Quên mật khẩu
 Đăng ký
Tìm
Xem: 3203|Trả lời: 13
In Chủ đề trước Tiếp theo
Thu gọn cột thông tin

[Shortfic] [Shortfic | T] Như Gió Như Mưa | Bacham72 | KrisTao| Completed

[Lấy địa chỉ]
Nhảy đến trang chỉ định
#
Đăng lúc 5-11-2015 02:30:02 | Chỉ xem của tác giả Trả lời thưởng |Xem thứ tự |Chế độ đọc







Author: Bacham72
       
Rating: T

Pairings: Kris Wu - Huang Zitao

Category: Tình cảm tâm lý xã hội.

Status: On Going.

Disclaimer: Ngoài kia, họ là chính họ. Còn nơi đây… họ là những nhân vật hư cấu thuộc về Au.

Summary:

-“ Ngày mai anh bay mấy giờ?”
-“ Bốn giờ chiều!”
-“ Xin lỗi em không thể tiễn anh…”
-“ Anh biết… cậu còn nhiều bài lắm phải không…”
-“ Và còn có rất nhiều việc khác để không thể nghĩ đến chuyện tình cảm…”
-“ Cậu… đi cùng anh không?”
-“ Em có con đường của em!”
-“ Ừh… cậu là gió… đến thật nhanh, đi cũng thật nhanh…”
-“ Còn anh là mưa… à, em không biết phải nói sao cho anh hiểu…”
-“ Anh hiểu… mai này cậu ra trường, cậu có dự tính học lên tiếp không?”
-“ Nếu em đủ tài chính, mà em sẽ đi Paris học!”
-“ Anh sẽ về…”
-“ Nếu như anh qua 30, mà vẫn thích chơi với em, em sẽ… chờ anh…”
-“ Ừh… nhé…”
-“ À… ừm…”
-“ Sao cậu lại ậm ừ chứ?”
-“ À… em đang nghĩ em nên trả điện thoại cho anh không nhỉ…”
-“ Cậu cứ giữ lấy!”
-“ Để chỉ cho anh cách cua gái à?”
-“ À… chuyện tình cảm anh rất tệ mà…”
-“ Chỉ sợ không còn tín hiệu khi chúng ta cách xa nhau…”
-“ Nhất là những lúc trời có gió, có mưa như thế này…”
-“ Ừm…”

Warning: Boy’s love

Note: Mừng sinh nhật bé Phàm.
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

13#
Đăng lúc 13-11-2015 13:00:01 | Chỉ xem của tác giả
em cũng ko biết xếp cái này vào loại nào
kết thúc mở hay HE nữa
nói chung là em yên lòng
tại vì đây hổng phải quà cho em
cho baba nên cũng muốn nói là chúc baba tuổi mới vui vẻ
mau ăn chóng lớn
như em nói đó
sinh nhật năm nào chả có (trừ những bạn sinh ngày 29/2  thì bốn năm 1 lần nha)
chỉ có người ở cùng bạn vào ngày sinh nhật là thay đổi thôi
lâu lâu trước đó đã rất là gần
đưa tay ra một cái là tặng được quà sn
giờ xa rồi ship mãi vẫn chưa thấy quà
đời sao mà éo le
gia đình tôi ơi, bao giờ mới đoàn viên?!

Bình luận

Eo ơi, thương chưa... yêu xa chàng ơi! Thank nhé ^^  Đăng lúc 13-11-2015 11:48 PM
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

12#
 Tác giả| Đăng lúc 12-11-2015 01:58:45 | Chỉ xem của tác giả

LAST CHAPTER

Ngày thứ sáu trong tuần - 7h sáng.

ZiTao cầm điện thoại… cậu viết lời chúc sinh nhật thông dụng nhất, nhưng không làm sao có thể gởi đi, cậu bỏ vào hộp rác. Thầy giáo gõ lên bàn cậu cho cái tội không chuyên tâm nghe giảng, cậu nhét điện thoại vào đáy cặp, học…

--

9h sáng.

ZiTao ngồi nơi canteen… một tay xúc cơm vào miệng, một tay nhắn tin với lời chúc hoa mỹ… còn gởi kèm cả đủ thứ Icon, làm đến khi chuông reng hết giờ, cậu còn chưa ăn xong, nhưng cũng bỏ vào hộp rác.

--

2h trưa.

Trời âm u, ZiTao đón xe bus đi Trung tâm mua sắm, mua quà sinh nhật… vào trung tâm cậu nhìn giá cả cũng thấy âm u… không mua nổi nên đi về…

--

7h tối.

ZiTao xách theo cái bánh kem mình vừa làm, lần đầu tiên không ra giống gì thì cũng chẳng thể trách đâu, chỉ cần có thành ý, cậu đặt nó dưới quầy, trong góc cẩn thận… quán hôm nay tự dưng vắng khách…

ZiTao ngồi xuống ghế, cúi thấp đầu, đưa mắt nhìn cái hộp giấy bên trong có bánh kem nhỏ nằm ở góc xó, chẳng biết làm sao đem tặng… giờ này chắc là người ta vui vẻ với bạn bè cùng trang lứa rồi…

-“ Cậu có muốn nghỉ sớm không ZiTao?”

Tiếng quản lý Yang với giọng lên, ZiTao vội đứng lên…

-“ Em đâu có làm biếng đâu, quán vắng khách mà!”

Quản lý Yang kéo ghế ngồi tại quầy.

-“ Anh hỏi thật mà cậu trả lời đi đâu vậy!”

-“ Em… không biết!”

-“ Cậu nhìn gì trong đó mà anh để ý cậu cứ nhìn nãy giờ, có con ma trong đó à?”

-“ Anh đừng nói đùa như thế chứ!”

-“ Để anh xem!”

ZiTao vội nói:

-“ Không cần xem, bánh sinh nhật tặng anh Kris!”

-“ Tặng? Tặng sao? Sao tặng?”

ZiTao lắc đầu quay đi.

-“ Anh uống gì?”

-“ Cậu đừng đánh trống lãng!”

ZiTao buông tay, ngồi vào chổ của mình cúi đầu xuống, cậu cảm thấy thật cô độc, cậu hạ giọng:

-“ Ngoài trời đang mưa phải không anh?”

-“ Mưa lớn đấy, anh vừa nghe tin có bão, thôi, chúng ta đóng cửa quán rồi về, anh cho đám nhân viên về trước rồi, đám khách hôm nay chắc đi dự tiệc sinh nhật của hoàng tử hết rồi!”

ZiTao ngẩng lên…

-“ Dạ!”

Cả hai dọn dẹp vì tin trời bão, nên mấy đứa nhân viên nhà xa quản lý Yang đã cho về nghỉ…

-“ Mai này Kris đi rồi, anh chẳng kiếm tiền nhanh được nữa, thằng nhóc đấy vậy mà không làm ra kiểu con nhà giàu, thật nhìn bề ngoài chẳng đoán được tâm tính!”

ZiTao thinh lặng trong tiếng nói đều đều của quản lý Yang.

-“ Anh biết nó từ lúc nó bằng cậu, 18 đấy, nó thường đến đây vào buổi chiều tan sở, xách theo cái lap làm việc, lúc đầu trông khó gần lắm, cứ ngồi ở cái bàn đó, như không thèm chơi với ai, sau này anh mới biết, nó dấu mình lại vì những điều không có ai muốn chia sẻ với nó, trông vậy chứ bị quản lý lắm đó à nhe, lớn rồi mà không bao giờ được làm theo ý mình, con gái theo nó nhiều đấy, nhưng nó không quen ai cả, bạn bè cũng có nhiều, nhưng chẳng thân thiết với ai!”

ZiTao hạ giọng:

-“ Kris nói với anh như thế à?”

-“ Không, là anh thấy, bọn bạn nó lúc trước hay đến đây chơi, sau này có con nhỏ Tina xuất hiện, thế là cả đám không còn tụ tập nữa, thật là con gái có giá quá, vì tình mà anh em chẳng còn thân nhau nữa!”

-“ Anh ấy không có bạn thân à?”

-“ Ừ, nhưng anh thấy nó cởi mở từ lúc cậu đến đây làm việc đấy, nó hỏi anh cậu là ai!”

ZiTao ngạc nhiên:

-“ Anh ấy hỏi về em sao?”

-“ Phải nó hỏi rất nhiều về cậu!”

ZiTao quay đi thở ra… Kris đáng ghét, anh dám đóng kịch trước mặt tôi… thì ra…

-“ Anh xin lỗi nhé, anh chỉ làm theo lời nó dạy thôi!”

ZiTao cầm cái bánh bước song song bên anh Yang, ra cửa.

-“ Hai người trêu ghẹo em à?”

-“ Không đâu, anh thấy cậu cô độc, nó cũng cô độc, chắc là hợp nhau nên anh… à, anh không biết nói sao, chuyện tình cảm của hai người anh không hiểu!”

-“ Không có gì!”

ZiTao lắc đầu:

-“ Bạn bè thôi mà!”

-“ Có lẽ cậu nghĩ thế, nhưng Kris thì không? Anh nghe nói ba nó dùng tiểu xảo chơi nó đấy, ép buộc nó đi New York, à hình như hôm đó… cậu với nó đi cùng nhau đúng không?”

ZiTao khựng lại, trong phút chốc cậu chợt nghĩ ra, cậu nói vội…

-“ Em phải đi gấp, chào anh!”

ZiTao chạy nhanh trên con đường vắng đem theo tiếng gọi của anh Yang…

-“ Trời mưa lớn sao cậu không đem dù, tối nay có bão đấy ZiTao!”

ZiTao mặc kệ, đâu phải em chưa quen với mưa gió… em sợ khi mưa vừa dứt chính là lúc em mất đi anh… Kris… thì ra anh làm việc… cái việc làm với tương lai của anh, thì nó phải quan trọng, sao em lại có thể lặng im khép mình lại với những suy nghĩ vớ vẩn như thế này, tự làm mình tổn thương, và có anh nữa… anh tắt điện thoại… để muốn biết em đối với anh thế nào đúng không… anh sợ… là em quá nhạy cảm, chuyện gì cũng không nghĩ theo một chiều hướng tích cực…

Nhưng anh không biết đâu, em sợ một lần nữa mình mất đi người mà mình yêu quý… Dù thế nào đi chăng nữa, trước khi anh rời xa nơi này, anh cũng phải đem theo món quà nhỏ của em… Anh từng hỏi em tặng cho anh gì? Thật lúc đó em vô tình không hề nghĩ ra, vẫn có những hiểu lầm nhau từ những mối quan hệ lâu dài. Còn chúng ta thì mới quen, làm sao biết được để hiểu rõ nhau phải không… Kris…

--

11h tối.

Kris quỳ xuống, trước mặt ba mẹ ở cái nơi chốn đáng lý ra anh không nên làm, dù trong phòng riêng đóng kín cửa, của một nhà hàng lớn, anh cúi đầu, lần đầu tiên anh van xin, cố gắng vì anh không biết làm gì khác, thật sự anh thua rồi, thua người ba chuyên quyền độc đoán, người có công sinh ra anh, nuôi anh lớn, và sở hữu anh… từng ngôn từ như nghẹn lại trong cổ họng anh…

-“ Con không đi đâu, con muốn ở đây, chỉ cần ba mẹ cho con ở đây, con sẽ nghe lời ba mẹ hết thảy mọi việc, kể cả việc kết hôn với Tina!”

-“ Chúng ta đã giao kèo!”

Giọng ba anh vẫn lạnh lùng như muôn thuở.

Kris ngước lên, anh vẫn dùng giọng nhỏ…

-“ Ba còn có thể nói đến việc giao kèo với con ư?”

-“ Mày cho là tao hại mày à?”

-“ Không, con biết, ba chỉ lo cho con, bởi thế con mới hạ giọng xin xỏ ba như thế này đây!”

-“ Kris…”

Tiếng mẹ…

-“ Con hiểu như thế là đủ rồi. Thật sự ba mẹ thương con, và con là một đứa con ngoan!”

Kris xoay người…

-“ Mẹ… từ trước đến giờ con luôn nghe lời ba mẹ, và ba mẹ nghĩ con không xứng để cầu xin một việc này thôi sao!”

-“ Con nghe lời đi, tạm thời con qua đó, ba mẹ đã tính toán xong hết thảy mọi việc, lời người lớn nói ra không thể sai được!”

Kris khụy ngồi xuống…

-“ Lời người lớn nói ra không thể sai…”

Kris đứng dậy…

-“ Được thôi, con sẽ sống như ba mẹ muốn, bởi con không phải là đứa hư hỏng, và sẽ ngoan ngoãn như ba mẹ ước mong, ba mẹ thật giỏi, biết tạo ra một cái máy là con đây, chào ba mẹ!”

Kris đi nhanh ra ngoài… anh thở ra, đã biết trước sao anh lại còn cố làm, sao anh không thể nổi loạn, đừng bao giờ hỏi anh, vì tương lai anh vẫn còn là thứ xa xôi mù mịt trước mắt…

Kris sải bước thật nhanh… nó… chỉ còn chưa đầy một tiếng… cậu đang đợi anh đúng không… anh thua rồi, Zitao à… thua tất cả để không còn đường về với cậu nữa…

Kris vừa bước xuống thềm nhà hàng… thì có hai tên cao to bước đến…

-“ Mời thiếu gia!”

Kris chỉ thấy hai tên lạ hoắc túm anh lại, lôi anh vào xe, anh có phải tội phạm đâu, nhưng anh không phản kháng khi thấy ba bước ra, đưa tay lên ra hiệu, rồi ba mẹ ngồi vào xe bên cạnh anh… chiếc xe lao nhanh giữa màn mưa trắng xóa, tiếng ba vang lên bên tai…

-“ Trời có bão đấy con trai!”

Đến tiếng mẹ…

-“ Con nghỉ ngơi ở nhà chơi với ba mẹ rồi mai đi!”

Kris gật đầu đáp:

-“ Dạ!”

Như từ trước đến giờ… ngoan ngoãn… Kris đưa mắt nhìn con đường mù mịt phía trước, chẳng thấy gì nữa, nhưng anh cảm nhận có gió, gió đang đến, nhưng không thể nào thổi vào chiếc xe sang trọng đóng kín cửa này… anh cảm thấy ngột ngạt quá… càng lúc càng khó sống, nhưng anh phải mạnh mẽ để tiến lên, có một ngày anh sẽ được tự do, được quyền chọn lựa những điều mà mình muốn…

Con đường quen thuộc xuất hiện trước mặt, để dù trong cái màu trắng bạc này, anh vẫn thấy rõ… ZiTao… đang run rẩy đứng dưới mưa, như anh… như anh trong đêm đấy… đến giờ anh vẫn không biết, mình đã để lại ấn tượng như thế nào trong lòng ZiTao, chỉ là anh biết, anh không thể nào kìm lòng thấy nó đứng đợi anh như thế này… trên tay nó là cái hộp gì đó… quà cho anh đúng không… Kris tựa người ra ghế làm ra vẻ bình thản nhất…

Zitao đứng dưới cơn mưa, cậu không dám rời bước cho con đường về nhà của Kris… gần hết ngày rồi, sinh nhật sẽ qua, mai này chắc anh đi thật xa, sẽ không còn sinh nhật nữa để cậu chúc mừng, có lẽ là thế, cậu lại có những suy nghĩ vẩn vơ, lại toàn nghĩ đến điều tệ hại… Cậu không thể chỉ huy được lý trí của mình… Chiếc xe màu đen vụt qua, có Kris trong đấy… một loại xe sang trọng khẳng định rõ đẳng cấp của hai chúng ta… anh ngồi giữa, hai bên chắc là ba mẹ… gia đình đầy đủ, mặc kệ có yêu thương hay không, miễn là đầy đủ, thật sự thì cậu cũng đang ước điều đó đây…

Sao thì cũng thấy là cái cảnh đó ấm áp hơn hoàn cảnh cậu nhiều… bơ vơ, lạc lõng giữa cơn mưa, có gió… Cậu cúi xuống, lại chờ đợi một hy vọng mong manh, cậu không dám nhìn theo, không dám bày tỏ những suy nghĩ trắc trở của chính bản thân mình, những điều thầm kín mà cậu không thể nào tỏ rõ, cậu sợ nó sẽ làm cậu chết vì thất vọng ê chề… những gút mắc mà cậu không thể lý giải, cho những ham muốn cùng sở thích của mình…

Khép lòng lại thôi, nếu như cậu không muốn bị tổn thương một lần nữa, học cách bảo vệ bằng việc dối mình, thì chỉ có mình bị hại, chứ không có ai, vậy sao cậu không chọn làm… Cậu cảm nhận mưa thấm vào da thịt cậu, cậu chợt thèm một vòng tay ôm chặt lấy cậu, dù chỉ là một giây thôi… Thật sự lúc đó cậu chỉ muốn Kris giữ cậu suốt cả một đời, chứ không là một phút mà Kris từng xin…

Thời gian vẫn trôi qua, cậu không dám xem đồng hồ, mà cần gì xem, cậu đang đứng nơi đây, như pho tượng, không tạo dáng chuẩn mẫu, chắc chẳng bắt mắt được người ta, cậu đang đếm cho cái thời gian trôi quá nhanh, mặc dù số đếm dần nghẹn trong cổ họng, như chẳng còn hơi nữa, cái lạnh của mưa làm cậu run rẩy rồi gần như mất cảm giác, số đếm chuyển qua lý trí cậu, cùng lúc đó cậu buộc mình phải quay đầu… lại là…

Về thôi… chắc là anh mệt cần nghỉ ngơi… cho ngày mai rời xa nơi này… ZiTao ngẩng nhìn trời… bầu trời chỉ có một màu đỏ hoe, như đôi mắt anh đêm đấy, như đôi môi anh đêm đấy… không dành cho cậu… giá trị của anh là gì… cậu không muốn biết nữa, cậu chỉ nên biết giá trị của mình là gì mà thôi… à, mà cậu có bao giờ gọi là có anh để mà mất đi đâu…

ZiTao cúi xuống, cậu lầm lũi bước một mình trên con đường vắng tanh… có giống nhau chăng nữa thì chỉ là con đường về nhà của cậu và của nhà anh, vắng đến không một bóng người, nhưng con đường nhà anh có nhiều cây mát, có nhiều hoa mọc hai bên như đón chào, còn con đường nhà em, chỉ có đá và sỏi, em không thể đi trên lề, nên đành bước xuống, nơi giữa lòng đường nhỏ, nhưng so với em đủ rộng… rộng để em thấy thật cô đơn…

ZiTao nhìn xuống bàn tay mình, cái hộp giấy có đầy nước, nó đang làm trôi đi món quà nhỏ em dành tặng cho anh… rơi rớt khắp mặt đường, bẩn rồi không thể lượm lại nữa… ZiTao co giò chạy nhanh, lao vào màn mưa trước mặt… có những điều mà mình muốn, nhưng không thể nào có được, cậu đã biết sao lại cảm thấy bị tổn thương…

--

Kris đóng cửa lại sau khi chúc ba mẹ ngủ ngon, anh áp lưng vào cửa… bên ngoài có hai người đứng canh chừng. Thật ba xem con là tội phạm, nên con sẽ làm tội phạm như ý ba. Bởi con thật sự là đứa con ngoan ngoãn cơ mà…

Thật nhanh Kris bước đến giường, anh tung cái mền màu hồng mà không bao giờ thấy ấm áp mỗi khi cuộn mình trong nó ra, bước đến bàn anh mở hộc tủ lấy cái kéo cắt vải… anh dùng hết sức mình cắt rồi nối nó thành một cái dây dài… Ra ban công, anh cột vào cẩn thận rồi theo đó thật nhanh trèo xuống… chỉ có cậu mới khiến anh làm ra chuyện này đấy… ZiTao… cậu đợi anh nhé…

Kris trèo tường, cái chổ mà anh đã chọn sẵn từ năm anh 8 tuổi, bởi thế nó đã luôn được thao tác sẵn trong mười mấy năm dù chỉ là ở trong đầu, để hôm nay anh hành động thật suôn sẻ…

Kris chạy bằng đôi chân của chính mình, anh lao ra con đường mà có ZiTao, nhưng anh chợt đứng khựng lại… không còn nó… anh lao đi tiếp tục… cậu về nhà rồi ư… đã hết một ngày à… Kris giơ tay nhìn đồng hồ… không, cây kim nó vẫn chỉ 11h45’… mà anh đã cố tình đập cho nó hư, để cái khoảng thời gian này có thể dừng lại, cho hai chúng ta…

Kris nhìn xuống con đường nhựa, có thứ gì đó rơi rớt như làm dấu, để anh tìm đến cậu đúng không ZiTao… à anh có thông minh không nhỉ…

Con đường quen thuộc dần hiện ra trước mắt Kris… Kris khựng lại nơi đầu hẻm, chổ anh hẹn hò, khi nhìn thấy căn nhà nhỏ cuối hẻm với ổ khóa lớn bên ngoài… cậu đi đâu ZiTao? Cậu chưa về nhà… Kris quay ra, nhưng vội dừng lại… lỡ như anh đi tìm cậu, thì cậu về rồi sao… nghĩ thế… Kris lùi lại… đúng ngay chổ anh thường đứng, lặng yên dưới cơn mưa đợi chờ ZiTao… đêm nay không gặp không về…

--

Dù đi đâu thì cũng nên về nhà… mẹ dặn thế nên ZiTao về nhà… ba giờ sáng rồi, hôm nay là ngày đầu tiên cậu ở ngoài đường muộn nhất trong đời… cậu thở ra nhưng không sao làm tan đi những phiền muộn… cậu khựng bước, cái dáng bị phạt dưới mưa… của Kris…

Kris nghe tiếng động của giày đinh, anh quay nhìn… chỉ thấy ZiTao ướt sũng như con mèo mướp, bờ môi tím tái vậy mà anh chỉ muốn chạm vào…

Cả hai bước lại gần bên nhau, thu nhỏ cái khoảng cách vô hình mà cả hai đều hiểu là không thể nào xóa bỏ…

Một phút thôi…

Hay một giây thôi…

Chỉ cần như thế này cũng đủ…

Không có món mì nóng hổi để chúng ta tranh nhau ăn, nhưng được chạm vào nhau như cái ngày đầu tiên đấy thì thật là ấm áp…

Với tư thế này Kris chỉ nhìn thấy đôi môi cong cong đấy, anh hạ giọng:

-“ Cậu chưa chúc mừng sinh nhật anh!”

Với tư thế này ZiTao chỉ thấy đôi môi không còn đỏ thắm dưới trời lạnh giá bởi gió mưa bão… ZiTao hạ giọng:

-“ Ngày mai anh bay mấy giờ?”

-“ Bốn giờ chiều!”

-“ Xin lỗi em không thể tiễn anh…”

-“ Anh biết… cậu còn nhiều bài lắm phải không…”

-“ Và còn có rất nhiều việc khác để không thể nghĩ đến chuyện tình cảm…”

-“ Cậu… đi cùng anh không?”

-“ Em có con đường của em!”

-“ Ừh… cậu là gió… đến thật nhanh, đi cũng thật nhanh…”

-“ Còn anh là mưa… à, em không biết phải nói sao cho anh hiểu…”

-“ Anh hiểu… mai này cậu ra trường, cậu có dự tính học lên tiếp không?”

-“ Nếu em đủ tài chính, mà em sẽ đi Paris học!”

-“ Anh sẽ về…”

-“ Nếu như anh qua 30, mà vẫn thích chơi với em, em sẽ… chờ anh…”

-“ Ừh… nhé…”

-“ À… ừm…”

-“ Sao cậu lại ậm ừ chứ?”

-“ À… em đang nghĩ em nên trả điện thoại cho anh không nhỉ…”

-“ Cậu cứ giữ lấy!”

-“ Để chỉ cho anh cách cua gái à?”

-“ À… chuyện tình cảm anh rất tệ mà…”

-“ Chỉ sợ không còn tín hiệu khi chúng ta cách xa nhau…”

-“ Nhất là những lúc trời có gió, có mưa như thế này…”

-“ Ừm…”

ZiTao ngẩng lên… cậu thấy đôi mắt đen chuyển thành màu đỏ bởi nước của mắt, cậu se thắt lòng, chuyển tay qua ôm chặt lấy Kris, để nhận lại vòng tay ôm chặt…

Kris cùng chuyển tay, trong khoảnh khắc này anh nên giữ lấy một kỷ niệm thật đẹp, để làm hành trang cho anh bước trên con đường tự mình trưởng thành… anh cúi xuống, chẳng muốn giữ gì nữa, cho anh một lần khẳng định, tình cảm của anh dành cho cậu…

ZiTao khẽ nghiêng đầu đón nhận… em cũng muốn một lần khẳng định, con người của em, không vì dòng đời mà sống…

Hai bờ môi chạm nhẹ vào nhau, giữ lại cho khoảng thời gian không tồn tại… cho đến khi nào thấy đủ… ta vì nhau…

Dưới cơn bão, tình yêu vừa mới đến của chúng ta sẽ bền chặt theo thời gian phải không… dù chúng ta không được ở bên nhau, nhưng có thứ để khắc cốt ghi tâm, cũng là một hạnh phúc… yêu xa nhé… như gió như mưa… đến rồi lại đi… cho những tháng năm trong đời…

-“ Tạm biệt, chúc anh mạnh khỏe!”

-“ Tạm biệt! Chúc cậu mạnh mẽ!”

Hai bước chân từ từ lùi lại, để hai thân thể rời xa nhau, nhưng trong ánh nhìn, đối phương vẫn luôn hiện hữu…

Zitao mỉm cười…

Kris chỉ thấy nụ cười hàm tiếu đấy đầy về trêu chọc, anh đáp lại…

Zitao đón nhận nụ cười rạng rỡ… anh mạnh mẽ quá, cảm ơn anh đã cho em thấy sức mạnh của anh…

Cả hai đồng thanh…

-“ Bye… có một ngày chúng ta sẽ gặp lại…”

Cả hai đồng bật cười…

ZiTao bước lên trước, ngang qua Kris để về nhà, nghe tiếng Kris như đuổi theo phía sau…

-“ Sao cậu tắt điện thoại chứ?”

ZiTao vẫn bước, bằng những bước tự tin mà Kris vừa trao cho mình, đáp lại:

-“ Tại anh tắt trước mà!”

-“ Cậu không được tắt máy nữa đâu đấy, chờ tin nhắn của anh!”

ZiTao quay nhìn…

-“ Sao cũng được nhưng đừng quẫy mông trong điện thoại nhé!”

Kris bật cười gào lên…

-“ Đó là trái tim tình yêu mà!”

-“ Em thấy cái mông thôi!”

-“ Đúng là cậu chưa có bạn gái!”

-“ Ừ… em không có bạn gái!”

Kris bật cười quay đầu, anh chạy trong màn mưa, yên lòng vì lời ZiTao hứa…



7 - 11 - 2015



Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

11#
 Tác giả| Đăng lúc 11-11-2015 00:31:23 | Chỉ xem của tác giả
CHAPTER 6

Ngày thứ năm trong tuần - 7h sáng.

ZiTao ba chân bốn cẳng chạy đến cái cổng trường đang dần khép lại, cậu hét lớn…

-“ Đợi với…!”

Rồi tự dưng cậu nghẹn ngào, cho những bước chân của mình, cảm giác không thể đuổi bắt theo ai đó là cậu có từ khi thuyền cặp bến… Kris đi thẳng một nước ra xe, bỏ cậu lại, tự về một mình… lại chơi ngu, cậu lầm lũi đi bộ về, như tự phạt bản thân mình, mặc dù hôm qua cậu đem theo ví… Kris giận rồi… chưa từng có thời gian gần bên nhau lâu, làm sao biết thế nào để năn nỉ…

Cả buổi học ZiTao để hồn mình lang thang nơi đầu đường xó chợ, nơi mà không bao giờ có Kris xuất hiện…

--

9h sáng.

Kris xoay cái ghế ra ngoài, anh đưa tay nhấn nút, tấm rèm được kéo lên cao hết cỡ, để ngày hôm nay, anh biết nó sẽ có màu gì… Ngoài kia, bầu trời rộng trước mắt, mà nó có rộng đến cỡ nào thì cũng được thu hết vào cái cửa sổ lớn trong phòng làm việc của anh… nhiều mây lắm, xanh trắng đủ màu, nhưng sao anh lại chỉ thấy u ám thế này… ngày chết của anh bắt đầu… tương lai của anh chầm chậm… chầm chậm rời xa anh… anh không cam tâm, nhưng biết chỉ để thêm khó chịu và uất ức…

Vào phút giây này đây, anh không muốn mình là kẻ thông minh… rõ ràng ba dùng tiểu xảo, cho một buổi anh vắng mặt đi chơi… chẳng thể trách được, lỗi là do anh quá tự tin vào chính bản thân mình… anh biết… người làm cha mẹ lúc nào cũng chỉ mong tốt cho con cái, nhưng nếu như cha mẹ anh cứ yêu anh như kiểu này, thì anh chẳng muốn nhận lấy…

Anh không phải là một đứa không biết nghĩ, không phải là đứa hư hỏng, cũng không phải là đứa ngang bướng, bất cần. Anh chỉ muốn chứng tỏ thực lực thật sự của mình với ba, chúng ta cùng cạnh tranh như những tên đàn ông thực thụ… nhưng không, đáng lý ra anh phải biết ba có thể hô mưa gọi gió cho cái thị trường đầy biến động này chứ…

Kris xoay ghế lại, tiếp tục tìm con đường khác, có lẽ anh không muốn hạ mình xin xỏ cũng phải mở miệng rồi, vì thật sự anh không muốn đi, anh muốn ở lại đây, dù không có nó…

Kris vừa nghĩ đến đó thì vô tình tay anh chạm vào điện thoại… hôm qua cũng vì không kìm chế được mọi cảm xúc trước nó, anh lại để nó lại… cái trò này anh làm vì anh nghĩ nó là con trai như anh, biết đường về, biết anh nhiều áp lực cho công việc mà anh còn cố làm… hay sao? Anh không biết… không nghĩ nữa, chừng nào anh chưa lo xong, anh sẽ không để mình phân tâm bởi chuyện tình cảm. Nghĩ thế Kris buông điện thoại xuống, mặc dù anh đã tắt nó từ 8h tối hôm qua.

--

4h chiều.

ZiTao không tài nào học được thứ gì, mặc dù cái bàn nhỏ đầy sách vở, cậu cảm thấy nhức đầu và mệt mỏi, hôm nay cậu không muốn đi làm đâu, một tay cậu viết bài, còn tay kia cậu nắm chặt cái điện thoại, cứ sợ mình không nghe rõ tiếng, cứ sợ rằng ai đó sẽ mở máy đột ngột… nhưng vẫn là không có một âm thanh nào, kể cả tiếng *tít tít* quen thuộc.

Không có tin nhắn từ Kris gởi lại cho cậu… cậu chờ đợi bao lâu rồi… À là lâu lắm rồi, tối qua cậu đã gởi lời xin lỗi, nhưng ai đó chắc là nhận được rồi, lại làm ngơ không tha thứ… À là cậu đùa, như những tên con trai nghịch phá với những trò mà người lớn gọi là nghịch như quỷ thôi mà… cậu biết bơi, biển lại lặng, nơi đó cũng chẳng có cá mập, sao Kris lại giận dỗi chứ, cái cảm giác giận không phải vì lo cho cậu đâu, cậu thấy mà, khi ánh mắt đấy nhìn cậu…

Kris giận vì không thích… không thích… cậu làm gì mặc kệ cậu, có liên quan gì đến nhau đâu mà thích với không thích chứ… ZiTao bỏ tay ra khỏi điện thoại để lật sách… cậu như một cái máy. Chưa đầy 15 phút… cậu đứng dậy pha tách sữa uống… vì đầu óc cứ nghĩ bâng quơ, cậu vô tình làm phỏng tay bởi nước sôi, cậu vội tự xử lý vết thương, khi cậu còn một đống quần áo chưa giặt… thôi đi giặt đồ… cậu còn quá nhiều việc để làm cơ mà, không rảnh để bồ bịch hay nghĩ đến chuyện tình cảm đâu…

--

8h tối.

Kris buông mình xuống giường với sự thất vọng chán chường, anh ụp mặt vào gối và cảm thấy xấu hổ cho những gì mà ngày hôm nay anh đã làm… tất cả đều từ chối, chứng tỏ ba đã dặn dò… cái lưới mà ba tung ra dành cho anh khiến anh cảm thấy ngộp thở… được thôi… chỉ còn ngày mai nữa, anh cũng phải có hy vọng, nếu không, bắt đầu từ phút giây đó, anh sẽ mãi mãi sống phụ thuộc vào người ta…

Kris nghe tiếng gõ cửa phòng, rồi cánh cửa mở ra, anh nằm yên vì biết chỉ có mẹ… anh nhận lấy phía nệm bên phải mình lún xuống, nghe tiếng nói nhỏ nhẹ:

-“ Con không ăn cơm à, bọn nhân viên bảo không thấy con xuống canteen!”

Kris thinh lặng…

-“ Ngày mai sinh nhật con đấy, sáng ở công ty ba để bọn họ chúc mừng, tối thì dự nhà hàng với chú bác!”

Kris vẫn thinh lặng…

-“ Con Tina nó vừa về, nó bảo ngày mai nó sẽ tổ chức sinh nhật cho con thật hoành tráng, mẹ cũng muốn con chào tạm biệt chú bác luôn!”

Kris khép mắt lại, câu nói đó của mẹ làm trái tim anh se thắt…

-“ Mẹ cũng đã chuẩn bị đầy đủ hành lý cho con, chuyến bay bốn giờ chiều hôm sau sinh nhật!”

Thinh lặng…

-“ Con đi cùng gia đình Tina, mẹ sắp xếp việc ở đây, rồi ba ngày sau mẹ bay qua với con, còn ba thì ở lại, sau khi con ổn định bên đó, ba mới qua, chúng ta đoàn tụ!”

………

-“ Mẹ biết con rất buồn, nhưng mai này con sẽ cảm ơn ba mẹ đã lo lắng cho con!”

Kris nghiêng đầu, gác lên tay đáp nhỏ:

-“ Không cần mai này, con thật sự cảm ơn ba mẹ đã yêu con!”

Kris bật ngồi dậy:

-“ Ba cho con hết ngày sinh nhật, bây giờ chưa phải là lúc con đầu hàng, dù còn một giây, con cũng phải tranh thủ, mẹ ra ngoài đi, con đi tắm, sau đó con làm việc, khi nào con đói tự con xuống nhà ăn, mẹ nên lo cho cái tiệc tùng gì gì đó mà ba mẹ và con Tina nó muốn!”

Kris đi thẳng vào phòng tắm… anh suy nghĩ tìm cách đối kháng với ba…

--

9h tối.

ZiTao có muốn suy nghĩ hay lo lắng cho bất cứ chuyện gì thì cậu cũng không thể bỏ việc, mà hiện tại cậu đã biết chấp nhận, nên không để ý đến nữa… Thật sự thì trên đời này chỉ có mình mới thương mình mà thôi… bài kiểm tra của cậu, cậu phải nộp vào thứ hai đầu tuần, mà hiện tại cậu chưa làm xong…

Tiếng quản lý Yang vang lên, khiến ZiTao dừng tay đưa mắt nhìn.

-“ Tao à? Em hành anh vừa thôi nhé, anh bảo là ngon lắm rồi mà em cứ bắt anh nốc thêm cả chục ly, anh chẳng thấy nó khác biệt, giống nhau hết thảy, ngon hết xẩy, thôi tha cho anh được không? Tối nay chắc anh không về nhà nổi quá!”

Quản lý Yang gục cả người lên quầy, chứ không chỉ gục mặt…

ZiTao nhíu mày…

-“ Sao anh không nhận ra vậy? Nó khác biệt mà, à thì màu sắc không thay đổi rõ rệt nhưng mùi vị khác nhau lắm mà!”

-“ Anh không biết, người thất tình uống vào sẽ thấy như thế nào? Anh chỉ biết anh không bị thất tình, cậu cho anh uống *Thất Tình* thì chắc chắn ngày mai anh thất tình…”

ZiTao bật cười nhẹ bởi anh Yang lè nhè vì say khi thử bài kiểm tra giúp cậu, cậu gật đầu:

-“ Thôi tha cho anh đó!”

-“ Ừh, đúng rồi đấy, anh buồn quá đi, trái phiếu đang tuột xuống, thằng Kris hôm trước nói bán, anh không chịu bán cứ giữ, nó còn nói nó không chịu trách nhiệm đâu nhe, nhưng anh đâu có tin, thật nó giỏi lắm mà, nhưng có phải số trời đã định không Tao…?”

ZiTao gật đầu…

-“ Vậy anh cần tiền thì em cho anh mượn!”

-“ Vậy cậu nghe nó, cậu bán à?”

-“ Phải, em có biết chơi đâu, anh Kris bảo em sao thì em vậy?”

-“ Tại sao cậu không nói rõ với anh chứ?”

-“ Em có biết đâu…”

-“ Cậu… à… không biết là không có tội… anh về trước đây, cậu nhớ khóa cửa cẩn thận đó, nhớ đem theo dù, anh nghe dự báo nói tối nay hay tối mai gì đó có bão, cái thằng Kris nó biến đâu mất tiêu rồi không biết, thật chán mà…”

ZiTao nhìn theo cái dáng thất thểu của anh Yang… em cũng muốn biết anh ấy đang ở đâu đây…

--

12h đêm.

ZiTao bước quanh quẩn nơi con đường đến nhà Kris, cậu chỉ dám đứng ở đầu đường này, nơi có nhiều lùm cây để khỏi ai thấy cậu, cậu phân vân không biết có nên bước tới không, có khoảng 500m chứ mấy… nhưng cậu thấy ngại sao đấy… lỡ như người ta xua 4 con chó ra đuổi mình thì sao… thôi về, chắc là người ta ngủ rồi, dù gì mai sinh nhật người ta mà lại, con trai duy nhất của ông hoàng cổ phiếu Thượng Hải, chí ít cũng là hoàng tử, chắc hẳn có rất nhiều hoàng tộc, vương tôn và cả công chúa đến chúc mừng, còn mình là ai, không là ai kể cả trong đám người hầu…

Xa lạ lắm, quên rồi, điện thoại có tín hiệu gì đâu, bo xì nhau ra rồi đấy, chứ chẳng phải giận hờn nữa, bởi thường giận thì muốn người ta năn nỉ, nhưng cơ hội năn nỉ cũng không cho thì coi như die rồi còn gì, về nhà thôi, đứng đây sớ rớ mắc công họ tưởng trộm rồi bắt về sở cảnh sát thì không tốt rồi… Nghĩ thế ZiTao quay về…

Từ đằng xa ánh đèn xe khiến ZiTao khựng bước, giữa con đường yên tĩnh có một chiếc xe đua màu đỏ… à không có tới hai, ba, bốn chiếc xe đua nối đuôi nhau, tiếng ai đó vang lên trong đêm vắng lặng…

-“ Kris, mày đi chắc đúng không?”

Giọng nói là lạ, rồi đến cái giọng nói trầm ấm vang lên thật rõ, bởi hai chiếc xe đầu dừng lại ngay căn nhà đầu tiên, cả đám kéo nhau xuống xe, cậu nhìn thấy có đến 4 đứa con trai như Kris…

-“ Hỏi chi vậy? Tao đi thì mày vui rồi, không ai tranh với mày!”

-“ Tao nhớ mày nói không yêu Tina cơ mà!”

-“ Thì tao có yêu nó đâu!”

-“ Vậy sao mày đi cùng nó?”

-“ Đi cùng là yêu sao?”

-“ Con Tina vừa điện cho tao lúc chiều, bảo mày sẽ lấy nó!”

-“ Ừ… thì đó!”

-“ Mày troll tao à, tao đang dốc hết sức lực vì mày!”

-“ Làm được mới nói đi!”

-“ Chuyện tao yêu Tina mày rõ hơn ai hết!”

-“ Dĩ nhiên!”

Tiếng nói khác…

-“ Mày lấy nó thật không Kris?”

-“ Thôi, để tao gởi thiệp đi rồi biết, tụi bay đó, đám cưới tao bên New York tụi bay phải bay qua chúc mừng tao đấy, đứa nào vắng mặt tao nghỉ chơi!”

-“ Mày chịu đám cưới với Tina à?”

-“ Sao cũng được, bọn bay biết ba mẹ tao ra sao mà, hơn nữa không yêu lấy về ở chung mai mốt yêu mấy hồi!”

-“ Mày nói y như ba mẹ tao nói vậy!”

-“ Ừ… thì đó… vui không, đám cưới, tao hưởng trọn hết gia tài của con Tina, chắc hẳn tụi bay ganh tị lắm nhỉ!”

-“ Thôi, mày về nghỉ được rồi đấy, chưa từng thấy mày uống nhiều như đêm nay, ngày mai còn phải mừng sinh nhật mà!”

-“ Tao okay, không thấy sao cả! Ngày mai tụi bay đi sớm đó nhe, tao phải đi với ông bà già nên tụi bay phải đến sớm với tao, à, mua kẹo cho tao nhé, bởi tao còn nhỏ mà, thích kẹo như những đứa con nít khác… tao bình thường… à tao còn nhỏ… tao cần tụi bay đó!”

-“ Thôi về ngủ được rồi đấy!”

-“ Được rồi, cậu về ngủ đi cậu ấm!”

-“ Mai bọn tao đến 7h!”

-“ Okay!”

ZiTao vừa nghe xong, thì cũng là lúc ánh sáng không còn, tất cả mọi thứ lại chìm vào sự yên tĩnh… cậu quay về nhà… sinh nhật anh… không cần em dự vào…


Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

10#
Đăng lúc 10-11-2015 13:33:19 | Chỉ xem của tác giả
sao được cái chap trước bình thường
chap này lại lao đao rồi
em nói thật chứ con má với thằng cha nói chuyện tào lao hết sức
có mỗi một vấn đề mà nó nhai hoài à
ss có thể cho cuộc trò chuyên của hai đứa phong phú hơn ko
như thế này thì thiệt thòi cho em nó quá
đọc mãi vẫn chưa thấy gì

Bình luận

chap 6 hihi  Đăng lúc 11-11-2015 12:31 AM
em nó qua bên Ái hận mà chết chìm đi, hihi  Đăng lúc 11-11-2015 12:25 AM
thế em nó mún gì? ko phải là mún gió thổi bay đồ rùi chúng ta cùng tắm mưa chứ, há há... em nó ơi mưa gió ko những tào lao mà còn vô duyên nữa đấy, hihi. Thank em nó n   Đăng lúc 11-11-2015 12:25 AM
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

9#
 Tác giả| Đăng lúc 10-11-2015 02:01:55 | Chỉ xem của tác giả

CHAPTER 5

Ngày thứ tư trong tuần - 7h sáng.

Mất cả nữa tiếng cho sự điệu đàng của ZiTao, lần đầu tiên cậu soi gương mà chỉ với một bộ đồ quen thuộc… Cậu dậy muộn, cậu chưa học bài xong, cậu không thể đến trường, đó là lý do cho hôm nay cậu cúp học đi chơi cùng thằng điên…

Kris vẫn đứng đúng chổ quen thuộc, vẫn là cái nhân dáng tựa người vào tường, hôm nay anh không cầm điện thoại nên đút tay vào túi quần, miệng huýt gió đem theo thanh âm tươi vui, bởi tâm trạng phấn khởi… nó bảo nó không phải là con gái, bảo đi học lúc 6h30’… vậy mà giờ này đã trễ 15’ mà nó còn chưa ra… nhưng Kris không vội, chỉ sợ lát có nắng thì đi hơi mệt mà thôi…

Kris thích cảm giác này, đợi chờ bồ nên anh cứ từ từ hưởng thụ, giờ anh hiểu thế nào là đợi chờ là một hạnh phúc… anh bật cười với những suy nghĩ vớ vẩn mà mới có trong con người anh từ khi anh nhìn thấy ZiTao…

Điều làm anh thắc mắc đó là… nó nghĩ gì về anh, như bao thằng con trai hằng ngày phải suy nghĩ ngóng trông xem bạn gái mình có chấp nhận mình không… mà thật là… Kris nghe tiếng động, anh quay nhìn… con gái ư, không trước mặt anh là một thằng con trai, nó cao lớn không kém gì anh, nhưng khuôn mặt nó lại trông dễ thương, à không, nên dùng từ đáng yêu bởi hình như cái cảm giác của anh có hơn một chút là yêu rồi… yêu một thằng nhóc… anh lại bật cười một mình… mặc kệ đi, từ trước đến giờ anh không có quyền bộc lộ cảm xúc trước ba mẹ, tại sao trước nó anh lại phải dấu diếm chứ…

ZiTao vừa bước ra khỏi nhà, thì từ đầu hẻm cậu đã thấy Kris đứng đó, cái dáng chuẩn như người mẫu đang tạo dáng cũng rất mẫu, anh đang làm gì thế, giở trò cua em à… em có phải là con gái đâu, sẽ chẳng ngất ngây với vẻ bên ngoài bắt mắt của anh đâu nhé… à, mà… ừ… anh đẹp trai thật đấy, nhưng em cũng không thua gì anh đâu. Nghĩ đến đó ZiTao bật cười nhẹ… anh cũng biết đợi quá nhỉ, nhưng em không thể nói rõ lý do, à mà cần gì nhiều lời như bọn con gái, bởi chúng ta là hai thằng con trai cơ mà…

Hôm nay anh đưa em đi đâu, dạo phố ăn cơm, xem phim rồi đến quán coffee yên tĩnh lãng mạn xầm xì to nhỏ à… sao anh lại xem em như con gái thế này. Chúng ta đi đua xe đi, em thích trò đó, em rất thích tự tay mình lái chiếc xe đua mà anh đang sở hữu, muốn được phóng trên con đường rộng lớn với tốc độ kinh hồn, để thử xem sức mình có đủ để bước trên con đường đời mà chỉ có mỗi mình em không.

Anh sẽ chẳng biết đâu, khi em nhìn thấy anh nhìn vào mắt em, em có cảm giác, mình quan trọng với anh lắm… nhưng đó chỉ là cảm giác của em, cái cảm giác mà em luôn thiếu thốn, luôn mong đợi… để thời gian qua nó quá dài, để em không còn đủ tự tin cũng như can đảm nhìn nhận nó nữa…

Hiện tại, như thế này thôi, vui vẻ bên anh. Thật… từ khi anh xuất hiện trong cuộc sống của em, em cảm thấy mình tràn đầy năng lượng sống, thế thì em cứ nên nhận lấy nhỉ, vì em biết, không bao giờ em có được lâu một món quà gì… quà của Thượng Đế ban tặng, anh như cơn mưa… làm em lạnh, làm em ướt sũng, làm em run rẩy… làm em nhớ đến người mà em yêu nhất, để em phải nghĩ… mẹ đem anh đến cho em đúng không, dù chỉ là trong một khoảnh khắc nào đó… vì cứ sau mỗi cơn mưa thường là em phải mất đi một thứ, nhưng sau mỗi cơn mưa thì trời lại sáng cơ mà…

Kris đứng thẳng lại, anh đưa cánh tay ra đợi ZiTao. Thấy ZiTao mỉm cười, nụ cười hàm tiếu, nhưng thật sự anh chỉ thấy nó đầy gian ý trêu ghẹo anh.
ZiTao làm ra vẻ như đứa con gái thẹn thùng, thấy người yêu dòm ngó mình, nhưng vừa đến đúng chổ cánh tay dài đấy, thì cậu xoay người đổi nhịp bước chuyển hướng, để Kris chới với phía sau…

-“ Anh bắt ai thế, em có phải là muỗi đâu!”

Cậu nghe tiếng cười lớn sau lưng mình…

-“ Anh chưa từng thấy con muỗi nào to như thế, nó mà cắn anh chắc anh chết!”

ZiTao đáp liền:

-“ Theo sau em đi, như đêm mưa đó vậy!”

-“ Vậy hôm nay là cậu đưa anh đi chơi à?”

Kris đã bước lên bằng ZiTao, thấy ZiTao quay nhìn mình, trao đi nụ cười nhẹ:

-“ Em đang chỉ cho anh cua gái mà!”

Kris đưa tay quàng qua vai ZiTao, kéo ZiTao lại bên mình…

-“ Cua được em rồi!”

-“ Vô duyên, à vào lúc này con gái sẽ la làng!"

-“ Anh sẽ bịt miệng nó bằng một nụ hôn!”

-“ Nhắm có đủ sức không đấy!”

Kris co cánh tay, khiến đầu ZiTao nghiêng qua, để khuôn mặt ZiTao chạm gần đến khuôn mặt mình.

ZiTao xoay đầu thật nhanh, trong tích tắc cậu thoát ra khỏi vòng tay Kris rồi bật cười:

-“ Anh mà gặp con nào như em thì anh chết!”

ZiTao đưa tay lên, cậu dùng cả hai tay đẩy Kris lùi lại, áp chặt lưng Kris vào cột đèn…

-“ Em không biết con gái thích chiêu này không, à hình như thích lắm, và anh tập làm đi nhé!”

Nói xong ZiTao buông Kris ra, lại bước đi…

-“ Hôm nay chúng ta đi đâu đây tiểu hoàng tử!”

Kris bật cười lớn:

-“ Anh sẽ gọi cậu là công chúa đấy!”

ZiTao gượng cười:

-“ Okay em thua!”

Kris lại bước lên bằng ZiTao, anh lại đưa cánh tay quàng qua vai ZiTao, kéo ZiTao lại sát bên mình… nghe ZiTao nói nhỏ:

-“ Người ta nhìn kìa!”

Kris bật cười:

-“ Mặc kệ, hôm nay chúng ta đi biển!”

Nói xong Kris kéo ZiTao quẹo phải… lại nghe ZiTao nói:

-“ Ra đó quăng em cho cá mập à?”

-“ Chính xác nếu anh không cưỡng bức được cậu!”

-“ Á… anh nghĩ em chơi ngu nữa sao!”

-“ Ừ…”

-“ Anh đúng rồi đấy!”

--

ZiTao cầm bánh lái thuyền, phía sau lưng mình là Kris, nghe tiếng nói trầm ấm bên tai…

-“ Cậu cho nó chạy đâu đấy?”

ZiTao thản nhiên đáp:

-“ Ơh… em có biết đâu, là anh đang chỉ em điều khiển nó mà, anh giỏi thật đấy, còn biết gì không? Du thuyền của nhà anh à?”

-“ Không, anh thuê thôi, anh chưa đủ điều kiện để mua nó đâu!”

-“ Nắng quá, khi không đi biển làm gì?”

-“ Anh không biết, anh chỉ biết lúc trước anh nghĩ nếu như anh quen bồ, anh sẽ cùng bồ du lịch bằng du thuyền!”

ZiTao khẽ giật mình khi cậu nhận lấy cái ôm đột ngột từ đằng sau của Kris, cậu chưa kịp phản kháng thì nghe…

-“ Cho anh một phút thôi, anh không biết mình đang làm gì nữa, đừng từ chối anh!”

Nghe cái giọng trầm ấm đấy chợt sâu hơn trong cổ họng, nó lại có chút nghẹn ngào, nên ZiTao không phản kháng, cậu vẫn nhìn biển rộng mênh mông…

-“ Anh đói không? Em chưa ăn sáng!”

Kris buông tay bước lùi lại…

-“ Anh đi làm bữa sáng cho cậu!”

ZiTao mỉm cười gật đầu:

-“ Được đấy, cảm ơn anh, còn thuyền thì sao?”

-“ Cậu cứ lái, nhìn vào bảng điện tử đấy, đi theo vạch đỏ là được, còn khi nào muốn dừng thì ở đây!”

ZiTao thấy Kris chỉ vào cái nút màu đỏ, nhưng ngón tay đó chuyển nhanh qua màn hình…

-“ Đến đây hẵng dừng, anh đi làm bữa sáng!”

ZiTao gật đầu:

-“ Okay, lát anh lên không biết em còn không?”

-“ Sao không còn!”

-“ Gió thổi em bay mất rồi!”

ZiTao cười đùa…

-“ Cậu thật là, nói không giận nhưng cứ nhắc lại hoài!”

-“ Em đùa thôi mà!”

Kris quay đi:

-“ Anh cũng đùa thôi!”

ZiTao nhìn theo cái dáng cao cao mất dần…

--

Sau bữa ăn sáng, gần đến bữa ăn trưa… tiếng ZiTao vang lên với vẻ chán chường…

-“ Nắng quá, khi không bắt em ra phơi nắng với anh!”

ZiTao đứng lên khi đang ngồi trước boong tàu với Kris…

-“ Em vào trong đây, tìm gì ăn đã, đói rồi!”

ZiTao xuống dưới, không phải tìm đồ ăn mà để tìm dù… cậu lục lọi khắp chổ cuối cùng cũng tìm ra được cái dù bé xíu của con nít, lại đủ màu thật bắt mắt… cậu đem lên, ra ngoài boong.

Kris đang nằm ngữa mặt lên trời nhìn mây bay… nắng có gắt đâu, dịu và mát bởi những đám mây xanh bay bềnh bồng mà… thời tiết thật đẹp… anh quay nhìn, thấy Zitao đi ra, khuôn mặt ZiTao hồng lên dưới cái dù đủ màu… anh thấy ZiTao ngồi bên anh…

-“ Em tìm thấy cái này trong xó tủ, chắc là của đứa bé nào đó thuê thuyền…”

ZiTao chẳng thể nói hết câu khi Kris đột ngột chồm người tới, cậu không ngờ nên ngả ngữa người ra sàn thuyền, nằm kế bên Kris…

Kris muốn ZiTao nằm bên mình, muốn nói với ZiTao rất nhiều cho khoảng thời gian ngắn ngủi. Nhưng nãy giờ cậu ta không chịu yên một chổ, thế là anh không thèm chìu chuộng nữa, bắt lấy để hoàn thành ước nguyện của mình…

-“ Nằm yên đó, anh có chuyện muốn nói với cậu!”

ZiTao ngạc nhiên xoay đầu khi cái dù trên tay mình vừa bay mất tiêu… cậu cằn nhằn:

-“ Anh làm mất cái dù rồi kìa!”

-“ Mặc kệ nó!”

ZiTao quay lại nhìn Kris, chỉ thấy đôi mắt đen đó nhìn thẳng vào mắt mình, cậu lại bối rối…

-“ Gì đây, lấy em ra tập sự cho cái trò cưỡng bức con gái của anh à?”

ZiTao lên giọng, cố tạo không khí như đùa. Chỉ thấy khuôn mặt nghiêm chỉnh của Kris… vậy mà cậu không thấy ngại, trái lại sao còn thấy thật thân thương.

Kris thích nhất là sự bối rối của ZiTao, nó không rụt rè e thẹn như con Tina, nhưng lại như có chút hờn dỗi, anh đưa tay vòng qua người ZiTao, như giữ ZiTao bên mình… anh buộc miệng:

-“ Nếu như đám trái phiếu đó rớt giá, anh sẽ phải đi New York!”

ZiTao xoay hẳn người qua, đối diện với Kris, cậu thinh lặng, như bảo Kris tiếp khi cậu đang nghe.

Kris thấy ZiTao nghe nên tiếp:

-“ Ba và anh có giao kèo như thế, ba muốn anh phát triển sự nghiệp ở New York, ở đó có nhiều điều kiện cho anh, nhưng để đổi lại, anh phải quen với nhỏ Tina, mà anh lại không thích nó…”

Kris dừng lại, anh nhìn thẳng vào mắt ZiTao để thăm dò cảm xúc của ZiTao ra sao.

Zitao mỉm cười nhẹ, cậu làm ra vẻ bình thản.

-“ Thế mặt cô ta xinh không?”

-“ Xinh!”

Kris đáp gọn. ZiTao tiếp:

-“ Dáng chuẩn chứ?”

-“ Chuẩn!”

-“ Giàu có chứ?”

-“ Ừ, giàu còn hơn nhà anh!”

-“ Học giỏi chứ?”

-“ Ừ, học còn giỏi hơn anh!”

Zitao bật cười:

-“ Vậy anh với cô ta hợp đấy bởi anh là trẻ thiếu tình thương mà!”

Kris vừa nghe xong, anh đưa cả hai tay lên cù vào eo ZiTao…

-“ Cậu troll anh à? Tina quá hoàn hảo, anh không thích, anh thích cậu hơn!”

ZiTao xoay người, bật dậy…

-“ Để xem anh thật sự thích em đến cỡ nào nhé!”

Vừa dứt lời ZiTao phóng người qua lan can, xuống biển.

Kris bật dậy lao tới đưa cánh tay dài của mình ra… đồng thời gọi lớn:

-“ ZiTao…”

ZiTao ngước nhìn lên, khi Kris đã nắm được cổ tay mình, cậu chơi vơi giữa khoảng không, trong lòng chỉ nghĩ… anh có đủ sức để giữ nổi em không… khoảng cách của chúng ta chỉ là anh nắm tay em, còn em thì không… thế sao có thể bền chặt… buông em ra, để em rơi xuống, giữa dòng nước có màu xanh hay đen tùy trong mắt mỗi người cảm nhận, để em biết được vị trí của em…

Kris dùng hết sức mình co cánh tay, kéo ZiTao lên… cả hai ngả nằm ra sàn tàu. Kris bật dậy hét lên…

-“ Cậu đùa quá lố rồi đấy, anh không thích đâu!”

Vừa dứt lời Kris đi nhanh vào khoang, anh cho tàu quay vào bờ… bỏ buổi đi chơi không như ý…

ZiTao thở ra, cậu quay đi, chẳng muốn nhìn thấy gì nữa, kể cả người bạn mới… bầu trời chợt chuyển màu tối bởi những đám mây đen… mưa… cậu gượng cười, mắt chợt cay cay, có gì đó như đâm vào trái tim cậu…



Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

8#
Đăng lúc 9-11-2015 19:24:39 | Chỉ xem của tác giả
sao bà nó bỏ má nó đi vậy
mà nó lúc này ở đâu vậy trời
tiểu thiên thần của má nó ý
ok lảm nhảm đủ rồi
Kris Wu cái gì cũng ko thiếu
chỉ thiếu mỗi tình thương thôi
mà tình thương thì ai mang lại được
là má nó chứ ai
má nó tài lắm, cưng lắm
mà vào tay ai cũng khổ hết á
mai mốt thành tài nó cho má nó đổi đời
P/s: đoán xem nó là ai?
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

7#
 Tác giả| Đăng lúc 8-11-2015 20:00:36 | Chỉ xem của tác giả
CHAPTER 4

Ngày thứ ba trong tuần - 5h chiều

ZiTao vừa bước vào nhà thì chuông điện thoại reo lên, cậu nhanh chân nhanh tay bỏ những túi giấy xuống bàn… vẫn là một cái bàn duy nhất để làm đủ thứ chuyện, cậu vừa mới đi siêu thị về, sắm một số thứ, và quan trọng là mì gói và sữa.

ZiTao bắt máy khi số của Kris hiển thị, cậu hạ giọng:

“ Em nghe!”

Kris bên ngoài, đầu hẻm đứng tựa vào bức tường dọc con hẻm, áp điện thoại vào tai, đưa mắt nhìn trời… anh mỉm cười hài lòng bởi hai từ “em nghe” cứ như là nó thuộc về anh vậy, anh hạ giọng:

“ Rảnh không?”

ZiTao nghiêng đầu, cặp điện thoại vào cần cổ, để hai tay xách túi giấy đem lại bàn bếp…

“ À… em không rảnh lắm, có chuyện gì không anh?”

“ Rảnh thì ra đây lấy bộ đồ mà cậu cho anh mượn tối đó!”

“ Tối anh đem đến quán dùm em!”

“ Ra đây cũng không rảnh sao? Anh đang đứng trước con hẻm nhà cậu!”

“ Vậy sao anh không đem vào luôn đi!”

“ Anh mệt lắm!”

“ Sao mệt?”

“ À… tại vì ly nước ép uống!”

ZiTao khựng tay khi cậu đang bỏ đồ vào tủ gỗ.

“ Ly cocktail mà em pha đó à?”

“ Thì vậy đó, nguyên đêm qua anh nôn đến sáng!”

ZiTao quay ra…

“ Em…”

Cậu chỉ thể nói đến đó khi cái điện thoại tuột khỏi vai cậu, rớt xuống đất… bung ra mỗi nơi một mảnh, cậu vội lượm lại… gom hết để lên bàn rồi chạy ra ngoài…

Kris nhíu mày, cái gì vậy, đang nói chuyện mà, cậu hay cái điện thoại có chuyện… Kris chạy vào…

Cả hai chạm nhau giữa hẻm… đồng thở ra.

ZiTao nhìn hai tay Kris và hỏi:

-“ Đồ của em đâu?”

Kris nhìn xuống tay mình…

-“ Hình như anh để ở nhà rồi!”

-“ Anh troll em à? Em mới làm rớt điện thoại rồi, anh không sao chứ?”

-“ Ai nói không sao, anh còn cảm thấy bụng đau âm ỉ đây này!”

-“ Em đã dặn anh Yang rằng phải no mới uống được cơ mà!”

-“ Cả chiều tối qua anh không có ăn gì cả, chỉ có ly nước ép uống!”

-“ Ly cocktail, anh phải phân biệt cho rõ!”

Kris bật cười gật gù…

-“ Okay, ly cocktail!”

-“ Vậy anh về đi!”

-“ Sao về!?”

-“ Thì mắng vốn xong rồi về đi, em vào sửa cái điện thoại, chuẩn bị bài vở mai đi học, tối đi làm rồi có thời gian học bài được đâu!”

-“ Sửa bao nhiêu phút?”

-“ Chắc mười lăm phút, à không chắc nữa tiếng!”

-“ Vậy đi mua điện thoại với anh!”

-“ Em làm gì có tiền!”

-“ Anh mua cho cậu!”

ZiTao tròn mắt, Kris gượng cười tiếp:

-“ Cho cậu mượn, chỉ anh những chiêu trò bằng điện thoại xịn mà con gái mê, rồi sau đó trả cho anh, về sửa cái cũ!”

ZiTao cau mày.

-“ Anh tính được quá há, thôi mắc công em làm rớt, không có cái đền cho anh!”

-“ Rớt bỏ, mua cái khác!”

-“ Anh nhiều tiền lắm à?”

-“ Không, đủ sài thôi, tiền cho bạn gái anh không tính toán!”

-“ Bạn gái?”

-“ À, thì là anh bỏ tiền ra để cua bạn gái đó mà, anh không tính!”

ZiTao gật đầu.

-“ Okay, dù gì cũng hứa chỉ cho anh!”

Kris lên giọng phấn khởi.

-“ Vậy chúng ta đi thôi!”

Kris bước đi ra hiệu cho ZiTao, ZiTao bước kế bên hỏi.

-“ Chúng ta đi bộ à?”

-“ Xe anh để ngoài đường lớn, cậu biết con đường nhỏ này cấm xe vào mà!”

-“ Ờh!”

Cả hai bước xong xong bên nhau.

-“ Anh có xạo không đấy, cỡ như anh mà không có bồ à?”

-“ Có chứ, nhưng lần đầu tiên đấy! Có bồ vui nhỉ!”

-“ Em không biết, em còn đang học, không thể rảnh có bồ, hơn nữa bọn con gái hay giận dỗi lắm, em không có thời gian để năn nỉ chúng nó đâu, vô cớ giận gì không biết, em thấy mấy thằng bạn mình rồi, mệt lắm!”

-“ Anh thấy vui mà!”

-“ Ừ, thì mỗi người khác nhau, anh cứ vui đi, mà anh ra trường rồi à!?”

-“ Anh học chương trình đào tạo từ xa của Mỹ, anh có nhiều bạn, giới thiệu cho cậu một cô nhé!”

-“ Vậy chắc tốn tiền lắm nhỉ?”

-“ Không biết, ba mẹ đóng tiền cho anh! Sao hả cậu thích con gái như thế nào?”

-“ Thôi! Cảm ơn anh nhé, để em yên ổn đi!”

-“ Thế cậu vì yên ổn mà không thèm có bạn gái à?”

-“ Em không biết, em chỉ biết mình không thích cho lắm, nói chính xác thì em còn có nhiều thứ cần quan tâm hơn là chuyện bồ bịch!”

ZiTao khựng bước khi Kris mở cửa xe, một chiếc xe đua sang trọng màu đỏ.

Kris quay nhìn.

-“ Sao vậy? lên xe, xe của anh đấy!”

-“ Anh đi xe xịn như thế này mà bảo đủ sài thôi à?”

-“ Xe mẹ tặng anh sinh nhật năm ngoái! À, mà thứ sáu này là sinh nhật anh đấy!”

ZiTao ngồi vào xe, Kris sập cửa xe rồi đi vòng qua bên chổ lái, ngồi vào, anh cho xe chạy rồi mở mui đón gió chiều tối…

-“ Cậu khao anh cái gì nào? Hay cậu tặng anh món quà gì?”

“ Khao anh ăn thì được, nhưng em không đủ tiền trả cho nhà hàng sang trọng đâu!”

-“ Thôi, cậu pha cho anh ly cocktail đó đi, anh thử một lần nữa, hôm qua anh uống ực hết một hơi, không thưởng thức được!”

-“ Anh chưa sợ à?”

-“ Lần này anh ăn no thì khỏi lo!”

ZiTao bật cười:

-“ Thôi, mắc công anh đến mắng vốn em nữa!”

Kris bật cười nhẹ.

-“ Ăn gì chưa, anh vừa tan sở là đến ngay nhà cậu đấy, chúng ta đi ăn gì đó được không?”

-“ Thôi, em không kịp giờ đâu, em nhiều bài lắm!”

Kris bật cười:

-“ Vậy mua về nhà cậu ăn, vừa ăn vừa làm bài!”

ZiTao tròn mắt:

-“ Anh không về nhà mình à?”

Kris quay nhìn đường lái xe…

-“ Cậu nghe anh Yang nói gì à?”

ZiTao hạ giọng:

-“ Em nghe anh Yang nói ba mẹ giữ anh như báu vật, em đi với anh như thế này không biết có tốt không?”

Kris bẻ tay lái đột ngột, tắp xe vào lề rồi phanh gấp, anh nói gọn:

-“ Vậy thì đừng đi với anh, chẳng tốt đâu!”

ZiTao ngạc nhiên… cậu thấy Kris ra hiệu, cậu mở cửa xe bước xuống…

Cậu vừa bước ra khỏi xe thì…

*Vèo…*

Chiếc xe như gió… thổi qua trước mắt cậu… ZiTao chợt cảm thấy nghèn nghẹn… Khi không chở người ta ra đây, rồi bỏ người ta giữa phố là sao chứ… đồ điên… biết trước rồi mà còn dính bẫy… ZiTao quay đầu bước về nhà, chạy ra đây có đem theo ví đâu, lúc này vứt ví ở bàn rồi còn gì… chán quá, đống bài ở nhà… nhanh nào… cậu rảo bước… Những ánh đèn hai bên đường dần được bật sáng báo hiệu đêm về… chẳng thể nào che dấu đi bầu trời đang chuyển đỏ… mưa chắc lớn lắm… cậu bước nhanh hơn, rồi chuyển chân thành nhịp chạy… băng qua những con phố… những hạt mưa bắt đầu rơi xuống… cái cảm giác chạy giữa màn mưa cho thứ gọi là thời gian mà lúc nào cậu cũng thấy thiếu…

Ngày đấy, cũng dưới cơn mưa như trút nước này, cậu vì làm việc xa quên mang ví, để chỉ có thể chạy bằng chính đôi chân của mình khi nghe tin báo mẹ bị ngất được đem vào bệnh viện. Khi cậu đến nơi thì sao… thì cậu không còn mẹ nữa… Trái tim cậu chuyển nhịp, đập thình thịch bởi cậu đang dùng hết sức, đập thình thịch mà còn se thắt lại… cậu cảm thấy lạnh… bởi cơn mưa tầm tã… vì sau mỗi cơn mưa, bao giờ cậu cũng mất đi một thứ gì đó…

ZiTao khựng bước trước cửa nhà thở dốc… một ngôi nhà nhỏ nằm cuối hẻm yên tĩnh, còn người khác thì cho là nghèo nàn… cậu đưa tay mở cửa… rồi đóng chặt lại… bước đến cái bàn duy nhất để làm đủ thứ việc, cậu giở sách ra… học… là thứ duy nhất để đổi đời… nhưng có học bao nhiêu thì cậu cũng không đủ sức lực cũng như tinh thần, không đủ niềm tin để bước nữa…

ZiTao gục xuống bàn, từng giọt nước trong mắt cậu rơi xuống… cậu nhớ mẹ… chỉ có mẹ mới thương cậu, nhưng mẹ không còn ở bên để thương cậu nữa rồi…

--

Kris phóng xe dưới cơn mưa tầm tã, anh không hề đóng mui, để mặc cho nước mưa xối xả, làm cho anh tỉnh táo bởi anh vừa mới biết hờn giận một thằng con trai… như anh… nó chẳng biết đâu, ngay từ khi anh nhìn thấy nó… trái tim anh chợt biết lỗi nhịp, anh không sao lý giải được, chỉ mong bên nó để khẳng định mọi thứ đang sai hoàn toàn, bởi nó đang hình thành trong con người anh… nhưng không…

Anh bỏ nó giữa đường, nó sẽ đón taxi hay đón xe bus để về… hay nó chạy dưới cơn mưa. Nó nhiều bài lắm, mà nó chưa làm nhưng cũng ra ngoài với anh… sao anh lại đuổi nó xuống xe, anh lấy quyền gì, rõ ràng anh mời gọi nó lên xe anh, rõ ràng anh nhìn thấy đôi mắt nó chợt sâu thẳm khi anh đuổi nó xuống, trong đôi mắt nâu đấy với những điều phiền muộn đã có từ lâu… chợt hiện hữu, trao cho anh… nó quay đầu liền ngay tức khắc, như anh phóng xe đi mất bởi hờn giận vô cớ… à là nó đang hờn hay anh, như bọn con gái giận dỗi không một lý do, nó không rảnh để năn nỉ anh đâu, thế thì anh có rảnh để năn nỉ nó vậy…

Kris quay đầu xe… anh đậu xe tại chổ quen thuộc xuống xe, dùng hết sức mình băng vào những con hẻm… cho đến khi anh như không còn sức nữa thì anh đã đứng trước cửa nhà ZiTao, một căn nhà bé tẹo, còn nhỏ hơn cái toilet của nhà anh… nhưng nhỏ thì cũng là do tự tay nó làm ra, không phải thừa hưởng từ ba mẹ, đó là thứ giá trị nhất trong đời rồi còn gì… anh tìm chuông, không có… anh đưa tay gõ cửa…

ZiTao nghe tiếng gõ cửa nhà mình, cậu chẳng thèm nhúc nhích… vì cậu biết đó là người quen, ai là người quen của cậu, chỉ có Kris… Thôi… em còn nhiều bài lắm, không rảnh để tiếp đãi khách đâu, chẳng có món gì ngon để mời anh khi anh đang đói cả, số khẩu phần đó em phải dùng đến cuối tháng, anh đừng bóc lột em…

Kris chẳng có kiên nhẫn trước ai, ngoại trừ ba mẹ, thế là anh đập mạnh cửa hơn, đồng thời anh gọi lớn…

-“ ZiTao, mở cửa cho anh!”

Cánh cửa vẫn đóng kín…

-“ Cậu có trong nhà không? ZiTao?”

Vẫn thế… không có tiếng trả lời, chẳng lẽ nó chưa về, nghĩ thế Kris quay đầu chạy đi tìm ZiTao…

--

Bar Caramen - 9h tối

Kris vẫn làm việc cùng lap, ngay tại cái bàn góc khuất trong một quán rượu dành cho giới chứng khoáng tụ tập. Thật sự thì nơi đây khá là yên tĩnh, ai cũng lo việc của mình, đôi lúc như nghỉ giải lao thì mới đi lại quầy uống gì đó, và trêu ghẹo thằng nhóc bartender trông thật dễ thương… nhìn nó Kris chỉ có cảm giác thanh thản, mỗi lần nó cười, anh chỉ thấy cuộc đời này sao thật êm đềm, không một chút sóng gió. Nó nghe mọi người nói, rồi gật gù, rồi cười, rồi pha cho họ những ly nước đủ màu sắc… điều Kris cần là đây, nhưng anh không muốn như bọn họ là bước đến quầy… ít ra anh cũng phải khác… bởi anh chỉ muốn nó nghe anh nói mà thôi… đôi mắt nâu của nó như biết diễn giải mọi cảm xúc của người đối diện vậy, chứng tỏ thật lòng nó nghe, chứ không phải rót vào tai này cho qua tai kia…

Để anh chọn một cách thật đặc biệt cho nó chú ý… cơ hội đến với anh, anh là một người biết nắm bắt, và không bao giờ bỏ qua, lại là một đêm mưa… nó nhìn thấy điều gì, nhận thấy điều gì ngay lần đầu tiên thì anh không cần biết, anh chỉ muốn tạo ấn tượng khó quên của mình trong lòng nó mà thôi.

Chẳng biết nó có quên không, nhưng từ nãy giờ nó không nhìn về phía này, mặc dù anh biết nó biết anh đang ngồi đây… nó đang làm việc… lâu lâu nó cúi xuống lẩm nhẩm gì đó mà anh biết là nó đang học bài… nó có quá nhiều  việc phải lo cho cuộc sống của nó, không như anh… vậy thì nó không có đủ thời gian để chia sẻ cho ai cả…

Kris tựa người ra ghế… nó thiếu thốn, còn anh quá đầy đủ, anh còn đòi hỏi ở nó điều gì nữa chứ… Kris đứng dậy, đem theo một túi giấy nhỏ, bên trong có cái điện thoại mới cùng mẫu với anh mà anh đã mua tặng cho ZiTao, là quà xin lỗi, không biết làm sao cho nó nhận đây, thật cua một đứa mình thích quả là khó khăn, chẳng lẽ đi hỏi con Tina, lúc đó còn sinh khối chuyện… anh không biết tình cảm trong mình ra sao, chỉ biết anh thích nó hơn mọi đứa khác, thích nó như kiểu con Tina thích anh vậy… tự dưng anh thích tối tối về nhà, nằm trên giường, nhắn tin qua lại với nó, như bọn già trong công ty ba vẫn làm mỗi khi làm biếng trốn việc…

Kris đặt túi giấy lên quầy, đẩy đến trước mặt ZiTao…

-“ Cho cậu nè, quà xin lỗi của anh, lúc nãy anh có chút bực bội!”

ZiTao mỉm cười kéo đến bên mình…

-“ Không có gì, em quên rồi, người như bọn anh áp lực công việc rất lớn!”

ZiTao vừa nói vừa mở túi giấy, lấy ra cái điện thoại mới, cậu ngẩng lên mỉm cười.

-“ Em nhận là vì như anh nói cho em mượn chỉ cho anh, chứ không nhận vì giận đâu, chừng nào xong em trả, em làm việc có đầu đuôi, đã hứa là phải làm!”

Kris mỉm cười nhẹ kéo ghế ngồi xuống…

-“ Pha cho anh một ly nước, anh ăn no rồi!”

ZiTao quay đi lấy ly…

-“ Anh bị cảm à? Thấy giọng anh hơi khàn!”

-“ Anh dầm mưa… à mà thôi, anh thấy nghẹt mũi khó thở!”

ZiTao gật đầu:

-“ Vậy anh đi chăm lo việc của anh đi, em pha xong sẽ đem đến cho anh!”

Kris mỉm cười gật đầu.

-“ Cậu đừng để anh đợi lâu quá nhé!”

ZiTao cau mày, nhưng lên giọng:

-“ Anh nói chuyện cứ như em là bồ anh đấy!”

Kris gượng cười…

-“ À anh tập sự đó mà!”

Rồi Kris lại cười ra tiếng quay đi, bước nhanh về chổ… trong đầu nghĩ… Cậu nhạy cảm thế mà không nhận ra tình cảm khác biệt anh dành cho cậu à? Hay cậu thông minh đến độ vờ đi? Hay cậu ngại gì đó… chẳng lẽ anh sai khi nhìn vào mắt cậu mỗi khi cậu nhìn anh… nó cũng chan chứa lắm mà… chắc là anh sai, bởi trong tình cảm anh rất tệ…

ZiTao cầm tách trà gừng nóng đem đến cái bàn góc khuất khi quán thưa khách, cậu đặt xuống bàn rồi kéo ghế ngồi xuống…

-“ Em ngồi đây được mười phút thôi đấy, em còn phải học bài!”

Kris bật cười ra tiếng nhại theo…

-“ Em nhiều bài lắm!”

ZiTao bật cười…

-“ Anh cứ trêu em, sao anh không để trêu con gái đấy!”

-“ Anh thích trêu cậu hơn!”

-“ Em có phải là con gái đâu!”

-“ Nhưng cậu lại bắt mắt anh hơn bọn con gái theo anh!”

-“ Lại đùa!”

-“ Anh không đùa!”

-“ Em không thích đùa kiểu này đâu nhé!”

-“ Okay! Không đùa, thật anh thích cậu đấy!”

Kris nhìn xuống…

-“ Gì đây?”

-“ Anh đang cảm nên uống trà gừng tốt cho sức khỏe, hơn nữa anh nói hôm rồi mình bị nôn!”

-“ Anh không thích uống thuốc đâu!”

-“ Đâu phải thuốc, đừng nghĩ trà gừng đơn giản đấy, uống đi, thưởng thức tài nghệ của em rồi biết!”

Kris cầm lên.

-“ Nóng quá!”

-“ Thì anh cứ uống từ từ thôi!”

-“ Cậu có từ từ ngồi đây với anh không?”

ZiTao bật cười…

-“ Em méc anh Yang rằng anh muốn rủ rê em làm biếng!”

Kris nhấp môi, nhưng sau cú nhấp môi anh lại uống liền hết nữa tách…

-“ Sao hả?”

-“ Ngon nhỉ! Ngày mai anh nghỉ làm, đi với anh có được không?”

ZiTao ngả người ra ghế.

-“ Dù mai em nghỉ học, thì anh nghĩ em đủ tự tin leo lên xe anh nữa à?”

-“ Cậu vừa bảo không giận mà!”

-“ Ừ, thì em không giận, nhưng không có nghĩa là em bỏ qua…”

-“ Vậy cậu ra hình phạt đi!”

-“ Em không phải ba mẹ anh để phạt anh, em muốn nói không bỏ qua cho mình, em không chơi ngu nữa đâu!”

-“ Anh muốn đi mua đồ, đi với anh đi, anh muốn đi chơi với cậu!”

ZiTao bật cười đứng lên…

-“ Hết mười phút rồi, em không đi đâu, em còn đi học, okay!”

-“ Nghỉ học một buổi có mất mát gì đâu!”

-“ Em không thông minh, mất bài em không biết đường lần!”

-“ Vậy anh lần cho em!”

ZiTao quay phắt lại bật cười lớn…

-“ Anh cần về nhà nghỉ ngơi đi được rồi!”

Kris đứng lên…

-“ Okay anh làm theo lời cậu, về nhà, nhưng sáng mai bảy giờ hẹn ở đầu hẻm, không gặp không về!”

ZiTao quay đi…

-“ Em đi học lúc sáu giờ rưỡi mất rồi!”

Kris đóng lap lại, bỏ vào túi xách, cầm bước nhanh ra cửa, trước khi đi anh bước đến quầy rồi nói nhanh.

-“ Anh không đùa, ngày mai anh sẽ chờ cậu cho đến khi nào cậu đi với anh!”

ZiTao ngẩng lên khi vừa mới cúi xuống dọn ly vào chổ, cậu hạ giọng:

-“ Tự dưng ép buộc người ta!”

Kris quay đi…

-“ Anh thích!”

ZiTao nói với theo…

-“ Không phải mình anh thích là xong đâu đấy!”

ZiTao nhìn theo, cái dáng cao cao khuất mất ở cửa… Cậu mỉm cười ngồi xuống chổ của mình, lấy điện thoại ra đọc lại dòng tin nhắn trong điện thoại, mà lúc nãy cậu đã thấy…

- ZiTao à… cậu đọc thử xem lời xin lỗi này có được tha thứ không nhé, bởi anh vừa mới làm bạn anh giận… à, là như thế này, từ trước đến giờ anh ít khi biết bộc lộ cảm xúc của mình trừ khi anh bên cậu, thế là anh cũng chẳng biết mình làm gì nữa, à… không biết là không có tội, rồi… anh có thành ý lắm rồi đấy nhé-

ZiTao bật cười dùng hai tay gõ chữ…

-Thành ý của anh để cho chó nó tha đi cho rồi-

Cậu gởi tin… xong đặt điện thoại dưới quầy, vừa quay ra thì cậu thấy có tín hiệu tin nhắn, cậu cầm lên xem…

-Chó nhà anh tới 4 con, cậu muốn con nào nó tha đi thì bảo anh biết-

ZiTao nhắn lại…

-Con nào dữ nhất đấy-

-Cảm ơn cậu đã chỉ dạy-

-Không có chi-

-Cậu ác quá đi, không thương anh à?-

-Em không thèm thương kẻ điên như anh!-

-Anh là trẻ thiếu tình thương chứ không điên à nhe-

Cứ thế… mỗi người một câu… trò chuyện vớ vẩn, làm cái chuyện gì chẳng biết, chỉ biết cả hai đều thấy thích thú khi làm mà thôi…



Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

6#
Đăng lúc 8-11-2015 07:37:42 | Chỉ xem của tác giả
"cũng chổ ngồi này" em hèm
thì ra chuyện nó là như thế
đang còn tưởng được xem phim Mĩ
hóa ra vẫn là Hàn Quốc Mĩ hóa
keke
<3<3 trái tim này là trái tim nha
ahihihihi
em ko có bạn gái thì làm bạn trai anh đi
vậy phải hem
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

5#
 Tác giả| Đăng lúc 7-11-2015 01:34:51 | Chỉ xem của tác giả

CHAPTER 3

Ngày thứ hai trong tuần - 9h tối

Kris không rời khỏi công việc cho 20 tiếng trong ngày, nó đã chạm 3 con số, nhưng ba đã giao hẹn phải 3 con số lớn nhất cơ, thế thì giao luôn 1000 cho chẵn, cần 999, thật là… càng lúc anh càng lo lắng, cái tương lai của anh đang nằm ở đây… qua New York, chẳng khác nào anh tự mình dâng hiến cuộc đời anh cho nhỏ Tina, cái con nhỏ đó, anh có là gì đâu, sao lại mê đắm anh nhỉ, thật là… là… nó nói là tình yêu thì không thể lý giải gì đó…

À, thì giờ đây anh không rảnh để lý giải, nên anh gật đầu cho xong chuyện, nó léo nhéo bên tai anh luôn, đôi lúc anh chỉ muốn như ba nói, làm một tình cảm như chuyện cổ tích, buộc nó câm miệng, nhưng không, anh không thích đôi môi của Tina. Kris ngẩng lên… từ đằng xa, trong cái quầy bar có rất nhiều người ngồi… để anh không thấy rõ nó, vào giờ này… nó như ánh lửa nhỏ lung linh, lấp lánh phản chiếu qua những người cao to ngồi ở quầy, anh có thể đến đó, nhưng không… vì anh biết khi nó ở trước mặt anh, anh sẽ không chuyên tâm làm việc…

Anh biết nó làm ở quán bar này dạo gần đây thôi, chắc là nó không biết anh là khách quen nơi đây, bởi ngày đầu nó đến làm, nó có thấy anh ngồi nơi tại chổ này đâu, và bây giờ cũng thế, anh thích chọn góc khuất này, cũng là cho công việc của mình…

Kris khẽ nghiêng người, anh dừng mắt nơi đôi môi cong cong đấy, nó có màu hồng nhạt thật tự nhiên, bàn tay nó thoắn thoắt biến đổi ra những ly nước đủ màu sắc bắt mắt và thật sự đẹp… nhìn vào rất đẹp… à… mà… Kris ngồi thẳng dậy, chồm vào màn hình lap khi nghe tiếng báo… con số lại nhảy lên, một bước… một bước thôi, cũng đủ để anh có hy vọng mà sống…

-“ Sao rồi Kris? Cho anh chút thông tin đi nào, dạo này anh hẻo quá, gia đình bên nhỏ bồ có chuyện, anh phải giúp nó một khoản tiền!”

Tiếng anh Yang quản lý vang lên, Kris ngẩng nhìn.

-“ Đợi em lát, sao anh không theo của em nhỉ, nó đang lên, nhưng chí ít hai ngày nữa anh mới được bán ra!”

-“ Okay, anh tin tưởng tiểu hoàng tử mà!”

Kris bật cười ngả người ra ghế:

-“ Anh nói theo ai thế?”

-“ Báo, họ mới phỏng vấn cậu tuần trước đấy, con trai duy nhất của ông hoàng chứng khoáng. Tiếp nối cha, là một tiểu hoàng tử mới, một chàng trai 21 với những thách thức táo bạo…”

Kris cười ra tiếng…

-“ Báo… láo hơn em hay em láo hơn nó?”

Quản lý Yang bật cười ngất.

-“ Anh thấy cậu ít nói, nhưng nói thì cũng tiếu lâm lắm, anh mời cậu một ly nhé, thằng nhóc Bartender mới tuyển của anh khá lắm đấy, nó có thứ uống vào sẽ ngất ngây, hôm qua nó cho anh thử, anh chỉ biết tìm đến con bồ mà thôi!”

-“ Anh chơi em à? Em chưa có bồ!”

-“ Xạo… con gái bu quanh cậu như kiến!”

-“ Em đang cần bình xịt kiến!”

Quản lý Yang lại cười ngất…

-“ Thật anh không nghĩ cậu vui tính thế đấy, lúc đầu cậu đến đây, cậu khó gần và còn thấy chảnh nữa!”

Kris gật gù…

-“ Okay, em sẽ diễn lại vai đó!”

Quản lý Yang quay nhìn về quầy bar…

-“ Nó đang bận quá, đợi chút nhé!”

-“ Em sẽ suy nghĩ lại, bởi anh không ưu tiên cho em!”

Quản lý Yang bật cười đứng lên.

-“ Đừng suy nghĩ, anh đến bảo nó làm cho cậu đây!”

Kris ngả người ra ghế…

-“ Okay, em đợi!”

Quản lý Yang gật đầu.

-“ Nhanh lắm!”

-“ Hôm nay em có thời gian mà!”

Kris nhìn theo anh quản lý… anh thấy anh Yang nói gì đó, nó gật đầu rồi nhìn về phía này vì anh Yang chỉ tay… chắc nó không thấy anh đâu, bởi anh đang ngồi trong tối, còn nó thì ngoài sáng…

--

ZiTao nghe quản lý Yang nói pha cho anh ta một “Men” thì cậu pha liền, nhưng cậu cũng không quên dặn dò…

-“ No mới uống được đấy nhé, khách hàng có gì em không chịu trách nhiệm đâu, bởi em còn đang nghiên cứu!”

Cậu nghe anh Yang nói trong tiếng cười.

-“ Sếp đấy, nhưng nó đòi hỏi cao lắm, mấy thứ nơi đây nó đều chê không vừa miệng, vào đây toàn uống nước lọc, anh trông vào cậu đấy, nó giỏi lắm, anh đang cần một chút thông tin từ nó, à cậu có muốn kiếm tiền không? Mua cùng anh đi, tin của nó chính xác lắm!”

ZiTao lắc đầu, thật thà đáp.

-“ Chơi cổ phiếu à? Em không biết đâu, hơn nữa em không có tiền!”

-“ Không cần vốn đâu, chổ quen biết, nó chia cho, chừng nào lời chia lại cho nó 10% theo quy luật là được rồi!”

-“ Còn xuống thì sao?”

-“ Thì cậu thiếu nợ nó, trả từ từ, nó giàu có như vậy, tiền chúng ta có bao nhiêu so với nó chứ, cơ hội đấy nhé, không mấy khi nó vui vẻ đâu!”

-“ Em suy nghĩ đã!”

-“ Gì… suy nghĩ, cậu làm như mua cái bánh đông lạnh đấy, suy nghĩ…”

ZiTao bật cười nhẹ… nghe tiếp:

-“ Cậu không cần tiền à?”

-“ Ai không cần tiền chứ!”

-“ Vậy thì được rồi, qua đó anh giới thiệu cậu với nó, chúng ta làm quen, và hỏi xem có được không, cho cậu yên lòng!”

-“ Okay!”

ZiTao cầm ly “Men” bước ra khỏi quầy đi cùng anh Yang đến cái bàn trong góc khuất tối om, cậu nghĩ… chắc là nhân vật quan trọng mới làm ra cái kiểu này đây, nghĩ đến đó cậu cười một mình… ẩn mình trong bóng đêm chỉ là những thứ nguy hiểm nhất…

Từ đằng xa, Kris thấy nó bước sau anh Yang, đi đến chổ anh, từ nãy giờ anh cũng đã thấy hai người trò chuyện với nhau, nhưng nói gì thì anh không nghe được… Kris ngả người ra ghế, hít một hơi sâu lấy lại sự tự chủ, khi vừa mới đây tự dưng anh mất tự chủ bởi thấy nó cười… có điều gì đó đang hình thành trong con người anh, mà anh chưa thể lý giải… anh không thể cùng một lúc làm hai ba việc, và việc quan trọng nhất hiện tại là anh đang phải dòm ngó cái tương lai của anh…

ZiTao khẽ khựng lại, nhưng trong tích tắc, cậu cũng biết đặt ly nước xuống bàn mời khách, tiếng anh Yang bên cạnh…

-“ Kris, cậu có thể chia thêm chút cho thằng nhóc này không, nó cũng đang cần tiền!”

ZiTao có chút ngại khi anh Yang vào thẳng vấn đề, cậu thấy người bạn đường hôm qua đang ngồi đó, đưa tay lên ra hiệu, có chút lạnh lùng và nghiêm chỉnh, bởi mái tóc được chải ép gọn, cùng bộ đồ vest đắt tiền thật đẹp.

-“ Hai đứa nói với nhau đi nhé! Anh đi coi quán!"

Rồi anh Yang đi mất, ZiTao kéo ghế ngồi xuống đưa tay ra làm cử chỉ lịch sự.

-“ Chào anh, nghe anh Yang nói anh có chổ cho tôi kiếm chút ít!”

Kris chồm tới đưa tay ra, đáp lại cử chỉ bắt tay thân thiện. Kris lên giọng:

-“ Thế anh Yang nói gì với cậu?”

ZiTao vào thẳng vấn đề:

-“ Anh Yang nói anh có thể chia cho chúng tôi một ít mà không cần vốn, khi nào lời chia lại cho anh 10% theo quy tắc!”

-“ Vậy cậu có biết nếu như nó die thì sao không?”

-“ Biết, nhưng anh Yang nói không bao giờ có chuyện đó từ anh!”

Kris mỉm cười nhẹ…

-“ Cậu thật biết nói chuyện, okay, trả cho cậu món mì gói, cậu muốn bao nhiêu?”

ZiTao bật cười nhẹ.

-“ Tưởng anh quên mất rồi chứ!”

Kris chồm người tới…

-“ Sao anh quên được đêm qua!”

ZiTao bất ngờ khẽ ngả người ra sau, khi nhận lấy khuôn mặt sáng đó gần như chạm vào mặt mình… cậu nghe tiếng trầm ấm bên tai…

-“ Cậu tên gì?”

-“ ZiTao!”

ZiTao đáp gọn thật nhỏ, như vừa đủ để hai người xầm xì…

-“ Cậu có bạn gái không?”

-“ Không!”

-“ Sao vậy, thấy cậu đủ tuổi rồi!”

-“ Thân em còn lo không xong, sao lo cho bạn gái được!”

-“ Ừ nhỉ, vậy muốn có bạn mà khỏi phải lo thì cậu tìm bạn trai đi!”

ZiTao quay phắt qua khi nghe lời đề nghị đột ngột, vô tình chóp mũi cậu chạm vào cái mũi cao cao đó… cả hai bật lùi lại… ZiTao vội quay đi…

-“ Em xin phép!”

Kris chồm người đến nhưng anh vội lùi vào ghế…

-“ Xin lỗi, anh không biết là cậu không thích đùa, chúng ta chưa nói xong mà!”

ZiTao chần chừ ngồi xuống ghế… nghe…

-“ Cậu sợ anh à? Anh xin lỗi nhé, đùa thôi, anh cứ nghĩ cậu có bạn gái thì chỉ anh cách nhắn tin thôi, anh giỏi công việc, nhưng tình cảm thì rất tệ!”

ZiTao ngẩng nhìn…

-“ À, thì ra thế à, em nhạy cảm quá nhỉ, xin lỗi anh!”

Kris cảm thấy rất hài lòng khi nó ngồi lại chổ, anh lên tiếng:

-“ ZiTao à…”

Và cảm thấy rất thích, khi mình dùng đúng cái kiểu cách mà con Tina nó gọi anh trong điện thoại…

ZiTao gật đầu.

-“ Em nghe!”

Kris lại mỉm cười, bởi tự dưng anh lại vừa ý…

-“ Anh hỏi lại lần nữa, cậu muốn bao nhiêu?”

ZiTao bật cười…

-“ Anh cứ làm cho em cảm thấy em như gái đấy, muốn bao nhiêu?”

Kris bật cười lớn hơn…

-“ Anh thật lòng hỏi mà!”

-“ À, em đùa thôi!”

-“ Cậu đùa cũng tếu quá!”

-“ Có người bảo em vô duyên!”

-“ Duyên của cậu sẽ chỉ có một người biết!”

ZiTao lại sững người, Kris vội tiếp:

-“ À, anh muốn nói con nhỏ nào có phước hưởng đấy mà, okay anh để cho cậu 0.3%, nhưng cậu nói với anh Yang là có 0.1% thôi nhé, như hai người bằng nhau, nếu không anh Yang nói anh thiên vị!”

-“ À, em thấy thế, nhưng cũng cảm ơn anh!”

-“ Hơn 1 là trả cho buổi tối hôm qua cậu tiếp đãi anh, hơn 1 nữa là giờ cậu phải dạy anh cách nhắn tin cho bồ, nhanh nào, con bồ anh nó đang đợi anh đấy!”

Vừa nói Kris mở điện thoại…

-“ Nó nhắn cho anh như thế này, anh cũng muốn nhắn lại cho nó, nhưng muốn thêm vào mà không biết phải làm sao, à mà số điện thoại của cậu số mấy, chúng ta thao tác, anh sẽ học nhanh với việc thao tác hơn!”

ZiTao rút điện thoại ra.

-“ Điện thoại em cổ lỗ sĩ quá, không có nhiều trò chỉ cho anh đâu, em thấy tụi bạn có điện thoại xịn làm được rất nhiều trò con gái mê!”

-“ Okay tạm thời căn bản trước đã, anh dốt lắm, không học được từ cái phức tạp trước đâu!”

-“ Anh nói xạo, em mới nghe anh Yang khen anh giỏi lắm!”

-“ Giỏi công việc thôi!”

ZiTao và Kris chụm đầu vào, mặc kệ thế giới xung quanh đang xảy ra chuyện gì…

Kris bắt đầu làm theo, nhưng thay vì anh nhắn qua điện thoại con bồ nào đó anh đang bịa ra, thì anh lại nhắn qua điện thoại của ZiTao…

ZiTao vừa thấy số mình hiện lên trong màn hình của Kris thì chưa đầy 3 giây đã nghe…

*tít tít*

Báo hiệu tin nhắn, cậu mở tin, chỉ thấy cái hình ảnh mà cậu lấy làm rất buồn cười, cậu buộc miệng.

-“ Sao anh lại quẫy mông trong điện thoại của em chứ?“

Kris sững người… cái giọng điệu như anh đã từng nói, dù trong suy nghĩ của mình, Kris vội lên tiếng đính chính:

-“ Đâu… là trái tim tình yêu mà!”

ZiTao quay nhìn Kris rồi bật cười nhẹ…

-“ Đó là cái mông mà!”

-“ Mông đầu cậu đấy, là trái tim!”

-“ Em thấy cái mông thôi!”

-“ Đúng là cậu chưa có bạn gái!”

-“ Ừ, em chưa có bạn gái!”

-“ Vậy sao cậu chỉ anh cua nó bây giờ!”

-“ Em nghĩ có chân tình là được!”

Kris ngưng cười…

-“ Cậu nói thật chứ, nếu như anh dùng chân tình, người ấy có chấp nhận anh không?”

-“ Đối với em chỉ cần chân tình là đủ!”

-“ Hai cậu đang tỏ tình với nhau à, tôi phá đám đúng không!”

Tiếng quản lý Yang vang lên khiến hai người lùi lại ngồi vào ghế của mình.

-“ Hai người vậy… thế mà hợp nhỉ, xin lỗi cậu nhé tiểu hoàng từ, giờ công chúa của tôi phải đi làm việc rồi!”

Nói xong quản lý Yang kéo tay ZiTao đứng lên trong tiếng cằn nhằn của ZiTao.

-“ Sao anh gọi em là công chúa!?”

-“ Tự mấy thằng kia nó gọi kìa, nó bảo công chúa bóng đêm đâu rồi, ra giải sầu dùm bọn nó coi! À mà chắc… anh tăng lương cho cậu nhé, cậu nên nhớ anh cưu mang cậu đấy, mai này cậu nổi tiếng rồi không được bỏ anh đi nơi khác đâu nhe!”

ZiTao bật cười nhẹ.

-“ Anh biết giá trị của em rồi à!?”

-“ Cậu đấy cũng tự tin quá đi chứ!”

-“ Dĩ nhiên rồi, em cũng giỏi mà!”

Kris nhìn theo… công chúa… anh sẽ làm hoàng tử nếu như cậu là công chúa… Kris bật cười với suy nghĩ vớ vẩn của mình…

ZiTao quay lại nhìn, cậu nhận lấy nụ cười rạng rỡ của bạn đường, khác hẳn với hôm qua… thật là con người kỳ lạ, cậu quay đi… và lấy làm thích thú với người bạn mới tên Kris…


Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

Tầng
 Tác giả| Đăng lúc 7-11-2015 01:27:09 | Chỉ xem của tác giả
CHAPTER 2
       
Kris bước xuống đường, đồng thời anh rút điện thoại trong túi mình ra gọi… xong, anh giơ tay nhìn đồng hồ… 2h45’ sáng… anh bước trên con đường vắng một mình chậm rãi, muốn cảm nhận khoảng không tĩnh lặng, để mọi thứ dừng lại trong nhịp sống hối hả của anh, trên đầu giờ chỉ còn mưa rơi lất phất. Điều gì khiến đêm nay anh dầm mưa đến 2 lần… có rất nhiều nguyên do, nhưng đến hôm nay anh mới dám làm…

Kris dừng bước, trong tích tắc, ánh đèn xe phía trước soi sáng con đường nhỏ… anh ngẩng đầu khi nó dừng lại kế bên anh… một chiếc xe quen thuộc đến độ… nó không phải là đồ ăn cũng khiến anh chán ngấy, một lời nói cũng quen thuộc để anh muốn quên cũng không thể quên…

-“ Thiếu gia, ông bà chủ rất là lo cho cậu, mời thiếu gia!”

Cánh cửa xe sập lại, cũng là âm điệu quen thuộc, cũng chổ ngồi này, mùi nước hoa này khiến anh cảm thấy ngộp thở… anh chồm người quay kính xe xuống, hơi gió có nước ùa vào mặt anh, anh đưa khuôn mặt mình ra nhận lấy… khẽ khép mắt lại, như muốn mình hòa vào mưa, bay cùng gió… gió… nó như gió, vừa mới thổi vào lòng anh, len lỏi vào trái tim anh… anh lùi người lại, tựa vào ghế xe, tìm cảm giác quen thuộc mà mới đây anh cho là chán ngấy, để xóa đi cái hình ảnh của nó hiện hữu…

--

Kris bước thẳng vào nhà, một căn nhà rộng lớn đến độ anh phải mỏi chân, phòng khách sáng choang với cái đèn chùm cực lớn, anh ngẩng nhìn… cái ánh sáng khiến anh chói mắt, anh thích ánh sáng của căn phòng bé tẹo mới lúc nãy đây thôi. Tự dưng anh thấy khuôn mặt nó hiện lên giữa cái đèn chùm, làm át đi ánh sáng rực rỡ, vô thức anh mỉm cười quay đầu tiếp tục bước, tiếng mẹ vang lên, giữa phòng khách lớn, tạo âm thanh surround.

-“ Con có biết là con không được quyền ra khỏi nhà vào giờ này không?”

Kris bình thản đáp:

-“ Giờ này là con về chứ con có ra đâu!”

Thật gọn gẽ, rồi anh dùng đôi chân dài của mình bước nhanh lên cầu thang, tiếng mẹ vẫn đuổi theo sau lưng anh.

-“ Chưa bao giờ con dám nói lại mẹ bất cứ điều gì, tại sao…”

Kris dừng bước giữa cầu thang quay nhìn xuống dưới, mẹ anh nhỏ thó trước mắt anh, nhưng anh biết quyền lực của bà thì không như thế.

-“ Con xin lỗi, con buồn ngủ lắm, con có thể đi ngủ không?”

Anh thấy bà nhíu mày, tính nói gì đó, anh quay trở xuống, thì lại nghe.

-“ Okay, sáng mai chúng ta gặp nhau nói tiếp, giờ thì con ngủ đi, chúc con ngủ ngon!”

Kris quay đi, đáp lại như cái máy:

-“ Mẹ ngủ ngon!”

Nhưng Kris vừa lên tầng thì gặp ba đứng nơi đầu cầu thang, anh cúi đầu đáp nhỏ:

-“ Có gì mai nói nhé ba!”

Rồi anh bước nhanh qua một bên để về phòng của mình… anh đóng cửa lại, bước đến giường, mặc kệ người mình ướt, anh thả mình xuống cái giường đã rộng lại còn êm ái… anh duỗi thẳng tay chân, còn thừa nhiều lắm… để anh có cảm giác cô độc vây lấy anh, anh kéo chăn, đắp qua người, rồi lăn cuộn mình trong cái chăn ấm mềm mại có màu hồng… vẫn cảm thấy thật cô đơn… không như vừa mới lúc nãy… chỉ có cái chạm vào nhau bằng đầu, tranh ăn món mì gói mà mẹ không bao giờ cho anh ăn… hay là tại mì nóng xông thẳng vào mũi, mà anh lại cảm thấy ấm áp vậy không biết…

Kris bật ngồi dậy, anh đi thay quần áo, theo quán tính anh vứt bộ đồ vào sọt, nhưng anh lại lượm lại, nhồi nhét nó vào tủ, mặc kệ nó ướt… anh đi ra, dừng lại bên bàn làm việc, rồi suy nghĩ… rồi đắn đo… anh bước lùi lại, xem nó như một con quái vật và anh đang từ từ tìm đường tránh, cẩn thận để nó không phát hiện ra con mồi của nó là anh, nếu nó thấy được anh, nó sẽ túm lấy anh không buông, còn hành hạ anh, cho anh chết dần mòn…

Anh đã bước đến giường, nhìn quanh quẩn, mẹ không cho đặt TV trong phòng ngủ, giải trí là máy nghe nhạc mà thôi, anh chồm người cầm điện thoại lên, làm công việc chán ngắt mà ngày nào anh cũng phải làm… xóa tin nhắn… của người thương anh, một con bé xinh đẹp, nhà giàu có, học giỏi, có biết bao nhiêu công tử, thiếu gia mê đắm, nhưng trong đó không có anh, anh nổi tiếng vì điều đó, nó là bàn đẩy cho anh, thứ anh không muốn mà không thể tỏ cùng ai…

Kris xoay người, nằm úp ở giường, chống tay cầm điện thoại bằng cả hai tay, tự dưng giờ đây anh lại có hứng thú đọc tin nhắn của nó… xem nào…

………

08:00 PM

-Kris à, anh lại làm việc à? Chắc anh ăn cơm rồi nhỉ? Anh có ăn món tráng miệng không?-

Kris đưa tay gõ chữ…

-Tôi ăn cơm từ lâu rồi, nên tôi đói sớm, mà hôm nay tôi được ăn mì gói nóng hổi rất ngon, không có món tráng miệng, à sao nó không có món tráng miệng để mời tôi, lần sau tôi sẽ bảo nó mua sẵn-

Kris dừng tay… tại sao anh lại viết những dòng này. Anh quăng nhanh vào hộp rác, xóa tin… đọc qua tin thứ hai…

………

08:25PM

-Kris à… ngày mai chủ nhật đấy, anh lại đi dự tiệc với ba mẹ à? Có đi không? Em sẽ đi cùng ba mẹ mình để gặp anh, chừng nào anh mới hẹn hò với em?-

Kris lại gõ chữ…

-Cô biết rồi còn hỏi, tôi có thể thoát được ba mẹ tôi đâu, à mà tôi còn bé lắm, không biết yêu đương đâu, bởi thế tôi không thể hẹn hò với cô được, cô không thấy ba mẹ tôi chăm tôi sao. Thế nhé! Hẹn gặp ở tiệc, ta cùng nhau chơi trò đuổi bắt-

Kris nhắn xong lại quăng vào hộp rác, tiếp tin thứ ba…

………

08:43PM

-Kris à… em rất nhớ anh, hiện tại em đang trên đường đi dạo phố, anh có ra ngoài được không, chúng ta hẹn nhau tại Romance Coffee-

-Cô làm sao để tôi có ý niệm trèo tường trốn nhà ra với cô đi, lúc đó cô có hẹn ở Mặt Trăng thì tôi cũng sẽ đến-

………

09:03PM

-Kris à! Đợi anh lâu quá em về nhà rồi…-

Kris bật cười nhỏ, như thích thú với cái trò này…

-Quãng đường từ nhà cô và quán Romance đi về mất 20 phút, thế cô có đi không đấy?-

………

10:00PM

-Kris… em rất nhớ anh… rất nhớ anh…-

-Tôi không nhớ cô… à không có nhớ cô, nè đừng gọi tên tôi nữa, sao không gọi tôi là anh yêu như bọn nó thường gọi nhau đấy-

………

11:00PM

-♥♥♥♥♥♥♥♥-

-Nè sao cô mất lịch sự vậy, quẫy mông trong điện thoại của tôi, như con lu nhà tôi…-

Kris dừng tay, anh buông điện thoại xuống, nãy giờ mình đang làm gì thế nhỉ? Anh nhìn lên trần, đưa tay tắt đèn, cả không gian chìm vào tăm tối, anh mò mẫm điện thoại, xóa sạch hết tin nhắn, chỉ chừa lại thứ mà anh gọi là “cái mông”

Kris bật cười thích thú, thật sự thích thú cho cái trò mới này, ai đã khiến anh như thế…

--

Mặc dù ngủ muộn, nhưng Kris cũng phải dậy sớm, đó là quy tắc của ba anh, anh đi đến phòng ăn, bước vào, rồi kéo ghế ngồi vào bàn ăn và nói:

-“ Chúc ba mẹ buổi sáng tốt lành!”

Người giúp việc đặt món súp trước mặt anh, anh lại tiếp:

-“ Ba mẹ ngon miệng!”

Tất cả mọi thứ trong nhà này anh đều làm như một cái máy, đúng là một cái máy được gài chương tình từ lúc còn bé tí, để đến giờ 21 tuổi anh vẫn không quên làm…

Ba đang đọc báo tại bàn ăn, mẹ thì nhìn anh ăn, như muôn thuở, còn anh vẫn cúi gầm mặt xuống ăn cho nhanh… vì anh biết thế nào anh cũng được dặn dò cho một ngày sống, tiếng mẹ anh vang lên.

-“ Tối nay sáu giờ rưỡi là chúng ta phải đi nhé, lát con thử bộ mới mà mẹ sắm cho con!”

Kris bỏ muỗng xuống, ngẩng lên.

-“Dạ!”

Một cách ngoan ngoãn, vì anh biết có chống đối cũng như không, anh nghe tiếng ba.

-“ Cái vốn tương lai của con từ đêm qua đến giờ vẫn bất động đấy!”

Kris nhận lấy câu nói có chút châm biếm của ba, anh tựa người vào ghế, như ba, làm việc nghiêm chỉnh dù ở bàn ăn.

-“ Con muốn nó thế, nếu như con đạt 3 con số, mong ba giữ lời!”

Kris thấy ba đặt báo xuống nhìn anh.

-“ Ba không hiểu tại sao con không bằng lòng qua New York, ở đó là hướng tốt cho con phát triển tiềm năng của mình hơn ở Thượng Hải này, hơn nữa ở đó ba cũng đã chuẩn bị sẵn một gia nghiệp cho con, nhà con Tina cũng ở bên đó!”

Kris hạ giọng:

-“ Ba muốn con ở rể à? Ba không giữ con nữa sao?”

-“ Nếu đó là hướng đi tốt, con qua trước, ba mẹ sẽ qua sau!”

-“ Vậy ba có nghĩ, người ta sẽ nghĩ như thế nào về nhà mình không?”

-“ Nghĩ thế nào thì mặc kệ, ai dám nghĩ gì, chẳng phải ở đây con vừa mới đạt danh hiệu tiểu hoàng tử của giới chứng khoán sao?”

-“ Và hoàng tử thì lúc nào cũng phải sánh đôi với công chúa đúng không ba, chuyện học hành, công việc của con do ba mẹ tự quyết, phải, con là con không cãi, nhưng xin ba mẹ, chuyện tình cảm của con để con tự tìm đi!”

-“ Thế mày dự tính làm cái trò ngôn tình hiện đại hả con, CEO tìm cô gái nghèo, nó cũng là cổ tích thôi con ạ!”

-“ Con không là hoàng tử, cũng chẳng là CEO, con là người bình thường, và con cũng chỉ muốn một người có thể nghe con nói khi ba mẹ không cho con nói, có vậy thôi!”

-“ Hôm nay mày lại biết tranh luận rồi nhỉ, mới đi đêm hôm qua thôi, con nào dạy mày đó! Mày là đàn ông đang tuổi lớn, giải quyết sinh lý tao không nói, nhưng đừng đụng vào những thứ rác nhe con!”

-“ Rác… con nhớ ba từng nói, đối với chúng ta rác cũng có thể kiếm ra tiền!”

Kris đứng lên:

-“ Chẳng có ai dạy con cả, con lớn rồi, vài ngày nữa là con được 22 rồi, ba mẹ đừng quản con nữa, con có phải là đứa ham chơi đâu, con không biết, như chúng ta giao kèo, trước sinh nhật miễn sao cái vốn tương lai con đang theo lên 3 con số, ba phải chấp nhận yêu cầu của con, cho con ở lại Thượng Hải, còn ba thích đi New York mở rộng cái sản nghiệp của ba thì ba cứ đi, con đủ tự tin để giữ mọi thứ nơi đây cho ba, okay!”

Nói xong Kris cúi đầu:

-“ Ba mẹ ngon miệng, con đi làm việc đây!”

Nói xong Kris đi nhanh ra ngoài, về phòng… anh khép cửa lại, đứng tựa vào cửa… có phải anh là con, nên phải thuộc về ba mẹ… mãi mãi là thế… Anh nhìn qua phòng thay đồ… bộ đồ dự tiệc mẹ sắm cho anh, vào lúc nào nhỉ, mọi thứ ăn mặc mẹ đều lo cho anh… Anh bước nhanh qua phòng thay… đưa tay lấy nó ra khỏi giá móc, anh mặc vào người… vừa vặn như đóng khung, như cái hòm chôn sống anh, anh sẽ chết trước tuổi bởi sự già nua mà ba mẹ anh đem lại cho anh… anh thở ra… không thể đối chọi, bởi thật sự chưa có gì khiến cho anh phải bùng nổ…


Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

Bạn phải đăng nhập mới được đăng bài Đăng nhập | Đăng ký

Quy tắc Độ cao

Trả lời nhanh Lên trênLên trên Bottom Trở lại danh sách