Quên mật khẩu
 Đăng ký
Tìm
Event Fshare

Xem: 2251|Trả lời: 13
In Chủ đề trước Tiếp theo
Thu gọn cột thông tin

[Shortfic] [Shortfic | T] Như Gió Như Mưa | Bacham72 | KrisTao| Completed

[Lấy địa chỉ]
Nhảy đến trang chỉ định
Tác giả







Author: Bacham72
       
Rating: T

Pairings: Kris Wu - Huang Zitao

Category: Tình cảm tâm lý xã hội.

Status: On Going.

Disclaimer: Ngoài kia, họ là chính họ. Còn nơi đây… họ là những nhân vật hư cấu thuộc về Au.

Summary:

-“ Ngày mai anh bay mấy giờ?”
-“ Bốn giờ chiều!”
-“ Xin lỗi em không thể tiễn anh…”
-“ Anh biết… cậu còn nhiều bài lắm phải không…”
-“ Và còn có rất nhiều việc khác để không thể nghĩ đến chuyện tình cảm…”
-“ Cậu… đi cùng anh không?”
-“ Em có con đường của em!”
-“ Ừh… cậu là gió… đến thật nhanh, đi cũng thật nhanh…”
-“ Còn anh là mưa… à, em không biết phải nói sao cho anh hiểu…”
-“ Anh hiểu… mai này cậu ra trường, cậu có dự tính học lên tiếp không?”
-“ Nếu em đủ tài chính, mà em sẽ đi Paris học!”
-“ Anh sẽ về…”
-“ Nếu như anh qua 30, mà vẫn thích chơi với em, em sẽ… chờ anh…”
-“ Ừh… nhé…”
-“ À… ừm…”
-“ Sao cậu lại ậm ừ chứ?”
-“ À… em đang nghĩ em nên trả điện thoại cho anh không nhỉ…”
-“ Cậu cứ giữ lấy!”
-“ Để chỉ cho anh cách cua gái à?”
-“ À… chuyện tình cảm anh rất tệ mà…”
-“ Chỉ sợ không còn tín hiệu khi chúng ta cách xa nhau…”
-“ Nhất là những lúc trời có gió, có mưa như thế này…”
-“ Ừm…”

Warning: Boy’s love

Note: Mừng sinh nhật bé Phàm.
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

Sofa
Đăng lúc 5-11-2015 12:33:56 | Chỉ xem của tác giả
nếu ko nhầm thì là ngày mai nhỉ
năm nay em ko có bày trò ra chơi với ba nữa
ghét ba rồiiiiiiiiiiiiii
cho nên ngồi hóng ss phá thôi
hiu hiu
chả biết làm sao
cái hình
rất lạ

Bình luận

rùi đấy chàng, giờ ta đi ngủ đây nhá... eo ơi cái này ta chưa viêt xong, huhu  Đăng lúc 6-11-2015 01:37 AM
post đi mai em đọc  Đăng lúc 5-11-2015 10:22 PM
ui, ss thấy cái mặt Tao hợp ghê lun đấy, còn poster thì cái mặt Tao dễ xương quá chàng ơi, ta post chap 1 cho chàng đọc nhá? có đọc ko ta mới post.  Đăng lúc 5-11-2015 09:36 PM
biết chết liền, nói chung là ảo, được  Đăng lúc 5-11-2015 09:30 PM
cái poster cũng là nền anime 3D, ss chỉ ghép mặt vào thui, đẹp hông, còn ava là nhân vật Cloud Strife của Final Fantasy VII đó chàng  Đăng lúc 5-11-2015 09:27 PM
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

Ghế gỗ
 Tác giả| Đăng lúc 6-11-2015 01:36:03 | Chỉ xem của tác giả

CHAPTER 1


Ngày thứ nhất trong tuần - 2h sáng

Theo Zitao thì ngày thứ nhất trong tuần chính là ngày chủ nhật. Cậu đưa tay đóng cửa quán và khóa lại bằng ống khóa lớn, sau khi đã khóa xong cả ống khóa điện tử. Anh quản lý đã dặn dò, tức nhiên cậu không thể làm sai, trừ khi cậu muốn bị đuổi.

Xong xuôi, cậu quay ra thì mới biết mình không đem theo dù trong khi trời đang đổ mưa tầm tã. Điều gì khiến cậu quên trước quên sau? Công việc… Thật sự thì cậu đang mắc phải suy nghĩ về loại thức uống mới do tự tay mình pha chế. Mười tám tuổi, vẫn còn đang học nhiều thứ, vì kinh tế nên phải đi làm thêm, cũng may anh quản lý quán Caramen này nhận cậu vào làm.

Nhưng giao hẹn trước, nếu như cậu làm sai, mất việc tức khắc, không có hợp đồng, lương tính theo ngày giờ, không có bảo hiểm hay đền bù bất cứ thứ gì. Trái lại cậu làm hỏng đồ dùng, cậu còn phải đền.

Cái thời buổi khó khăn như cuộc đời cậu, bươn chải một mình để mà lớn, cậu chẳng muốn mình trưởng thành giữa thứ gọi là tiền bạc, nó đang dần gặm nhấm trái tim cậu. Làm sao có thể như thế được, những cảm xúc từ cậu phải có thật nhiều, mới đem lại cho khách hàng của cậu được chứ, chìm đắm hay lãng quên trong men say, cậu chưa từng nghĩ sẽ say thật sự.

Cậu bước xuống lề, mắt dán chặt xuống đường, làm điệu bộ mệt mỏi… không… là cậu cảm thấy cô độc, cho con đường về nhà vắng tanh, trong mùa mưa lại có gió lốc. Cậu ngẩng lên quay đầu, đưa mắt nhìn qua bên trái… một dãy nhà chọc trời che mất đi khoảng ước mơ của cậu… Cậu lại cúi xuống, lầm lũi dùng giày đế đinh dẫm nước, nghịch ngợm như một đứa trẻ… bởi cậu chưa từng có tuổi thơ… chưa từng được tắm mưa như kiểu đêm nay… Cậu đút hai tay vào túi quần, miệng huýt gió một khúc nhạc, rồi chuyển hai chân thành nhịp điệu đường phố… cả con đường nhỏ vắng tanh, khu phố này khác hẳn với khu phố trước mặt, phải chăng nó chỉ là một nơi chốn nghỉ ngơi bình yên…

Hai bên đường thì chỉ có một bên là mặt tiền, còn bên trái theo hướng cậu đang đi thì là đằng đuôi của những tòa nhà lớn, với cái gọi là cao ốc văn phòng. Bởi thế quán Bar Caramen nằm phía sau khuất bóng, nhưng lại rất đông khách là vậy, để ngày thứ bảy rất nhiều việc, cho cậu có dịp về nhà lúc 2h sáng ngày chủ nhật, là ngày hôm sau.

Về nhà rồi mình sẽ làm gì nhỉ… tắm nước ấm, rồi ăn gói mì, uống một tách sữa nóng, xem kênh giải trí gì đó, rồi đi ngủ… chắc là khoảng gần 4h sáng… cũng may là sáng mai không đến trường, hai con mắt cậu thâm quần vì thức khuya kể từ khi cậu có công việc này… Cậu thở dài nhìn quanh quẩn.

Hơi thở cậu dừng lại, trong tích tắc, phía bên phải cậu, dưới mái hiên của một căn nhà cũ kỹ đóng kín cửa, với ổ khóa lớn bên ngoài, căn hộ đó không bao giờ có người để cửa mở… có một người thanh niên cao cao, đang đứng lặng lẽ… không phải núp mưa, cũng không phải tắm mưa… rõ ràng cái mái hiên vừa đủ một người trú, nhưng sao anh ta lại đứng nhích ra ngoài, để mặc nước mưa rơi xối xả trên người mình… cái kiểu như học trò bị phạt vậy…

Cậu suy nghĩ trong tích tắc, rồi cậu lại bước đi… cậu không muốn dính dáng đến ai cả, vì rút kinh nghiêm cho mỗi lần cậu có ý định từ thiện, tất cả mọi người đều không hoan nghênh thành ý của cậu, có lẽ mặt cậu trông đáng ghét…

Một cơn gió lớn thổi đến, Zitao rùng mình vì lạnh, bất chợt cậu quay đầu, cũng thấy tên con trai đó rùng mình, cậu thở ra, xoay cả người bước đến, nhưng lại chợt nghĩ, mình có dù cho mượn đâu mà bày đặt, nhưng không hiểu sao cậu cứ bước đến…

Đập vào mắt cậu với cái nhìn nghiêng là cái mũi cao và đặc biệt là bờ môi đỏ thắm… thật là lạ, dưới cơn lạnh này, mặc dù không soi gương, cậu cũng biết môi mình đang tím tái, còn bờ môi kia sao lại đỏ như thoa son thế này, lại là một loại son không phai bởi nước.

Zitao dừng lại, kế bên tên con trai đó, cậu hạ giọng:

-“ Hi!”

Thinh lặng, không nhúc nhích. Giờ đây cậu thấy thêm những giọt nước mưa nhỏ xuống từ hàng mi cong cong, cậu tiếp:

-“ Con đường này không có taxi đâu, nếu anh muốn đón xe thì phải rẽ ra con đường trước, cái hẻm nhỏ đó đấy, đi được…”

Zitao cũng chẳng biết mình nói gì, thật sự thì cậu không có duyên ăn nói cho lắm…

Vẫn thinh lặng…

Zitao đưa mắt từ đầu xuống chân tên con trai, mặc dù biết như thế này là mất lịch sự, cậu cố gắng tiếp:

-“ Trời mưa này có khi đến sáng mới dứt đấy!”

Thinh lặng…

-“ Anh có cần tôi giúp gì không?”

Thinh lặng…

-“ À, xin lỗi, anh cứ tự nhiên, chào anh!”

Zitao không còn kiên nhẫn nên quay bước.

-“ Đợi đã!”

Cái giọng trầm ấm vang lên sau lưng, khiến Zitao khựng bước, quay lại nhìn… vẫn là cái dáng của một pho tượng không thay đổi, cậu nghe tiếp:

-“ Tôi có thể về nhà cậu không?”

Zitao bất ngờ cho lời đề nghị kỳ cục, cậu đang phân vân thì cậu nhận lấy cái khuôn mặt đó ngẩng lên, nhìn cậu… một đôi mắt đỏ hoe vì nước… của mắt… cái nhìn chờ đợi khiến cậu gật đầu xuống.

-“ Đi thôi, nhà tôi gần đây!”

Zitao bước đi, tên con trai đó bước theo sau, chỉ là theo sau, bởi mỗi khi Zitao đứng lại đợi bạn đường mới thì người đấy cũng dừng lại.

Qua đến hai con hẻm rẽ thì đã đến nhà. Zitao mở cửa, một căn nhà nhỏ nằm cuối con hẻm bình dân.

-“ Mời vào, không biết có làm hài lòng bạn đường không?”

Zitao đợi tên con trai đấy bước vào, cậu mới khóa cửa, cậu chỉ cái phòng duy nhất.

-“ Ngồi đi, thông cảm nhà chật hẹp chỉ kê vừa đủ bàn nên không có ghế!”

Người con trai ngồi uống, nhưng không ngồi lên nệm mà ngồi lên sàn.

-“ Anh tắm chứ?”

Zitao buộc miệng và tự dưng thấy mình ăn nói thật vô duyên, nhưng cậu lại nhận được cái giọng trầm ấm.

-“ Tôi muốn tắm trước!”

Zitao bước lại góc, có tủ quần áo bằng vải nhỏ, mở ra… lục lọi bộ đồ nào trông được nhất đem ra cho bạn đường.

-“ Đói không? Ăn mì gói nhé, nhà chỉ có thế!”

Zitao gượng cười mời mọc thứ rẻ tiền mà cậu chỉ có.

Cậu thấy cái gương mặt với mái tóc phủ lòa xòa trước trán bởi nước mưa, đôi mắt vẫn đỏ, trong đáy mắt chất chứa những uẩn khúc, bờ môi cũng đỏ, dưới ánh đèn nhà cậu trông nó sậm hơn chút. Zitao đưa tay chỉ:

-“ Phòng tắm, tôi đi nấu mì!”

Tên con trai không nói gì, cũng không gật đầu chỉ cầm lấy bộ đồ trên tay Zitao rồi đi thẳng vào phòng tắm, Zitao đi qua bếp lấy nồi cơm điện ra nấu mì… Cậu cũng không quen với việc mặc quần áo ướt như thế này, nhưng giờ có khách, tức phải nhường cho khách trước, cậu là người hiếu khách, chẳng qua là không có khách nào thèm ghé nhà cậu mà thôi, cái nhà bé xíu nghèo nàn… cậu mỉm cười, có chút xót xa…

Mùi mì xộc thẳng vào mũi… thơm quá, chỉ như thế này thôi, bình an cũng là đủ… cậu đem ra bàn, cái bàn duy nhất để làm đủ thứ chuyện… vừa lúc đấy thì người con trai bước ra, trong bộ đồ quen thuộc của cậu, nhưng cậu lại thấy ngạc nhiên… mái tóc lòa xòa đã được vuốt lên, ép gọn để lộ gương mặt thật sáng… hắn… đẹp trai, lại có kiểu cách con nhà giàu… hắn là ai?

-“ Xong rồi, ăn thôi!”

Zitao lên giọng, cố tạo không khí tự nhiên và tươi vui, đón nhận người bạn đường mới… cả hai nhào vào nồi mì, chỉ dùng đũa, không thèm dùng chén…

Chẳng biết cùng là con trai không, nên chẳng mấy chốc hai cái đầu như cụng vào nhau chỉ để tranh món mì nóng hổi… không ai nói câu nào, chỉ có thanh âm sụt sịt húp mì, người này một tiếng, người kia một tiếng, chẳng biết vô tình hay cố ý… cả lại tạo ra một bài BeatBox bằng những cọng mì quăn queo…

Zitao ngưng lại, cậu bắt đầu cười ra tiếng, để nhận lấy đôi mắt thật sâu của hắn nhìn cậu, thẳng vào mắt cậu, như xuyên suốt tâm hồn cậu, trái tim cậu, khiến cậu bối rối quay đi…

-“ Tôi đi tắm, chổ nghỉ đó đó, tạm nhé, có muốn xem truyền hình không?”

Vừa nói Zitao vừa ra đến cái TV cổ lỗ của mình, bật lên…

*xè…xè…*

Chẳng có tín hiệu gì ngoài màn hình xám ngắt… Zitao đưa remote lên chỉnh… không được… cậu lại bối rối…

-“ Chắc là tại mưa lớn quá mất sóng!”

Mặc dù Zitao nói thế, nhưng cậu vẫn lấy bàn tay mình đập mạnh lên thùng TV.

*Bốp*

Trong tích tắc cái màn hình chợt sáng, lại còn đủ màu sắc và vang lên điệu nhạc quảng cáo quen thuộc, cậu quay lại gượng cười.

-“ Nó sắp chết rồi! Cứ tự nhiên nhé!”

Rồi cậu đi vào phòng tắm, thật nhanh… tại sao cậu lại bối rối trước ánh nhìn của hắn vậy nhỉ… Khi đứng dưới vòi sen, cậu mới biết mình chưa lấy quần áo vào… thật là…

Chẳng biết bao nhiêu phút trôi qua, chỉ biết mình không thể ở trong đây được nữa, Zitao ló đầu ra ngoài gọi:

-“ Anh gì đó ơi, lấy dùm tôi bộ quần áo với, tôi quên đem vào rồi!”

Một lần… hai lần… ba lần… không trả lời… tĩnh lặng… chẳng lẽ hắn ngủ rồi… Zitao nhướng người ra để nhìn rõ hơn… cậu không thấy… không thấy… không thấy… cho đến khi cậu đã thực sự bước ra ngoài, mặc kệ thân thể mình đang trong tình trạng gì, thì cậu vẫn không thấy người bạn đường đâu cả… Cậu đảo mắt một vòng, cái nhà bé tẹo, mà cậu không bị loạn cận gì ráo trọi, sao cậu có thể không tin, cậu chợt thấy chút hụt hẫng bước lại tủ lấy đồ mặc vào… âm thanh TV vẫn là xè… xè… như hết, như chết…


Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

Tầng
Đăng lúc 6-11-2015 13:16:15 | Chỉ xem của tác giả
chờ một chút
chúc mần sanh nhật con rể phải ko
sao giống mùa kinh dị vậy má
như nước mình thì nguyên một tháng 7
còn theo phương tây thì Halloween cũng qua rồi
em tò mò là Cư Rít Sư đi đâu mất rồi
đoán nhé
ẻm ko phải người bt
có thể là ma?
hoặc
cũng ko biết

Bình luận

ss đâu có để horror hay ghost đâu nhóc, là tình củm mà, hê hê. Thank nhá! 2+3 nhe chàng ^^  Đăng lúc 7-11-2015 01:10 AM
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

5#
 Tác giả| Đăng lúc 7-11-2015 01:27:09 | Chỉ xem của tác giả
CHAPTER 2
       
Kris bước xuống đường, đồng thời anh rút điện thoại trong túi mình ra gọi… xong, anh giơ tay nhìn đồng hồ… 2h45’ sáng… anh bước trên con đường vắng một mình chậm rãi, muốn cảm nhận khoảng không tĩnh lặng, để mọi thứ dừng lại trong nhịp sống hối hả của anh, trên đầu giờ chỉ còn mưa rơi lất phất. Điều gì khiến đêm nay anh dầm mưa đến 2 lần… có rất nhiều nguyên do, nhưng đến hôm nay anh mới dám làm…

Kris dừng bước, trong tích tắc, ánh đèn xe phía trước soi sáng con đường nhỏ… anh ngẩng đầu khi nó dừng lại kế bên anh… một chiếc xe quen thuộc đến độ… nó không phải là đồ ăn cũng khiến anh chán ngấy, một lời nói cũng quen thuộc để anh muốn quên cũng không thể quên…

-“ Thiếu gia, ông bà chủ rất là lo cho cậu, mời thiếu gia!”

Cánh cửa xe sập lại, cũng là âm điệu quen thuộc, cũng chổ ngồi này, mùi nước hoa này khiến anh cảm thấy ngộp thở… anh chồm người quay kính xe xuống, hơi gió có nước ùa vào mặt anh, anh đưa khuôn mặt mình ra nhận lấy… khẽ khép mắt lại, như muốn mình hòa vào mưa, bay cùng gió… gió… nó như gió, vừa mới thổi vào lòng anh, len lỏi vào trái tim anh… anh lùi người lại, tựa vào ghế xe, tìm cảm giác quen thuộc mà mới đây anh cho là chán ngấy, để xóa đi cái hình ảnh của nó hiện hữu…

--

Kris bước thẳng vào nhà, một căn nhà rộng lớn đến độ anh phải mỏi chân, phòng khách sáng choang với cái đèn chùm cực lớn, anh ngẩng nhìn… cái ánh sáng khiến anh chói mắt, anh thích ánh sáng của căn phòng bé tẹo mới lúc nãy đây thôi. Tự dưng anh thấy khuôn mặt nó hiện lên giữa cái đèn chùm, làm át đi ánh sáng rực rỡ, vô thức anh mỉm cười quay đầu tiếp tục bước, tiếng mẹ vang lên, giữa phòng khách lớn, tạo âm thanh surround.

-“ Con có biết là con không được quyền ra khỏi nhà vào giờ này không?”

Kris bình thản đáp:

-“ Giờ này là con về chứ con có ra đâu!”

Thật gọn gẽ, rồi anh dùng đôi chân dài của mình bước nhanh lên cầu thang, tiếng mẹ vẫn đuổi theo sau lưng anh.

-“ Chưa bao giờ con dám nói lại mẹ bất cứ điều gì, tại sao…”

Kris dừng bước giữa cầu thang quay nhìn xuống dưới, mẹ anh nhỏ thó trước mắt anh, nhưng anh biết quyền lực của bà thì không như thế.

-“ Con xin lỗi, con buồn ngủ lắm, con có thể đi ngủ không?”

Anh thấy bà nhíu mày, tính nói gì đó, anh quay trở xuống, thì lại nghe.

-“ Okay, sáng mai chúng ta gặp nhau nói tiếp, giờ thì con ngủ đi, chúc con ngủ ngon!”

Kris quay đi, đáp lại như cái máy:

-“ Mẹ ngủ ngon!”

Nhưng Kris vừa lên tầng thì gặp ba đứng nơi đầu cầu thang, anh cúi đầu đáp nhỏ:

-“ Có gì mai nói nhé ba!”

Rồi anh bước nhanh qua một bên để về phòng của mình… anh đóng cửa lại, bước đến giường, mặc kệ người mình ướt, anh thả mình xuống cái giường đã rộng lại còn êm ái… anh duỗi thẳng tay chân, còn thừa nhiều lắm… để anh có cảm giác cô độc vây lấy anh, anh kéo chăn, đắp qua người, rồi lăn cuộn mình trong cái chăn ấm mềm mại có màu hồng… vẫn cảm thấy thật cô đơn… không như vừa mới lúc nãy… chỉ có cái chạm vào nhau bằng đầu, tranh ăn món mì gói mà mẹ không bao giờ cho anh ăn… hay là tại mì nóng xông thẳng vào mũi, mà anh lại cảm thấy ấm áp vậy không biết…

Kris bật ngồi dậy, anh đi thay quần áo, theo quán tính anh vứt bộ đồ vào sọt, nhưng anh lại lượm lại, nhồi nhét nó vào tủ, mặc kệ nó ướt… anh đi ra, dừng lại bên bàn làm việc, rồi suy nghĩ… rồi đắn đo… anh bước lùi lại, xem nó như một con quái vật và anh đang từ từ tìm đường tránh, cẩn thận để nó không phát hiện ra con mồi của nó là anh, nếu nó thấy được anh, nó sẽ túm lấy anh không buông, còn hành hạ anh, cho anh chết dần mòn…

Anh đã bước đến giường, nhìn quanh quẩn, mẹ không cho đặt TV trong phòng ngủ, giải trí là máy nghe nhạc mà thôi, anh chồm người cầm điện thoại lên, làm công việc chán ngắt mà ngày nào anh cũng phải làm… xóa tin nhắn… của người thương anh, một con bé xinh đẹp, nhà giàu có, học giỏi, có biết bao nhiêu công tử, thiếu gia mê đắm, nhưng trong đó không có anh, anh nổi tiếng vì điều đó, nó là bàn đẩy cho anh, thứ anh không muốn mà không thể tỏ cùng ai…

Kris xoay người, nằm úp ở giường, chống tay cầm điện thoại bằng cả hai tay, tự dưng giờ đây anh lại có hứng thú đọc tin nhắn của nó… xem nào…

………

08:00 PM

-Kris à, anh lại làm việc à? Chắc anh ăn cơm rồi nhỉ? Anh có ăn món tráng miệng không?-

Kris đưa tay gõ chữ…

-Tôi ăn cơm từ lâu rồi, nên tôi đói sớm, mà hôm nay tôi được ăn mì gói nóng hổi rất ngon, không có món tráng miệng, à sao nó không có món tráng miệng để mời tôi, lần sau tôi sẽ bảo nó mua sẵn-

Kris dừng tay… tại sao anh lại viết những dòng này. Anh quăng nhanh vào hộp rác, xóa tin… đọc qua tin thứ hai…

………

08:25PM

-Kris à… ngày mai chủ nhật đấy, anh lại đi dự tiệc với ba mẹ à? Có đi không? Em sẽ đi cùng ba mẹ mình để gặp anh, chừng nào anh mới hẹn hò với em?-

Kris lại gõ chữ…

-Cô biết rồi còn hỏi, tôi có thể thoát được ba mẹ tôi đâu, à mà tôi còn bé lắm, không biết yêu đương đâu, bởi thế tôi không thể hẹn hò với cô được, cô không thấy ba mẹ tôi chăm tôi sao. Thế nhé! Hẹn gặp ở tiệc, ta cùng nhau chơi trò đuổi bắt-

Kris nhắn xong lại quăng vào hộp rác, tiếp tin thứ ba…

………

08:43PM

-Kris à… em rất nhớ anh, hiện tại em đang trên đường đi dạo phố, anh có ra ngoài được không, chúng ta hẹn nhau tại Romance Coffee-

-Cô làm sao để tôi có ý niệm trèo tường trốn nhà ra với cô đi, lúc đó cô có hẹn ở Mặt Trăng thì tôi cũng sẽ đến-

………

09:03PM

-Kris à! Đợi anh lâu quá em về nhà rồi…-

Kris bật cười nhỏ, như thích thú với cái trò này…

-Quãng đường từ nhà cô và quán Romance đi về mất 20 phút, thế cô có đi không đấy?-

………

10:00PM

-Kris… em rất nhớ anh… rất nhớ anh…-

-Tôi không nhớ cô… à không có nhớ cô, nè đừng gọi tên tôi nữa, sao không gọi tôi là anh yêu như bọn nó thường gọi nhau đấy-

………

11:00PM

-♥♥♥♥♥♥♥♥-

-Nè sao cô mất lịch sự vậy, quẫy mông trong điện thoại của tôi, như con lu nhà tôi…-

Kris dừng tay, anh buông điện thoại xuống, nãy giờ mình đang làm gì thế nhỉ? Anh nhìn lên trần, đưa tay tắt đèn, cả không gian chìm vào tăm tối, anh mò mẫm điện thoại, xóa sạch hết tin nhắn, chỉ chừa lại thứ mà anh gọi là “cái mông”

Kris bật cười thích thú, thật sự thích thú cho cái trò mới này, ai đã khiến anh như thế…

--

Mặc dù ngủ muộn, nhưng Kris cũng phải dậy sớm, đó là quy tắc của ba anh, anh đi đến phòng ăn, bước vào, rồi kéo ghế ngồi vào bàn ăn và nói:

-“ Chúc ba mẹ buổi sáng tốt lành!”

Người giúp việc đặt món súp trước mặt anh, anh lại tiếp:

-“ Ba mẹ ngon miệng!”

Tất cả mọi thứ trong nhà này anh đều làm như một cái máy, đúng là một cái máy được gài chương tình từ lúc còn bé tí, để đến giờ 21 tuổi anh vẫn không quên làm…

Ba đang đọc báo tại bàn ăn, mẹ thì nhìn anh ăn, như muôn thuở, còn anh vẫn cúi gầm mặt xuống ăn cho nhanh… vì anh biết thế nào anh cũng được dặn dò cho một ngày sống, tiếng mẹ anh vang lên.

-“ Tối nay sáu giờ rưỡi là chúng ta phải đi nhé, lát con thử bộ mới mà mẹ sắm cho con!”

Kris bỏ muỗng xuống, ngẩng lên.

-“Dạ!”

Một cách ngoan ngoãn, vì anh biết có chống đối cũng như không, anh nghe tiếng ba.

-“ Cái vốn tương lai của con từ đêm qua đến giờ vẫn bất động đấy!”

Kris nhận lấy câu nói có chút châm biếm của ba, anh tựa người vào ghế, như ba, làm việc nghiêm chỉnh dù ở bàn ăn.

-“ Con muốn nó thế, nếu như con đạt 3 con số, mong ba giữ lời!”

Kris thấy ba đặt báo xuống nhìn anh.

-“ Ba không hiểu tại sao con không bằng lòng qua New York, ở đó là hướng tốt cho con phát triển tiềm năng của mình hơn ở Thượng Hải này, hơn nữa ở đó ba cũng đã chuẩn bị sẵn một gia nghiệp cho con, nhà con Tina cũng ở bên đó!”

Kris hạ giọng:

-“ Ba muốn con ở rể à? Ba không giữ con nữa sao?”

-“ Nếu đó là hướng đi tốt, con qua trước, ba mẹ sẽ qua sau!”

-“ Vậy ba có nghĩ, người ta sẽ nghĩ như thế nào về nhà mình không?”

-“ Nghĩ thế nào thì mặc kệ, ai dám nghĩ gì, chẳng phải ở đây con vừa mới đạt danh hiệu tiểu hoàng tử của giới chứng khoán sao?”

-“ Và hoàng tử thì lúc nào cũng phải sánh đôi với công chúa đúng không ba, chuyện học hành, công việc của con do ba mẹ tự quyết, phải, con là con không cãi, nhưng xin ba mẹ, chuyện tình cảm của con để con tự tìm đi!”

-“ Thế mày dự tính làm cái trò ngôn tình hiện đại hả con, CEO tìm cô gái nghèo, nó cũng là cổ tích thôi con ạ!”

-“ Con không là hoàng tử, cũng chẳng là CEO, con là người bình thường, và con cũng chỉ muốn một người có thể nghe con nói khi ba mẹ không cho con nói, có vậy thôi!”

-“ Hôm nay mày lại biết tranh luận rồi nhỉ, mới đi đêm hôm qua thôi, con nào dạy mày đó! Mày là đàn ông đang tuổi lớn, giải quyết sinh lý tao không nói, nhưng đừng đụng vào những thứ rác nhe con!”

-“ Rác… con nhớ ba từng nói, đối với chúng ta rác cũng có thể kiếm ra tiền!”

Kris đứng lên:

-“ Chẳng có ai dạy con cả, con lớn rồi, vài ngày nữa là con được 22 rồi, ba mẹ đừng quản con nữa, con có phải là đứa ham chơi đâu, con không biết, như chúng ta giao kèo, trước sinh nhật miễn sao cái vốn tương lai con đang theo lên 3 con số, ba phải chấp nhận yêu cầu của con, cho con ở lại Thượng Hải, còn ba thích đi New York mở rộng cái sản nghiệp của ba thì ba cứ đi, con đủ tự tin để giữ mọi thứ nơi đây cho ba, okay!”

Nói xong Kris cúi đầu:

-“ Ba mẹ ngon miệng, con đi làm việc đây!”

Nói xong Kris đi nhanh ra ngoài, về phòng… anh khép cửa lại, đứng tựa vào cửa… có phải anh là con, nên phải thuộc về ba mẹ… mãi mãi là thế… Anh nhìn qua phòng thay đồ… bộ đồ dự tiệc mẹ sắm cho anh, vào lúc nào nhỉ, mọi thứ ăn mặc mẹ đều lo cho anh… Anh bước nhanh qua phòng thay… đưa tay lấy nó ra khỏi giá móc, anh mặc vào người… vừa vặn như đóng khung, như cái hòm chôn sống anh, anh sẽ chết trước tuổi bởi sự già nua mà ba mẹ anh đem lại cho anh… anh thở ra… không thể đối chọi, bởi thật sự chưa có gì khiến cho anh phải bùng nổ…


Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

6#
 Tác giả| Đăng lúc 7-11-2015 01:34:51 | Chỉ xem của tác giả

CHAPTER 3

Ngày thứ hai trong tuần - 9h tối

Kris không rời khỏi công việc cho 20 tiếng trong ngày, nó đã chạm 3 con số, nhưng ba đã giao hẹn phải 3 con số lớn nhất cơ, thế thì giao luôn 1000 cho chẵn, cần 999, thật là… càng lúc anh càng lo lắng, cái tương lai của anh đang nằm ở đây… qua New York, chẳng khác nào anh tự mình dâng hiến cuộc đời anh cho nhỏ Tina, cái con nhỏ đó, anh có là gì đâu, sao lại mê đắm anh nhỉ, thật là… là… nó nói là tình yêu thì không thể lý giải gì đó…

À, thì giờ đây anh không rảnh để lý giải, nên anh gật đầu cho xong chuyện, nó léo nhéo bên tai anh luôn, đôi lúc anh chỉ muốn như ba nói, làm một tình cảm như chuyện cổ tích, buộc nó câm miệng, nhưng không, anh không thích đôi môi của Tina. Kris ngẩng lên… từ đằng xa, trong cái quầy bar có rất nhiều người ngồi… để anh không thấy rõ nó, vào giờ này… nó như ánh lửa nhỏ lung linh, lấp lánh phản chiếu qua những người cao to ngồi ở quầy, anh có thể đến đó, nhưng không… vì anh biết khi nó ở trước mặt anh, anh sẽ không chuyên tâm làm việc…

Anh biết nó làm ở quán bar này dạo gần đây thôi, chắc là nó không biết anh là khách quen nơi đây, bởi ngày đầu nó đến làm, nó có thấy anh ngồi nơi tại chổ này đâu, và bây giờ cũng thế, anh thích chọn góc khuất này, cũng là cho công việc của mình…

Kris khẽ nghiêng người, anh dừng mắt nơi đôi môi cong cong đấy, nó có màu hồng nhạt thật tự nhiên, bàn tay nó thoắn thoắt biến đổi ra những ly nước đủ màu sắc bắt mắt và thật sự đẹp… nhìn vào rất đẹp… à… mà… Kris ngồi thẳng dậy, chồm vào màn hình lap khi nghe tiếng báo… con số lại nhảy lên, một bước… một bước thôi, cũng đủ để anh có hy vọng mà sống…

-“ Sao rồi Kris? Cho anh chút thông tin đi nào, dạo này anh hẻo quá, gia đình bên nhỏ bồ có chuyện, anh phải giúp nó một khoản tiền!”

Tiếng anh Yang quản lý vang lên, Kris ngẩng nhìn.

-“ Đợi em lát, sao anh không theo của em nhỉ, nó đang lên, nhưng chí ít hai ngày nữa anh mới được bán ra!”

-“ Okay, anh tin tưởng tiểu hoàng tử mà!”

Kris bật cười ngả người ra ghế:

-“ Anh nói theo ai thế?”

-“ Báo, họ mới phỏng vấn cậu tuần trước đấy, con trai duy nhất của ông hoàng chứng khoáng. Tiếp nối cha, là một tiểu hoàng tử mới, một chàng trai 21 với những thách thức táo bạo…”

Kris cười ra tiếng…

-“ Báo… láo hơn em hay em láo hơn nó?”

Quản lý Yang bật cười ngất.

-“ Anh thấy cậu ít nói, nhưng nói thì cũng tiếu lâm lắm, anh mời cậu một ly nhé, thằng nhóc Bartender mới tuyển của anh khá lắm đấy, nó có thứ uống vào sẽ ngất ngây, hôm qua nó cho anh thử, anh chỉ biết tìm đến con bồ mà thôi!”

-“ Anh chơi em à? Em chưa có bồ!”

-“ Xạo… con gái bu quanh cậu như kiến!”

-“ Em đang cần bình xịt kiến!”

Quản lý Yang lại cười ngất…

-“ Thật anh không nghĩ cậu vui tính thế đấy, lúc đầu cậu đến đây, cậu khó gần và còn thấy chảnh nữa!”

Kris gật gù…

-“ Okay, em sẽ diễn lại vai đó!”

Quản lý Yang quay nhìn về quầy bar…

-“ Nó đang bận quá, đợi chút nhé!”

-“ Em sẽ suy nghĩ lại, bởi anh không ưu tiên cho em!”

Quản lý Yang bật cười đứng lên.

-“ Đừng suy nghĩ, anh đến bảo nó làm cho cậu đây!”

Kris ngả người ra ghế…

-“ Okay, em đợi!”

Quản lý Yang gật đầu.

-“ Nhanh lắm!”

-“ Hôm nay em có thời gian mà!”

Kris nhìn theo anh quản lý… anh thấy anh Yang nói gì đó, nó gật đầu rồi nhìn về phía này vì anh Yang chỉ tay… chắc nó không thấy anh đâu, bởi anh đang ngồi trong tối, còn nó thì ngoài sáng…

--

ZiTao nghe quản lý Yang nói pha cho anh ta một “Men” thì cậu pha liền, nhưng cậu cũng không quên dặn dò…

-“ No mới uống được đấy nhé, khách hàng có gì em không chịu trách nhiệm đâu, bởi em còn đang nghiên cứu!”

Cậu nghe anh Yang nói trong tiếng cười.

-“ Sếp đấy, nhưng nó đòi hỏi cao lắm, mấy thứ nơi đây nó đều chê không vừa miệng, vào đây toàn uống nước lọc, anh trông vào cậu đấy, nó giỏi lắm, anh đang cần một chút thông tin từ nó, à cậu có muốn kiếm tiền không? Mua cùng anh đi, tin của nó chính xác lắm!”

ZiTao lắc đầu, thật thà đáp.

-“ Chơi cổ phiếu à? Em không biết đâu, hơn nữa em không có tiền!”

-“ Không cần vốn đâu, chổ quen biết, nó chia cho, chừng nào lời chia lại cho nó 10% theo quy luật là được rồi!”

-“ Còn xuống thì sao?”

-“ Thì cậu thiếu nợ nó, trả từ từ, nó giàu có như vậy, tiền chúng ta có bao nhiêu so với nó chứ, cơ hội đấy nhé, không mấy khi nó vui vẻ đâu!”

-“ Em suy nghĩ đã!”

-“ Gì… suy nghĩ, cậu làm như mua cái bánh đông lạnh đấy, suy nghĩ…”

ZiTao bật cười nhẹ… nghe tiếp:

-“ Cậu không cần tiền à?”

-“ Ai không cần tiền chứ!”

-“ Vậy thì được rồi, qua đó anh giới thiệu cậu với nó, chúng ta làm quen, và hỏi xem có được không, cho cậu yên lòng!”

-“ Okay!”

ZiTao cầm ly “Men” bước ra khỏi quầy đi cùng anh Yang đến cái bàn trong góc khuất tối om, cậu nghĩ… chắc là nhân vật quan trọng mới làm ra cái kiểu này đây, nghĩ đến đó cậu cười một mình… ẩn mình trong bóng đêm chỉ là những thứ nguy hiểm nhất…

Từ đằng xa, Kris thấy nó bước sau anh Yang, đi đến chổ anh, từ nãy giờ anh cũng đã thấy hai người trò chuyện với nhau, nhưng nói gì thì anh không nghe được… Kris ngả người ra ghế, hít một hơi sâu lấy lại sự tự chủ, khi vừa mới đây tự dưng anh mất tự chủ bởi thấy nó cười… có điều gì đó đang hình thành trong con người anh, mà anh chưa thể lý giải… anh không thể cùng một lúc làm hai ba việc, và việc quan trọng nhất hiện tại là anh đang phải dòm ngó cái tương lai của anh…

ZiTao khẽ khựng lại, nhưng trong tích tắc, cậu cũng biết đặt ly nước xuống bàn mời khách, tiếng anh Yang bên cạnh…

-“ Kris, cậu có thể chia thêm chút cho thằng nhóc này không, nó cũng đang cần tiền!”

ZiTao có chút ngại khi anh Yang vào thẳng vấn đề, cậu thấy người bạn đường hôm qua đang ngồi đó, đưa tay lên ra hiệu, có chút lạnh lùng và nghiêm chỉnh, bởi mái tóc được chải ép gọn, cùng bộ đồ vest đắt tiền thật đẹp.

-“ Hai đứa nói với nhau đi nhé! Anh đi coi quán!"

Rồi anh Yang đi mất, ZiTao kéo ghế ngồi xuống đưa tay ra làm cử chỉ lịch sự.

-“ Chào anh, nghe anh Yang nói anh có chổ cho tôi kiếm chút ít!”

Kris chồm tới đưa tay ra, đáp lại cử chỉ bắt tay thân thiện. Kris lên giọng:

-“ Thế anh Yang nói gì với cậu?”

ZiTao vào thẳng vấn đề:

-“ Anh Yang nói anh có thể chia cho chúng tôi một ít mà không cần vốn, khi nào lời chia lại cho anh 10% theo quy tắc!”

-“ Vậy cậu có biết nếu như nó die thì sao không?”

-“ Biết, nhưng anh Yang nói không bao giờ có chuyện đó từ anh!”

Kris mỉm cười nhẹ…

-“ Cậu thật biết nói chuyện, okay, trả cho cậu món mì gói, cậu muốn bao nhiêu?”

ZiTao bật cười nhẹ.

-“ Tưởng anh quên mất rồi chứ!”

Kris chồm người tới…

-“ Sao anh quên được đêm qua!”

ZiTao bất ngờ khẽ ngả người ra sau, khi nhận lấy khuôn mặt sáng đó gần như chạm vào mặt mình… cậu nghe tiếng trầm ấm bên tai…

-“ Cậu tên gì?”

-“ ZiTao!”

ZiTao đáp gọn thật nhỏ, như vừa đủ để hai người xầm xì…

-“ Cậu có bạn gái không?”

-“ Không!”

-“ Sao vậy, thấy cậu đủ tuổi rồi!”

-“ Thân em còn lo không xong, sao lo cho bạn gái được!”

-“ Ừ nhỉ, vậy muốn có bạn mà khỏi phải lo thì cậu tìm bạn trai đi!”

ZiTao quay phắt qua khi nghe lời đề nghị đột ngột, vô tình chóp mũi cậu chạm vào cái mũi cao cao đó… cả hai bật lùi lại… ZiTao vội quay đi…

-“ Em xin phép!”

Kris chồm người đến nhưng anh vội lùi vào ghế…

-“ Xin lỗi, anh không biết là cậu không thích đùa, chúng ta chưa nói xong mà!”

ZiTao chần chừ ngồi xuống ghế… nghe…

-“ Cậu sợ anh à? Anh xin lỗi nhé, đùa thôi, anh cứ nghĩ cậu có bạn gái thì chỉ anh cách nhắn tin thôi, anh giỏi công việc, nhưng tình cảm thì rất tệ!”

ZiTao ngẩng nhìn…

-“ À, thì ra thế à, em nhạy cảm quá nhỉ, xin lỗi anh!”

Kris cảm thấy rất hài lòng khi nó ngồi lại chổ, anh lên tiếng:

-“ ZiTao à…”

Và cảm thấy rất thích, khi mình dùng đúng cái kiểu cách mà con Tina nó gọi anh trong điện thoại…

ZiTao gật đầu.

-“ Em nghe!”

Kris lại mỉm cười, bởi tự dưng anh lại vừa ý…

-“ Anh hỏi lại lần nữa, cậu muốn bao nhiêu?”

ZiTao bật cười…

-“ Anh cứ làm cho em cảm thấy em như gái đấy, muốn bao nhiêu?”

Kris bật cười lớn hơn…

-“ Anh thật lòng hỏi mà!”

-“ À, em đùa thôi!”

-“ Cậu đùa cũng tếu quá!”

-“ Có người bảo em vô duyên!”

-“ Duyên của cậu sẽ chỉ có một người biết!”

ZiTao lại sững người, Kris vội tiếp:

-“ À, anh muốn nói con nhỏ nào có phước hưởng đấy mà, okay anh để cho cậu 0.3%, nhưng cậu nói với anh Yang là có 0.1% thôi nhé, như hai người bằng nhau, nếu không anh Yang nói anh thiên vị!”

-“ À, em thấy thế, nhưng cũng cảm ơn anh!”

-“ Hơn 1 là trả cho buổi tối hôm qua cậu tiếp đãi anh, hơn 1 nữa là giờ cậu phải dạy anh cách nhắn tin cho bồ, nhanh nào, con bồ anh nó đang đợi anh đấy!”

Vừa nói Kris mở điện thoại…

-“ Nó nhắn cho anh như thế này, anh cũng muốn nhắn lại cho nó, nhưng muốn thêm vào mà không biết phải làm sao, à mà số điện thoại của cậu số mấy, chúng ta thao tác, anh sẽ học nhanh với việc thao tác hơn!”

ZiTao rút điện thoại ra.

-“ Điện thoại em cổ lỗ sĩ quá, không có nhiều trò chỉ cho anh đâu, em thấy tụi bạn có điện thoại xịn làm được rất nhiều trò con gái mê!”

-“ Okay tạm thời căn bản trước đã, anh dốt lắm, không học được từ cái phức tạp trước đâu!”

-“ Anh nói xạo, em mới nghe anh Yang khen anh giỏi lắm!”

-“ Giỏi công việc thôi!”

ZiTao và Kris chụm đầu vào, mặc kệ thế giới xung quanh đang xảy ra chuyện gì…

Kris bắt đầu làm theo, nhưng thay vì anh nhắn qua điện thoại con bồ nào đó anh đang bịa ra, thì anh lại nhắn qua điện thoại của ZiTao…

ZiTao vừa thấy số mình hiện lên trong màn hình của Kris thì chưa đầy 3 giây đã nghe…

*tít tít*

Báo hiệu tin nhắn, cậu mở tin, chỉ thấy cái hình ảnh mà cậu lấy làm rất buồn cười, cậu buộc miệng.

-“ Sao anh lại quẫy mông trong điện thoại của em chứ?“

Kris sững người… cái giọng điệu như anh đã từng nói, dù trong suy nghĩ của mình, Kris vội lên tiếng đính chính:

-“ Đâu… là trái tim tình yêu mà!”

ZiTao quay nhìn Kris rồi bật cười nhẹ…

-“ Đó là cái mông mà!”

-“ Mông đầu cậu đấy, là trái tim!”

-“ Em thấy cái mông thôi!”

-“ Đúng là cậu chưa có bạn gái!”

-“ Ừ, em chưa có bạn gái!”

-“ Vậy sao cậu chỉ anh cua nó bây giờ!”

-“ Em nghĩ có chân tình là được!”

Kris ngưng cười…

-“ Cậu nói thật chứ, nếu như anh dùng chân tình, người ấy có chấp nhận anh không?”

-“ Đối với em chỉ cần chân tình là đủ!”

-“ Hai cậu đang tỏ tình với nhau à, tôi phá đám đúng không!”

Tiếng quản lý Yang vang lên khiến hai người lùi lại ngồi vào ghế của mình.

-“ Hai người vậy… thế mà hợp nhỉ, xin lỗi cậu nhé tiểu hoàng từ, giờ công chúa của tôi phải đi làm việc rồi!”

Nói xong quản lý Yang kéo tay ZiTao đứng lên trong tiếng cằn nhằn của ZiTao.

-“ Sao anh gọi em là công chúa!?”

-“ Tự mấy thằng kia nó gọi kìa, nó bảo công chúa bóng đêm đâu rồi, ra giải sầu dùm bọn nó coi! À mà chắc… anh tăng lương cho cậu nhé, cậu nên nhớ anh cưu mang cậu đấy, mai này cậu nổi tiếng rồi không được bỏ anh đi nơi khác đâu nhe!”

ZiTao bật cười nhẹ.

-“ Anh biết giá trị của em rồi à!?”

-“ Cậu đấy cũng tự tin quá đi chứ!”

-“ Dĩ nhiên rồi, em cũng giỏi mà!”

Kris nhìn theo… công chúa… anh sẽ làm hoàng tử nếu như cậu là công chúa… Kris bật cười với suy nghĩ vớ vẩn của mình…

ZiTao quay lại nhìn, cậu nhận lấy nụ cười rạng rỡ của bạn đường, khác hẳn với hôm qua… thật là con người kỳ lạ, cậu quay đi… và lấy làm thích thú với người bạn mới tên Kris…


Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

7#
Đăng lúc 8-11-2015 07:37:42 | Chỉ xem của tác giả
"cũng chổ ngồi này" em hèm
thì ra chuyện nó là như thế
đang còn tưởng được xem phim Mĩ
hóa ra vẫn là Hàn Quốc Mĩ hóa
keke
<3<3 trái tim này là trái tim nha
ahihihihi
em ko có bạn gái thì làm bạn trai anh đi
vậy phải hem

Bình luận

èo, báo à? thui vậy đành chịu, ko biện hộ cho con rể dc rùi  Đăng lúc 8-11-2015 09:35 PM
làm gì có vid, đấy là trích từ cái bài gì ra, phỏng vấn mà  Đăng lúc 8-11-2015 09:32 PM
ss mún xem clip đó, mún xem vì ss chỉ đọc ngôn ngữ cơ thể, nhanh cho ss địa chỉ, hề hề  Đăng lúc 8-11-2015 09:29 PM
dạo nay ko có gì, chỉ có đợt lâu lâu rồi người ta hỏi về vợ mà mặt kiểu đéo quan tâm. đúng mất dạy  Đăng lúc 8-11-2015 09:26 PM
ủa chuyện gì vậy? ta chưa biết à nha, kể xem coi, tò mò quá đi, hí hí  Đăng lúc 8-11-2015 09:25 PM
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

8#
 Tác giả| Đăng lúc 8-11-2015 20:00:36 | Chỉ xem của tác giả
CHAPTER 4

Ngày thứ ba trong tuần - 5h chiều

ZiTao vừa bước vào nhà thì chuông điện thoại reo lên, cậu nhanh chân nhanh tay bỏ những túi giấy xuống bàn… vẫn là một cái bàn duy nhất để làm đủ thứ chuyện, cậu vừa mới đi siêu thị về, sắm một số thứ, và quan trọng là mì gói và sữa.

ZiTao bắt máy khi số của Kris hiển thị, cậu hạ giọng:

“ Em nghe!”

Kris bên ngoài, đầu hẻm đứng tựa vào bức tường dọc con hẻm, áp điện thoại vào tai, đưa mắt nhìn trời… anh mỉm cười hài lòng bởi hai từ “em nghe” cứ như là nó thuộc về anh vậy, anh hạ giọng:

“ Rảnh không?”

ZiTao nghiêng đầu, cặp điện thoại vào cần cổ, để hai tay xách túi giấy đem lại bàn bếp…

“ À… em không rảnh lắm, có chuyện gì không anh?”

“ Rảnh thì ra đây lấy bộ đồ mà cậu cho anh mượn tối đó!”

“ Tối anh đem đến quán dùm em!”

“ Ra đây cũng không rảnh sao? Anh đang đứng trước con hẻm nhà cậu!”

“ Vậy sao anh không đem vào luôn đi!”

“ Anh mệt lắm!”

“ Sao mệt?”

“ À… tại vì ly nước ép uống!”

ZiTao khựng tay khi cậu đang bỏ đồ vào tủ gỗ.

“ Ly cocktail mà em pha đó à?”

“ Thì vậy đó, nguyên đêm qua anh nôn đến sáng!”

ZiTao quay ra…

“ Em…”

Cậu chỉ thể nói đến đó khi cái điện thoại tuột khỏi vai cậu, rớt xuống đất… bung ra mỗi nơi một mảnh, cậu vội lượm lại… gom hết để lên bàn rồi chạy ra ngoài…

Kris nhíu mày, cái gì vậy, đang nói chuyện mà, cậu hay cái điện thoại có chuyện… Kris chạy vào…

Cả hai chạm nhau giữa hẻm… đồng thở ra.

ZiTao nhìn hai tay Kris và hỏi:

-“ Đồ của em đâu?”

Kris nhìn xuống tay mình…

-“ Hình như anh để ở nhà rồi!”

-“ Anh troll em à? Em mới làm rớt điện thoại rồi, anh không sao chứ?”

-“ Ai nói không sao, anh còn cảm thấy bụng đau âm ỉ đây này!”

-“ Em đã dặn anh Yang rằng phải no mới uống được cơ mà!”

-“ Cả chiều tối qua anh không có ăn gì cả, chỉ có ly nước ép uống!”

-“ Ly cocktail, anh phải phân biệt cho rõ!”

Kris bật cười gật gù…

-“ Okay, ly cocktail!”

-“ Vậy anh về đi!”

-“ Sao về!?”

-“ Thì mắng vốn xong rồi về đi, em vào sửa cái điện thoại, chuẩn bị bài vở mai đi học, tối đi làm rồi có thời gian học bài được đâu!”

-“ Sửa bao nhiêu phút?”

-“ Chắc mười lăm phút, à không chắc nữa tiếng!”

-“ Vậy đi mua điện thoại với anh!”

-“ Em làm gì có tiền!”

-“ Anh mua cho cậu!”

ZiTao tròn mắt, Kris gượng cười tiếp:

-“ Cho cậu mượn, chỉ anh những chiêu trò bằng điện thoại xịn mà con gái mê, rồi sau đó trả cho anh, về sửa cái cũ!”

ZiTao cau mày.

-“ Anh tính được quá há, thôi mắc công em làm rớt, không có cái đền cho anh!”

-“ Rớt bỏ, mua cái khác!”

-“ Anh nhiều tiền lắm à?”

-“ Không, đủ sài thôi, tiền cho bạn gái anh không tính toán!”

-“ Bạn gái?”

-“ À, thì là anh bỏ tiền ra để cua bạn gái đó mà, anh không tính!”

ZiTao gật đầu.

-“ Okay, dù gì cũng hứa chỉ cho anh!”

Kris lên giọng phấn khởi.

-“ Vậy chúng ta đi thôi!”

Kris bước đi ra hiệu cho ZiTao, ZiTao bước kế bên hỏi.

-“ Chúng ta đi bộ à?”

-“ Xe anh để ngoài đường lớn, cậu biết con đường nhỏ này cấm xe vào mà!”

-“ Ờh!”

Cả hai bước xong xong bên nhau.

-“ Anh có xạo không đấy, cỡ như anh mà không có bồ à?”

-“ Có chứ, nhưng lần đầu tiên đấy! Có bồ vui nhỉ!”

-“ Em không biết, em còn đang học, không thể rảnh có bồ, hơn nữa bọn con gái hay giận dỗi lắm, em không có thời gian để năn nỉ chúng nó đâu, vô cớ giận gì không biết, em thấy mấy thằng bạn mình rồi, mệt lắm!”

-“ Anh thấy vui mà!”

-“ Ừ, thì mỗi người khác nhau, anh cứ vui đi, mà anh ra trường rồi à!?”

-“ Anh học chương trình đào tạo từ xa của Mỹ, anh có nhiều bạn, giới thiệu cho cậu một cô nhé!”

-“ Vậy chắc tốn tiền lắm nhỉ?”

-“ Không biết, ba mẹ đóng tiền cho anh! Sao hả cậu thích con gái như thế nào?”

-“ Thôi! Cảm ơn anh nhé, để em yên ổn đi!”

-“ Thế cậu vì yên ổn mà không thèm có bạn gái à?”

-“ Em không biết, em chỉ biết mình không thích cho lắm, nói chính xác thì em còn có nhiều thứ cần quan tâm hơn là chuyện bồ bịch!”

ZiTao khựng bước khi Kris mở cửa xe, một chiếc xe đua sang trọng màu đỏ.

Kris quay nhìn.

-“ Sao vậy? lên xe, xe của anh đấy!”

-“ Anh đi xe xịn như thế này mà bảo đủ sài thôi à?”

-“ Xe mẹ tặng anh sinh nhật năm ngoái! À, mà thứ sáu này là sinh nhật anh đấy!”

ZiTao ngồi vào xe, Kris sập cửa xe rồi đi vòng qua bên chổ lái, ngồi vào, anh cho xe chạy rồi mở mui đón gió chiều tối…

-“ Cậu khao anh cái gì nào? Hay cậu tặng anh món quà gì?”

“ Khao anh ăn thì được, nhưng em không đủ tiền trả cho nhà hàng sang trọng đâu!”

-“ Thôi, cậu pha cho anh ly cocktail đó đi, anh thử một lần nữa, hôm qua anh uống ực hết một hơi, không thưởng thức được!”

-“ Anh chưa sợ à?”

-“ Lần này anh ăn no thì khỏi lo!”

ZiTao bật cười:

-“ Thôi, mắc công anh đến mắng vốn em nữa!”

Kris bật cười nhẹ.

-“ Ăn gì chưa, anh vừa tan sở là đến ngay nhà cậu đấy, chúng ta đi ăn gì đó được không?”

-“ Thôi, em không kịp giờ đâu, em nhiều bài lắm!”

Kris bật cười:

-“ Vậy mua về nhà cậu ăn, vừa ăn vừa làm bài!”

ZiTao tròn mắt:

-“ Anh không về nhà mình à?”

Kris quay nhìn đường lái xe…

-“ Cậu nghe anh Yang nói gì à?”

ZiTao hạ giọng:

-“ Em nghe anh Yang nói ba mẹ giữ anh như báu vật, em đi với anh như thế này không biết có tốt không?”

Kris bẻ tay lái đột ngột, tắp xe vào lề rồi phanh gấp, anh nói gọn:

-“ Vậy thì đừng đi với anh, chẳng tốt đâu!”

ZiTao ngạc nhiên… cậu thấy Kris ra hiệu, cậu mở cửa xe bước xuống…

Cậu vừa bước ra khỏi xe thì…

*Vèo…*

Chiếc xe như gió… thổi qua trước mắt cậu… ZiTao chợt cảm thấy nghèn nghẹn… Khi không chở người ta ra đây, rồi bỏ người ta giữa phố là sao chứ… đồ điên… biết trước rồi mà còn dính bẫy… ZiTao quay đầu bước về nhà, chạy ra đây có đem theo ví đâu, lúc này vứt ví ở bàn rồi còn gì… chán quá, đống bài ở nhà… nhanh nào… cậu rảo bước… Những ánh đèn hai bên đường dần được bật sáng báo hiệu đêm về… chẳng thể nào che dấu đi bầu trời đang chuyển đỏ… mưa chắc lớn lắm… cậu bước nhanh hơn, rồi chuyển chân thành nhịp chạy… băng qua những con phố… những hạt mưa bắt đầu rơi xuống… cái cảm giác chạy giữa màn mưa cho thứ gọi là thời gian mà lúc nào cậu cũng thấy thiếu…

Ngày đấy, cũng dưới cơn mưa như trút nước này, cậu vì làm việc xa quên mang ví, để chỉ có thể chạy bằng chính đôi chân của mình khi nghe tin báo mẹ bị ngất được đem vào bệnh viện. Khi cậu đến nơi thì sao… thì cậu không còn mẹ nữa… Trái tim cậu chuyển nhịp, đập thình thịch bởi cậu đang dùng hết sức, đập thình thịch mà còn se thắt lại… cậu cảm thấy lạnh… bởi cơn mưa tầm tã… vì sau mỗi cơn mưa, bao giờ cậu cũng mất đi một thứ gì đó…

ZiTao khựng bước trước cửa nhà thở dốc… một ngôi nhà nhỏ nằm cuối hẻm yên tĩnh, còn người khác thì cho là nghèo nàn… cậu đưa tay mở cửa… rồi đóng chặt lại… bước đến cái bàn duy nhất để làm đủ thứ việc, cậu giở sách ra… học… là thứ duy nhất để đổi đời… nhưng có học bao nhiêu thì cậu cũng không đủ sức lực cũng như tinh thần, không đủ niềm tin để bước nữa…

ZiTao gục xuống bàn, từng giọt nước trong mắt cậu rơi xuống… cậu nhớ mẹ… chỉ có mẹ mới thương cậu, nhưng mẹ không còn ở bên để thương cậu nữa rồi…

--

Kris phóng xe dưới cơn mưa tầm tã, anh không hề đóng mui, để mặc cho nước mưa xối xả, làm cho anh tỉnh táo bởi anh vừa mới biết hờn giận một thằng con trai… như anh… nó chẳng biết đâu, ngay từ khi anh nhìn thấy nó… trái tim anh chợt biết lỗi nhịp, anh không sao lý giải được, chỉ mong bên nó để khẳng định mọi thứ đang sai hoàn toàn, bởi nó đang hình thành trong con người anh… nhưng không…

Anh bỏ nó giữa đường, nó sẽ đón taxi hay đón xe bus để về… hay nó chạy dưới cơn mưa. Nó nhiều bài lắm, mà nó chưa làm nhưng cũng ra ngoài với anh… sao anh lại đuổi nó xuống xe, anh lấy quyền gì, rõ ràng anh mời gọi nó lên xe anh, rõ ràng anh nhìn thấy đôi mắt nó chợt sâu thẳm khi anh đuổi nó xuống, trong đôi mắt nâu đấy với những điều phiền muộn đã có từ lâu… chợt hiện hữu, trao cho anh… nó quay đầu liền ngay tức khắc, như anh phóng xe đi mất bởi hờn giận vô cớ… à là nó đang hờn hay anh, như bọn con gái giận dỗi không một lý do, nó không rảnh để năn nỉ anh đâu, thế thì anh có rảnh để năn nỉ nó vậy…

Kris quay đầu xe… anh đậu xe tại chổ quen thuộc xuống xe, dùng hết sức mình băng vào những con hẻm… cho đến khi anh như không còn sức nữa thì anh đã đứng trước cửa nhà ZiTao, một căn nhà bé tẹo, còn nhỏ hơn cái toilet của nhà anh… nhưng nhỏ thì cũng là do tự tay nó làm ra, không phải thừa hưởng từ ba mẹ, đó là thứ giá trị nhất trong đời rồi còn gì… anh tìm chuông, không có… anh đưa tay gõ cửa…

ZiTao nghe tiếng gõ cửa nhà mình, cậu chẳng thèm nhúc nhích… vì cậu biết đó là người quen, ai là người quen của cậu, chỉ có Kris… Thôi… em còn nhiều bài lắm, không rảnh để tiếp đãi khách đâu, chẳng có món gì ngon để mời anh khi anh đang đói cả, số khẩu phần đó em phải dùng đến cuối tháng, anh đừng bóc lột em…

Kris chẳng có kiên nhẫn trước ai, ngoại trừ ba mẹ, thế là anh đập mạnh cửa hơn, đồng thời anh gọi lớn…

-“ ZiTao, mở cửa cho anh!”

Cánh cửa vẫn đóng kín…

-“ Cậu có trong nhà không? ZiTao?”

Vẫn thế… không có tiếng trả lời, chẳng lẽ nó chưa về, nghĩ thế Kris quay đầu chạy đi tìm ZiTao…

--

Bar Caramen - 9h tối

Kris vẫn làm việc cùng lap, ngay tại cái bàn góc khuất trong một quán rượu dành cho giới chứng khoáng tụ tập. Thật sự thì nơi đây khá là yên tĩnh, ai cũng lo việc của mình, đôi lúc như nghỉ giải lao thì mới đi lại quầy uống gì đó, và trêu ghẹo thằng nhóc bartender trông thật dễ thương… nhìn nó Kris chỉ có cảm giác thanh thản, mỗi lần nó cười, anh chỉ thấy cuộc đời này sao thật êm đềm, không một chút sóng gió. Nó nghe mọi người nói, rồi gật gù, rồi cười, rồi pha cho họ những ly nước đủ màu sắc… điều Kris cần là đây, nhưng anh không muốn như bọn họ là bước đến quầy… ít ra anh cũng phải khác… bởi anh chỉ muốn nó nghe anh nói mà thôi… đôi mắt nâu của nó như biết diễn giải mọi cảm xúc của người đối diện vậy, chứng tỏ thật lòng nó nghe, chứ không phải rót vào tai này cho qua tai kia…

Để anh chọn một cách thật đặc biệt cho nó chú ý… cơ hội đến với anh, anh là một người biết nắm bắt, và không bao giờ bỏ qua, lại là một đêm mưa… nó nhìn thấy điều gì, nhận thấy điều gì ngay lần đầu tiên thì anh không cần biết, anh chỉ muốn tạo ấn tượng khó quên của mình trong lòng nó mà thôi.

Chẳng biết nó có quên không, nhưng từ nãy giờ nó không nhìn về phía này, mặc dù anh biết nó biết anh đang ngồi đây… nó đang làm việc… lâu lâu nó cúi xuống lẩm nhẩm gì đó mà anh biết là nó đang học bài… nó có quá nhiều  việc phải lo cho cuộc sống của nó, không như anh… vậy thì nó không có đủ thời gian để chia sẻ cho ai cả…

Kris tựa người ra ghế… nó thiếu thốn, còn anh quá đầy đủ, anh còn đòi hỏi ở nó điều gì nữa chứ… Kris đứng dậy, đem theo một túi giấy nhỏ, bên trong có cái điện thoại mới cùng mẫu với anh mà anh đã mua tặng cho ZiTao, là quà xin lỗi, không biết làm sao cho nó nhận đây, thật cua một đứa mình thích quả là khó khăn, chẳng lẽ đi hỏi con Tina, lúc đó còn sinh khối chuyện… anh không biết tình cảm trong mình ra sao, chỉ biết anh thích nó hơn mọi đứa khác, thích nó như kiểu con Tina thích anh vậy… tự dưng anh thích tối tối về nhà, nằm trên giường, nhắn tin qua lại với nó, như bọn già trong công ty ba vẫn làm mỗi khi làm biếng trốn việc…

Kris đặt túi giấy lên quầy, đẩy đến trước mặt ZiTao…

-“ Cho cậu nè, quà xin lỗi của anh, lúc nãy anh có chút bực bội!”

ZiTao mỉm cười kéo đến bên mình…

-“ Không có gì, em quên rồi, người như bọn anh áp lực công việc rất lớn!”

ZiTao vừa nói vừa mở túi giấy, lấy ra cái điện thoại mới, cậu ngẩng lên mỉm cười.

-“ Em nhận là vì như anh nói cho em mượn chỉ cho anh, chứ không nhận vì giận đâu, chừng nào xong em trả, em làm việc có đầu đuôi, đã hứa là phải làm!”

Kris mỉm cười nhẹ kéo ghế ngồi xuống…

-“ Pha cho anh một ly nước, anh ăn no rồi!”

ZiTao quay đi lấy ly…

-“ Anh bị cảm à? Thấy giọng anh hơi khàn!”

-“ Anh dầm mưa… à mà thôi, anh thấy nghẹt mũi khó thở!”

ZiTao gật đầu:

-“ Vậy anh đi chăm lo việc của anh đi, em pha xong sẽ đem đến cho anh!”

Kris mỉm cười gật đầu.

-“ Cậu đừng để anh đợi lâu quá nhé!”

ZiTao cau mày, nhưng lên giọng:

-“ Anh nói chuyện cứ như em là bồ anh đấy!”

Kris gượng cười…

-“ À anh tập sự đó mà!”

Rồi Kris lại cười ra tiếng quay đi, bước nhanh về chổ… trong đầu nghĩ… Cậu nhạy cảm thế mà không nhận ra tình cảm khác biệt anh dành cho cậu à? Hay cậu thông minh đến độ vờ đi? Hay cậu ngại gì đó… chẳng lẽ anh sai khi nhìn vào mắt cậu mỗi khi cậu nhìn anh… nó cũng chan chứa lắm mà… chắc là anh sai, bởi trong tình cảm anh rất tệ…

ZiTao cầm tách trà gừng nóng đem đến cái bàn góc khuất khi quán thưa khách, cậu đặt xuống bàn rồi kéo ghế ngồi xuống…

-“ Em ngồi đây được mười phút thôi đấy, em còn phải học bài!”

Kris bật cười ra tiếng nhại theo…

-“ Em nhiều bài lắm!”

ZiTao bật cười…

-“ Anh cứ trêu em, sao anh không để trêu con gái đấy!”

-“ Anh thích trêu cậu hơn!”

-“ Em có phải là con gái đâu!”

-“ Nhưng cậu lại bắt mắt anh hơn bọn con gái theo anh!”

-“ Lại đùa!”

-“ Anh không đùa!”

-“ Em không thích đùa kiểu này đâu nhé!”

-“ Okay! Không đùa, thật anh thích cậu đấy!”

Kris nhìn xuống…

-“ Gì đây?”

-“ Anh đang cảm nên uống trà gừng tốt cho sức khỏe, hơn nữa anh nói hôm rồi mình bị nôn!”

-“ Anh không thích uống thuốc đâu!”

-“ Đâu phải thuốc, đừng nghĩ trà gừng đơn giản đấy, uống đi, thưởng thức tài nghệ của em rồi biết!”

Kris cầm lên.

-“ Nóng quá!”

-“ Thì anh cứ uống từ từ thôi!”

-“ Cậu có từ từ ngồi đây với anh không?”

ZiTao bật cười…

-“ Em méc anh Yang rằng anh muốn rủ rê em làm biếng!”

Kris nhấp môi, nhưng sau cú nhấp môi anh lại uống liền hết nữa tách…

-“ Sao hả?”

-“ Ngon nhỉ! Ngày mai anh nghỉ làm, đi với anh có được không?”

ZiTao ngả người ra ghế.

-“ Dù mai em nghỉ học, thì anh nghĩ em đủ tự tin leo lên xe anh nữa à?”

-“ Cậu vừa bảo không giận mà!”

-“ Ừ, thì em không giận, nhưng không có nghĩa là em bỏ qua…”

-“ Vậy cậu ra hình phạt đi!”

-“ Em không phải ba mẹ anh để phạt anh, em muốn nói không bỏ qua cho mình, em không chơi ngu nữa đâu!”

-“ Anh muốn đi mua đồ, đi với anh đi, anh muốn đi chơi với cậu!”

ZiTao bật cười đứng lên…

-“ Hết mười phút rồi, em không đi đâu, em còn đi học, okay!”

-“ Nghỉ học một buổi có mất mát gì đâu!”

-“ Em không thông minh, mất bài em không biết đường lần!”

-“ Vậy anh lần cho em!”

ZiTao quay phắt lại bật cười lớn…

-“ Anh cần về nhà nghỉ ngơi đi được rồi!”

Kris đứng lên…

-“ Okay anh làm theo lời cậu, về nhà, nhưng sáng mai bảy giờ hẹn ở đầu hẻm, không gặp không về!”

ZiTao quay đi…

-“ Em đi học lúc sáu giờ rưỡi mất rồi!”

Kris đóng lap lại, bỏ vào túi xách, cầm bước nhanh ra cửa, trước khi đi anh bước đến quầy rồi nói nhanh.

-“ Anh không đùa, ngày mai anh sẽ chờ cậu cho đến khi nào cậu đi với anh!”

ZiTao ngẩng lên khi vừa mới cúi xuống dọn ly vào chổ, cậu hạ giọng:

-“ Tự dưng ép buộc người ta!”

Kris quay đi…

-“ Anh thích!”

ZiTao nói với theo…

-“ Không phải mình anh thích là xong đâu đấy!”

ZiTao nhìn theo, cái dáng cao cao khuất mất ở cửa… Cậu mỉm cười ngồi xuống chổ của mình, lấy điện thoại ra đọc lại dòng tin nhắn trong điện thoại, mà lúc nãy cậu đã thấy…

- ZiTao à… cậu đọc thử xem lời xin lỗi này có được tha thứ không nhé, bởi anh vừa mới làm bạn anh giận… à, là như thế này, từ trước đến giờ anh ít khi biết bộc lộ cảm xúc của mình trừ khi anh bên cậu, thế là anh cũng chẳng biết mình làm gì nữa, à… không biết là không có tội, rồi… anh có thành ý lắm rồi đấy nhé-

ZiTao bật cười dùng hai tay gõ chữ…

-Thành ý của anh để cho chó nó tha đi cho rồi-

Cậu gởi tin… xong đặt điện thoại dưới quầy, vừa quay ra thì cậu thấy có tín hiệu tin nhắn, cậu cầm lên xem…

-Chó nhà anh tới 4 con, cậu muốn con nào nó tha đi thì bảo anh biết-

ZiTao nhắn lại…

-Con nào dữ nhất đấy-

-Cảm ơn cậu đã chỉ dạy-

-Không có chi-

-Cậu ác quá đi, không thương anh à?-

-Em không thèm thương kẻ điên như anh!-

-Anh là trẻ thiếu tình thương chứ không điên à nhe-

Cứ thế… mỗi người một câu… trò chuyện vớ vẩn, làm cái chuyện gì chẳng biết, chỉ biết cả hai đều thấy thích thú khi làm mà thôi…



Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

9#
Đăng lúc 9-11-2015 19:24:39 | Chỉ xem của tác giả
sao bà nó bỏ má nó đi vậy
mà nó lúc này ở đâu vậy trời
tiểu thiên thần của má nó ý
ok lảm nhảm đủ rồi
Kris Wu cái gì cũng ko thiếu
chỉ thiếu mỗi tình thương thôi
mà tình thương thì ai mang lại được
là má nó chứ ai
má nó tài lắm, cưng lắm
mà vào tay ai cũng khổ hết á
mai mốt thành tài nó cho má nó đổi đời
P/s: đoán xem nó là ai?

Bình luận

vậy nó thật ko ngại khi lên thớt đúng hông? há há, nhưng giờ ta chưa lên cơn dc, èo...  Đăng lúc 11-11-2015 12:27 AM
nó sẽ rất vui vẻ đón nhận tình yêu thương của bà nó a  Đăng lúc 10-11-2015 12:27 PM
chap 5 ^^  Đăng lúc 10-11-2015 02:02 AM
nhưng nó có sợ xấu hổ ko ta? Vì bà nó mà tự sướng là bá đạo trên từng hạt gạo lun đó nha. Thank cháu ngoan nhá ^^  Đăng lúc 10-11-2015 01:35 AM
Vậy ko biết bà nó có đợi nó được hông ta? Ah... mà nói này nghe nhá! để hum nào bà nó lên cơn ah, bà nó làm một câu chuyện cả nhà vui vẻ ah  Đăng lúc 10-11-2015 01:33 AM
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

10#
 Tác giả| Đăng lúc 10-11-2015 02:01:55 | Chỉ xem của tác giả

CHAPTER 5

Ngày thứ tư trong tuần - 7h sáng.

Mất cả nữa tiếng cho sự điệu đàng của ZiTao, lần đầu tiên cậu soi gương mà chỉ với một bộ đồ quen thuộc… Cậu dậy muộn, cậu chưa học bài xong, cậu không thể đến trường, đó là lý do cho hôm nay cậu cúp học đi chơi cùng thằng điên…

Kris vẫn đứng đúng chổ quen thuộc, vẫn là cái nhân dáng tựa người vào tường, hôm nay anh không cầm điện thoại nên đút tay vào túi quần, miệng huýt gió đem theo thanh âm tươi vui, bởi tâm trạng phấn khởi… nó bảo nó không phải là con gái, bảo đi học lúc 6h30’… vậy mà giờ này đã trễ 15’ mà nó còn chưa ra… nhưng Kris không vội, chỉ sợ lát có nắng thì đi hơi mệt mà thôi…

Kris thích cảm giác này, đợi chờ bồ nên anh cứ từ từ hưởng thụ, giờ anh hiểu thế nào là đợi chờ là một hạnh phúc… anh bật cười với những suy nghĩ vớ vẩn mà mới có trong con người anh từ khi anh nhìn thấy ZiTao…

Điều làm anh thắc mắc đó là… nó nghĩ gì về anh, như bao thằng con trai hằng ngày phải suy nghĩ ngóng trông xem bạn gái mình có chấp nhận mình không… mà thật là… Kris nghe tiếng động, anh quay nhìn… con gái ư, không trước mặt anh là một thằng con trai, nó cao lớn không kém gì anh, nhưng khuôn mặt nó lại trông dễ thương, à không, nên dùng từ đáng yêu bởi hình như cái cảm giác của anh có hơn một chút là yêu rồi… yêu một thằng nhóc… anh lại bật cười một mình… mặc kệ đi, từ trước đến giờ anh không có quyền bộc lộ cảm xúc trước ba mẹ, tại sao trước nó anh lại phải dấu diếm chứ…

ZiTao vừa bước ra khỏi nhà, thì từ đầu hẻm cậu đã thấy Kris đứng đó, cái dáng chuẩn như người mẫu đang tạo dáng cũng rất mẫu, anh đang làm gì thế, giở trò cua em à… em có phải là con gái đâu, sẽ chẳng ngất ngây với vẻ bên ngoài bắt mắt của anh đâu nhé… à, mà… ừ… anh đẹp trai thật đấy, nhưng em cũng không thua gì anh đâu. Nghĩ đến đó ZiTao bật cười nhẹ… anh cũng biết đợi quá nhỉ, nhưng em không thể nói rõ lý do, à mà cần gì nhiều lời như bọn con gái, bởi chúng ta là hai thằng con trai cơ mà…

Hôm nay anh đưa em đi đâu, dạo phố ăn cơm, xem phim rồi đến quán coffee yên tĩnh lãng mạn xầm xì to nhỏ à… sao anh lại xem em như con gái thế này. Chúng ta đi đua xe đi, em thích trò đó, em rất thích tự tay mình lái chiếc xe đua mà anh đang sở hữu, muốn được phóng trên con đường rộng lớn với tốc độ kinh hồn, để thử xem sức mình có đủ để bước trên con đường đời mà chỉ có mỗi mình em không.

Anh sẽ chẳng biết đâu, khi em nhìn thấy anh nhìn vào mắt em, em có cảm giác, mình quan trọng với anh lắm… nhưng đó chỉ là cảm giác của em, cái cảm giác mà em luôn thiếu thốn, luôn mong đợi… để thời gian qua nó quá dài, để em không còn đủ tự tin cũng như can đảm nhìn nhận nó nữa…

Hiện tại, như thế này thôi, vui vẻ bên anh. Thật… từ khi anh xuất hiện trong cuộc sống của em, em cảm thấy mình tràn đầy năng lượng sống, thế thì em cứ nên nhận lấy nhỉ, vì em biết, không bao giờ em có được lâu một món quà gì… quà của Thượng Đế ban tặng, anh như cơn mưa… làm em lạnh, làm em ướt sũng, làm em run rẩy… làm em nhớ đến người mà em yêu nhất, để em phải nghĩ… mẹ đem anh đến cho em đúng không, dù chỉ là trong một khoảnh khắc nào đó… vì cứ sau mỗi cơn mưa thường là em phải mất đi một thứ, nhưng sau mỗi cơn mưa thì trời lại sáng cơ mà…

Kris đứng thẳng lại, anh đưa cánh tay ra đợi ZiTao. Thấy ZiTao mỉm cười, nụ cười hàm tiếu, nhưng thật sự anh chỉ thấy nó đầy gian ý trêu ghẹo anh.
ZiTao làm ra vẻ như đứa con gái thẹn thùng, thấy người yêu dòm ngó mình, nhưng vừa đến đúng chổ cánh tay dài đấy, thì cậu xoay người đổi nhịp bước chuyển hướng, để Kris chới với phía sau…

-“ Anh bắt ai thế, em có phải là muỗi đâu!”

Cậu nghe tiếng cười lớn sau lưng mình…

-“ Anh chưa từng thấy con muỗi nào to như thế, nó mà cắn anh chắc anh chết!”

ZiTao đáp liền:

-“ Theo sau em đi, như đêm mưa đó vậy!”

-“ Vậy hôm nay là cậu đưa anh đi chơi à?”

Kris đã bước lên bằng ZiTao, thấy ZiTao quay nhìn mình, trao đi nụ cười nhẹ:

-“ Em đang chỉ cho anh cua gái mà!”

Kris đưa tay quàng qua vai ZiTao, kéo ZiTao lại bên mình…

-“ Cua được em rồi!”

-“ Vô duyên, à vào lúc này con gái sẽ la làng!"

-“ Anh sẽ bịt miệng nó bằng một nụ hôn!”

-“ Nhắm có đủ sức không đấy!”

Kris co cánh tay, khiến đầu ZiTao nghiêng qua, để khuôn mặt ZiTao chạm gần đến khuôn mặt mình.

ZiTao xoay đầu thật nhanh, trong tích tắc cậu thoát ra khỏi vòng tay Kris rồi bật cười:

-“ Anh mà gặp con nào như em thì anh chết!”

ZiTao đưa tay lên, cậu dùng cả hai tay đẩy Kris lùi lại, áp chặt lưng Kris vào cột đèn…

-“ Em không biết con gái thích chiêu này không, à hình như thích lắm, và anh tập làm đi nhé!”

Nói xong ZiTao buông Kris ra, lại bước đi…

-“ Hôm nay chúng ta đi đâu đây tiểu hoàng tử!”

Kris bật cười lớn:

-“ Anh sẽ gọi cậu là công chúa đấy!”

ZiTao gượng cười:

-“ Okay em thua!”

Kris lại bước lên bằng ZiTao, anh lại đưa cánh tay quàng qua vai ZiTao, kéo ZiTao lại sát bên mình… nghe ZiTao nói nhỏ:

-“ Người ta nhìn kìa!”

Kris bật cười:

-“ Mặc kệ, hôm nay chúng ta đi biển!”

Nói xong Kris kéo ZiTao quẹo phải… lại nghe ZiTao nói:

-“ Ra đó quăng em cho cá mập à?”

-“ Chính xác nếu anh không cưỡng bức được cậu!”

-“ Á… anh nghĩ em chơi ngu nữa sao!”

-“ Ừ…”

-“ Anh đúng rồi đấy!”

--

ZiTao cầm bánh lái thuyền, phía sau lưng mình là Kris, nghe tiếng nói trầm ấm bên tai…

-“ Cậu cho nó chạy đâu đấy?”

ZiTao thản nhiên đáp:

-“ Ơh… em có biết đâu, là anh đang chỉ em điều khiển nó mà, anh giỏi thật đấy, còn biết gì không? Du thuyền của nhà anh à?”

-“ Không, anh thuê thôi, anh chưa đủ điều kiện để mua nó đâu!”

-“ Nắng quá, khi không đi biển làm gì?”

-“ Anh không biết, anh chỉ biết lúc trước anh nghĩ nếu như anh quen bồ, anh sẽ cùng bồ du lịch bằng du thuyền!”

ZiTao khẽ giật mình khi cậu nhận lấy cái ôm đột ngột từ đằng sau của Kris, cậu chưa kịp phản kháng thì nghe…

-“ Cho anh một phút thôi, anh không biết mình đang làm gì nữa, đừng từ chối anh!”

Nghe cái giọng trầm ấm đấy chợt sâu hơn trong cổ họng, nó lại có chút nghẹn ngào, nên ZiTao không phản kháng, cậu vẫn nhìn biển rộng mênh mông…

-“ Anh đói không? Em chưa ăn sáng!”

Kris buông tay bước lùi lại…

-“ Anh đi làm bữa sáng cho cậu!”

ZiTao mỉm cười gật đầu:

-“ Được đấy, cảm ơn anh, còn thuyền thì sao?”

-“ Cậu cứ lái, nhìn vào bảng điện tử đấy, đi theo vạch đỏ là được, còn khi nào muốn dừng thì ở đây!”

ZiTao thấy Kris chỉ vào cái nút màu đỏ, nhưng ngón tay đó chuyển nhanh qua màn hình…

-“ Đến đây hẵng dừng, anh đi làm bữa sáng!”

ZiTao gật đầu:

-“ Okay, lát anh lên không biết em còn không?”

-“ Sao không còn!”

-“ Gió thổi em bay mất rồi!”

ZiTao cười đùa…

-“ Cậu thật là, nói không giận nhưng cứ nhắc lại hoài!”

-“ Em đùa thôi mà!”

Kris quay đi:

-“ Anh cũng đùa thôi!”

ZiTao nhìn theo cái dáng cao cao mất dần…

--

Sau bữa ăn sáng, gần đến bữa ăn trưa… tiếng ZiTao vang lên với vẻ chán chường…

-“ Nắng quá, khi không bắt em ra phơi nắng với anh!”

ZiTao đứng lên khi đang ngồi trước boong tàu với Kris…

-“ Em vào trong đây, tìm gì ăn đã, đói rồi!”

ZiTao xuống dưới, không phải tìm đồ ăn mà để tìm dù… cậu lục lọi khắp chổ cuối cùng cũng tìm ra được cái dù bé xíu của con nít, lại đủ màu thật bắt mắt… cậu đem lên, ra ngoài boong.

Kris đang nằm ngữa mặt lên trời nhìn mây bay… nắng có gắt đâu, dịu và mát bởi những đám mây xanh bay bềnh bồng mà… thời tiết thật đẹp… anh quay nhìn, thấy Zitao đi ra, khuôn mặt ZiTao hồng lên dưới cái dù đủ màu… anh thấy ZiTao ngồi bên anh…

-“ Em tìm thấy cái này trong xó tủ, chắc là của đứa bé nào đó thuê thuyền…”

ZiTao chẳng thể nói hết câu khi Kris đột ngột chồm người tới, cậu không ngờ nên ngả ngữa người ra sàn thuyền, nằm kế bên Kris…

Kris muốn ZiTao nằm bên mình, muốn nói với ZiTao rất nhiều cho khoảng thời gian ngắn ngủi. Nhưng nãy giờ cậu ta không chịu yên một chổ, thế là anh không thèm chìu chuộng nữa, bắt lấy để hoàn thành ước nguyện của mình…

-“ Nằm yên đó, anh có chuyện muốn nói với cậu!”

ZiTao ngạc nhiên xoay đầu khi cái dù trên tay mình vừa bay mất tiêu… cậu cằn nhằn:

-“ Anh làm mất cái dù rồi kìa!”

-“ Mặc kệ nó!”

ZiTao quay lại nhìn Kris, chỉ thấy đôi mắt đen đó nhìn thẳng vào mắt mình, cậu lại bối rối…

-“ Gì đây, lấy em ra tập sự cho cái trò cưỡng bức con gái của anh à?”

ZiTao lên giọng, cố tạo không khí như đùa. Chỉ thấy khuôn mặt nghiêm chỉnh của Kris… vậy mà cậu không thấy ngại, trái lại sao còn thấy thật thân thương.

Kris thích nhất là sự bối rối của ZiTao, nó không rụt rè e thẹn như con Tina, nhưng lại như có chút hờn dỗi, anh đưa tay vòng qua người ZiTao, như giữ ZiTao bên mình… anh buộc miệng:

-“ Nếu như đám trái phiếu đó rớt giá, anh sẽ phải đi New York!”

ZiTao xoay hẳn người qua, đối diện với Kris, cậu thinh lặng, như bảo Kris tiếp khi cậu đang nghe.

Kris thấy ZiTao nghe nên tiếp:

-“ Ba và anh có giao kèo như thế, ba muốn anh phát triển sự nghiệp ở New York, ở đó có nhiều điều kiện cho anh, nhưng để đổi lại, anh phải quen với nhỏ Tina, mà anh lại không thích nó…”

Kris dừng lại, anh nhìn thẳng vào mắt ZiTao để thăm dò cảm xúc của ZiTao ra sao.

Zitao mỉm cười nhẹ, cậu làm ra vẻ bình thản.

-“ Thế mặt cô ta xinh không?”

-“ Xinh!”

Kris đáp gọn. ZiTao tiếp:

-“ Dáng chuẩn chứ?”

-“ Chuẩn!”

-“ Giàu có chứ?”

-“ Ừ, giàu còn hơn nhà anh!”

-“ Học giỏi chứ?”

-“ Ừ, học còn giỏi hơn anh!”

Zitao bật cười:

-“ Vậy anh với cô ta hợp đấy bởi anh là trẻ thiếu tình thương mà!”

Kris vừa nghe xong, anh đưa cả hai tay lên cù vào eo ZiTao…

-“ Cậu troll anh à? Tina quá hoàn hảo, anh không thích, anh thích cậu hơn!”

ZiTao xoay người, bật dậy…

-“ Để xem anh thật sự thích em đến cỡ nào nhé!”

Vừa dứt lời ZiTao phóng người qua lan can, xuống biển.

Kris bật dậy lao tới đưa cánh tay dài của mình ra… đồng thời gọi lớn:

-“ ZiTao…”

ZiTao ngước nhìn lên, khi Kris đã nắm được cổ tay mình, cậu chơi vơi giữa khoảng không, trong lòng chỉ nghĩ… anh có đủ sức để giữ nổi em không… khoảng cách của chúng ta chỉ là anh nắm tay em, còn em thì không… thế sao có thể bền chặt… buông em ra, để em rơi xuống, giữa dòng nước có màu xanh hay đen tùy trong mắt mỗi người cảm nhận, để em biết được vị trí của em…

Kris dùng hết sức mình co cánh tay, kéo ZiTao lên… cả hai ngả nằm ra sàn tàu. Kris bật dậy hét lên…

-“ Cậu đùa quá lố rồi đấy, anh không thích đâu!”

Vừa dứt lời Kris đi nhanh vào khoang, anh cho tàu quay vào bờ… bỏ buổi đi chơi không như ý…

ZiTao thở ra, cậu quay đi, chẳng muốn nhìn thấy gì nữa, kể cả người bạn mới… bầu trời chợt chuyển màu tối bởi những đám mây đen… mưa… cậu gượng cười, mắt chợt cay cay, có gì đó như đâm vào trái tim cậu…



Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

Bạn phải đăng nhập mới được đăng bài Đăng nhập | Đăng ký

Quy tắc Độ cao

Trả lời nhanh Lên trênLên trên Bottom Trở lại danh sách