Quên mật khẩu
 Đăng ký
Tìm
Event Fshare

Xem: 1980|Trả lời: 23
In Chủ đề trước Tiếp theo
Thu gọn cột thông tin

[Longfic] [Longfic | K+] Truly love| Aaenguyen | Jiyong Kwon - Roseanne Park - Timotheé Chalamet | Completed

[Lấy địa chỉ]
Nhảy đến trang chỉ định
Tác giả
Đăng lúc 18-8-2020 12:04:37 | Chỉ xem của tác giả Trả lời thưởng |Xem thứ tự |Chế độ đọc





Written by: Aae Nguyen


Rating: K+


Pairing: Jiyong Kwon - Roseanne Park - Timotheé Chalamet & Blackpink


Category: Tình cảm tâm lý hiện đại.


Status: Competed


Summary: Tình yêu chân thật phải giữ bằng sự chân thật…


Disclaimer: Chỉ nơi đây, mới thuộc về Au…


Special: Một lời chúc từ một người không được gọi là *fan* Gởi đến một người không thể nghe thấy…

“ Mừng Sinh nhật Kwon Jiyong! Chúc cậu có thật nhiều sức khỏe, và luôn làm được mọi điều mình thật sự thích. Được tự do tung hoành, như *Sư tử* dũng mãnh trên một thảo nguyên rộng lớn, và trong cả khu rừng đầy những cạm bẫy chông gai…”


Note: Cảm ơn tất cả độc giả! Cho khoảng thời gian rất vắng vẻ ở Box Fanfic - Kites.vn






Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

24#
 Tác giả| Đăng lúc 14-9-2020 18:00:44 | Chỉ xem của tác giả

LAST CHAPTER


Jiyong rời khỏi phòng làm việc là lúc 8h tối, anh đi nhanh qua phòng ăn, nơi có anh chị đang chờ anh ăn cơm. Anh mỉm cười bước tới.

-“ Em xin lỗi! Cô thư ký của em có bạn trai rồi nên liên lạc hơi khó!”

Ken cùng Mery bật cười nhẹ, Ken hỏi:

-“ Vậy cậu bay mấy giờ?”

-“ Hai tiếng nữa em phải ra sân bay, em có thể đi một mình!”

Jiyong kéo ghế ngồi xuống.

-“ Anh cứ làm như lời em, nếu có gì xảy ra, thì gọi cho em, chúng ta sẽ bàn tiếp!”

Ken gật đầu:

-“ Cảm ơn cậu!”

-“ Anh khách sáo quá làm gì! Mời anh chị!”

-“ Ừ! Anh chị cũng mời cậu!”

Jiyong cầm đũa lên thì nghe:

-“ À, Rosé nó có gọi cho cậu không?”

Jiyong như sực nhớ, anh nói:

-“ Em quên chưa sạc điện thoại!”

Jiyong vội đứng lên, thì nghe chị Mery cản:

-“ Ăn cơm trước đã!”

Jiyong ngồi xuống, nghe anh Ken cằn nhằn.

-“ Con bé vẫn ham chơi. Cậu làm sao mà nó không trưởng thành nổi vậy?”

-“ Anh… Sao trách Jiyong chứ?”

Jiyong bật cười nhẹ.

-“ Nếu em ấy thay đổi, chắc sẽ không còn là Rosé bé con của anh nữa!”

Chị Mery đáp liền:

-“ Cậu ấy nói phải đấy!”

Anh Ken thở ra, cả 3 ăn cơm, vì đã muộn cho giờ cơm tối, nên mạnh ai nấy ăn cho nhanh.

Ăn xong, Jiyong về phòng dọn dẹp đồ vào va-li… Đang dọn thì anh nghe tiếng động dưới nhà, anh bước ra cửa phòng thì nghe tiếng anh Ken.

-“ Con gái đi bụi đời biết đường về rồi ư?”

Rồi anh nghe tiếng chị Mery.

-“ Con có đi đâu thì cũng phải nhắn lại một tiếng, ba mẹ giờ thì không sao, nhưng Jiyong là chồng con. Ít nhất cậu ta cũng phải biết con làm gì, ra sao chứ?!”

Jiyong bước nhanh ra, anh không nghĩ Rosé về đây, cứ nghĩ Rosé về thẳng Hàn quốc. Anh nghe:

-“ Anh Jiyong ở trên phòng à?”

-“ Ừ!”

Mery trả lời, thấy con gái tự dưng hôm nay hỏi cộc lốc, nhìn mặt nó buồn buồn, không như mọi lần.

-“ Cậu ấy đang dọn hành lý về Hàn. Nếu nó biết con…”

Mery không nói nữa, bà nhìn theo con gái mình khi nó đi nhanh lên lầu, bỏ lại câu nói của bà… Có chuyện gì đã xảy ra… bà quay qua chồng, thấy ông cũng đang nhìn bà với ánh mắt ngạc nhiên… Cả hai ngẩng lên, thì chỉ thấy cánh cửa phòng khép lại.





Jiyong bước theo Rosé khi cô nói có chuyện muốn nói với anh… Nhìn Rosé khác hẳn mọi khi, anh biết có chuyện xảy ra rồi, anh hít một hơi thật sâu, chuẩn bị tinh thần… Anh hạ giọng:

-“ Em nói đi anh nghe! Đi làm việc có mệt không?”

Rosé quay nhìn Jiyong… Cảm xúc của cô cùng những lời của Bella như lập lại trong đầu, cô hạ giọng, cố giữ bình tĩnh…

-“ Không mệt!”

-“ Thấy em xanh xao quá. Sau khi về Hàn, chúng ta đi nghỉ dưỡng nhé!”

Jiyong bước tới đưa tay lên chạm vào vai Rosé…

Rosé bước lùi lại, cô né tránh sự đụng chạm với Jiyong, cô tiếp:

-“ Em luôn thành thật với anh. Vậy anh cũng sẽ thành thật với em chứ?”

Jiyong buông tay… trái tim anh khẽ nhói lên:

-“ Anh sẽ nghe em nói mọi điều bằng sự thành thật nhất!”

-“ Có nghĩa là chuyện giả dối đã qua không cần phải thắc mắc làm gì đúng không?”

-“ Đã xảy ra chuyện gì vậy? Rosé!”

Jiyong lại đưa tay lên, nhưng anh chưa nắm vào bàn tay Rosé, thì Rosé vung tay lên, không cho anh chạm vào. Cô lên giọng:

-“ Đừng chạm vào em! Ngay từ đầu anh là người em tin tưởng nhất. Bao nhiêu chuyện em đều bộc bạch cho anh nghe. Nhưng anh chỉ coi em là trẻ con. Chị Bella đã kể hết cho em nghe rồi!”

Jiyong quay đi:

-“ Lại là Bella!”

-“ Phải là Bella! Đó không phải là người anh yêu thương đến mức vì chị ấy mà anh muốn chết sao!”

Jiyong quay lại, nhíu mày:

-“ Ai kể với em điều nhảm nhí đó?”

-“ Anh không cần biết!”

Rosé bắt đầu không kìm lòng nỗi nữa.

-“ Khi em nghe hết mọi chuyện, em cảm thấy thật thất vọng về anh. Phải! là em không yêu anh, nhưng ngay từ đầu anh cũng đã biết rồi mà…”

Jiyong nghẹn lòng.

-“ Anh biết người em yêu là Tim!”

-“ Vậy tại sao khi anh biết em và Tim không thể nào có kết quả, lại biết anh ấy sẽ rời xa em, mà không nói cho em biết?”

-“ Để làm gì?”

Jiyong ngẩng lên, nhìn thấy cảm xúc nãy giờ của Rosé khiến anh đau xót.

Rosé thấy Jiyong tự dưng đổi giọng nghiêm chỉnh. Anh nhìn cô như chẳng có chuyện gì to tát cả, khiến cô cảm thấy không thể dừng lại. Cô lên giọng:

-“ Chẳng lẽ em không được quyền biết những việc có liên quan đến em sao chứ?”

-“ Biết rồi em sẽ làm gì?”

Tự dưng Jiyong hỏi ngược cô, khiến cô phân vân, không biết trả lời sao, vì chính cô cũng chưa nghĩ ra biết rồi thì sẽ làm gì…

-“ Em đang hỏi anh mà!”

Jiyong lại bước tới, anh hạ giọng:

-“ Em mệt rồi, có gì chúng ta nói sau!”

Jiyong đóng va-li lại…

-“ Anh phải ra sân bay, anh về trước…”

Rosé vội bước tới cản đường Jiyong.

-“ Hôm nay anh hãy nói rõ cho em biết mọi việc. Em không còn là trẻ con, để không nhận biết đâu đúng, đâu là sai, đâu là thật, đâu là giả!”

Jiyong buông va-li xuống, anh đứng trước mặt Rosé dõng dạc.

-“ Em cho là tất cả mọi điều anh làm vì em là giả, là sai sao?”

-“ Nếu không sao anh không vào vấn đề chính, anh đang trốn tránh!”

-“ Người cần vào vấn đề chính là em. Em cứ nói thẳng ra đi, những lời Bella chỉ em nói, cho em tự do, về với Tim, rằng anh biết rõ mọi chuyện nhưng im lặng đứng bên, chờ nó đến, rồi lợi dụng cơ hội đấy để dụ dỗ em. Phải đó! Anh đã đứng một bên im lặng chờ đợi, để mọi thứ xảy ra như mong muốn xấu xa của anh, vậy em vừa lòng chưa?”

Rosé cố gắng:

-“ Anh làm sai mà còn lớn tiếng với em!”

-“ Lớn tiếng với em vì em không muốn nghe rõ, cũng như em chỉ muốn nghe những gì mình đã nghĩ thôi!”

Rosé nghẹn lòng.

-“ Jiyong đáng ghét! Em ghét anh!”

Jiyong quay đi:

-“ Được! Em cứ ghét anh đi! Anh đi đây. Bởi nói nữa anh biết mình sẽ không kìm chế được! Chào em!”

Jiyong bước đi, nhưng anh nghe Rosé nói:

-“ Anh mà rời khỏi phòng này, thì sẽ không bao giờ thấy em nữa đâu!”

Jiyong không trả lời, anh đưa tay xoay ổ khóa phòng, nghe…

-“ Được! Em sẽ không làm tốn thời gian của anh nữa…”

Giọng Rosé rõ ràng, mạnh mẽ…

-“ Cũng sẽ không làm phiền anh nữa. Lỗi là tại em, mượn anh trốn tránh. Giờ đã đến lúc dừng lại lỗi lầm của mình. Chúng ta chấm dứt từ đây!”

Jiyong quay lại, anh run rẩy…

-“ Em biết mình đang nói gì chứ?”

Rosé cố gật đầu:

-“ Biết! Giờ không phải buổi sáng tinh mơ, em chưa tỉnh ngủ để không biết mình đang nói gì!”

Jiyong bước nhanh đến bên Rosé, anh hạ giọng:

-“ Anh xin lỗi! Chẳng hiểu sao anh lại nóng nảy như thế!”

-“ Lỗi không phải do anh!”

Rosé bước lùi lại…

-“ Là do em ngu ngốc, tin một người không nên tin!”

Trái tim Jiyong chợt thắt lại, lồng ngực như không còn hơi thở, anh đứng lặng nhìn Rosé… cảm thấy rất khó khăn, anh mới có thể lên tiếng…

-“ Em… có cần thời gian…”

-“ Không cần!”

Jiyong bước lùi lại, Rosé hạ giọng thật thấp:

-“ Cho em tự do…”

Jiyong quay đi.

-“ Được!”

Anh lao nhanh ra khỏi phòng… Với trái tim tổn thương một lần nữa… Lúc nào anh cũng là người tàn nhẫn nhất…

Rosé khụy xuống, cô bật khóc nức nở… Anh không hề yêu em, phải không Ji? Nếu không sao anh không giữ em lại… Bên anh bốn năm qua, anh chưa từng nói anh yêu em…

Điều mà làm em không tin nhất đó không phải là anh đã từng dối em. Mà là em không thể nào tin được vì sao em có thể khiến anh làm mọi thứ vì em… Tất cả có phải là ơn nghĩa phải trả, là lời hứa của một người lớn với một đứa trẻ đáng yêu đến không thể làm tổn thương…

Rosé đứng dậy bước đến giường, cô ngã xuống, khép mắt co thân lại… Cô thấy lạnh, rất lạnh… Xung quanh tối đen, không một tiếng động… Em sẽ một lần nữa, thu mình lại… Giữa những băn khoăn không thể chia sẻ cùng anh…

Trả cho anh với những gì tốt đẹp nhất mà anh đáng được có… Mặc kệ con bé ngốc nghếch, không bao giờ muốn trưởng thành trước anh… Anh sẽ mãi không biết nó sợ, khi nó trưởng thành anh sẽ buông tay…

Vì bên anh… thật từ bao giờ… nó không có tự tin vào chính bản thân mình…

--

Rosé bật dậy… cô chạy nhanh ra ngoài… Cho em nhìn anh lần cuối, để em có thể lưu giữ lại hình ảnh thân thương mà em không thể giữ bằng đôi tay yếu đuối…

Khoảng thời gian em trở về để chấm dứt mối quan hệ này. Ngồi trên máy bay, em nhận ra, người cần tự do không phải là em, mà là anh… Em biết, anh sẽ không bao giờ buông tay em ra… Rằng: Tình yêu trong anh rất đơn giản, khi hết anh sẽ không níu kéo.

Nhưng tình yêu trong em không như anh… Bởi thế nên em viết nên một câu chuyện… Cho tất cả mọi người hiểu như mọi người muốn hiểu. Để em là diễn viên chính, chưa từng diễn nhưng sẽ cố gắng làm hết khả năng của mình… Bởi cam tâm tình nguyện rời xa anh…

Em là con bé ngu ngốc, lại bất đắc chí, nhưng em có trái tim biết cảm nhận đâu mới là tình yêu chân thật… Em luôn nhõng nhẽo, không có nghĩa là em còn trẻ con… Muốn nói với anh rất nhiều, nhưng em lại dấu hết những tâm sự ấy vào lòng, để mai này anh không còn lo nghĩ cho em…

Rosé chạy khắp sân bay, nhưng không thấy Jiyong đâu… Cô chợt nhớ, nên cô lại đón taxi… Đi khắp mọi nơi mà cả hai thường đến. Vẫn không thấy bóng dáng anh… Có lẽ giữa chúng ta chỉ có như thế…

Cô ngẩng nhìn trời… Giờ đây em chẳng cần phải lên đó, để nói cho cả thế giới biết gì. Bởi giờ đây em chỉ muốn nói cho mình anh biết… “Em yêu anh!”… mà thôi… Rosé mỉm cười với khóe mắt cay… Mai này em tập đi một mình… Giữa muôn màu của cuộc sống, cố hoàn thiện mình, dù bên em không còn có anh…

Rosé vẫn lang thang… không về… với những mâu thuẫn giằng xé tâm can.

--

Jiyong đi qua đi lại không yên, anh không thể rời nhà khỏi phút giây nào để đi tìm Rosé… Khi nãy chưa đến sân bay, anh liền quay về… Anh chỉ muốn được nhìn Rosé lần cuối. Để gửi lời chúc phúc cho Rosé… Mong em sẽ hạnh phúc với những gì em chọn…

Nhưng vừa đến thì anh Ken và chị Mery nói Rosé rời khỏi nhà khi anh đi được một lúc. Rằng Rosé phóng như bay từ trên lầu xuống, rồi lao ra đường, anh chị không kịp giữ khi bất ngờ quá, chỉ thấy Rosé khóc nức nở mà thôi.

Anh chị hỏi anh chuyện gì đã xảy ra? Anh kể cho anh chị nghe, thế là anh chị giữ anh lại, không cho đi tìm Rosé, bởi sợ Rosé về liền, rồi lại phải đợi nhau, Anh nghĩ cũng đúng, nên đành đợi.

Anh chị lên phòng, để không gian cho cả hai… Nhưng không gian này như vắng lặng hơn, còn thời gian thì dài thật dài, khi chỉ có mình anh đợi chờ… Anh ngẩng nhìn trời… Chẳng thấy gì ngoài một màu đen tối… Rất lo cho Rosé ngoài kia chỉ có một mình…

Rosé như anh, không đem theo điện thoại… Anh thở ra, lại đi loanh quanh với những suy nghĩ miên man cùng lo lắng… Có phải em đi tìm anh, em muốn nói với anh điều gì… Có phải những điều anh đang nghĩ không?

Sao anh lại không thể sáng suốt vậy không biết… Câu từ cùng cảm xúc của em không cùng một ý… Em khẳng định em luôn thành thật, để dấu anh lời nói dối của em… Anh thật là…

Vậy em có biết điều gì khiến anh không còn minh mẫn để nhận ra không? Vì em… Từ khi có em, anh rất sợ một ngày nào đó anh mất em. Sợ mình không làm hết sức, để cho em biết tình yêu của anh dành cho em quý giá như thế nào. Và sợ nhất là không đem lại cho em sự tự tin…

Thật… Tình yêu với anh rất đơn giản, nên anh thích mọi sự giản dị của em. Nó thật gần gũi, thanh khiết, trong sáng giữa những lo toan bộn bề của cuộc sống. Sự hồn nhiên của em cho anh biết cuộc đời còn có nhiều điều chân thật…

Jiyong khựng bước… Bên góc trời một màu vàng nhạt đã có từ bao giờ, để anh có thể thấy rõ… Người con gái với dáng điệu mong manh… Mái tóc bay trong gió, đôi mắt với vầng mi sưng húp, trên gương mặt xanh xao, bờ môi tái nhợt mím chặt…

Rosé dừng bước… Cô ngẩng lên… Từ sân viên cô thấy Jiyong đứng lặng nhìn cô, đôi mắt đen với ánh nhìn chợt sâu thẳm, nỗi buồn phảng phất trên khuôn mặt phong sương…

Anh vất vả rất nhiều vì em phải không? Jiyong! Nhưng anh chưa bao giờ để em thấy anh mệt mỏi… Cũng chưa bao giờ than thở với em… Anh không thành thật, vì em chẳng bao giờ lắng nghe anh nói…

Tất cả đều là những tâm sự của em, những càm ràm nhỏ nhặt nhất mà anh không bao giờ bỏ qua, lắng nghe một cách rất chân thành… Tại sao đợi người ngoài chen vào. Em mới để tâm đến anh. Mới biết nghĩ cho anh thế này…

Rosé bước đến từng bước… Anh đang ở đây… Còn em có một đêm không ngủ, nên không thể cho là chưa tỉnh ngay được, để em biết đây không là giấc mơ…

Rosé dừng bước trước Jiyong, cô nhìn anh rồi nói nhỏ với nỗi buồn…

-“ Anh quên đồ… về lấy à?”

Nghe Rosé hỏi, Jiyong lắc đầu:

-“ Anh về là vì muốn nhìn em lần cuối!”

Rosé run rẩy… Cô cố gắng kìm giữ cảm xúc trong mình, nghe anh tiếp:

-“ Anh chưa chúc phúc cho em… Chưa chuẩn bị quần áo cho em trong ngày mới… Chưa dặn dò em trước khi ngủ nhớ chỉnh lại điều hòa, giấy vẽ và màu anh để luôn bên phòng vẽ, bởi trong kho có mùi ẩm…”

Jiyong khựng miệng, bởi Rosé cứ đứng lặng nhìn anh… Anh đang nói gì vậy không biết… Jiyong bước lùi lại… Anh đưa tay chỉ…

-“ Anh vào lấy hành lý, rồi đi liền…”

Jiyong quay đi, anh bước nhanh vào nhà… Anh sẽ đi thật xa… Để em không thấy rằng em làm phiền anh nữa… Chưa bao giờ anh cảm thấy phiền khi lo lắng chăm sóc cho người anh yêu thương…

Nhưng có lẽ, anh chu đáo quá mức, để sự ân cần này trở thành phiền phức cho đối phương…

Rosé bước nhanh theo Jiyong… Cô vội nói:

-“ Anh cho em luôn phòng tranh phải không? Cho em cả ngôi nhà màu xanh lam chứ? Cho em tất cả những gì anh đã mua cho em…”

Jiyong dừng bước, anh cố gắng cảm nhận những gì mà Rosé đang nói với anh… Tất cả đều đúng như anh nghĩ… Anh xoay người… đưa tay lên, ôm chầm lấy Rosé… Toàn thân Rosé run bần bật trong tay anh.

Những tiếng nấc nghẹn ngào, cùng những giọt nước trong mắt tuôn rơi lã chã ngước nhìn anh như chờ đợi… Từ đôi mắt mà mỗi khi anh nhìn vào, là anh có thể thấy hết mọi cảm xúc, nghĩ suy…

Là em không tự tin vào chính bản thân mình… Em ngốc nghếch, còn anh thì cũng ngốc nghếch chìu chuộng em trong tất cả mọi điều, dù có làm mình tổn thương… Jiyong siết mạnh vòng tay…

-“ Sao anh ngốc nghếch thế này…”

Jiyong đưa tay lên, lau đi những giọt nước mắt vì yêu thương…

-“ Đừng rời anh…”

Anh cúi xuống, chạm nhẹ môi mình lên đôi môi Rosé…

-“ Vì… Anh rất cần em! Anh yêu em!”

Rosé bật khóc, cô vòng tay lên cổ Jiyong siết chặt…

-“ Em cũng yêu anh…”

Jiyong đưa tay lên, anh chạm vào mái tóc Rosé vuốt nhẹ, khi Rosé đang dấu mặt vào hốc cổ anh bật khóc nức nở… Chắc sẽ là lâu lắm đây… Jiyong mỉm cười nhẹ, anh ngẩng nhìn trời… Bầu trời trong xanh với những đám mây bay bềnh bồng…

Chẳng cần phải lên trên cao xa tít đó, cũng chẳng cần phải viết nên những gì… Chỉ cần mỗi ngày, bên cạnh em nói với em: “ Anh yêu em!” là đủ phải không em…

Rosé khép mắt lại, cô cảm nhận bờ vai an toàn, cảm nhận bình yên khi bên Jiyong… Đúng như chị Bella nói… Tình yêu chân thật phải giữ bằng sự chân thật…

Ánh nắng vàng rọi khắp sân, gió thổi man mát, bầu trời trong xanh… Khởi đầu một ngày mới tươi đẹp… Trên khung cửa sổ nhỏ. Ken và Mery nhìn nhau… Cả hai mỉm cười mãn nguyện…

Giờ đây chúng ta nhận ra rằng… không phải chỉ cần có nhau là đủ, mà là giữa chúng ta còn có một tình yêu chân thật…



12/08/2020

Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

23#
 Tác giả| Đăng lúc 13-9-2020 19:57:13 | Chỉ xem của tác giả

CHAPTER 21

Sau khi Rosé đi Paris thì Jiyong cũng đi New Zealand. Ban đầu, anh Ken muốn Jiyong qua tận bên anh, nhưng vì Jiyong không muốn để Rosé ở nhà một mình, nhưng giờ Rosé đi rồi, nên anh cũng đi luôn, cho anh chị yên lòng.

Công việc công ty lúc trước cũng đã không lo lắm, giờ có Lisa anh cũng yên tâm hơn. Hơn nữa, Lisa học được rất nhiều từ anh trong công việc kinh doanh, nên anh rất tin tưởng với những gì mình sắp xếp.

Anh lại chúi đầu vào công việc của anh Ken, như lúc mới thành lập công ty mình. Mọi việc cuốn lấy hết thời gian của anh, nên anh chẳng để tâm vào những cái khác nữa.

Như hôm nay, ngồi thảo luận, chỉ dẫn anh Ken những quy tắc riêng của anh để quản lý một công ty từ sáng đến tận giờ cơm trưa vẫn chưa xong, nếu chị Mery không gọi ăn cơm, thì cả hai chẳng biết đã là 1h trưa mất rồi.

Mery nhìn Ken và Jiyong, hai anh em nói chuyện với nhau từ sáng đến giờ mà vẫn chưa xong sao. Khi ăn không được bàn luận công việc. Nhưng anh Ken cứ hỏi tới khiến cậu ta cứ phải trả lời.

Cảm giác của Mery với Jiyong hiện tại vẫn là nể phục trong công việc, nhưng chuyện tình cảm vẫn là không. Chị Kim Ara điện thoại cho cô, hai người nói với nhau mất mấy tiếng đồng hồ, cô mới biết rõ mọi chuyện.

Cô cảm thấy cách suy nghĩ của Jiyong rất kỳ lạ, không giống một ai, nhất là trong chuyện tình cảm. Có lẽ chị Kim nói đúng. Jiyong bị bỏ rơi từ lúc bé, lại lớn lên ở trường Dòng nên tình cảm đối với cậu ta rất thực tế.

Chị Kim còn kể rõ mình là mẹ của Jiyong, kể mọi chuyện ngày xưa của chị, kể những gì mà Jiyong đã trải qua… khiến cô hiểu nhiều hơn về Jiyong, để cô muốn giữ Jiyong cho con gái cô mà thôi. Hôm nay, cô biết Ken sẽ ngủ một giấc trưa dài vì mệt, dạo này sức khỏe anh ấy cũng không còn như xưa.

Cô sẽ tận dụng thời gian rảnh chút của Jiyong để nói và hỏi rõ mọi thứ. Bởi biết đâu mai cậu ta lại về Seoul thì không có dịp nữa. Nghĩ thế cô yên lòng ăn cơm rồi dọn dẹp.

Thường ngày ở đây, sau khi ăn cơm xong là Jiyong ra sân viên hông ngồi uống trà, để tâm lặng chút chứ không đi ngủ vì thường quá giờ, nhưng anh Ken thì phải nằm ngủ một chút. Thấy anh Ken không còn khỏe như xưa nữa, và thấy chị Mery cũng trầm tính hay nghĩ suy hơn, khiến anh phải cố hết sức vực dậy công ty của anh Ken.

Xong công việc này, anh sẽ cùng Rosé đi nghỉ dưỡng, anh nghĩ Rosé sẽ đồng ý. Từ ngày mở phòng tranh, Rosé biết lo, có trách nhiệm và say mê với công việc rồi.

Tất cả mọi lời hứa trong lòng lúc trước, anh đang thực hiện, gần trọn vẹn… Để làm gì? Thì anh không muốn lý giải… Cảm giác Rosé dần rời xa anh cứ hiện hữu trong tâm trí, anh đang đón nhận thử thách một lần nữa, dù kết quả có thế nào…

Vừa nghĩ đến đó thì anh thấy chị Mery đi ra, trên tay là tách trà, chị mỉm cười đặt tách trà xuống bàn.

-“ Cậu đổi ly này đi, ly kia nguội rồi!”

Anh chồm người tới, ngồi thẳng lại gật đầu.

-“ Vâng! Cảm ơn chị!”

Mery lắc đầu nhẹ.

-“ Vất vả cho cậu rồi!”

Mery ngồi xuống, đối diện với Jiyong, cô nghe:

-“ Thật thì em có mệt một chút!”

Mery hạ giọng:

-“ Tôi có chuyện muốn hỏi cậu vài thứ!”

Jiyong gật đầu.

-“ Vâng! Chị nói đi em nghe!”

Mery tựa người ra ghế, vẫn hạ giọng:

-“ Vì sao cậu lại để Rosé đi Paris cùng Tim?”

Jiyong thở nhẹ ra nghe tiếp:

-“ Cậu chìu chuộng nó như thế, khiến nó hư đấy!”

Jiyong lại thở nhẹ ra, để chị Mery tiếp:

-“ Phải! Tôi vẫn không tin tưởng hoàn toàn cậu trong việc tình cảm, bởi con người ta không ai hoàn hảo hết được. Tôi biết lý do cậu ly hôn với Bella rồi, chị Kim có kể tôi nghe, vì anh Ken không bao giờ kể rõ cho tôi biết cả. Nên tôi đang thắc mắc… Cậu có yêu con bé không?”

Jiyong thấy chuyện có vẻ nghiêm trọng, nên anh đáp nghiêm chỉnh.

-“ Em không cho chị tin tưởng vẫn là lỗi của em. Em nghĩ về chuyện tình yêu đơn giản không như bao người thì cũng là con người của em, nó đã như thế không thay đổi được. Nói thật trong công việc cũng như trong tình cảm, nếu hết thì buông, em không có ý níu kéo dây dưa. Mọi người cho rằng em tàn nhẫn, nhưng sự chấm dứt nào cũng là do đối phương lên tiếng trước, thì chị nghĩ em nên làm gì, tiếp tục tổn thương bản thân mình ư? Em không yêu bản thân mình trước, thì em không thể yêu ai hơn, vì em cũng chỉ là một con người rất bình thường, và em rất thực tế!”

Mery tròn mắt trong tiếng tiếp của Jiyong:

-“ Em xin lỗi đã thẳng thắn bày tỏ với chị. Ngay từ đầu em đã biết Rosé không hề yêu em, người em ấy yêu là Tim, em cũng biết trước chuyện Tim với Rosé sẽ không thành, là em im lặng ở một bên lợi dụng, nhưng với em đó là cơ hội. Có những tình yêu phải cần thời gian để nuôi dưỡng, em đã bỏ hết tâm lực để nuôi dưỡng tình yêu của mình, nếu mai này không kết quả, thì em không trách ai cả, vì đó là do em, không biết cách yêu một người!”

Mery rất bất ngờ khi biết chuyện của Rosé và Tim, nhưng nhanh chóng cô cũng biết đâu mới là hiện thực và là điều đúng để cô cần làm, cô hạ giọng:

-“ Vậy nếu như chị xin cậu giữ Rosé bên cậu thì sao?”

-“ Chúng ta đều hiểu rõ em ấy, cũng như chúng ta biết mình yêu em ấy nhiều như thế nào. Em xin lỗi! Vẫn như ngày đầu tiên em xin cưới Rosé, đó là em sẽ không rời bỏ em ấy, trừ khi em ấy lên tiếng trước, rời bỏ em. Em cho Rosé tự do lựa chọn cuộc sống mà em ấy cảm thấy hạnh phúc nhất!”

-“ Cậu… thật tàn nhẫn…”

Jiyong mỉm cười nhẹ với cảm xúc nghẹn lòng.

-“ Em đã chết đi sống lại một lần, nên em không thể buông bỏ bản thân mình một lần nữa, anh Ken đã từng nói với em: Cậu không giữ gìn bản thân, lấy gì cậu có thể chăm sóc lo lắng cho ai được nữa, cậu không tự mình sinh ra, thì không có quyền hủy diệt mình. Chỉ có chút chuyện cỏn con, mà cậu làm quá lên như một đứa con nít! Khi em nghe anh ấy trách, em như mở mắt ra, thấy rõ cuộc đời không như ta ước mong!”

-“ Anh Ken nói vớ vẩn, tại sao cậu nghe theo chứ?”

Jiyong cười buồn.

-“ Nhưng anh ấy lại là người hiểu em nhất!”

Mery gật đầu:

-“ Okie! Cậu không thuộc dạng người dễ bị ép buộc, cũng không nghe lời ngon ngọt. Vậy chị không nói vấn đề này nữa. Cảm ơn cậu, với những gì cậu đã làm cho gia đình chị!”

Jiyong lắc đầu nhẹ:

-“ Là bổn phận của em thôi!”

Mery đứng lên.

-“ Cậu nghỉ ngơi đi nhé!”

-“ Vâng! Chị cũng nghỉ ngơi đi. Chuyện gì tới sẽ tới, không thể cản được!”

Jiyong đứng dậy, anh bước ra cổng, anh phải đi dạo một vòng để tâm tịnh, cho những cảm xúc chợt đến, từ những lời nói của chị Mery. Ngày ấy anh nhập viện cấp cứu không vì anh cố tình uống thuốc ngủ tự tử. Nó chỉ là một sự cố mà anh không muốn giải thích cho bất cứ ai hiểu nữa… Bởi chung quy cũng là mình làm cho mọi người hiểu lầm.

Anh chuẩn bị tinh thần rồi, sẽ không có gì khiến cho anh buông bỏ bản thân, hoặc làm anh lung lay nữa… Tàn nhẫn với chính bản thân mình, chẳng phải đó là nỗi đau đớn nhất sao…





Rosé đi chơi khắp Paris cùng với Tim, khi Tim nói anh phải trả đủ ngày anh ở Hàn lúc Rosé đưa anh đi. Có qua có lại, không ai nợ ai… Bên Tim, cô đang được thực hiện ước mơ cho ngày ấy từng hứa với nhau…

Nhưng điều làm cô bất ngờ nhất là thân phận của Tim, ngày trước khi còn trẻ con, cô luôn ước mình sẽ được gặp hoàng tử của mình. Giờ đây, bên Tim, ở trong tòa nhà nguy nga tráng lệ chẳng khác nào lâu đài. Cô như còn tưởng mình ngủ chưa tỉnh…

Cô bắt đầu suy nghĩ về hôn nhân của Tim… Trước gia tài đồ sộ như thế này, chị Jisoo vẫn đồng ý ly hôn, chứng tỏ chị không vì tiền bạc. Mà cũng đúng thôi, chị tài giỏi và có sự nghiệp riêng, dù không phải to lớn. Nhưng cũng hơn gia đình cô rất nhiều.

Vậy nếu là vì tình yêu, thì thật như cô nghĩ lúc đó à… Anh Tim và chị Jisoo không yêu nhau, hôn nhân được sắp đặt trước, kiểu hôn nhân chính trị, kinh tế như Jennie từng nói với cô sao?

Cô muốn gọi cho Jennie để hỏi, nhưng không sao liên lạc được, Jennie như biến mất trên đời khiến cô thêm lo lắng hơn. Mặc dù ngày nào cũng đi đây đó suốt với Tim, nhưng khi tối về mệt, cô vẫn không ngủ ngon được.

Ngày nào trước khi ngủ, cô cũng gọi cho Jiyong, hỏi về anh, về ba mẹ khi Jiyong đang ở nhà ba mẹ làm việc. Anh chỉ đáp qua loa, rồi nói anh rất nhiều việc làm.

Nghe giọng anh như không vui, hỏi anh thì anh nói tại mệt. Có thật anh mệt không? Cô nghĩ cô nên về rồi, khi việc lựa tranh đã xong.

--

Tim ngồi một mình trong vườn, khuya… Anh đã quen có đêm không ngủ, chỉ chợt mắt một hai tiếng là nhiều. Từ lúc gia đình buộc anh về, anh đã biết mình phải làm gì.

Anh không phải là chị Bella, dễ dàng nghe theo mà không có quyền lên tiếng. Hậu duệ ai đó anh không cần quan tâm, gia sản cũng thế. Anh không phải là đứa ăn chơi đàng điếm cần gia tài khổng lồ để tiêu sài. Không phải là kẻ phế nhân để phải chờ nhận tiền từ ai đó.

Nhưng anh buộc phải chấp nhận hôn nhân với Jisoo, vì lúc đó anh thật không có lựa chọn nào khác. Người lớn trong gia đình anh, tự cho mình cao sang quyền quý, nhưng sau lưng lại là đám tội phạm có tổ chức, chuyên ép buộc người khác phải tuân theo ý mình.

Chán ghét đến ghê tởm mà anh phải sống cùng, khiến cho anh biết mình phải dọn từ đâu. Thời gian 4 năm dài hay ngắn cho thời gian anh vận dụng hết khả năng của mình? Anh không cần biết đến. Chỉ biết chỉ có cách đó anh mới có thể đến với Rosé mà thôi…

-“ Tim…”

Vừa nghĩ đến đó thì anh nghe gọi, quay lại anh thấy chị Bella bước đến, anh mỉm cười kéo ghế cho chị, nghe:

-“ Chị cảm thấy tự tội nghiệp cho hai chị em mình!”

Bella cũng như Tim, cô cũng bị mất ngủ vì những gì gia đình đối xử với cô. Giờ đây, có tự do rồi thì sao, người cô yêu không còn tự do để yêu cô nữa… Cô thở ra trong tiếng của Tim:

-“ Có lẽ là nghiệp mà hai chị em chúng ta phải gánh chịu!”

Bella ngồi xuống cười nhẹ:

-“ Chị không biết là Jisoo hay Rosé khiến em thay đổi!”

Tim thở ra.

-“ Cả hai!”

-“ Em sẽ như vầy đến cuối đời thôi à?”

-“ Có lẽ thế!”

-“ Rosé vẫn không biết rõ mọi chuyện sao?”

-“ Không!”

-“ Và em dự định không nói luôn à?”

-“ Ừ!”

-“ Em không cảm thấy thiệt thòi sao?”

-“ Không!”

-“ Em làm bao việc vì Rosé cơ mà!”

-“ Nhưng lúc em đi, em lại không nói Rosé chờ em!”

-“ Đó là vì em chưa chắc mình làm được!”

-“ Phải!”

-“ Nhưng giờ em làm được rồi!”

-“ Khi em làm xong, thì Rosé cũng không còn tự do để em yêu nữa!”

-“ Em có dự tính nói cho Jiyong nghe không?”

-“ Không!”

-“ Vậy chị nói dùm em, như ngày xưa khi đem em về!”

-“ Không cần! Em thấy Rosé rất hạnh phúc bên Jiyong, anh ấy rất tốt!”

-“ Thế là em không cần hỏi ý Rosé luôn sao?”

-“ Chuyện đã xong rồi, từ 4 năm trước, không nên đào lại làm gì!”

-“ Em sẽ không hối hận chứ?”

-“ Khi em theo chị về, em chẳng có hy vọng gì, nên giờ không nên có hối hận gì!”

-“ Em tàn nhẫn không khác gì Jiyong, cả hai đều tự ý sắp xếp cuộc đời của Rosé. Hai người thật không hiểu cảm giác của phụ nữ là gì cả!”

-“ Ngày ấy là chị tự mình nói rõ cho Jiyong nghe, chị có bàn bạc với em đâu!”

-“ Là chị muốn tốt cho em thôi!”





Rosé bước lùi lại một bước, vì không ngủ được, lại không gọi được cho Jiyong, nên cô mới ra ngoài, tính đi dạo một vòng, thấy Tim ngồi một mình, cô bước tới, nhưng chị Bella đã tới trước cô, dự tính đi vòng qua ngã khác. Nhưng lời của chị Bella đã níu giữ bước chân cô.

Càng nghe cô càng cảm thấy, chuyện này là chuyện cô suy nghĩ mãi bấy lâu nay. Thôi thì không biết mở lời hỏi, nghe được bao nhiêu thì nghe… Lời đối đáp dần trở nên nghiêm trọng giữa hai chị em Tim, khiến cô phải bước lùi lại, nép mình sâu hơn. Cô nghe Tim tiếp:

-“ Tốt cho em hay cho chị! Chẳng phải chị lấy chuyện của em ra để thử lòng anh Jiyong sao. Lúc đó em vẫn không biết chị từng kết hôn với anh ấy nữa kia mà!”

-“ Là Jisoo kể chuyện em và Rosé cho chị biết, nên chị mới tò mò về Rosé thôi. Hỏi Jisoo, Jisoo mới kể cho chị nghe luôn chuyện thấy anh Jiyong bên Rosé. Jisoo biết Jiyong, là vì lúc trước khi mới quen Jiyong, chị hay đưa Jisoo đi cùng. Khi đó em còn chưa biết Jisoo, và chúng ta cũng hoàn toàn không biết hôn thê của em là Jisoo nữa kia mà!”

-“ Em không muốn nói gì nữa cả!”

-“ Em trốn tránh là vì gì? Đàn ông các người y như nhau, bênh vực nhau!”

-“ Em không bênh ai cả. Trước lúc em tỏ tình với Rosé, em cũng biết anh Jiyong yêu Rosé rồi!”

-“ Vậy sao em không nói với chị?”

-“ Để làm gì, để chị phá hoại à?”

-“ Thế em có biết rõ là Rosé yêu em, chứ không yêu Jiyong không? Chính Jennie đã nói cho chị biết điều đó!”

-“ Chị như cả đám người lớn trong nhà, dùng mọi thủ đoạn để rào trước đón sau, giăng bẫy để người ta rơi vào, không cần biết cảm xúc ai, chỉ muốn sở hữu tất cả mọi thứ mà mình muốn!”

-“ Em dám nói chị em như thế sao Tim?”

Tiếng Bellla hét lên, chị ấy như không kìm chế cảm xúc nữa…

-“ Là chị lo cho em thôi. Tại sao hai người yêu nhau lại không thể đến với nhau, nếu như Rosé lên tiếng, chị biết Jiyong sẵn sàng buông tay. Nhưng để Rosé lên tiếng em phải nói rõ lý do cho Rosé hiểu. Em không hề nghĩ đến cảm nhận của Rosé, lỡ như mai này Rosé biết rõ em vì gia đình cô ấy và cô ấy mà hy sinh, thì cô ấy sẽ nghĩ sao?”

-“ Chẳng có sự hy sinh nào ở đây cả. Là do gia đình chúng ta ép buộc em, chẳng phải chị cũng bị ép buộc phải rời Jiyong, nếu không người chịu hậu quả cho sự cãi lời của chúng ta là người mà chúng ta yêu thương sao. Khi anh Jiyong biết rõ vì sao chị rời xa anh ấy, thì anh ấy cũng không quay lại, nên chị không cam lòng, em không như chị!”

-“ Em cho rằng chị nhỏ mọn như thế sao. Phải! Là chị yêu Jiyong nhất trong tất cả mọi thứ trên đời, chị đã đánh mất Jiyong, nên chị không muốn em mất đi Rosé, em hãy như Jiyong đấy, biết tận dụng mọi cơ hội…”

Rosé dừng bước, điều gì khiến cô bước đến, cô muốn hiểu rõ mọi thứ… đơn giản thế thôi…

-“ Rosé!”

Tim vội đứng dậy, Rosé ngẩng nhìn Tim khi anh bước đến đối diện sát bên cô, cô hạ giọng:

-“ Anh bỏ em lại là vì an toàn của em và gia đình em?”

Tim thở nhẹ ra gật đầu, Rosé hỏi tiếp:

-“ Không phải vì anh chê em không giỏi giang và xinh đẹp như chị Jisoo?”

Tim lại gật đầu… Rosé cố tiếp:

-“ Người anh yêu vẫn là em, mà không phải là chị Jisoo!”

-“ Anh chỉ yêu mình em!”

Rosé nghẹn ngào…

-“ Anh Jiyong biết hết mọi chuyện trước khi anh chia tay em?”

Tim im lặng, quay nhìn qua Bella, Bella bước đến.

-“ Hôm tụi em đến Hàn đầu tiên, đón tụi em ở sân bay xong, thì Jiyong đi cùng Jisoo đến gặp chị, và hôm đó chị đã nói rõ mọi chuyện của hai em cho Jiyong biết!”

Rosé cảm thấy hụt hẫng… cô run rẩy, trong tiếng của Bella…

-“ Bởi thế chỉ cần em lên tiếng, Jiyong sẽ phải buông tay em, vì anh ấy biết rõ mình đã lợi dụng lúc em yếu đuối nhất để lấy em về. Nếu như Jiyong im lặng như từ đầu, thì giờ em có lấy Jiyong không? Hay ở vậy để chờ đợi Tim. Tim trước lúc đi nó không dám nói em chờ, vì nó không biết mình có làm được không. Nhưng giờ nó đã làm được. Tình yêu chân thật nên dùng chân thật giữ gìn…”

Rosé lùi bước…

-“ Em thu dọn hành lý, về New Zealand liền! Xin lỗi Tim! Em cần một thời gian để suy nghĩ, em không còn là trẻ con nữa!”

Rosé quay đi… Những giọt nước trong mắt cô tuôn rơi vội vã… Cảm thấy mình là đứa ngốc nghếch nhất… Cả Jennie cũng biết trước hết mọi việc, có khi Lisa cũng biết rõ luôn đó chứ…

Không thể trách ai, là do bản thân mình, mở lòng ra… để nhận lấy sự thật cay đắng…



Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

22#
 Tác giả| Đăng lúc 12-9-2020 18:02:10 | Chỉ xem của tác giả

CHAPTER 20


Câu chuyện ông đi đằng đông, bà đi đằng tây tưởng chừng không bao giờ xảy ra với gia đình Jiyong và Rosé. Cả đám còn lại là hai bên sui gia… Ken, Mery, Kim Ara và Lisa ngồi ngóng ra đường, cho đến giờ đóng cửa phòng tranh, chẳng thấy ai về cả.

Một người có vốn, một người có sức, đi từ sáng đến tối mịt vẫn không thấy tăm hơi. Thôi thì ai cũng mệt mỏi, nên tự đóng cửa về nhà nghỉ, chứ ngồi đây cũng chẳng có ích lợi gì…

Ngồi trên xe, Lisa nhìn mẹ, cô đang nghĩ và muốn nghe mẹ nói gì trong chuyện này, chỉ thấy mẹ dõi mắt vào nơi hư vô với sự lo lắng. Tự dưng cô áy náy, bèn kể hết cho mẹ nghe mọi chuyện cô biết, kể cả chuyện Jennie nói cô giữ bí mật… Nghe xong mẹ chỉ im lặng, khiến cô cũng không muốn nói gì nữa…





Ken cùng vợ qua Seoul chúc mừng con gái mở phòng tranh riêng, tiện thể anh nhờ Jiyong về công việc công ty. Từ lúc anh gả Rosé cho Jiyong, cả hai càng thêm thân.

Jiyong làm hết mọi việc chăm lo cho cả gia đình anh, nhìn Rosé trưởng thành bên Jiyong, vợ chồng anh rất mừng, thật không uổng công anh tin tưởng Jiyong. Công việc trong công ty cứ gặp thất bại liên tiếp…

Mery khuyên anh nên bán công ty, hưởng tuổi già, nhưng anh không đồng ý. Bởi công ty như là sinh mạng anh. Hết… tức anh không còn. Chẳng biết làm cách nào khác hơn.

Jiyong vì nghĩ cho anh, mà không chịu đến giúp, vẫn như cũ… Anh cần bao nhiêu em chuyển cho anh. Riết rồi anh ngại thật, Mery không nhịn nổi nữa, cô ấy vẫn nóng tính như xưa, nên nói thẳng ra cho Jiyong nghe.

Jiyong mới hứa sẽ xếp việc bên “G” cho ổn rồi qua phụ anh. Nhưng giờ xảy ra việc gì đây, cả hai đều thắc mắc, cho đến giờ Jiyong vẫn không kể với anh… Khiến chuyện xảy ra hôm nay anh và vợ đều cảm thấy lo lắng.

Mery cứ đi ra vào không yên, Jiyong bảo anh chị cứ ở nhà em, đừng ra khách sạn, rằng em ở bên Đảo Nami, ở đây để không? Biết rằng Jiyong không về đây, nhưng sao cô cứ ngóng không thôi thế này.

4 năm, đủ để cô bằng lòng Jiyong, còn muốn giữ thật chặt cho con gái cô. Rosé rất cảm tính, hay mơ mộng, rất dễ xúc động và làm theo mọi việc mà nó muốn, không nghĩ sâu xa hơn.

Jiyong chìu chuộng nó như cô và chồng chìu chuộng nó, nên nó sẽ không có va chạm, để biết cuộc đời này thực tế như thế nào. Nó không đặt nặng vấn đề kinh tế lên hàng đầu, cô không thể trách nó, khi tuổi của nó chỉ có suy nghĩ như thế.

Thế là cô cứ thở ra… thở ra thật dài, không ngon giấc…






Đến tận khuya…

Vô tình hay duyên nợ chẳng biết, Jiyong và Rosé cùng về một lượt, cả hai tự dưng cảm thấy có khoảng cách nhỏ, nên sau câu chào, cả hai về phòng, lên giường, nằm…

Trong khoảng không tĩnh lặng, cả hai bên nhau, chung một giường, nhưng ai cũng có một suy nghĩ riêng… Nên không ai ngó ngàng đến người kia… Cứ thế cho một đêm trôi qua…

--

Jiyong theo thói quen, dù trời có sập xuống thì anh vẫn dậy chạy bộ… Sáng sớm tinh mơ trên con đường vắng một mình… Anh như chợt thấy khoảng cách giữa anh và Rosé sẽ dần xa.

Sau khi nói chuyện với Bella. Cô đã kể hết cho anh nghe, thì ra Tim làm mọi việc, chỉ để có ngày được tự do một lần nữa. Tự do từ chính bản thân mình đem lại cho mình, mà không cần một ai cho phép.

Hiện tại, người lớn trong nhà không còn khiến cho Tim phải sợ hay dè chừng. Tim đã ly hôn với Jisoo, cũng như Bella cũng đã ly hôn với chồng. Chuyện của ai đó, nên để lại chổ cũ, cho nó đi đúng đường, với tình yêu chân thật…

Lúc đó nghe xong, anh thật không thể cười nổi. Bella thay đổi quá nhiều, điều đó không có nghĩa là anh cũng thay đổi như Bella. Với Bella, Jiyong không còn một cảm giác gì ngoài tình bạn.

Nếu như Rosé rời xa anh, chọn Tim, thì anh cũng không vì buồn hay thất vọng để tìm một tình cảm khác thay vào. Anh không còn là trẻ con như Rosé nữa… Chẳng phải Bella từng nói anh tàn nhẫn sao.

Sao cũng được, ai đó đến với anh, rồi rời bỏ anh, rồi bảo anh tàn nhẫn, thật không còn gì để nói nữa. Có lẽ anh luôn chìu chuộng mọi người bên cạnh anh quá mức rồi.





Jiyong về đến nhà thì anh ngửi được một mùi thơm từ bếp. Anh cảm thấy lạ, giờ này Rosé không bao giờ dậy nổi, sao hôm nay… Jiyong chợt cảm thấy chút buồn…

Anh dừng chân trước cửa bếp, thấy phía sau lưng Rosé, cô đang tất bật khiến anh bước đến hạ giọng, dấu đi cảm xúc của mình:

-“ Sao hôm nay con sâu ngủ của anh dậy sớm thế?”

Rosé nghe tiếng Jiyong, cô quay qua:

-“ Em phải đến phòng tranh, giờ em có việc làm rồi!”

Jiyong chợt nhớ, anh bật cười, anh đã nghĩ sai về Rosé mất rồi, anh thấy Rosé nhấn anh ngồi vào bàn.

-“ Anh ăn trước rồi tắm sau được không? Em dọn dẹp rồi đi làm!”

Jiyong ngước nhìn Rosé khi cô đi qua lại bày bữa sáng lên bàn cho anh.

-“ Em ăn đi, rồi đi làm, để anh dọn!”

Rosé ngồi xuống đáp:

-“ Vậy cảm ơn anh!”

Cô ăn liền, thấy hình như Jiyong đang nhìn cô, nên cô ngẩng lên:

-“ Sao anh không ăn đi, nguội bây giờ!”

Jiyong thở nhẹ ra.

-“ Ừm…”

Nhưng anh vừa cầm muỗng thì nghe Rosé nói:

-“ Khoan!”

Khiến anh ngẩng lên, thấy Rosé nhìn anh với nụ cười thật dịu dàng.

-“ Anh có thể chuẩn bị đồ dùm em trước không?”

Jiyong gật đầu đứng lên.

-“ Ừm…”

Rồi anh đi vào nghe Rosé nói với theo.

-“ Cảm ơn anh yêu!”

Khiến Jiyong không thấy cảm động mà anh chỉ cảm thấy buồn cười, bởi tính trẻ con của Rosé.

Rosé buông muỗng, cô nhìn về phòng quần áo, nghĩ… Jiyong cười gì? Cười cô trẻ con sao?

--

Công việc hiện đại cuốn con người hiện đại theo. Jiyong lo sắp xếp việc của công ty, để nhận việc bên công ty anh Ken. Rosé thì cũng lo việc ở phòng tranh khi Tim có nhã ý muốn đóng góp tranh cho phòng tranh của Rosé để làm từ thiện…

Cứ thế ai việc nấy làm. Nhưng ngoài công việc, Rosé còn đi chơi với Tim, Tim nói không rành ở đây, lâu rồi lại không nghỉ ngơi, nên tiện thể vừa làm vừa chơi, ngỏ ý muốn Rosé làm hướng dẫn viên.

Rosé không từ chối, cô dự định tối nay sẽ kể cho Jiyong nghe mọi việc vừa qua. Thấy thời gian gần đây anh rất bận rộn, cô lại không chăm sóc cho anh được như lúc chưa có việc ở phòng tranh.

Mặc dù, trước khi mở phòng tranh, cô nói cô sẽ bận rộn vì cô không giỏi việc như anh, anh nói cứ làm những gì cô thích. Việc có cô chăm sóc hay không, thì anh cũng có thể tự lo một mình, như trước đây, anh cũng đã lo cả cô đấy thôi.

Cô cảm thấy hiện tại mình rất tràn đầy nhiệt huyết. Muốn làm rất nhiều thứ… Trong những lúc cô đi cùng Tim, cô cảm thấy tiếc nuối cho ngày xưa cô đã bỏ mất quá nhiều thời gian rồi.

Chỉ có một chút ngại ngùng duy nhất, là Tim nói cho cô nghe, anh đã ly hôn với chị Jisoo, còn lý do thì anh chỉ nói hai người không hợp, có vậy thôi. Anh không hề nhắc đến lúc trước, cũng không giải thích vì sao lần đó anh chọn chị Jisoo chứ không chọn cô.

Cô muốn hỏi Tim, nhưng không biết sao mở lời. Chuyện bây giờ đã xong, Tim có nói hay không thì có nghĩa gì… Cô luôn dặn lòng mình như thế. Nhưng khi bên Tim cô lại thắc mắc không thôi.

Ba mẹ về New Zealand lo việc công ty, anh Jiyong không chịu tiếp quản chính thức, anh nói: anh chỉ đứng phía sau, giúp ba điều hành, thay đổi mọi mặt. Trước khi về, mẹ còn dặn cô thật kỹ, phải biết yêu thương Jiyong và quan tâm nhiều đến anh, vì anh mới là chồng cô, chứ không phải ai đó khác.

Ai đó khác mà mẹ nói là ai? Lúc trước mẹ còn chưa biết cô với Tim yêu nhau thì cả hai chia tay rồi. Giờ đây, mẹ còn cố tình nhấn mạnh *ai đó khác*. Phải chăng mẹ đã biết mọi chuyện ngày trước mà không nói ra.

Nhưng người cho ba mẹ biết, thì cô biết chắc là Jiyong, vì trong chuyện này anh là người rõ nhất… Nghĩ đến đó, thì Rosé đã bước vào nhà. Tuần nay cô về muộn vì đưa Tim đi khắp nơi.

Những nơi Tim muốn đến đều là ngày trước cô và anh đã đến, thật cô cũng một lần muốn nhìn lại, mình đã buông xuống được chưa, để cô có thể buông bỏ, không bao giờ để phải suy nghĩ nữa.

Nhưng cô biết nói thì dễ làm thì khó, nhất là sẽ rất khó nói với Jiyong về việc Tim mới ngỏ ý với cô lúc nãy, khi hai người đang dùng cơm với nhau. Anh muốn mời cô qua Paris với anh, để chọn những bức tranh phù hợp, dễ bán. Chứ Tim không rành về hội họa nhiều như cô.

Cô thấy đề nghị của Tim cũng tốt. Nhưng Jiyong có thấy tốt không? Cô biết anh chìu chuộng cô hết thảy mọi việc mà cô thích, cô muốn. Nên cô cũng biết có nhiều việc không thể đòi hỏi thái quá được, khiến cô lại suy nghĩ miên man.

Rosé đi đến phòng làm việc, nếu Jiyong ở trong phòng thì anh sẽ khép cửa lại, chỉ để he hé đủ cho cô trông thấy anh. Như ở phòng tranh cũng vậy, nếu cô vẽ cô cũng khép cửa he hé như thế.

Rosé dừng bước, Jiyong đang trong đó, cô bước nhẹ đến, nhìn vào, tự dưng mình lại có hành động thật mờ ám, thấy anh chăm chú ngồi nhìn vào màn hình, Cặp kính gọng vàng trên mặt, là cô biết anh đang làm việc quan trọng rồi… Anh đeo tai nghe, cô chưa kịp thắc mắc thì nghe anh nói:

“ Anh gửi hết toàn bộ hồ sơ nhân viên qua cho em liền nhe! Cảm ơn anh. Sau khi xem xét lại, anh phải làm theo em đó! Nếu không chúng ta dừng tại đây!”

Tiếng nói bên kia cô không nghe thấy, rồi cô nghe anh tiếp:

“ Có nhiều việc không thể vì tình cảm mà làm. Nếu đã biết không có kết quả, thì đừng dây dưa. Làm thế chẳng có lợi cho ai cả. Có những người ỷ lại, buộc mình lo. Anh làm thế chỉ là hại họ, chứ không vì thương họ đâu!”

Rồi tiếng nói đầu dây bên kia, rồi lại tiếng Jiyong.

“ Vâng! Em sẽ làm hết sức mình, anh chị yên tâm!”

Nghe đến đây thì cô tròn mắt, có chút buồn cười… Anh vẫn gọi ba mẹ cô là anh chị. Cô quay đi, bước về phòng, tắm rửa trước đã…

--

Jiyong về phòng thì cũng là gần 3 giờ sáng, anh thấy Rosé đã ngủ thật say, Anh nằm xuống, bên Rosé ngắm nhìn cô, thấy vẻ mệt mỏi trên gương mặt nhỏ, bờ môi cô mím lại, mày chợt nhăn…

Rosé có suy nghĩ không thông à? Và đang mơ một giấc mơ đầy lo âu sao? Anh vòng tay qua, ôm Rosé vào lòng… Cả tuần nay anh lo công việc, không ngó ngàng đến Rosé.

Rosé chợt thức giấc trong vòng tay Jiyong, cô vùi đầu vào khuôn ngực anh, lè nhè…

-“ Em chờ anh để nói chuyện, nhưng ngủ quên mất!”

Jiyong đưa tay lên, vuốt nhẹ mái tóc Rosé.

-“ Ừ! Cũng trễ rồi, có gì mai nói!”

Nghe thế Rosé ngẩng lên, nhìn Jiyong, cô hỏi:

-“ Sao anh chưa ngủ?”

Jiyong mỉm cười nhẹ đáp gọn:

-“ Làm việc quên mất!”

Rosé thở hắt ra.

-“ Mẹ nói cho em biết, anh đang giúp ba!”

-“ Ừm…”

Jiyong đáp nhỏ. Rosé tiếp:

-“ Việc thì không bao giờ làm hết, và nó vẫn còn có đó, nên anh làm vừa thôi, giữ sức khỏe!”

Jiyong bật cười nhỏ:

-“ Em lo cho anh à?”mình, anh chị yên tâm!”

Rosé gật đầu nhẹ, rồi nói:

-“ Giờ em có việc của em, không ở bên anh như trước được!”

Jiyong gật đầu.

-“ Anh biết! Anh không nghĩ gì đâu!”

Rosé mỉm cười:

-“ Cảm ơn anh!”

-“ Vì gì?”

-“ Vì đã chăm sóc cho gia đình em!”

Rosé vòng tay qua người Jiyong, ôm chặt lấy anh.

-“ Có chuyện này em muốn nói với anh!”

Jiyong thở nhẹ ra.

-“ Okie! Anh biết không cho em nói, em sẽ không yên!”

Rosé vội gật đầu, cô nghiêm chỉnh:

-“ Em gặp lại anh Tim…”

Jiyong gật đầu như bảo Rosé tiếp, và cô tiếp:

-“ Sao anh không có phản ứng gì vậy?”

Jiyong bật cười.

-“ Vậy em muốn anh có phản ứng gì? Thật ra, anh đã thấy em đi cùng cậu ấy hôm lễ khánh thành phòng tranh rồi!”

-“ Vậy sao cả tuần nay sao anh không nói gì?”

Rosé lên giọng, trong tiếng ngạc nhiên của Jiyong:

-“ Nói gì là nói gì? Vợ chồng phải tin tưởng nhau, anh đâu có cổ hủ đến độ giam giữ em. Em có tự do riêng của em mà!”

Rosé vui mừng, cô nói nhanh.

-“ Vậy em đi Paris với Tim được không? Vì công việc thôi, anh ấy muốn đóng góp cho phòng tranh của em vài bức, để đấu giá lấy tiền từ thiện. Nhưng anh ấy không biết nên chọn bức nào trong nhà anh ấy, nên ngỏ ý nhờ em!”

Jiyong cười hắt ra…

-“ Vậy em có muốn đi không?”

-“ Muốn!”

Rosé đáp liền nhưng chợt lắc đầu:

-“ Thôi! Em thấy không tiện đâu…”

Rosé dừng câu vài giây, rồi hạ giọng:

-“ Đúng không Ji?”

Jiyong bật cười nghiêng người, anh chồm lên người Rosé…

-“ Em rất biết câu dẫn anh rồi!”

Nói xong, Jiyong cúi xuống, anh đặt môi mình lên môi Rosé, trao cho cô nụ hôn thật sâu…

Mỗi lần Jiyong hôn Rosé đắm đuối, là cô không thể làm gì cả, cô chỉ biết hòa theo sự dẫn dắt của anh mà thôi…

Jiyong dừng lại khi anh cảm nhận Rosé gần như không thể thở nữa… anh thích nhìn ngắm Rosé vào phút giây này, trông Rosé thánh thiện tuyệt mỹ, anh mỉm cười.

-“ Duyệt nhé!”

Rồi anh cúi xuống, chạm môi lên mắt cô.

-“ Em ngủ đi! Anh cũng mệt rồi!”

Nói xong Jiyong nằm thẳng lại, anh khép mắt. Nhưng không sao chìm vào giấc ngủ được dù thật sự anh rất mệt…


Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

21#
 Tác giả| Đăng lúc 10-9-2020 17:56:42 | Chỉ xem của tác giả

CHAPTER 19


Jiyong trở về công việc như mọi lần… Rosé thì học thêm biết bao nhiêu thứ mà cô thích. Giờ cô biết xuống bếp chuẩn bị cơm cho cả hai, Jiyong không phải làm gì nữa. Rosé chăm sóc lo cho anh mọi thứ, làm trọn bổn phận người vợ…

Nhưng làm mẹ thì không, Rosé thẳng thắn nói với anh rằng, cho cô 5 năm, để cô tự hoàn thiện mình trước đã. Anh chẳng thể từ chối. Cuộc sống của cả hai êm đềm trôi cho thời gian cũng trôi qua êm đềm…

Đến 4 năm sau…

--

Từ bao giờ cuộc sống của Jiyong và Rosé trở nên bận rộn như thế? Là từ khi Rosé đoạt giải mỹ thuật quốc tế ngành hội họa. Cô bắt đầu hòa nhập với thế giới mỹ thuật, nào là hội họp, phỏng vấn, dự giảng…

Công việc cứ cuốn lấy cô, còn cô kéo theo cả Jiyong. Cô đã trưởng thành trước tất cả mọi người, nhưng với Jiyong thì không. Cô vẫn thích được nhõng nhẽo với anh, thích anh yêu chìu cô trong mọi ước muốn…

Anh trở nên trầm tính hơn lúc trước, nhưng vẫn đủ sức để theo cùng cô. Khoảng thời gian qua, bên anh, anh khiến cho cô tràn đầy năng lượng sống, để cô quên hết cái gọi mà đau đớn.

Ba mẹ cô thấy cô có sự nghiệp, công việc họ rất vui, nhất là mẹ, mỗi lần mẹ qua đây chơi với cô, khi cô không có thời gian về nhà, mẹ thường ôm cô thật chặt rồi khóc…

Jennie đã kết hôn, với hôn nhân được gia đình chọn, ngày ấy cô cũng đã biết trước khi Jennie kể cho cô nghe rồi. Cuộc sống không thoải mái tự do như trước nữa. Cả hai dần dần ít liên lạc với nhau hơn. Đổi lại, cô trở nên thân thiết với Lisa.

Lisa giỏi hơn cô nhiều. Em ấy lại thực tế hơn cô, mạnh mẽ hơn cô. Đôi lúc cô rất ngưỡng mộ, vì em ấy có thể tự mình làm tất cả. Không dựa dẫm vào ai đó, như cô dựa dẫm vào Jiyong…

-“ Rosé! Em đứng yên coi!”

Tiếng Jiyong cắt đứt dòng suy nghĩ của Rosé, vẫn là 4 năm qua, cô không bỏ được tật suy nghĩ lung tung…

-“ Em cứ nhúc nhích, anh không kéo dây kéo lên được nè!”

Rosé quay đầu nhìn khi Jiyong phía sau đang mặc đầm cho cô.

-“ Sao anh không đánh thức em sớm hơn chứ?”

-“ Anh gọi đến mấy lần mà em có chịu dậy đâu!”

-“ Thì anh phải dựng đầu em dậy chứ?”

-“ Còn thế nữa à?”

-“ Anh biết em ham ngủ cơ mà!”

-“ Biết…”

-“ Biết em vẫn trông vào anh mọi thứ…”

-“ Okie! Là lỗi của anh!”

-“ Phải đấy! Ai kêu anh yêu chìu em!”

-“ Còn thế nữa cơ đấy!”

Rosé quay lại bật cười… Cô bước đến bên gương, đưa tay lùa vào mái tóc mình.

-“ Em xõa ra hay búi tóc lên?”

Nghe Rosé hỏi, Jiyong bước đến phía sau lưng Rosé, anh nhìn Rosé trong gương.

-“ Em làm sao cũng đẹp hết!”

Rosé bật cười.

-“ Tha cho anh đó!”

Jiyong bước tới ôm Rosé vào lòng.

-“ Anh sẽ cố sắp xếp…”

-“ Được rồi! Em đùa thôi, anh cứ lo xong việc đi. Phòng tranh vẫn còn ở đó mà!”

Rosé xoay người trong vòng tay Jiyong, cô nhìn anh.

-“ Chúng ta sẽ chúc mừng riêng với nhau sau!”

Jiyong lặng nhìn Rosé, anh hạ giọng:

-“ Thật đáng trách khi anh không có bên cắt băng khánh thành cùng em!”

Rosé đặt ngón tay lên môi Jiyong:

-“ Coi như hôm nay anh cho em tự do bay nhảy đi!”

Rosé quay đi.

-“ Em đi đây, trễ giờ rồi!”

Jiyong nhìn đồng hồ.

-“ Anh nhận xong cuộc gọi sẽ đến liền!”

Rosé với tay lấy túi xách, cô gật đầu.

-“ Okie, Chào anh. Lát gặp…”

Nhưng cô chưa nói hết câu thì bị Jiyong kéo lại, cô xoay một vòng vì Jiyong đẩy cô đối diện với anh, cô ngạc nhiên thì anh đã cúi xuống, chạm môi cô…

Tự dưng có cảm giác không ổn trong lòng, Jiyong chỉ muốn đưa Rosé đi và cùng cô dự lễ khánh thành phòng tranh của Rosé, nhưng anh đã hứa với anh Ken, giải quyết vụ việc về công ty của anh Ken gấp.

Bao nhiêu tiền anh đổ vào đó, biết là không có kết quả, nhưng vì anh Ken, vì Rosé, anh không tiếc vẫn cố giữ lại công ty cho anh Ken, vì anh biết đó là sinh mạng của anh ấy.

Sau chuyện này, có lẽ anh nên nhúng tay vào điều hành, chứ không thể cứ để như thế được. Chị Mery cũng ngỏ lời muốn anh về công ty, làm lại mọi thứ. Chị nói nếu anh thật sự yêu thương cả gia đình chị, thì anh hãy hành động thiết thực, như con người anh từ xưa đến giờ…

Chị còn trách, anh chìu Rosé đủ rồi, không cần phải chìu cả anh Ken nữa. Lúc đó anh cũng chỉ biết cười trừ gật đầu hứa…

Rosé nhận lấy nụ hôn thật sâu của Jiyong, đến khi gần như tắt thở, anh mới buông cô ra, cô đưa cả hai tay lên, đánh vào khuôn ngực anh rồi nói:

-“ Em mới trang điểm xong!”

Nhưng cô chưa kịp trách thêm, thì nghe Jiyong nói:

-“ Anh muốn thử xem Lisa nói đúng không thôi! Chạm đến cỡ nào cũng không phai!”

Rosé bật cười quay đi.

-“ Anh đừng có mà đổ thừa em ấy!”

Rồi cô đi nhanh ra xe, tự lái đến phòng tranh một mình, Jiyong sẽ đến sau…

--

Tim dừng bước, anh đứng bên tán cây trong một khuôn viên rộng, mắt nhìn phía trước… Bao lâu rồi chúng ta không gặp nhau… Tất cả mọi thứ thay đổi, nhưng tình yêu của anh dành cho em không bao giờ thay đổi…

Cuộc sống của chúng ta đều có những công việc cùng trách nhiệm riêng biệt. Giờ anh đã hoàn tất, còn em? Nhìn thấy em như thế này, khiến anh cảm thấy yên lòng cho những điều đau đớn mà anh dành cho em.

Em đã trưởng thành, nhưng vẫn không đánh mất đi sự hồn nhiên thanh khiết. Nụ cười rạng rỡ nở trên môi em, đôi mắt có cái nhìn sinh động, gương mặt thật sáng tràn đầy mãn nguyện.

Em bằng lòng, thậm chí thỏa mãn với những gì em có chứ, anh ấy đã khiến em hạnh phúc, cho em tất cả những gì mà em ước mơ? Để anh chỉ có thể đứng đây, dõi theo em rồi tự suy ngẫm với tội lỗi của mình.

Là ai khiến chúng ta phân ly. Anh căm ghét thân phận mình, thứ mà anh không thể dứt bỏ ngay lúc đó. Chỉ có thể xuôi theo, để giữ em bình yên trong cuộc sống này…

-“ Em ngồi máy bay mười mấy tiếng đồng hồ chỉ để đứng đây thôi sao, Tim?”

Tim nghe tiếng nói bên cạnh, anh quay qua, thấy chị Bella. Anh nghe tiếp:

-“ Chị không nghĩ em trai mình lại trở nên nhút nhát như thế!”

Tim thở nhẹ ra, nghe chị Bella tiếp:

-“ Em không vào thì chị vào một mình!”

Rồi chị Bella bước đi trước. Tim bước theo sau.

-“ Đợi em với!”

Tim thấy chị Bella quay nhìn, rồi cười với anh.

-“ Phải thế chứ!”

Rosé cùng Lisa bận tiếp khách, cả mẹ và ba cũng loay hoay theo bọn cô. Nhân dịp khánh thành, phòng tranh mở cửa bán, số tiền thu được hôm nay cô sẽ làm từ thiện.

Bất cứ điều gì cô muốn, Jiyong đều không có ý kiến. Toàn bộ chi phí để mở phòng tranh này đều là tiền của anh cho cô. Cô biết anh bỏ ra rất nhiều cho gia đình cô, mẹ cô cứ nói với cô, phải biết yêu thương Jiyong hết mực, lúc đó cô chỉ biết bật cười nhìn mẹ.

Từ lúc chuyện xảy ra ở Carmel, bất cứ việc gì Jiyong không muốn nói, cô đều không hỏi. Hôm nay anh có việc, không đến cùng cô được, cô cũng không thắc mắc. Từ bao giờ cô đã tin tưởng anh hoàn toàn trong mọi thứ.

Rosé dừng bước khi cô thấy một bó hoa thật lớn, được ai đó cầm trên tay, đến che hết cả mặt mũi, những đóa hồng màu xanh lam khiến cô chú ý. Nhưng điều làm cô cảm thấy vui là cô đang hình dung ra, đó là món quà từ chồng cô, anh Jiyong…

Cô bước tới, mỉm cười đón nhận với sự vui sướng trong lòng khi Jiyong dành bất ngờ này cho cô. Những đóa hoa chợt lung linh như bay nhảy trước mắt cô, rồi chao nghiêng như chào cô, để nụ cười chợt tắt trên môi cô, khi cô thấy Tim xuất hiện…

Cô cảm thấy bất ngờ đến không thể phản ứng, chỉ biết đứng lặng nhìn Tim…

Nhìn thấy cử chỉ của Rosé, Tim cũng hơi bất ngờ, nhưng nhanh chóng anh đưa bó hoa ra và chọn một nụ cười dễ mến nhất.

-“ Chúc mừng em!”

Rosé bối rối đưa tay ra, nhận lấy bó hoa, cô nghe tiếp:

-“ Lâu rồi không gặp!”

Rosé vội quay nhìn, có điều gì đó khiến cô có chút sợ, cô lại quay nhìn Tim, hạ giọng:

-“ Lâu rồi không gặp!”

Tim thấy cử chỉ của Rosé, khiến anh có chút nghĩ suy, anh tiếp:

-“ Em có thể dành chút thời gian để giới thiệu cho anh về những bức tranh không?”

Rosé gật đầu, bật cười nhẹ.

-“ Sẵn sàng!”

Rosé cố gắng, tỏ ra chuyên nghiệp, nhưng cô không sao kìm lại trái tim đang đập thình thịch trong lồng ngực cô. Những suy nghĩ theo thói quen không bỏ cứ tiếp nối một cách nhanh chóng trong đầu.

Cô không dám nhìn thẳng Tim… Chỉ nhìn thoáng qua, nhưng cảm giác ngày đầu tiên cô gặp Tim ở sân viên nhà Jennie, càng lúc càng hiện rõ trong cô. Bao nhiêu kỷ niệm chợt ùa về trong tâm trí.

Tim như chẳng còn nghe Rosé nói gì về những bức tranh nữa, chúng nó vô hồn, không như em. Giờ đây, anh chỉ muốn ôm em vào lòng, siết chặt vòng tay, rồi đưa em chạy nhanh qua những con đường, để tìm về những kỷ niệm cho ngày tháng ngắn ngủi ta bên nhau.

Ước mơ thật nhiều, nhưng chưa thể thực hiện cùng em, chỉ muốn một lần nữa đưa em đến nơi mà chúng ta từng thề nguyện bên nhau trọn đời… Em có còn nhớ không? Hay đã quên hết rồi… Nghĩ đến đó Tim dừng bước quay nhìn…

Rosé chợt dừng bước, cô không thể nén lòng mình nữa, chỉ là gặp lại bạn cũ, chẳng lẽ Jiyong lại trách móc cô, như ngày trước, anh cũng đã gặp lại vợ cũ anh còn gì.

-“ Chúng ta tìm nơi khác nói chuyện đi!”

Cả hai đồng thanh, rồi lặng nhìn nhau, xa nhau như thế, cả hai phát hiện vẫn có suy nghĩ giống nhau.

Tim gật đầu, cùng Rosé đi ra khỏi phòng tranh, anh nhận lấy chìa khóa xe của Rosé, rồi đưa Rosé tìm một nơi yên tĩnh để trò chuyện…





Jiyong bước xuống xe, đủ để anh thấy gì? Anh nhìn theo, Rosé không thấy anh… Cô ngồi vào xe, đi cùng Tim… Tim xuất hiện ở đây, từ lúc nào, anh đang suy nghĩ thì nghe…

-“ Anh có nghĩ ở đây không thích hợp để trò chuyện, cho việc bạn bè lâu ngày không gặp nhau không?”

Jiyong quay qua, anh bật cười gật đầu nhẹ khi thấy Bella. Anh bước tới.

-“ Em mới đến à?”

Bella bước đến, cô đưa tay ra, để Jiyong chạm tay cô cho một lời chào lịch sự.

-“ Vâng! Tim cùng em qua đây có chút việc, chuyến bay thẳng, vừa xuống máy bay là hai chị em đến đây liền. Nó nóng lòng gặp Rosé!”

Jiyong gật đầu nhẹ, anh nghe Bella tiếp:

-“ Chủ nhân cũng đi mất rồi! Vậy anh có cho em khoảng không gian yên tĩnh ôn lại kỷ niệm không?”

Jiyong bật cười, bước đến mở cửa xe.

-“ Okie! Chúng ta cũng đi thôi!”

Cả hai cũng lên xe, Jiyong đưa Bella đi mất…


Trước mắt Lisa, cô tròn mắt, chuyện gì đã xảy ra và sẽ xảy ra… Khi cô chứng kiến hết mọi việc từ nãy đến giờ…


Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

20#
 Tác giả| Đăng lúc 10-9-2020 17:52:39 | Chỉ xem của tác giả

CHAPTER 18


Rosé chợt thức giấc. Cô nhìn quanh… Không có Jiyong bên cô lẫn trong phòng. Nhớ đến chuyện tối qua, tự dưng thấy thấy có chút xấu hổ, cô luồn tay vào cái mền lớn mà cô đang lấy để trùm toàn thân cô…

Quái… Cô nghĩ… Sao nó không có trên giường, tối qua cô nhớ rõ nó còn nằm chổ này cơ mà. Cô đưa mắt nhìn quanh, rồi ngồi dậy tìm cả dưới đất, cũng không thấy áo ngủ của cô đâu.

Cô không thể đứng dậy mà đi vào toilet với thân thể không mảnh vải… Từ giường ra toilet cũng đâu xa gì… Mà nó dài thườn thượt luôn đấy chứ… Cô chợt bật cười với suy nghĩ vớ vẩn của mình…

Cô với tay lấy điện thoại, xem giờ… Cô thở ra nhẹ nhõm. Giờ này Jiyong đi tán gẫu, không có ở nhà. Biết rõ thế, cô mạnh dạn đứng dậy rời giường đi vào toilet. Cô vừa buông cái mền lớn thì nghe:

-“ Em dậy rồi à?”

Khiến cô ngẩng nhìn, Jiyong đang đứng ở cửa phòng, rõ ràng… sao anh như hô biến vậy không biết. Cô vội cúi xuống chụp lấy cái mền che thân trong tiếng cười nhẹ của anh… bối rối khiến cô buộc miệng:

-“ Sao anh không đi uống café?”

Jiyong lại bật cười khi thấy sự xấu hổ của Rosé, anh tựa người vào cửa, thản nhiên đáp:

-“ Anh phải dọn dồ, chuyến bay dời lại hai tiếng, nhưng dọn giờ mới kịp!”

Rosé chợt nhớ, nhưng hỏi:

-“ Không phải mướn người dọn sau như lần trước à?”

Jiyong tròn mắt.

-“ Làm vậy em trách anh hoang phí, không nhớ sao?”

Rosé chợt nhớ mình đã càm ràm Jiyong cho lần đó, cô xua tay:

-“ Vậy anh ra ngoài dọn tiếp đi!”

Jiyong đáp gọn:

-“ Ngoài đó dọn xong rồi!”

Rosé chưng hửng thì thấy Jiyong bước vào.

-“ Giờ đến trong đây!”

Cô hét lên khi Jiyong phóng tới chụp lấy cái mền.

-“ Á… Thiếu gì cái khác cho anh dọn trước chứ!”

Jiyong vẫn níu lấy cái mền, anh lắc đầu.

-“ Cái này lớn, phải lót dưới đáy va-ly!”

Rosé bước lùi lại, níu lấy cái mền đang quấn quanh người cô, giằng co với Jiyong…

-“ Cho em năm giây thôi, nhanh…”

Nói đến đó cô chợt nhớ, cái mền này là của nhà thuê, cô quay nhìn Jiyong… Jiyong đang nhìn cô, đôi mắt anh thật sáng… Như bao lần, anh có thể nhận biết cô nghĩ gì, đôi môi anh khẽ mở ra, để lộ nụ cười tinh quái vì đã trêu chọc được cô, khiến cô lại nhào tới hét lên.

-“ Anh có thôi trêu chọc em đi không, Ji…”

Jiyong bị Rosé đẩy ngã ra giường, anh bật cười lớn…

-“ Là tại em không tỉnh ngủ liền được. Không liên quan đến anh!”

Rosé không thể chối khi Jiyong nói đúng, cô không có cách nào để dấu đi sự xấu hổ của mình, chỉ biết đưa tay lên cù vào eo Jiyong.

Jiyong xoay người né tránh, anh bật cười lớn hơn, nhưng xoay sao thì anh cũng cố tình xoay trong vòng tay Rosé.

Cái mền tuột khỏi người Rosé cho việc cả hai đùa giỡn quá trớn. Rosé lao vào toilet như mũi tên bắn, không quên bỏ lại một câu đe dọa Jiyong.

-“ Có ngày anh sẽ biết tay em!”

Jiyong cười khúc khích:

-“ Cùng lắm anh thoát y cho em nhìn lại, chứ…”

-“ Ji…...”

Rosé hét lên khiến Jiyong ngã ra giường cười đắc chí, anh chống tay gác đầu nhìn vào toilet có Rosé, anh nghe Rosé nói.

-“ Anh còn nằm đó, không dọn dẹp sao?”

Jiyong gật đầu bật dậy.

-“ Tuân lệnh em yêu!”

Anh mở tủ, nghe Rosé hỏi…

-“ Quần áo em đâu?”

Jiyong nghiêng người, quay nhìn về phía toilet, thấy Rosé ló đầu ra nhìn anh, anh nghe Rosé tiếp:

-“ Mọi lần anh đều chuẩn bị cho em! Không phải sao?”

Jiyong nhìn vào tủ, anh lấy ra cho Rosé một cái váy hoa dài cùng trang phục lót, đem đến cho Rosé, Rosé mỉm cười:

-“ Cảm ơn!”

Rồi cô cầm lấy, chưa chạm đến cái đầm, thì Jiyong nắm lấy cổ tay cô, kéo mạnh, khiến cô nhào người ra khỏi toilet, té nhào vào lòng Jiyong…

Jiyong kéo mạnh Rosé về phía mình, anh ôm Rosé vào lòng, rồi xoay cô đứng trước anh, anh đưa tay lên, mặc đồ vào cho cô, anh hạ giọng:

-“ Em làm quen đi là vừa!”

Rosé ngại ngùng nên cô đứng yên cho Jiyong mặc cho cô. Xong, cô lại bị Jiyong kéo lùi lại, anh ôm cô vào lòng anh, cô nghe tiếng anh bên tai…

-“ Em không biết mình đẹp đến thế nào sao? Tối qua, khi nhìn em đứng trước biển lộng gió, mái tóc em bay lên, lộ lưng trần khiến anh không thể kìm lòng được nữa…”

Rosé quay đầu, cô nhận lấy đôi môi Jiyong đặt lên môi cô, trao cô một nụ hôn thật nhẹ…

-“ Cảm ơn em!”

Cô mỉm cười đáp lại.

-“ Cảm ơn anh!”

--

Rosé cứ nghĩ Jiyong sẽ đưa cô về nhà ở Seoul như lần trước cô đến đây. Nhưng không anh lại đưa cô đến Đảo Nami. Anh nói ở đó mới là nhà của riêng chúng ta…

Anh thật nhiều trò, để cô ngạc nhiên. Cô biết căn nhà mà anh từng nói cần thời gian chuẩn bị, chắc hẳn là rất đặc biệt. Bên anh một tháng nay cô biết, anh không tiếc cho cô bất cứ thứ gì, thậm chí anh còn hoang phí hơn cô nghĩ.

Ngồi bên Jiyong, lần này anh tự mình cầm lái, khiến cô nhớ đến ngày đầu tiên gặp anh, cô cứ buồn cười không kìm lòng được. Cảm thấy mình thật ngốc nghếch.

-“ Em nhìn gì rồi cười một mình thế?”

Tiếng Jiyong đột ngột hỏi, khiến cô trả lời cũng đột ngột...

-“ Nhìn phong cảnh!”

-“ Phong cảnh nơi đây buồn cười lắm à?”

Nghe thế, cô bật cười nhìn Jiyong.

-“ Không…”

Cô hạ giọng…

“ Là em nhớ ngày đầu chúng ta gặp nhau thôi!”

-“ Vậy ư?”

Cô nghe giọng Jiyong trầm hẳn đi, cô chợt nhận ra, cô mím môi, hạ giọng, đưa tay chạm vào tay Jiyong, siết nhẹ…

-“ Em… chỉ nhớ về thỏi son gãy…”

Rồi cô quay đi…

-“ Em xin lỗi!”

Cô nghe anh hạ giọng:

-“ Anh xin lỗi!”

Rồi cả hai không nói gì nữa, cho đến khi Jiyong dừng xe lại…





Rosé mở cửa xe, cô bước ra, ngẩng đầu ngắm nhìn căn nhà nhỏ trên cao… Quen thuộc lắm, cô bước từng bước…

Ngôi nhà màu xanh lam, với khung cửa đỏ, vườn hoa trắng muốt trong sân, lối đi quanh co lót đá vàng, chiếc xích đu có dây leo quấn quanh. Vườn hông là bãi cỏ xanh mướt, mềm mượt, để cô có thể ngã ra, ngước nhìn trời… Tự do thả hồn lên cao mà mơ mộng.

Tất cả… tất cả từ nét bút vẽ của cô đang hiện thành sự thật… Cô xúc động quay nhìn Jiyong, chỉ thấy anh đứng lặng nhìn cô, như muốn nói với cô rằng anh có thể làm mọi thứ để cô thấy hạnh phúc…

Cô bước tới, nắm lấy hai tay anh, nghẹn ngào:

-“ Sao… anh biết… đây là thế giới của em?!”

Jiyong mỉm cười nhẹ bởi Rosé đang xúc động, khiến anh cũng không giữ được trạng thái bình tĩnh…

-“ Anh… Lấy trộm từ phòng vẽ nhà em!”

-“ Từ bao giờ?”

-“ Sau khi ba em giới thiệu chúng ta làm quen!”

Rosé nhào tới, ôm Jiyong vào lòng…

-“ Vậy anh thích em trước lúc anh bày trò cho Tim đến với em ư?”

-“ Ừm…”

Rosé ngẩng nhìn khi nghe Jiyong *ừm* nhỏ, cô lại hỏi.

-“ Sao anh có thể làm thế?”

-“ Anh không biết nữa! Chỉ biết… Chỉ cần em vui! Anh sẽ làm!”

Rosé mỉm cười nhẹ.

-“ Em muốn học vẽ!”

Rồi cô buông tay Jiyong, chạy nhanh vào nhà… Vừa chạy cô vừa nói:

-“ Để em có thể vẽ tòa lâu đài rộng lớn. Trong đó mọi vật dụng đều dát vàng lấp lánh…”

Jiyong bật cười chạy nhanh theo Rosé khi cô trêu anh… anh nói với theo…

-“ Thế thì anh đi ăn mày mất. Em biết trêu anh rồi há!”

Vừa vào đến nhà, Rosé xoay người, cô vội núp qua một bên.

Jiyong vừa vào thì không thấy Rosé đâu… Em hôm nay nhanh thế, biến đâu rồi, anh quay đầu tìm kiếm, nhưng vừa quay qua, anh nhận lấy thân Rosé nhào tới, khiến anh bước lùi lại mấy bước…

Chưa kịp đứng vững thì Rosé chạm môi anh, cô lướt môi qua cạnh hàm anh, bàn tay cô đưa lên chạm nút áo anh… Hành động bất ngờ của Rosé khiến anh ôm chặt lấy Rosé, giữ Rosé thật chặt trong vòng tay anh, anh hạ giọng khi thấy Rosé mất bình tĩnh…

-“ Bình tĩnh nào em…”

Jiyong nói xong, thì Rosé không xúc động nữa… Anh đẩy nhẹ Rosé rời khỏi thân anh, anh nhìn Rosé, thấy Rosé khẽ cúi đầu, khiến anh cúi xuống thấp hơn để nhìn khuôn mặt Rosé, anh hạ giọng:

-“ Em bình tĩnh rồi chứ?”

Rosé ngẩng lên, cô lặng người nhìn Jiyong… Thì ra… anh ngốc hơn em nhiều… Cô lên giọng.

-“ Em muốn yêu anh! Ngay và luôn!”

Dứt lời cô đẩy Jiyong vào phòng ngủ… Cả bên trong thiết kế không sai chút nào từ những bức vẽ trên giấy của cô. Cô như đã quen thuộc… Đẩy mạnh Jiyong xuống cái giường được trang hoàng như giường công chúa, cô chồm lên người Jiyong, rồi bật cười nhẹ, xoay người…

-“ Xấu hổ quá, em chưa quen…”

Rồi cô bật cười lớn với sự thẹn thùng…

Jiyong xoay người, anh đổi thế chủ động, anh kéo Rosé đặt dưới thân anh, anh mỉm cười nói:

-“ Vậy mà anh tưởng…”

Rosé nhíu mày hỏi liền khi Jiyong bỏ lửng câu nói:

-“ Tưởng gì?”

-“ Tưởng đây là địa bàn của em…”

Nhưng Jiyong không thể nói hết câu, anh đã bị Rosé kéo đầu anh xuống, để môi chạm môi… Anh đáp lại nụ hôn sâu của Rosé… bao hàm rất nhiều ý nghĩa… Nhưng anh biết rõ nó hoàn toàn không có cảm xúc tình yêu…

Sao cũng được… Rosé như vầy cũng đã rất tiến bộ trước anh rồi… Không thể ép buộc em ấy… Cả hai chìm đắm trong cái gọi… Ta nhận ra ta đang cần nhau đến thế nào…


Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

19#
 Tác giả| Đăng lúc 10-9-2020 17:48:45 | Chỉ xem của tác giả


CHAPTER 17


Hai mươi ngày nghỉ ở Carmel thật sự như cô ước mong. Jiyong để cô nằm dài cả ngày hoặc đi loanh quanh lúc nào cô thích. Thế là có thời gian rảnh rỗi, cô mới để ý đến Jiyong.

Sáng nào anh cũng dậy sớm chạy bộ, rồi đi ra ngoài mua đồ, uống café tán gẫu với ai đó. Về anh xuống bếp nấu ăn cho cả hai. Sau đó anh nghỉ trưa một lát, rồi chiều anh chăm sóc vườn hoa, xong nhận điện thoại của Lisa.

Chẳng biết hai người nói gì, mà nhìn Jiyong rất thoải mái vui vẻ, ngày nào cũng nói hơn cả giờ đồng hồ. Nếu là công việc thì khi nói xong anh phải mở máy làm việc chứ, nhưng không, anh làm cơm chiều rồi đi tắm gọi cô ăn cơm.

Đi đến đâu anh cũng mua quà cho Lisa. Ban đầu thì cô thấy ngạc nhiên, sau dần khó hiểu, rồi đến khi cô cảm thấy trông anh như nuôi bồ nhí, khiến cô bứt rứt trong người.

Nhưng chuyện đó cô tạm gác lại, để đó tính sau. Chuyện quan trọng là cả tuần nay anh ra ngoài sau khi ăn cơm xong. Thường sau khi ăn xong, cô liền về phòng viết lách, vẽ vời, để mặc anh làm gì thì làm.

Nhưng cả tuần nay anh ăn xong, dọn dẹp là đi liền. Tò mò cô đi theo anh, thì thấy anh vào một quán café, ngồi một mình, lát có một người phụ nữ đến, cả hai trò chuyện chút rồi cùng nhau đi chơi loanh quanh…

Cô trở về, tự dưng thấy ấm ức sao đấy, muốn hỏi anh nhưng không biết mở lời. Chờ anh nói thì anh cũng không nói, như chẳng có chuyện gì xảy ra. Càng lúc cô càng cảm thấy đầu mình như vỡ tung cho những suy đoán, cùng câu hỏi không được giải đáp.

Hứa thành thật với anh, nhưng sao anh không thành thật với cô, người phụ nữ đó là ai? Trực giác của cô cho cô biết, người phụ nữ đó chắc là vợ cũ của anh. Nhìn anh dịu dàng, ân cần với chị ta thì biết…

Một người phụ nữ sang trọng, xinh đẹp như thế sao không ân cần được nhỉ. Chính cô còn thấy cô ta thật ngọt ngào, huống hồ gì đàn ông. Cô chợt nhớ đến những lời mẹ đã nói…

--

Rosé buông thỏi son xuống, cô nhìn mình trong gương, rồi quay hỏi Jennie qua video call.

“ Cậu nghĩ tớ nên xõa tóc hay búi tóc?”

“ Cậu làm gì cũng xinh mà! Nhanh lên, gần đến giờ rồi kìa!”

Nghe Jennie hối, Rosé vội đứng dậy, cô nhìn quanh tìm đôi giày, vừa tìm vừa nói với Jennie.

“ Luật ở đây không cho mang giày có gót, tớ mặc gì cũng chẳng thấy đẹp!”

“ Quan trọng là thần thái, có chuyện gì thì cậu cũng phải bình tĩnh nhé, tớ không bên cậu, chỉ mình cậu chiến đấu thôi đấy!”

Rosé bật cười nhẹ.

“ Okie! Cảm ơn cậu!”

“ Vậy cậu tự lo liệu nhé! Tớ có việc phải đi đây, tạm biệt!”

“ Tạm biệt!”

Jennie đã cúp máy một lúc rồi mà Rosé vẫn chưa tìm ra đôi giày, cô đi loanh quanh trong nhà… Lạ nhỉ? Mới sáng cô để đôi giày ở đây cơ mà… Ra đến ngoài sân viên, Rosé vẫn không thấy giày cô đâu, mấy đôi giày như biến mất vậy.

Cô loay hoay tìm tiếp, nhưng vội ngẩng lên khi thấy từ xa kia, con đường nhỏ nằm xéo phía trước nhà cô… Dáng ai giống như người phụ nữ đó, chẳng suy nghĩ gì thêm nhiều, cô phóng nhanh ra cổng… Bước dõi theo…

Băng qua con đường ngắn, đến khúc cua… Rosé chợt dừng bước khi thấy Jiyong bên kia bước đến, cô vội nép vào một góc khuất, suýt tí nữa thì Jiyong phát hiện ra rồi…

Chiến đấu ư? Rosé nghĩ… Không nghiêm trọng như Jennie nói, nhưng thật cô rất hồi hộp, nếu như Jiyong biết cô theo dõi anh ấy, cô sẽ khiến cho Jiyong thất vọng. Bởi nói đi nghĩ lại, cái trò này thật con nít…

Rosé đứng lặng một hồi, vì nghĩ lại không nói đi thì cũng thật là con nít, cô bỏ cuộc. Bước về nhà lững thững bởi chưa cam lòng, cô đưa mắt nhìn trời… Cố tự nhủ… Hai người ở với nhau tức phải tin tưởng nhau.

Anh không nói cho cô biết, chắc anh có lý do, rồi anh sẽ giải thích, sao cô lại nóng vội như vậy. Cô hỏi ý Jennie, Jennie có cản cô, nhưng nói một hồi Jennie cũng phải chìu theo cô.

Tại sao cô lại cố chấp đến thế nhỉ? Cảm giác bị bỏ lại một lần nữa hiện hữu trong lòng, khiến cô rất buồn… rất buồn…

Rosé dừng chân, thì cô đã đứng trước biển chứ không phải là nhà… Gió lồng lộng như thổi bay mất cô, cô chợt nhớ ba, nhớ mẹ… Cô dõi mắt ra xa… Chẳng biết hướng nào là nhà… Mênh mông quá, khiến cô có cảm giác chơi vơi…

Nhưng cô cứ đứng đó, chẳng muốn đi đâu nữa, với những suy nghĩ tiếp nối không gì ra gì… Sao mà mông lung quá…

--

Jiyong về nhà thì không thấy Rosé đâu, chuyến bay dời lại 2 tiếng, anh muốn nói với Rosé xem cô có muốn mua gì thêm không? Tuần nay anh gặp lại Bella ở Carmel này, sự trừng hợp có một không hai, khiến cả hai muốn nói với nhau rất nhiều.

Về công việc và gia đình. Bella ngạc nhiên khi anh đám cưới với Rosé, cô chúc mừng và hỏi rất nhiều về Rosé, anh cũng đã kể cho Bella những tình cảm của mình đối với Rosé.

Nghe xong Bella kể cho anh nghe về Tim. Rằng: Sau khi cưới Jisoo, Tim nhận quyền thừa kế, cậu ấy dốc hết sức vào công việc của gia đình, vừa học vừa làm một cách rất nghiêm chỉnh.

Cậu ấy gần như không dành thời gian nào cho riêng mình nữa. Phải chăng như người lớn nói, cậu ấy đã chơi đùa đủ rồi. Ba mẹ cô cùng ông bà nội rất hài lòng về Tim, nên đã buông tha cho cô, không kìm kẹp cô nữa.

Hôn nhân không tình yêu, chịu đựng nhau cũng có mức. Trên luật pháp cô vẫn là vợ người ta, nhưng thật ra cả hai ly thân từ 4 năm trước. Cả hai giao kèo không cho hai bên biết, mạnh ai nấy sống mà thôi.

Cô buồn, nên đi chơi, cô còn nói với anh rằng. Dù đi đâu, cũng không thấy vui bằng có anh bên cạnh. Anh chẳng biết nói gì, chỉ biết nhìn Bella rồi xin lỗi… Tất cả đều không thể quay trở lại. Bella biết rõ tính anh, một khi đã chấm dứt, anh sẽ không níu kéo…

Cô nói… Đôi lúc anh rất tàn nhẫn. Yêu hết mình, buông cũng hết mình. Anh chỉ gượng cười… Bởi người bỏ lại phía sau lúc nào cũng là anh… Sao không ai hiểu cho anh… cảm giác đó là như thế nào.

Jiyong đứng lặng nhìn trên bàn, giấy bút ngay ngắn, chứng tỏ Rosé hôm nay không đụng đến, Rosé rất lười ra ngoài buổi tối, em ấy nói lạnh. Vậy giờ Rosé đi đâu? Điện thoại lại để ở nhà…

Nóng lòng, anh ra ngoài, tìm Rosé…





Jiyong gần như đi hết xung quanh những nơi mà anh nghĩ Rosé thích đến, 20 ngày ở đây, anh cho Rosé tự do, sống như em ấy muốn, vì anh thấy em ấy cần nghỉ ngơi. Giờ thì sao? Anh yêu chìu Rosé chỉ để anh biết, thật sự anh không thể nào hiểu hết mọi điều về Rosé…

Jiyong thở dốc dừng bước, xa kia bên biển vắng, có người con gái đứng lặng yên hướng ra biển… Mái tóc vàng bay nhẹ trong gió, để lộ lưng trần… Jiyong có chút ngạc nhiên.

Em không thích áo váy này khi anh mua cho em, em nói không quen khi mặc hở hang như thế, nhưng em đang diện nó, ở một nơi với thời tiết không cho phép thế này.

Em không thấy lạnh sao? Gió như muốn thổi bay thân hình mong manh của em… Em đi đâu ra đây vậy không biết? Giờ này em nên ở nhà, cắm mặt vào đống giấy, vẽ gì đó hay viết lung tung sẽ khiến anh an lòng hơn…

Jiyong dừng bước, anh đưa tay ra trước, vòng qua thắt lưng Rosé, kéo Rosé ôm vào lòng… Anh cảm nhận thân hình mong manh này lạnh toát, khiến anh siết chặt tay hơn…

Rosé khẽ giật mình, nhưng nhận thấy vòng tay quen thuộc, cô biết là Jiyong, cô không phản kháng, cũng chẳng đón nhận, cô đã tập hóa đá từ lâu lắm rồi…
Jiyong thấy Rosé không có phản ứng, anh đưa mắt nhìn ra hướng Rosé đang nhìn…

-“ Có gì ở xa kia mà em nhìn không rời thế?”

Anh hạ giọng, bên tai Rosé, nghe Rosé đáp gọn:

-“ Có màu đen!”

Anh cảm thấy có chút buồn cười trong câu nói tếu của Rosé. Anh đặt cằm lên vai Rosé rồi lại hỏi:

-“ Em nhìn đủ chưa?”

-“ Chưa!”

Lần này thì cảm giác Jiyong không buồn cười nữa, anh nghiêng đầu nhìn Rosé, chỉ thấy một dòng nước chảy trên má Rosé, anh vội xoay Rosé lại, hỏi với lo lắng:

-“ Sao em khóc vậy?”

Rosé ngẩng nhìn Jiyong, khi anh quay cô đối diện với anh, cô đáp buồn:

- “ Gió lớn thổi cay mắt em!”

Rồi cô bước đi, ngang qua Jiyong, như anh không có hiện diện.

Jiyong đứng lặng nhìn Rosé… Em đang giận anh phải không? Vì điều gì? Hãy cho anh biết… Những suy nghĩ hiện giờ trong anh là hoàn toàn đúng, không sai chút nào.

Jiyong nhìn xuống khi thấy dáng Rosé chao nghiêng, anh thấy đôi bàn chân trần nhỏ bé in trên cát, anh vội chạy tới.

-“ Giày em đâu, Rosé?

Anh lại hỏi vội, vẫn giọng điệu không một xúc cảm của Rosé đáp lời anh…

-“ Không biết!”

-“ Tại sao em không biết!?”

Jiyong kéo Rosé đứng lại, anh nghe Rosé tiếp:

-“ Có rất nhiều điều em chẳng thể biết, chứ không riêng gì đôi giày!”

Nghe thế Jiyong cúi xuống, anh bế Rosé trên tay.

-“ Anh đưa em về!”

Rosé không phản kháng, cô ngã đầu vào vai Jiyong, đáp nhỏ:

-“ Chỉ cần anh đừng làm em rớt dọc đường…”

Jiyong như nhận lấy sự hờn dỗi của Rosé, anh biết mình đã làm điều gì để Rosé tự khép mình lại… Cảm giác Rosé nhốt mình trong bóng tối ngày ấy hiện về trong anh, anh hạ giọng:

-“ Anh xin lỗi!”

Nghe Rosé đáp lại:

-“ Em buồn ngủ lắm!”

Khiến anh không thể nói thêm lời nào. Rosé đang cần sự yên tĩnh… Em ra đó đứng bao lâu rồi? Bao nhiêu đó chưa đủ em yên tĩnh sao… Nhưng vẫn là thế, Jiyong im lặng cho đến khi đưa Rosé về đến nhà.





Rosé về phòng liền, cô đi thẳng vào toilet, thay đồ, vệ sinh cá nhân, rồi cô lên giường liền… Cô kéo mền trùm kín đầu… Cô muốn ngủ… cho quên đi mọi thứ… chẳng có gì to tát đâu, cô buộc mình nghĩ thế, nhưng sao lòng cô lại cứ nhói đau thế này…

Jiyong lên giường, anh xoay người, chỉ thấy trước mặt anh một cái mền to, anh co tay gập lại, gác đầu lên, nói nhỏ:

-“ Chuyến bay ngày mai dời lại hai tiếng đồng hồ, em cứ ngủ thỏa thích!”

Dứt lời Jiyong cảm thấy mình thật vô duyên, anh thở nhẹ, nằm ngữa ra, đưa mắt nhìn lên trần, như dõi vào cõi hư vô nào đó…

-“ Anh gặp lại Bella ở đây… Cô ấy là vợ trước của anh…”

Vẫn như cũ, Rosé chỉ có thể nhắm chặt mắt, nhưng cô không thể đóng chặt tai, cô nghe Jiyong nói…

-“ Bọn anh gặp nhau một tuần rồi!”

Rosé vùi đầu vào sâu trong gối, cô không muốn nghe nữa, nhưng giọng Jiyong cứ rót vào tai…

-“ Lâu không gặp nên cũng có nhiều chuyện hỏi thăm nhau… Bella hỏi về em, anh tính rủ em đi, nhưng sợ em nghĩ lung tung… À… anh không biết nói sao cho em hiểu nữa…”

Nghe đến đó Rosé nghẹn lòng… Từng giọt nước trong mắt cô tuôn rơi… Cô muốn nói anh không cần nói nữa, nhưng không sao cô mở miệng được… Cảm giác xót xa, buồn tủi cho thân phận mình… Đến anh còn không biết nói sao cho cô hiểu, thì cô ngu si như vậy làm sao hiểu được người lớn như anh nghĩ gì…

Phải… là cô hay nghĩ lung tung, vớ vẩn, trẻ con… Trẻ con thì không bao giờ hiểu người lớn nghĩ gì, càng không có quyền buộc người lớn phải trả lời minh bạch chuyện họ làm…

Jiyong nghe tiếng thút thít thật nhỏ, anh quay qua thấy cái mền khẽ run run, anh vội đưa tay choàng qua cái mền dày có Rosé thu mình trong đó…

-“ Anh xin lỗi! Đáng lý ra anh nên nói với em ngay từ đầu. Là tại anh không chu đáo, không nghĩ cho em. Em đừng chỉ im lặng mà khóc! Em như vậy anh đau lòng lắm! Anh với cô ấy đã hết từ lâu lắm rồi. Là vì chưa có dịp nên anh không kể cho em nghe thôi! Chứ thật lòng anh không muốn dấu em chuyện gì cả…”

Rosé co thân lại, cô như muốn hóa nhỏ, thành cát, biến mất trước Jiyong… Cô lại nghĩ miên man… Tất cả mọi việc của anh, đều do anh quyết định, đâu đến phiên em cản, em đâu là gì của anh, nếu là vợ, sao anh lại xa cách em như thế, có phải anh đang làm trọn lời hứa với em…

Bao nhiêu đó quá lớn lao với một con bé bắt đắc chí lại vô dụng như em rồi… Em không nên đòi hỏi hơn… Anh đưa em đi, cách xa anh ấy tận nữa vòng trái đất, đáp ứng mọi yêu cầu của em…

Còn em đã lấy đi tự do của anh. Nếu như không có chuyện hôn nhân này, chắc hẳn giờ đây anh muốn đi cùng ai, hẹn hò ai đều không cần phải giải thích làm gì…

Lỗi là tại em, liên lụy đến anh, đau khổ của em, em nên một mình gánh chịu, lôi kéo anh vào làm gì… Người xin lỗi là em mới đúng…

Jiyong luồn tay vào cái mền lớn, anh kéo Rosé vào lòng, thân hình mong manh đang cuộn tròn nhỏ, lại lạnh toát khiến anh siết chặt vòng tay, chỉ muốn dùng thân nhiệt này sưởi ấm cho Rosé mà thôi.

Toàn thân Rosé run bần bật trong lòng anh, vẫn thế Rosé không phản kháng cũng không đối đáp với anh. Rosé đang tự kiểm điểm mình ư… Anh cảm thấy tội lỗi quá, anh vùi đầu vào gáy Rosé, cố gắng khi chính mình cũng đang không thể kìm chế xúc cảm đang đến trong anh…

-“ Anh hứa… chỉ sai lần này thôi… Mai này không bỏ em một mình nữa… Rosé! Tha thứ cho anh…”

Rosé vẫn không sao kìm lại những giọt nước mắt đang rơi vội vã từ khóe mắt cô, cô nhận lấy hơi thở đầy phiền muộn của Jiyong, khuôn ngực anh chạm sát vào lưng cô, để cô nghe được nhịp tim anh đang đập bất ổn…

Nhận lấy đôi môi lướt nhẹ trên mái tóc… đến vành tai, anh xoay cô nằm ngữa ra… để cô thấy đôi mắt đen đấy long lanh ngập nước… anh cúi xuống, chạm môi lên mắt cô…

Cô khép mắt lại, đáp nhỏ:

-“ Lỗi là tại em…”

Jiyong dời môi mình đến môi Rosé, anh không cho phép Rosé thốt ra những lời tự trách mình… Đã từng hứa không để Rosé tổn thương, sao anh lại làm việc không nghĩ sâu xa như vầy…

Thật anh chỉ muốn chứng mình tình yêu của anh dành cho Rosé… Mà đến anh, anh còn không hiểu rõ. Anh vẫn không sao lý giải nổi, vì sao mình yêu Rosé... Trước một cô bé luôn muốn có kết quả rõ ràng cho mọi chuyện trên thế gian, và phải sao cho thật logic, thì anh phải biết mình nên làm gì cho đúng đây…

Rosé nhận lấy từng tiếng nấc tận đáy lòng Jiyong đang chạm lên da cô. Bàn tay anh run run chạm lên thân thể cô. Anh đang đốt lên ngọn lửa yêu thương, để sưởi ấm sự lạnh giá mà cô đã gánh chịu từ nỗi buồn mà anh đem lại…

Cảm nhận sự đụng chạm thật gần, như không thể tách rời, cô khép mắt lại, đón nhận anh… Người đàn ông mà cô chọn làm chồng… Chiếc áo ngủ chợt vuột ra khỏi thân cô, cô khẽ run rẩy khi có cơn gió ở đâu đó ùa tới, khiến cô đưa vòng tay mình lên, ôm Jiyong thật chặt… Đón nhận cuộc sống hôn nhân…


Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

18#
 Tác giả| Đăng lúc 5-9-2020 21:00:31 | Chỉ xem của tác giả

CHAPTER 16


Rosé choáng ngợp với cái gọi là tuần trăng mật mà Jiyong dành cho cô. Ngày đầu anh đưa cô mua sắm ở chợ Los Angeles. Rồi đưa cô đến Phim trường Universal Hollywood. Dạo Đại lộ danh vọng.

Dành cả một ngày ở Disneyland, chơi đến rả rời. Tối anh còn không cho cô nghỉ ngơi, bắt cô đến bar. Lúc trước ở nhà có hôm cô nằm dài cả ngày, không thèm ra ngoài. Giờ hoạt động hết công xuất, khiến cô cứ khuya về, là lăn ra giường ngủ không biết trời đất.

Sáng, chưa ngủ đã thì anh lại dựng đầu dậy, tiếp tục thăm thú khắp L.A. Cho một tuần trôi qua. Cô nghĩ sau chuyến đi này cô sẽ không bao giờ đến L.A. nữa…

Ngay từ đầu Jiyong biết cô không thuộc tuýp người năng động thích rộn ràng như Lisa. Bên anh lúc trước, cô cũng thấy anh rất trầm tĩnh. Vậy điều gì khiến anh thay đổi như vậy? Phải chăng là Lisa ảnh hưởng đến anh…





Jiyong sau khi dựng Rosé ngồi dậy, anh đi pha một tách mật ong chanh cho Rosé, em ấy cần năng lượng cho việc anh kéo em ấy đi suốt cả ngày. Chỉ mới một tuần mà nhìn em ấy như chết rồi vậy. Về đến khách sạn là không thèm vệ sinh cá nhân, ngã ngay lên giường, chưa nói được một lời thì ngủ như say thuốc.

Sáng thì cứ mắt nhắm mắt mở, khiến anh phải kéo vào toilet. Thiếu điều anh phải rửa mặt, đánh răng dùm. Thật em ấy có hiểu những điều anh đang làm không? Rằng: Anh chỉ muốn em năng động hơn, không phải vì em sức khỏe yếu. Chỉ là anh muốn em có tinh thần mạnh mẽ hơn thôi.

Khi em tràn đầy nhiệt huyết, em sẽ thấy cuộc đời này đẹp đến dường nào. Em sẽ có thật nhiều ước mơ, rồi hăng hái làm nó trở thành hiện thực… Mọi thứ, mọi thứ… đều cuốn lấy em… để em quên đi những đau buồn lúc trước, cũng như những ngại ngùng hiện tại khi bên anh.

Jiyong cầm tách nước, anh xoay người thì thấy Rosé đã ngã ra giường từ lúc nào rồi. Anh bật cười nhẹ, đặt tách nước bên giường rồi lại dựng Rosé dậy, anh thở ra nghiêm giọng:

-“ Dậy! Hôm nay…”

Rosé bị Jiyong dựng dậy lần nữa, cô khép chặt mắt, nhưng tai thì không thể đóng nên vừa nghe “hôm nay” là cô muốn xỉu mất rồi, cô đưa hai tay lên bịt tai, lắc đầu quầy quậy.

-“ Tha cho em hôm nay được không!”

Jiyong lại bật cười nhẹ, anh nghe tiếp:

-“ Em mệt lắm, anh thích lông nhông thì rủ Lisa đi…”

Jiyong khẽ nhíu mày, nhưng trong tích tắc anh nói:

-“ Liên quan gì đến Lisa, chúng ta đang đi hưởng tuần trăng…”

-“ Thôi… cho em về không trăng với mật gì nữa cả!”

Jiyong bật cười lớn khi Rosé chặn lời anh, anh buông tay, Rosé lại ngã ra giường, anh đứng dậy, bước đi, nghe Rosé hỏi:

-“ Anh đi đâu vậy?”

Jiyong quay lại.

-“ Đặt vé máy bay cho em về nhà!”

Nghe thế Rosé bật dậy.

-“ Ừ! Được đó, bay liền phải không?”

Jiyong mỉm cười bước đến, anh cúi xuống, để nhìn rõ khuôn mặt mà anh cho là cuốn hút anh nhất. Như ngày đầu, tóc tai rối bù, mắt mũi miệng đều như chưa thể mở ra cùng lúc, trông y hệt như con sâu ngủ, khiến anh muốn ngắm nhìn không thôi.

Rosé nhận lấy khuôn mặt Jiyong chạm gần đến khuôn mặt mình, cô ngã ra… ngã ra né tránh ánh mắt anh, bởi cô thấy ánh mắt Jiyong chuyển hướng đến môi cô. Cô bối rối quay đi.

-“ Em đi dọn dồ!”

Rồi cô phóng nhanh vào toilet. Cảm giác ngại ngùng khi bên anh không sao xóa được. Nghĩ là dễ, nhưng khi đối diện thì thật không dễ chút nào. Từ lúc cô làm Lễ cưới với anh, cô chưa cho anh chạm đến cô, cũng chưa từng có một nụ hôn môi nào.

Đôi lúc cô muốn cho anh yêu cô, nhưng đôi lúc lại không. Cô nghĩ không có tình yêu, nó sẽ không ngọt ngào cho lần đầu tiên của con gái. Mẹ gọi điện cho cô thường xuyên, hỏi thăm, nhắc nhở và dạy bảo con gái lần đầu phải biết yêu chìu chồng như thế nào.

Cô chỉ vâng vâng dạ dạ. Cô không muốn nói đến chuyện này, cô muốn nó đến thật tự nhiên. Cô cũng không muốn làm cho anh cảm nhận, giữa hai người chỉ là sự trao đổi tất nhiên.

Và như trước, anh luôn biết cô suy nghĩ gì, lại rất tinh tế trong những chuyện mà cô cho là nhạy cảm, nên anh không hề chạm đến cô. Mẹ lại cảnh cáo cô rằng, đàn ông không nghĩ được như chúng ta.

Họ sẽ không kìm chế được khi họ muốn, nếu con không biết cách giữ Jiyong, con sẽ mất ngay lúc nào không biết. Lúc đó cô còn cãi bướng với mẹ, chẳng phải mẹ từng không đồng ý hôn sự này sao?

Rồi mẹ khóc, nghẹn… Mẹ nói là lỗi tại mẹ, quá yêu chìu con, để con mãi không trưởng thành, khiến cô phải xin lỗi mẹ rối rít, để cô nghe thêm… Thực tế con đã là vợ của cậu ta rồi, con nên nhìn về phía trước mà sống, hãy có trách nhiệm với những gì mà con đã chọn…

Thế là cô lại suy nghĩ… suy nghĩ… và suy nghĩ…

-“ Em chà thêm chút nữa là bay luôn hàm răng đấy Rosé!”

Tiếng Jiyong vang lên cắt đứt dòng suy nghĩ của cô, cô như giật mình trở về hiện tại, cô nhìn qua, thấy anh đứng tựa nơi khung cửa toilet, anh đang nhìn cô với đôi mày khẽ nhíu lại…

-“ Nhanh lên! Chuyến bay ba giờ chiều nay. Chúng ta còn một buổi sáng mua sắm!”

Rosé buông bàn chải xuống, cô nói với cái miệng đầy bọt kem:

-“ Mua sắm? Sao chúng ta đem theo hết được!”

Jiyong vội lùi bước khi Rosé phun kem đánh răng tung tóe:

-“ Em thật là…”

Rosé bật cười lớn trong tiếng tiếp của Jiyong:

-“ Không lớn nổi…”

Rosé đáp liền:

-“ Anh nói em không cần thay đổi cơ mà!”

Jiyong gật đầu cười nhẹ:

-“ Okie! Không thay đổi, anh ra ngoài, để em trong đây tha hồ phun mưa!”

Nói xong Jiyong xoay người đi nhanh ra, Rosé bật cười nói với theo:

-“ Vậy hành lý thì sao?”

Nghe Jiyong bên ngoài nói vọng vào:

-“ Có người dọn rồi gửi cho chúng ta sau!”

Rosé tròn mắt nhìn mình trong gương… lẩm bẩm một mình…

-“ Gửi sau, rồi lấy gì mặc, mua tiếp à…”

Cô nghiêng đầu nhìn ra ngoài… vẫn lẩm bẩm một mình…

-“ Anh giàu có lắm à… Jiyong!”

--

Jiyong dẫn Rosé đi mua vài món đồ cần thiết, rồi lại dẫn cô đi chơi loanh quanh L.A. một lần nữa, cho đến tận giờ ra sân bay. Nghĩ đến việc được về nhà là cô không thấy mệt.

Ngồi trên máy bay với cảm giác hân hoan, cô tự hỏi lòng mình. Mình với Jiyong về nhà là nhà nào? Sáng nay anh không nói rõ. Mà mình thì cũng chẳng hỏi rõ. Sao cái tật ngủ chưa tỉnh không thể sửa được vậy. Nghĩ đến đó, cô quay qua hỏi Jiyong:

-“ Chúng ta đi đâu vậy? Anh Jiyong!”

Cô hạ giọng sao cho truyền cảm nhất, nghe Jiyong nói:

-“ Đi California, sau đó chúng ta đến Carmel!”

-“ Hả?”

Cô thốt lên:

-“ Chưa về nhà à?”

Cô nghe Jiyong đáp một cách rất thản nhiên.

-“ Tuần trăng có nghĩa là một tháng!”

Cô cảm thấy mọi hy vọng như tan biến. Nghe Jiyong lại tiếp:

-“ Anh xin nghỉ phép một tháng, không thể hoang phí được!”

Cô quay đi, lầm bầm thật nhỏ:

-“ Anh là ông tổng mà còn phải xin sao!”

Để cô lại nghe:

-“ Sao không, cái gì cũng phải có quy tắc!”

Rosé quay lại.

-“ Anh nghe em nói gì à?”

Thấy Jiyong gật đầu:

-“ Nghe. Bởi thế đừng có mà nói xấu anh đấy!”

-“ Anh có gì xấu để cho em nói đâu!”

Jiyong mỉm cười.

-“ Thật không!”

Cô bối rối, khi trúng bẫy của Jiyong.

-“ Jiyong đáng ghét!”

Cô thốt lên, nhìn Jiyong với sự thách thức.

-“ Đấy, em rất thành thật với anh!”

Jiyong bật cười.

-“ Mong là luôn như thế!”

Rosé nghe thanh âm Jiyong có chút nghẹn ngào, cô gật đầu hứa:

-“ Em sẽ luôn thành thật với anh!”

Rosé thấy Jiyong gật đầu nhẹ, nhìn cô với đôi mắt long lanh.

-“ Cảm ơn em!”

Nghe thế cô nhướng người, đặt môi lên má Jiyong, trao cho anh nụ hôn nhẹ.

-“ Em cảm ơn anh mới đúng!”

Rồi cô ngã đầu vào vai Jiyong, cô nói nhỏ:

-“ Khi nào đến, đánh thức em!”

Rồi cô khép mắt lại, cảm nhận thật bình yên trên bờ vai Jiyong.

Jiyong mỉm cười một mình… Anh sẽ ở bên em, chờ đợi em từ từ bước đến bên anh. Anh cũng khép mắt lại…

--

Rosé khựng bước trước khung cảnh nên thơ, ngôi nhà gỗ với sân viên đầy hoa, hàng rào màu trắng, có cả chiếc xích đu nhỏ, không khí thoáng đãng trong lành và yên tĩnh, gió đến mang theo vị mặn của biển…

Cô dõng tai lên nghe tiếng sóng rì rào… Cảm xúc dạt dào chợt đến khiến cô cảm động không kìm chế được, cô quay phắt qua ôm chầm lấy Jiyong với sự vui sướng, cô nghe tiếng Jiyong bên tai:

-“ Biết em dễ bị dụ như thế, thì anh khỏi nhọc công lo cho căn nhà thật sự của chúng ta!”

Rosé ngẩng lên nhìn Jiyong với sự ngạc nhiên.

-“ Chứ đây không phải là nhà của chúng ta sao?”

-“ Anh chỉ thuê ba tuần thôi, nhưng nếu em thích anh sẽ thương lượng với chủ nhà mua luôn cho em!”

Rosé bật cười nhẹ, buông tay chạy nhanh vào nhà, cô chạy qua sân viên có xích đu…

-“ Anh thích ở đâu, thì em sẽ ở đó!”

Jiyong bước nhanh theo, anh nghe tiếp:

-“ Mẹ nói em nhõng nhẽo với anh vừa thôi!”

Rosé ngồi xuống xích đu, cô gọi.

-“ Ji… Đẩy em bay lên đó đi!”

Jiyong khẽ khựng bước khi nghe Rosé gọi anh thật thân mật, nhưng anh lại vội bước đến, bên xích đu, đứng sau Rosé, anh nhìn lên trời, nơi Rosé chỉ, rồi nói.

-“ Anh chỉ có thể đẩy em văng qua hàng rào thôi!”

Nghe thế Rosé bật cười ngặt nghẽo, cô nói trong tiếng cười.

-“ Anh chẳng có lãng mạn gì hết!”

Jiyong gật đầu nhẹ:

-“ Okie! Anh sẽ làm hết sức mình!”

Nói xong anh dùng sức nắm lấy sợi dây xích kéo ghế đu lùi lại hết cỡ, nghe Rosé la lên.

-“ Em nói chơi thôi mà Ji! Cho em xuống!”

Jiyong buông tay, chiếc ghế đu đánh võng đưa Rosé lên cao, nghe Rosé hét lên…

-“ Jiyong đáng ghét! Lúc nào cũng trêu chọc em!”

Jiyong bật cười, anh đứng nhìn Rosé tung bay cùng cái xích đu, trông em thật đáng yêu, em nghĩ anh có thể làm em tổn thương sao…

Chiếc xích đu vừa dừng lại là Rosé lao tới Jiyong. Jiyong thấy thế nên anh quay đầu chạy nhanh vào nhà… Bỏ lại tiếng Rosé la oai oái sau lưng…

-“ Ji… Em mà bắt được anh thì anh chết với em!”

Đến khi Rosé bắt được Jiyong thì cũng là lúc cô đẩy anh ngã ra giường, để anh kéo theo cô, lần đầu chạm thân với khoảng cách thật gần khiến cho Rosé có chút bối rối.

Trong sự bối rối này cô lại cảm nhận được sự ấm áp từ Jiyong đem lại cho cô, cô cúi xuống, chủ động chạm môi cô vào môi Jiyong…

Jiyong khép mắt lại, cảm giác này anh nên trân trọng nhận lấy… Bờ môi mềm mại đang chạm vào môi anh, rồi giữ yên thật lâu, khiến anh xoay người, đổi thế chủ động…

Rosé hé môi, cô nhận lấy nụ hôn đầu tiên của Jiyong dành cho cô… Một nụ hôn sâu với tình yêu chân thật ư? Cô không muốn lý giải, nhất là vào lúc này. Chỉ biết cách anh đang trao cho cô, thật khiến cô quyến luyến…

Cô chợt ước… được như thế này mãi mãi…



Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

17#
 Tác giả| Đăng lúc 4-9-2020 22:09:33 | Chỉ xem của tác giả

CHAPTER 15


Ken cùng vợ bước vào nhà, dự tính đi Paris, nhưng Rosé không chịu đi cùng nên cả hai thay đổi lộ trình, chỉ đi trong nước. Cũng đáng lý chưa về, nhưng công ty có việc đột xuất, nên đành về sớm hơn dự định.

Cả nhà tối om như mực… Rosé chắc nó lại tụ tập với Jennie rồi, con bé vẫn như mọi lần ham chơi… Cả anh và vợ đều biết, lỗi là tại hai người yêu chìu con bé quá mức.

Nên cả hai chưa bao giờ trách hay la mắng nó. Ken đi nhanh qua phòng làm việc để giải quyết việc gấp. Còn vợ anh lên lầu…

Mery bước trên hành lang, cô tiến nhanh về phòng Rosé, để xem con bé có trong phòng không trước đã, rồi mới gọi điện gọi nó về. Ngoài trời tuyết rơi, không thể lông bông được.

Cô đưa tay lên chạm công tắc, để thấy điều cô không bao giờ nghĩ ra. Theo lẽ tự nhiên cô thét lên…

-“ Jiyong…”

Jiyong cùng Rosé ngẩng lên, thì thấy Mery đứng đó trợn mắt há mồm la tiếp:

-“ Ken! Anh lên đây xem bạn tốt của anh làm gì con bé Rosé kìa!”

Ken nghe tiếng gọi lớn, anh chạy nhanh lên lầu…

Jiyong cùng Rosé đứng dậy. Rosé thấy cử chỉ của mẹ, cô bối rối lùi bước.

Jiyong thấy Rosé tỏ vẻ sợ sệt, khiến anh bước tới, nhưng anh chưa kịp giải thích thì anh nhận lấy…

*Chát*

Cái tát tai như trời giáng của chị Mery…

Ken vừa chạy tới thì chỉ thấy Mery đánh Jiyong, anh chưa hiểu thì thấy vợ mình lại xông tới, nên anh vội ôm vợ giữ lại. Mery lại gào lên, xúc động mạnh trong vòng tay anh…

-“ Anh… chọn bạn… hay nhỉ…”

Jiyong quay nhìn qua Rosé, thấy Rosé thu người, nép toàn thân sát vào tủ áo, Rosé đang sợ, rất sợ qua từng tiếng rít của chị Mery.

-“ Em bình tĩnh nào Mery. Có chuyện gì?”

-“ Bình tĩnh ư? Sao em bình tĩnh được cơ chứ. Cậu đó Jiyong, cậu là chú của nó, tại sao lại dụ dỗ nó chứ!”

Mery lại vùng lên. Ken kéo mạnh tay:

-“ Chúng ta xuống phòng làm việc nói chuyện, em làm con bé sợ hãi quá kìa!”

Rồi Ken ra hiệu cho Jiyong, anh kéo Mery đi trước. Jiyong bước đến bên Rosé, anh hạ giọng…

-“ Em… vẫn còn muốn anh đưa em đi chứ?”

Rosé nhìn thấy khuôn mặt sáng ấy in hình năm dấu tay của mẹ cô, đôi mắt long lanh, bờ môi khẽ mím lại chờ đợi, cô gật đầu nhẹ.

Jiyong mỉm cười…

-“ Cảm ơn em!”

Rồi anh bước nhanh ra ngoài…





Rosé đợi chút, rồi cô bước theo sau, đến phòng làm việc cô nép qua một bên, lắng nghe…

-“ Cậu nghĩ mình đã giúp chúng tôi thì cậu có quyền làm chuyện bậy bạ sao?”

Tiếng của mẹ.

-“ Có gì mà em làm quá lên thế?”

Tiếng của ba.

-“ Thế để cậu ấy dụ con bé lên giường rồi mới quá phải không?”

Chỉ có tiếng thở ra thật nhẹ của Jiyong, cô nghe mẹ tiếp:

-“ Phải! Cậu giúp công ty chúng tôi vượt qua khó khăn, chúng tôi rất biết ơn cậu, nhưng không vì thế mà chúng tôi phải bán con gái cho cậu đâu!”

-“ Em sao thế? Sao bán? Jiyong vừa xin phép chúng ta cưới hỏi đàng hoàng kia mà!”

-“ Cưới hỏi, hôn nhân với cậu là gì? Thích thì cưới về, rồi khi không thích nữa thì li dị sao, con gái tôi không như Bella của cậu đâu nhé!”

Tiếng Jiyong lại thở ra trong tiếng tiếp của ba.

-“ Sao em lại lôi chuyện cũ ra làm gì?”

-“ Chuyện cũ chứng minh con người hiện tại của cậu ta, chỉ có anh mù quáng nghe theo, còn em thì không bao giờ!”

-“ Chuyện của bọn trẻ, nên để bọn trẻ tự quyết định!”

-“ Trẻ ư? Kinh nghiệm sống của bạn anh có khi còn hơn anh đấy!”

-“ Em thôi đi, bình tĩnh nào, nghe Jiyong nói hết đã! Cậu nói đi!”

-“ Em xin lỗi anh chị! Em biết vào phút giây này… em có nói gì đi chăng nữa thì chị cũng không tin…”

-“ Phải đó, làm sao tôi có thể người đàn ông từng li dị chứ!”

-“ Mery! Em thật là, cậu nói tiếp đi!”

-“ Em chỉ mong anh chị cho em cơ hội, để chứng minh tình cảm của mình đối với Rosé!”

-“ Trời ơi! Tôi không nghĩ là cậu có thể nói tình với cảm nữa đấy!”

-“ Thôi Mery. Gọi Rosé vào đây, và hỏi ý nó, anh không bênh ai cả!”

Ken bước đến nhấn Mery ngồi vào ghế, anh quay người gọi lớn…

-“ Rosé! Xuống đây ba biểu!”

Rosé hít một hơi thật sâu, cô lấy bình tĩnh, bước nhẹ vào phòng làm việc. Cô cúi đầu thật thấp, chưa từng thấy mẹ cô xúc động, giận dữ như thế… Vậy chắc cô đã làm lỗi sai rất nghiêm trọng rồi… Cô nghe tiếng ba.

-“ Jiyong! Cậu nói lại một lần nữa cho tôi nghe, có cả mặt Rosé ở đây!”

Jiyong bước đến bên Rosé, anh hạ giọng.

-“ Em xin phép anh chị, cho em cưới Rosé!”

Cả phòng sách không khí vẫn nặng nề, Jiyong tiếp:

-“ Vì em yêu Rosé!”

Rosé vừa nghe thế, cô khẽ quay đầu nhìn qua, chạm phải đôi mắt chỉ có ánh nhìn chờ đợi, cô nghe tiếng ba hỏi cô:

-“ Rosé! Con có bằng lòng lấy chú Jiyong không?”

-“ Sao anh phải hỏi con bé?”

Tiếng thét lên của mẹ khiến Rosé bật khóc, cô nghẹn ngào…

-“ Con… Con…”

Nghe Rosé ngập ngừng, Jiyong đưa tay ra, nắm lấy tay Rosé, anh siết nhẹ bàn tay Rosé, động viên…

Rosé run rẩy cố gắng, cô hạ giọng thật nhỏ, như chẳng muốn ai nghe thấy cả…

-“ Vâng! Con yêu chú ấy!”

Rồi cô xoay người, thật nhanh lao ra khỏi phòng sách, bật khóc lớn…

Mery đứng lên.

-“ Vậy mình cha con anh cưới đi!”

Nói xong Mery cũng đi nhanh ra khỏi phòng. Ken bước tới:

-“ Cậu ngồi đi! Anh xin lỗi vì sự nóng nảy của Mery!”

Jiyong lắc dầu nhẹ.

-“ Không có gì, tất cả cũng là lỗi tại em!”

-“ Cậu với nó từ bao giờ? Sao chúng tôi không biết?”

-“ Em có thể không nói không? Tình yêu không thể lý giải!”

-“ Okie! Anh tin tưởng cậu. Giao con bé cho cậu. Nhưng anh nói trước, nó từ nhỏ đã được anh chị cưng chiều. Không biết làm gì đâu!”

-“ Vâng! Em biết, em không cần Rosé chăm sóc hay làm gì cho em cả, em chỉ cần có Rosé để mình chăm sóc là đủ rồi!”

-“ Anh hy vọng mai này, cậu không vì một lý do cảm thấy mệt mỏi và phiền toái mà bỏ con bé!”

-“ Sẽ không đâu ạ!”

-“ Vậy được! Chuyện của cậu và nó, thì tự hai người bàn bạc đi. Anh đồng ý hết thảy!”

-“ Vậy chị…?”

-“ Chị để anh lo. Cậu lo chuyện hôn sự của cậu thôi!”

Ken đứng lên thở dài ra.

-“ Cậu bay qua đây lúc nào?”

-“ Lúc em gọi điện thoại cho anh!”

-“ Anh biết có chuyện gì đó đã xảy ra, và anh biết bây giờ cậu không muốn nói, nhưng anh sẽ chờ!”

Jiyong gật đầu đứng lên:

-“ Chuyện đến nước này, em ra khách sạn ngủ!”

-“ Ừm… Để chị bớt giận đã!”

-“ Vâng!”

-“ Mà trời lạnh thế này, cậu mặc phong phanh thế?”

-“ Em không biết bên đây đang mùa đông!”

-“ Đợi anh chút, anh lấy áo ấm cho cậu!”

Jiyong gật đầu:

-“ Cảm ơn anh!”

Rồi Ken đi ra, lên lầu. Jiyong bước ra phòng khách, anh nhìn lên lầu, nơi phòng Rosé… Em đang làm gì? Có còn khóc nữa không… Cảm ơn em đã cho anh cơ hội… Anh hứa sẽ chăm sóc cho em suốt cả quãng đời còn lại của anh. Sẽ cho em thấy anh yêu em bằng tình chân thật. Để em có thể quên đi ai đó, nhận lấy anh…

--

Vì Rosé không muốn ồn ào, nên hôn lễ chỉ gói gọn vài người thân, bên Rosé chỉ có ba mẹ, và Jennie. Còn bên anh chỉ có chị Kim và Lisa. Vì không có người lớn, nên anh nhờ chị Kim thay mặt họ trai.

Mọi việc đều thuận lợi. Không tiệc tùng, chỉ Hôn Lễ ở Thánh Đường. Mọi thứ anh đều chìu theo Rosé mà làm… Anh hứa với lòng sẽ bù đắp những thiệt thòi mà Rosé chịu…

Mọi việc đi quá nhanh và quá bất ngờ với tất cả mọi người…

Kim Ara thì cảm thấy mãn nguyện khi nhìn con trai mình yên bề gia thất.

Lisa ngay từ đầu đã biết mình suốt đời chỉ có quyền làm em gái, nên cô đã chấp nhận từ lâu. Chỉ cần nhìn mẹ và anh trai vui vẻ, thì cô cũng vui lắm rồi.

Jennie nhìn Rosé trong váy cưới tinh khôi, nhưng thoáng nét buồn, thì cô như thấy tương lai của mình không xa, có điều cô rất bất ngờ sao Rosé lại chọn Jiyong để né tránh.

Biết rằng ngay từ đầu, Rosé luôn quấn quít bên Jiyong, nhưng kiểu đó chẳng khác gì đứa trẻ nhõng nhẽo, giờ đây đứng ở vị trí vợ… Rosé sẽ phải cư xử ra sao…

Vẫn là chưa tỉnh ngủ nhanh được, để quyết định chóng vánh, nhưng sao thì cô cũng nguyện Thượng Đế chúc phúc, giữ cả hai bình yên với cuộc sống mới…
Mery không chịu, nhưng vì Ken nói mãi khiến cô đành theo… Thôi thì cho cậu ta một cơ hội. Hơn nữa Ken nói có gì đó bí mật trong việc này, chúng ta nên để tự nhiên, rồi có một ngày chúng ta hiểu mọi chuyện.

Hơn nữa… Công ty một lần nữa lao đao, cũng do Jiyong nhạy bén nhận ra mà cung cấp vốn vào thêm, nên nó vẫn hoạt động. Cô biết nếu như công ty sụp đổ, Ken chồng cô cũng sẽ sụp đổ.

Bởi Ken không bao giờ mạnh mẽ và giỏi giang như Jiyong cả. Trong công việc cô phải phục Jiyong, nhưng trong tình cảm thì cô không thể nào tin tưởng được.

Với cô… Hôn nhân là một đời… Nên chỉ có thể chờ thời gian, mới trả lời được mọi thứ… Đành giao đứa con gái yêu quý nhất. Chỉ mong nó vui vẻ, hạnh phúc…

Rosé mắt rưng rưng chào tạm biệt mọi người sau khi Hôn Lễ ở Thánh Đường kết thúc. Cả hai sẽ đi hưởng tuần trăng mật, không có đãi tiệc, cô sợ ồn ào, sợ mọi người nhìn cô bằng đôi mắt dèm pha, miệng xì xầm, tay chỉ chỏ…

Cô chỉ muốn bình yên, để một lần nữa nhìn lại mình… Có bao nhiêu khuyết điểm để sửa đổi mà thôi…

--

Ngồi trên máy bay, bên cạnh Jiyong, với thân phận giờ đã khác. Rosé cảm thấy không tự nhiên như xưa. Giờ đây, cô chẳng biết nói gì, ngoài việc nhìn ra khung cửa… Mặc dù đây cũng là bầu trời, nhưng bầu trời này sao mà nó khiến cô thấy bứt rứt thế này…

Jiyong nguyện lấy tự do của mình để cho cô trốn tránh, cô biết chứ, nhưng anh làm thế có thật là yêu cô không? Mẹ nhắc đến Bella gì đó… Vợ anh à? Sao anh không kể cho cô nghe. Nghĩ đến đó cô nghe Jiyong nói nhỏ:

-“ Em ngủ đi! Chuyến bay hơi dài đấy!”

Rosé quay lại, cô mỉm cười với Jiyong, rồi gật đầu nhẹ, cô khép mắt lại…

Jiyong không ngủ, anh ngắm nhìn Rosé… Viền mắt vẫn đỏ hoe, và có chút sưng tấy, em đã khóc rất nhiều, thế nước trong mắt em còn không đấy… Mai này anh sẽ cố gắng không làm cho em hờn giận, để phải khóc buồn tủi một lần nữa…

Jiyong đưa tay lên, nhưng anh vội dừng tay khi Rosé quay mặt đi… Trái tim anh khẽ nhói lên, lòng ngực chợt nghẹn lại, anh buông tay, ngồi ngay ngắn, khép mắt… không chạm đến Rosé nữa… cho một chuyến bay dài đến Los Angeles…



Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

16#
 Tác giả| Đăng lúc 3-9-2020 13:14:22 | Chỉ xem của tác giả


CHAPTER 14


Lisa phụ mẹ chuẩn bị sinh nhật cho anh trai. Nhìn mẹ vui, khiến cô cũng vui theo. Mẹ không phải mẹ ruột, nhưng chăm sóc yêu thương cô như chính mẹ sinh ra cô. Bởi thế cô yêu quý mẹ nhiều lắm.

Mẹ nói với cô, sẽ như thế này suốt đời… Làm chị Kim của anh trai. Đến chết mẹ cũng sẽ đem theo xuống mồ, và bắt cô hứa với mẹ… Ban đầu cô thấy như thế thiệt thòi cho mẹ quá, nhưng dần cô cũng phải nghe theo mẹ.

Anh trai chưa từng nói về mẹ cho cô nghe. Dù cô có dò hỏi cách nào đi chăng nữa, anh liền chuyển đề tài, không sao khiến anh tâm sự được. Nói là anh trai, em gái, nhưng chỉ anh quan tâm cô, biết hết về cô muốn gì, nghĩ gì. Còn cô thì không…

Cô biết không nên đòi hỏi quá nhiều những ưu đãi mà Trời đã ban. Thay vào đó ta nên trân trọng những gì mình đang có, và để thể hiện sự trân trọng đó, cô và mẹ đích thân xuống bếp chuẩn bị cho anh trai tiệc mừng sinh nhật ấm cúng gia đình.

Vì sáng phải đi làm, nên những gì cần chuẩn bị trước thì chuẩn bị, để chiều về đến là bắt tay vào nấu luôn. Anh trai cứ nói đơn giản là được rồi, vì dù sao cuối tuần cũng có tiệc công ty tổ chức cho anh. Nên cô và mẹ cũng làm đơn giản.

Thông thường nếu cô ở nhà anh trai, thì cô cùng anh trai đi làm, nhưng chiều qua, mẹ qua nhà anh trai, cùng cô chuẩn vài thứ trước, để vào tủ lạnh, cô chở mẹ về, nên cô ở bên mẹ luôn. Sáng hai mẹ con đi làm luôn thể.

Vào đến công ty thì cô thấy hoa trưng bày khắp nơi, mặt ai ai cũng rạng ngời. Nhất là đám phụ nữ trong công ty, hôm nay ai cũng trang điểm kỹ càng và diện đồ thật đẹp. Cô không biết đây có thật là sinh nhật anh trai không nữa.

Nếu thế này thì tiệc cuối tuần chắc là ai ai cũng trưng diện lộng lẫy, còn bữa tiệc chắc là thật hoành tráng lắm đây. Đúng 8 giờ sáng, cô bỏ việc chạy lên phòng anh trai, để chúc mừng sinh nhật.

Cô đứng trước cửa phòng anh trai thở hổn hển, trong đôi mắt tròn xoe từ cô thư ký của anh trai. Cô Park thư ký hiểu hiệu lệnh của cô. Hơn nữa, biết cô là em nuôi nên không cản cô điều gì, bởi có hôm, cô quá phấn khích khi vừa pha màu thành công một dòng son mới, cô liền chạy đi báo cáo cho anh trai.

Lúc đó anh trai nghiêm chỉnh nghe cô trình bày, sau đó phán một câu “Trẻ con” rồi đuổi cô về chổ. Cô biết anh trai trêu ghẹo cô, thế là cô cứ lì lợm kì kèo, đến khi nào nghe anh trai khen một tiếng mới về chổ. Lần nào cô cũng thắng… À, mà nói đúng ra là lần nào anh trai cũng nhường cô.

Khiến cho cô càng lúc yêu quý anh trai thắm thiết. Đôi lúc cô ước, anh trai cứ vậy, một mình, để cô dành trọn đời mình chăm sóc cho anh trai, khi anh trai tuổi già sức yếu.

Có lần vì xúc động bởi anh trai tặng quà bất ngờ, cô đã cảm ơn bằng lời hứa chăm sóc anh trai. Cô tưởng được anh trai cảm động, nhìn cô mắt rưng rưng, rồi ôm cô vào lòng…

Ai ngờ anh trai cúi xuống xách dép rượt cô, bảo cô trù ẻo anh trai ế vợ. Thật sự anh trai như hai thái cực, khi ở công ty thì rất nghiêm chỉnh, kiệm lời, quả quyết, lạnh lùng, khó gần gũi.

Nhưng khi ở nhà thì anh trai cũng như là một chàng trai thanh niên tràn đầy năng lượng sống. Nghĩ đến đó thì Lisa cảm nhận điện thoại rung trong túi áo cô khi cô đặt lịch hẹn.

Đến giờ rồi… Lisa lao tới cô đẩy mạnh cửa phòng xông vào… Hát lớn bài chúc mừng sinh nhật anh trai vào đúng chính xác 08:08AM. Không những thế cô còn chuẩn bị một bài nhảy để tặng cho anh.

Jiyong đang làm việc thì bất ngờ ngẩng lên, khi có ai đó xông vào phòng anh. Ở công ty ngoài em gái Lisa ra, chẳng ai dám tự tiện xông vào cả, chưa kịp lên tiếng thì anh nhận được bài hát chúc mừng sinh nhật của cô bé cùng một bài nhảy cực chất.

Chẳng hiểu sao thay vì cảm động, nó lại khiến anh cười ngất… Anh cười vì anh vui đến không thể kìm lại cảm xúc của mình nữa. Những gì nó đang làm cho anh, nó đã chuẩn bị từ bao giờ?

Công ty có rất nhiều việc cho nó, khi nó giỏi giang có tố chất, lại được chị Kim truyền lại. Không ngừng trau dồi bản thân để xứng đáng làm em gái ông tổng. Anh biết những gì nó đang làm cho anh. Để nó được quyền lợi gì?

Có lần anh hỏi, nó đã đùa: “ Nhớ chia gia tài cho em!” Lúc nào nó cũng khiến anh vui vẻ. Có điều gì đó, ở nó và chị Kim… dối anh? Để trả lời thắc mắc, nó chỉ nói: “ Em thay mẹ trả ơn cho anh, vì anh đã cứu mẹ một mạng!”

Nhìn đôi mắt to tròn long lanh của nó nhìn thẳng vào mắt anh, khiến anh biết nó không muốn anh làm sáng tỏ tình cảm này, khiến anh lại phải chìu theo nó. Anh biết… Chính anh còn đang sống giả giả thật thật, thì làm sao có thể bắt ép người khác chuyện gì cũng minh bạch.

Jiyong đứng lên khi bài hát kết thúc, anh bước tới đưa tay ra ôm chầm lấy Lisa, nó thở hổn hển trong vòng tay anh, sau một bài vận động mạnh, anh hạ giọng:

-“ Tối nay còn tám giờ tám phút đấy!”

-“ Ơh…”

Lisa thốt lên, nhưng cô lại bị anh trai siết chặt tay ôm đến nghẹt thở, cô nghe anh nói:

-“ Cảm ơn em gái thân yêu!”

Bằng thanh âm khẽ run run, khiến cô biết anh trai đang xúc động… cô vòng tay mình lên, đáp lại sự xúc động của anh trai. Tiếng chuông điện thoại cầm tay của anh trai vang lên…

Jiyong buông Lisa ra, anh tiện tay đưa tay xoa đầu con bé lại nói:

-“ Cảm ơn em!”

Rồi anh xoay người bước đến bàn làm việc, đưa tay bắt máy, số điện thoại cầm tay của Rosé. Rosé và anh trao đổi số cho nhau, nhưng đây là lần đầu tiên mới liên lạc riêng. Mọi lần đều nói chuyện qua điện thoại của anh Ken.

Jiyong mỉm cười, quay nhìn Lisa, thấy Lisa vẫn đứng đó, anh nhướng mày ra hiệu…

Lisa gật đầu nhẹ đưa tay lên bye-bye anh trai, để xuống phòng mình làm việc tiếp. Cô quay đi, nụ cười chợt tắt trên môi cô, có gì đó như vật nhọn đâm vào trái tim khiến nó nhói lên xót xót…

Anh trai đang cười… hạnh phúc… Nụ cười thật rạng rỡ trên khuôn mặt sáng láng, đôi mắt đen lấp lánh với ánh nhìn ngọt ngào dõi vào khoảng không vô định… Dường như cô biết được ai ở đầu dây bên kia.

Cánh cửa khép lại sau lưng Lisa nhanh chóng, nhưng cũng đủ để cô nghe được thanh âm trầm ấm của anh trai…

“ Chào em, Rosé!”

Jiyong chọn một giọng gần gũi nhất để gởi lời chào, khi nghĩ Rosé gọi đến chúc mừng sinh nhật anh… Nhưng không… Không một âm thanh nào ngoài tiếng thở khe khẽ… Khiến anh cố dõng tai lên…

“ Rosé… Em ở đó phải không?”


Vẫn không có tiếng trả lời, nhưng anh nghe tiếng nấc nhẹ… Jiyong thở hắt ra, tiếp:

“ Có chuyện gì à? Anh nghe…”

Rồi Jiyong nghe được tiếng thút thít khiến anh bắt đầu không yên lòng…

“ Có phải… Chỉ cần em gọi… Anh sẽ ở bên em không?”


Tiếng ngắt quãng từng đoạn, chìm trong tiếng nấc dần lớn. Jiyong không thể kìm lòng được nữa…

“ Em ở yên đó… Anh sẽ đến liền…”

Jiyong lao ra khỏi phòng… Anh nói vội với thư ký…

-“ Hủy mọi cuộc hẹn… À không, tự cô điều hành cho người thay thế mọi cuộc hẹn với đối tác dùm tôi. Tôi đi có việc. Sẽ liên lạc sau!”

-“ Ah…”

Thư ký Park chỉ có thể thốt lên như thế thì dáng ông tổng đã mất hút…





Jiyong nhấn chân ga, anh cho xe lao nhanh trên đường, tiến thẳng sân bay… trong lòng lo lắng không yên… Anh gọi cho anh Ken… Thì anh Ken nói đang du lịch cùng chị Mery, Rosé không đi cùng.

Anh Ken hỏi lại có việc gì không, thì anh dối nói không, nhớ anh chị nên gọi thôi, sau đó chúc anh chị đi chơi vui vẻ, rồi anh cúp máy, gọi liền cho Rosé… Nhưng chỉ là hồi chuông chờ… Khiến anh chỉ muốn điên lên…

--

Sau khi ngồi trên máy bay với hạng đặc biệt hơn cả đặc biệt, bởi anh đã náo loạn sân bay. Họ đưa anh vào danh sách hành khách cần chăm sóc. Hiện tại anh chỉ muốn lao vào ghế lái, tự mình lái thẳng đến… không phải là nhà thôi… mà là đến tận phòng Rosé mà thôi…

Khoảng thời gian trên máy bay, đủ để anh nghiền ngẫm tại sao anh và Rosé lại ở cách xa nhau thế này… Rồi anh ước mình là siêu nhân, có thể bay liền tới bên Rosé, hoặc là người dịch chuyển, tích tắc xuất hiện ở phòng Rosé.

Lòng lo lắng không yên… Em chỉ một mình ở nhà, tính em lại hay suy nghĩ vẩn vơ, không biết em có làm gì tự tổn thương mình không? Nếu có, em biết anh sẽ phải hối hận đến thế nào không Rosé…

Biết trước sẽ có ngày này? Sao anh lại hờ hững ngồi yên mà chờ nó tới thế này… Khoảng thời gian chậm rãi đến như không trôi qua cứ hiện hữu trong Jiyong thật dài… thật dài…

--

Jiyong bước vào nhà Rosé, cả khoảng không tối om, không ngọn đèn nào được bật lên. Quanh em bây giờ là một thế giới đen tối này thôi sao? Jiyong bước nhanh lên lầu khi đã quen thuộc. Anh dừng chân trước cửa phòng Rosé, cánh cửa chỉ khép hờ, anh đưa tay lên đẩy nhẹ…

Cả rèm em cũng kéo lại. Mùa đông bên ngoài đã khiến cho con người ta lạnh, nay tình em tan vỡ, có phải em cảm thấy lạnh lẽo hơn không? Anh quay nhìn… Chỉ thấy trong góc phòng…

Dáng Rosé co ro, thu mình lại, mái tóc dài phủ kín gần như toàn thân… Em không muốn thấy ai nữa, ngoài anh ra đúng không… Jiyong bước tới, ngồi xuống bên Rosé, anh đưa tay lên, chạm nhẹ vào mái tóc, khẽ nói:

-“ Anh đến rồi…”

Rosé nghe thanh âm trầm ấm, cô ngẩng lên, đưa hai tay ôm chặt lấy Jiyong, dấu mặt vào hốc cổ anh, bật khóc nức nở… Jiyong… với cô vẫn là người hiểu cô nhất…

-“ Sao anh lâu thế? Em sợ… mình không thể đợi lâu hơn nữa…”

Jiyong không biết làm sao hơn là nói:

-“ Xin lỗi em…”

Anh đưa tay chạm lên mái tóc rối, vuốt nhẹ…

-“ Anh sẽ ở đây, không đi đâu để em phải đợi nữa…”

Rosé nghe thế, cô òa khóc lớn hơn… Cô khóc như chưa từng được khóc… Khóc trên bờ vai mà cô cảm thấy an toàn nhất vào lúc này… Khóc cho những điều mà cô cho là mãi mãi không bao giờ đổi thay.

Khóc cho những mơ ước chưa trở thành hiện thực thì đã lụi tàn… Khóc cho sự tự tin của chính bản thân mình… Khóc cho những điều không muốn cũng phải nhận lấy…

Jiyong cứ để mặc cho Rosé khóc ướt đẫm khuôn ngực anh… Em sao nhiều nước mắt thế… Nhưng như vậy đi, rồi mọi phiền muộn đau khổ trong em sẽ nhanh chóng tan biến, còn hơn em tỏ ra mạnh mẽ, giữ lấy vết thương trong tim…

Sự tin tưởng này từ em đem lại cho anh cũng khiến hạnh phúc lắm rồi. Bộc bạch hết những nỗi đau trong em, để anh có thể san sẻ, chia cùng em khoảng thời gian đau đớn… Nhìn em như thế này, khiến anh không thể không lo lắng, suy nghĩ…

Thời gian cứ thế trôi qua… Cho đến khi Jiyong chỉ còn nghe những tiếng nấc nhẹ từ Rosé…  Cả không gian vẫn chìm trong một màu đen tối, không nghe Rosé bộc bạch, anh lại nghĩ… Hay anh phải bắt đầu trước như mọi lần… Sao cũng được… Anh sẽ luôn là người lên tiếng trước để em khỏi ngại ngùng…

-“ Em ngủ đi! Chuyện gì cũng có thể giải quyết…”

Vừa nói anh vừa đưa tay chạm vào mái tóc của Rosé vuốt nhẹ.

-“ Em muốn ngủ lắm…”

Jiyong nghe Rosé lên tiếng, giọng Rosé vẫn nghẹn ngào…

-“ Em muốn ngủ luôn… không bao giờ thức dậy nữa…”

Jiyong vỗ nhẹ vai Rosé, làm cử chỉ động viên, nghe Rosé tiếp với những tiếng nấc:

-“ Anh Tim chỉ nói xin lỗi em, rồi chia tay em… Ngoài ra không một lý do gì khác! Em muốn hỏi anh ấy nhiều điều, nhưng anh ấy đã bỏ em lại, và đi mất… Em đã đuổi theo… nhưng không kịp, khi anh ấy đi quá nhanh… Có phải một khi người ta muốn chấm dứt, quả quyết quay lưng… thì không nên níu kéo phải không anh…”

Jiyong nhìn ra khung cửa sổ, Rosé vẫn nằm trong lòng anh, tựa đầu vào khuôn ngực anh, anh lại nghe Rosé tiếp…

-“ Em không thể so gì được bằng với chị Jisoo… Em là con bé lông bông, ngốc nghếch, không xinh đẹp, không giàu có, không tài năng… Bên Tim em sẽ cản bước anh ấy…”

-“ Sự hoàn hảo đến mức không ai có thể sánh bằng, chỉ khiến người người ngưỡng mộ, và nếu như em cần sự ngưỡng mộ, anh cũng có thể tôi luyện em thành một pho tượng sống. Một tuyệt tác có một không hai trên đời!”

Rosé khẽ nhíu mày bởi câu trả lời của Jiyong, nhưng cô lại thở ra tiếp:

-“ Hiện tại, em chỉ muốn đi thật xa… Nơi không có một ai, để em được quyền làm những gì em thích mà thôi…”

-“ Vậy anh sẽ đưa em đi, đến một nơi mà em có thể thả hồn lên tận bầu trời cao, rong chơi trên đồng cỏ mênh mông bạt ngàn, chiều nghe tiếng sóng rì rào, vẽ nên khung cảnh tuyệt mỹ, dạo phím đàn với khúc nhạc vui tươi, miệng hát tình ca…”

Càng nghe Jiyong nói, Rosé càng siết chặt vòng tay… Tại sao Jiyong biết rõ những điều cô nghĩ, cô mơ… Cô chỉ muốn mình là một cô công chúa, suốt ngày thỏa thuê làm những gì mình thích, không lo âu, không phiền muộn.

Nhưng thế giới ấy không tồn tại trên đời này. Sự thực tế khiến màu sắc trong cô dần mất. Cô sẽ không là cô nữa, dù là một con bé không ai cần… Cô lại thở ra…

-“ Em không xứng để ai cần trên đời…”

Jiyong lặng người đi, anh siết vòng tay mình, cúi xuống thì thầm bên tai Rosé…

-“ Anh… Rất cần em!”

Rosé vội ngẩng lên, cô nhìn Jiyong với hình ảnh nhòe nhoẹt, bởi nước trong mắt cô lại tuôn rơi…

-“ Vì… thương hại em ư?”

-“ Nếu em tự cho mình là thế thì anh chỉ có thể nghĩ theo ý em!”

-“ Anh không chê em hay nhõng nhẽo, hay khóc sao? Lại không biết làm gì cả…”

-“ Cho anh cơ hội, yêu chìu em, bởi những lời anh đã hứa!”

-“ Em không muốn thay đổi, bởi như thế em sẽ không là em nữa!”

-“ Em không cần thay đổi, cứ như cách em xuất hiện lần đầu trước anh!”

-“ Vậy… Anh hãy đem em đi đi…”

Jiyong lặng người nhìn Rosé… Như muốn phút giây này kéo dài mãi… Cô bé với gương mặt xinh đẹp, đôi mắt tràn nước, hàng mi cong, đôi môi hồng thắm… người con gái mà anh tự dặn lòng không để ai tổn thương…

Jiyong cúi xuống, anh chạm nhẹ môi lên đôi mắt đấy… ngủ đi em, bên anh… mai này trời sáng, khung trời của em sẽ chỉ có niềm vui và hạnh phúc bất tận…

Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

Bạn phải đăng nhập mới được đăng bài Đăng nhập | Đăng ký

Quy tắc Độ cao

Trả lời nhanh Lên trênLên trên Bottom Trở lại danh sách