|
CHƯƠNG 46.2: THÂN THẾ
Ngư Ấu Trần không biết mình đã bất tỉnh bao lâu, chỉ biết lúc tỉnh dậy đã không còn ở phòng mình nữa.
Nói đúng hơn cô đang ở trong lều của quân doanh, ngoại trừ chiếc giường đơn sơ đang nằm, trong lều cũng không bài trí gì nhiều, bên ngoài có tiếng bước chân vọng vào.
Ngư Ấu Trần lập tức ngồi dậy, cô lớn lên trong quân doanh của cha, cho nên tuy rằng chỉ ở trong lều không biết bên ngoài như thế nào, nhưng cô dám chắc đây không phải là quân doanh của cha.
Cô liền nhớ lại chính Vân Khởi đã đánh lén cô, chẳng lẽ cô đang ở quân doanh của Đông Đan ?
Dựa vào kinh nghiệm sống vài năm ở thành Kinh Châu của Vân Khởi, huynh ấy rất quen thuộc với địa hình ở đây, cô tin chắc Vân Khởi có năng lực này.
Chỉ mới vừa nghĩ vậy thôi mà lưng cô đã toát mồ hôi lạnh, cô quả thật rất khinh địch, biết rõ Vân Khởi là gian tế, lại còn vì nể tình đã quen biết nhiều năm không chỉ trị thương dùm huynh ấy, mà còn tin tưởng Vân Khởi nữa. Nhưng lại không ngờ Vân Khởi dám mạo lớn như vậy chỉ để đến bắt cô !
Tốt lắm, thâm tình giữa bọn họ xem như ân đoạn nghĩa tuyệt.
Cô tò mò không hiểu Vân Khởi bắt cô đến đây làm gì ? Uy hiếp cha cô sao ? Hiện giờ chắc cha và Nhị nương đang rất lo lắng cho cô ! Còn Quân Vô Nặc nữa, không biết hắn có tới cứu cô không ? Bọn họ đang nghĩ cách cứu cô phải không?
Nghĩ đến cảnh cả nhà đang loạn lên vì lo lắng cho cô mà Ngư Ấu Trần rất hối hận, trấn an bản thân mình phải thật bình tĩnh nghĩ cách thoát khỏi đây.
Mặc kệ thế nào cô cũng nhất định phải trốn khỏi nơi này !
Đứng dậy bước xuống giường, đang muốn đi xung quanh nghe ngóng tình hình, cô liền nghe tiếng chân đến gần lều, ngay sau đó, rèm cửa bị vén lên, một bóng người cao to đi vào, đó chính là Vân Khởi.
Hai người nhìn nhau, Vân Khởi có chút áy náy, nhưng cố gắng cười nói, “Muội tỉnh rồi à ? Có đói bụng không ? Huynh có kêu người làm chút đồ ăn cho muội. ”
Đây chính là người cô đã từng kính nể, người mà cô hoàn toàn tin tưởng – Vân Khởi, nhưng lúc này đây huynh ấy lại rất xa lạ. Tuy thế, trong lòng Ngư Ấu Trần hiểu rất rõ, cô đang ở địa bàn của Vân Khởi, càng cứng rắn càng có hại cho bản thân mình.
Vì thế, cô kiềm chế lửa giận trong lòng mình, mặt không chút thay đổi nói, “ Huynh có phải nên giải thích với muội ? ”
“ Cứ từ từ đã, chúng ta vừa ăn vừa nói. ” Nói xong, Vân Khởi ra ngoài phân phó vài tiếng, lập tức một bàn đầy thức ăn được dọn lên. Có lẽ do bất tỉnh lâu lắm, cho nên nghe được mùi thơm của đồ ăn, Ngư Ấu Trần mới phát hiện thì ra bụng cô đang sôi sùng sục.
Nếu muốn chạy trốn thì trước tiên phải có sức mới được, nghĩ đến tình cảnh của mình hiệnt ại, cô tin chắc Vân Khởi không dám hạ độc mình, vì vậy không cần chờ Vân Khởi mời mọc, Ngư Ấu Trần liền ngồi vào bàn mà ăn.
Nhìn cô ăn rất ngon miệng, Vân Khởi thoáng thở phào nhẹ nhõm, ngồi xuống đối diện cô. Hắn ngồi một bên múc đồ ăn vào chén cho cô, kêu cô ăn chậm một chút, trong đầu thì suy nghĩ làm sao giải thích với cô.
“ Huynh biết muội đang rất giận huynh, huynh cũng không còn cách nào khác cả. Muội không tin những gì huynh nói, nên huynh chỉ còn cách là mang muội đến Đông Đan, cho muội tận mắt nhìn thấy.”
Hắn ngừng một lúc, sau đó mới nói tiếp, “ Cha của huynh là Thừa An Công – Nam Cung Tự Cẩm cùng ông ngoại của muội là Nam Cung Tuấn Kỳ, hai người đều là hậu duệ của gia tộc Nam Cung. Cho nên, chúng ta đều là người một nhà. ”
“ Muội còn một cô cô, năm đó gặp chuyện không may nên mẹ muội và cô cô phải chia ly, cô cô của muội thì được cứu trở về, mà mẹ muội thì lại bặt vô âm tín. Người con gái đi với huynh mà lúc trước muội gặp chính là con gái của cô cô, tên là Cảnh Dung. ”
Nghe Vân Khởi nói vậy, Ngư Ấu Trần không nhịn được hỏi, “ Nếu huynh nói mẹ muội là con gái của An Công, thì mẹ muội làm sao có thể lấy kẻ thù của mình được ? ”
“ Là vì… Năm đó Nam Cung Tuấn Kỳ bị người ta giá họa, nói ông ấy có ý đồ mưu phản, lúc ấy huynh còn nhỏ, nên cũng không biết mọi việc là như thế nào. Chỉ biết là Hoàng Thượng rất tức giận, muốn xử trảm hết cả nhà muội, ông ngoại muội mới đưa mẹ muội và cô cô trốn đi. Hoàng thượng kế nhiệm lúc sau mới điều tra rõ đây là án oan, nhưng khi đó cũng là năm năm sau rồi. ”
Thấy cô bình tĩnh nghe hắn nói, Vân Khởi cũng yên tâm, “ Muội cứ yên tâm ở lại đây, huynh đã cho người thông báo triều đình rồi, Hoàng Thượng biết muội còn sống, người nhất định sẽ không bạc đãi muội. Ông ngoại muội ở dưới cửu tuyền, biết muội bình an trở về cũng sẽ rất vui mừng. ”
Ngư Ấu Trần vô thức ăn cơm mà trong lòng lại rối như tơ vò. Cô nhớ rõ Nhị nương từng nói, cả nhà ông ngoại cô đều chết do thiên tai, không biết xác ở đâu nên không chôn cất được, chỉ lập một phần mộ ngoài thành Kinh Châu, hàng năm đến bái tế, nhưng chưa từng nói ông ngoại là người Đông Đan.
Cho dù lời Vân Khởi nói là thật, cô cũng là con gái của Ngư Diệu Thiên, sinh ra và lớn lên ở Hạ Thương. Cô phải trở về Hạ Thương !
Nếu mẹ cô và Nhị nương không nhắc gì đến Đông Đan, vậy có nghĩa họ cũng không nghĩ đến việc trở về Đông Đan. Hơn nữa, Hoàng Thượng nước Đông Đan đã giết cả nhà ông ngoại cô, cũng coi như chính là kẻ thù của cô, biết giết lầm người rồi lại đến ban ân, vậy là coi như xong ư ? |
|