Quên mật khẩu
 Đăng ký
Tìm
Event Fshare

Tác giả: lala164
In Chủ đề trước Tiếp theo
Thu gọn cột thông tin

[Viễn Tưởng - Xuất Bản] Kẻ Cắp Tia Chớp (The Lightning Thief) | Rick Riordan - Completed + Lời cảm ơn

[Lấy địa chỉ]
21#
 Tác giả| Đăng lúc 6-1-2013 19:49:12 | Chỉ xem của tác giả
Tôi há hốc miệng, nhưng ông Chiron còn không buồn rời mắt khỏi quạt bài. Ông chỉ cảnh cáo:

- Kìa Ngài D., phải biết kiềm chế chứ!

Ông quản lý trại nhìn ly rượu vờ ngạc nhiên:

- Chết tôi rồi. - Ông ngửa mặt lên trời nói lớn. - Chỉ là thói quen cũ thôi mà. Xin lỗi đấy!

Sấm lại nổ vang rền.

Ngài D. phẩy tay. Ly rượu biến thành lon nước ngọt. Ông thở phào, thích thú mở nắp rồi chơi bài tiếp.

Ông Chiron nháy mắt với tôi:

- Ngày xưa, Ngài D. đây làm cha ông ấy bực mình vì đem lòng yêu nữ thần cây, người đáng lẽ ông ta không nên động vào.

- Cái gì cơ?

Tôi lẩm bẩm, mắt vẫn không rời lon nước như thể nó là vật thể ngoài vũ trụ.

Ông quản lý công nhận:

- Đúng vậy. Làm như trừng phạt được ta, cha khoái lắm không bằng! Hình phạt đầu tiên: cấm uống rượu. Thật kinh khủng. Mười năm ấy chẳng khác cực hình! Lần thứ hai thì... Thử hỏi nàng xinh đẹp thế, ta cầm lòng sao đặng? Lần thứ hai, cha nhốt ta ở Đồi Con Lai, trại tiếp nhận mấy đứa hỗn xược như cậu đấy, Percy ạ. Cha bảo ta: "Phải gây ảnh hưởng tốt. Chuyên tâm dạy dỗ lớp trẻ chứ đừng làm hư chúng nhé". Trời đất! Nói thế mà nghe được.

Ngài D. nói năng như đứa trẻ lên ba: hờn dỗi, vùng vằng như trẻ con.

Tôi lắp bắp:

- Vậy ra... cha ngài là...

Ông quản lý kêu trời:

- Chiron ơi là Chiron! Tôi tưởng anh dạy gã trai này mọi kiến thức tối thiểu rồi chứ. Cha ta là thần Zeus chứ còn ai nữa!

Tôi lục tâm trí tìm chữ D. viết tắt cho tên gì trong thần thoại Hy Lạp: rượu nho, da hổ, nhân viên trại toàn thần rừng... Còn nữa, Grover khúm núm như thể ông ta là chủ nhân của nó.

- Vậy ra ngài là thần rượu vang Dionysus.

Ngài D. tỏ vẻ chán nản:

- Grover, thời nay trẻ con hay nói thế nào? "Phải, có thế cũng không biết" à?

- V...vâng ạ.

- Vậy thì, thưa anh Percy Jackson, có thế mà anh cũng không biết? Hay cậu tưởng tôi là Aphrodite? Nhầm tôi với nữ thần của sắc đẹp, tình yêu và dục vọng thì quá thể lắm!

- Ngài là thần ư?

- Phải rồi, nhóc tì.

- Ngài! Là thần!

Ông ta quay sang nhìn thẳng mắt tôi. Nhìn ngọn lửa xanh lè nhảy múa bên trong đôi mắt ấy, tôi biết Ngài D. đang cảnh cáo tôi, cho tôi thấy phần nhỏ nhất trong bản tính thực của ông. Trước mắt tôi hiện lên cảnh dây leo của cây nho siết cổ những kẻ không tin vào thần thánh cho đến chết, các chiến binh say xỉn phát điên vì khao khát chiến tranh, những thuỷ thủ gào thét trong lúc tay họ biến thành vây, mặt họ dài ra thành mõm cá heo. Tôi biết nếu tôi còn làm quá, ông ta sẽ trừng phạt tôi ra trò. Ông ta có thể gieo rắc bệnh tật vào não bộ tôi đủ khiến tôi bị mặc áo trói nằm nhà thương điên đến hết đời.

Ông ta gằn giọng:

- Này, định thử tôi chắc?

- Không! Dạ không, thưa ngài.

Ngọn lửa dịu đi. Ông quay sang quạt bài:

- Thôi, tôi thắng ván này nhé!

- Gượm đã, Ngài D. - Bác Chiron lật ngửa quạt bài xuống bàn, lẩm nhẩm tính điểm. - Ván này phần thắng thuộc về tôi.

Tôi những tưởng Ngài D. sẽ cho bác bốc hơi ngay trên xe lăn. Ai dè, ông chỉ thở dài sườn sượt, như thể việc ông ta thua thầy giáo dạy Latinh đã thành lệ. Ông đứng dậy, Grover cũng đứng lên theo.

- Mệt rồi. Tôi ngả lưng lấy sức quản trò tối nay. Nhưng trước hết, Grover này, cậu theo ta vào trong bàn lại chuyện trong nhiệm vụ vừa rồi, cậu làm chưa được tốt lắm.

Mặt Grover lấm tấm mồ hôi:

- V...vâng, thưa ngài.

Ngài D. quay sang tôi:

- Percy Jackson về lều Mười Một. Và nhớ chỉnh đốn cách cư xử, thái độ cho đúng mực, nghe chưa?

Dứt lời, ông bước nhanh vào nhà. Grover thiểu não theo sau, mặt xanh như tàu lá.

Tôi quay sang hỏi bác Chiron:

- Liệu Grover có sao không?

Ông lắc đầu, dù nét mặt thoáng chút âu lo:

- Ông bạn già Dionysus không giận ai hết. Chẳng qua ông ta không thích công việc này. Ông bị... nói theo cách của cậu là: bị phạt cấm túc. Thần Dionysus chỉ bất mãn vì còn cả trăm năm nữa, ông ấy mới được phép quay về đỉnh Olympus.

- Thế có cung điện trên đỉnh Olympus thật à?

- Nghe này, đỉnh Olympus ở xứ Hy Lạp. Nhà của các thần, nơi hội tụ sức mạnh của họ chính là đỉnh Olympus. Ngày nay, do tôn trọng truyền thống, ta vẫn gọi nơi hội tụ sức mạnh thần thánh là Olympus. Tuy nhiên cung điện đã chuyển sang chỗ khác. Đương nhiên, các thần cũng "chuyển nhà" luôn.

- Các thần Hy Lạp đã chuyển đến... Mỹ ư?

- Đúng vậy. Họ mang theo trái tim của phương Tây.

- Sao cơ ạ?

- Cố gắng hiểu đi, Percy. Thế theo cháu, nền Văn minh Phương Tây là gì? Chỉ là khái niệm trừu tượng thôi ư? Không, nó là thế lực sống rất năng động. Nó là tri thức tích luỹ từng chiếu sáng nhiều thiên niên kỷ. Các vị thần ta đang nói tới là một phần của nền văn minh ấy. Có người còn bảo họ là cha đẻ của Văn minh Phương Tây, hay ít nhất họ gắn bó quá mật thiết với vầng hào quang của nó nên hình ảnh họ luôn chói sáng. Chỉ khi nền Văn minh Phương Tây bị phá huỷ hoàn toàn, ảnh hưởng của các vị thần ấy mới mất đi. Xứ Hy Lạp là nơi nhen nhóm ngọn lửa đầu tiên. Sau đó... ta hy vọng trò còn nhớ vì trò đã qua được môn của ta mà... phần tinh tuý nhất của nó chuyển đến La Mã. Các vị thần chuyển theo. Có thể tên tuổi thay đổi: chẳng hạn Jupiter thay cho Zeus, Venus thay cho Aphrodite... nhưng vẫn là thần thánh cũ, thế lực cũ.

- Rồi họ cũng chết mà.

- Chết ư! Không bao giờ. Phương Tây có bao giờ chết? Họ chỉ đổi chỗ thôi: khi ở Đức, lúc ở Pháp hay Tây Ban Nha. Nơi nào ngọn lửa văn minh chói sáng nhất, ở đó có các vị thần. Họ ở Anh quốc cả mấy thế kỷ ấy chứ! Trong ba thiên niên kỷ gần đây nhất, họ đều để lại dấu ấn tại nơi họ trị vì: trong hội hoạ, điêu khắc và kiến trúc. Hãy nhìn những toà nhà đẹp nhất mà xem. Percy ạ, giờ tất nhiên họ đang ở Mỹ. Hãy nhìn quốc huy của Hoa Kỳ xem: là đại bàng của thần Zeus đó. Cậu có thấy tượng thần lửa Promethe ở trung tâm Rockefeller Center, mặt tiền xây theo kiến trúc Hy Lạp của các toà nhà trụ sở cơ quan hành chính Hoa Kỳ ở Washington chưa? Thách cháu tìm được một thành phố của Mỹ không có đầy rẫy hình ảnh cư dân đỉnh Olympus đấy! Cháu thích hay không thì tuỳ vì nhiều người cũng chẳng ưa gì La Mã cổ đại. Nhưng hãy tin bác. Giờ nước Mỹ là trái tim của ngọn lửa thiêng, là cường quốc phương Tây. Thế nên đỉnh Olympus mới ở đây, chúng ta mới ở đây.

Tôi như vừa hứng quả bom tấn, đặc biệt là hình như tôi vừa được nhập vào nhóm bác Chiron gọi là "chúng ta", như thể tôi là thành viên câu lạc bộ gì gì đó.

- Bác Chiron, vậy bác là ai? Và cháu... cháu là ai?

Ông mỉm cười, nhúc nhích như thể sắp đứng lên rời xe lăn, nhưng tôi biết không bao giờ có chuyện đó. Ai cũng biết Brunner-Chiron bị liệt nửa người, từ eo trở xuống. Bác trầm ngâm:

- Ai cũng muốn tìm lời giải cho câu hỏi: "Thực ra Percy là ai?". Nhưng tạm thời chúng tôi sắp xếp một giường trong lều Mười Một cho cháu. Cháu còn gặp nhiều bạn mới, chuẩn bị cho thời khoá biểu dày kín của ngày mai. Chưa hết, đêm đốt lửa trại tối nay hứa hẹn nhiều điều thú vị. Bác thích sôcôla nhất đấy.

Ông đứng lên rời xe lăn theo cách rất lạ lùng. Tấm chăn tuột khỏi chân, nhưng chân ông không động đậy. Phần eo phía trên thắt lưng của ông dài mãi, cao lên thêm. Lúc đầu tôi tưởng ông mặc quần lót dài bằng vải nhung trắng, nhưng khi ông cứ cao lên mãi, cao hơn chiều cao bình thường của con người, tôi mới biết bác Chiron không mặc quần lót nhung. Đó là ức của một loài vật toàn cơ và gân được phủ một lớp lông trắng mịn. Xe lăn biến thành chiếc rương kim loại lớn có bánh xe. Chắc chắn phải có phép màu chi đây vì rương nhỏ thế không thể nhét cả thân hình kềnh càng của ông vào được. Ông bước một chân lên trước: chân này có đầu gối xương xẩu và móng guốc cựa to đánh bóng loáng. Chân trước cùng cặp bước lên theo, rồi đến hai chân sau. Chiếc rương trống trơn, chỉ còn cái vỏ sắt bên trong đựng cặp chân người giả.

Tôi ngạc nhiên nhìn con ngựa vừa rời xe lăn: một con ngựa đực màu trắng to lớn khác thường. Tuy nhiên, đó không hẳn là ngựa đơn thuần bởi chỗ đầu ngựa là nửa người phía trên của thầy giáo dạy tiếng Latinh nối với phần thân ngựa.

Nhân mã Chiron bảo:

- Dễ chịu quá đi mất. Bác bị giam trong xe đẩy này lâu đến nỗi mê mụ cả người. Giờ mình đi ngay thôi. Percy, đến gặp gỡ và làm quen với các trại viên khác đi nào.


* * *


HẾT CHƯƠNG 5
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

22#
 Tác giả| Đăng lúc 20-1-2013 19:56:40 | Chỉ xem của tác giả
6. TÔI - CHÚA TỂ TỐI THƯỢNG TRONG NHÀ VỆ SINH!



Vừa kịp chấp nhận sự thật thầy giáo dạy tiếng Latinh là con ngựa, chúng tôi thăm thú một vòng thật vui vẻ dù tôi cẩn thận không dám đi sau ông. Tôi có kinh nghiệm sau vài lần bị phạt hốt phân ngựa trong lễ diễu hành Macy's Day nên xin lỗi: với tôi, phía trước mặt nhân mã Chiron đáng tin hơn phía sau nhiều.

    Hai chúng tôi đi ngang qua bãi bóng chuyền.

    Mấy bạn cùng cắm trại huých nhau. Có người chỉ chỏ sừng quỷ đầu bò trong tay tôi. Người khác bảo: "Chính cậu ta đấy".

    Hầu hết trại viên lớn hơn tôi. Các thần rừng bạn họ cao lớn hơn Grover. Mọi thần rừng tôi thấy đều mặc áo thun in chữ màu vàng cam "TRẠI CON LAI", đi lại trên cặp chân trần đầy lông và có móng guốc.

    Bình thường tôi không hay ngượng nhưng với kiểu nhìn như thể cả đám đang trông đợi tôi trồng cây chuối, tôi không thoải mái cho lắm.

    Tôi ngoái đầu nhìn căn nhà khi nãy. Hoá ra nó lớn hơn tôi tưởng. Nhà có bốn tầng, sơn màu xanh da trời, xung quanh có mái hiên và lan can sơn trắng trông như khu nghỉ dưỡng cao cấp bên bờ biển. Lúc ngó lên ngắm chong chóng gió hình con đại bàng bằng đồng trên nóc nhà, tôi phát hiện một cửa sổ cao nhất của tầng áp mái tối om. Có thứ gì đó làm màn cửa lay động. Trong một thoáng, linh tính mách bảo tôi đang bị theo dõi.

    Tôi hỏi nhân mã Chiron:

    - Cái gì trên kia thế?

    Nụ cười của ông tắt ngấm khi nhìn theo tay tôi chỉ:

    - À, chỉ là gác xép thôi mà.

    - Có ai sống trên đó không?

    Ông có vẻ muốn chấm dứt ngay đề tài tôi vừa gợi ra:

    - Không. Chẳng có sinh vật sống nào trên đó cả.

    Tôi tin bác. Nhưng rõ ràng tôi thấy có thứ làm màn cửa lay động.

    Giọng vui vẻ của ông pha thêm phần giục giã:

    - Percy à, ta đi thôi. Bác định cho cháu xem mấy thứ.

-0-


Khi băng qua mấy ruộng dâu, tôi thấy đám trại viên hái nhiều rổ dâu lớn. Gần đó, có thần rừng dùng ống sậy làm sáo thổi lên giai điệu dìu dặt.

    Bác Chiron bảo trại này trồng toàn dâu thượng hạng cung cấp cho nhiều nhà hàng ở New York và đỉnh Olympus.

    - Dâu giúp trang trải mọi chi phí. Cái hay ở chỗ hầu như không ai phải chăm sóc, tưới bón gì, cây vẫn trĩu quả.

    Ông kể giống cây ăn quả này luôn mọc xum xuê ở bất cứ nơi nào có mặt Ngài D. quản lý. Thực ra, nho là thứ chịu ảnh hưởng nhiều nhất của ông nhưng do ông bị hạn chế trồng nho nên thay vào đó, họ trồng dâu.

    Tôi ngắm thần rừng thổi sáo. Tiếng nhạc khiến lũ sâu bọ chạy tứ tán khỏi luống dâu, giống người ta chạy hoả hoạn.

    Tôi bâng quơ tự hỏi không biết Grover có làm phép bằng tiếng nhạc như vậy chăng? Không biết giờ này cậu ấy còn trong nhà lớn, đứng chịu trận nghe Ngài D. mắng mỏ không.

    Tôi hỏi bác:

    - Chắc Grover không bị phạt nặng đâu nhỉ? Cậu ấy làm nhiệm vụ che chở, bảo vệ giỏi lắm. Thật đấy.

    Chiron thở dài. Ông cởi áo khoác đắp lưng ngựa trông như yên cương vậy.

    - Cũng tại Grover hay mơ mộng viển vông. Lắm lúc không biết cậu ta căn cứ vào đâu để mơ xa đến thế. Để đạt được mục đích của mình, trước hết Grover phải chứng tỏ tinh thần quả cảm vô song trên cương vị Người Bảo Vệ: tức là tìm được một trại viên và đưa người đó về Đồi Con Lai an toàn.

    - Nhưng Grover làm được điều đó mà.

    - Bác đồng ý với cháu. Có điều bác không ở vị trí ban giám khảo. Dionysus và Hội Đồng Bô Lão sẽ quyết định. Bác e họ không cho rằng Grover hoàn thành nhiệm vụ vừa rồi. Suy cho cùng, Grover để lạc mất cháu ở New York. Sau đó đến mẹ cháu gặp chuyện... không may. Còn nữa, Grover bất tỉnh nhân sự để cháu phải dìu vào trại. Hội Đồng buộc phải đặt câu hỏi: Trong sứ mệnh vừa rồi, Grover chứng tỏ lòng quả cảm ở chỗ nào?

    Tôi chực cãi. Mọi sự cố xảy ra đều không phải lỗi Grover. Thêm vào đó, tôi cực kỳ hối hận. Nếu ở bến xe buýt, tôi không chuồn về trước, Grover đã không bị phạt.

    - Người ta sẽ cho cậu ấy cơ hội sửa chữa chứ ạ?

    Chiron nhăn mặt:

    - Thực ra nhiệm vụ vừa rồi là cơ hội cho Grover sửa chữa lỗi cũ. Sau sự cố đầu tiên cách nay năm năm, Hội Đồng không định giao nhiệm vụ cho Grover nữa. Cả Olympus đều biết thất bại đầu tiên ấy nên ta khuyên Grover nên đợi thêm ít lâu nữa hẵng hay. Tuổi còn trẻ mà...

    - Grover mấy tuổi ạ?

    - Hai mươi tám.

    - Cái gì? Hai mươi tám sao học lớp sáu được?

    - Tuổi chín chắn của thần rừng gấp đôi con người, Percy à. Nếu người thường học trung học cơ sở ba năm, Grover sẽ học sáu năm.

    - Thế chán chết được.

    - Ừ, chán thật. Nói chung, Grover toàn phát triển chậm hơn bạn thần rừng cùng lứa. Đến giờ cậu ấy vẫn chưa thành thạo phép thuật của thần rừng. Thế mà cậu ta cứ nóng lòng thực hiện mơ ước có thể nói quá tầm tay. Giờ có lẽ cậu ấy nên bằng lòng với nghề nghiệp bình dị nào đó...

    - Thế không công bằng. Vậy chứ lần đầu xảy ra chuyện gì? Có tồi tệ lắm không để đến nỗi Grover bị phạt nặng thế?

    Chiron quay mặt đi:

    - Chắc ta phải khẩn trương lên thôi.

    Nhưng tôi chưa thể dứt câu chuyện ra được. Lòng tôi chộn rộn khi nhân mã Chiron nói đến số phận của mẹ tôi: hình như ông cố tình không dùng chữ chết! Một ý tưởng nhen nhóm trong đầu, một tia hy vọng nhỏ xíu xuất hiện trong tôi.

    - Bác Chiron này, nếu thần thánh và đỉnh Olympus có thật thì...

    - Cháu muốn nói gì?

    - ...thì địa ngục cũng có thật ư?

    Mặt bác tối sầm:

    - Đúng đấy, cháu à. - Bác ngừng lời để cẩn thận chọn từ ngữ thích hợp. - Sau khi thể xác chết đi, linh hồn cũng phải có nơi để đến chứ. Nhưng từ giờ đến lúc cháu tìm hiểu thêm đôi chút về thế giới thần thánh... bác muốn cháu tạm quên địa ngục đi.

    - Thế khi nào cháu mới được "hiểu thêm đôi chút" như bác nói ạ?

    - Bỏ đi, Percy. Ta hãy xem trong rừng có gì nào?

-0-
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

23#
 Tác giả| Đăng lúc 27-1-2013 20:29:38 | Chỉ xem của tác giả
Càng đến gần, tôi thấy khu rừng càng như rộng thêm. Rừng ở đây chiếm một phần tư thung lũng. Cây cối cao vút và đan xen dày đặc đến nỗi tôi tưởng đâu ngoại trừ người da đỏ, chưa ai từng đặt chân đến nơi này.

    Bác Chiron bảo:

    - Nếu muốn thử vận may thì rừng này khá đông đúc. Nhưng cháu phải mang theo vũ khí.

    - Rừng này có thú gì? Cháu cần vũ khí gì ạ?

    - Cứ từ từ, cháu sẽ biết hết thôi. Tối thứ Sáu có trò chơi Cướp Cờ đấy.

    - Ôi, cháu thích lắm.
   
    - Cháu có kiếm với khiên chưa?

    - Gì cơ ạ?

    - Vậy là chưa rồi. Bác cũng nghĩ cháu chưa có. Chắc cỡ số năm vừa với cháu. Bác cháu ta sẽ ghé kho vũ khí sau.

    Tôi dợm hỏi sao trại hè có kho vũ khí làm gì, nhưng vì đầu óc đang mải suy nghĩ về quá nhiều điều lạ lẫm xảy đến trong một thời gian ngắn, nên tôi làm thinh theo sát gót bác Chiron.

    Chúng tôi tham quan khu tập bắn cung, hồ có nhiều xuồng máy và khu trại ngựa (bác Chiron có vẻ không thích lắm), bãi tập phóng lao, nhà hát và hí trường. Bác Chiron bảo họ đấu kiếm đấu thương ngay tại hí trường ấy.

    - Đấu gươm và giáo ạ?

    - Các nhà thách đấu với nhau. Thường thì không chết ai đâu. Nhưng hỗn chiến thì có.

    Bác Chiron chỉ hí trường lớn giới hạn bằng hàng cột trắng kiểu kiến trúc Hy Lạp xây trên triền đồi trông ra biển. Ở đó bài trí hơn chục chiếc bàn đá, ngoài ra không có mái, tường gì cả.

    - Thế nhỡ trời mưa thì sao hả bác?

    Bác nhìn tôi từ đầu đến chân như nhìn người lùn ngoài hành tinh:

    - Thế trời mưa, cháu có ăn không?

    Tôi đành im thít.

    Khu lều trại là điểm đến cuối cùng.

    Có mười hai căn lều gỗ náu mình bên vạt rừng gần hồ nước. Chúng xếp thành hình chữ U: hai căn ở đáy và mỗi cạnh bên có năm căn. Chắc chắn đó là quần thể kiến trúc lạ kỳ nhất tôi từng thấy.

    Mười hai căn nhà nhỏ na ná giống nhau, ngoại trừ số nhà bằng đồng treo trước cửa: số lẻ treo bên trái, số chẵn treo bên phải. Lều Số Chín có ống khói nhỏ xíu trông như nhà máy thu nhỏ. Lều Số Bốn có cây cà chua leo kín tường và mái đan bằng tranh. Hình như nhà Số Bảy được đúc bằng vàng khối sáng loáng, phản chiếu ánh nắng làm người ta chói mắt. Nhà nào cũng quay mặt ra sân chung rộng bằng sân bóng đá rải rác tượng kiểu Hy Lạp, đài phun nước, thảm hoa và vài vòng sắt tròn cho người tập bóng rổ. Thấy chúng, tôi háo hức rảo bước nhanh hơn.

    Ngay giữa sân chung có một hố lớn xây viền đá dùng đốt lửa sưởi. Dù thời tiết chiều nay ấm áp, lửa vẫn cháy âm ỉ trong lò sưởi tập thể ấy. Một cô bé khoảng chín, mười tuổi giữ lửa cháy đều bằng cách dùng que cời đảo than đá cháy đỏ.

    Hai căn nhà đầu tiên gắn Số Một và Số Hai trông như lăng mộ vua hoặc nữ hoàng. Chúng xây bằng đá trắng theo hình hộp kèm hàng cột nặng nề phía trước. Nhà Số Một lớn và vững chãi nhất. Mấy cánh cửa ra vào bằng đồng sáng loáng có khắc nhiều vệt như chữ viết ngoằn ngoèo. Nhìn từ mọi phía, ta đều thấy như có sét vừa đánh xuống. Nhà Số Hai kiểu dáng tao nhã hơn, hàng cột thanh mảnh hơn được trang trí bằng dây hoa điểm quả lựu. Mấy mặt tường chạm khắc hình công phượng cầu kỳ. Tôi đoán mò:

    - Thần Zeus và Hera phải không ạ?

    - Phải.

    - Sao nhà họ... bỏ trống?

    - Nhiều nhà không có người ở. Cháu đoán đúng đấy. Chưa ai ngụ trong nhà Số Một và Số Hai cả.

    Vậy ra mười hai nhà biểu tượng cho mười hai cư dân đỉnh Olympus. Nhưng tại sao một vài nhà bỏ trống?

    Tôi dừng trước nhà đầu tiên dãy bên trái: nhà Số Ba.

    Không cao và uy nghi như căn thứ nhất, nhà này dài, thấp và vững chãi. Mấy mặt tường ngoài ốp đá nhám màu xám có gắn vỏ sò và san hô như thể mấy phiến đá ốp này đẽo trực tiếp từ đáy biển. Tôi ngó vào cửa trước mở toang nhưng bác Chiron nhắc:

    - Ấy chớ! Đừng dại dột thế.

    Trước khi bị bác kéo ra ngoài, tôi kịp ngửi thấy mùi muối biển trong nhà, giống hương gió mặn mòi bên bờ biển Montauk. Tường bên trong sáng trắng như bào ngư. Nhà kê sáu giường một trống trải. Ga trải giường bằng lụa sẵn sàng chờ người sử dụng. Tuy nhiên không có dấu hiệu cho thấy có người ở nhà này.

    Căn nhà trống vắng, cô quạnh đến nỗi tôi lấy làm mừng khi bác Chiron đặt tay lên vai tôi bảo:

    - Percy, ta đi thôi.

    Hầu hết những nhà còn lại tấp nập người ra kẻ vào.

    Nhà Số Năm sơn màu đỏ tươi, có điều thợ sơn quá vụng, trông như thể người ta dùng cả thùng sơn hắt lên tường hoặc dùng tay vốc sơn nước vỗ lên bề mặt tường nhà. Mái nhà có chăng dây kẽm gai. Trên cửa chính treo đầu lợn lòi nhồi rơm. Cặp mắt con thú hoang ấy hình như bám riết lấy tôi.

    Tôi thấy trong nhà có đám trẻ cả trai lẫn gái mặt mày bặm trợn đang vật tay và cãi vã trong tiếng nhạc rock mở lớn đinh tai nhức óc. Đứa to mồm nhất là con bé chừng mười ba, mười bốn tuổi. Mặc áo thun đồng phục của trại cỡ XXXL rộng thùng thình bên trong, nó trùm áo khoác rằn ri bên ngoài. Tôi mới đứng ngoài cửa chưa đến một giây, nó đã quay qua nhìn tôi gườm gườm và nhếch mép cười độc địa.

    Nữ trại viên này gợi tôi nhớ đến Nancy Bobofit, chí có điều nó to lớn hơn. Mái tóc rũ rượi của nó màu nâu, không phải màu đỏ như tóc Nancy.

    Tôi rảo bước tiếp, khéo léo tránh bốn vó móng guốc cứng như thép của bác Chiron.

    Tôi chợt nhận ra một điều:

    - Cháu chưa thấy nhân mã nào khác quanh đây.

    Bác Chiron buồn thiu:

    - Tiếc là bà con dòng họ bác còn hoang dã, man rợ lắm. Lúc vào rừng hay xem sự kiện thể thao, cháu sẽ thấy họ. Nhưng họ không có mặt ở đây được.

    - Tên bác là Chiron, vậy bác có phải...

    Ông mỉm cười với tôi:

    - Phải, bác là Chiron mà cháu thấy trong các câu chuyện kể, là thầy dạy Hercules đây.

    - Nhưng... cháu tưởng Chiron ấy chết lâu rồi chứ?

    Bác Chiron dừng bước như thể rất chú ý đến câu hỏi vừa rồi:

    - Thực ra là bác không thể chết, cháu à. Ngày xưa, thần linh cho bác toại nguyện là làm tiếp công việc bác yêu thích. Khi nào nhân loại còn cần, bác còn dạy dỗ các anh hùng cho họ. Để làm như ý mình muốn, bác được nhiều, nhưng mất cũng lắm. Nhưng cho đến giờ này bác vẫn còn đây, có nghĩa người ta còn cần đến bác.

    Tôi ngẫm nghĩ: Phải dạy bảo lũ "nhất quỷ nhì ma" chưa bao giờ nằm trong danh sách mười điều đáng mơ ước nhất của tôi.

    - Thế bác không thấy chán à?

    - Không, không hề. Thỉnh thoảng có mất tinh thần đôi chút, nhưng buồn chán thì không.

    - Sao bác mất tinh thần?

    Bác Chiron lại giả điếc:

    - Kìa, Annabeth đang chờ.

-0-
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

24#
 Tác giả| Đăng lúc 29-1-2013 21:30:11 | Chỉ xem của tác giả
Bạn gái tóc vàng tôi gặp trên Nhà Lớn đọc sách trước cửa nhà cuối cùng dãy trái: nhà Số Mười Một.

    Thấy chúng tôi đến gần, cô gái ngước nhìn tôi xăm xoi như thể vẫn để bụng chuyện tôi nhểu dãi lòng thòng lúc trước.

    Dù muốn biết bạn ấy đọc gì, tôi không đọc được tựa sách in ngoài bìa. Chắc bệnh khó đọc của tôi "tái phát" nữa rồi. Tuy nhiên sau đó, tôi thấy chữ ngoài bìa không phải tiếng Anh. Nó giống kiểu chữ Hy Lạp cổ. Sách có hình ảnh đền đài, tượng và các kiểu cột nhà. Chắc là sách chuyên ngành kiến trúc.

    Bác Chiron bảo:

    - Annabeth này, trưa nay bác có lớp bồi dưỡng cung thủ giỏi. Cháu tiếp tục hướng dẫn Percy nhé?

    - Vâng ạ.

    Bác Chiron hất đầu về phía cửa:

    - Nhà Số Mười Một đây. Cứ tự nhiên nhé, Percy.

    Trong số mười hai căn, nhà Số Mười Một giống nhà gỗ trong khu cắm trại nhất. Đặc biệt, nó khá cũ nát: nào then cửa mòn, nào sơn tường màu nâu bong tróc. Trên cửa có một biểu tượng của ngành y: cây cọc gỗ mọc cánh có con rắn quấn quanh. Hình như người ta gọi đó là y hiệu thì phải.

    Nhà chật như nêm, con gái con trai ở chung và số người vượt quá số giường hiện có. Túi ngủ ngổn ngang dưới sàn nhà. Quang cảnh giống hệt phòng tập thể thao được Hội Chữ Thập Đỏ trưng dụng làm nơi sơ tán.

    Bác Chiron không vào. Khung cửa quá thấp so với chiều cao quá khổ của bác. Tuy nhiên khi thấy bác, mọi trại viên đều cúi đầu chào lễ phép.

    - Thôi bác đi đây. Chúc Percy may mắn. Ta sẽ gặp nhau trong giờ ăn tối.

    Ông khua móng cồm cộp chạy về phía sân tập bắn cung.

    Ngấp nghé ngoài cửa, tôi nhìn bạn cùng phòng. Chúng không cúi đầu cung kính nữa mà giương mắt nhìn như thầm đánh giá xem tôi "ngầu cỡ nào". Tôi biết thủ tục này nhờ kinh nghiệm chuyển trường liên miên.

    Annabeth nhắc:

    - Kìa, vào đi chứ.

    Nghe lời, tôi đi thẳng vào trong và lập tức tự biến mình thành trò cười.

    Trong đám có tiếng cười khúc khích, nhưng không ai nói gì.

    Annabeth lên tiếng:

    - Percy Jackson này, mọi người đều ở nhà Số Mười Một đấy.

    Có tiếng người hỏi:

    - Trại viên thường hay chưa xác định?

    Tôi không biết trả lời sao. Annabeth đáp:

    - Chưa xác định.

    Cả nhóm rên lên khó chịu.

    Một bạn trai có vẻ lớn hơn cả nhóm một chút bước lên:

    - Thôi nào, mọi người. Nhà Số Mười Một là vậy mà. Mừng cậu đến ở chung với bọn này. Chỗ của cậu dưới sàn, ngay chỗ này này.

    Anh này khoảng mười chín tuổi, trông khá dễ chịu. Anh ta cao lớn, rắn chắc, tóc hớt ngắn và có nụ cười thân thiện. Anh mặc áo rộng, quần soóc, đi xăng đan và đeo dây da xâu năm hạt đất nung năm màu khác nhau. Diện mạo anh bình thường ngoại trừ vết sẹo trắng dài to bản chạy từ mắt phải xuống tận hàm trông như bị rạch mặt vậy.

    - Percy à, đây là anh Luke.

    Giọng Annabeth sao là lạ, tôi bèn liếc sang. Xin thề là bạn ấy có ngượng đỏ mặt! Thấy tôi nhìn, Annabeth nghiêm mặt lại:

    - Tạm thời, Luke sẽ tư vấn cho cậu.

    Tôi hỏi:

    - Tạm thời là sao?

    Luke kiên nhẫn giải thích:

    - Hiện tại trại chưa xác định danh tánh cậu. Vì không biết xếp cậu vào nhà nào nên cậu sẽ ở đây. Nhà Số Mười Một tiếp nhận mọi trại viên mới hoặc khách đến thăm. Thông thường là thế. Hermes là vị thần của khách thập phương mà.

    Nhìn khoảng sàn nhà nhỏ xíu dành cho mình, tôi sực nhớ mình chẳng có gì dùng đánh dấu "lãnh thổ": không hành trang, quần áo, túi ngủ cũng không. Tài sản duy nhất tôi chỉ có sừng của quỷ đầu bò. Vừa định đặt nó xuống, tôi chợt nhớ thần Hermes cũng là thần của lũ trộm cướp.

    Tôi nhìn quanh từng khuôn mặt bạn cùng phòng: người sưng sỉa, kẻ nghi ngờ, người khác cười ngây ngô. Có người còn nhìn tôi với ánh mắt chờ đợi như thể mong tôi sơ hở để móc túi quần túi áo tôi.

    Tôi hỏi:

    - Em sẽ ở đây bao lâu?

    - Hỏi hay đấy. Đến khi người ta xác định danh tánh em.

    - Việc xác định mất bao lâu?

    Cả phòng cười ồ lên. Annabeth bảo:

    - Để tớ đưa Percy xem sân bóng chuyền.

    - Nhưng tớ xem rồi mà.

    - Đã bảo đi mà lại.

    Khi bạn ấy nắm cổ tay tôi lôi ra ngoài, tôi còn nghe tiếng cười trong nhà Số Mười Một rộ lên sau lưng.

-0-


Đi được vài bước, Annabeth quay sang tôi:

    - Jackson, tớ tưởng cậu khá hơn cơ đấy!

    - Cái gì?

    Cô nàng tỏ vẻ chán nản, hạ thấp giọng rành rọt:

    - Tớ không tin cậu là người cả trại trông đợi.

    Tôi cáu thực sự:

    - Sao cậu cứ mặt nặng mày nhẹ với tớ thế? Tớ đây vừa hạ đo ván quỷ đầu bò...

    Annabeth sẵng giọng:

    - Đừng ra vẻ ta đây anh hùng! Cậu có biết cả trại này mơ có cơ hội như cậu không?

    - Họ thích bị quỷ ăn tươi nuốt sống ư?

    - Họ mơ giao tranh với quỷ đầu bò mà không được. Cậu tưởng tụi này luyện tập khó nhọc làm gì chứ?

    Tôi lắc đầu:

    - Này, nếu thứ đánh nhau với tớ là quỷ đầu bò thật giống trong chuyện thần thoại...

    - Thì đúng rồi, không là quỷ đầu bò thì là gì.

    - Tớ tưởng chỉ có một con thôi chứ?

    - Thì một con chứ mấy.

    - Nhưng nó chết lâu lắm lắm rồi mà. Thần Theseus giết nó trong mê cung. Vậy...

    - Percy à, quái vật không chết. Người ta có thể lấy mạng chúng. Nhưng chúng không chết.

    - Thôi thôi, cậu nói thế ai hiểu cho nổi.

    - Quái vật khác cậu và tớ ở chỗ không có linh hồn. Cậu chỉ có thể tạm làm chúng tan biến ít lâu. Nếu may mắn, hết đời cậu chúng cũng chưa hồi lại. Tuy nhiên, vì là thế lực ban sơ nên quái vật có thể phục hồi nguyên trạng.
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

25#
 Tác giả| Đăng lúc 8-2-2013 22:06:52 | Chỉ xem của tác giả
Tôi nhớ cô Dodds dạy toán:

- Thế giả sử tớ ngẫu nhiên hạ quái vật bằng kiếm thì...

- À, Nữ thần Báo Th..., à quên, cô giáo dạy toán của cậu chứ gì? Đúng vậy, mụ ta vẫn còn nhởn nhơ ngoài kia. Việc cậu làm chỉ khiến mụ ta nổi cơn tam bành thôi.

- Sao cậu biết cô Dodds?

- Tớ nghe cậu nói mơ lúc ngủ.

- Hình như cậu vừa gọi tên mụ. Nữ thần Báo Thù, tay sai thần chết Hades chuyên nghề tra tấn hành hạ người ta phải không?

Annabeth hốt hoảng nhìn quanh như thể sợ tai hoạ sắp ụp xuống đến nơi:

- Dù vào trại rồi, cậu chớ gọi tên tục của chúng. Chúng tớ dùng danh từ chung là bọn "Người Tử Tế" để gọi bọn chúng.

Tôi giả bộ rền rĩ dù trong lòng bất chấp, chẳng mảy may sợ sệt:

- Này, có cách nào nói chuyện mà không bị sấm chớp hăm doạ không Annabeth? Tiện thể cho tớ hỏi sao tớ phải ở nhà Số Mười Một thế? Sao ta phải chen chúc khổ sở trong khi nhà khác thiếu gì phòng trống?

Tôi chỉ mấy nhà đầu. Annabeth tái mặt:

- Percy không biết rồi. Không ai được chọn nhà cả. Chỗ ở cho trại viên tuỳ thuộc vào thân thế của bố mẹ người ấy.

Bạn gái tóc vàng mở to mắt nhìn tôi như thể kỳ vọng tôi "thông minh đột xuất".

- Mẹ tớ là Sally Jackson. Bà bán kẹo ở nhà ga trung tâm. Ý tớ là... hồi mẹ còn sống.

- Percy, tớ chia buồn khi biết chuyện xảy đến với mẹ cậu. Nhưng ý tớ không phải thế. Tớ muốn nói đến bố cậu kìa.

- Bố tớ chết rồi. Tớ còn chưa biết mặt ông.

Annabeth thở dài như nghe chuyện nhàm tai:

- Bố cậu không chết.

- Cậu căn cứ vào đâu mà nói thế?  Cậu biết bố tớ ư?

- Không, tất nhiên tớ đâu được diễm phúc ấy.

- Thế sao cậu bảo...

- Cứ nhìn cậu thì biết. Nếu không như bọn tớ, sao cậu đến được đây?

- Cậu biết gì về tớ mà nói?

Annabeth nhướn lông mày:

- Không ư? Cậu chuyển trường liên tục. Tớ cá là mười lần thì có đến chín cậu bị đuổi học.

- Sao...

- Bác sĩ kết luận cậu mắc chứng khó đọc. Có thể thêm bệnh hiếu động thái quá, không thể tập trung.

Tôi cố nuốt cục "ngượng" chẹn ngang cổ:

- Chẳng liên quan gì cả.

- Nếu tổng hợp lại, đó chắc chắn là dấu hiệu báo trước. Khi cậu đọc, có phải chữ nghĩa trôi nổi lung tung không nào? Sở dĩ như vậy vì não cậu lập trình bằng ngôn ngữ Hy Lạp cổ đại. Còn về chứng hiếu động thái quá: cậu hấp tấp bốc đồng, không thể ngồi yên nghe giảng. Nguyên do bởi ký ức về những lần giao tranh trên chiến trường xưa. Hồn cậu lạc trong cuộc hỗn chiến thì tay chân cậu làm sao yên được? Còn về bệnh mất tập trung: thực ra bởi cậu thấy quá nhiều. Mọi giác quan của cậu đều nhạy bén hơn người phàm trần. Tất nhiên, giáo viên muốn đưa cậu đi "chữa trị" vì hầu hết họ đều là quái vật đội lốt người. Họ không muốn bị cậu phát hiện.

- Cậu biết rành như vậy... chắc là cậu cũng giống tớ?

- Hầu hết trại viên ở đây đều thế. Nếu không giống tụi này, chỉ cần gặp quỷ đầu bò cậu cũng đủ chết, huống hồ còn ăn thức ăn của thần và uống rượu tiên!

- Cậu mới nói gì?

- Thức ăn đồ uống trại bồi dưỡng cho cậu đó. Con người phàm ăn vào chết ngay. Nó thiêu đốt máu huyết ra tro, biến xương cốt thành cát mịn. Ai sống nổi chứ? Chấp nhận thực tế đi, Percy. Cậu đúng là con lai rồi.

Con lai ư?

Đầu óc tôi quay cuồng bao thắc mắc, không biết hỏi câu nào trước, câu nào sau.

Bất ngờ một giọng khàn khàn la tướng lên:

- Chà, có "ma mới", tụi bay ơi!

Tôi quay sang nhìn. Đứa con gái to cao trong căn lều sơn đỏ lem luốc đang đi tới. Nó kéo theo ba đứa bạn to béo, mặt mũi xấu xí đanh đá và mặc áo khoác rằn ri y chang như nó.

Annabeth thở dài:

- Kìa Clarisse, sao không ở lều lau chùi thương giáo, vũ khí?

Con bé cao lớn đáp:

- Không cần mày nhắc. Chắc chắn thứ Sáu tao sẽ đè bẹp thứ con gái yếu đuối như mày.

Annabeth trả miếng:

- Cờ danh dự thuộc về đội tao. Mày không có cơ hội sờ vào đâu.

- Thế ư? Tụi tao sẽ xay mày ra cám.

Mắt Clarisse giật giật, như thể nó biết sức mình đến đâu nhưng vẫn muốn doạ cho oai. Nó quay sang tôi:

- Anh bạn còi xương này là ai thế?

- Percy Jackson. Còn đây là Clarisse, con gái thần Ares(1).

Tôi chớp mắt lia lịa:

- Là thần chiến tranh sao?

Clarisse nhếch mép:

- Sao? Sợ rồi à?

Tôi nhanh chóng lấy lại khẩu khí:

- Sợ gì. Chẳng qua ngửi thấy mùi hôi nên tao hỏi cho chắc.

Clarisse gầm gừ:

- Tụi tao có nghi lễ đón mừng "ma mới" đấy, nhãi ạ.

- Tao không phải nhãi. Tên tao là Percy.

- Mày tên gì, tao không cần biết. Đi theo tao.

Annabeth cố can ngăn:

- Clarisse này...

- Mày có khôn thì tránh ra, mặc tụi tao.

Annabeth mếch lòng nhưng cô đành mặc kệ. Còn tôi không cần bạn ấy giúp. Là người mới đến, tôi phải tự xoay xở. Có thế từ lần sau chúng mới để tôi yên.

Nhờ Annabeth cầm hộ sừng quỷ đầu bò, tôi xắn tay áo lên. Nhưng Clarisse đã thộp cổ tôi lôi đến căn nhà có hàng cột bên ngoài. Chỉ nhìn qua tôi biết ngay là nhà vệ sinh.

Tôi đấm đá túi bụi. Dù đánh nhau với vô số địch thủ, tôi chưa thấy ai có bàn tay thép như Clarisse. Nó lôi tôi đến nhà vệ sinh nữ, bên trong bài trí dãy bồn cầu có vách ngăn đối diện với dãy vòi hoa sen cũng chia ngăn. Ở đây hôi không kém gì nhà vệ sinh công cộng trong thành phố. Dù bị Clarisse túm tóc kéo, tôi vẫn kịp nghĩ: Đáng lẽ nhà vệ sinh của thần thánh phải "đẳng cấp" hơn mới phải.

Mấy đứa bạn đi theo Clarisse cười ngặt nghẽo. Tôi cố gom hết sức mạnh như lúc đấu với quỷ đầu bò, nhưng tiếc thay không được.

Clarisse ấn tôi vào một ngăn có bồn cầu:

- Tưởng mày ghê gớm lắm. Ai tưởng mày xuất thân từ "Bộ Tam Vĩ Đại" thì nhầm to. Chắc hôm trước quỷ đầu bò thấy mày đần quá nên cười đến độ không trụ lại nổi.

Bạn nó cười khanh khách.

Annabeth ôm mặt đứng trong góc nhà, quan sát qua kẽ ngón tay.

Clarisse đá gối tôi khuỵu xuống, giúi đầu tôi xuống bồn cầu. Mùi tanh của ống nước han gỉ xộc lên, cộng với mùi... những thứ người ta đùn xuống toa lét.

Tôi cố vươn cổ lên. Nhìn thứ nước bẩn ngầu bọt, tôi thầm quyết tâm: "Mình không thể vục đầu xuống đây. Không đời nào".

Đúng lúc ấy có chuyện lạ đời. Tôi nghe bụng mình thót lại, nghe tiếng nước lục bục và thấy đường ống nước rung chuyển. Tay Clarisse nắm tóc tôi chợt lỏng hơn. Nước từ bồn cầu bắn vọt lên thành hình vòng cung qua đầu tôi. Điều tiếp theo tôi biết được là tôi bò lồm cồm dưới sàn nhà, còn Clarisse hét váng trời ngay phía sau.

Tôi xoay người nhìn đúng lúc nước phun vọt lần nữa. Nước mạnh như vòi rồng xối thẳng vào mặt Clarisse, mạnh đến nỗi nó ngã ngồi xuống đất. Nước như ở vòi cứu hoả xịt mãi, đẩy nó lùi vào tận bên trong ngăn tắm có vòi hoa sen.

Clarisse giãy giụa, ngạt thở. Mấy đứa bạn xô tới định cứu nhưng sáu bồn cầu khác đồng loạt phun nước vọt lên xối thẳng vào chúng. Mấy vòi hoa sen cũng tự mở hết cỡ, kết hợp với nhau xịt đám con gái mặc đồ rằn ri trôi ra ngoài cửa nhà tắm trông như rác rưởi bị quét sạch không thương tiếc.

Clarisse cùng đám bạn vừa rời cửa, bụng tôi hết đau quặn và mọi nguồn nước tắt nhanh như khi khởi động.

Khắp nhà vệ sinh ướt át. Annabeth cũng chịu trận. Tuy ướt sũng nhưng bạn ấy không bị đẩy ra cửa. Vẫn đứng như trời trồng ngay chỗ cũ, Annabeth trố mắt nhìn tôi.

Nhìn xuống, tôi thấy trong phòng có mỗi chỗ tôi ngồi không bị ướt. Chỗ khô ráo làm thành vòng tròn quanh tôi. Quần áo tôi không dính một giọt nước. Không hề.

Tôi ngước lên, đầu gối run cầm cập.

Annabeth lắp bắp:

- Sao cậu làm được...

- Tớ không biết.

Chúng tôi theo nhau ra cửa. Bên ngoài, Clarisse và ba đứa bạn bò trong đống bùn. Đám đông trại viên hiếu kỳ vây quanh chúng.

Tóc Clarisse rũ rượi xoã xuống mặt. Trong áo khoác rằn ri ướt sũng, người nó bốc mùi hôi như nước cống.

Nó nhìn tôi căm thù:

- Thằng "ma mới" kia, mày chết với tao. Mua quan tài đi là vừa.

Đáng lẽ nên bỏ ngoài tai, nhưng tôi bảo:

- Muốn súc miệng bằng nước toa lét không, Clarisse? Im miệng đi thì hơn.

Ba đứa bạn nâng Clarisse dậy, lôi nó về nhà Số Năm. Chân nó khua loạn xạ khiến mấy người đứng xem dạt cả ra.

Annabeth trợn mắt nhìn tôi, không hiểu vì sợ hay vì giận tôi dội nước lên bạn ấy.

Tôi hỏi:

- Sao thế? Nghĩ gì nói đại đi.

- Cậu sang đội tớ trong trận Cướp Cờ ngày thứ Sáu nhé?


* * *


HẾT CHƯƠNG 6



Chú thích:

(1) Ares: Con trai của thần Zeus và Hera. Là thần của chiến tranh.
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

26#
 Tác giả| Đăng lúc 10-2-2013 20:56:17 | Chỉ xem của tác giả
7. BỮA TỐI BỐC KHÓI



Tiếng lành đồn xa: tin về sự cố nhà vệ sinh lan toàn trại.

    Tôi đi đến đâu, người ta cũng chỉ chỏ và rỉ tai nhau về nước bồn cầu!!

    Hoặc có lẽ tôi nhầm: chắc mọi người chỉ nhìn Annabeth ướt lướt thướt.

    Bạn ấy chỉ tôi xem vài chỗ nữa: xưởng kim loại có mấy bạn đang tự rèn kiếm, phòng thủ công có thần rừng đang thổi cát đánh bóng bức tượng bằng đá cẩm thạch khổng lồ tạc hình một nhân vật nửa người, nửa dê và bức tường luyện tập. Tường này có hai mảnh rung chuyển mạnh, đá tảng theo nhau lăn xuống như mưa, nham thạch nóng bắn tung toé. Nếu học viên không leo nhanh sẽ bị bỏng vì nham thạch.

    Cuối cùng, chúng tôi trở lại hồ có đường mòn dẫn đến khu nhà ở.

    Annabeth nói rõ từng tiếng:

    - Tớ phải đi tập. Ăn tối lúc bảy rưỡi. Cứ theo bạn cùng nhà đến sảnh, nghe chưa?

    - Annabeth này, tớ xin lỗi vụ toa lét vừa rồi.

    - Đừng khách sáo.

    - Không phải tại tớ đâu mà.

    Thấy ánh mắt nghi ngờ của cô bạn tóc vàng, tôi mới hiểu cơ sự tại tôi cả. Chính tôi điều khiển nước phụt ra từ các thiết bị dọc đường ống gắn trên tường. Tôi không hiểu bằng cách nào nhưng thủ phạm chính là tôi. Bồn cầu biết nhận lệnh tôi. Hoá ra tôi có ảnh hưởng đến chuyện ống nước gì gì đó.

    Annabeth bảo:

    - Chắc cậu phải nói chuyện với Lời Sấm Truyền thôi.

    - Ai cơ?

    - Không phải ai. Của một vật thôi. Để tớ báo bác Chiron đã.

    Ngó đăm đăm mặt hồ, tôi chỉ mong có người trả lời thẳng câu tôi hỏi, dù chỉ một lần.

    Chưa bao giờ bị người khác từ dưới nhìn lên mông mình nên tôi ngượng chín khi thấy hai bạn gái ngồi gác chân chữ ngũ dưới móng cầu cách tôi khoảng hai chục bước đang ngắm mình. Họ mặc quần jeans xanh dương, áo thun xanh lá cây. Mái tóc nâu bồng bềnh trên vai. Họ mỉm cười vẫy tôi như bạn thân lâu ngày không gặp.

    Tôi không biết hay dở ra sao, cũng giơ tay vẫy đáp trả.

    Annabeth cảnh cáo:

    - Đừng khích lệ họ. Nữ thuỷ thần mà tán, đàn ông chết như ngả rạ.

    Tôi choáng, lặp lại như người mất trí:

    - Nữ thuỷ thần! Tớ xin đủ, hết chịu nổi rồi. Tớ về nhà đây.

    Annabeth nhíu mày:

    - Percy, cậu vẫn chưa hiểu à? Nhà cậu là đây. Chỉ còn mỗi chỗ này an toàn cho những người như chúng ta thôi.

    - Chúng ta là bọn tâm thần có vấn đề phải không?

    - "Chúng ta" có nghĩa không phải người phàm. Hay chí ít chỉ một nửa là người thôi.

    - Vậy nửa kia là gì?

    - Biết rồi còn hỏi.

    Tôi muốn thú nhận nhưng lại sợ. Chân tay tôi ngứa ngáy, cảm giác chỉ có mỗi khi nghe mẹ nhắc đến bố.

    - Nửa kia là thần thánh, là á thần?

    Annabeth gật đầu:

    - Cha cậu chưa chết. Ông là cư dân đỉnh Olympus.

    - Hoang đường!

    - Không có đâu. Trong mọi câu chuyện thần thoại, các thần hay làm gì nhất nào? Họ đi khắp thiên hạ, yêu say đắm người phàm rồi sinh con đẻ cái. Cậu tưởng mấy nghìn năm qua, họ bỏ được thói quen thâm căn cố đế ấy ư?

    - Nhưng đó chỉ là... - Tôi định nói "chuyện thần thoại", nhưng chợt nhớ bác Chiron từng bảo hai nghìn năm sau, tôi cũng sẽ thành huyền thoại nên lại thôi. - Thế nếu bọn ta nửa thần...

    - Á thần là tên chính thức. Hoặc con lai.

    - Thế bố cậu là ai?

    Hai bàn tay nắm cọc hàng rào của Annabeth trắng bệch. Tôi chột dạ, biết mình vừa động đến chủ đề nhạy cảm.

    - Bố tớ là giáo sư học viện quân sự West Point. Từ hồi còn bé xíu đến giờ, tớ chưa gặp ông ấy. Bố tớ dạy môn lịch sử Hoa Kỳ.

    - Vậy ông là người phàm.

    - Thế cậu tưởng chỉ nam thần mới đủ tinh tường để tán thưởng vẻ đẹp của người trần thôi ư? Sao cậu trọng nam khinh nữ thế?

    - Vậy chứ mẹ cậu là ai?

    - Tớ ở Nhà Số Sáu.

    - Thì sao?

    Annabeth tự hào ngẩng cao đầu:

    - Bà là Athena, nữ thần của trí tuệ, chiến tranh chính nghĩa và nghề thủ công.

    Tôi bụng bảo dạ: "Ra thế. Thảo nào".

    - Thế bố tớ là ai?

    - Tớ đã bảo cậu là chưa xác định mà. Chẳng ai biết hết.

    - Trừ mẹ tớ, đúng không?

    - Chưa chắc. Có phải lúc nào thần thánh cũng nêu danh tánh thật đâu.

    - Nhưng bố tớ thì có. Bố yêu mẹ tớ lắm.

    Tuy hoài nghi nhìn tôi, nhưng Annabeth không muốn làm tôi cụt hứng.

    - Chắc cậu đoán đúng. Có thể ông ấy gửi đến hai mẹ con dấu hiệu nào đó. Cách duy nhất để biết chắc là cha cậu gửi tín hiệu tuyên bố cậu là con đẻ của ông. Tớ từng thấy vài lần như thế.

    - Vậy vế ngược lại là cũng có thần thánh không tuyên bố nhận con?

    Annabeth rà tay dọc đoạn lan can hồ:

    - Các thần bận rộn lắm. Họ có nhiều con nên không phải lúc nào... Nói thẳng là đôi khi họ không quan tâm đến con cái đâu. Họ mặc kệ.

   
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

27#
 Tác giả| Đăng lúc 16-2-2013 20:30:24 | Chỉ xem của tác giả
Tôi nhớ bọn trẻ trong nhà thần Hermes, nhà số Mười Một. Bạn cùng phòng tôi nét mặt rầu rĩ, tuyệt vọng như thể cả đời ngóng trông một cuộc gọi không bao giờ đến. Hồi còn học ở Học viện Yancy, tôi không lạ gì lũ trẻ giống bạn ở chung nhà tôi bây giờ. Bố mẹ chúng giàu có đẩy con vào trường nội trú chỉ vì không có thời gian chăm sóc con. Tôi những tưởng thần thánh phải tốt đẹp hơn đám phụ huynh trọc phú ấy. Ai dè...

- Nói tóm lại, tớ sẽ kẹt ở trại này đến hết đời chứ gì?

- Cũng còn tuỳ. Nhiều bạn chỉ đến đây nghỉ hè. Chẳng hạn con của Aphrodite(1) hay Demeter(2) sẽ không có khả năng gì lớn lắm. Quái vật không để ý họ nên họ chỉ cần huấn luyện vài tháng hè sau đó về thế giới phàm trần sống hết năm. Nhưng trong trại có vài người... rời đây sẽ nguy hiểm đến tính mạng. Chẳng hạn tớ và vài bạn khác ở đây quanh năm. Ra thế giới người phàm, bọn quái vật sẽ đeo dính chúng tớ. Chúng nhận ra tụi tớ bằng cảm giác, sau đó đến thách đấu. Nói chung, chúng không thèm để ý cho đến khi chúng tớ đủ lớn, khoảng mười, mười một tuổi. Đến tuổi ấy, nếu không đến được đây, các á thần sẽ bị giết chết. Tin tớ đi, nếu tớ điểm vài cái tên, rất có thể họ là người quen của cậu. Có người còn không biết mình là con thần thánh. Nhưng chuyện đó rất hiếm hoi.

- Vậy quái vật không đến được đây ư?

Annabeth lắc đầu:

- Không, trừ khi chúng được đem đến giấu trong khu rừng kia hoặc được người trong trại gọi đến.

- Ai muốn gọi quái vật đến hại mình chứ?

- Có người muốn luyện kỹ năng giao chiến. Có người đơn giản thích đùa ác.

- Đùa ác ư?

- Vấn đề ở chỗ: trại kín cổng cao tường, không cho người phàm và quái vật vào. Từ ngoài nhìn vào thung lũng, người phàm trần sẽ thấy không có gì khác thường. Chỉ là nông trại trồng dâu mà thôi.

- Thế cậu ở đây quanh năm ư?

Annabeth gật đầu. Cô bạn tôi kéo sợi dây da giấu trong cổ áo đeo năm hạt đất nung, mỗi hạt một màu. Dây này giống hệt dây trên cổ Luke. Tuy nhiên dây của Annabeth có thêm vòng tròn bằng vàng khá to.

- Tớ ở đây từ năm lên bảy. Cứ đến tháng Tám, cuối kỳ nghỉ hè hàng năm, tớ có thêm một hạt tròn đánh dấu một năm sống sót. Tớ ở trại này lâu hơn mọi nhân viên tư vấn của trại. Giờ họ lên đại học cả rồi.

- Sao bé thế cậu đã đến đây rồi?

Cô bạn tôi móc ngón tay vào vòng tròn bằng vàng, sẵng giọng:

- Không phải việc của cậu, hỏi làm gì?

Tôi bồn chồn đứng trong bầu không khí im lặng nặng nề:

- Cậu không muốn kể thì thôi. Vậy... nếu thích, tớ cứ việc đi khỏi đây chứ gì?

- Đúng vậy, nhưng làm thế là tự sát. Với lại, cậu phải xin phép bác Chiron và Ngài D.. Tuy nhiên, từ nay đến cuối hè, họ sẽ không cho phép trừ khi...

- "Trừ khi" cái gì?

- Trừ khi cậu được giao nhiệm vụ đi điều tra. Nhưng khó có chuyện ấy lắm. Lần gần đây nhất...

Annabeth im bặt.

Nghe giọng bạn, tôi đủ biết lần vừa rồi không suôn sẻ lắm.

- Nhớ lúc trong phòng bệnh, khi cậu cho tớ ăn...

- Thức ăn của thần.

- À phải. Cậu có hỏi tớ về ngày Hạ chí.

Annabeth chợt căng thẳng:

- Thế ra cậu có biết ít nhiều, phải không?

- À... không. Hồi còn ở trường cũ, tớ có nghe bác Chiron và Grover bàn chuyện ấy. Grover có nói đến ngày Hạ chí. Cậu ấy bảo đại loại... ta không còn nhiều thời gian vì đó là hạn chót. Thế nghĩa là gì, cậu có biết thì nói tớ nghe với.

Annabeth nắm chặt hai tay:

- Giá tớ biết thì hay quá. Chiron và nhóm thần rừng biết nhưng không cho tớ hay. Hình như đỉnh Olympus có chuyện chẳng lành... Lần này nghiêm trọng đấy. Lần cuối cùng tớ đến đó, mọi thứ còn êm ả. Vậy mà...

- Vài trại viên ở đây quanh năm... Chẳng hạn Luke, Clarisse, tớ và mấy người khác đến đó tham quan vào ngày Đông chí. Lúc ấy các thần tổ chức họp lớn tổng kết năm.

- Nhưng... sao cậu đến đó được?

- Đương nhiên xuất phát từ ga xe lửa Long Island rồi. Ga Penn là bến cuối, sau đó đến toà nhà Empire State, đi thang máy đặc biệt lên tầng thứ sáu trăm. - Cô ấy nhìn tôi như thể tôi chắc chắn phải biết. - Ôi, cậu là người New York chắc biết rõ?

- À phải.

Theo tôi được biết thì toà nhà Empire State chỉ có 102 tầng. Tuy nhiên tôi không nói ra.

- Ngay sau lần thăm viếng ấy, thời tiết thay đổi lạ lùng lắm. Làm như các thần đánh nhau thì phải. Kể từ đó, đôi lần tớ nghe các thần rừng xầm xì bàn tán. Có căng tai lên nghe tớ cũng chỉ biết có báu vật bị đánh cắp. Hình như nếu kẻ trộm không đem trả vật ấy trước ngày Hạ chí, sẽ có rắc rối lớn. Khi cậu đến, tớ hy vọng... Ý tớ là thần Athena hoà thuận với mọi thần, ngoại trừ thần chiến tranh Ares. Tất nhiên, bà và thần biển Poseidon cũng kình nhau nhưng... nếu biết gạt hiềm khích qua một bên, họ hợp tác vẫn tốt như thường. Tớ tưởng cậu biết chứ?

Tôi lắc đầu, thầm ước mình có khả năng giải đáp thắc mắc cho Annabeth. Nhưng lúc này tôi vừa đói thắt ruột, vừa mệt rã rời, hơn nữa đầu óc chưa kịp xử lý thông tin từ những điều mắt thấy tai nghe vừa rồi nên không muốn hỏi gì thêm nữa.

Annabeth lẩm bẩm như nói một mình:

- Nhiệm vụ truy lùng lần này phải về tay mình. Mình đâu còn bé bỏng gì nữa. Chỉ cần họ cho mình biết vấn đề cần giải quyết...

Mùi thịt nướng từ đâu bay tới. Giờ tâm trí tôi dễ theo đuổi ức gà và ngô nướng vàng thơm hơn là nghĩ đến quái vật và truy lùng này nọ.

Chắc nghe tiếng bụng tôi sôi ùng ục, Annabeth bảo tôi cứ về trước. Bạn ấy sẽ theo ngay sau. Tôi đành để cô bạn đứng đó, rà đầu ngón tay lên lan can như người vẽ sơ đồ chiến trường trước giờ giao tranh.

-0-



Chú thích:

(1) Aphrodite: Là thần của tình yêu, sắc đẹp và sự sinh nở ; và cũng là thần hộ mệnh của thuỷ thủ.

(2) Demeter: Là chị gái của thần Zeus, bà là nữ thần của nông nghiệp, thiên nhiên, mùa màng và sự sung túc.
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

28#
 Tác giả| Đăng lúc 16-3-2013 12:50:03 | Chỉ xem của tác giả
Khi tôi trở lại nhà Số Mười Một, mọi người hoặc đang trò chuyện hoặc cưỡi ngựa chạy chơi loanh quanh chờ đến giờ ăn tối.

    Giờ tôi mới thấy các bạn ở chung nhà có nhiều nét giống nhau như mũi cao, mắt xếch và kiểu cười tinh nghịch. Nếu còn đi học, thầy cô giáo sẽ liệt họ vào loại học sinh cá biệt. Ơn trời, không ai để ý thấy tôi vào cửa, tay ôm sừng quỷ đầu bò nằm vật xuống khoảnh nền nhà được chia.

    Anh Luke, nhân viên tư vấn của trại đến chỗ tôi nằm. Anh cũng có những nét đặc trưng của các con thần Hermes. Vết sẹo có làm biến dạng nét mặt anh nhưng không ảnh hưởng đến nụ cười.

    - Tìm được túi ngủ cho chú đây. Còn đây nữa. Anh đến cửa hàng của trại “xoáy” cho chú em ít đồ dùng vệ sinh cá nhân.

    Tôi không dám chắc anh nói đùa về chuyện trộm đồ ngoài tiệm.

    - Cảm ơn anh.

    Luke ngồi bệt xuống nền nhà cạnh chỗ tôi nằm, lưng dựa tường:

    - Đừng khách sáo. Ngày đầu mệt không chú em?

    - Ở đây em thấy không hợp. Em có tin thần thánh đâu cơ chứ!

    - Phải phải, ai mới đến trại cũng nói thế. Nhưng khi tin thần thánh rồi, mọi chuyện cũng chẳng dễ chịu hơn đâu.

    - Vậy cha anh là thần Hermes ư?

    Luke rút con dao bấm trong túi quần sau ra. Tôi hết hồn, tưởng anh tính “lụi” dao vào bụng tôi nhưng hoá ra anh chỉ cạo bùn dính dưới đế xăng đan:

    - Ừ, Hermes là cha anh.

    - Nghe nói ông là sứ giả của các vị thần có gắn cánh ở hai bàn chân. Hình như ông còn là thần của giới y học, mục đồng, lãng tử, thương nhân, trộm cướp và là người đưa linh hồn sang thế giới bên kia, phải không anh?


    - Chính thế. Cha anh bảo trợ cho bất cứ ai đi lại trên đường. Chính vì thế chú em mới ở đây, tận hưởng lòng hiếu khách của nhà Số Mười Một. Cha anh không kén chọn người cần nhận sự giúp đỡ của ông.

    Nói vậy khác gì bảo: “Cha tao không phiền giúp cả đứa vô danh tiểu tốt như mày”. Tuy nhiên, tôi không trách Luke. Chắc anh đang mải suy nghĩ nên không cân nhắc câu chữ.

    - Anh gặp cha lần nào chưa?

    - Một lần.

    Tôi nín thở chờ tưởng anh sẽ kể hết nhưng Luke không nói gì. Tôi tự hỏi lần gặp gỡ ấy có liên quan gì đến vết sẹo trên má anh không.

    Luke ngẩng lên cười gượng:

    - Percy đừng lo. Đa phần anh em trong trại hè toàn người tốt. Suy cho cùng, chúng ta đều là anh em bà con cả. Vậy chăm sóc nhau cũng là chuyện nên làm.

    Hình như Luke hiểu lúc này tôi đang cảm thấy vô cùng lạc lõng.

    Tôi biết ơn Luke vì người chững chạc như anh, dù có là nhân viên tư vấn đi nữa, cũng cố tránh xa đứa choai choai mặt mày ủ dột như tôi. Nhưng Luke niềm nở chào mừng tôi đến nhà Số Mười Một, thậm chí anh còn trộm đồ vệ sinh cá nhân cho tôi nữa. Từ sáng đến giờ, chỉ có anh đối tốt với tôi nhất.

    Tôi quyết định hỏi anh điều tôi thắc mắc nhất. Từ chiều đến giờ, tôi nôn nóng chỉ muốn tìm ngay lời giải:

    - Lúc chiều, con thần Ares là Clarisse cười cợt chuyện người ta tưởng em là con của một trong “Bộ Ba Vĩ Đại”. Sau đó, hai lần Annabeth bảo có thể em là người cả trại đang mong đợi. Bạn ấy còn bảo em nên nghe Lời Sấm Truyền. Sao lại thế hả anh?

    Luke gấp dao lại:

    - Anh ghét vụ Sấm Truyền lắm.

    - Anh nói gì, em không hiểu.

    Da quanh vết sẹo Luke giật giật:

    - Lời Sấm Truyền bảo anh toàn làm hỏng chuyện người khác. Suốt hai năm qua, sau hậu quả tệ hại từ chuyến thăm vườn táo vàng của thần Hera, bác Chiron không cho phép ai truy lùng quái vật nữa. Trong khi đó, Annabeth mong mỏi được rời trại hè, khám phá thế giới. Con bé nhằng nhẵng đeo bám bác Chiron xin được giao nhiệm vụ, đến nỗi bác phải bảo rằng định mệnh Annabeth đã an bài, rằng bác đã nghe Lời Sấm Truyền về nó. Tuy không tiết lộ toàn bộ nhưng bác Chiron bảo Annabeth chưa thể điều tra hay truy lùng gì được. Cô bé phải chờ… nhân vật đặc biệt đến trại đã.

    - Ai đặc biệt thế ạ?

    - Đừng lo. Cứ thấy ai nhập trại, Annabeth lại nghĩ là người cô bé trông đợi. Thôi, tạm gác chuyện ấy lại đã. Đến giờ ăn rồi.

    Luke vừa dứt lời, có tiếng tù và rúc lên từng chặp. Tuy chưa nghe bao giờ nhưng không hiểu sao tôi biết ngay ai đó vừa thổi vỏ ốc.

    Luke hô:

    - Nhà Số Mười Một, xếp hàng ngay!

    Tôi và các bạn ở chung nhà khoảng hai mươi người lục tục kéo nhau ra sân chung. Ai ở trại lâu nhất đứng hàng đầu thế nên tôi đứng cuối. Mọi người từ nhà khác cũng ra sân, ngoại trừ ba nhà bỏ trống đầu tiên và nhà Số Tám. Ban ngày, nhà Số Tám bình thường như những nhà khác nhưng khi mặt trời lặn, ánh sáng bàng bạc bắt đầu toả ra từ đó.

    Chúng tôi theo nhau lên đồi, đến nhà lều rạp rộng lớn. Các thần rừng từ đồng cỏ lên đồi theo chúng tôi. Các Nữ thuỷ thần Naiad cũng từ dưới hồ nổi lên. Mấy cô gái từ trong rừng đi ra. Tôi thấy tận mắt họ từ trong thân cây bước ra ngoài! Tôi thấy một cô gái khoảng chín hay mười tuổi, bước ra từ thân cây thích và nhảy chân sáo đi lên đồi.

    Tính tổng cộng cả trại hè có chừng trăm người, vài chục thần rừng và hơn chục Nữ thuỷ thần và Nữ Thần Cây.

    Trong nhà rạp, đuốc cháy rừng rực gắn quanh cột nhà bằng đá. Giữa nhà có lò than bằng đồng to bằng bồn tắm. Mỗi nhà có bàn riêng phủ khăn trắng viền tím. Bốn bàn để trống trong lúc bàn của nhà Số Mười Một đông chen chúc. Tôi phải ngồi ghé một bên mông cuối ghế băng, bên kia nhô ra ngoài.

    Grover ngồi ở bàn Mười Hai với bác Chiron cùng mấy thần rừng. Bàn họ còn có hai cậu bé tóc vàng béo phục phịch trông giống Ngài D. Bác Chiron phải đứng ăn vì thân hình kềnh càng của nhân mã không vừa cỡ bàn ăn cỡ nhỏ.

    Annabeth ngồi bàn Sáu với nhóm thiếu niên dáng thể thao, nét mặt nghiêm nghị. Cả nhóm đều mắt xám, tóc vàng như mật ong giống hệt Annabeth.

    Clarisse ngồi bàn của thần Ares ngay sau tôi. Rõ ràng, nó đã tạm quên vụ vòi rồng lúc trưa. Bằng chứng là Clarisse và đám bạn đang cười hô hố, ợ triền miên, cố tình tạo âm thanh khó chịu.

    Lát sau, bác Chiron gõ móng cồm cộp xuống nền nhà lát đá. Mọi người im phăng phắc. Bác nâng ly:

    - Uống mừng các vị thần!

    Mọi người làm theo. Đoàn Nữ Thần Cây nối nhau mang thức ăn đến: nào nho, táo, dâu tây, pho mát, bánh mì nóng giòn và tất nhiên cả thịt nướng! Ly tôi trống trơn nhưng anh Luke bảo:

    - Muốn uống gì, cứ nhìn ly ra lệnh. Tất nhiên chỉ thức uống không cồn.

    Tôi dõng dạc:

    - Nước ngọt Coke hương đào.

    Loáng cái, ly đầy nước màu caramen sóng sánh.

    Tôi chợt nảy ra một ý:

    - Nước ngọt Coke hương đào màu xanh biển.

    Nước trong ly chuyển sang màu xanh côban.

    Tôi nhấp thử. Ngon tuyệt!

    Tôi vừa uống vừa nhớ đến mẹ, bụng bảo dạ: “Mẹ chưa chết… hẳn. Giờ mẹ đang dưới cõi âm. Nếu đó là nơi chốn cụ thể, sẽ có ngày…”.

    - Percy, của chú đây.

    Luke chuyền cho tôi khay ức gà hun khói. Lấy đầy đĩa mình xong, vừa định đưa miếng lớn lên miệng, tôi thấy ai cũng mang đĩa của mình đến đống lửa to giữa sảnh. Lúc đầu tôi tưởng họ ra đó lấy món tráng miệng.

    Luke giục:

    - Đi đi chứ.

    Tới nơi, tôi thấy mỗi người lấy chút đồ ăn ngon nhất trong đĩa mình thả giữa lò lửa: nào dâu chín đỏ, nào thịt bò mềm, nào bánh mì tròn phết bơ béo ngậy.

    Luke rỉ tai tôi:

    - Ta đốt lễ vật cúng thần vì các thần thích mùi khói.

    - Anh cứ giỡn em hoài.

    Luke lừ mắt như bảo tôi chớ có đùa. Tuy nhiên tôi không khỏi thắc mắc tại sao các vị thần bất tử hùng mạnh vô song lại thích mùi thức ăn cháy.

    Luke đến gần, cúi đầu ném chùm nho chín đỏ to tròn xuống lò lửa

    - Kính dâng thần Hermes.

    Tôi đứng ngay sau anh. Đến lượt mình tôi ước mình biết tên cha để xướng lên giống anh Luke.

    Cuối cùng, tôi thầm khấn: “Cha là ai, xin cho con biết. Con cầu xin Người”.

    Tôi xắn miếng ức gà to tướng thả xuống đống lửa.

    Khi khói bốc lên xộc vào mũi, tôi không hề khó chịu.

    Mùi bay lên không giống thức ăn cháy. Nó giống hỗn hợp mùi thơm của sôcôla, bánh bông lan mới ra lò, chả nướng vừa chín trộn hương hoa đồng nội và hàng trăm mùi hương khác tưởng không thể kết hợp với nhau. Tôi tin thần thánh sống khoẻ chỉ nhờ vào việc tận hưởng hỗn hợp mùi hương dễ chịu ấy.

    Khi mọi người về chỗ ăn xong bữa, bác Chiron lại giậm chân yêu cầu im lặng.

    Ngài D. đứng lên cùng tiếng thở dài sườn sượt:

    - Chào lũ trẻ hư các người một câu chắc chẳng mất gì. Vậy thì, chào mọi người. Ông Chiron, người điều khiển các hoạt động của trại nói thứ Sáu tới có cuộc thi giành Cờ Danh Dự. Nhà Số Sáu hiện là đương kim vô địch.

    Bàn nhà thần Ares ồ lên chế giễu. Ngài D. nói tiếp:

    - Về mặt cá nhân mà nói, tôi không quan tâm. Nhưng dẫu sao cũng chúc mừng nhà Số Sáu. Còn nữa, hôm nay trại hè ta có thành viên mới: Peter Jackson.

    Bác Chiron ghé tai Ngài D. nói nhỏ câu gì đó. Ông ta vội chữa lại:
    - À quên, Percy Jackson chứ. Trại ta hân hoan đón chào, vân vân và vân vân. Thôi, mấy người bắt đầu trò lửa trại nhố nhăng được rồi đấy. Đi hết đi nào.

    Mọi người reo hò ầm ĩ chạy ra hí trường. Nhóm hát xướng ca ở đó đều là con thần Apollo. Chúng tôi, người cùng hoà theo mấy bài ca của trại hè về các thần, người cười đùa vui vẻ. Thú vị nhất là tôi không còn cảm giác người ta nhìn mình chòng chọc nữa. Tôi thấy mình dễ chịu như đang ở nhà.

    Trời tối muộn. Những đốm lửa nhỏ theo gió bốc lên bầu trời đầy sao. Tiếng tù và vỏ ốc lại ngân dài. Chúng tôi lại xếp thành hàng, đi đều bước về nhà mình. Chỉ khi nằm dài trong túi ngủ đi mượn, tôi mới thấy mệt rã rời.

    Tay tôi nắm chặt chiếc sừng kỷ niệm. Trong một thoáng, mọi ký ức đẹp đẽ về mẹ ùa tới: nụ cười dịu dàng, cuốn truyện mẹ đọc cho tôi đi ngủ hồi tôi còn bé… Tôi nhớ cả cách mẹ chỉ dạy khi đi ngủ làm thế nào để khỏi bị rệp cắn.

    Hai mắt vừa nhắm, tôi ngủ ngay lập tức.

    Ngày đầu tiên ở Trại Hè Con Lai của tôi là như vậy đấy.

    Đêm ấy, tôi không biết thời gian tận hưởng niềm vui ở nhà mới thật quá ngắn ngủi.


* * *


HẾT CHƯƠNG 7
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

29#
 Tác giả| Đăng lúc 7-4-2013 16:26:24 | Chỉ xem của tác giả
8. GIÀNH CỜ DANH DỰ




Mấy ngày sau đó, sinh hoạt của tôi dần đi vào nề nếp, giống hồi ở trường thường. Chỉ có điều người hướng dẫn tôi bây giờ là thần rừng, Nữ Thần Cây và nhân mã.

    Sáng sáng, Annabeth chỉ tôi học tiếng Hy Lạp cổ. Thật lạ đời vì khi trao đổi với nhau về các thần, chúng tôi chia động từ ở thời hiện tại. Về chứng khó đọc của tôi, Annabeth nói đúng. Tôi học tiếng Hy Lạp cổ dễ dàng. Chí ít cũng dễ hơn tiếng Anh. Mới học mấy buổi, tôi đã đọc vài câu thơ của đại thi hào Homer và không bị nhức đầu.

    Thời gian còn lại trong ngày, tôi luân phiên tập nhiều môn thể thao ngoài trời để tìm môn sở trường.

    Bác Chiron dạy tôi bắn cung, nhưng hai chúng tôi nhanh chóng biết tôi hoàn toàn lóng ngóng với cung nỏ. Bác không phàn nàn một câu dù phải nhổ một mũi tên lạc cắm trúng đuôi mình.

    Chạy bộ thì sao? Cũng chẳng hơn gì. Các cô giáo là Nữ Thần Cây cho tôi “ăn bụi”. Họ an ủi, bảo tôi chớ buồn rồi kể lý do khiến họ chạy giỏi: nhờ mấy nghìn năm chạy trốn các nam thần phát cuồng vì yêu! Tuy nhiên, tôi vẫn thấy bẽ bàng vì chạy không nhanh bằng cái cây.

    Đến môn vật thì… “quên đi”. Mỗi lần tôi lò dò ra chiếu, Clarisse lại dần tôi nhừ tử.

    Nó rít vào tai tôi:

    - Tưởng con ông nọ bà kia là “ngầu” lắm sao?

    Tôi chỉ thạo mỗi trò lái xuồng máy. Đó chẳng phải kỹ năng của người hùng. Người ta kỳ vọng ở anh chàng giết quỷ đầu bò nhiều hơn thế.

    Trại viên và nhân viên tư vấn theo dõi từng nhất cử nhất động của tôi hầu mong đoán danh tánh cha tôi. Nhưng chẳng dễ dàng gì.

    Tôi không khoẻ như con thần Ares, không giỏi bắn cung như con thần Apollo. Tôi không khéo tay trong nghề rèn như thần Hephaestus, không biết điều khiển cây nho như thần Dionysus.

    Luke bảo hình như tôi là con thần Hermes: nghề gì cũng biết nhưng chẳng giỏi nghề nào. Nhưng tôi biết anh chỉ an ủi tôi mà thôi. Chính anh cũng không biết tôi là con ai.

    Dù thế, tôi vẫn thích trại hè. Tôi dần quyến luyến với sương sớm phủ trắng bãi biển, hương dâu thơm lừng mỗi chiều, và tiếng động lạ lẫm từ rừng vọng tới hàng đêm.

    Lúc dùng bữa ở bàn ăn của nhà Số Mười Một, gạt một phần thức ăn trong đĩa vào lửa, tôi cố tìm mối liên hệ với cha ruột. Chẳng có gì ngoại trừ cảm giác ấm áp, giống ký ức về nụ cười của cha.

    Tôi dần thông cảm thái độ chua chát của Luke. Hình như anh hờn giận cha mình. Thôi đành vậy. Thần thánh bận rộn làm nhiều việc vĩ đại. Nhưng chẳng lẽ họ không đủ thời gian gửi một dấu hiệu, chẳng hạn như gọi điện thoại hay tạo tiếng sấm, để nhận con mình? Thần Dionysus tạo lon nước ngọt từ không khí. Chẳng lẽ cha tôi không có khả năng hoá phép làm cho mình cái điện thoại?

-0-


Chiều thứ Năm, ba ngày sau khi tham gia trại hè, lần đầu tiên tôi học đấu kiếm. Cả nhà Số Mười Một tập trung tại hí trường rộng lớn khán đài hình vòng tròn. Luke sẽ hướng dẫn môn kiếm thuật cho anh em.

    Bài học bắt đầu bằng vài động tác đâm và vung kiếm cơ bản. Chúng tôi dùng bù nhìn nhồi rơm mặc giáp trụ giống chiến binh Hy Lạp cổ để tập. Tôi học không tồi. Tập hồi lâu, tôi biết mình phải làm gì. Sự hồi tưởng về những trận đánh xa xưa cũng khá rõ ràng.

    Khổ nỗi tôi không tìm được cây kiếm vừa tay mình. Kiếm ở đây hoặc quá nặng, hoặc quá nhẹ, hoặc quá dài. Dù cố hết sức giúp nhưng Luke phải công nhận kiếm trong phòng tập không có cái nào hợp với tôi.

    Sang phần tập đấu theo cặp, Luke bảo vì đây là lần đầu tiên của tôi nên anh sẽ đấu với tôi.

    Một bạn cùng phòng bảo:

    - Chúc may mắn đấy. Luke là tay kiếm cừ nhất. Ba trăm năm qua, chưa ai thắng được anh ấy.

    - Hy vọng anh ấy nhường tớ.

    Cậu ta khịt mũi coi thường.

    Luke chỉ tôi cách che chắn, tránh né và xông tới tấn công. Mỗi lần liều lĩnh xông lên, tôi bầm tím thêm một ít, áo quần rách thêm một mảnh. Luke vụt sống kiếm vào mạng sườn tôi:

    - Percy, cẩn thận chứ. Đừng tiến xa vội. Vụt xuống! Lao vào! Xỉa đi! Giờ lùi lại! Chém!

    Đến lúc anh thông báo tạm nghỉ, mồ hôi tôi ướt đầm đìa. Mọi người kéo nhau đến bình làm mát nước uống. Thấy Luke đổ nước lạnh buốt lên đầu, tôi cũng bắt chước.

    Tôi lập tức thấy khoẻ hơn gấp mấy lần. Hai tay tôi mạnh mẽ hẳn. Tay cầm kiếm không thấy ngượng nghịu nữa.

    Luke hô lớn:

    - Mọi người tập trung đi. Nếu Percy không phiền, ta đấu thử nhé?

    Tôi nghĩ thầm: “Tuyệt! Hãy xem Percy bị xử “te tua” trước mặt cả nhà Số Mười Một nào”.

    Con cái thần Hermes xúm lại xem. Ai nấy cố nín cười, như thể họ biết thừa sức tôi đến đâu và háo hức chờ Luke “xử lý” bao cát tập đấm là tôi ra sao.

    Luke nói sẽ trình diễn kỹ thuật tước kiếm đối phương. Đấu sĩ sẽ dùng kiếm đè kiếm đối phương xuống khiến đối thủ không còn cách nào khác là thả tay mặc vũ khí rơi xuống đất.

    Anh nhấn mạnh:

    - Động tác này khó. Anh em chớ cười Percy vì hầu như ai cũng phải luyện tập vài năm mới thành thạo được.

    Anh trình diễn chiêu thức ấy thật chậm. Tất nhiên, kiếm rời tay tôi, rơi loảng xoảng xuống đất.

    Chờ tôi nhặt kiếm xong, anh bảo:

    - Giờ ta làm như thật. Ta sẽ đấu tập để phân thắng bại. Percy sẵn sàng chưa?

    Tôi gật đầu. Luke nhường tôi tấn công trước.

    Không biết bằng cách nào, tôi có khả năng tránh không để Luke tước kiếm. Sau màn dạo đầu, tôi dần quen tay, động tác thuần thục hơn. Mỗi lần anh tấn công, tôi đều biết và chống đỡ hiệu quả. Sau đó, tôi bước lên, xỉa thẳng kiếm ra trước.

    Luke tránh dễ dàng, nhưng mặt anh biến sắc. Anh nheo mắt và bắt đầu mạnh tay với tôi hơn.

    Thanh gươm trong tay tôi nặng dần. Biết mình sẽ thua sau vài giây ngắn ngủi, tôi quyết định liều.

    Tôi thử động tác tước kiếm đối phương.

    Lưỡi kiếm của tôi chạm phần gốc kiếm của Luke. Tôi xoay vặn cổ tay, dùng hết sức bình sinh ấn xuống.

    Keng!

    Kiếm của Luke chạm màn sàn lát đá. Đầu kiếm tôi chỉ cách khuôn ngực trống trải của anh có vài centimet.

    Khán giả chết lặng.

    Tôi hạ kiếm xuống:

    - Ối, em xin lỗi.

    Trong một thoáng, Luke sững sờ không thốt nên lời.

    Luke bật cười:

    - Xin lỗi ư? Trời đất, có gì phải xin lỗi chứ. Chú làm lại cho anh xem nào.

    Tôi không muốn chút nào. Luồng sinh lực vừa trào lên bất ngờ đã tắt ngấm. Nhưng Luke năn nỉ mãi.

    Lần này không thể gọi là giao tranh. Hai kiếm vừa chạm nhau, Luke đã đè chuôi kiếm của tôi, hất nó trượt dài trên nền nhà.

    Im lặng thật lâu. Có tiếng hỏi trong đám người xem:

    - Lần trước, Percy gặp may phải không?

    Luke quệt mồ hôi trán. Anh chăm chú nhìn tôi như thầm đánh giá:

    - Có thể. Nhưng nếu Percy có thanh kiếm vừa tay, chưa biết sẽ ra sao…

-0-


Chiều thứ Sáu, tôi ngồi nghỉ với Grover bên hồ sau khi suýt chết vì tập leo tường. Grover leo vút lên đầu tường nhanh như dê núi, còn tôi suýt bị nham thạch thiêu sống. Áo tôi cháy nham nhở còn bốc khói. Lông trên cánh tay cháy xém cả.

    Ngồi trên móng cầu ngắm các Nữ thuỷ thần đan rổ dưới nước rất lâu, tôi mới dồn đủ can đảm hỏi Grover về cuộc gặp với Ngài D. hôm nọ.

    Mặt nó xám ngoét:

    - Vui lắm. Nói chung tốt cả.

    - Vậy cậu vẫn tiếp tục công việc lúc trước?

    Nó ngượng ngập liếc tôi:

    - Bác Chiron ch… cho cậu hay chuyện tớ muốn có giấy phép Truy Tìm à?

    - Đâu… có.

    Tôi định hỏi chứng chỉ quái quỷ gì nghe lạ thế, nhưng nghĩ giờ chưa phải lúc nên lại thôi.

    - Bác ấy chỉ bảo cậu có nhiều dự định lớn… Bác còn bảo cậu muốn thuyết phục quản lý trại cho phép hoàn tất nhiệm vụ của Người Trông Nom. Thế ông ấy cho phép chưa?

    Grover quay sang nhìn nhóm Nữ thuỷ thần:

    - Thần Dionysus chưa đánh giá gì cả. Vì ông chưa quyết định tớ thành công hay thất bại trong vụ của cậu nên số phận hai ta vẫn gắn với nhau không rời. Nếu cậu điều tra, tớ sẽ theo bảo vệ cậu. Nếu cả hai toàn mạng trở về, Ngìa D. mới kết luận tớ hoàn thành nhiệm vụ.

    Tôi vui hẳn lên:

    - Thế cũng được mà.

    - Be…e…e! Khả năng khác là ông ta sẽ chuyển tớ sang đội lau dọn chuồng ngựa. Khả năng cậu được điều tra xa vời lắm… Với lại nếu được đi, cậu cần gì tớ đi cùng!

    - Đương nhiên tớ cần chứ.

    Grover rầu rĩ ngó mặt hồ đăm đăm:

    - Đan rổ… có nghề hữu dụng thích quá cậu nhỉ?

    Tôi định an ủi, khen nó nhiều tài nhưng làm thế chỉ làm nó buồn thêm.

    Tán gẫu về xuồng máy, kiếm thuật xong, chúng tôi quay sang tranh luận về ưu khuyết điểm của các thần.

    Cuối cùng, tôi hỏi nó về bốn căn nhà bỏ trống.

    - Nhà Số Tám, màu sáng bạc của thần Artemis. Vì thề giữ trinh tiết suốt đời nên đương nhiên thần Artemis không có con. Nhưng nếu trại không làm nhà cho bà thì không xong. Có nhà Số Tám, Trại con Lai sẽ không phải hứng cơn giận của thần Artemis.

    - Phải phải… Nhưng còn ba lều kia, có phải của Bộ Tam Vĩ Đại không?

    Grover căng thẳng như thể chúng tôi sắp đụng đến vấn đề nhạy cảm.

    - Nhà Số Hai của Nữ thần Hera. Giống nhà thần Artemis, nhà số Hai chỉ làm cho có. Hera là thần của hôn nhân vì thế bà sẽ không đi hoang, lăng nhăng với cả đám người phàm. Chuyện ấy đã có chồng bà “đảm trách”. Khi nói tới Bộ Tam Vĩ Đại, người ta ám chỉ ba anh em có thế lực nhất, con người khổng lồ Kronos.

    - Là thần Zeus, thần Poseidon và thần Hades.

    - Chính xác. Chắc cậu cũng biết, đánh bại các người khổng lồ Titan xong, họ chiếm ngai vàng của cha và rút thăm chia quyền cát cứ.

    Tôi nhớ lại bài đã học:

    - Thần Zeus được bầu trời, thần Poseidon thống lĩnh biển cả và thần Hades xuống địa ngục.

    - Ừ.

    - Thần Hades không có nhà ở đây.

    - Không. Trên đỉnh Olympus cũng không có ghế của ông ta. Ông ta chỉ loanh quanh dưới địa ngục thôi. Nếu Trại Con Lai có nhà của ông ấy thì… ớn lắm. Cứ thế này lại hơn.

    - Nhưng theo truyền thuyết, con rơi của thần Zeus và Poseidon là hằng hà sa số. Sao nhà họ ở đây không có ai?

    Grover sợ sệt đổi chân:

    - Khoảng sáu mươi năm trước, sau Thế Chiến Thứ Hai, Bộ Tam Vĩ Đại cùng đồng thuận sẽ không sinh thêm anh hùng nữa. Con cái họ quá hùng mạnh, ảnh hưởng ghê gớm đến tiến trình phát triển của nhân loại, gây nên bao cảnh đầu rơi máu chảy. Cậu biết không, thực chất Thế Chiến Thứ Hai là sự giao tranh của một phe là các con thần Zeus và thần Poseidon đấu với phe bên kia là con của thần Hades. Phe thắng trận là Zeus và Poseidon bắt Hades phải cùng thề sẽ không lăng nhăng với phụ nữ trần gian nữa. Cả ba đều nhìn nước sông Mê Styx mà thề.

    Sấm nổ từng tràng vang dội.

    Tôi bảo:

    - Giống thề độc, cậu nhỉ?

    Grover gật đầu:

    - Thế ba anh em họ có giữ lời không?

    Mặt Grover tối sầm:

    - Mười bảy năm trước, thần Zeus trót sa đà. Ngôi sao phim truyền hình với mái tóc bồng bềnh làm thần mất ăn mất ngủ. Khi cô bé Thalia, con họ chào đời… Sông Mê Styx vốn nghiêm túc với chuyện thề bồi mà. Do bất tử nên thần Zeus không việc gì, nhưng vì ông ta, cô con gái phải chịu số phận khủng khiếp.

    - Bất công quá! Đứa con gái đó có tội tình gì đâu.

    Grover ngần ngừ:

    - Percy này, con của Bộ Tam Vĩ Đại có quyền năng lớn hơn những con lai khác. Mùi hương từ cơ thể họ cực kỳ mạnh, lôi kéo bọn quái vật đến. Khi biết tin thần Zeus có con gái, Hades chẳng vui vẻ gì khi biết em mình không giữ lời hứa. Ông ta thả bọn quái vật kinh khiếp nhất nơi tận cùng địa ngục là Tartarus để chúng tìm Thalia hành hạ. Khi có bé tròn mười hai tuổi, một thần rừng được phái đến trông nom cô bé, nhưng người này chẳng làm được gì. Thần rừng ấy cố đưa Thalia và hai người bạn con lai của cô đến trại. Họ đến rất gần trại, leo lên tận đỉnh đồi.

    Grover chỉ tay về phía bên kia thung lũng, nơi có cây thông lớn, đúng chỗ tôi quần nhau với quỷ đầu bò:

    - Ba tên “Người Tử Tế” cùng đàn chó canh địa ngục đuổi theo họ. Bị đuổi sát, Thalia bảo thần rừng đem hai người bạn đến nơi an toàn, để mình cô cầm chân quái vật. Cô bé bị thương, kiệt sức và không muốn sống chui nhủi cả đời như thú hoang trốn thợ săn. Dù không muốn bỏ Thalia nhưng thần rừng nọ không thuyết phục được cô đổi ý nên đành bảo vệ hai người kia. Thế là một mình Thalia quyết chiến đến cùng trên đỉnh đồi. Khi cô chết, thần Zeus thương con vô hạn. Ông biến xác cô thành cây thông. Linh hồn cô tiếp tục bảo vệ ranh giới của trại quanh thung lũng. Chính vì thế mới có tên Đồi Con Lai.

    Tôi nhìn không chớp cây thông trên đỉnh đồi xa xa.

    Nghe Grover kể xong, tôi hụt hẫng và mang cảm giác có tội. Một bạn gái trạc tuổi tôi đã hy sinh thân mình để cứu bạn. Trước khi chết, cô đã chiến đấu với cả bầy quái thú. So với cô, chiến tích thắng quỷ đầu bò của tôi chẳng là gì. Tôi tự hỏi… nếu hôm đó tôi hành sự khác đi, liệu tôi có cứu được mẹ mình?

    - Grover này, trong số anh hùng con thần thánh có ai xuống địa ngục chưa?

    - Vài người, như Orpheus, Hercules, Houdini chẳng hạn.

    - Thế có ai làm người chết sống lại chưa?

    - Chưa. Làm gì có chuyện ấy. Orpheus suýt thành công nhưng… Percy, có thật cậu định…

    Tôi nói dối:

    - Đâu có, tớ chỉ hỏi cho biết thôi. Vậy… luôn có thần rừng đi theo canh chừng cho á thần à?

    Grover nhìn tôi cảnh giác như thể nó không tin tôi bỏ qua ý tưởng về địa ngục:

    - Không hẳn. Tụi tớ đội lốt người đến nhiều trường học, cố phát hiện con lai nào có khả năng trở thành anh hùng sức mạnh hơn người. Nếu tìm được ai có mùi đậm đặc, chẳng hạn con cái của Bộ Tam Vĩ Đại, thần rừng chúng tớ sẽ báo bác Chiron. Bác ấy sẽ để mắt đến người đó bởi họ có thể gây rắc rối nghiêm trọng.

    - Chính cậu phát hiện tớ. Bác Chiron bảo cậu thấy tớ đặc biệt.

    Grover nhìn tôi như thể tôi vừa đưa nó vào bẫy:

    - Tớ đâu có… Nghe này, đừng theo đuổi suy nghĩ đó nữa. Nếu là con của một trong Bộ Tam Vĩ Đại, cậu sẽ không bao giờ được giao nhiệm vụ. Như thế, tớ sẽ không bao giờ được công nhận là Người Bảo Vệ. Có thể cậu là con thần Hermes, hoặc vị thần nào ít quyền lực hơn như thần Ganymede chẳng hạn. Vậy nên đừng lo quá, nhé?

    Tôi cảm giác Grover đang tự an ủi mình.

-0-
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

30#
Đăng lúc 11-6-2013 10:41:59 | Chỉ xem của tác giả
THÔNG BÁO


Xin chào bạn!

Trước tiên, cám ơn sự đóng góp của bạn dành cho box.

Hiện nay, box đang tiến hành sắp xếp lại để gọn gàng hơn.

Trong quá trình sắp xếp, bọn mình thấy bạn đã ngừng thread hơn 10 ngày và không có bất cứ thông báo nào đến độc giả.

Vậy nên 5 ngày sau thông báo này, nếu vẫn không có chương mới, bọn mình sẽ tiến hành các biện pháp xử lý thích hợp.

Tạm thời bọn mình sẽ tô thread sang màu đen để phân biệt, khi nào thread có chương mới thì bọn mình sẽ tô lại màu xanh.

Mong bạn hiểu và thông cảm!

Thân mến!

Mod

Bình luận

mod ơi, sau khi mod thông báo mình đã tiếp tục post rồi, mình thắc mắc là sao quyền post được chuyển qua ban khác mà mình ko được thông báo vậy, mong mod giải đáp   Đăng lúc 19-6-2013 02:24 PM
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

Bạn phải đăng nhập mới được đăng bài Đăng nhập | Đăng ký

Quy tắc Độ cao

Trả lời nhanh Lên trênLên trên Bottom Trở lại danh sách