|
Sáng hôm sau, có lá thư trên bàn cạnh giường tôi.
Nhất định thần Dionysus điền mẫu thư này: ông ta cố tình viết sai tên tôi.
Peter Jackson thân mến,
Nếu định ở trại quanh năm, bạn phải báo cho Nhà Lớn trước mười hai giờ trưa nay. Nếu không báo, chúng tôi sẽ cho rằng bạn đã rời nhà hoặc chết bi thảm. Khi mặt trời lặn, nhóm yêu quái mình người cánh chim có nhiệm vụ dọn dẹp sẽ bắt đầu công việc. Họ có quyền ăn thịt trại viên chưa đăng ký. Mọi vật dụng cá nhân bỏ quên sẽ bị hoả táng ở hố nham thạch.
Chúc ngày tốt lành!
Ngài D. (tức Dionysus)
Trưởng ban quản lý trại
Thành viên thứ mười hai của hội đồng Olympus.
Bệnh mất tập trung, hiếu động thái quá khiến tôi toàn đợi nước đến chân mới nhảy. Hết hè rồi, tôi vẫn chưa trả lời dứt khoát cho mẹ và trại việc đi hay ở. Giờ tôi chỉ còn vài giờ suy nghĩ trước khi quyết định.
Đáng lẽ việc chọn giữa chín tháng huấn luyện cung kiếm với chín tháng ngồi im trong lớp học rất dễ dàng.
Nhưng còn mẹ tôi thì sao? Lần đầu tiên, tôi được ở bên mẹ quanh năm, không bị Gabe Cóc Chết quấy rầy. Tôi được ở nhà mình, khi rảnh tha hồ lang thang ngoài phố. Tôi nhớ Annabeth từng bảo: “Thế giới ngoài kia có yêu quái. Nhờ chúng, anh hùng biết tài mình cao hay thấp.”
Số phận Thalia, con gái thần Zeus làm tôi phải suy nghĩ. Có bao nhiêu yêu quái đang chờ tôi rời Trại Con Lai? Trong một chuyến đi từ đầu này đến đầu kia nước Mỹ, tôi suýt chết năm, sáu lần. Nếu suốt năm học, tôi chỉ ở một chỗ, không có bác Chiron và bạn bè giúp đỡ, liệu hai mẹ con tôi có sống được đến hè sau? Đó là chưa kể mấy cuộc thi đánh vần và tập làm văn. Có khi tôi chết trước khi yêu quái kịp tìm đến.
Tôi bèn xuống sân tập khua vài đường kiếm. Có lẽ tập xong, tôi sẽ tỉnh táo hơn.
Sân chơi vắng hoe dưới nắng tháng Tám nóng như rang. Các trại viên, người thu dọn đồ đạc, người cầm chổi và giẻ lau nhà quét dọn đồng thời tìm đồ đạc bị mất lần cuối. Anh Argus giúp con thần Aphrodite xách đống va li Gucci và túi trang điểm lên đồi. Xe buýt đưa chúng ra sân bay đợi ở đó.
Tôi tự nhủ: “Đừng nghĩ chuyện đi vội. Cứ luyện tập xong đã.”
Đến phòng tập kiếm, tôi thấy Luke có chung suy nghĩ với mình.
Túi đựng quần áo tập của Luke nằm trơ trọi cạnh bục. Anh tập một mình bằng cách đâm dãy hình nộm bằng cây kiếm lạ. Nó giống kiếm thường ở chỗ chém đứt đầu hình nộm hoặc đâm xuyên bụng nhồi rơm của chúng dễ dàng.
Áo thun màu cam trên người Luke ướt mồ hôi. Mặt anh căng thẳng như thể gặp nguy hiểm đến tính mạng. Tôi ngắm và thầm thán phục anh moi ruột cả dãy bù nhìn rơm, chém rời chân tay chúng, biến chúng thành đống rơm và áo giáp sắt.
Tuy nạn nhân chỉ là bù nhìn, nhưng tôi ngưỡng mộ các đường kiếm điêu luyện của Luke. Anh đúng là chiến binh cừ. Cũng như bao lần khác, tôi bâng quơ tự hỏi sao anh không hoàn thành nhiệm vụ lần trước.
Mãi sau thấy tôi, anh dừng tay kiếm:
- Percy đấy à?
Ngượng quá, tôi lắp bắp:
- Xin lỗi, em chỉ…
Anh hạ kiếm:
- Không sao. Anh sắp nghỉ rồi.
- Bọn bù nhìn bị hạ hết rồi.
Luke nhún vai:
- Hè nào trại cũng thay bù nhìn mới.
Giờ Luke không vung kiếm loang loáng, tôi mới thấy kiếm hai lưỡi này làm bằng hai kim loại khác nhau: một lưỡi bằng đồng, lưỡi kia bằng thép.
Thấy tôi nhìn, Luke bảo:
- À, đồ chơi mới ấy mà. Anh gọi nó là Kẻ Xấu Bụng.
- Sao anh gọi thế?
Luke lật thanh kiếm:
- Một lưỡi bằng đồng có phép thần. Một lưỡi bằng thép cứng. Tác dụng với cả thần thánh lẫn người phàm.
Tôi nhớ bác Chiron từng nói anh hùng không hại người phàm trừ tình huống khẩn cấp.
- Họ cũng làm loại kiếm này ư?
- Không ai làm cả. Kiếm như Kẻ Xấu Bụng trên đời chỉ có một.
Anh cười nụ, tra kiếm vào vỏ:
- Anh đang định tìm chú, vừa hay chú đến. Ta vào rừng lần cuối, xem có trò vui gì không đi!
Tự nhiên tôi ngần ngừ.
Đáng lẽ tôi nên mừng vì thái độ Luke rất vui vẻ. Từ lúc tôi về trại đến giờ Luke toàn tránh mặt. Tôi chỉ e anh bực mình vì giờ mọi người chú ý tôi nhiều hơn.
- Có nên không anh? Ý em là…
- Đi đi mà. Anh chuẩn bị sẵn nước mời chú đây.
Anh lục túi lấy lố sáu lon nước ngọt Coke. Tôi ngạc nhiên, không biết anh mua thứ ấy ở đâu. Cửa hàng của trại không bán đồ uống bên ngoài. Không ai có hàng lậu, trừ phi nhờ thần rừng mua giùm.
Tất nhiên, ly đồ uống trên bàn ăn tối giúp trại viên thưởng thức bất cứ thứ gì họ muốn nhưng vị của chúng không giống rót từ lon thế này.
Tôi thèm đường và caffeine nên xiêu lòng ngay.
- Ừ. Mình đi.
Hai anh em vào rừng tìm yêu quái luyện vài đường kiếm nhưng trời nóng quá. Yêu quái chắc ngủ trong hang mát mẻ cả rồi.
Chúng tôi chỉ thấy con hươu vàng vút qua bụi cây nhưng tốt nhất đừng đuổi nó. Hươu trong rừng này đều là tài sản của thần Artemis. Luke kể người cuối cùng săn hươu bị chặt đầu cắm trên cúp bày ở bệ lò sưởi trong nhà Số Tám.
Chúng tôi tìm tán cây cạnh suối nước, đúng chỗ tôi bẻ giáo của Clarisse hôm trước. Hai anh em ngồi trên tảng đá to, uống nước ngọt ngắm hoàng hôn trong rừng. Hai đứa chuyện phiếm về chiêu thức giành cờ danh dự và nhiều thứ linh tinh khác.
Lát sau Luke hỏi:
- Chú thích chuyến đi vừa rồi không?
- Thích gì nổi. Đi chưa được ba bước đã gặp yêu quái rồi.
Luke nhướn mày. Tôi thú nhận:
- Có thích. Còn anh?
Mặt Luke tối sầm.
Tôi hay nghe bọn con gái khen Luke đẹp trai. Nhưng lúc này, trông anh dữ tợn, cau có, chẳng đẹp tí nào. Nắng chiều biến tóc anh từ vàng thành xám. Vết sẹo trên mặt anh hằn sâu thêm. Luke già hẳn đi.
- Từ lúc mười bốn tuổi đến giờ, anh sống quanh năm trong trại. Sau vụ Thalia… chắc chú biết rồi. Anh chỉ biết ăn và luyện tập. Chưa bao giờ anh biết thế giới thực ra sao. Vậy mà lần ấy họ bắt anh làm nhiệm vụ. Lúc anh về, thái độ họ như muốn bảo: “Trò vui hết rồi. Từ nay cứ sống mòn đến hết đời.”
Luke bóp bẹp lon rỗng. Trước sự ngạc nhiên của tôi, anh ném thẳng xuống suối.
Quy tắc đầu tiên cần nhớ khi đến Trại Con Lai là: Cấm xả rác. Nếu không Nữ thuỷ thần và Nữ Thần Cây sẽ trả thù. Tối đến giường kẻ xả rác dính đầy bùn và rết bò lổm ngổm.
- Thèm vào mấy vòng nguyệt quế. Sau này anh sẽ không thành đồ lưu niệm quẳng trên gác xép Nhà Lớn đâu.
- Nghe như anh sắp rời trại vậy.
Luke nhếch môi:
- Phải. Bởi thế tao đưa mày đến đây để từ biệt.
Luke búng tay. Đốm lửa nhỏ xuất hiện cạnh chân tôi. Từ đó một con vật đen trũi, dài bằng bàn tay bò ra: Bò cạp.
Tôi thò tay lấy bút. Luke gằn giọng:
- Nếu là mày, tao sẽ không làm thế. Nếu thấy động, bò cạp địa ngục có thể nhảy cao năm mét. Vòi nó xuyên thủng quần áo. Mày sẽ chết chỉ sau sáu mươi giây.
- Luke, sao anh…
Con vật leo lên tôi.
Ngươi sẽ bị phản bội bởi người tự xưng là bạn.
Tôi phẫn uất:
- Ra là mày.
Hắn bình tĩnh đứng lên, phủi quần.
Con bò cạp không sợ. Nó co vòi bò lên giày tôi. Luke nghiến răng:
- Tao hiểu đời hơn mày. Bóng tối dày thêm, quái vật mạnh hơn bao giờ hết. Mày không tiếc công sức đổ sông đổ biển ư? Anh hùng mấy cũng chỉ là tốt đen trên bàn cờ các thần. Nếu không nhờ các con lai, họ đã bị lật đổ từ mấy ngàn năm trước rồi.
Tôi không tin vào tai mình:
- Luke, họ là đấng sinh thành nên chúng ta.
Hắn cười nhạt:
- Chỉ vì thế mà tao phải yêu quý họ ư? Thứ họ trân trọng gọi là nền Văn minh Phương Tây chỉ là bệnh dịch. Nó đang giết dần giết mòn nhân loại. Thượng sách là thiêu rụi nó, xây dựng thứ gì mới mẻ, trung thực hơn.
- Anh điên rồ không kém thần Ares.
Mắt Luke loé lên giận dữ:
- Ares là thằng ngu. Hắn là chó không biết chọn chủ. Nếu mày còn thời gian, tao nói kỹ cho nghe. Tiếc rằng, mày sắp chết.
Bò cạp bò lên chân tôi.
Phải có cách thoát. Chỉ cần tập trung suy nghĩ.
- Anh là tay sai chúa tể Kronos.
Không khí chợt lạnh buốt.
Luke cảnh cáo:
- Chớ gọi tên bừa bãi.
- Kronos sai anh ăn cắp tia chớp và mũ tàng hình. Hắn xâm nhập vào giấc mơ của anh.
Luke nháy mắt:
- Ông ấy cũng thuyết phục cả mày. Đáng lẽ mày nên vâng lời.
- Hắn tẩy não anh rồi.
- Nhầm to. Ông ấy chỉ ra rằng ta đang phí hoài tài năng của mình. Mày có nhớ nhiệm vụ của tao hai năm trước không? Cha tao, thần Hermes, sai tao ăn cắp táo vàng trong vườn Hesperides trả về Olympus. Tao tập luyện ngày đêm chỉ để làm việc ấy.
- Việc ấy không dễ. Chỉ Hercules làm được.
- Chính thế. Lặp lại việc người khác từng làm có gì vinh quang đâu. Các thần chỉ biết ôn lại quá khứ. Vì không thích nhiệm vụ nên tao lơ đãng, bị con rồng canh vườn cào rách mặt. Về đến nơi, tao chỉ nhận lòng thương hại. Ngay lúc ấy, tao chỉ muốn phá tan tành cung điện Olympus nhưng đành nhịn nhục, chờ thời cơ chín muồi. Tao bắt đầu mơ thấy Kronos. Ông bảo tao ăn cắp thứ gì đáng công, thứ chưa anh hùng nào dám đụng tới. Ngày Đông chí lên Olympus tham quan, tao lừa lúc cả đoàn ngủ say lén đến phòng thiết triều lấy tia chớp dưới ghế thần Zeus, cả mũ tàng hình của Hades nữa. Dễ lắm, mày không tưởng tượng được đâu. Cư dân Olympus quá ngạo mạn, không ngờ có kẻ dám lấy cắp đồ của họ. An ninh lỏng lẻo lắm. Lúc gần đến New Jersey, nghe bão nổi tao biết họ phát hiện mất đồ.
Bò đến đầu gối tôi, bò cạp dừng lại giương mắt nhìn.
Tôi giữ giọng bình thản:
- Sao anh không đem bảo bối giao cho Kronos?
Nụ cười của Luke tắt ngấm:
- Tao tự tin quá. Thần Zeus sai các con tìm tia chớp: Artemis, Apollo và cha ta thần Hermes. Nhưng chỉ thần Ares bắt được tao. Đáng lẽ hắn nằm liệt bởi tay tao, nhưng tao bất cẩn. Ares cướp khí giới, lấy bảo bối doạ trả chúng về Olympus và thiêu sống tao. Đúng lúc đó, giọng Kronos mớm lời cho tao. Tao bàn với Ares ý định xúc xiểm để các thần đánh nhau. Hắn chỉ cần giấu bảo bối, chờ các thần xâu xé lẫn nhau. Mắt Ares sáng lên. Tao biết hắn sập bẫy. Ares thả tù binh. Tao quay lại Olympus trước khi họ phát hiện tao vắng mặt. Sau đó, Kronos trừng phạt ta bằng ác mộng. Ta thề không làm hỏng chuyện nữa. Trở lại Trại Con Lai, giấc mơ bảo ta sẽ có anh hùng mới đến. Người này sẽ bị lừa mang bảo bối hộ Ares xuống tận Tartarus.
- Chính ngươi gọi chó địa ngục đến trại?
- Chiron phải tin rằng mày không an toàn khi ở Trại Con Lai. Có thế hắn mới giao nhiệm vụ cho mày. Hắn phải tin Hades tìm mày lấy mạng. Thực tế tốt hơn cả mong đợi.
- Giày bay bị niệm chú. Nó định lôi tao xuống Tartarus.
- Nếu mày chịu đi giày. Nhưng mày tặng thần rừng, trái ý bọn tao. Grover làm hỏng chuyện từ đầu đến cuối.
Luke nhìn bò cạp bò lên đùi tôi:
- Đáng lẽ mày đã bỏ xác dưới vực Tartarus. Nhưng không sao. Anh bạn nhỏ đây sẽ thu xếp ổn thoả cho mày.
Tôi nghiến răng:
- Chị Thalia chết thay cho mày. Giờ mày trả công thế này sao?
Luke gào lên:
- Cấm mày nhắc đến Thalia! Các thần để mặc cô ấy chết. Giờ họ sắp phải đền tội.
- Mày bị lợi dụng. Cả Ares nữa. Đừng nghe lời Kronos.
Luke the thé:
- Tao bị lợi dụng ư? Nhìn lại mình đi. Ông già mày cho mày cái gì chưa? Kronos sẽ hồi sinh. Mày chỉ làm chậm kế hoạch của ông ấy thôi. Kronos sẽ đày dân Olympus xuống Tartarus, đưa nhân loại về thời kỳ đồ đá. Cả thiên hạ sẽ về tay nhóm mạnh nhất, những người từng trung thành với Kronos.
- Bảo con bọ tránh ra. Nếu khoẻ, sao không đấu tay đôi với tao?
Luke cười nham hiểm:
- Đừng láu cá. Tao không giống Ares. Đừng phỉnh phờ mất công. Chúa tể đang đợi sẵn sàng giao việc trọng đại cho ta.
- Kìa Luke…
- Vĩnh biệt. Thời hoàng kim sắp đến. Chỉ tiếc mày không được thấy nó.
Hắn biến mất vào màn tối.
Bò cạp quăng mình.
Tôi đập nó bằng tay trần và mở nắp kiếm. Bò cạp nhảy lên cao nhưng bị tôi chém làm đôi.
Chưa kịp mừng, tôi nhìn xuống bàn tay sưng tấy. Nước vàng ộc ra, bốc khói. Bò cạp đã chích tôi rồi.
Tai ù đặc như có cối xay bên trong, mắt tôi mờ đi. “Nước. Lúc trước nước chữa lành vết thương cho tôi.”
Tôi lảo đảo xuống suối, nhúng tay xuống nước nhưng không tác dụng. Nọc bò cạp quá độc. Màn đen kéo đến che hai mắt. Tôi cố gượng dậy.
Sáu mươi giây.
Tôi phải về trại. Nếu gục ngã ở đây, xác tôi thành mồi ngon cho yêu quái. Sẽ không ai biết có thảm hoạ này.
Hai chân nặng như chì. Đầu nóng bừng bừng. Trên đường lết về trại, tôi thấy Nữ Thần từ cây đi ra.
Tôi kêu yếu ớt:
- Cứu! Xin hãy cứu tôi…
Hai Nữ Thần Cây xốc nách tôi. Tôi chỉ nhớ họ mang tôi đến bãi trống, nhân viên trại hô hoán, và nhân mã thổi tù và.
Bóng tối chụp xuống.
-0- |
|