Quên mật khẩu
 Đăng ký
Tìm
Xem: 6553|Trả lời: 30
In Chủ đề trước Tiếp theo
Thu gọn cột thông tin

[Shortfic] [Shortfic | M] Màu của đêm | Bacham72 | Kim Jaejoong - Jung Yunho | Completed

[Lấy địa chỉ]
Nhảy đến trang chỉ định
#
Đăng lúc 24-2-2015 19:41:01 | Chỉ xem của tác giả Trả lời thưởng |Xem thứ tự |Chế độ đọc







Author: Bacham72
       
Rating: M

Pairing: Kim Jaejoong - Jung Yunho

Category: Tragedy

Status: Completed

Disclaimer: Ngoài kia, họ là chính họ. Còn nơi đây, họ là nhân vật hư cấu thuộc về Au.

Summary:

Dù khép mắt hay mở mắt, trước mắt Jae cũng chỉ là một màu trắng toát, người ta thường tả về Thiên Đường có một màu trắng sáng, như làn da của anh sao… anh mỉm cười gượng gạo, trên khuôn mặt mà giờ đây anh biết nó trở nên xấu xí mất rồi, anh mấp máy môi, nhưng không thể nào thốt lên một lời cuối, chỉ có tiếng nói từ trái tim anh vang lên…

“ Tớ không còn rực rỡ nữa, không còn thơm tho nữa, cậu đừng si mê tớ nữa… Yunho…”

Nhận lấy ánh mắt màu nâu đen khép lại, nhận lấy từng giọt nước tuôn đổ xuống trên khuôn mặt mình, Jae cảm thấy đắng… thật đắng… còn hơn cả những vị thuốc mà anh từng nếm qua trong những ngày cuối cùng… vĩnh viễn… vĩnh viễn không thể chữa lành mọi vết thương trong anh…


Warning: Fic có đề tài nhạy cảm, độc giả nên cân nhắc trước khi xem.

Note:
Câu chuyện này được viết về giới MSM nên Au xin được nói rõ một chút về MSM.
MSM là từ viết tắt của “Men who have sex with men”
Au xin làm rõ một điều MSM là chỉ những người nam có hành vi quan hệ tình dục với người nam khác, dù họ hoàn toàn không phải là đồng tính luyến ái hay song tính luyến ái chẳng hạn, họ không xác định mình trong cụm từ là “gay”.
Bởi thế MSM không có nghĩa là Gay
Các độc giả nên phân biệt điều đó. Xin cảm ơn ^^



Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

30#
 Tác giả| Đăng lúc 12-3-2015 00:27:23 | Chỉ xem của tác giả
kyoluvjj gửi lúc 11-3-2015 10:08 PM
ss ơi có lac đề ko a, em đang hỏi nội dung sao ss lai nói văn phong của mình ở đây
...

Ùa, ss đâu có lạc đề gì đâu

cũng chẳng có tự ti gì cả, ss nói sự thật mà

ss cũng đã đọc fic của mấy bạn ở đây rồi

văn phong của mấy bạn mượt, mỹ miều * gọi theo thời của ss thì là văn hoa đấy*

phần văn phong là ss nói thêm thôi mà

ss có bảo Kyo chê fic này ko hay đâu

Kyo theo hết mà,

ss cũng đâu trách Kyo là những fic kia Kyo ko theo

ss hiểu Kyo nhiều hơn Kyo nghĩ đấy ^^

ss biết mỗi người có cung bậc cảm xúc riêng, một nhịp điệu riêng

còn về phần ss thì đứa con tinh thần nào của ss , ss cũng yêu hết thảy

nhưng ss vẫn ưu ái fic " Sải cánh" nhất

cái này chỉ thua một bậc cho Sải Cánh thôi

văn học cổ điển Trung Quốc nếu ss không thích thì ss không thể nào đọc được

Tứ đại kỳ thư

ss nghĩ ở đây chưa có ai đọc hết được Tứ đại kỳ thư đâu ^^

Bây giờ trở về với nội dung fic

đúng lả ss chưa trả lời cho Kyo câu hỏi về thuốc

giờ ss trả lới nhé ^^

anh cần thuốc của anh hơn… anh bắt chước bạn làm bác sĩ từ lúc nào… có khi trước nó rồi kìa


như Kyo đoán, nhưng đây là một loại thuốc có thành phần Morphine, được sử dụng trong sự chỉ dẫn của bác sĩ. nó có tác dụng làm mất cảm giác đau đớn.

nhưng Jae không phải là bác sĩ, nên Jae tự ý sử dụng một cách cẩu thả

dòng nước màu trắng chảy vào trong thân anh, qua đầu kim tiêm lấp lánh ánh sáng, thứ này là gì, anh đếch cần biết nữa


là hắn đếch cần biết đó Kyo, hì

hắn tự hủy nhé ^^ vì Morphine cũng gây nghiện và còn tạo ra một cảm giác lâng lâng, khoái cảm, lạc quan, dễ chịu,  hết buồn rầu sợ hãi.

và... cuối, cũng là trong phần Summary

vĩnh viễn không thể chữa lành mọi vết thương trong anh…


Jae bị tổn thương tinh thần hơn là là thể xác

Chỉ là chúng ta cùng nhau trao đổi nội dung câu chuyện thôi nhé Kyo

còn Kyo muốn để dành thì Kyo cứ để dành, khoan hẵng đọc vì sợ hết... nhưng vẫn như cũ

lâu quá nó sẽ thúi đấy, há há

cảm ơn Kyo đã trao đổi phần nội dung với ss

Bình luận

ừ, cái này thì ít nhất shortfic chứ oneshot thì chả ra sao cả, chẳng hiểu, hihi, CPU ss đang nằm viện rùi, ss onl bằng lap đây, cái lap nhỏ xíu chẳng thấy gì, chán   Đăng lúc 24-3-2015 11:58 PM
em mới di du lich về, hỏi sao em mất tich hiiii, ớ em nghĩ thì nghĩ ra, ấy nhưng vik về dài em lười kinh điển  Đăng lúc 23-3-2015 12:13 AM
nói gì thì nói chứ ss đang vướng cái fic sn ss rùi, thôi Kyo viết đi, Kyo trùm phim HK mà *hihi, ss làm biếng bán cái cho Kyo*  Đăng lúc 16-3-2015 06:26 PM
thui vik về hongkong xã đoàn đi a, có thằng nào làm hay bằng hong kong về khoản này đâu a  Đăng lúc 14-3-2015 09:51 PM
èo... sao ss nhiều ý tưởng nhưng ko có thời gian viết thế này, huhu  Đăng lúc 12-3-2015 08:08 PM
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

29#
Đăng lúc 11-3-2015 22:08:23 | Chỉ xem của tác giả
Bacham72 gửi lúc 11-3-2015 07:03 PM
2 cái cmt nên ss trả lời nhé, hihi

thông thường đọc fic của ss thì đọc hết rùi m ...

ss ơi có lac đề ko a, em đang hỏi nội dung sao ss lai nói văn phong của mình ở đây


ss nghĩ bộ này ko hay sao ? vì em có những đoan ko hỉu nên ss tự ti văn phong mình ko hay a?


em nói thật ss ,dù văn phong của già hơn tui em,lai theo đường lối châu âu


nhưng bộ này rất hay a



ko phải vì già và châu âu mà  có thể nói nó hay ko ?


do cảm nhận mỗi người và cái gu thời thương đoc của ho



ví du em thich cổ đai ko thich hiện đai  ,nên những câu chuyện cổ đai em ưu ái hơn và nếu ai thich hiện đai sẽ ưu ái cho hiện đai hơn



như châu âu và châu á điển hình văn hoc trung quốc


cả hai cũng có điểm chung là cổ


nhưng phong cách văn của châu âu là như của ss chậm, giản dị, giản di 1 cách bình thản nhất


trưởng thành nữa, nhưng đâu đó của trưởng thành có 1 chút trẻ thơ

đoc sẽ liên tưởng đến mấy lâu đài cổ  á


vững chải, chắc chắn và cũng cô đơn

ko có tang thương, cũng ko có phi thực tế .cũng ko có nhiều của sự lãng mạn


văn hoc trung quốc ,do văn hóa trung hóa ảnh hưởng mình rất nhìu, lai nói gần mình cũng là người á đông, thâm nhập cũng dễ hỉu


ở văn hoc trung quốc, có gì đó lãng mạn, kỳ bí, 1 chút vui vẻ,cũng là rất tang thương


nên ai ưu ái hay đoc bên nào sẽ cho điểm bên đó nhiều hơn



ss vik fic ko phải dở a,cũng ko phải vì già, căn bản riêng em thui nhá



mấy fic kia ss vik jae ko hợp khẩu vi của em nên em ko đoc đc

nội dung cũng ko hợp gu em nên em  ko thể đoc


còn lac, fic rất vui a, nhưng mà yun sến quá làm em cũng ngán



fic này của ss hội tu nội dung sâu sắc tình mẫu tử, tình ban, tình huynh đệ


tình iu chân thành ko vụ lợi



ss vik jae và yun của fic này cứ như em đc nhìn thấy 2 người thật mà em yêu quý


đó là điều dễ hỉu khi em đoc đến cuối cùng .



Về nội dung fic quay lai nè


có đoan nào nói jae vì sao tiêm thuốc đâu a ?

em chỉ thấy jae bị nhốt ở bệnh viện điên nhưng vì me nên 3 tháng sau chắc cải tao tĩnh điên  nên đc ra trai


còn về phần thuốc ấy thì em đoán là huốc giảm đau



vì  có 1 đoan bảo jae tiêm thuốc liều lương cực lớn để khi nếu yun giữ lai ,cậu cũng ko lo lắng tìm cách trốn về .



làm nghề trai bao còn nhất thiết sẽ dính vào ma túy



nên có thể đó là liều lương ma túy ^^


vì nếu ko phê sẽ ko buông thả đc bản thân



còn 1 part để tối nay xử đoc hết lai ko có gì đoc lai bùn
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

28#
 Tác giả| Đăng lúc 11-3-2015 19:03:26 | Chỉ xem của tác giả
kyoluvjj gửi lúc 11-3-2015 11:50 AM
đoc hết chap 8 và chap 9 part 1

thứ em cảm nhận là cảm giác  


2 cái cmt nên ss trả lời nhé, hihi

thông thường đọc fic của ss thì đọc hết rùi mới có thể quay trở lại với những gút mắc ở những phần trên

nhưng như Kyo nói thì chính xác cái đoạn Chap 8 part 1 đấy

Jae bao giờ cũng tin tưởng cái giọng trầm trầm đó

điều làm cậu tin không phải cái giọng đó mê đắm

cậu tin chỉ vì cậu biết cho người khác cơ hội cũng là cho mình cơ hội

cách cậu đối xử những người mà cậu yêu thương đó là hết lòng

cậu cảm thấy hụt hẫng với những bất ngờ mà Yunho đem đến

cậu không những thông minh và còn trải đời

nên cậu hình dung ra như thế nào là không cùng một thế giới

cậu đang cố gắng không xem đó là sự phản bội

hy vọng một lần nữa không còn ở chap 8 part 2

khiến cậu suy sụp hoàn toàn.

Kyo ơi... đọc hết fic đi

rồi nàng muốn cho hắn bệnh gì thì bệnh đó

vì mối quan hệ MSM còn có những thứ lây nhiễm nguy hiểm mà ss ko kể hết ra

có lẽ ss hiểu rõ quá mức, nên ss ko thế nào chấp nhận đam mỹ được

dù ss đang cố khẳng định những câu chuyện đam mỹ đó chỉ là hư cấu

mỗi khi ss nhìn Kim Jaejoong, ss không thể để hắn "nằm dưới" một người đàn ông khác được

ss yêu Jae như thế đấy

ss chỉ dùng công việc MSM của nhân vật Jae này để ví von thôi

bởi khi bạn tổn thương tâm hồn người khác, còn đau đớn hơn là bạn tổn thương thân xác của người đó

bởi thế hoàn toàn Yunho và Jaejoong không có cái chuyện "kinh khủng" xảy ra trong fic ss bao giờ

Jaejoong nói đúng ra là không thể nào gọi là "thần tượng" trong lòng ss

nhưng ss cũng không thể nào " bóp méo" hình tượng của Jae mà Jae đã đã cho ss nhìn thấy

một lần nữa ss khẳng định đây không là đam mỹ, càng không phải là boylove

cảm ơn Kyo rất nhiều

đây là câu chuyện mà Kyo lần đầu tiên đi hết

ss biết những câu chuyện của mình rất già so với độ tuổi của các em

cũng như Kyo đọc ra lối văn của ss ảnh hưởng nhiều đến văn học Châu Âu

chính xác đấy Kyo ạ

vì ss thích viết theo lối suy luận những sự việc, hỏi rồi tự trả lời

mà các bạn gọi nôm na là "tự kỷ" đấy

đó mới giúp cho chúng ta phát triển tư duy của mỗi con người chúng ta

hơn là như chúng ta đọc và chỉ biết đọc

như cách Kyo dùng để xem phim đấy

ss muốn mình có lối đi riêng biệt

và ss cũng cảm ơn Kyo cũng như các bạn đã cho ss biết

ss đã làm được điều ss muốn, hihi

Ps: Văn phong của ss thua các bạn nhiều lắm, chẳng qua là ss có kinh nghiệm sống để viết lên những gì mà ss thấy được, vận dụng nó sao cho lôi cuốn thôi, như Shine đã nói, bình dị nhưng không thể rời... fic của ss chẳng thể xứng đem đi đâu hết, nhưng một khi đã đem đi thì kkhông thể không nhận ra, đó là điều mà làm cho ss mãn nguyện nhất...
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

27#
Đăng lúc 11-3-2015 11:50:40 | Chỉ xem của tác giả
đoc hết chap 8 và chap 9 part 1

thứ em cảm nhận là cảm giác  

thật ra có 1 số điểm em ko hỉu ,hay em có đoc sót ko ?


jae rốt cuộc bi bệnh gì ? mà ko làm trai bao đc ?




jae bi tâm thần thì em đoc thấy đc thả ra rùi mà

thứ thuốc jae tiêm vào người là gì ? heroin ? thuốc an thần ? thuốc giảm đau liều lương cao ?


hay jae bi mắc bệnh truyền nhiễm,ấy thì sao làm với yun đc ?



em thấy trong sự lớn lao của hai nhân vật, ho vẫn còn gì đó 1 chút trẻ con


ko bik có phản ánh chính nội tâm của au ko ?


dù lớn,dù trải qua nhiều chuyện, gap nhiều biến cô,đâu đó 1 chút trẻ con trong tâm hòn
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

26#
Đăng lúc 11-3-2015 11:25:32 | Chỉ xem của tác giả
giờ e mới đoc típ nè ss


hai hum nay em ko coi dc


chap 8 part 1 ,jae bik đc gia thế của yun và cảm thấy hụt hẫng đúng ko a?


có phải điều này khiến jae cảm thấy yun phản bội mình
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

25#
Đăng lúc 10-3-2015 17:00:21 | Chỉ xem của tác giả
ở part 1 của chap cuối
em thích hình ảnh cái toilet thay cho Jae
há há
fic của ss lúc thì đang vui vui thế xong
đùng 1 cái biến cố
rồi lại vui
nhẹ nhàng mà khiến người ta thinh thích
căn bản là em đọc cũng không đoàng hoàng lắm
nên 1 số chỗ khó hiểu sẽ đọc lướt
ít comt nữa
ss thông cảm

Bình luận

ss đang nản đây nè, nhưng ko có bỏ được, huhu  Đăng lúc 12-3-2015 08:09 PM
Em đã muốn viết thì ko cản được, nhưng 1 khi đã nản thì đừng lảng vảng trước mặt em cho nên phải tranh thủ lúc chưa mất hứng viết nhiều một chút cho mọi người, hì   Đăng lúc 12-3-2015 04:35 PM
ss chưa có viết được gì cả, hihi, bởi thế nhóc cứ hãnh diện đi, làm một điều mình muốn là đủ để thỏa mãn rồi, vì mỗi người có sự yêu thích riêng mà   Đăng lúc 11-3-2015 08:32 PM
nếu như nhóc cứ thích viết, nhóc sẽ tìm ra một lối đi riêng cho bàn thân mình, còn nếu chỉ là cho vui, thì như thế này cũng giòi hơn ss nhiều rồi, vì bằng tuổi nhóc   Đăng lúc 11-3-2015 08:29 PM
em biết mà, giọng văn của em bị lai tạp nhiều rồi  Đăng lúc 11-3-2015 07:20 PM
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

24#
 Tác giả| Đăng lúc 9-3-2015 20:05:31 | Chỉ xem của tác giả

PART 2

Ngồi trên máy bay, Jae ngả đầu vào vai gầy guộc của mẹ, nhưng sao anh lại thấy ấm áp quá, mẹ đang nói chuyện với Yunho ngồi đối diện, cả hai nói suốt từ lúc lên máy bay đã hơn hai tiếng đồng hồ, còn anh thì chỉ thinh lặng lắng nghe, ngày trước Yunho cũng nói nhiều với mẹ hơn là anh, còn anh cũng chỉ ngồi một góc lắng nghe như bây giờ… họ nói gì, mọi thứ từ trên trời dưới dất, nhưng nói sao cũng lôi anh vào làm thí dụ, có lúc anh cười, có lúc anh bực bội, nhưng sự phản kháng của anh đều chỉ có thể hiện trên khuôn mặt mình, đó là điều họ thích nhất khi trêu được anh, giờ đây cũng thế, họ bắt đầu nói đến con gái… anh nghe… tiếng Yunho…

-“ Mẹ mẹ… vị hôn thê của con không xinh đẹp bằng Jae!”

Rồi đến mẹ Lol…

-“ Vậy từ hôn đi!”

Yunho gật đầu:

-“ Ừ, con từ hôn rồi, bị ba đánh cho một trận còn bị cô ấy tát đến hai bạt tai!”

Jae góp miệng vào:

-“ Đáng đời!”

Yunho quay nhìn Jae.

-“ Cậu thiếu nợ tớ!”

Jae ngước nhìn mẹ, nhận lấy nụ cười của mẹ…

-“ Mẹ binh người ngoài không binh con!”

Bà Lol đưa tay lên vuốt tóc Jae…

-“ Mẹ đã xin lỗi rồi còn gì?”

Jae ngồi thẳng lại…

-“ Con không phải là con gái đâu, mẹ đừng nựng yêu con như thế!”

Yunho bật cười:

-“ Mẹ nuôi tớ cũng hay vuốt tóc tớ, làm tớ thấy xấu hổ!”

-“ Cử chỉ này là nói con trai ngoan của mẹ đấy hai cậu ạ!”

Cả hai bật cười:

Bà Lol dang rộng tay ôm Jae vào lòng:

-“ Con yên lòng, những ngày còn lại mẹ yêu con nhiều hơn Yunho!”

Rồi bà bật khóc nức nở, để giữ lại con trai, bà đã giả điên loạn, vì chỉ như thế bà mới còn có con trai bên mình, đừng hỏi bà vì sao lại ích kỷ, chỉ vì bà biết nó không yên lòng nhắm mắt khi chưa thấy thằng Yunho mà thôi, thứ tình nào con trai chỉ trao cho một thằng con trai, bà đã hiểu rõ… Từ trước đến giờ nó chưa từng được làm những điều mà nó muốn, không có tương lai với con đường mà nó bước để nó giữ gìn bà khỏi mọi đau thương, với công việc của nó, làm sao nó có quyền nghĩ đến một đứa con gái, nên nó chỉ có một thứ tình bạn để nó muốn giữ lại mà thôi, và bà cũng hiểu rõ thằng Yunho, nó như Jae, mạnh mẽ với những trách nhiệm của đời cần gánh trên vai, thật hai thằng con trai của bà đều là nam nhi chính hiệu, thì bà còn phải lo nghĩ gì nữa, bà còn phải xấu xa gì nữa…

Jae và Yunho rối lên…

-“ Cậu đấy, làm mẹ khóc!”

Yunho trách.

Jae không vừa:

-“ Ai biểu cậu nói ra mọi chuyện với mẹ chứ?”

-“ Không làm thế cậu chịu về với tớ sao!”

Mỗi người một câu, khiến cho bà Lol nín bặt.

-“ Là thằng Mac nói chứ không phải Yunho nói đâu Jae!”

Yunho ngả người ra ghế thở ra…

-“ Thì ra mẹ biết hết trước khi con nói rồi à?”

Jae cũng ngồi thẳng lại…

-“ Từ trước đến giờ con chẳng hiểu mẹ!”

Bà Lol hạ giọng:

-“ Không cần nghĩ cho mẹ nữa đâu Jae!”

-“ Yes Madam!”

Bà Lol bật cười:

-“ Con trai của mẹ lúc nào cũng ngoan hết!”

-“ Mẹ lầm rồi đấy!”

Yunho chen miệng vào:

-“ Con nói cho mẹ biết một bí mật này nhé, ngày trước lần mẹ mất tiền đóng tiền điện đấy, nó lấy tiền cho con bé hàng xóm đấy mẹ!”

Jae bật cười đưa chân ra đá vào chân Yunho:

-“ Hôm đấy ai xúi tớ nhỉ?”

Yunho quay nhìn Jae thản nhiên:

-“ Con có nói gì đâu, con chỉ nói con bé xinh phải biết vậy mà không có tiền đi học, thế là nó lấy tiền của mẹ đưa cho con bé đóng tiền học!”

Bà Lol lên giọng:

-“ Thế thật sự đứa nào phải lòng con bé?”

-“ Nó!”

Cả hai đồng thanh, rồi đồng bật cười…

Khoảng thời gian dài bao lâu… chuyến bay thẳng về nhà, tìm những phút giây ngắn ngủi vui vẻ đã từng bên nhau, một lần cuối cùng ôn lại mọi kỷ niệm… cho cái tương lai không thể còn gặp nhau nữa… cố che đi những nỗi đau đang dần lớn trong đáy lòng, trái tim se lại cũng phải gượng cười, vì bản thân ta yêu đối phương hơn cả bản thân mình…

--

Jae ngồi lặng trước gió, anh đưa mắt ra tận xa xa, nơi chân trời kia, hoàng hôn thường có màu đỏ, nhưng sao trước mặt anh chỉ có một màu trắng mờ đục thế này, anh đưa tay nắm chặt hai bên ghế, lạnh bởi inox, chiếc xe lăn làm bạn với anh từ bao lâu rồi, anh nhìn xuống bàn tay mình, những ngón tay thon dài mềm mại giờ chỉ còn như những cây củi khô vì mục… rữa cho mọi thứ, từ trong thân thể anh… đưa tay lên chạm vào mái tóc… chẳng có gì để anh có thể che đi nữa, trần trụi như cái ngày đấy… đau đớn càng ngày càng xâm chiếm thân thể anh, xâm chiếm cả khoảng thời gian ngắn ngủi mà anh đang đếm từng ngày còn lại… sống…

Mặt hồ nước yên tĩnh, sóng lăn tăn, những hình ảnh trong đầu, cho cái ngày thơ bé hiện hữu để anh cố lấy đó làm cái hình ảnh hiện tại, ước mơ của anh giờ đã trở thành hiện thực, một ngôi nhà nhỏ thôi cũng được bên hồ nước rộng mênh mông, để chiều về anh có thể ngắm hoàng hôn trên mặt hồ, lấp lánh… lấp lánh…

Về đây đã được gần 6 tháng, với sự chăm sóc của Yunho, anh còn bao nhiêu ngày nữa… đã bảo không còn có thể cứu, sao Yunho lại nhọc công giữ anh lại để làm gì, người mà anh cần có trách nhiệm nhất cũng đã đồng ý cho anh ra đi…

Hay là cậu quen chăm sóc một người để giờ đây mẹ cậu khỏi bệnh, cậu lấy tớ ra để làm cái gọi là cho có việc…

Jae gượng cười gượng gạo…

Tại sao lúc nào tớ cũng phải chìu theo cậu vậy Yunho… cậu muốn thấy gì ở tớ, sự mạnh mẽ mà cậu luôn khẳng định sao… cậu thật xấu xa, tớ mệt mỏi lắm, không muốn gượng lại hay làm ra vẻ gì nữa cả, chúng ta thân đến độ không thể tách rời nhau à… buồn cười nhỉ, thứ tình nào mà chúng ta có…

Jae ngẩng nhìn lên trời cao, cũng chỉ là một màu trắng đục…

Đôi mắt tớ cũng đã mờ, sáng mai thức giấc, biết tớ có còn nhìn thấy cậu không, rồi mai này đôi tay tớ cũng không còn có thể nắm giữ được gì nữa, đến lúc đấy cậu mới cho tớ ra đi à… bệnh của tớ không phải giống bệnh của mẹ cậu đâu mà… muộn rồi Yunho…

Jae run rẩy khi một cơn gió thổi qua khiến anh hắt hơi, anh giật mình khi nhận lấy một tấm mền mỏng khoát vào người, anh quay nhìn… một người phụ nữ sang trọng nở một nụ cười thật dịu dàng… giọng lơ lớ…

-“ Ngồi một lát nữa thôi con nhé, nếu không Yunho và mẹ con về sẽ trách mẹ đấy!”

Jae đưa tay ra, anh cố với, có gì hạnh phúc hơn vào những ngày cuối đời này, anh có đến hai bà mẹ yêu thương… anh nắm chặt bàn tay mẹ Yunho áp vào má mình…

-“ Con muốn hôn tay mẹ, nhưng bệnh của con không cho phép!”

Rồi anh buông tay mẹ ra…

-“ Mẹ không khỏe chúng ta vào nhà nào!”

Bà Won gật đầu cúi xuống, hôn nhẹ lên khuôn mặt gầy guộc của Jae…

-“ Nếu mẹ sợ thì mẹ không đến với con rồi con trai!”

Jae gượng cười với đôi mắt long lanh… những ngày cuối này anh hay xúc động thế không biết, anh lên giọng để khỏa lấp đi những điều muộn phiền…

-“ Mẹ ơi, sao hai người đấy đi lâu quá nhỉ?”

Bà Won đẩy chiếc xe lăn có Jae vào nhà…

-“ Mẹ vừa điện cho Yunho, nó nói mẹ con không sao, chỉ là đầy hơi thôi!”

Jae quay nhìn mẹ Won ở phía sau, lại gật đầu…

-“ Con cảm ơn mẹ!”

-“ Sao khách sáo vậy? Là mẹ có lỗi với con… nhiều lắm…”

Jae hạ giọng:

-“ Con về phòng nghỉ một lát, con chưa đói mẹ ạ!”

-“ Ừ… có gì con gọi mẹ nhé, mẹ luôn bên con!”

Jae run rẩy nhìn cánh cửa phòng khép lại trước mắt anh… anh không cho xe lăn chạy đến bên giường, mà anh cố gắng đứng dậy để bước đi… đôi chân anh không còn sức, chẳng thể bước tiếp dù bước trên con đường đau khổ… Jae khụy xuống co thân lại, cắn chặt răng chịu đựng cơn đau ập đến, bao phủ lấy thân thể anh, như giữ chặt lấy anh giữa sự đau đớn… khoảng không xung quanh tối sầm lại… cảm giác trong anh dần mất đi… anh chỉ nghe loáng thoáng, cái giọng trầm trầm gọi tên anh… cái giọng mà khiến anh nghe theo… suốt đời…

Yunho lao nhanh vào khi anh mở cửa phòng Jae… thấy Jae đang co giật giữa phòng, toàn thân trắng bệt, anh cúi xuống bế lấy Jae đặt lên giường, làm động tác cấp cứu… thằng bạn cứng đầu cứng cổ, nhà anh dù có đầy đủ tiện nghi thì cũng không sao bằng bệnh viện được cơ mà…

Bà Lol cùng bà Won lăng xăng theo chỉ dẫn của Yunho làm y tá… cái phút giây đột ngột khiến họ như chẳng biết mình đang làm gì… cho đến khi mọi chuyện bình yên thì cũng là lúc… họ bắt đầu khóc…

Hình ảnh tang thương nào cũng phải xảy ra một lần trong đời, kẻ ra đi người ở lại, ai đau lòng hơn ai… Jae nằm trên giường, tấm thân gầy gò nhỏ nhắn với những ống tiêm… mở to mắt…

Hai bà mẹ đứng một bên, còn Yunho một bên, anh nắm chặt lấy bàn tay Jae, chỉ cảm nhận được sự lạnh lẽo, giây phút này đây anh ghét cái thân phận bác sĩ của mình, nó chỉ đem lại cho anh sự đau đớn, khi anh biết rõ giờ là phút biệt ly… anh mấp máy môi, nhưng như Jae anh không thể thốt lên một lời nào, từ sau lời gọi tên thằng bạn thân thương, anh như người câm, dù anh đang cố đè chặt mọi cảm xúc…

Bà Lol gật đầu nhẹ cố mỉm cười…

-“ Con ra đi bình an, yên lòng vì đã có người lo cho mẹ… cảm ơn con đã đến với mẹ, làm con mẹ… tạm biệt con… Jae…”

Jae run rẩy… anh khép mắt rồi lại mở mắt, ngôn từ nào giờ đây anh không thể thốt ra, vì chẳng còn cái nào gọi là hơi trong anh nữa…

-“ Mẹ cũng tạm biệt con Jae… con yên tâm, mẹ hứa chăm sóc cho mẹ con suốt đời, mẹ cũng yêu con…”

Jae lại khép mắt rồi mở mắt… anh chỉ có thể đáp lại như thế này… anh đưa mắt nhìn… tìm kiếm tên bạn Yunho, người mà anh muốn thấy cuối cùng trước khi không còn thấy được nữa… nhưng…

Dù khép mắt hay mở mắt, trước mắt Jae cũng chỉ là một màu trắng toát, người ta thường tả về Thiên Đường có một màu trắng sáng, như làn da của anh sao… anh mỉm cười gượng gạo, trên khuôn mặt mà giờ đây anh biết nó trở nên xấu xí mất rồi, anh lại cố mấp máy môi, nhưng không thể nào thốt lên một lời cuối, chỉ có tiếng nói từ trái tim anh vang lên…

“ Tớ không còn rực rỡ nữa, không còn thơm tho nữa, cậu đừng si mê tớ nữa… Yunho…”

Nhận lấy ánh mắt màu nâu đen khép lại, nhận lấy từng giọt nước tuôn đổ xuống trên khuôn mặt mình, Jae cảm thấy đắng… thật đắng… còn hơn cả những vị thuốc mà anh từng nếm qua trong những ngày cuối cùng… vĩnh viễn… vĩnh viễn không thể chữa lành mọi vết thương trong anh…

-“ Chào cậu… Yunho…”

Jae dùng hết sức, thì cũng là lúc anh cảm nhận trái tim mình dừng lại… không đập nữa…

Yunho ngả xuống, trên thân thể bất động của Jae… mọi ngôn từ biến mất… kể cả hơi thở của anh như chẳng còn…

Đêm trôi qua thật dài… một màu trắng tang thương phủ lên mọi vật… gió đông về, tuyết chợt rơi… không thể đợi thêm một tuổi…




Viết xong lúc 09:29PM ngày 26 - 02 - 2015.



*****



SPECIAL

Ở MSM có hai dạng hành vi tình dục thường gặp, đó là làm tình bằng miệng và giao hợp hậu môn.

Nguy cơ lây nhiễm HIV/AIDS nhiều hơn so với nam quan hệ với nữ. Tỷ lệ ung thư hậu môn cao gấp 17 lần do nhiễm HPV (Human Papilloma Virus) một loại siêu vi trùng dạng DNA dễ dàng lây nhiễm. Ngoài ra giao hợp hậu môn có thể gây ra tổn thương hậu môn và trực tràng, trĩ, nứt hậu môn. Quan hệ thường xuyên dẫn đến giãn cơ vòng hậu môn và mất điều khiển hậu môn.



Chân thành cảm ơn các độc giả đã quan tâm và theo dõi. Hẹn gặp các bạn ở một câu chuyện khác ^^

Bình luận

vì Jae mà ta tha cho nàng đó, bởi vì ta yêu Jae bao nhiêu thì ta yêu nàng bấy nhiêu, hí hí  Đăng lúc 26-4-2015 12:43 PM
ss cứ nghĩ Jae đi nghĩa vụ rùi nàng cuốn gói theo Jae rùi chứ, huhu. Thui khỏi comt cũng được, ta biết nàng chết rùi,  Đăng lúc 26-4-2015 12:42 PM
Pec cuoi hay qua, nha dag sua ko Comt dc. Ss em that su thich fic mau cua dem  Đăng lúc 23-4-2015 08:49 AM
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

23#
 Tác giả| Đăng lúc 9-3-2015 20:00:53 | Chỉ xem của tác giả
Last chapter: White

PART 1

Jae giật mình thức giấc, anh thở dốc… nhận lấy một màu trắng xung quanh mình, cái hình ảnh ngày đó không bao giờ phai nhạt trong anh, có phải là lần đầu tiên để không thể quên, anh run rẩy nhìn qua, thấy Yunho nằm trên cái giường trắng, mùi thuốc… bệnh viện… anh ghét bệnh viện, nó khiến cho anh cảm thấy yếu đuối trong mọi thứ, anh đứng dậy bước đi… từng bước khập khiễng khi anh vừa ngủ gục trên ghế, đôi chân anh vẫn còn tê cứng… chẳng ai biết anh không còn cái sức khỏe nào… anh ngoái đầu, nhìn lại… yên tâm khi Yunho vẫn ngủ say, anh mới dám đưa tay lên vịn lấy tường.

Bước từng bước vào toilet, anh đang đau và quên không đem theo thuốc, cả một nhà thuốc ở đây còn gì… nhưng không… anh không cần, anh cần thuốc của anh hơn… anh bắt chước bạn làm bác sĩ từ lúc nào… có khi trước nó rồi kìa, cái lần đấy sau khi ở trong nơi gọi là nhà thương điên 3 tháng, anh hồi phục chỉ để nhận lấy những điều đau đớn còn lại…

Anh thả mình xuống bồn cầu, đưa tay lên đặt vào bụng dưới… tìm cảm giác của bàn tay thằng bạn… nhột… để anh quên đi đau đớn của thể xác… anh đã là kẻ vô dụng cho cả công việc mà đời bảo anh làm… anh khép chân lại… suốt đời này bạn sẽ không thấy, không bao giờ thấy… cái nơi dơ bẩn xấu xí đó nó khiến anh cảm thấy xấu hổ duy nhất trước bạn… anh quơ hai tay cố níu lấy một vật gì đó, nhưng không… hai tay anh chơi vơi giữa khoảng không… đã biết bao nhiêu lần rồi sao anh chưa quen nhỉ, anh mím chặt môi, cúi đầu nhìn xuống… màu đỏ là màu của chiến thắng ư… trong đời anh chỉ có thua… cho mọi thứ…

Màu đỏ là màu của mạnh mẽ ư… không… anh không muốn mình mạnh mẽ đâu… ngày ấy vừa rời khỏi nhà thương điên anh đã chọn cái sân thượng để bước đến còn gì… nhưng anh không thể quên tiếng gào thét của mẹ, cả tiếng khóc lóc van xin gọi tên anh, để anh muốn đi cũng không thể bình an ra đi nữa… anh đã vùi đầu vào lòng mẹ, bật khóc như một đứa trẻ nhỏ, lần đó là lần cuối cùng anh khóc trước mẹ…

Mẹ giữ anh lại giữa thế gian này để làm gì… bước tiếp con đường, nhận lấy đau khổ để giữ mẹ bình an, đó là hiếu mà anh phải trả… rồi con đường tối tăm đó chỉ có một hướng để anh bước đến, đôi lúc anh bật cười ngạo mình… ai biểu mình sinh ra quá xinh đẹp, để không chỉ có phụ nữ mà mọi gã đàn ông đều say đắm…

Chỉ có một giải pháp để giải quyết… nhục nhã quá… anh tự chọn chứ chẳng ai ép anh, từ bao giờ anh biết thế nào là tự động dâng hiến…

Hahaha…

Jae bật cười lớn trong cái toilet nhỏ với đầy nỗi đau của anh… không tài nào anh trút hết được bầu tâm sự một cách thoải mái nhất… anh co thân lại, khi cơn đau lại đến… trong đời anh có rất nhiều kiểu nằm… trên, dưới… trước, sau… vậy mà bất cứ tư thế nào anh cũng chẳng thể tìm được giấc ngủ bình yên, tìm thấy cảm giác sung sướng, mọi thứ đều đem lại cho anh sự đau dớn… anh bật dậy, ngẩng cao đầu tìm chút không khí trong cái toilet ngột ngạt, nghĩ… khi anh chết, anh nên chọn tư thế nào…

Hahaha…

Anh lại bật cười… ngạo nghễ… nhạt nhẽo, hay cay đắng đều có đủ…

-“ Jae… tớ mắc… cậu trả toilet cho tớ Jae…”

Jae ngẩng nhìn đứng dậy, xả nước khi nghe tiếng Yunho ngoài kia… anh bước đến mở cửa…

Yunho lao nhanh vào…

Jae bước bồn rửa tay, thản nhiên nhìn mình trong gương nói:

-“ Chẳng có gì cho cậu tìm đâu nhé, vết thương cậu vừa mới khâu đấy, muốn bung chỉ à?”

Yunho bước đến trước gương, nhưng đứng sau Jae…

-“ Cậu không sao chứ?”

Jae rút giấy lau tay, quay lại…

-“ Từ trước đến giờ tớ chưa từng chiếm của cậu cái gì, nhưng toilet thì tớ sẽ chiếm của cậu đấy!”

Jae bước nhanh ra ngoài…

Yunho nhìn theo cho đến cánh cửa khép lại… anh bước đến… bạn mạnh mẽ để làm gì… để anh noi theo sao… không… anh nhìn mình trong gương, với từng giọt nước trong mắt rơi xuống, bạn càng mạnh mẽ thì anh càng thấy yếu đuối… vậy thôi… dòng nước trong veo mang màu trắng ở bồn cầu, vậy mà sao anh thấy nó chỉ có màu đỏ tươi thôi thế này…

-“ Tớ về đây, chúng ta hết giờ rồi!”

Yunho lao nhanh ra ngoài… nhưng anh khụy xuống bởi vết thương anh nhói lên đau buốt… Jae quay lại bật cười nhẹ…

-“ Đáng đời cậu!”

Yunho gục xuống, Jae quay bước đi…

-“ Tớ đi gọi y tá!”

Rồi bước nhanh ra khỏi phòng…

Cánh cửa vừa đóng lại sau lưng, Jae cũng khụy xuống… anh không thể bước nữa… anh ngã lưng vào tường, ngẩng cổ tìm một chút hơi tàn, trong cái mùi thuốc, anh cảm thấy nghẹt thở… những thanh âm ghê rợn, tiếng cười khoái trá vang lên bên tai, ánh sáng trong kho hàng vụt sáng, soi rõ bóng dáng anh, thân thể trần truồng phơi bày mọi thứ, những gương mặt đầy sự dâm dục, Jae đưa cả hai tay lên, anh giữ chặt lấy đầu, rồi tự ý lấy đầu mình đập mạnh vào tường, cho nó vỡ ra, để tuôn trào mọi ký ức đau thương và nhục nhã, chỉ có tiếng…

*Bốp… bốp*

Không vỡ ra giòn tan, như sọ dừa non mềm oặt vì bị nhũn nước.

Hahaha…

Anh lại cười với những giọt nước trong mắt tuôn trào, chống một tay làm điểm tựa, anh cố gắng đứng dậy, cái hành lang trước mặt như dài hun hút, cố bước từng bước trong cơn đau đớn, anh phải rời xa nơi này… thật nhanh… thật nhanh…

Jae thả mình vào ghế sau của một chiếc taxi không quên nói địa chỉ… chiếc xe lao đi anh khép mắt lại khi biết mình đang được về nhà… tiếng bác tài vang lên…

-“ Cậu không sao chứ? Hình như đầu cậu đang chảy máu đấy!”

Jae mở mắt ra ngồi thẳng lại, anh nhướng người tới nhìn mình trong kính chiếu hậu của xe, anh gượng cười:

-“ Lúc này có đụng trúng đầu, chỉ là trầy bên ngoài thôi, tôi ở bệnh viện mới ra!”

Người tài xế thinh lặng gật đầu:

-“ Nếu cậu thấy đau, tôi sẽ đưa cậu trở lại bệnh viện!”

Jae ngả người tựa ra ghế.

-“ Cảm ơn!”

Rồi anh khép mắt lại… cảm nhận bên thái dương anh, như có con gì đó từ từ bò chậm chạm…

--

Vừa vào đến phòng khách thì Jae khụy xuống… bên mắt trái anh có một màu đỏ, anh đưa tay lên, quệt đi để tìm hình ảnh rõ ràng, anh gượng dậy, cố lết từng bước vào phòng ngủ, lết đến cái bàn, với tay lấy hộp sắt… tìm thứ làm cho anh sống, làm cho anh mạnh mẽ, nhưng anh cũng hiểu rõ cái thứ này đem đến cho anh một giờ sống thì nó cũng lấy mất đi của anh một giờ…

Jae ngả ra đất, đưa mắt nhìn lên trần… anh đang cố níu kéo một điều gì… rõ ràng giờ đây cái ước nguyện tận sâu trong tâm khảm anh cũng đã được rồi… Yunho… thằng bạn anh với tương lai rực rỡ, anh yên lòng nhắm mắt rồi đấy thôi, nhưng sao cái giờ phút này anh lại muốn níu kéo thời gian… khi thời gian chỉ đem đến cho anh đau đớn, vậy mà anh cứ vùi mình hòa với nó để sống làm gì…

Jae khép mắt lại… bình yên, bình yên nào… anh tự ru mình ngủ, nhưng anh biết, ác mộng nào sẽ đến trong giấc ngủ của anh… anh hát khẽ một bài hát…



Ẩn trong màn đêm…
Tội lỗi đi cùng sự tuyệt vọng
Bản thân ta vô sắc
Thì cần chi phải tô thêm màu…



Chỉ như để nhắc nhở chính bản thân mình, đang ở vị trí nào trong cuộc sống… Jae xoay người… anh co hai chân lại như cái ngày xa xưa ấy, mỗi khi anh nằm trên cái giường sắt nhỏ… lạnh lẽo và cô đơn… tối tăm và nghèo nàn…

Một ngày trôi qua tĩnh lặng…

--

Jae rút kim tiêm ra khi hôm nay anh tăng lượng thuốc, bởi thế anh yên tâm nếu như Yunho giữ anh quá buổi sáng anh cũng sẽ không sao… anh chọn một bộ đồ màu đen, áo sơ mi với quần âu giản dị, nổi bật nước da trắng sáng mà giờ đây nó mang một màu xanh tái… anh ra ngoài, đón taxi đến bệnh viện. Khi đêm về… anh thuộc về Yunho… sáng mai khi rời bệnh viện anh sẽ đi thăm mẹ, khi sáng nay chưa thể đi…

Yunho ngồi ở giường đọc sách, thói quen của anh mỗi ngày ở nhà khi bên mẹ, vào cái buổi tối này anh hay nhớ mẹ, nhưng công việc ở đây chưa xong, anh đã biết làm sao để Jae về cùng anh rồi, bởi Jae là một đứa con hiếu thảo, còn anh chẳng bằng Jae trong chuyện này, anh buông quyển sách xuống, khẽ khép mắt lại… ngày bị papa lừa gạt về Hàn Quốc, khi tỉnh dậy anh mới biết đã 2 ngày trôi qua, mọi thứ bất ngờ khiến anh phản kháng, và anh nhận được gì… sự phản kháng của anh khiến cho mẹ hôn mê một tháng trời.

Chẳng bao giờ anh nghĩ mình bất hiếu và tàn ác đến thế… mẹ hiểu anh không cố tình xô mẹ xuống cái cầu thang, nhưng chính mắt anh thấy cánh tay mạnh mẽ của mình đã đưa ra đẩy mẹ rơi xuống. Khi tỉnh dậy mẹ ngồi trên xe lăn, thinh lặng không thể nói được nữa, ngày đấy là ngày anh chết, ngày đấy là ngày anh nhận lấy sự trừng phạt, để chuộc mọi lỗi lầm, anh phải tạm gác việc đi tìm bạn, để làm tròn chữ hiếu. Rồi thời gian trôi đi, anh ngập đầu trong mọi công việc… cứu mẹ, để đến khi mẹ đứng lên được, nói được thì cũng đã là 13 năm.

13 năm anh chẳng bao giờ muốn nghĩ đến những điều phiền muộn, nhưng anh vẫn không thể quên, dù mẹ đã tha thứ, mẹ biết và hiểu rõ mọi chuyện, nhưng có lẽ anh sẽ quên nếu như Jae tha thứ cho anh, anh thở ra như mỗi lần chỉ có một mình…

Có tiếng chuông điện thoại, Yunho với tay, nhìn… cuộc gọi của mẹ… anh bắt máy…

“ Chào mẹ, con khỏe!”

Anh nhận lấy tiếng cười nhỏ cùng tiếng đáp lại lơ lớ…

“ Mẹ cũng khỏe, con trai gặp bạn chưa?”

“ Dạ rồi”

Bên ngoài… Jae khựng bước khi anh nghe tiếng nói rõ trong buổi tối vắng vẻ ở khu chăm sóc đặc biệt… anh hé mắt nhìn khi cánh cửa phòng khép hờ… không nghe tiếng ở đầu dây bên kia, anh lại nghe tiếng Yunho.

“ Con sẽ cố gắng về sớm, ba sao rồi mẹ?”

“…………”

“ Con xin lỗi…”

Jae nghe giọng Yunho nghẹn lại…

“ Bạn không tha thứ mẹ ơi…”

Jae ngẩng nhìn, thấy Yunho đưa tay quệt lên mắt như một đứa trẻ…

“…………”

“ Được không mẹ?”

“…………”

“ Con xin lỗi…”

“…………”

“ Lúc nào con cũng làm lỗi rồi chỉ biết xin lỗi mà thôi…”

“…………”

“ Con sẽ về, nhưng phải có bạn đi cùng, mẹ đợi con nhé!”

“…………”

“ Dạ được, con sẽ giữ sức khỏe tốt, con là bác sĩ mà, mẹ không cần lo cho con!”

“…………”

“ À… ý con muốn nói… con thương mẹ nhiều lắm…”

“…………”

“ Mẹ đừng giận con nhé, con cũng thương bạn rất nhiều…”

“…………”

“ Xin lỗi mẹ, con lỡ thương bạn hơn ba mẹ rồi…”

“…………”

Jae xoay người, tựa vào tường… tại sao cái giọng trầm trầm muôn thuở đấy lại có thể mê hoặc anh thế này…

“ Tạm biệt mẹ…”

Jae đưa tay nhìn đồng hồ… chưa đến giờ… anh bước đi lấy điện thoại cùng tấm danh  thiếp của Kun ra, hẹn gặp mặt…

--

Một giờ sau Jae trở lại bệnh viện, đã mệt mỏi giờ còn có thêm phiền muộn, qua những lời kể của Kun, anh hiểu ra mọi điều, và anh cũng đã hiểu cuộc nói chuyện ngắn đấy ra sao rồi. Thật sự thì anh không giận Yunho, chẳng qua là lòng anh cảm thấy nó như là một cái gai, một gút mắc không thể gỡ, còn bây giờ, cái gai đấy đang đâm sâu thêm vào trái tim anh, nhưng gút mắc đấy lại được mở ra rồi, anh biết mình nên làm gì, cho người mà anh thương yêu…

Jae đưa tay mở cửa, thấy Yunho ngồi trên giường với mắt kính gọng vàng, trông Yunho già đi thấy rõ… anh bước tới, cố tìm một nụ cười bình an, trao cho người bạn không bao giờ thấy bình an…

-“ Sao rồi?”

Jae cảm thấy giọng của mình nhạt nhẽo sao đấy, anh kéo ghế ngồi xuống, ngẩng nhìn…

-“ Chừng nào xuất viện!?”

Yunho không trả lời, cứ nhìn Jae, cuộc gọi của mẹ khiến anh không thể để Jae rời khỏi mắt mình.

Jae nhíu mày khi không nghe Yunho nói, anh lại tiếp:

-“ Mặt tớ dính nhọ à? Sao cậu nhìn tớ như thế?”

Yunho lắc đầu, không trả lời.

Jae lên giọng đùa:

-“ Tớ xinh đẹp có thừa, không dùng dao kéo, cậu thấy lạ à?”

Yunho bật cười nhẹ:

-“ Cậu rất biết làm người khác vui!”

-“ Dĩ nhiên, tớ nổi tiếng là chìu khách mà. Sao… hôm nay cậu muốn chơi trò gì?”

Yunho ngồi nhích qua bên.

-“ Lại đây bên tớ, tớ muốn ôm cậu vào lòng!”

Jae bật cười nhẹ đùa theo:

-“ Có thế thôi sao?”

Yunho chồm tới kéo tay Jae.

-“ Đã bảo cậu lại đây sát bên tớ!”

Jae miễn cưỡng đứng dậy rồi ngồi xuống giường, vừa ngồi xuống thì anh bị Yunho đẩy nằm ngả ra…

Yunho nằm xuống bên cạnh Jae.

Jae nhích ra mép giường la lên.

-“ Cái giường bé xíu, cậu mà làm tớ rớt xuống giường là tớ giết cậu đấy!”

Yunho bật cười vòng tay ôm lấy Jae.

Jae né qua bật ngồi dậy.

-“ Cậu muốn thì chúng ta về nhà!”

Nhưng Jae lại bị Yunho kéo nằm ngả ra giường, hạ giọng:

-“ Tớ hỏi cậu vài điều được không Jae?”

Jae nằm yên bên Yunho gật đầu:

-“ Được!”

-“ Ngày ấy cậu cứu tớ, cậu có hối hận không?”

Jae đáp liền:

-“ Không!”

-“ Cậu có vui khi bên tớ không?”

-“ Có!”

-“ Cảm ơn cậu, ngày mai tớ xuất viện, chúng ta đi thăm mẹ!”

Jae xoay người, chống tay gác đầu lên nhìn Yunho.

-“ Cậu còn biết những gì nữa!?”

Yunho mắt nhìn lên trần, thở ra thật nhẹ:

-“ Mọi thứ… anh Mac kể cho tớ nghe hết rồi, tớ cũng biết mẹ ở đâu, nhưng tớ muốn đi cùng cậu!”

Jae ngồi dậy, anh quay đi:

-“ Cậu về đi, mọi chuyện đều được sáng tỏ hết rồi, là do chúng ta có cái gọi là số phận, cậu còn phải chăm sóc cho ba mẹ cậu, tớ thật… không sao…”

Yunho cũng ngồi dậy…

-“ Tớ sẽ chờ cậu cho đến khi cậu đồng ý!”

Jae đứng dậy, bước ra ghế kê ở sát tường, ngồi xuống:

-“ Nếu như cậu nói được với mẹ tớ, tớ sẽ đi cùng mẹ, cậu biết mà!”

Yunho mỉm cười:

-“ Cảm ơn cậu đã cho tớ cơ hội!”

Jae thở ra đứng dậy:

-“ Cậu ngủ đi, tớ đi toilet đây, đang lúc tớ đi cấm cậu dành với tớ!”

Jae bước đi vào trong toilet… anh gục xuống, cảm thấy đau đớn khi một lần nữa phải đối diện với mọi sự thật…

Yunho nhìn cánh cửa toilet khép lại… nơi của cậu không phải là nơi đó Jae… Yunho nằm xuống giường kéo mền trùm kín đầu… chẳng cảm thấy bình yên…




Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

22#
Đăng lúc 9-3-2015 01:43:28 | Chỉ xem của tác giả
chap 7 buồn cười

cả hai trẻ thật trâu mà, em đoc mà em cười ko


hoàn cảnh chúng nó thì tội nhưng cái tính cách bá đao thì đáng iu méc cười đi đc


em khoái kun nhá rất đáng iu ,nhưng nếu cô ấy đáng yêu em thấy đoan này trẻ con 1 chút có vẻ vui hơn


-“ Anh Yunho vừa ăn xong, nhưng chưa uống thuốc, anh ấy là bác sĩ bởi thế anh ấy bảo lấy thuốc gì em chỉ biết lấy thuốc đó, khi anh cho anh ấy uống cứ hỏi anh ấy, một ngày anh ấy ăn đến 5 bữa, bao tử anh ấy bị đau, vết thương anh ấy đang bị sưng tấy, nhưng không chịu vào bệnh viện!”


thay bằng :

"anh ấy vừa ăn xong, thật là cái con người làm người ta tức chết mà, ỷ mình làm bác sĩ, ỷ em thi rớt trường y nên ko biết gì ,nên cứ nói lèo 1 dàn thuốc cứ như là đúng đúng rồi ,bắt em đi mua.Chứ nhất quyết không chịu đến binh viện,con nhà ai mà cứng đầu dễ sợ.

mà em nhìn anh sáng láng đep trai và đặc biệt hơi nguy hiểm,có thể trị anh ấy đc,Nên nếu anh ấy cứng đầu thì anh dạy anh ấy một bài học nhá


em đi đây.

.


.


xí quên anh ấy ham ăn mà ko để ý vết thương nên bệnh thâm niên công vết thương mới giờ chỉ còn nửa mạng thui á "


như thế này em thấy kun đáng iu hơn nữa ^^ vì đoc qua thấy kun là 1 cô gái vui tính


đoc tiếp đoan này em khẳng đinh lun kun có tính chất hủ nữ lẫn đáng yêu và 1 cô gái tốt bung, nên lời thoai có con nít 1 chút sẽ ko làm ảnh hưởng truyện mà có thể kích thích độc giả, lẫn làm giảm đi tình tiết năng nề của hai nam chính .


“ Papa của em và papa Yunho quen nhau trong một lần tình cờ, không phải là anh em giang hồ, vì papa anh Yunho cứu mạng papa em, nên papa em nể mặt, nhưng có những quy tắc của riêng mỗi nơi, để có thể ăn nói với đàn em, anh Yunho phải nhúng tay vào công việc mà không để dành cho anh Yunho làm, những lời này em nói ra không phải là để trách anh đã làm anh ấy ra nông nổi này, em chỉ muốn nói, đó thật là thành ý của anh Yunho đối với anh, tất cả mọi chuyện anh Yunho đều kể cho em nghe, vì em đã ép anh ấy, anh ấy bắt em hứa không được nói gì với anh, nhưng nếu như anh muốn biết, hãy gọi cho em, số này, bất cứ lúc nào, giờ nào, có những thứ ta nên trân trọng khi nó vẫn còn!”



đoc cái đoan này ai dám nói tỷ tỷ kia ko phải hủ nữ


-“ Cô thật đáng yêu!”

-“ Còn cậu thì đáng ghét lắm đấy Jae, bởi thế hai người không xứng đôi được đâu!”

Cả hai quay qua khi nghe tiếng Yunho:

Yunho bước đến khập khiễng, Kun chạy đến:

-“ Ai cho anh xuống giường!”

-“ Anh tự cho mình!”

Kun đỡ lấy Yunho, nghe…

-“ Em về đi, cảm ơn em, giờ là việc của hắn!”


ta nói nhá yun này là mê trai bỏ em gái kết nghĩa nè, ấy nhưng chính điều đó làm ra 1 yun bá đao đáng iu cực kỳ


-“ Tớ sẽ suy nghĩ, với một điều kiện, cậu đến bệnh viện với tớ!”

Jae ngồi dậy…

-“ Cậu đang có màu đỏ chứ không phải là tớ!”

Yunho khép mắt lại…

-“ Tớ thấy mệt lắm, nhưng vào đấy cậu không được dành việc với y tá đâu đấy!”

Jae bật cười rút điện thoại trong túi ra…

-“ Cậu lỗ là cái chắc rồi suốt đời này cậu sẽ không thấy được tớ đâu!”


ấy nhưng kẻ bá đoa tuyên chủ quyền  kia đã có người trị rùi nha  



jaecậu đừng bỏ rơi tớ đc ko ?


sao cứ thấy trái tim yun đau nhất ấy nhỉ







Bình luận

chap cuối post xong rùi đấy nhé Kyo ^^  Đăng lúc 9-3-2015 08:09 PM
còn 1 chap nữa, ss chuẩn bị post, đọc xong chap 8 chưa đấy?  Đăng lúc 9-3-2015 07:37 PM
sao mà sợ thế ss ,giờ em mới đoc típ đây, short fic nhắm hết nổi ko ss, may chuong vay a  Đăng lúc 9-3-2015 11:54 AM
đọc hết rùi tối nay khỏi ngủ Kyo, còn ss thì bye-bye Kyo nhé, ss đính chính một chút nhé, ss ko có dẫm đạp Jae đâu nhe, hiu hiu  Đăng lúc 9-3-2015 02:24 AM
đoc 1 chút rùi ngủ mai em đoc típ vậy  Đăng lúc 9-3-2015 02:17 AM
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

21#
Đăng lúc 8-3-2015 20:28:50 | Chỉ xem của tác giả
em đoc chap 6 rồi nè


thật quá hay luôn  đó


jae thì bá đao, nhưng yun còn bá đao hơn


chỉ vài lời nhỏ nhe cũng đủ ha guc đối thủ khó chiu kia


mới đầu ko hỉu vì sao jae lai nói chuyện nhe với dad giả kia, sau đoc gần xong hỉu ra ờ đang có con tin nên ko thể làm lìu



ấy nhưng lúc đó cả hai cùng đánh hay yun lìu đánh, tuy đánh ko lai nhưng nếu đc miêu tả nét mặt điên điếc ko sợ chết làm cho lẻ thù sợ em lai thich hơn


nói chung chap 6 này jae có cá tính lên ,


thấy quá khứ jae rất có cá tính, tương lai tai sao lai buông bỏ cá tính của mình ?


muốn bik chắc phải đoc típ 7 và 8

Bình luận

chính xác, một đôi thì bao giờ cũng phải có cương nhu Kyo ạ, chap 8 Kyo, ss trốn nhe Kyo, hihi  Đăng lúc 8-3-2015 08:31 PM
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

Bạn phải đăng nhập mới được đăng bài Đăng nhập | Đăng ký

Quy tắc Độ cao

Trả lời nhanh Lên trênLên trên Bottom Trở lại danh sách