|
PART 3
Mariovo - 29/07/2014
Cái không khí của mùa thu thật êm đềm, mọi cảnh vật tĩnh lặng, trầm lắng, gió nhè nhẹ thổi, cái khoảng không nào vẫn như muôn thuở, cùng đôi mắt nào vẫn không đổi thay, vẫn ánh nhìn thật buồn, dõi vào cõi hư vô, để chờ đợi… người về…
Nơi đây trong căn nhà đá của em ngày nào, anh vẫn lặng lẽ đếm từng ngày qua với những tiếc nuối, với đau thương… đã ngàn năm trôi qua như lời anh hứa, nhốt lại mọi thứ, chẳng có tự do dù là trong giấc mộng cùng em ngày nào, lời yêu thương mãi giữ chặt trên môi, không thể nói… em trao cho anh những gì, hai kiếp người vẫn là một tình yêu chân thật… anh trao em những gì… 10 kiếp người cho một ngàn năm… mọi thứ đã thay đổi, cuộc sống với nhịp điệu quay cuồng đến chóng mặt, vậy mà anh vẫn bất động nơi đây…
Chỉ có nhịp đập trái tim lạc điệu mỗi khi nhớ về em… chỉ có hơi thở khiến lòng này nghẹn lại với những gì anh đã làm… đến bao giờ em mới tha thứ… bỏ mặc trách nhiệm, bỏ mặc tình thân để anh chỉ nhận lấy sự cô đơn này… nước trong mắt không thể tuôn rơi nữa, đôi môi chẳng thể thốt lên lời, để không thể gởi đến ai đang phiêu bạt nơi phương trời nào, em không là lãng tử, vậy mà em đi mãi… sao vẫn không quay về bên anh…
--
Violeta bực bội bởi hai tên cao to đi kè kè bên mình, rõ ràng cô có phải là tội phạm đâu, sao lại bị hộ tống canh giữ như thế này, từ lúc cô bị bắt đem đi trong một đêm trời gió, mọi thứ đều dần thay đổi cho cuộc sống bình dị của cô, rõ ràng người không chạm ta, ta cũng chẳng chạm người, rõ ràng cô đã dấu mình trong cái nơi hẻo lánh vậy mà cũng có người tìm đến…
-“ Nhanh lên!”
Sau cái giọng hối thúc lẫn đe dọa nạt nộ là cú đẩy mạnh, khiến cho Violeta té xuống… cô bực bội hơn, đáp trả…
-“ ………”
Để cô nhận lấy cái bạt tai khiến cô đau đến ứa máu…
-“ Tao nói cho mày biết, nếu mày có phản kháng hoặc buông lời chửi rủa một lần nữa là bọn tao nhổ hết răng của mày đấy, đồ phù thủy!”
Violeta bật dậy, cô đưa tay lên chùi vết máu trên miệng, nhìn cái đám bặm trợn không biết lề luật.
-“ Nhìn gì, móc mắt mày bây giờ!”
Tiếng cảnh cáo của bọn hắn chẳng làm cô biết sợ, rồi cô lại bị đẩy té xuống đất, nhưng lần này cô không tự đứng lên nữa, mà cô bị bọn hắn kéo lên rồi lôi đi… cô vùng vẫy…
-“ Buông tao ra, để tao tự đi!”
Bọn chúng cũng buông cô ra, nhưng vẫn đẩy cô lên phía trước, mặt kệ cô có té lên té xuống mấy lần bởi con đường dốc đầy đá, cô nhìn xuống đôi chân trần của mình… bọn hắn sợ cô chạy nên đã lấy mất giày của cô… cô cảm thấy dần như không đi nổi nữa, con đường mòn mọc đầy cỏ dại và chẳng còn mòn khi không ai đi qua nữa, giờ đây bọn người đấy đang cùng cô bước vào, để gì… mở cửa một kho tàng theo truyền thuyết…
Sao có phần cô? Vì chỉ có cô mới có thể đọc được lời nguyền được phong ấn… bọn hắn là một toán người có tổ chức, và theo cô biết trong những ngày qua thì bọn hắn dùng cả đời để đi tìm cái kho báu gì đó, nực cười nhỉ, tên nào cũng to lớn, khỏe mạnh, vậy mà không lo tìm công việc làm ăn đàng hoàng, thế kỷ này là bao nhiêu rồi? Mọi thứ hiện đại đến nỗi mọi con người như dần mất đi cảm tính, vậy mà bọn hắn lại cứ sống trong mộng tưởng, nhưng chẳng hiểu sao cô cũng có chút tò mò, cho cái lời nguyền phong ấn gì đó… bọn chúng đẩy cô vào một cái hang, mà cửa hang chỉ dành cho một người vào…
--
Plamen đưa mắt nhìn vào khoảng tối xung quanh mình, anh không cho thắp đèn để tìm một điều bí mật mà anh dành cả một đời để tìm kiếm… kho báu trong gia phả gia tộc anh, đây… là nơi chốn này, không sai, nhưng có những gì sau bức tường đá trước mặt, nghe tiếng động anh quay lại… toán thuộc hạ của anh vào, đem theo con nhỏ phù thủy mà anh đã cất công tìm kiếm trong vòng 3 năm, chỉ có nó mới có thể đọc được lời chú, giải phong ấn… hiện tại anh không thắc mắc tại sao là nó… anh thấy rõ khi đám thuộc hạ đem cả ánh sáng vào đây, rồi thắp sáng cái hang động này để anh thấy được một con bé xinh xắn té xuống đất bởi đám thuộc hạ cô hồn của anh, bọn chúng lúc nào cũng bặm trợn, hung hăng đối xử với kẻ khác bằng bạo lực.
Violeta thấy rõ bước chân đàn ông trước mặt, cô ngước lên… chỉ thấy một tên cướp thì đúng hơn, hắn cao to, có đôi mắt màu lam với những quầng thâm cho điều gì chẳng biết, hàng ria rậm rạp trên mặt hắn khiến cho hắn trông có vẻ ngầu đời, mái tóc hắn dài được cột lại theo phong cách quý tộc cổ, hắn mặc áo thun len màu đen cùng quần bò, ôm sát thân hình vạm vỡ, cô đứng lên khi bị hai tên kéo dậy, đẩy cô lên trước… cô dừng lại ngẩng nhìn, bức tường bằng đá to lớn trước mặt, đám người sau lưng cô bước đến, thật nhanh bọn hắn dùng cây đập mạnh vào bức tường đá, làm cô ho sặc sụa vì đám bụi như ngàn năm không có ai đụng đến, rồi cái đám bụi đó tan đi để cô thấy rõ hàng chữ cổ khắc trên tường đá, cô nghe cái giọng thật trầm nhưng kiên quyết ra lệnh.
-“ Đọc đi!”
Cô ngẩng nhìn, cái dòng chữ càng lúc như càng hiện rõ trước mắt cô, cô nghe tiếng bước chân nên quay nhìn, bọn người đấy đã lùi lại cách xa cô, như đề phòng chuẩn bị cho những gì sắp xảy ra, những gì sẽ xảy ra nhỉ? Chắc là bọn hắn thường xem phim… và thật, cô cũng muốn biết có gì trong đấy, có phải kho tàng không? Cô nhắm mắt lại… bắt đầu…
Gió đâu đó từ bốn bề nỗi lên, xoáy mạnh trong hang động, như muốn cuốn lấy cô, khiến cô nghe được gió mang theo tiếng khóc nỉ non của ai đó, thanh âm buồn tủi bởi yêu thương chia cắt, tự dưng trái tim cô thấy đau nhói, cô đưa tay đặt lên ngực, khi trái tim cô như muốn đang thoát ra khỏi lồng ngực để bay cùng gió, cô cảm thấy thân thể nhẹ tênh như đang bay vào khoảng không nào đó, tự dưng cô bị kéo lùi lại, cô quay đầu nhìn thì thấy tên mà cô biết là đầu đàn đang giữ lấy cô…
Chỉ thoáng chốc mọi thứ đều tĩnh lặng trở lại như cũ… bức tường đá lớn vẫn không hề suy suyển… cô lại té xuống bởi cái tát tai như trời giáng cùng tiếng chửi rủa.
-“ Con quỷ cái!”
Lại là hai cái tên đó, từ lúc bọn hắn có nhiệm vụ canh giữ cô thì cô toàn bị hai tên đó cho ăn bạt tai, cô uất ức lắm, nhưng chẳng thể làm gì…
-“ Ngài Plamen, tôi có cách làm cho con phù thủy này nghe lời!”
Plamen nhìn qua cô phù thủy, dõng dạc với sự điềm tĩnh.
-“ Cô là Violeta!”
Violeta ngẩng nhìn không né trách, cũng không đáp gì, nghe hắn tiếp:
-“ Tôi nói cho cô biết, sức chịu đựng của tôi có giới hạn!”
Violeta ngước mặt lên cao hơn khi đã bị bàn tay cứng như gọng kìm của hắn giữ chặt lấy cằm cô, đẩy mặt cô lên đối diện, nhìn vào thẳng mắt hắn… bằng lời cảnh cáo hắn tiếp tục:
-“ Lại một lần nữa nào, bằng sự thật đấy!”
Violeta bị hắn đẩy mạnh lên trước, lần này hắn đứng phía sau lưng cô, giữ chặt lấy cô bằng đôi bàn tay bằng thép của hắn, khiến cô không thể từ chối. Sự thật gì? Rõ ràng có sao thì cô đọc thế thôi, mà sao giải thích cho bọn hắn hiểu được. Cô lại bắt đầu, lần này cô mở to mắt để buông từng chữ chính xác khi cái câu đấy cô đã thuộc lòng…
Violeta rụt người lại giật mình theo quán tính khi cô vừa dứt lời là ánh sét trong khoảng không cố định này lóe lên, trong tiếng sấm rền là tiếng thét bởi sự đau đớn như có ai đó xé nát tâm can, bởi một tình yêu không được đáp trả, Violeta đưa hai tay bịt tai, đầu cô nhức nhối, toàn thân nóng rực như có ngọn lửa thiêu cháy, cô sợ hãi hét toáng lên nhưng không thể thoát cái vòng tay của tên đàn ông đứng phía sau cô…
Rồi mọi thứ trước mắt cô lại như cũ, nhưng có một điều không như cũ nữa, đó là tên đàn ông đấy đang nhìn cô với đôi mắt màu đỏ có lửa, hắn cũng đang bóp mạnh cái cằm của cô để cô đối diện với hắn… để cô biết sức chịu đựng của hắn đã không còn, thật nhanh hắn cúi xuống, khiến cô cũng thật nhanh hình dung ra điều gì, cô xoay đầu, đôi môi hắn lướt nhanh qua cái cạnh hàm của cô…
-“ Áh!”
Cô la lên bởi tiếng xé vải, từ đâu đó như không hẹn mà cả đám đàn ông lao vào cô, như thú xâu xé tranh giành miếng mồi nhỏ… trong tích tắc Violeta cảm thấy lạnh toát toàn thân, bởi gió… gió thoắt đến đem theo điều gì đó chớp nhoáng mà cô không thể phân biệt, cô cố mở mắt nhìn… chỉ thấy cái bóng đen mờ ảo lao đi qua những thân hình to lớn… rồi những thân hình vạm vỡ đó ngã xuống, lăn ra đất bất động. Cô lùi lại góc hang, run rẩy bởi thân thể không còn mảnh vải, run rẩy với sự sợ hãi khi thấy một cuộc chiến dù chỉ là như trong cái chớp mắt…
Cả không gian lại tĩnh lặng như tờ, chỉ có tiếng thở cùng nhịp đập trái tim cô, đang đập thình thịch thình thịch… vang lên và dội lại trong hang để cho nó rõ ràng hơn, cô không thể rời mắt khỏi cái bóng đen cao cao đang tiến về phía cô, chẳng lẽ vừa thoát khỏi tay bọn cướp lại lọt vào tay kẻ khát máu sao, chỉ mình hắn có thể hạ gục gần 20 tên đàn ông trong tích tắc, hắn là gì… là gì thì cô sẽ phải biết ngay thôi. Cái bóng đen đó đang từ từ tiến về phía cô… dù là những bước chầm chậm, cô lùi lại… bờ lưng trần của cô chạm vào vách đá nham nhám lạnh toát, cái lạnh đó xâm nhập vào người chạy dọc theo sóng lưng khiến cô rùng mình…
Violeta ngước mặt nhìn… run rẩy… trước mặt cô, thật gần… rất gần… một người đàn ông với gương mặt thật buồn, đôi mắt thật sâu với màu đỏ lấp lánh, làn môi khô khép chặt như chưa từng được mở ra… mái tóc dài màu xám phủ lấy quanh cái khuôn mặt lạnh như tượng đấy, bất giác cô đưa tay lên, như muốn chạm vào… rất muốn được chạm vào… cô nấc lên rồi ngã xuống, mọi thứ trở nên tối đen.
Gabriel đưa tay ra, anh ôm chặt cái thân thể nhỏ bé xoay người lao đi vào bức tường đá trước mặt… em đã về… nhưng anh biết đó là điều em không mong muốn… xin lỗi đã để em chịu sự sỉ nhục này một lần nữa… bởi khi vừa thấy em, anh đã không thể tự chủ…
Gabriel kéo tấm mền bằng lụa phủ lên thân thể Violeta khi anh đã đặt cô lên cái giường ngày nào mà anh đã từng nằm khi mệt mỏi đuối sức… em hãy nghỉ ngơi, giờ đây anh sẽ trả lại cho em những ngày mà em đã yêu thương anh… để em có thể tìm lại ký ức, bởi đối với em, anh chẳng có cái gì để lại thật ấn tượng… như em đã để lại trong lòng anh.
Gabriel quay đi… anh lướt nhanh trên hành làng sâu hun hút đến quen thuộc… an lòng khi bắt đầu từ giây phút này anh đã tìm lại được yêu thương cho một ngàn năm trôi qua…
--
Violeta chẳng biết phải đối diện thế nào cho từng ngày trôi qua, chiếc giường này là ngục tù giam lấy cô, căn phòng nhỏ bé nhưng thật ấm áp mà cô muốn một lần ngồi dậy dạo bước quanh quẩn cũng không thể, đôi mắt này muốn mở ra để đón nhận những sự thật, mọi thứ đều hiện hữu trong từng ngày qua, nhưng cô không tài nào biết bao lâu rồi… cứ phải bất động như tàn phế… bởi sợ hãi, yếu đuối, mệt mỏi để không dám đối diện… chưa từng bao giờ cô phải dấu mình đi từ chối sự thật đang hiện hữu…
Gabriel hằng ngày vẫn chăm sóc cho Violeta trong sự thinh lặng của mình, được nhìn ngắm em như thế này trong bao ngày qua nhưng sao anh lại chưa thỏa lòng, người con gái của hiện đại, không xinh đẹp cầu kỳ, chỉ có sự giản dị trong từng nét thơ ngây đến trong trắng, từ gương mặt này chỉ toát ra sự gần gũi, để anh chưa từng chạm vào em thì anh cũng nhận biết thế nào ra ấm áp…
Gabriel đưa tay ra, anh run rẩy chạm vào gương mặt nhỏ… bởi giờ đây anh làm gì còn bàn tay mềm ấm nữa, nhưng đường gân guốc cùng cái móng dài có thể làm gương mặt em tổn thương, nhưng anh vẫn muốn chạm vào…
Violeta nén lại hơi thở, cố gắng kìm chế giữ bình tĩnh, mặc dù nhắm mắt nhưng cô vẫn có thể nhận biết cái bàn tay với những ngón tay thật nhám đang chạm vào khuôn mặt cô, rồi cái bàn tay đó sẽ chạm vào nơi đâu của cô nữa, nhận lấy những cái móng dài khiến cô gần như không thể thở, cái hình ảnh mà cô đã từng thấy hiện về trong ký ức… bóng đen mờ ảo lao đi với những thân hình vạm vỡ ngã ra đất bất động đủ để cô thấy dấu cào ở cổ túa máu… giờ đây cái bàn tay với móng vuốt đấy đang dần di chuyển xuống cái cổ cô… không… cô bật dậy hét lớn.
-“ Áh…………………”
Gabriel cũng phải giật mình bởi sự phản kháng của Violeta, anh ngã bật ra sau khi không đề phòng, rồi chỉ để nằm ở giường khi thấy một cô bé nhỏ nhắn chạy vòng quanh phòng như bị trúng phải bùa chú, không thể dừng bước chân của mình, dù chỉ là những bước chân quanh quẩn cùng tiếng hét lên, cái thanh âm thật dài hơi, anh xoay người co tay, nằm gác đầu lên… em điên à… anh muốn cười cho cái hình ảnh này…
Violeta khựng lại, cô quay phắt nhìn, thì chỉ thấy một cái dáng điệu thật gợi cảm trên giường, người đàn ông với bộ trang phục đen bằng lụa có những đường thêu chỉ bạc với những hoa văn tinh tế, lấp lánh ánh sáng xanh bởi những viên Amerald, nơi đó lại ánh lên sắc kim loại Gold dành cho thân phận quyền quý, mái tóc dài màu xám trắng rủ xuống, trải dài trên tấm grap giường màu trắng như những ngọn khói màu lam trong buổi chiều hoàng hôn êm đềm, đôi mắt sâu có màu đỏ lấp lánh với cái nhìn như xuyên suốt mọi vật, sóng mũi cao, đôi môi hình trái tim, trên gương mặt với làn da mịn màng, tất cả đều chứa đựng yêu thương, và chỉ có yêu thương … khiến cô vô thức bước tới, bởi cô biết rõ mình đang bị ánh mắt đấy, nhân dáng đấy gọi mời…
Gabriel đưa tay ra khi thấy Violeta đang trao cho anh ánh mắt đắm đuối… rõ ràng nàng không còn nhớ, nhưng nàng vẫn say đắm trước ta đúng không…
Violeta khựng bước, cô rùng mình như vừa thoát khỏi cơn mê… của người đàn ông trước mặt, đang quyến rũ cô, cô lẩm bẩm lời kinh giữ mình bởi cô thấy cái bàn tay đấy cùng những móng vuốt nhọn hoắc đang đưa ra, như muốn chạm vào cô, quyết chạm vào cô…
Gabriel khựng lại, anh đã thấy Violet nhận ra những gì khác lạ từ anh, anh vẫn để tay giữa khoảng không chơi vơi, vẫn ánh nhìn thật sâu cùng những nỗi mong nhớ trao cho cô, chờ đợi như ngàn năm qua anh đã chờ đợi, cái bàn tay ai nhỏ nhắn nắm lấy… nhưng không, mọi thứ như ngừng lại, không thể tiếp diễn, chỉ có ánh mắt với chút sợ hãi, chút kinh tởm trao cho anh.
Gabriel nắm chặt bàn tay lại, như cố giữ dù chẳng có gì trong tay, để cái móng vuốt nhọn hoắc đó đâm vào lòng bàn tay anh, để anh biết mình là ai… anh bật dậy lao nhanh đi, xuyên qua bức tường của căn phòng bằng năng lực của riêng bản thân mình, mặc kệ em đã thấy gì, vì anh không muốn dấu diếm em mọi thứ…
Violeta run rẩy, cô bước tới từng bước loạng choạng nhìn vào bức tường của cái phòng này, rõ ràng mình vừa thấy hắn xuyên được qua mọi thứ… hắn là ma à… cô hét toáng lên và chỉ biết theo quán tính tông cửa chạy thục mạng ra ngoài… ngoài đâu thì cô chẳng biết, chỉ thấy có đường thì cô chạy đi mà thôi…
Gabriel lao tới giữ Violeta lại khi cô đã đi đúng con đường rời xa nơi đây, sao mọi thứ đang xảy ra chỉ cho anh cái cảm giác em muốn rời xa thế này, có thể nói không ai vào được đây, để biết cái đường đi nước bước quanh co trong cái hang động này, khi anh trở về đây cũng phải mất cả tháng trời mới biết rõ, nhưng giờ đây… em chỉ có lần đầu cho kiếp này nhưng lại có thể chạy băng băng qua những con đường ngoằn nghèo được sắp đặt theo một trận thế, tránh hết mọi cạm bẫy mà ngày xa xưa đó em đã tạo nên, để giữ mình lại ư… ừ, là thế… em vẫn hiểu rõ nơi đây, nhà em, để em không thèm ở nữa, ở cùng anh… để em trốn chạy khỏi anh… một con người thành sói sống đến ngàn năm.
Violeta phản ứng mạnh mẽ khi cái vòng tay của một tên người không ra người, thú không ra thú đang ôm chặt lấy cô, cô đưa tay lên, thật nhanh giáng xuống… để cô thấy… cái gương mặt tuyệt đẹp đấy đang đỏ lên.
Gabriel vội buông tay khi vừa nhận lấy cái tát tai như trời giáng của Violeta khiến anh như tỉnh hẳn, nhưng sau cái sự tỉnh đấy anh liền chìm trong đau thương, trái tim anh nhói lên, bởi Violeta đang trả cho anh sự phản kháng mạnh mẽ từ chối… để anh không thể cản khi thấy em lao vào bức tường đá… cửa nhà của anh mà không ai có thể xâm phạm…
Violeta dù gì cũng là một phù thủy, trong thời hiện đại này, cái thứ mà cô có được gọi là tâm linh… không nhiều, nhưng cũng không ít, để cô cảm nhận được đó là cánh cửa ngục tù nhốt cô bao ngày qua… để cô cắm đầu lao vào, để giống hắn, có thể xuyên qua cho một cuộc trốn chạy, hắn muốn gì ở cô, thì cô không thể biết, và cô chẳng muốn biết… cô khụy gối rồi té ụp mặt xuống đất bởi mình đã vừa xuyên qua được bức tường đá… cô ngoái đầu lại, vẫn là bức tường đá sừng sững với dòng chữ cổ mà bọn người hung hăng gọi là bùa chú phong ấn… chưa kịp định hình, thì cô bị ai đó lôi dậy, cô ngẩng nhìn… là tên cướp đầu đàn hôm trước… thật nhanh hắn vòng cánh tay như thép qua cổ cô, lôi cô vào lòng hắn giữ chặt, cô chỉ kịp nhận biết nơi thái dương cô, một vật lạnh ngắt chạm vào mà ta thường gọi là nòng súng…
Gabriel khựng bước khi anh cũng vừa xuyên qua bức tường đá, anh thấy tên đàn ông trong toán người hôm nọ đang giữ lấy Violeta, và anh biết hắn đang uy hiếp anh… anh bước đến chầm chậm, thản nhiên tỏ rõ thái độ không hề lo lắng…
Violeta thấy người đàn ông trước mặt mà cô vẫn chưa biết là gì đang tiến lại gần cô, chỉ có khuôn mặt lạnh như băng, đôi mắt màu đỏ càng lúc càng sâu, rồi dần biến chuyển thành những tia lửa…
Plamen phục kích nơi đây đã lâu, sau khi tỉnh dậy, anh thấy thuộc hạ cũng mình chết hết không còn một ai, nghỉ ngơi cho vết thương không hề nhẹ, nhưng giờ đây anh bất chấp mọi thứ khi đã hình dung ra gì, cuốn gia phả của nhà anh có nói rõ ràng, canh giữ kho báu là một con sói, và giờ đây con sói đấy đang tiến về phía anh, một con ma sói trong lốt con người.
Mặc dù anh đã nắm được trong tay cái con người mà con sói đấy đã ôm trong lòng với giọt nước mắt, hắn thích cô ta, không… hắn yêu cô ta, ngay từ cái nhìn đầu tiên hay là gì anh không cần biết, chỉ biết lúc đấy, khi anh bị thương ngã xuống thì anh thấy hắn đã rơi nước mắt khi ôm cô ta thật chặt vào lòng… thứ tình cảm của một con người trên thân thể hắn, nữa người nữa sói… để anh biết rõ trái tim của hắn chính xác vẫn là của con người, để anh tính toán mọi thứ để diệt trừ, sau bức tường đá anh tin chắc là một gia sản không lổ đang đợi anh hưởng bởi anh có quyền hưởng từ đời nào rồi…
Gabriel dừng bước, anh dỏng dạc…
-“ Buông cô ấy ra!”
Plamen nghe câu đấy thì anh biết chắc mọi tính toán của anh đều đúng như anh định liệu.
-“ Ta không cần nói nhiều với ngươi, ngươi biết rõ ta đến đây là vì gì?”
Gabriel nhận lấy lời trao đổi, anh khẽ mím môi rồi cũng buông lời thản nhiên.
-“ Ngươi lấy tư cách gì để nhận được mọi thứ từ ta!”
-“ Tư cách của dòng dõi Ivan Vladislav.”
Gabriel khẽ lùi lại một bước, nhưng liền sau đó anh phóng tới.
Plamen đã chuẩn bị sẳn sàng khi thấy tên người sói phóng tới, anh chuyển nòng súng, bóp cò…
Violeta chỉ nghe được tiếng xé gió bên tai khi cô bị đẩy chúi tới trước, té xuống…
Gabriel khựng bước rồi khụy xuống khi anh đã trúng phải viên đạn… bạc…
Violeta ngẩng nhìn, trước mặt cô, ai đó cũng đang ngã xuống, đưa tay vịn ngực… cô thét lên khi thấy viên đạn thứ hai được găm đúng vào trán của người đàn ông đó… người đàn ông với gương mặt lạnh như băng, đôi mắt có lửa giờ đang chuyển thành màu tối đen như vực thẳm, rồi trong vắt như gương, để cô thấy rõ hình dáng cô trong đấy…
Gabriel không thể lường trước mọi thứ, anh chỉ biết nhận lấy những gì mình đang được nhận từ cái tên xưng danh là con cháu của Ivan Vladislav, trái tim như dần đập chậm lại, hơi thở anh ngắt quãng khiến anh choáng váng không thể nhận biết rõ nữa, những hình ảnh trong ký ức bên Violeta như đang dần được xóa đi, biến mất trong tâm tư anh vĩnh viễn… không thể… anh hét lớn khi thấy viến đạn thứ ba bay ra…
Violeta giơ tay lên, cô vội niệm thần chú, nhưng không thể cản lại được viên đạn thứ ba đang bay tới, không kịp suy nghĩ cô phóng mình lên đỡ lấy… cảm nhận cái viên đạn găm mạnh vào trái tim cô, nó khiến trái tim cô kích động, rồi chợt tuôn trào những cảm xúc, tích tắc mọi thứ chợt ùa về… ôm chặt lấy đầu, cô vô thức hét lên…
-“ Gabriel…”
Gabriel lao tới, đỡ lấy cái thân thể nhỏ bé đó đang bay giữa khoảng không rộng lớn…
-“ Ta đây!”
Violeta nép mình trong vòng tay mạnh mẽ nhưng lại ấm áp, cô đưa tay lên, giờ đây cô không biết sợ nữa, nhưng đó là phút giây muộn màng, cô biết, cô hiểu… cô mấp máy môi bởi cái hơi tàn còn sót lại…
-“ Em đã về…”
-“ Ừh… anh biết…”
-“ Rồi em lại phải đi…”
-“ Anh biết…”
-“ Em không muốn…”
-“ Anh cũng thế… em cho anh bao nhiêu năm nữa để chứng minh tình yêu của anh dành cho em…”
Violeta gượng cười…
-“ Không… em chỉ muốn hiện tại, không màng đến tương lai… nhưng em không thể…”
-“ Tại sao giữa chúng ta chỉ có không thể thế này…”
-“ Em chỉ mong một điều…”
-“ Anh biết…”
Violeta gượng cười…
-“ Em đang nghe…”
Gabriel đưa bàn tay có móng vuốt của mình lên, chạm vào khuôn mặt xinh xắn, lau đi dòng lệ đang tuôn trào… buông lời trầm ấm…
-“ Anh yêu em…”
Violeta cũng đưa tay lên, rồi cô mỉm cười đáp lại:
-“ Em cũng yêu anh…”
Cô nắm lấy bàn tay của Gabriel đặt lên ngực mình, nơi có trái tim mất dần nhịp đập yêu thương…
-“ Dù nó không còn đập thì nó vẫn lưu giữ hình dáng anh…”
Gabriel run rẩy…
-“ Ừh…”
Plamen lao tới, giờ là lúc anh diệt trừ mối nguy hiểm, anh giơ cao ngọn giáo đâm xuống…
-“ Áh………………”
Gabriel hét lớn ngẩng lên, chỉ để nhận lấy ngọn giáo đâm thẳng vào trái tim anh, anh buông Violeta ra, đặt cô xuống đất… bước chập choạng tiến lên… rõ ràng ta đã nhường bước bởi tính đi tính lại ngươi cũng thuộc hàng dòng dõi con cháu ta, nhưng ngươi thật quá lắm, như ông cha ngươi đã từng hại ta, ngươi biết gì về cái ngày ấy, ngươi có tư cách gì để hưởng mọi thứ từ ta… Gabriel hét lớn… biến đổi…
Violeta cố mở to đôi mắt… trước mắt cô là những hình ảnh chập chờn thoát ẩn thoắt hiện cũng đủ để cô thấy, một con sói màu xám to lớn đang gào lên với sự giận dữ xông tới… trong thoáng chốc cô thấy tên cướp Plamen ngã xuống chết tươi cũng bởi do cái móng vuốt, mà lúc nãy đã chạm vào cô… cô được nhấc bổng lên, trong lòng con sói to lớn đó, con sói lao đi… giữa đêm có trăng sáng cùng tiếng hú thê lương… cô vòng tay ôm chặt lấy, không vì sợ bị đánh rơi, cũng không vì sợ bất cứ điều gì, mà là vì không muốn rời khỏi… mà thôi…
Gabriel đặt Violeta xuống, đỉnh đồi ngày nào, ngày mà anh đã nguyền dành một ngàn năm để thương nhớ Violeta… từng giọt nước trong mắt anh rơi xuống… anh run rẩy không muốn buông lời biệt ly… tại sao anh cứ phải chịu cái cảnh này…
-“ Violeta, mở mắt ra nào, đêm nay trăng đẹp lắm!”
Violeta mở mắt cố gượng cười…
-“ Nhưng em không còn thời gian…”
-“ Thời gian sẽ vẫn còn mãi, vũ trụ bao la rộng lớn vẫn không đổi thay, mai này anh sẽ không chờ em trở về một lần nữa, anh sẽ tìm em, giữa không gian rộng lớn để anh được giữ em thật chặt trong vòng tay của mình… một lần cuối cùng trao đi chân tình cho em, để giữa chúng ta sẽ không còn khoảng cách, không còn cái ngàn năm sau nào nữa… chỉ được có cùng bên nhau hưởng hạnh phúc bất diệt…”
Violeta gật đầu… cô dõi mắt lên ánh trăng sáng, đã được nghe từ anh lời tỏ tình dịu dàng ấm áp, cô cảm nhận được trái tim mình dừng lại… không đập nữa nhưng cô vẫn thấy rõ gương mặt sáng của ai đó như ánh dương soi rọi, ánh mắt, sóng mũi, bờ môi đều khắc ghi vào tâm khảm… để mai này ta còn tìm thấy nhau…
Gabriel cúi xuống, anh đưa tay lên, chạm vào đôi mắt không còn linh động… giữ lại hình ảnh anh, em nhé…
Gió đêm thổi qua tai, ánh trăng sáng soi rõ một khoảng trời… soi rõ người đàn ông đang ôm chặt lấy người con gái nhỏ bé trong lòng, gương mặt lạnh như băng vậy mà có hai hàng lệ tuôn trào, khiến cho gương mặt đấy lấp lánh, đẹp tuyệt vời với những xúc cảm đau thương… lặng lẽ trong gió, trong trăng, một mình nếm trãi một lần nữa sự thương nhớ, sẽ tìm kiếm cho thời gian lại trôi qua…
--
Sofia - 9/9/2114
Như muôn thuở Gabriel ngồi trên đỉnh tháp cao nhất, tắm mình dưới ánh trăng sáng vằng vặc, bao nhiêu trăng rồi anh chẳng biết nữa, chỉ biết mọi thứ trôi quá nhanh đến chóng mặt, mỗi lần mệt mỏi anh dừng lại, nghỉ đôi chút rồi lại tiếp tục lên đường, trăng nơi đâu là đẹp nhất? Anh có thể trả lời, là trăng trong mắt em… Violeta, giờ em lại phiêu bạt nơi phương nào, có còn nhớ đến lời đã hứa với anh, tự dưng anh lại nghĩ, có khi nào ta cùng chơi trò đuổi bắt, mãi mãi cứ phải tìm nhau nhưng lại không thể thấy nhau…
Phía bên dưới trong những con hẻm nhỏ ngoằn nghoèo tối tăm mà không có thứ ánh sáng nào có thể soi rọi đến, một bóng dáng nhỏ bé với bước chân thoăn thoắt… trốn chạy… Violeta dùng hết sức mình, cái hơi thở này, cuộc sống này được tạo nên chỉ để mãi dong ruổi… Trốn tránh… cái thân phận thật sự của mình. Tìm kiếm… cái nhân dáng của người mình yêu… Gabriel, anh giờ đang phương nào… sao anh không như ngày ấy, yên một chổ chờ đợi em về có tốt hơn không… chỉ có cảm giác chúng ta đang chơi trò đuổi bắt, em không giỏi nên không thể tìm kiếm anh… trăng đêm nay đẹp lắm… chưa từng có một lần nữa tìm về cái cảm giác ngàn xưa… ngày mà em còn là con nô bần cùng, dám yêu thiếu chủ quý tộc cao sang, ngày mà chúng ta không được quyền bên nhau cho những đạo lý khắc khe, giờ đây thì sao, hiện đại quá cũng không thể làm được gì…
Violeta ngẩng nhìn… trái tim cô rung lên… trên cao xa tít kia nhưng cũng đủ để cô thấy… Gabriel…
-“ Bắt sống con phù thủy đó, chủ nhân đã ra lệnh như thế!”
Giọng ai đó vang lên đầu con hẻm nhỏ để Violeta hiểu được mọi thứ đang xảy ra cho mình…
Gabriel khẽ giật mình, anh dời mắt khỏi trăng khi nghe được cái thanh âm giận dữ của ai đó, để khẳng định cho anh biết đang xảy ra chuyện gì, anh nhìn xuống, tìm kiếm… chỉ thấy cái gương mặt nhỏ nhắn không xinh đẹp tuyệt trần để mọi người phải nhìn ngắm, chỉ có sự dịu dàng trên gương mặt hiền hậu, đôi mắt đen long lanh đang trao cho anh sự chờ đợi… Gabriel lao mình xuống…
Violeta không thể dời mắt bởi cái nhân dáng quen thuộc, trong bộ đồ màu đen, lấp lánh ánh bạc vàng cùng màu xanh của đá Amerald, mái tóc dài màu xám bay lên trong gió để lộ gương mặt sáng như vầng thái dương, đôi mắt giờ đây chỉ có màu đen tuyền long lanh thật sâu chất chứa toàn sự yêu thương đang trao cho cô, đôi môi hình trái tim khẽ mở ra… nụ cười dịu dàng mang ánh sáng huyền hoặc như trăng, lành lạnh ấm ấm… của người đàn ông mà cô luôn đi kiếm tìm, người đàn ông mà cô yêu thương… cô buộc miệng…
-“ Gabriel…”
Gabriel đứng lặng trước Violeta… anh không nghĩ là mình lại gặp nhau như thế này, em lại trốn chạy ai đó, cho anh biết nào, bắt đầu từ giây phút này em hãy ở bên anh, để anh có thể bảo vệ em khỏi phải tổn thương vì bất cứ một điều gì…
-“ Violeta…”
Gabriel đưa tay ra, ôm Violeta thật chặt trong lòng, anh xoay người, trong thoáng chốc hai cái bóng đen lao đi trong gió mang theo cái thanh âm cùng những bước chân vội vã đuổi theo phía sau…
-“ Bắt lấy nó…………”
--
Mắt đối mắt… tiếng cười nhỏ vang lên, hòa cùng thanh âm của gió, dưới ánh sáng xanh huyền bí của trăng… đỉnh đồi ngày nào…
-“ Người muốn gì? Gabriel!?”
-“ Ta muốn có em, Violeta!”
-“ Người nghĩ bây giờ là thời cuộc gì chứ?”
-“ Thời cuộc gì thì ta vẫn có thể làm chủ!”
-“ Cho cả ngàn năm về sau sao?”
-“ Không… hiện tại thôi cũng là đủ rồi!”
Gabriel lặng nhìn người con gái trước mặt mà anh đang giữ trong vòng tay, anh mỉm cười cúi xuống… từ từ chạm môi mình vào môi người con gái mà đến ngàn năm anh mới có thể trao đi yêu thương từ con tim chân thật…
Violeta ngước lên đón nhận, giờ đây cô đã có đủ tự tin đón nhận cái tình yêu chân thật từ người đàn ông cao quý mà cô đã từng dám yêu thương.
Hai bóng đen lại lao đi giữa không gian rộng lớn…
-“ Chúng ta về nhà nào?”
-“ Em bảo anh về sống trong hang động với em đó à?”
-“ Ở đó an toàn mà!”
-“ Anh có chổ tốt hơn đấy!”
-“ Vậy ư, là nơi nào?”
-“ Vũ trụ này, mọi nơi trên thế gian!”
-“ Anh bảo em đi bụi cùng anh à?”
-“ Ừh…”
-“ Kho báu của anh đâu?”
-“ Anh nào có kho báu!”
-“ Vậy sao em cứ phải bị chúng đuổi bắt thế?”
-“ Anh tung tin đồn để có người tìm em phụ anh đó mà!”
Tiếng hét lên:
-“ Gabriel…”
Giọng thản nhiên đáp lại.
-“ Anh đây!”
Vẫn giọng không hài lòng:
-“ Vậy anh bảo em theo anh làm gì?”
Giọng trầm ấm vang lên.
-“ Vì… em yêu anh…”
-“ Ừh… vì em yêu anh…”
-“ Anh cũng yêu em…”
Trong cái gọi là xã hội hiện đại, không có gì mà không thể xảy ra… Vậy có một ngàn năm sau nữa không… Mối tình này sẽ như thế nào… thì chỉ có họ mới biết.
04 – 09 – 2014
|
|