|
hoang mang, lạc lõng, trống rỗng....
1 buổi tối thực sự tồi tệ với mình
đi học về thì bị dính mưa =.=
8h mới lết cái xác vô hồn về đến nhà thì ướt như chuột lột, lạnh run cầm cập
rõ ràng lúc trưa còn nắng như đổ lửa, thế mà tối mưa ngay đc, mình ghét cái thời tiết này =____________=
thực sự thì 18 năm sống trên đời chưa bao giờ mình cảm thấy sợ 1 cái gì đó như lúc này
ban tối chị gái gọi điện cho mình, mình nghe loáng thoáng 1 câu thôi mà làm mình chết sững luôn
"có nên nói cho nó biết không nhỉ???"
nghe xong câu này mà ko hiểu sao nc mắt mình cứ rơi... ko thể ngừng đc...
từ hôm mẹ bảo ba yếu lắm, phải đi viện điều trị... thậm chí mình đã nghĩ đến những tình huống xấu nhất có thể xảy ra rồi... nhưng tại sao chứ...
mà nói cái gì? tại sao chị ko nói luôn với em mà bắt em tự mình đi hỏi
chị có biết vì sao em ko dám gọi điện cho ba ko?
vì nếu gọi điện, nghe giọng ba yếu ớt như thế... em sẽ ko chịu đựng đc mà sẽ òa khóc, mà sẽ muốn ngay sáng hôm sau bắt chuyến xe sớm nhất về nhà với ba
cả nhà ko ai biết, cũng ko ai hiểu đc em, vì từ bé đã luôn khép mình, ít khi mở lòng với mọi ng mà... cho nên sẽ ko ai biết em là con bé vô tư, vô tâm, có thể nhìn mạnh mẽ, vui vẻ, lúc nào cũng cười đùa đc, nhưng thực ra em yếu đuối lắm... chỉ là ko bao giờ để lộ ra, ko bao giờ cho ng # nhìn thấy mình khóc, đúng! từ ngày đi học, ra phòng riêng em chưa bao giờ để ai nhìn thấy mình khóc cả, dù có gặp chuyện ấm ức hay buồn đến đâu cũng có thể nhịn đc mà ko khóc trước mặt ng #, những lúc như thế chỉ cười cười để ko bật khóc thôi... có lẽ cũng sẽ có ng cho rằng em lãnh đạm, thờ ơ, vô cảm với những chuyện đó :-<
nhưng giờ ba đang ở viện ko về đc... em cũng có thể đoán đc tình hình ko đc khả quan lắm... nhưng tại sao chị ko nói luôn mà bắt em đi hỏi chứ :-<
thực sự em cũng chả biết hỏi thế nào ý... mọi lần gọi điện cũng chỉ là ba hoặc mẹ hỏi em trả lời thôi =.=
em là đứa vô cảm... vâng, đúng rồi... chưa 1 lần biểu lô tình cảm của mình, chưa 1 lần nói yêu ba, yêu mẹ, chưa 1 lần tặng quà sinh nhật cho ba mẹ, chưa 1 lần nói chúc mừng... tất cả những ngày đó em đều chỉ lặng lẽ gửi gắm những lời chúc vào 1 quyển sổ mà thôi...
chiều nay thi rồi... mà chả có tâm trạng nào học cho nốt nữa =.=
thực sự ko thể nào chợp mắt đc, mình đã 2 lần turn off lap nhưng nằm trên giường trằn trọc mãi ko ngủ đc lại dậy =.=
hi vọng... hi vọng.... mình chỉ biết hi vọng thôi...
.
.
.
sáng mai có lẽ nên lấy hết can đảm gọi điện cho ba... |
|