|
END
04:00 AM, Ngày 25 Tháng 12 Năm 2008
LuHan ngồi ở giường sắt quen thuộc, cậu thinh lặng như bao năm qua, chỉ để nghe tiếng nói trầm trầm lúc nào cũng vang lên bên cạnh…
-“ Anh à, em đã sắp xếp xong mọi thứ rồi, còn gì anh muốn đem đi không?”
LuHan nhận lấy hai bàn tay nắm vào tay anh, bàn tay đó không được mềm mại như tay mình, lại khẽ run rẩy cho giờ phút chia xa, không có tiếng nói nào nữa, LuHan khẽ nghiêng đầu để tìm được giọng nói mà anh cho rằng rất ấm áp… Rồi…
-“ Anh cẩn thận…”
Giọng ấm áp đấy nghẹn lại…
-“ Em đã dặn dò anh Kris rồi… em… không thể đi cùng anh…?”
LuHan chuyển tay, anh đưa ra, chạm vào khuôn mặt mà mình chưa từng được nhìn thấy bằng đôi mắt của mình, chỉ là những hình dung từ bàn tay mình mà được nhận thức…
-“ Dĩ nhiên rồi, cậu chưa đủ tuổi rời đây mà, bên ngoài nhiều sóng gió, anh biết cậu lo cho anh rất nhiều…”
LuHan chỉ có thể nói đến đó, trái tim anh đang se thắt lại, cái giờ chia biệt cho mỗi con người đều phải có trong đời… LuHan nhận lấy cái đầu ngã vào đùi anh, để anh đưa tay lùa vào mái tóc mềm đó… lại nghe:
-“ Chẳng hiểu sao em không yên lòng, chúng ta ở bên nhau 8 năm rồi, khoảng thời gian đó không thể nói là ít để mau phai nhạt!”
LuHan hạ giọng:
-“ Là tạm chia xa thôi mà!”
-“ Em không biết, chỉ là em có dự cảm, khi anh rời đây, tức là em mất anh vĩnh viễn…”
-“ Khờ quá, mai mốt cậu trưởng thành, cậu rời khỏi đây, anh đón cậu bên ngoài kia!”
-“ Anh và anh Kris về Bắc Kinh, nơi đó là đâu em đâu biết!”
-“ Ở đây cậu còn có Tao mà!”
-“ Anh Tao cũng rời khỏi đây trước em, mấy người bỏ em lại, em không thể tìm mấy người!"
LuHan nghe cái giọng lên, đầy giận dỗi, rồi anh cảm nhận sự đụng chạm nhẹ nơi đùi mình, anh đưa tay mò mẫm, bàn tay anh chạm vào cái tai nghe, anh mỉm cười nhẹ…
-“ SeHun à, cậu 14 rồi, không là con nít nữa đâu, gắn tai nghe vào và nghe anh nói…”
LuHan bị SeHun đẩy mạnh tay, tai nghe rớt xuống đất…
SeHun ngồi dậy, lùi ra xa, để chỉ nhìn thấy anh Han đang cúi xuống, mò mẫm cái tai nghe của mình trên nền gạch… hai bàn tay mềm mại của anh Han lần tới… từng chút một, như không muốn bỏ sót chổ nào… đôi mắt anh ấy mở to, nhưng không có sức sống…
Anh sẽ không thấy em… không bao giờ thấy em… ngay từ khoảng thời gian đầu mà chúng ta gặp nhau, nơi cái trại mồ côi này… lại là trại nuôi trẻ khuyết tật… anh sung sướng hay em sung sướng, có lẽ là em… chỉ cần em không muốn nghe một chuyện mà mình không vừa lòng, em sẽ tháo bỏ nó, từ chối… Còn anh… anh mãi mãi không thể thấy những gì mà anh muốn thấy thì làm sao anh biết lựa chọn đâu là thứ anh không thích hay thích. Bởi thế, dù anh có nhắm hay mở mắt, anh cũng không thấy mọi điều mất rồi…
Em không yên tâm khi anh ra đời mà không có em bên cạnh, anh Kris sức khỏe không tốt, không thể chăm sóc cho anh… chỉ có em… vậy mà em không thể quyết định đi cùng anh… bốn năm… bốn năm thì bằng nữa khoảng thời gian ta lớn lên cùng nhau rồi còn gì… Ra ngoài đó, anh chỉ như thế này thôi sao… mò mẫm con đường để bước, mò mẫm những gì mà mình muốn lấy, mò mẫm mọi thứ nhưng không bao giờ anh muốn mò mẫm em…
-“ SeHun…”
Anh gọi em… em thấy khẩu hình của anh… để em nhướng người tới, chỉ để nghe theo cách đặc biệt của em… của riêng mình em… đôi môi hồng như con gái, anh không thấy nên không biết mình xinh đẹp đến thế nào đâu… anh muốn em gọi anh là đẹp trai… Ừ thì anh đẹp đến mê ly… còn đẹp hơn cả thiếu nữ, khiến em chỉ muốn ngắm nhìn mãi… em chỉ muốn được ở trước anh, chỉ vì gì anh có biết không… vì anh mãi mãi không thấy em, để anh không biết em chướng mắt đến cỡ nào, để không biết ruồng bỏ em, như cha mẹ đã bỏ em…
-“ Cậu sao vậy, để anh phải lo sao, cậu hứa ngoan ngoãn sống tốt, anh ra đó trước, chuẩn bị mái nhà riêng của chúng ta cơ mà, sao cậu lại nhõng nhẽo trách hờn anh chứ, đeo tai nghe vào, anh có nhiều chuyện muốn dặn dò cậu, mà tai nghe cậu vứt đâu mất rồi!”
Đó… rõ ràng em nghe được anh nói mà không cần đến tai nghe, chỉ mình anh duy nhất… SeHun lao tới cái tai nghe, cậu lượm lên rồi đặt vào tai mình, đứng dậy, đỡ LuHan dậy, ngồi ở giường… hạ giọng:
-“ Anh có thể đàn cho em nghe lần cuối không?”
LuHan gật đầu, xoay người, anh cầm đàn lên, dù cây đàn này có dấu ở nơi nào đi chăng nữa, chỉ cần nó còn trong bao da là anh có thể tìm ngay nó…
-“ Cậu muốn nghe bản gì?”
SeHun ngước nhìn LuHan, rồi bật cười nhẹ…
-“ Lần đầu tiên anh hỏi ý em đấy!”
LuHan cũng bật cười nhẹ…
-“ Vậy à?”
SeHun gật đầu dù LuHan không thấy…
-“ Em muốn nghe bản Silent của Tao viết cho anh đấy!”
-“ Tại sao nghe bản đó?”
-“ Em thích…”
LuHan đặt đàn lên vai, anh bắt đầu bằng những nốt nhạc thật trầm trong tiếng hát của SeHun…
♫ Đêm… tĩnh lặng…
Những bông hoa tuyết tô điểm khắp không gian…
Đứa bé chạy rong trên khoảng sân rộng, đưa tay đón tuyết… lạnh…
Nó dỏng tai lên, lắng nghe âm thanh của đêm đông…
Ngước mắt nhìn bầu trời rộng lớn…
Vươn tay lên cao… muốn chạm vào những vì tinh tú…
Tất cả… tất cả… chỉ có trong đêm tĩnh lặng…
Đêm của một giấc mơ…
… Không bao giờ có thể trở thành hiện thực…
Nó khép trái tim mình lại… ao ước…
Khép những suy nghĩ vẩn vơ để trưởng thành…
Giữa những điều mất mát…
Đêm vẫn thế… tĩnh lặng…
… tĩnh lặng… trôi qua… trôi qua… ♫
Từng giọt nước từ đôi mắt không thấy ánh sáng của LuHan rơi xuống, vô tình rơi đúng vào tai của SeHun khi cậu đang nằm gác đầu lên đùi LuHan… SeHun cảm nhận những giọt nước mắt đau thương từ đôi tai điếc của mình… cậu nghẹn lời vòng tay ôm chặt lấy LuHan, mấp máy môi…
-“ Tạm biệt anh… em sẽ nhớ anh mãi…”
LuHan buông đàn, anh đưa tay vuốt mái tóc mềm liên tục…
-“ Anh sẽ chờ cậu… mãi mãi…”
--
ZiTao run rẩy khi nghe được lời ca thống thiết của SeHun cùng tiếng đàn da diết của LuHan qua bài hát của mình… cậu nắm chặt hai tay vịn của ghế, hướng mắt nhìn lên, cậu phải đứng dậy… dù cậu biết rõ… mình đã thử biết bao lần rồi cũng không thể… Nhưng hôm nay, cậu muốn được một lần cuối được Kris đỡ cậu, khi cậu nằm sóng soài giữa đất…
Thế là cậu quyết làm…
Tiếng động lớn làm cho Kris từ trong toilet bước vội ra, thì thấy ZiTao đang nằm giữa đất như mọi lần, anh bước nhanh đến, lên giọng:
-“ ZiTao, cậu đâu còn là đứa bé nữa, cậu cũng biết rõ anh khó có thể đỡ cậu, khi cậu lớn gần bằng anh rồi mà!”
ZiTao nhướng mày mỉm cười…
-“ Em thích…”
Kris đưa mắt như liếc xéo khiến ZiTao bật cười lớn…
-“ Anh là con gái à, sao cứ liếc xéo em khi anh không vừa lòng em một điều gì đó!”
Kris kề vai vào, đỡ ZiTao lên…
-“ Anh không hài lòng ở cậu chỉ một chổ, đó là không biết tự lượng sức mình!”
-“ Em không biết, ai đã khiến em trở nên như thế, là anh…”
-“ Phải… phải… anh dạy hư cậu trong khi anh chẳng thấy mình hư chổ nào!”
ZiTao lại phá lên cười…
-“ Tự tin của anh quá thừa để dành cho em!”
ZiTao buông thả người, mặc cho Kris có sức hay không, vì thật sự cậu thích như thế này, được Kris đỡ dậy khi cậu té, là cậu cố chấp ư… Kris chỉ nói thế, chứ Kris luôn hiểu cậu muốn gì để chìu theo… tiếng nói rõ của Kris vang lên bên tai…
-“ Khi anh đi rồi, cậu không được chơi dại nữa đâu đấy, không có ai đỡ cậu dậy, cho cậu phơi nắng chết queo như con cá mực luôn!”
ZiTao đưa tay mình quàng qua vai Kris…
-“ Khi đó em sẽ dặn mấy soeur, đem cất vào tủ, chừng nào anh về đây lấy ra nướng nhậu chơi!”
Kris phá lên cười…
-“ Ây da con cá mực lớn như vậy anh ăn xong chắc anh bội thực!”
ZiTao ngước nhìn, khuôn mặt cậu gần như chạm vào khuôn mặt Kris, cậu hạ giọng:
-“ Thật anh muốn xơi em à?”
Kris quay nhìn ZiTao…
-“ Chăm sóc cho cậu đến lớn, dĩ nhiên là để mần thịt rồi! Mà cậu bao nhiêu kg vậy, nặng quá…”
ZiTao vừa nghe đến đó thì cậu thấy Kris ngả xuống, cậu cũng ngả xuống rời khỏi vòng tay Kris… cậu vội xoay người… vội lết nhanh đến cái bàn nhỏ quen thuộc, với tay lấy cái muỗng luôn để sẵn… cậu quay trở lại bên Kris đang nằm giữa sàn… như cậu… hình ảnh trước mắt cậu nhập nhòe như mọi lần, cậu mấp máy môi…
-“ Kris… Kris…”
Cậu nhét nhanh cái muỗng vào miệng Kris. Rõ ràng là không được làm thế, nhưng cậu không nỡ khi thấy Kris lên cơn động kinh… cậu ôm lấy Kris, mặc kệ đó cũng là không đựợc, cậu chỉ muốn chia sẻ với Kris cho cái phút giây Kris yếu đuối nhất… không… anh Kris trong cậu rất mạnh mẽ, rất tự tin…
Kris không thể kìm chế được cơn co giật của mình, anh đã quen hay vì gì thì anh cũng không muốn chữa trị nữa, anh muốn sống cùng nó, qua bao tháng năm mất mát trong đời, chỉ để nhớ, chỉ để làm bài học phấn đấu dù mai này có ra sao… cuộc sống dài hay ngắn, không do anh định đoạt, anh chỉ biết, mình sẽ mãi tồn tại dù chỉ còn là một hơi thở yếu đuối…
Nhìn thấy đôi mắt nâu đầy nước, nghe được tiếng tức tưởi của Tao, Kris khép mắt lại, yên tâm trong vòng tay của Tao… chỉ như thế này thôi, chúng ta thiếu đi những thứ mà chỉ có chúng ta mới có thể chia cùng nhau…
ZiTao buông một tay ra để nắm lấy chân giường, cậu co tay lại kéo mình đến đó cùng với Kris, nhưng cái giường lại dịch chuyển bởi sức nặng của cả hai lớn hơn cái giường…
Tự dưng cậu bật cười lớn…
-“ Chúng ta trưởng thành rồi đấy anh Kris, nặng hơn cái giường kìa!”
Kris duỗi người khi vừa qua cơn, anh nhả cái muỗng ra, nhướng người gác đầu lên đôi chân không có cảm giác của Tao… anh khép mắt lại…
-“ Khi anh đi rồi, cậu có nhớ anh không?”
ZiTao buông tay khỏi chân giường, cậu đưa tay vòng qua cổ Kris…
-“ Anh phải viết thư thường xuyên cho em đấy, khi em rời đây, anh đón em chứ?”
Kris mở mắt nhìn…
-“ Từ Bắc Kinh đến Lyon tốn tiền vé máy bay lắm đấy, cậu tự tin như vậy, thì cậu tìm đến anh đi!”
-“ Nếu như anh vẫn ở yên một chổ, em sẽ tìm đến anh!”
Kris đưa tay lên, chạm vào khuôn mặt mà anh thấy thân thương…
-“ Anh phải đi làm!”
-“ Chỉ cần anh đừng đi tàu như cha nuôi anh thì được!”
Kris mỉm cười…
-“ Anh bệnh hoạn như thế này ai cho anh đi tàu, mà có thì nếu anh lên cơn chắc người ta vứt anh xuống biển mất!”
ZiTao kéo Kris dậy, cậu nằm xuống ngả đầu trên đùi Kris, thay thế Kris…
-“ Ba năm… không biết có lâu không nhỉ? Chắc là lâu lắm…”
-“ Chỉ cần cậu có mục tiêu, chỉ cần cậu có phương hướng, thời gian đối với cậu sẽ không bao giờ dài!”
ZiTao đưa tay lên, anh chạm vào khuôn mặt Kris…
-“ Anh ra ngoài đó, em mất anh là cái chắc!”
Kris kéo tay ZiTao ra…
-“ Anh sẽ đợi cậu…”
-“ Và trong lúc đợi tức nhiên anh phải có niềm vui khác đúng không!?”
Kris bật cười quay đi…
-“ Ý nghĩ là của cậu…!”
ZiTao chống hai tay ngồi dậy… Kris đứng lên đỡ ZiTao…
ZiTao ngước nhìn khi mình đã ngồi vào chiếc xe lăn quen thuộc…
-“ Anh… phải uống thuốc đầy đủ đó!”
Kris đứng trước mặt ZiTao…
-“ Anh hứa sẽ tự chăm sóc cho mình tốt, còn LuHan bên anh nữa kia mà!”
-“ Bao năm qua, chúng ta sống nương tựa nhau, giờ hai người đi rồi, chỉ còn em và SeHun, không có hai anh, tụi em trở chứng đó!”
Kris cười nhẹ quay đi…
-“ Hai đứa cũng lớn rồi, nên như hai anh, đừng để soeur cảm thấy phiền nhé!”
Kris lấy cái muỗng bỏ vào túi xách…
-“ Xong xuôi rồi…”
Kris quay ra… chỉ để thấy ZiTao đang nhìn mình không rời với đôi mắt ngấn nước, anh vội bước đến, đặt cái túi vào lòng ZiTao, rồi đẩy cái xe lăn ra cửa…
-“ Cậu hay khóc nhè quá, không có anh ở đây, hết khăn giấy rồi ai đi lấy cho cậu, cậu dự tính lau vào áo sao?”
ZiTao ôm chặt cái túi vào lòng…
-“ Có lẽ thế!”
Tiếng cửa mở nơi căn phòng đối diện… Kris thấy SeHun đưa Luhan ra, nghe LuHan nói…
-“ SeHun, trả cho anh cây gậy, để anh tự đi!”
Nhưng SeHun lắc đầu nói:
-“ Xem Tao kìa, xe anh ấy cũng tự lăn được mà có anh Kris đẩy đấy thôi!”
Cả đám phá lên cười… trong tiếng Luhan…
-“ Cậu vớ vẩn… anh có thấy đâu mà bảo xem với chả nhìn!”
SeHun bật cười…
-“ Em điếc chứ có phải đãng trí đâu nhỉ?”
Ra đến ngoài, SeHun đưa LuHan qua Kris…
-“ Gởi anh ấy cho anh, anh ấy bầm tím chổ nào là mai mốt em tính sổ với anh đấy!”
Kris nhìn LuHan rồi bật cười nhẹ…
-“ Da hắn như em bé, lại trắng nõn, quơ một tí là có vết, em có sổ dày đến cỡ nào cũng không thể ghi chép hết lỗi của anh đâu!”
LuHan lên tiếng:
-“ Mấy người đừng xem anh là em bé hay con gái có được không, ở đây anh lớn nhất đấy!”
ZiTao gật đầu:
-“ Hai anh cẩn thận nhé!”
SeHun nhìn ZiTao…
-“ Vậy thôi đó à, để hai tụi hắn đi đơn giản như thế thôi sao?”
ZiTao ngước nhìn SeHun…
-“ Thế cậu muốn sao, muốn anh lăn đùng ra đất khóc lóc à?”
-“ À được đấy em dư sức đỡ anh dậy mà!”
-“ Sao cậu bắt anh làm xấu, cậu không tự làm đi!”
-“ Ah, em là trai đẹp mà!”
-“ Hahaha…”
Tiếng cười của mọi người. LuHan đưa tay lên…
-“ Tạm biệt anh đẹp trai! Tạm biệt ZiTao!”
ZiTao gật đầu…
-“ Tạm biệt anh Han, tạm biệt anh Kris!”
Kris gật đầu.
-“ Tạm biệt hai cậu!”
SeHun lên giọng…
-“ Tạm biệt hai anh!”
SeHun cùng ZiTao đưa mắt nhìn, cho đến khi cánh cửa cổng khép lại… SeHun quay nhìn ZiTao…
-“ Sao anh Han biết em đẹp trai!”
ZiTao gật gù…
-“ Cậu nói mà!”
SeHun nhíu mày đẩy chiếc xe lăn đi…
-“ Thật anh không thấy em đẹp trai à?”
-“ Thấy, nhưng anh thích anh Kris hơn!”
-“ Anh có biết là giờ chỉ có em bên anh không, cho anh mất tích bây giờ!”
ZiTao bật cười…
-“ Cậu… đẹp trai… ác!”
Liền sau đấy là thanh âm nghẹn lại trong họng… ZiTao biết mình không thể kìm lòng được nữa, cậu gục xuống, bật khóc…
SeHun buông tay, cậu thả mình vào góc tường cuối hành lang… cũng bật khóc…
Đêm… không còn tĩnh lặng cứ thế trôi qua…
--
Kris đưa mắt nhìn trời… bầu trời trong xanh rộng lớn, anh hạ giọng khi bên cạnh mình là LuHan.
-“ LuHan cậu có ngửi được không khí của quê nhà không? Cậu có hình dung ra được gì không?”
LuHan đưa tay ra hướng lên cao tự tin đáp…
-“ Tớ thấy bầu trời trong xanh, thấy gió thổi hàng cây hai bên đường, thấy dòng xe cộ tấp nập, thấy nhiều người vội vã bước đi trên đường, theo đuổi một nhịp sống cứ thế trôi qua thật nhanh… không dừng lại…”
LuHan cầm chặt cây gậy mù…
-“ Tớ có thể tự đi một mình, nhưng cậu cũng đừng rời xa tớ, vì tớ đã hứa với Tao là chăm sóc cho cậu!”
Kris gật đầu bước lên trước…
-“ Chúng ta phải cố gắng để đón hai đứa nó về cùng, nào bắt đầu một cuộc sống mới, dù nó chẳng bao giờ như ý của ta ước mong!”
-“ Cố lên nào!”
Cả hai đồng thanh bước lên trước… con đường nào dành cho mỗi người chúng ta bước đi, có bạn bên cạnh hay không cũng phải nhìn tới phía trước để vượt qua…
--
SeHun thức sớm, cậu đã hứa với anh Kris là chăm sóc cho ZiTao, cậu chạy qua phòng đối diện thì thấy ZiTao ở hành lang…
ZiTao chỉ có mỗi nhiệm vụ hứa với anh Han là bắt SeHun đeo tai nghe, bởi khi SeHun ngủ tháo ra qua sáng hôm sau là không chịu đeo lại đến khi được nhắc… ZiTao vừa nhìn thấy SeHun, là cậu nhìn qua tai SeHun, nhận lấy nụ cười của SeHun…
-“ Đến phiên anh quản lý em à?”
SeHun bước nhanh đến đẩy chiếc xe lăn…
-“ Chúng ta đi tập thể dục buổi sáng nào?”
ZiTao lên giọng:
-“ Trời lạnh thế này ra đó ốm mất!”
SeHun lắc đầu đẩy chiếc xe có ZiTao đi tiếp…
-“ Chúng ta chạy đua đến phòng ăn vậy!”
ZiTao bật cười…
-“ Chỉ có anh Han mới chìu chuộng cậu thôi đấy nhé!”
-“ Vậy sao… giờ hai anh đang làm gì nhỉ!?”
ZiTao ngước nhìn SeHun…
-“ Chắc là nhìn trời!”
-“ Sao anh biết?”
-“ Anh Kris là thế mà!”
SeHun gật đầu…
-“ À, hình như anh Han cũng thế!”
Rồi cả hai bật cười lớn khi đến phòng ăn… Sehun chạy đi lấy phần ăn sáng… ZiTao nhìn theo… mai này mình sẽ được đứng lên, và chạy đi khắp nơi… à, dù không phải là ở nơi này, thì cũng là một nơi khác…
ZiTao lăn chiếc xe của mình ra gần cửa sổ, cậu ngước nhìn bầu trời… mùa đông nhưng sao trời lại có màu xanh thế… cậu mỉm cười…
SeHun quay nhìn, thấy ZiTao ngồi ở bàn gần cửa sổ nên cậu đi lại đó… nhìn thấy nụ cười rạng rỡ của ZiTao… anh không buồn vì gì… vì anh có niềm tin vào tương lai hay sao… SeHun đặt hai phần ăn xuống bàn, kéo ghế ngồi xuống rồi nhìn ra ngoài trời… cậu nghe tiếng chim hót… líu lo… thanh âm rộn ràng, cậu quay nhìn ZiTao, nhận lấy ánh mắt của ZiTao đang trao cho cậu, nhận lấy nụ cười nhẹ:
-“ Cảm ơn SeHun!”
SeHun lắc đầu nhẹ…
-“ Anh cứ tự nhiên!”
Nói xong SeHun đưa tay lên tháo tai nghe ra… cậu nhìn thấy môi ZiTao mấp máy… cậu khẽ nhíu mày… đeo tai nghe vào…
-“ Cậu không muốn nghe ai nói khi cậu cảm thấy mình cần có quyền bình đẳng ư? Không sao… anh sẽ ở phía sau lưng cậu, để cậu không phải nghe, nhưng để anh vẫn mãi thấy cậu…!”
SeHun run rẩy cúi xuống, nhưng cậu lại đưa bàn tay mình ra, chạm vào tay ZiTao…
-“ Ba năm sau, em sẽ đi cùng anh!”
ZiTao mỉm cười…
-“ Ừ, chúng ta cùng trải qua ba năm nào!”
SeHun gật đầu cười nhẹ… cậu bắt đầu bằng một năng lượng của cuộc sống cho một ngày mới đến… rõ ràng trước mắt mình còn có ZiTao… và sau lưng mình còn có rất nhiều người quanh quẩn bên cạnh… dù gì cậu vẫn là người hạnh phúc nhất trong 4 người, khi cậu vẫn có quyền từ chối những gì mà cậu không thích nhận…
ZiTao yên lòng khi thấy SeHun đã có quyết tâm đi cùng mình… chúng ta sẽ lại được ở bên nhau… cậu cúi xuống tiếp nhận năng lượng một ngày mới… như thế nào thì chúng ta cũng phải vượt qua…
--
Chỉ có sức mạnh của niềm tin, mới có thể giúp ta vượt qua mọi điều không như ta mong muốn ở cuộc sống.
21 - 12 - 2015
|
|