|
53#
Tác giả |
Đăng lúc 22-7-2013 18:58:24
|
Xem tất
Dara cựa người trên giường và nhận ra đã gần 7h tối. Cô thở dài và rời khỏi cái ôm thật chắc của Jiyong, nhặt quần áo trên sàn lên. Ánh trăng huyền ảo rọi vào căn phòng khi cô quỳ bên cạnh giường.
Nếu những bức tường này có thể nói
Chúng sẽ thì thào hãy níu giữ
Đừng để mặt trời rọi sáng nơi đây
Nếu chúng ta đánh mất màn đêm, mọi điều sẽ không còn như cũ
Không còn như cũ
Cô gạt vài sợi tóc khỏi khuôn mặt anh. Ánh trăng khiến tóc anh có màu bạc giống như tóc của TOP vậy, ngoại trừ việc tóc Jiyong trông có màu giống kim loại hơn. Cô mỉm cười và đưa tay lướt qua từng đường nét khuôn mặt anh, mũi anh, mắt anh và môi anh.
Anh nhìn vào trong mắt em
Và nói rằng mọi việc sẽ không đổi thay
Và em thấy an tâm khi buông tay anh
Cô mỉm cười với chính mình, nhớ lại lần đầu tiên cô cảm nhận đôi môi đó áp trên môi mình. Chúng rất mềm và ấn tượng. Lần đầu tiên cô nhìn vào ánh mắt sâu thẳm của anh, cô đã ngay lập tức bị hút vào đó. Anh luôn phàn nàn về cái mũi của mình nhưng với cô đó lại là điểm quyến rũ lớn thứ hai trên khuôn mặt anh, chỉ sau đôi môi anh. Cô nhìn ngắm dáng vẻ say ngủ của anh, vô vọng ghi nhớ từng đường nét của anh.
Em không muốn rời đi
Đừng buông tay khỏi khoảnh khắc này
Em không muốn nhắm mắt lại
Không muốn bỏ lỡ điều gì
Em không muốn biết đây chỉ là điều của đêm nay
Hãy ngừng thời gian lại, ngăn ngày mới tới
Bởi khi ngày mới đã sang…
Mọi chuyện sẽ kết thúc
Cô mỉm cười, nắm lấy tay anh, cảm nhận được sự thô ráp của nó trên bàn tay mảnh nhỏ của cô. Đôi tay này đã chạm lên mỗi inch trên cơ thể cô. Đôi tay này đáng lẽ chỉ được đụng tới cô và không ai khác. Nước mắt rơi xuống trên khuôn mặt cô khi cô bám chặt lấy tay anh.
Hãy lần theo làn da em
Bằng đôi tay của anh
Và hãy giữ em vào trong
Sự thật sẽ tới qua tấm màn che đó
Em sợ rằng nó sẽ không nhân từ
Rất không nhân từ
Mắt cô nhìn lướt qua tủ cạnh giường và nhận ra điện thoại của cô đang ở đó. “Hóa ra nó vẫn ở đây,” cô thì thầm. Cô cầm nó lên và xem qua những bức ảnh một lần cuối trước khi gỡ bỏ mã khóa. Cô đã định cho anh xem những bức ảnh đó nhưng cô nghĩ rằng mình đã làm mất điện thoại.
“Em sẽ nhớ anh, Jiyong,” cô thì thầm, gạt nước mắt đi, môi cô run rẩy qua từng lời cô nói.
Đừng để ngày mới sang
Thay đổi điều chúng ta có đêm nay
Trong đêm nay
Cô nức nở khi giữ chặt tay anh. “Rất nhiều. Em sẽ nhớ anh rất nhiều.” Cô thì thầm. “Hãy sống hạnh phúc, được chứ? Đừng bao giờ có vẻ mặt buồn bã đó một lần nữa.” Cô gạt tóc của anh, cắn môi đè nén tiếng nức nở.
Em không muốn rời đi
Đừng buông tay khỏi khoảnh khắc này
Em không muốn nhắm mắt lại
Không muốn bỏ lỡ điều gì
Em không muốn biết đây chỉ là điều của đêm nay
Hãy ngừng thời gian lại, ngăn ngày mới tới
Bởi khi ngày mới đã sang…
Mọi chuyện sẽ kết thúc
“Em biết em đã hứa rằng sẽ ở bên anh mãi mãi,” cô thì thầm. “Em xin lỗi, em sẽ không giữ được lời hứa đó. Em không muốn vậy, nhưng vẫn phải làm, Jiyong.” Cô vùi mặt xuống đệm và lau nước mắt đi. Cô phải đi ngay lúc này, cô không thể lỡ chuyến bay về Seoul. Cô phải đi ngay bởi cô sẽ không thể rời đi mất.
“Nhưng em hứa sẽ yêu anh mãi mãi.” Cô cười buồn và nói. “Em cũng yêu anh, Kwon Jiyong. Em yêu anh rất nhiều, và em sẽ vẫn tiếp tục yêu anh, kể cả sau khi em chết đi.”
Cô đặt điện thoại của mình xuống bên cạnh anh. “Em phải đi bây giờ.” Cô thì thầm, áp môi lên hôn anh một lần nữa. Nó chỉ là một nụ hôn ngắn, và nhanh, bởi cô sợ rằng cô sẽ không đủ sức rời ra khỏi anh.
“Nhưng em sẽ không quay lại đâu, baby boy,” cô thì thầm vào tai anh. Cô đẩy người đứng dậy và chạy về phía cửa.
Bởi khi ngày mới đã sang…
Mọi chuyện sẽ kết thúc…
.-.-.-.
Jiyong mở mắt ra. Hoảng loạn bao trùm anh khi anh nhận ra Dara không còn ở bên anh nữa. “Dara?” Anh gọi lớn, rời khỏi giường. Đã 8 rưỡi tối rồi.
“Dara!” Anh gọi. Cô đã hứa sẽ ở bên anh, và đêm nay vẫn chưa kết thúc! Anh vẫn còn vài giờ đồng hồ nữa, vậy cô ấy đâu rồi?
Anh lấy điện thoại ra và bấm số của cô. Căn phòng sáng lên, khiến anh giật mình. Anh lật tấm chăn ra và phát hiện nguồn ánh sáng. Điện thoại của Dara.
“Clingy boy?” Anh nhíu mày, nhận ra đây là lần đầu tiên anh thấy tên của anh trong danh bạ của cô, đang lóe sáng trên màn hình. Anh trợn tròn mắt và hủy cuộc gọi, tìm kiếm thư mục ảnh của cô. Anh mở mục album anh vẫn luôn muốn xem và bất ngờ khi thấy nó không yêu cầu mật mã nữa.
Mắt anh mở lớn khi anh thấy những bức ảnh. Đó là anh và Dara. Họ đang hôn nhau, ôm nhau và mỉm cười. Họ trông hạnh phúc. Anh nhìn chúng và xem chi tiết của từng bức anh – ngày và giờ chúng được chụp lại.
Những bức ảnh đó đã được chụp từ rất lâu rồi. Làm sao có thể được? Anh chưa từng chụp ảnh với Dara trong mấy ngày vừa qua. Liệu đây là PTS?
Nhưng rồi, chiếc iPhone của cô không có một application chỉnh sửa ảnh nào và chuyện đó là không thể - ngày giờ bức ảnh chụp là mặc định. Anh kiểm tra điện thoại của cô kĩ hơn nữa và phát hiện có một đoạn clip, được quay bằng chính iPhone của cô.
“Thôi nào baby, đừng giận mà,” anh dụ dỗ.
Cô khoanh tay lại. “Hmph!”
“Baby,” camera tiến sát lại cô hơn, rồi hiện ra Jiyong đứng sau lưng cô trong khi vẫn cầm máy ảnh. “Nhìn vào đây,” anh chỉ tay vào camera. Anh quàng một tay quanh vai cô và kéo cô lại gần dù cho cô phản đổi.
“Đây là baby Ssantoki của tôi,” anh toe toét nói. “Không phải cô ấy trông càng dễ thương hơn khi cô ấy nổi giận sao?”
Cô lườm anh.
Anh cười lớn. “Và mặc cho cái lườm sắc lẻm cô ấy dành cho tôi và cả cơn ghen tuông nữa, tôi vẫn yêu cô ấy rất nhiều.” Anh hôn nhanh lên môi cô.
Cô bĩu môi rồi mỉm cười. “Thật chứ?”
Anh gật đầu. “Thật.”
“Em không tin anh,” cô trêu.
Jiyong giả bộ kêu lên. “Anh sẽ gửi đoạn video này tới MNET để họ có thể phát sóng nó,” anh nói.
Cô đánh đùa vào tay anh. “Okay, em tin anh.” Cô hôn lên má anh. “Em cũng yêu anh.”
Anh nháy mắt với camera.
Hàng ngàn ý nghĩ chạy trong đầu anh. Baby? Yêu? Cái quái quỷ gì ở đây chứ?
Rồi đầu anh nhói đau. Anh nhớ lại giọng của Dara lúc trước.
“Em phải đi đây…nhưng em sẽ không quay lại đâu, baby boy.”
Anh nghe thấy một tiếng click nhỏ trong đầu và điều đó xảy ra.
Như thể những miếng rời của bộ xếp hình bắt đầu được đưa về đúng vị trí của chúng.
[Chapter 38, Day 2]
“Em chỉ…em nhớ một người,” cô thì thầm, không nhìn tránh đi.
“Ai vậy?” Anh nhẹ nhàng hỏi.
“Một người rất đặc biệt với em,” cô nói.
“Như là bạn trai, có lẽ vậy?” Anh mỉm cười nói.
Cô buồn bã gật đầu. “Đúng vậy. Em nhớ anh ấy.”
“Hai người không thường xuyên gặp nhau sao?” Anh hỏi, mở hộp bento ra và cầm đũa lên.
Cô ngả người ra ghế băng. “Bọn em gặp nhau mỗi ngày,” cô nói.
Jiyong nhướng mày. “Mỗi ngày ư? Tôi có biết anh ta không?” Anh gắp một miếng trứng cuộn và đưa nó tới miệng cô.
Cô nhìn miếng trứng cuộn và mỉm cười một chút trước khi ăn nó. Cô chậm rãi nhai nhai. “Có, anh biết anh ấy.”
Anh tiếp tục đút cho cô ăn. “Hmm. Anh ta là ai?”
“Anh có thể đoán,” cô mỉm cười nói. “Hai người khá thân thiết.”
[Chapter 39, Day 3]
Teddy hyung xoay ghế lại đối mặt với tôi. “Jiyong,” anh ấy gọi. “Cô nàng thỏ con thế nào rồi?”
“Cô nàng thỏ con?” Tôi nhắc lại.
Anh ấy cười khúc khích. “Ồ, phải rồi. Tôi quên mất cậu không thích tôi gọi cô ấy như vậy.” Anh ấy nhảy sang ngồi ở chỗ trống bên cạnh tôi. “Dara thế nào rồi?”
Tôi nhướng mày. “Hyung, anh và Dara quen nhau sao?”
Anh ấy nhìn tôi như thể tôi là thằng điên. “Đương nhiên, vì cậu mà.”
Khoan, tôi vừa mới gặp cô ấy vài ngày trước vậy làm sao chuyện đó xảy ra được? “Em?” Tôi nhắc lại, chỉ tay vào mình.
Anh ấy gật đầu. “Jiyong, cậu làm sao vậy? Làm sao cậu quên được bạn-…”
[Chapter 41, Day 5]
“Anh có nhớ ra gì về chị ấy không? Như là, chỉ một chút xíu thôi?” Seungri hỏi, hi vọng có được câu trả lời anh muốn…câu trả lời mà tất cả mọi người muốn.
“Còn ở đây thì sao?” Youngbae chỉ vào trái tim anh.
Jiyong nhướng mày và quay sang Seungri. “Ý của cậu là sao, nếu tôi nhớ ra gì đấy về cô ấy? Tôi đã biết Dara từ trước sao?”
Youngbae nhìn thẳng vào mắt cậu leader. “Dara…là bạn gái cậu.”
“Mình biết, trong hai tuần. Có gì mới mẻ chứ?” Jiyong nói.
Seungri lắc đầu. “Hyung…anh không hiểu rồi. Dara noona là bạn gái của anh…trước khi anh quên mất chị ấy.”
Jiyong nhướng một bên mày. “Cái gì? Chuyện đó thật lố bịch! Làm sao tôi có thể quên mất cô ấy nếu cô ấy là bạn gái tôi chứ?”
Youngbae thở dài. “Jiyong…mình không biết phải giải thích như thế nào nhưng… Cậu đã uống phải một thứ. Đó là Hóa chất X và nó thuộc về tổ chức mà các cô gái đang làm việc và cậu đã quên mất Dara. Bọn mình không biết chính xác nó đã xảy ra như thế nào nhưng khi cậu thức dậy, cô đột nhiên tuyên bố tình yêu của cậu dành cho Sohee – thậm chí đã hôn cô ấy trước mặt Dara…và chà, cả mình nữa.”
[Chapter 43, Day 7]
“Em gặp anh ấy không lâu trước đây,” cô mỉm cười nói. “Em bị vô tình chuyển tới cho anh ấy.”
“À, cũng giống như Bom bị gửi tới cho TOP hyung? Và CL cùng maknae? Và Minzy tới Youngbae và Daesung?”
Cô gật đầu.
"Vậy em đã bị gửi tới cho ai?"
“Đó là bí mật nhưng anh có thể đoán,” cô nháy mắt nói
“Bọn em đã dành rất nhiều thời gian ở bên nhau và chuyện đó không tốt với em một chút nào,” cô kể tiếp. “Em bắt đầu bị mất tập trung trong những lần làm nhiệm vụ vì anh ấy, những quyết định của em bị ảnh hưởng. Bọn em bị cấm yêu đương bên ngoài tổ chức…nhưng em không thể ngăn mình lại. Em đã yêu anh ấy sớm hơn và nhiều hơn rất nhiều điều em có thể tưởng tượng tới.”
"Anh ta có yêu em không?"
"Có, anh ấy có," cô nói.
“Vậy bây giờ anh ta ở đâu rồi?” anh hỏi.
Cô xoa hai tay lại với nhau và Jiyong nhận ra cô đang không đeo găng tay. Anh giữ tay cô trong tay anh, đi bộ chậm rãi. “Em đã đi vắng vì có công việc và khi em quay lại…anh ấy không nhớ ra em. Anh ấy đã hoàn toàn quên mất em.”
“Em yêu anh ta nhiều đến thế nào, Dara?” Anh vô thức buột miệng. Chỉ mới nghĩ đến việc cô có một người đàn ông khác trong tim khiến anh thấy khó chịu.
“Em yêu anh ấy rất nhiều…đến mức em sẽ từ bỏ mạng sống của mình để cứu sống anh ấy,” cô dịu dàng mỉm cười.
Nghe thấy cô nói như vậy về một người đàn không khác khiến trái tim anh đập những nhịp đau đớn. Anh dừng bước và nhìn cô. “Em nói tôi biết gã đó, phải không?”
Cô gật đầu. “Anh biết. Anh biết anh ấy rất rõ.”
“Thật kì lạ,” anh nói. “Tôi không nhớ mình có người bạn nào mắc chứng bệnh mất trí nhớ.”
Đương nhiên anh sẽ không nhớ được, đó không phải là một người bạn bị chứng mất trí nhớ! Đó là anh! Dara là bạn gái của anh, tại sao anh không nhận ra sớm hơn và tại sao anh không ghép những câu chuyện đó lại với nhau?!
Anh thật sự là một thằng ngốc!
Anh đang định lao ra khỏi phòng để đi tìm cô nhưng rồi anh nhớ ra điều gì đó.
[Chapter 43, Day 7]
“Sau khi 2 tuần này kết thúc…chuyện gì sẽ xảy ra? Liệu Sohee có chia tay với Youngbae và chú ý tới tôi không?” Anh hỏi.
Cô im lặng. “Em…sau 2 tuần này, Jiyong, em sẽ biến mất. Về việc Sohee và Youngbae…em không biết.”
“Em sẽ biến mất? Bằng cách nào?” anh hỏi, không hiểu ý nghĩa đằng sau lời cô nói.
“Em sẽ đi rất xa, Jiyong,” cô thì thầm. “Xa đến độ không ai có thể đi theo em.”
[Chapter 49, Day 13]
Sohee nhìn Jiyong bỏ đi. “Anh có muốn biết tại sao Dara chỉ ở lại được mỗi 2 tuần không?”
Anh dừng bước và quay lại nhìn Sohee. “Nói cho anh biết.”
“Bởi vì cô ấy sắp chết,” Sohee nói. “Cô ấy đã từ bỏ mạng sống của mình chỉ để được ở bên anh 2 tuần.”
Và rồi tất cả những điều đó tràn về trong anh. Những kí ức của anh và Dara. Tim anh đang nhói đau trong lồng ngực. Không. Dara không thể chết, cô không thể bỏ anh lại! Tim anh như muốn vỡ tung vì ý nghĩ đó.
Anh sẽ không thể chịu được nếu Dara biến mất.
“Không. Dara. Dara,” anh lẩm bẩm như lời cầu nguyện. “Anh nhớ ra rồi. Dara!” Anh lao ra khỏi phòng.
.-.-.-.
TOP tỉnh giấc vì tiếng đập lớn ngoài cửa. Anh điên tiết mở cửa ra và thấy dongsaeng của mình ở ngoài. “Cậu có vấn đề gì?”
“Hyung, Dara đâu rồi? Cô ấy có ở đây không?” Anh hỏi, không buồn giữ phép lịch sự. Anh lao vào phòng và tìm kiếm. “Bom đâu? Cô ấy đâu?”
TOP trợn mắt lên. “Dara không có ở đây. Bom đã ra ngoài với Minzy và CL rồi.”
“Cô ấy ở thể ở đâu chứ?!” Jiyong bực tức rên rỉ.
“Nhưng tại sao cậu lại tìm cô ấy chứ?” TOP hỏi. “Vài ngày trước cậu còn muốn cô ấy cút khỏi mắt cậu-…”
Jiyong quay sang anh. “Hyung, giờ em đã nhớ ra mọi việc rồi. Em nhớ ra rồi.”
TOP trợn mắt lên. “Cậu…cậu nhớ ra rồi?”
“Em đã nhớ ra. Dara là bạn gái của em. Em đã uống cái gì đó trong tiệm café và sau đó, em quên mất cô ấy! Sao em có thể ngu như vậy chứ?!”
TOP ngay lập tức lấy điện thoại và passport của mình. “Chúng ta sẽ quay lại Seoul! Nhanh lên!”
“Seoul ư? Tại sao?” Jiyong hỏi.
TOP trợn mắt lên. “Bom, CL và Minzy nói rằng họ có nhiệm vụ ở đó. Nhanh lên, không còn thời gian đâu!”
.-.-.-.
Bom rên rỉ, đấm vào bụng gã đàn ông. “Seunghyun nhắn tin cho chị!” Cô rít lên, không muốn gây ra tiếng động lớn.
Giọng của CL vang lên trong tai nghe. “Anh ấy nói gì?” Cô hỏi khi Bom thấy một gã khác ngã xuống từ phía bên kia.
Minzy, CL và cô đang bận rộn hạ gục đám người vây quanh khu nhà kho bỏ hoang. Họ có một phi vụ cần làm.
“Anh ấy nói Jiyong đã nhớ ra mọi việc.”
“Nhưng anh ấy đã nhớ lại quá trễ,” giọng của Minzy vang tới khi một gã khác lăn ra bất tỉnh.
“Đúng thế. Nhưng đó không phải là tin tốt sao?” CL mỉm cười hỏi, hạ gục một gã khác.
.-.-.-.
Dara đứng giữa khu vực trống trong nhà kho. Nó có cái mùi của chuột chết và nó khiến dạ dày cô muốn lộn nhào. Đã nửa đêm rồi và ánh đèn bật sáng, để lộ ra Yuna và một người đàn ông đứng cạnh cô ta.
“Kim…Bum?” Cô thì thầm, mắt cô mở lớn. “Vậy có nghĩa là…”
“Đúng thế, Dara,” Yuna nói. “Anh ta còn sống.”
Cơn tức giận của Dara trào dâng. “Sohee có biết việc này không?! Cô đã giam giữ anh ấy bao lâu rồi?! Cô không biết Sohee đã chịu cực khổ thế nào vì cô ấy nghĩ cô ấy đã mất Kim Bum mãi mãi không?!”
“Tôi biết, Dara,” Yuna nói. “Nhưng đó không phải lý do tại sao chúng ta ở đây đêm nay, phải không?”
Dara ngậm mồm lại. Cô cúi thấp đầu và gật đầu. “Đúng thế, không phải.”
“Tôi đã cho người của tôi bao vây khu vực này, vậy nên đừng cố tìm cách chống trả,” Yuna nói. “Muốn nói lời cuối không?”
Dara lườm cô ta. “B!tch.”
“Tốt lắm,” Yuna nói. “Sohee, hãy thực hiện vinh dự này đi.”
Dara trợn mắt lên. “So…Sohee?” Cô quay lại và thấy cô gái đó bước ra từ đám thùng giấy.
Sohee nhếch mép cười với cô. “Đúng vậy, Dara.”
“Cậu…Đồ phản bội!” Dara hét lên.
Sohee nhún vai. “Tôi phải làm vậy. Đây là cách duy nhất.”
“Ý của cô là phản bội tôi?!” Cô hét lên. “Sao cô có thể!” Rồi cô nhớ ra điều gì đó. “Khoan đã… Vậy có nghĩa là-…”
“Đúng thế,” Sohee nói. “Tôi thật sự chẳng có tình cảm gì với Jiyong cả. Tôi chỉ muốn anh ta bị phân tâm để cô không thể hoàn thành nhiệm vụ của mình.”
“Làm sao cô có thể hèn hạ như vậy?!” Dara kêu lên. “Đồ phản bội!”
“Nói chuyện đủ rồi đấy,” Yuna nói. “Giết cô ta đi, Sohee.”
Sohee tháo chốt an toàn trên súng của cô ta và tiến lại gần Dara hơn.
“Cô có thể bắn từ đó, không cần thiết phải lại gần,” Yuna nói.
Ánh mắt của Sohee nhìn lướt qua Kim Bum, người đang yếu ướt đứng gần Dara. Tim cô nói đau khi thấy Kim Bum ở trong tình trạng như vậy. Mắt cô nhìn sâu vào mắt Yuna. “Lại gần bắn thì an toàn hơn…để tôi có thể chắc chắn là mục tiêu sẽ chết.”
“Tốt,” Yuna cười khẩy. “Làm đi.”
Sohee quay sang nhìn Dara. “Nói cho tôi biết, Dara…Cô có biết vũ khí lợi hại nhất của một điệp viên là gì không?” Cô nhếch mép cười, hỏi Dara.
“Không,” Dara nghiến răng nói. “Và tôi không quan tâm nó là gì.”
Sohee chỉ cười rúc rích.
"Bắn đi, Sohee," Yuna nói.
"Yuna, cô có biết vũ khí lợi hại nhất của một điệp viên là gì không?" Sohee hỏi, áp đầu súng lên ngực Dara, ngay nơi có trái tim cô.
Yuna trợn mắt lên. “Không.”
“Cô có muốn biết không?” Sohee lạnh lùng hỏi.
“Đương nhiên rồi, nói cho tôi biết,” Yuna thản nhiên nói.
Sohee toe toét cười. “Vũ khí lợi hại nhất của một điệp viên…” Cô kéo chốt an toàn ra sau, tạo ra một tiếng click lớn.
Yuna chỉ khoanh tay lại.
“…là khả năng đánh lừa người khác của cô ta.”
Yuna nhíu mày. “Cái gì?”
Trước khi cô ta có thể chuyển động, Sohee đã chĩa tay về phía cô ta và nổ súng bắn toàn bộ băng đạn vào ngực Yuna. Cô ta đổ ập xuống nền nhà, nằm giữa vũng máu của chính mình.
Dara đứng đó, kinh ngạc.
“Kim!” Sohee hét lên, chạy về phía anh.
Anh mỉm cười yếu ớt với cô. “Thật tốt là em đã có lựa chọn đúng đắn, Sohee,” anh nói.
“Em xin lỗi,” Sohee nói. “Em đã không cứu được anh, Kim.”
“Anh biết,” anh mỉm cười với cô. “Làm ơn, Sohee. Hãy chấm dứt sự đau khổ của anh. Anh đã chịu đựng quá lâu rồi.”
Sohee gật đầu. “Kim…Em…em đã yêu anh.”
“Anh cũng yêu em,” Kim nói. “Và có lẽ người đàn ông mới trong tim em sẽ trân trọng em như anh đã từng.”
Tay Sohee run rẩy và cô không thể nhúc nhích được. Dara nhìn Kim, anh ấy đã cầu xin Sohee kết liễu mạng sống của anh. Anh đã chịu đựng đủ rồi, và đã đến lúc anh được nghỉ ngơi.
Cô nhặt khẩu súng gài ở eo Yuna lên và nổ súng hai lần.
Sohee quỳ gối xuống khi Kim ngã xuống, chỉ còn cái xác vô hồn trên nền nhà. Bom, Minzy và CL từ trong bóng tối lao vào. Dara quàng tay quanh người Sohee, cố gắng giúp cô ấy trấn tĩnh lại. “Nín đi nào, Sohee.”
“Dara…” Sohee nói, ngước mắt nhìn Dara, đôi mắt cô ngập tràn nước mắt hạnh phúc. “Mừng cậu quay lại.”
Trước khi cô kịp nhận ra, cô đã bị Sohee, Minzy, Bom và CL ôm chặt lấy.
|
|