vì anh có yêu bao giờ đâu mà biết…
Chẳng thể nói đúng hay sai, mặc dù trái tim anh luôn rung động mỗi khi bên người ta… anh chỉ biết giờ đây anh rất nhớ người ta… nhớ ánh mắt đầy ắp sự muộn phiền, nhớ gương mặt dịu dàng u uất, nhớ đôi môi lúc nào cũng mím lại giữ chặt nỗi đau, nhớ dáng người ta mong manh yếu đuối nhưng không hề yếu đuối… nhớ giọng nói của người ta khi gọi Jae… Jae… đừng bỏ em… anh có bỏ người ta bao giờ đâu, chỉ có người ta có quyền bỏ anh thôi… người ta đưa đẩy anh, đùa vui hay chọc ghẹo anh cũng được… sao cũng được, bất cứ điều gì người ta làm anh cũng cho là đúng, chỉ để cho người ta và nó, thằng em trai đại ca yên lòng…”
Lời riêng của Au: Có thể nói 3 nhân vật của Au, Au xây dựng theo 3 hình tượng trong cuộc sống. Trách nhiệm, Trọng nghĩa, Chân thành.
Au chỉ xin nói về Chân thành: Sống đến từng này tuổi, Au đã bước đi trên đường đời không ngắn cũng không dài, đối với những gì Au thấy, Au chỉ mong có một sự đơn giản trong mọi thứ, có lẽ Au quá mệt mỏi để đối diện với cuộc sống quá khó khăn. Từng là con nhóc không biết trân trọng. Lúc nào cũng phức tạp hóa mọi vấn đề, không tin có tình yêu chân thật. Thứ tình yêu mà Au luôn mong mỏi phải có thật nhiều cảm xúc để Au có thể khắc cốt ghi tâm, lúc đó Au được 25 tuổi. Nhưng Au đã lầm, khi Au mất đi thứ mà Au cho là không màu, nhạt nhòa. Au bước trên con đường đời một mình, Au mới nhận ra rằng đó không còn gọi là thứ quý giá nữa, mà phải gọi là Bảo bối, Au cảm nhận những gì Chân thành lúc trước làm cho Au bây giờ mới thật sự có giá trị, đơn giản đấy, nhưng khi làm thật không đơn giản chút nào. Mỗi một ngày trôi qua, mỗi một cái nhìn nhận thêm từ cuộc sống là mỗi vết khắc vào tim Au hình ảnh của Chân thành, đối với Au đây là khắc cốt ghi tâm. Nếu cho Au chọn, Au sẽ chọn Alfio Jae, một người đàn ông có thể nói trong mắt các em là yếu đuối, ngu ngốc, không màu, chỉ là một màu trắng. Nhưng đối với Au, màu trắng đấy thật đẹp, tinh khiết đến mức mình không xứng đáng có được. Au nghĩ: “ Không sao… Em sẽ viết lên Anh những tình cảm từ trái tim của mình, yêu Anh bằng tất cả mọi cảm xúc cũng có từ trái tim, chỉ muốn cùng Anh sánh bước trên đường đời mà thôi, đơn giản lắm vì Anh đã yêu Em không điều kiện, yêu Em hơn cả bản thân Anh!”
Độ tàn nhẫn cấp 1: Về cái tên Jae:
Kyo luôn miệng gọi Jae mỗi lúc vui, lúc buồn, ngay từ đầu Jae đen biết rõ Jae là tên anh hai của mình, mỗi lần thế, nỗi đau của Jae đen cứ cho là Kyo gọi tên anh hai.
Alfio Jae mỗi khi nghe Kyo gọi tên mình, anh chẳng thể từ chối bất cứ một điều gì, nỗi đau của Alfio Jae là anh biết cái tên Jae từ miệng Kyo thốt ra chỉ là gọi em trai của mình.
(Kyo nhẫn tâm, vẫn tỉnh bơ gọi Jae… Jae suốt ngày)
Độ tàn nhẫn cấp 2: Cảm xúc
Với Jae đen: Kyo có mọi cảm xúc, vui buồn, hờn giận, ghen, nhớ thương.
Với Alfio Jae: Kyo chỉ có sự lạnh lùng, chỉ trao cho Alfio ánh mắt không hài lòng, khó chịu, thậm chí như là hận thù.
(Tội nghiệp Alfio Jae quá đi mất)
Độ tàn nhẫn cấp 3: Chap cuối.
Căn nhà bên biển là điểm dừng cuối cùng trong cuộc đời của ba nhân vật.
Alfio Jae sau khi đứng trong mưa, anh đã buông xuống mọi thứ, nhận món quà cuối cùng do em trai mình dành cho anh bằng tâm hồn thanh thản cho đến cuối cuộc đời, ai ngờ đâu, một lần nữa em trai lại tự ý sắp xếp cho anh, khiến anh không có tự tin, tự chủ vào bất cứ thứ gì nữa, anh cảm thấy cuộc sống của anh thật vô nghĩa, anh muốn chấm dứt.
* Trích:
“… rõ ràng giấy tờ đấy chỉ có mỗi tên anh, anh mới yên tâm nhận…
-“ Cái thằng chết tiệt!”…
Jae buộc miệng như một tên du côn… mình em trai hư hỏng là đủ rồi, sao lại kéo anh theo thế này… anh đã làm lỗi gì để mà chạy trốn như kẻ phạm tội không thể tha thứ chứ… anh đi nhanh ra… thằng em trai đại ca của anh đâu rồi… lần này anh phải thanh toán mọi chuyện với nó… thật quá đáng mà…”
Kyo cũng muốn những ngày còn lại sống với kỷ niệm vui vẻ, cô không biết căn nhà đấy đề tên anh hai Jae, trong khi Jae đen lại giao chìa khóa cho cô. Khi cô bước vào nhà, cái cảm nhận của cô nhận được ngay lúc bấy giờ là sự ấm áp. Sự ấm áp đó là của Alfio Jae cho việc đến trước Kyo một tuần.
Vậy mà Alfio Jae phải tự ý ra đi, khi thật sự ngôi nhà đấy là của anh.
* Trích:
“… Jae bước nhanh vào nhà… khựng lại té xuống khi vấp phải cái va ly lớn… sao anh lại hồ đồ thế này, cái valy thật lớn để ngay trước mắt anh cũng không thấy là sao… anh bước nhanh về phòng, mở tủ… lôi mọi thứ ra, nhét vội vào cái valy lớn… những thứ mà anh cất công xếp ra cho tuần trước… bây giờ anh chẳng khác nào như tên trộm, vào nhà người ta rồi nhanh trốn mất khi chủ nhà đã về…”
Anh làm mọi thứ cho người con gái anh mến thương không phải muộn phiền. Anh ra đi, nhưng lại quay lại… chỉ để nhận những nỗi đau, mà anh biết rõ, nhưng vẫn phải nhận lấy sự lạnh lùng của Kyo.
* Trích:
“… Kyo giật mình bởi những giọt nước rơi từ trời… cô quay đầu khi chợt nhớ, nhưng khựng bước khi trên đầu cô một cái ô tròn rộng… cô quay nhìn… trước mặt cô… Jae… với gương mặt thấm đẫm nước mưa… đôi mắt thật sâu với những điều muộn phiền u uất… chỉ lặng yên nhìn cô… chưa bao giờ có một nụ cười từ tâm ở đôi môi luôn khép chặt ấy… kể cả một lời nói yêu thương… thế thì sao… cô phải làm cho ánh mắt đó hết buồn, đôi môi đó cười vui vẻ như ý, và nói lời hạnh phúc sao… Kyo bước đến giật lấy cây dù trên tay Jae… cô bước đi mất…”
Biết rõ đó là những gì Kyo sẽ dành cho anh, nhưng Alfio Jae vẫn đau thắt lòng, con đường phía trước của anh thật khó đi quá, nhưng anh vẫn phải cố bước đi, một lần nữa anh lại là con người yếu đuối.
* Trích:
“… Jae bước từng bước ra biển… anh cúi xuống nhìn cát nhuộm nước dưới chân nhão nhẹt… càng lúc càng như lún xuống, không thể bước, nhưng anh vẫn cố bước… anh dừng lại… anh sẽ không khóc vì anh đã biết trước em sẽ có hành động như thế với anh… anh ngẩng lên… nước mưa lại hòa với nước mắt ư… anh lại chọn cách đứng trong mưa, để làm con người yếu đuối… tiếng sóng biển xô bờ thật mạnh… gào thét cùng gió và mưa… che dấu được tiếng nấc từ đáy lòng anh…”
Ss có đề trong phần Category là tâm linh. Bởi thế ngay từ đầu Jae đen luôn luôn đi theo hai người. Đây là ý nghĩ của Jae đen Sae nhé!
* Trích:
“… Xa xa… một cái bóng mờ ảo màu đen cũng lặng yên trong mưa gió… chẳng có trái tim, chẳng có tâm hồn nhưng sao lại có thể cảm nhận được nỗi đau đớn… chỉ là cái bóng mờ ảo nhưng sao lại có ký ức… ý nghĩ… như thế này…
“ Hai con người học rộng tài cao kia, cứng đầu không chịu hiểu báo động khẩn là gì hay sao… nhưng từ lúc bắt đầu cũng như lần cuối cùng… cái con người tự cho mình là hiểu biết nhất này cũng làm điều sai trái… tất cả đều sai trái…”
Gió lớn thổi đến khiến Kyo quay lại.
* Trích:
“… Nắm bàn tay lại, Kyo níu cây dù bởi cơn gió lớn vừa thổi đến… cô cố giữ bởi cơn gió quá lớn như muốn thổi bay tốc mất cây dù nhỏ bé của cô… cô xoay lại nắm chặt cây dù bằng hai tay, nhưng cô chợt khựng lại… buông cây dù, đưa tay ra… hét lên thất thanh…”
Nhân vật Kyo có một bệnh về da, cô không thể đi dưới mưa, nên cô không thể thấy Alfio Jae đau lòng vì cô, không biết anh yêu cô hơn cả bản thân mình, không thấu hiểu, không cảm nhận. Nhưng khi nhìn thấy ngọn sóng cao đầu, cô sẵn sàng buông cây dù, đưa tay ra… Giây phút này cô đã tự nhận người cô yêu là Alfio Jae, yêu hơn cả bản thân mình, không nghĩ cho bản thân mình là không thể đi dưới mưa nữa, chưa bao giờ cô đối với Jae đen như thế.
* Trích:
-“ Jae…”
Thì cũng là lúc ngọn sóng cao đầu trờ tới… trong tích tắt… nó nuốt mất những gì trước mắt… cô khụy xuống…
-“ Jae… anh hứa không bỏ em… anh hứa không bỏ em… mặc dù anh chưa từng nói, nhưng anh sẽ không bỏ em cơ mà…”
Kyo cảm thấy hơi thở nghẹn lại… hình ảnh xung quanh nhòe nhoẹt… trái tim cô đập chậm dần…"
Chứng kiến trước mắt Alfio Jae ra đi mà cô không thể làm gì, nó còn đau đớn hơn cái ngày cô không tận mắt thấy Jae đen ra đi. Cuộc sống của cô cũng chấm hết khi hy vọng không còn.
* Trích:
“… Xa xa cái bóng mờ ảo đen đen quay đầu lặng lẽ cất bước… suốt đời này mình chỉ là kẻ vô dụng…”
Jae đen đã chứng kiến được tình yêu của Kyo dành cho anh hai của mình, mặc dù anh là người sắp xếp, nhưng còn gì đau đớn hơn việc chứng kiến người mình yêu nhất yêu người khác, anh có làm bao nhiêu việc thì cuối cùng chỉ cũng là vô dụng mà thôi, cũng là sai…
Đến phút cuối cùng, hành tranh Alfio Jae mang theo cũng chỉ là sự lạnh lùng, hờ hững của Kyo, quá muộn để anh nhận biết mọi thứ.
Ba con người đều đáng để được yêu, nhưng không nhận được tình yêu như mình mong muốn. Là “ Đều chết không nhắm mắt”
Vậy ss có quá nhẹ tay không, đây là SE của ss đấy Sae.
Chap cuối ss viết gọn quá, đúng không, thật ra ss chọn cách này để cho một kết thúc khác đấy Sae.
Dành cho độc giả thích những suy nghĩ khác.
Một kết thúc khác thứ nhất:
Căn bệnh về da của Kyo có thể nói không nguy hiểm đến tính mạng. Bởi thế cô sẽ không chết.
Jae đen làm nhiều chuyện xấu xuống Địa ngục.
Alfio Jae làm chuyện tốt lên Thiên đàng.
Còn Kyo ở nhân gian.
Phút cuối cùng tình yêu được làm sáng tỏ, nhưng 3 người ba nơi.
(thật đau đớn lòng)
Một kết thúc khác thứ hai:
Alfio Jae rất mạnh mẽ trong mọi thứ, có thể nói anh sẽ vượt qua con sóng cao đầu.
* Trích:
“… mười mấy năm trước chúng ta cùng chăm sóc cho nó chị không nhớ sao, nó mạnh mẽ lắm, lúc trước cũng vượt qua sự chết, bây giờ nó cũng vậy thôi…”
Để anh một lần nữa làm trọn nghĩa vụ trách nhiệm của anh hai với em trai, của một người yêu với Kyo. Anh đã thành công trong việc cho đi yêu thương nhận được yêu thương.
Kyo ngay phút cuối nguy hiểm, cô cũng nhận ra giá trị đích thực của tình yêu mà mình mong muốn, cô sẽ theo bản năng và suy nghĩ của mình, đường đường chính chính có được, thời gian sẽ làm thay đổi mọi thứ.
Jae đen sau cùng cũng chấp nhận mọi thứ dành cho bản thân mình.
* Trích:
“… Xa xa cái bóng mờ ảo đen đen quay đầu lặng lẽ cất bước… suốt đời này mình chỉ là kẻ vô dụng…”
Riêng câu này có ý nghĩa khác khi nó được đặt trong một hoàn cảnh khác nhau.
Một lần nữa Au lại phải “ tuổi già nhiều lý lẽ ”. Thật Au là thế ^^
Cảm ơn em đã theo fic. Cảm ơn mọi độc giả ^^
|
|