IV
Tiếng gõ cửa vang lên dồn dập. Nghĩa vẫn ngủ ngon, đối với nó tiếng gõ cửa kia chẳng hơn gì tiếng vo ve của những con muỗi. Nó đang ở vào độ tuổi ăn ngủ vui chơi và hy vọng. Nhưng nó sắp trở thành một người lính và như thế nghĩa là cuộc đời nó sắp có một bước ngoặt lớn. Nhưng cũng như anh ngày nào, lúc này nó đang tin vào sức mạnh của mình, nó đang mơ ước và hy vọng, đang dư kiến cho tương lai những gì đẹp đẽ và cao thượng nhất. Cầu mong nó gặp may mắn hơn anh trong quãng đời cầm súng nếu như đó là một quãng đời không thể tránh được của mỗi người.
Tiếng gõ cửa lại vang lên dồn dập.
Ai có thể tới vào lúc này? Ai? Ngôi nhà của những chàng trai chưa vợ này có gì hấp dẫn đâu? Những ngày tới lại càng buồn. Những cậu thanh niên, bạn bè của Nghĩa sẽ không đến đây ca hát nữa. Sẽ có những người khác thường lui tới đây với anh, những chàng thương binh hoặc bộ đội đã phục viên, những anh chàng mà bom đạn của Mỹ coi là xương xẩu quá, hoặc có thể có cả những anh chàng may mắn. Có không ít những anh chàng may mắn đâu. Nhưng những anh chàng may mắn ít lui tới đây với anh hơn, họ còn bận bịu với những công việc do những chức vụ và cương vị mới sinh ra. Trong số họ cũng có không ít những người tốt.
Nhưng ai gõ cửa?
- Ai đấy?- anh khẽ hỏi nhưng vẫn nằm trong giường, anh ngỡ rằng mình đang mơ.
- Em đây mà, anh Tình…
Tim anh bỗng đập rộn lên. Anh vội choàng dậy, vội vã mặc quần áo, anh bỗng run lên, không làm sao cài được khuy áo. Tiếng gõ cửa lại vang lên dồn dập.
- Anh Tình…
- Anh ra ngay đây – Giọng anh run rẩy. Nhưng anh làm sao thế này? Đáng lẽ phải đi ra cửa nhưng anh lại bước tới bên bàn thờ mẹ “Mẹ ơi, cô ấy đến đấy, con phải làm gì bây giờ?” “Con hãy ra mở cửa, và hãy yêu thương cô ấy” “Nhưng … nhưng con đã làm được gì mà xứng đáng hưởng tình yêu của cô ây?” “ Đừng có đặt câu hỏi đối với những người yêu thương mình con ạ”
Tiếng gõ cửa lại vang lên. Anh bước tới nắm lấy chốt cửa. Anh đứng bất động một vài giây để tự trấn tĩnh rồi nhẹ nhàng, thận trọn rút then cửa. Khi cánh cửa vừa hé ra , theo bản năng của người lính, anh thận trọng né người qua một bên như để tránh một luồn đạn, một lưỡi dao. Nhưng một cái bóng trắng toát nhanh nhẹn lách vào cùng với một hơi thở nóng hổi dồn dập.Anh ôm choàng lấy cái bóng ấy. Một thân thể nóng hổi, ngát hương “Em, anh đây”. Giọng người con gái thì thào mệt mỏi :”Kìa anh, buông em ra chứ, anh điên à?” “Ừ, anh điên, anh vừa ở bệnh viện tâm thần ra mà” “Nhưn anh khỏi rồi, đúng không?”. “Có thể anh sẽ phát điên bất cứ lúc nào”. “Ứ, không được, kìa nhẹ tay chứ, anh bóp chết em bây giờ!”.
Họ cùng bước ra sân. Ồ, hoá ra trời chưa sáng rõ.
- Em biết anh về à?
- Biết chứ.
- Ai báo tin cho em?
- Không ai báo tin. Em.. nằm mơ. Mà không, rõ ràng em thức dậy rồi. em ngồi dậy hẳn hoi, châm đèn và bỗng nhìn thấy anh. Y như thế này. Em thấy anh đứng ở đầu hè, nhìn ra ngõ và vẫy tay gọi ai đó. Có lẽ, anh cũng nhìn thấy em, phải không?
- Có lẽ, anh khẽ thốt lên.
- Thế là em vội vã chạy đến đây ngay. Em chưa kịp chải đầu, chưa kịp thay quần áo nữa. em nghĩ rằng phải đến nhanh kẻo rồi anh sẽ lại biến đi mất.
Anh ôm chặt cô hơn nữa. Rồi bất ngờ, anh kéo cô xuống ngôi nhà ngang. Cô vừa bối rồi, hãi hùng vừa để mặc cho anh kéo mình đi hệt như cô chỉ là một hạt bụi sắt còn anh thì là một thanh nam châm vậy. nhưng cô thực sự hoảng hốt khi anh đóng chặt cửa lại, cài then kỹ càng và kéo cô tới chiếc phản gỗ.
- Anh…định làm gì thế?
- Anh chỉ… yêu em thôi…! Hiền…! – Vừa thở gấp, vừa kéo cô nằm xuống bên mình.
- Không…anh Tình…chúng mình còn phải cưới nhau đã…
Cô mệt mỏi chống đỡ, giọng cô chơi vơi hụt hẫng nhưng cô vẫn nằm gọn trong vòng tay của người yêu. - Rồi chúng ta sẽ cưới…có sao em? Anh …không thể chờ đợi lâu hơn nữa…Anh yêu em…
- Nhưng…anh đã khỏi hẳn chưa? Em sợ…em sợ …cho con sau này…
Cô thở dốc từng hồi, người cô bỗng nóng ran lên dưới bàn tay vuốt ve của anh. Cô lả đi như vừa đi bộ một chặng đường dài và bây giờ đã tới đích. Bây giờ thì anh sẽ mãi mãi là của em, mãi mãi bên em. Anh đi lâu quá rồi. Đi từ khi em còn nư một con bé con. Ngày ra đi anh chỉ nói với em rằng hãy đợi ngày anh trở về. Và em đã đợi. Vậy thì việc gì em phải đợi lâu hơn nữa? Hơn mười năm chờ đợi chưa đủ sao?. Khi anh bị bệnh, người ta nói rằng anh đã bị điên, mãi mãi không bao giờ trở thành một người bình thường. Nhưng em không tin. Không thể có chuyện vô lý như thế khi mà em đêm nào cũng cầu trời khấn phật cho anh bình yên trở về. Người ta bảo em phải đi đội bát nhang, phải đi cầu đi cúng cho anh gặp may mắn. Tháng nào em cũng đi chùa, chẳng lẽ công lao của em đổ xuống sông, xuống biển hay sao? Cuối cùng thì thần phật cũng công bằng, em không quá mê tín đâu, nhưng em tin rằng phải có một nơi nào đó người ta biết tới lẽ công bằng. Nơi ấy có thể em chưa tới, nhưng bao giờ em cũng ngưỡng vọng, thành kính, vậy thì thật vô lý nếu em không được hạnh phúc.
Họ quyện chặt lấy thân thể nhau, tan hòa trong nhau, không còn biết tới thời gian, trời đất. Hình như mặt trời đã lên ánh nắng ban mai như những ánh mắt tò mò, tinh nghịch chiếu qua khe cửa, chim chóc đang cãi nhau chí chóe ngoài vườn.
- Anh…em phải về thôi. Muộn quá rồi.
- Không. Anh không cho em đi đâu cả buổi sáng nay cả - Anh quả quyết trả lời và lại ôm chặt lấy cô.
- Trời ơi! Không thể được đâu. Cả nhà sẽ nháo nhác lên vì không thấy em đâu cả.
- Anh sẽ bảo Nghĩa sang nói với gia đình rằng em đang ở đây.
Cô vùng dậy, sững sờ nhìn anh:
- Anh là sao thế? Anh không biết rằng như thế có khác nào…[/p
- Không sao cả đâu. Không ai dám làm gì em đâu.
- Anh Tình, - cô bỗng gục đầu vào ngực anh khóc rấm rứt.- Anh cũng biết rằng em yêu anh bao nhiêu chứ? Nhưng…chúng ta phải cưới đã…Sau đó… anh có thể nhốt em trong buồng cả tháng cũng không sao. Nhưng.. bây giờ phải cho em về…
Giọng năn nỉ tội nghiệp của Hiền, khiến anh không thể không nao núng. Anh khẽ thở dài, nới vòng tay đang ghì xiết thân hình người yêu.
- Thôi được…em muốn về thì…anh cũng không giữ nữa. Nhưng …cái ông trạm phó trạm máy kéo sẽ cản trở chúng ta đây.
- Kệ anh ấy! Anh ấy chẳng làm gì được chúng mình đâu.
- Thế còn bố mẹ em. Chắc gì bố mẹ em đồng ý cho em lấy một… một thằng điên.
- Không ai ngăn cản được em…- cô nói giọng kiên quyết, rắn rỏi.
- Nhưng nếu…
- Nếu gì? Nếu cả nhà chống lại em thì em sẽ mặc kệ họ. Em đã từng là đứa con ngoan từng ấy năm rồi. Bây giờ em phải có quyền sống cho bản thân mình chứ, phải không? Nếu cha mẹ không tổ chức lễ cưới thì…em sẽ..cứ đến đây ở với anh…
- Ôi em! Vậy mà anh cứ…lo ngại đủ thứ.
- Anh đừng lo sợ gì hết. Bộ đội sao mà nhát!
Cô lườm anh rồi kiên quyết đứng dậy, bới lại tóc, vuốt lại quần áo cho phẳng phiu rồi quay lại nhìn anh chờ đợi. Anh bước tới ôm chầm lấy cô mà hôn một chập rồi mới buông cô ra và đi mở cửa.
Một ngày mới đã bắt đầu. Ngày đẹp nhất của cuộc đời anh.
Hết chương ba. |