|
Trầm Khánh Khánh trầm mặc một lát, lọn tóc dài xinh đẹp hạ từ gò má dừng trên vai, vẽ ra nét tĩnh lặng cô đơn.
“Trịnh Thị nói em gặp tình tiết con chim non, phải vậy không?”
Trầm Khánh Khánh nhíu mày, như không biết nên hình dung cảm nhận của bản thân như thế nào: “Anh không thể tưởng tượng được ngày đó Quý Hàm đối xử với em tốt lắm, ngay cả khi em nhớ lại, em cũng từng nghi ngờ phải chăng đó là do tự mình tạo dựng ra, nhưng mọi chuyện đã thật sự xảy ra như vậy. Không phải em lừa anh, bây giờ em không còn tin tình yêu nữa, với thân phận bây giờ, em khó có thể gặp được tình cảm thuần khiết nữa rồi.”
“Nhưng Quý Hàm đã từng cho em tình cảm thuần khiết đó.”
Trầm Khánh Khánh khẽ gật đầu: “Anh ta là người duy nhất thật lòng thật dạ trả giá vì em,” cô cười cười, mang theo mùi hoa tử đinh hương đầy đau khổ, “Thậm chí không cần đền đáp.”
Ted không kìm được phải lắc đầu: “Em thấy em sẽ không gặp được người như vậy nữa? Khánh Khánh, em không thể sống trong quá khứ, thế giới của em càng không thể vì một Quý Hàm mà ngăn cản người khác tới gần. Sao em biết tại cái thế giới này sẽ không có người thầm lặng vì em trả giá tất cả, chỉ hy vọng đơn giản là mong em hạnh phúc?” ? (ôi bạn Ted nói hay quá, Trữ Mạt Ly ơi em cuồng anh mất rồi)
“Em không sống trong quá khứ, mà chấp nhận hiện thực. Trong mắt mọi người em chỉ là một đứa con gái vì đạt mục đích không từ thủ đoạn, thử hỏi có người đàn ông nào dám cưới người vợ như vậy về nhà? Mặt ngoài mời em ăn cơm, họ cũng chỉ gặp dịp thì chơi, trong bụng ai chắc chắn cũng đều đề phòng em lừa mất gia tài bọn họ.” Trầm Khánh Khánh nhún vai như không quan tâm, “Ted, em hiểu rất rõ trong mắt người khác em là dạng diễn viên gì, có được một gia đình, với người khác là chuyện quá bình thường. Nhưng với em mà nói, đó là một yêu cầu xa xỉ.”
Ted nghe xong, suy nghĩ nói: “Vậy em còn yêu Quý Hàm không?” Ted thấy Trầm Khánh Khánh mẫn cảm chau mày, lập tức nói, “Không phải lảng tránh vấn đề này. Nếu em không yêu anh ta, như vậy chuyện Mạt Ly hôm nay làm sẽ trở nên vô nghĩa. Nếu em còn yêu anh ta, chuyện Mạt Ly quyết định mới có chút giá trị.”
“Rốt cuộc Trữ Mạt Ly muốn làm gì?”
Ted còn nói nghiêm túc: “Trước tiên em nên nghiêm túc nghĩ lại vấn đề này.”
Trầm Khánh Khánh day day huyệt thái dương. Cô không muốn tự hỏi chuyện này dù chỉ một chút, hình như vấn đề này đã sớm trở thành cấm kỵ của cô. Chỉ cần tự hỏi, đầu cô lại thấy đau.
Yêu hay không yêu Quý Hàm? Chi bằng nói chỉ cần nghĩ đến chữ yêu duy nhất này của mỉnh, không hiểu sao cô luôn thấy hoảng sợ. Đúng như Ted nói, không biết tự bao giờ cô đã lảng tránh vấn đề này. Dường như vấn đề này sẽ tác động vào từng dây thần kinh trong cơ thể, làm cô tê liệt tất cả các giác quan, trước mắt chỉ có thời khắc tốt đẹp khi ở cùng một chỗ với Quý Hàm.
Dù có thi cử, anh vẫn giúp cô tập nói như trước; ở bên cô ngắm sao băng trong cơn gió tê buốt của tiết đại hàn, cho dù biết bản thân như vậy sẽ bệnh, vẫn không ngừng che tay sưởi ấm giúp cô. Biết cô ở công ty vất vả lại sợ làm tổn thương lòng tự trọng của cô, luôn gạt cô cơm tối là anh ăn thừa nên gói lại, thật ra đều do anh mua đồ về tự mình xuống bếp. Bất luận tóc cô rối tung thế nào, cuối cùng anh vẫn sẽ ôm cô, hôn nhẹ lên gương mặt cô, nói không liên quan, là vàng thì nhất định sẽ phát sáng, em nhất định sẽ thành công. Sinh nhật cô mỗi năm anh đều không sợ mẹ mắng, luôn chọn loại len ấm nhất đan cho cô một đôi găng tay, nói là như vậy thì da cô sẽ không bị nẻ…
Mỗi khi cảnh tượng này hiện lên trước mắt, cô đều bất giác trả lời, đương nhiên là yêu.
Nhưng mà, những chuyện này trong hồi ức đang dần bị sự thật ăn mòn.
Ted tiến đến ngồi xổm xuống trước mặt cô, cầm lấy đôi tay lạnh lẽo của cô: “Khánh Khánh, anh có thể nói với em, Trữ Mạt Ly sẽ làm sáng tỏ quan hệ của hai người trước truyền thông. Em không phải nghệ sĩ theo quy tắc ngầm, em có người chồng em yêu thương, anh ta cũng chỉ yêu mẹ của con anh ta. Hai người không hề liên quan. Sau đó, em có thể hòa thuận với Quý Hàm.” (đáng mừng là anh Trữ Mạt Ly thay đổi trong phút chót haha)
Trong đôi mắt Trầm Khánh Khánh có phần cảm động, trừng lớn mắt. Ngay sau đó cô như chịu đả kích lớn, đứng thẳng lên trên ghế: “Anh nói gì?”
Thế nhưng đại não Trầm Khánh Khánh lập tức phát ra thông tin, Trữ Mạt Ly sẽ vì muốn cô hòa thuận với Quý Hàm, cố tình sáng tỏ sự thật? Không phải cô bụng dạ hẹp hòi, mà là chuyện này không thể xảy ra. Trữ Mạt Ly không phải loại người thích trả giá vì người khác.
“Sao anh ta có thể tự ý quyết định hôn nhân của em chứ? Anh ta không nghĩ tới một đám phóng viên bên ngoài có thể dồn em vào chỗ chết hả?”
Ted nói vô cùng nghiêm túc: “Mạt Ly cho rằng, đây là cách để cứu vãn hình tượng của em, hơn nữa kết quả lại chính là điều em muốn.”
“Không đúng… Không phải” Trầm Khánh Khánh cắn môi bước vội không ngừng, nhưng không thể giải thích chỗ nào không đúng, “Ý anh là, anh ta sẽ giúp em hợp lại với Quý Hàm?”
“Phải.”
Vẻ mặt Trầm Khánh Khánh rất kỳ quái, dáng vẻ một chút cũng không cao hứng: “Em không cần một người cười nhạo hôn nhân của em nhúng tay vào nó. Anh phải ngăn anh ta lại.”
“Không kịp nữa rồi.”
Buổi họp báo đã bắt đầu.
Trữ Mạt Ly đối mặt với ống kính hết sức tự nhiên, lời nói lại cực kỳ nghiêm túc. Đầu tiên anh chỉ ra rất nhiều lời đồn gần đây xâm phạm nghiêm trọng danh dự của anh, có người lại dùng thủ đoạn bẩn thỉu phá hỏng hình tượng của anh và Trầm Khánh Khánh trước mắt công chúng. Lần này anh tuyệt đối sẽ không dễ dàng cho qua, anh sẽ nhờ tới pháp luật, cuối cùng truy cứu tất cả những báo giới phao tin đồn nhảm.
Anh vừa nói xong phía dưới như nổ tung. Bởi họp báo lần này không được đưa ra câu hỏi, vậy nên Trữ Mạt Ly cũng không quan tâm phía dưới đang xôn xao, tiếp tục nói: “Về chuyện của tôi và cô Trầm Khánh Khánh vẫn tồn tại rất nhiều tin đồn. Lần này lại lưu truyền một đoạn clip, là đoạn clip khi quay thử “Tuyệt đại phong trần”, trên mạng đều có những công kích ác ý. Bây giờ tôi cho rằng phải có một lời giải thích hợp lý.”
Bên dưới bỗng lặng ngắt như tờ, chỉ còn giọng nói dễ nghe của anh. Trước màn hình, Trầm Khánh Khánh khẩn trương đến nỗi tim như muốn nhảy ra khỏi họng.
Trữ Mạt Ly gằn từng tiếng, nói rõ ràng: “Tôi và cô Trầm Khánh Khánh ngoại trừ quan hệ công việc, chỉ là quan hệ nam nữ cực kỳ đơn thuần, không đi quá giới hạn. Mặt khác, tôi vẫn đơn phương theo đuổi cô Trầm, hy vọng các vị không phỏng đoán vô căn cứ thêm nữa, cảm ơn.”
Nói xong, Trữ Mạt Ly cũng không nhìn phản ứng phía dưới, đứng lên rời đi. |
|