|
8. GIÀNH CỜ DANH DỰ
Mấy ngày sau đó, sinh hoạt của tôi dần đi vào nề nếp, giống hồi ở trường thường. Chỉ có điều người hướng dẫn tôi bây giờ là thần rừng, Nữ Thần Cây và nhân mã.
Sáng sáng, Annabeth chỉ tôi học tiếng Hy Lạp cổ. Thật lạ đời vì khi trao đổi với nhau về các thần, chúng tôi chia động từ ở thời hiện tại. Về chứng khó đọc của tôi, Annabeth nói đúng. Tôi học tiếng Hy Lạp cổ dễ dàng. Chí ít cũng dễ hơn tiếng Anh. Mới học mấy buổi, tôi đã đọc vài câu thơ của đại thi hào Homer và không bị nhức đầu.
Thời gian còn lại trong ngày, tôi luân phiên tập nhiều môn thể thao ngoài trời để tìm môn sở trường.
Bác Chiron dạy tôi bắn cung, nhưng hai chúng tôi nhanh chóng biết tôi hoàn toàn lóng ngóng với cung nỏ. Bác không phàn nàn một câu dù phải nhổ một mũi tên lạc cắm trúng đuôi mình.
Chạy bộ thì sao? Cũng chẳng hơn gì. Các cô giáo là Nữ Thần Cây cho tôi “ăn bụi”. Họ an ủi, bảo tôi chớ buồn rồi kể lý do khiến họ chạy giỏi: nhờ mấy nghìn năm chạy trốn các nam thần phát cuồng vì yêu! Tuy nhiên, tôi vẫn thấy bẽ bàng vì chạy không nhanh bằng cái cây.
Đến môn vật thì… “quên đi”. Mỗi lần tôi lò dò ra chiếu, Clarisse lại dần tôi nhừ tử.
Nó rít vào tai tôi:
- Tưởng con ông nọ bà kia là “ngầu” lắm sao?
Tôi chỉ thạo mỗi trò lái xuồng máy. Đó chẳng phải kỹ năng của người hùng. Người ta kỳ vọng ở anh chàng giết quỷ đầu bò nhiều hơn thế.
Trại viên và nhân viên tư vấn theo dõi từng nhất cử nhất động của tôi hầu mong đoán danh tánh cha tôi. Nhưng chẳng dễ dàng gì.
Tôi không khoẻ như con thần Ares, không giỏi bắn cung như con thần Apollo. Tôi không khéo tay trong nghề rèn như thần Hephaestus, không biết điều khiển cây nho như thần Dionysus.
Luke bảo hình như tôi là con thần Hermes: nghề gì cũng biết nhưng chẳng giỏi nghề nào. Nhưng tôi biết anh chỉ an ủi tôi mà thôi. Chính anh cũng không biết tôi là con ai.
Dù thế, tôi vẫn thích trại hè. Tôi dần quyến luyến với sương sớm phủ trắng bãi biển, hương dâu thơm lừng mỗi chiều, và tiếng động lạ lẫm từ rừng vọng tới hàng đêm.
Lúc dùng bữa ở bàn ăn của nhà Số Mười Một, gạt một phần thức ăn trong đĩa vào lửa, tôi cố tìm mối liên hệ với cha ruột. Chẳng có gì ngoại trừ cảm giác ấm áp, giống ký ức về nụ cười của cha.
Tôi dần thông cảm thái độ chua chát của Luke. Hình như anh hờn giận cha mình. Thôi đành vậy. Thần thánh bận rộn làm nhiều việc vĩ đại. Nhưng chẳng lẽ họ không đủ thời gian gửi một dấu hiệu, chẳng hạn như gọi điện thoại hay tạo tiếng sấm, để nhận con mình? Thần Dionysus tạo lon nước ngọt từ không khí. Chẳng lẽ cha tôi không có khả năng hoá phép làm cho mình cái điện thoại?
-0-
Chiều thứ Năm, ba ngày sau khi tham gia trại hè, lần đầu tiên tôi học đấu kiếm. Cả nhà Số Mười Một tập trung tại hí trường rộng lớn khán đài hình vòng tròn. Luke sẽ hướng dẫn môn kiếm thuật cho anh em.
Bài học bắt đầu bằng vài động tác đâm và vung kiếm cơ bản. Chúng tôi dùng bù nhìn nhồi rơm mặc giáp trụ giống chiến binh Hy Lạp cổ để tập. Tôi học không tồi. Tập hồi lâu, tôi biết mình phải làm gì. Sự hồi tưởng về những trận đánh xa xưa cũng khá rõ ràng.
Khổ nỗi tôi không tìm được cây kiếm vừa tay mình. Kiếm ở đây hoặc quá nặng, hoặc quá nhẹ, hoặc quá dài. Dù cố hết sức giúp nhưng Luke phải công nhận kiếm trong phòng tập không có cái nào hợp với tôi.
Sang phần tập đấu theo cặp, Luke bảo vì đây là lần đầu tiên của tôi nên anh sẽ đấu với tôi.
Một bạn cùng phòng bảo:
- Chúc may mắn đấy. Luke là tay kiếm cừ nhất. Ba trăm năm qua, chưa ai thắng được anh ấy.
- Hy vọng anh ấy nhường tớ.
Cậu ta khịt mũi coi thường.
Luke chỉ tôi cách che chắn, tránh né và xông tới tấn công. Mỗi lần liều lĩnh xông lên, tôi bầm tím thêm một ít, áo quần rách thêm một mảnh. Luke vụt sống kiếm vào mạng sườn tôi:
- Percy, cẩn thận chứ. Đừng tiến xa vội. Vụt xuống! Lao vào! Xỉa đi! Giờ lùi lại! Chém!
Đến lúc anh thông báo tạm nghỉ, mồ hôi tôi ướt đầm đìa. Mọi người kéo nhau đến bình làm mát nước uống. Thấy Luke đổ nước lạnh buốt lên đầu, tôi cũng bắt chước.
Tôi lập tức thấy khoẻ hơn gấp mấy lần. Hai tay tôi mạnh mẽ hẳn. Tay cầm kiếm không thấy ngượng nghịu nữa.
Luke hô lớn:
- Mọi người tập trung đi. Nếu Percy không phiền, ta đấu thử nhé?
Tôi nghĩ thầm: “Tuyệt! Hãy xem Percy bị xử “te tua” trước mặt cả nhà Số Mười Một nào”.
Con cái thần Hermes xúm lại xem. Ai nấy cố nín cười, như thể họ biết thừa sức tôi đến đâu và háo hức chờ Luke “xử lý” bao cát tập đấm là tôi ra sao.
Luke nói sẽ trình diễn kỹ thuật tước kiếm đối phương. Đấu sĩ sẽ dùng kiếm đè kiếm đối phương xuống khiến đối thủ không còn cách nào khác là thả tay mặc vũ khí rơi xuống đất.
Anh nhấn mạnh:
- Động tác này khó. Anh em chớ cười Percy vì hầu như ai cũng phải luyện tập vài năm mới thành thạo được.
Anh trình diễn chiêu thức ấy thật chậm. Tất nhiên, kiếm rời tay tôi, rơi loảng xoảng xuống đất.
Chờ tôi nhặt kiếm xong, anh bảo:
- Giờ ta làm như thật. Ta sẽ đấu tập để phân thắng bại. Percy sẵn sàng chưa?
Tôi gật đầu. Luke nhường tôi tấn công trước.
Không biết bằng cách nào, tôi có khả năng tránh không để Luke tước kiếm. Sau màn dạo đầu, tôi dần quen tay, động tác thuần thục hơn. Mỗi lần anh tấn công, tôi đều biết và chống đỡ hiệu quả. Sau đó, tôi bước lên, xỉa thẳng kiếm ra trước.
Luke tránh dễ dàng, nhưng mặt anh biến sắc. Anh nheo mắt và bắt đầu mạnh tay với tôi hơn.
Thanh gươm trong tay tôi nặng dần. Biết mình sẽ thua sau vài giây ngắn ngủi, tôi quyết định liều.
Tôi thử động tác tước kiếm đối phương.
Lưỡi kiếm của tôi chạm phần gốc kiếm của Luke. Tôi xoay vặn cổ tay, dùng hết sức bình sinh ấn xuống.
Keng!
Kiếm của Luke chạm màn sàn lát đá. Đầu kiếm tôi chỉ cách khuôn ngực trống trải của anh có vài centimet.
Khán giả chết lặng.
Tôi hạ kiếm xuống:
- Ối, em xin lỗi.
Trong một thoáng, Luke sững sờ không thốt nên lời.
Luke bật cười:
- Xin lỗi ư? Trời đất, có gì phải xin lỗi chứ. Chú làm lại cho anh xem nào.
Tôi không muốn chút nào. Luồng sinh lực vừa trào lên bất ngờ đã tắt ngấm. Nhưng Luke năn nỉ mãi.
Lần này không thể gọi là giao tranh. Hai kiếm vừa chạm nhau, Luke đã đè chuôi kiếm của tôi, hất nó trượt dài trên nền nhà.
Im lặng thật lâu. Có tiếng hỏi trong đám người xem:
- Lần trước, Percy gặp may phải không?
Luke quệt mồ hôi trán. Anh chăm chú nhìn tôi như thầm đánh giá:
- Có thể. Nhưng nếu Percy có thanh kiếm vừa tay, chưa biết sẽ ra sao…
-0-
Chiều thứ Sáu, tôi ngồi nghỉ với Grover bên hồ sau khi suýt chết vì tập leo tường. Grover leo vút lên đầu tường nhanh như dê núi, còn tôi suýt bị nham thạch thiêu sống. Áo tôi cháy nham nhở còn bốc khói. Lông trên cánh tay cháy xém cả.
Ngồi trên móng cầu ngắm các Nữ thuỷ thần đan rổ dưới nước rất lâu, tôi mới dồn đủ can đảm hỏi Grover về cuộc gặp với Ngài D. hôm nọ.
Mặt nó xám ngoét:
- Vui lắm. Nói chung tốt cả.
- Vậy cậu vẫn tiếp tục công việc lúc trước?
Nó ngượng ngập liếc tôi:
- Bác Chiron ch… cho cậu hay chuyện tớ muốn có giấy phép Truy Tìm à?
- Đâu… có.
Tôi định hỏi chứng chỉ quái quỷ gì nghe lạ thế, nhưng nghĩ giờ chưa phải lúc nên lại thôi.
- Bác ấy chỉ bảo cậu có nhiều dự định lớn… Bác còn bảo cậu muốn thuyết phục quản lý trại cho phép hoàn tất nhiệm vụ của Người Trông Nom. Thế ông ấy cho phép chưa?
Grover quay sang nhìn nhóm Nữ thuỷ thần:
- Thần Dionysus chưa đánh giá gì cả. Vì ông chưa quyết định tớ thành công hay thất bại trong vụ của cậu nên số phận hai ta vẫn gắn với nhau không rời. Nếu cậu điều tra, tớ sẽ theo bảo vệ cậu. Nếu cả hai toàn mạng trở về, Ngìa D. mới kết luận tớ hoàn thành nhiệm vụ.
Tôi vui hẳn lên:
- Thế cũng được mà.
- Be…e…e! Khả năng khác là ông ta sẽ chuyển tớ sang đội lau dọn chuồng ngựa. Khả năng cậu được điều tra xa vời lắm… Với lại nếu được đi, cậu cần gì tớ đi cùng!
- Đương nhiên tớ cần chứ.
Grover rầu rĩ ngó mặt hồ đăm đăm:
- Đan rổ… có nghề hữu dụng thích quá cậu nhỉ?
Tôi định an ủi, khen nó nhiều tài nhưng làm thế chỉ làm nó buồn thêm.
Tán gẫu về xuồng máy, kiếm thuật xong, chúng tôi quay sang tranh luận về ưu khuyết điểm của các thần.
Cuối cùng, tôi hỏi nó về bốn căn nhà bỏ trống.
- Nhà Số Tám, màu sáng bạc của thần Artemis. Vì thề giữ trinh tiết suốt đời nên đương nhiên thần Artemis không có con. Nhưng nếu trại không làm nhà cho bà thì không xong. Có nhà Số Tám, Trại con Lai sẽ không phải hứng cơn giận của thần Artemis.
- Phải phải… Nhưng còn ba lều kia, có phải của Bộ Tam Vĩ Đại không?
Grover căng thẳng như thể chúng tôi sắp đụng đến vấn đề nhạy cảm.
- Nhà Số Hai của Nữ thần Hera. Giống nhà thần Artemis, nhà số Hai chỉ làm cho có. Hera là thần của hôn nhân vì thế bà sẽ không đi hoang, lăng nhăng với cả đám người phàm. Chuyện ấy đã có chồng bà “đảm trách”. Khi nói tới Bộ Tam Vĩ Đại, người ta ám chỉ ba anh em có thế lực nhất, con người khổng lồ Kronos.
- Là thần Zeus, thần Poseidon và thần Hades.
- Chính xác. Chắc cậu cũng biết, đánh bại các người khổng lồ Titan xong, họ chiếm ngai vàng của cha và rút thăm chia quyền cát cứ.
Tôi nhớ lại bài đã học:
- Thần Zeus được bầu trời, thần Poseidon thống lĩnh biển cả và thần Hades xuống địa ngục.
- Ừ.
- Thần Hades không có nhà ở đây.
- Không. Trên đỉnh Olympus cũng không có ghế của ông ta. Ông ta chỉ loanh quanh dưới địa ngục thôi. Nếu Trại Con Lai có nhà của ông ấy thì… ớn lắm. Cứ thế này lại hơn.
- Nhưng theo truyền thuyết, con rơi của thần Zeus và Poseidon là hằng hà sa số. Sao nhà họ ở đây không có ai?
Grover sợ sệt đổi chân:
- Khoảng sáu mươi năm trước, sau Thế Chiến Thứ Hai, Bộ Tam Vĩ Đại cùng đồng thuận sẽ không sinh thêm anh hùng nữa. Con cái họ quá hùng mạnh, ảnh hưởng ghê gớm đến tiến trình phát triển của nhân loại, gây nên bao cảnh đầu rơi máu chảy. Cậu biết không, thực chất Thế Chiến Thứ Hai là sự giao tranh của một phe là các con thần Zeus và thần Poseidon đấu với phe bên kia là con của thần Hades. Phe thắng trận là Zeus và Poseidon bắt Hades phải cùng thề sẽ không lăng nhăng với phụ nữ trần gian nữa. Cả ba đều nhìn nước sông Mê Styx mà thề.
Sấm nổ từng tràng vang dội.
Tôi bảo:
- Giống thề độc, cậu nhỉ?
Grover gật đầu:
- Thế ba anh em họ có giữ lời không?
Mặt Grover tối sầm:
- Mười bảy năm trước, thần Zeus trót sa đà. Ngôi sao phim truyền hình với mái tóc bồng bềnh làm thần mất ăn mất ngủ. Khi cô bé Thalia, con họ chào đời… Sông Mê Styx vốn nghiêm túc với chuyện thề bồi mà. Do bất tử nên thần Zeus không việc gì, nhưng vì ông ta, cô con gái phải chịu số phận khủng khiếp.
- Bất công quá! Đứa con gái đó có tội tình gì đâu.
Grover ngần ngừ:
- Percy này, con của Bộ Tam Vĩ Đại có quyền năng lớn hơn những con lai khác. Mùi hương từ cơ thể họ cực kỳ mạnh, lôi kéo bọn quái vật đến. Khi biết tin thần Zeus có con gái, Hades chẳng vui vẻ gì khi biết em mình không giữ lời hứa. Ông ta thả bọn quái vật kinh khiếp nhất nơi tận cùng địa ngục là Tartarus để chúng tìm Thalia hành hạ. Khi có bé tròn mười hai tuổi, một thần rừng được phái đến trông nom cô bé, nhưng người này chẳng làm được gì. Thần rừng ấy cố đưa Thalia và hai người bạn con lai của cô đến trại. Họ đến rất gần trại, leo lên tận đỉnh đồi.
Grover chỉ tay về phía bên kia thung lũng, nơi có cây thông lớn, đúng chỗ tôi quần nhau với quỷ đầu bò:
- Ba tên “Người Tử Tế” cùng đàn chó canh địa ngục đuổi theo họ. Bị đuổi sát, Thalia bảo thần rừng đem hai người bạn đến nơi an toàn, để mình cô cầm chân quái vật. Cô bé bị thương, kiệt sức và không muốn sống chui nhủi cả đời như thú hoang trốn thợ săn. Dù không muốn bỏ Thalia nhưng thần rừng nọ không thuyết phục được cô đổi ý nên đành bảo vệ hai người kia. Thế là một mình Thalia quyết chiến đến cùng trên đỉnh đồi. Khi cô chết, thần Zeus thương con vô hạn. Ông biến xác cô thành cây thông. Linh hồn cô tiếp tục bảo vệ ranh giới của trại quanh thung lũng. Chính vì thế mới có tên Đồi Con Lai.
Tôi nhìn không chớp cây thông trên đỉnh đồi xa xa.
Nghe Grover kể xong, tôi hụt hẫng và mang cảm giác có tội. Một bạn gái trạc tuổi tôi đã hy sinh thân mình để cứu bạn. Trước khi chết, cô đã chiến đấu với cả bầy quái thú. So với cô, chiến tích thắng quỷ đầu bò của tôi chẳng là gì. Tôi tự hỏi… nếu hôm đó tôi hành sự khác đi, liệu tôi có cứu được mẹ mình?
- Grover này, trong số anh hùng con thần thánh có ai xuống địa ngục chưa?
- Vài người, như Orpheus, Hercules, Houdini chẳng hạn.
- Thế có ai làm người chết sống lại chưa?
- Chưa. Làm gì có chuyện ấy. Orpheus suýt thành công nhưng… Percy, có thật cậu định…
Tôi nói dối:
- Đâu có, tớ chỉ hỏi cho biết thôi. Vậy… luôn có thần rừng đi theo canh chừng cho á thần à?
Grover nhìn tôi cảnh giác như thể nó không tin tôi bỏ qua ý tưởng về địa ngục:
- Không hẳn. Tụi tớ đội lốt người đến nhiều trường học, cố phát hiện con lai nào có khả năng trở thành anh hùng sức mạnh hơn người. Nếu tìm được ai có mùi đậm đặc, chẳng hạn con cái của Bộ Tam Vĩ Đại, thần rừng chúng tớ sẽ báo bác Chiron. Bác ấy sẽ để mắt đến người đó bởi họ có thể gây rắc rối nghiêm trọng.
- Chính cậu phát hiện tớ. Bác Chiron bảo cậu thấy tớ đặc biệt.
Grover nhìn tôi như thể tôi vừa đưa nó vào bẫy:
- Tớ đâu có… Nghe này, đừng theo đuổi suy nghĩ đó nữa. Nếu là con của một trong Bộ Tam Vĩ Đại, cậu sẽ không bao giờ được giao nhiệm vụ. Như thế, tớ sẽ không bao giờ được công nhận là Người Bảo Vệ. Có thể cậu là con thần Hermes, hoặc vị thần nào ít quyền lực hơn như thần Ganymede chẳng hạn. Vậy nên đừng lo quá, nhé?
Tôi cảm giác Grover đang tự an ủi mình.
-0- |
|