|
Không ngờ ba ngày sau, khi cô tới bệnh viện kiểm tra lại thì thấy ở bên kia, Đàm Mộ Văn vẻ mặt kích động nói với Quý Hàm điều gì đó. Quý Hàm vẫn cau mày không nói lời nào. Trầm Khánh Khánh đến gần mới nghe được rõ hơn một chút. Cái gì mà người anh thích có phải là Trầm Khánh Khánh, cô ấy không phải như anh thấy, cô ấy trước nay luôn giả tạo, mọi người trong lớp đều biết cô ấy rất có tâm kế…
Trầm Khánh Khánh không ngừng cười lạnh, nếu nói đến tâm kế Đàm Mộ Văn cũng không kém hơn cô, cô coi trọng Quý Hàm cũng là thật lòng hơn ấy chứ!
Khi Trầm Khánh Khánh nghe đầy lỗ tai, bỗng đứng ra. Đàm Mộ Văn đưa lưng về phía cô nên không thấy được, chỉ chốc lát Quý Hàm cũng nhìn thấy cô, lúc này Đàm Mộ Văn còn ở đó nói không ngừng, Quý Hàm cũng không phản bác.
Thời khắc nước mắt cô rơi cũng không biết là thật hay giả, cho dù thế nào cũng là đang chảy xuống, chắc hẳn là điềm đạm đáng yêu. Vì khi chia tay Quý Hàm đã nói, nhất định anh đã bị đôi mắt ngấn lệ làm cho mù quáng.
Lúc ấy Trầm Khánh Khánh không nói hai lời quay đầu bước đi. Cô đi không nhanh, nhưng bước rất dài, bộ dáng giống như thở gấp.
Cô thầm đếm một, hai, ba…sao còn không đuổi theo? Đợi một hồi, vẫn không nghe thấy động tĩnh gì.
Ngay khi cô nghĩ Quý Hàm sẽ không chạy tới, phía sau truyền đến tiếng bước chân chạy chậm.
Quý Hàm dừng lại trước mặt cô, nhìn cô, nhưng lại không nói lời nào.
Cô vẫn ngấn hai hàng lệ, ánh mắt nhìn anh còn mang theo chút tội nghiệp.
Tính tình cô vốn bướng bỉnh, vẫn tiếp tục đi về phía trước.
Quý Hàm liền ngăn lại trước mặt cô không cho đi.
Cô giương mắt nhìn anh, sắc mặt của anh hơi khẩn trương, thấy Trầm Khánh Khánh trừng mình, lại không biết mở miệng như thế nào, để mặc cô trừng.
Hai người trừng mắt nhìn nhau một hồi lâu, rốt cuộc Trầm Khánh Khánh không nhịn được, cúi đầu nhìn cánh tay anh, sau đó đột nhiên ôm lấy.
Quý Hàm sửng sốt, Trầm Khánh Khánh nắm tay anh không buông, hơi cố chấp nhìn anh.
“Anh biết điều này có nghĩa gì không?” Cô nâng mắt lên như cũ, hơi hung bạo hỏi anh.
Quý Hàm cúi đầu nhìn hai tay giao nhau, bỗng nở nụ cười: “Anh hiểu.”
Thấy anh cười, trái lại đến Trầm Khánh Khánh sửng sốt: “Anh thật sự hiểu được sao?”
Anh ngẩng đầu, khuôn mặt thanh tú hơi hơi đỏ lên, ánh mắt mang ý cười liếc mắt cũng có thể thấy, nói: “Thực sự hiểu.” Sau đó, giơ hay tay lên, từ từ mở ra, đan vào nhau, nắm chặt.
Mười ngón tay đan vào nhau, nắm chặt.
Không biết vì sao, tỉnh cảm vốn thật lạnh nhạt lại đột nhiên bốn bề sóng dậy. Cũng không biết vì sao, những giọt nước mắt giả vờ giờ đột nhiên lại ào ào chảy thêm lần nữa.
Quý Hàm hết sức bất ngờ, lập tức phản ứng trở lại, nhưng lần tất cả túi trên người cũng không thấy khăn tay. Trầm Khánh Khánh níu áo blouse trắng của anh, tựa đầu vào vai anh, nước mắt thoáng cái làm ướt mảnh áo trắng, cô buồn bực nói: “Vừa rồi em nói với chính mình, nếu… nếu anh không đuổi theo, em cũng sẽ không tha thứ cho anh.”
Quý Hàm ngạc nhiên một chút: “Không tha thứ cho anh điều gì?”
“Không tha thứ, anh chân bước hai thuyền.”
Sau đó, cô nghe được tiếng cười trầm thấp của anh.
Thật lâu sau này, Trầm Khánh Khánh gặp lại Đàm Mộ Văn đã làm nữ phát thanh viên. Đàm Mộ Văn trào phúng nói, Quý Hàm vẫn chưa nhìn rõ bộ mặt thật của cô sao?
Trên mặt Trầm Khánh Khánh đeo kính râm, nhìn qua vân đạm phong khinh. Qua thời gian rất lâu, mới nói một câu.
Ngày trước, tôi – sai – rồi…
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: khụ khụ, đọc chương này có phải có rất nhiều người thích bác sĩ Quý không? Ha ha, không nên nóng vội, không nên nóng vội, nhắc thêm lần nữa , đừng dễ dàng ngắt lời nói ai là nam chính, miễn cho lãng phí tình cảm nha ~~~ còn có quá khứ gì đó sẽ nói rõ hơn một chút.
Thuận tiện giải thích, sinh viên y khoa thực tập đều đi một vòng ở các ngành trong bệnh viện, vậy nên khi Quý Hàm xuất hiện ở khoa chỉnh hình không cần kinh ngạc nha
Cảnh tượng nắm tay kia, tôi đây là nằm mơ thấy, khi mơ thấy có cảm giác rất sung sướng nha, sau khi tỉnh dậy chạy xuống viết đến đây ~~~ viết ra giống giấc mơ như đúc ~ |
|