|
Tác giả |
Đăng lúc 28-2-2015 20:05:00
|
Xem tất
Chapter 2: Dark Blue
Los Angeles - Khu phố 5A
Không khí ngột ngạt cho một ngày tháng 10, buổi chiều mây đen bao phủ, hoàng hôn không có ở đây, hiện tại có thêm ánh chớp ở đâu đó nơi tận chân trời nào… dù có đứng trên tầng lầu cao ngất cũng không thể nhìn thấy, gió hanh hanh đủ xoáy vào khoảng sân nhỏ, như nhốt lại mọi thứ, bất cứ thứ gì đã bước vào đây, cái chung cư 54 cũ kỹ, với 4 dãy bao quanh giữa khoảng sân chung ngột ngạt, như cái nhà tù nhốt lại những kẻ nghèo nàn không thể tìm một nơi trú thân thoáng đãng, sạch đẹp như ý… mọi thứ nơi đây đầy đủ màu sắc, nhưng chung quy chỉ là từ vàng đến đen… Vàng vọt, và đen tối… như mọi con người có cái bản tính, cảm xúc, thói quen, hành động… Ồn ào, náo nhiệt với những tiếng không nghe vừa tai cũng phải nhận lấy để chấp nhận sự quen thuộc…
Jae bước lững thững trên cái hành lang vừa phải, có màu kem đã cũ vì dơ bẩn, nên giờ đây nó như có cái màu của cháo lòng… món ăn mà cậu được ăn của một người Việt hàng xóm, mẹ thích món đó, còn cậu, lâu rồi cậu chẳng biết mình thích gì nữa, chỉ biết sống là phải ăn, cậu không quan trọng trong mọi thứ, vì đó là ngoài khả năng của cậu… 14 tuổi, cậu lớn hay nhỏ, dĩ nhiên đối với mẹ cậu còn bé lắm… Mẹ…
-“ Mẹ mày đồ ăn hại… chỉ biết hành người ta, tao nói cho mày biết ngày mai mày mà không đi làm, mày chết với tao!”
Tiếng trong một căn hộ mà Jae vừa bước qua vang lên bên tai nghe thật quen thuộc, cậu vẫn bước tới…
-“ Con gái mẹ mày y chang nhau, tao làm việc cực khổ, đem tiền về chỉ cho hai mẹ con mày nướng vào phòng bạc, tao giết…”
Vẫn dáng điệu tự tin, Jae vẫn bước trên cái hành lang dài tăm tối…
-“ Mẹ kiếp, mày làm điếm mà còn biết chê bai…”
-“ Chết mẹ mày đi… đồ thằng chó má…”
-“ Con quỷ mẹ mày, mày giết tao đi…”
-“ Mày muốn lắm rồi mà bày đặt mẹ với chả mẹ…”
-“ Thằng cha dơ bẩn đừng chạm vào tao…”
Jae khựng bước, trong thoáng chốc, rồi cậu lại bước tiếp…
-“ Bố mày, suốt ngày đi trêu ghẹo con gái để nhà người ta đến chửi rủa tao…”
-“ Chết cha mày nè, dám đánh tao à cái thằng chồng khốn nạn!”
-“ Dad ơi cho con tiền đóng học phí!”
-“ Cha mày và cha tao cũng như nhau, chúng ta trốn đi…”
Jae rẻ qua ngã rẻ nhỏ, khóe môi cậu cong cong, đem theo đôi mắt đen sâu hun hút, cậu vẫn nhìn thẳng phía trước, căn nhà cuối dãy, vẫn âm điệu bên tai quen thuộc mà giờ đây cậu có thể trả bài… cậu mở khuôn miệng ra, bằng cái giọng trời ban, cậu bắt đúng nhịp điệu…
♫
“ Thằng cha mày đi đâu rồi? Suốt ngày nhậu với nhẹt!
Dad ơi… đừng đánh con, con chết mất…
Có ba cũng như không, tao thà rằng không có…
Bố nó đâu rồi, trả tiền cho tao…”
♫
Jae dừng bước trước cửa nhà mình thì cậu cũng đã hoàn thành cái đoạn Rap của mình, cậu đưa tay lên xoay ổ khóa, cánh cửa không khóa khi cậu chưa về nhà… bước vào, cậu đưa chân ra sau… đá mạnh, cánh cửa sập nghe cái…
*Rầm*
Báo hiệu cậu đã về… cậu đi thẳng vào phòng ngủ, căn phòng có màu xanh… đã cũ, ngồi phịt xuống cái giường sắt, cậu duỗi thẳng chân, hai tay để hai bên thành giường, cậu nhịp chân theo thói quen… những câu hỏi vụt đến trong đầu, chỉ là có sẵn từ trong phần ký ức, mà vì những phút giây bên đời khó nhọc, cậu cất đi…
Cha… Dad… Ba… Bố… của cậu là ai? Đó là dấu hỏi lớn nhất trong 8 năm qua mà không có câu trả lời… mẹ không bao giờ nói, để có khi cậu điên đến nỗi nạt nộ lại mẹ, bắt chước những bọn người ở chung cư này… Jae ngã nằm ra giường, cậu nghiêng người, co hai chân lên, chẳng thèm cởi giày nữa… có rất nhiều thứ cậu không thể quên trong đời, những ký ức ngày càng chứa nhiều trong cái phần não nhỏ bé của cậu… mà càng lúc lại không có câu trả lời, bởi thế nó chẳng vơi khi chưa được giải quyết… cậu khép mắt lại… lắng nghe tiếng động xung quanh… ô cửa thông gió phía trên đầu cậu… cậu ngửi được hơi nước trong gió, cùng tiếng sấm… nhỏ thôi, như âm ỉ vang dội từ góc chân trời… xa… xa… xa… xa…
Cậu cứ lập đi lập lại từ “xa” đó trong đầu, từng nhịp càng lúc càng nhanh để hòa cùng nhịp mưa rơi xuống… cậu nằm ngữa ra, ngẩng mặt lên, ngước mặt nhìn cái ô cửa thông gió, chẳng thấy gì ngoài một màu tối… xám xanh có chút lấp lánh bởi nước… cậu khẽ nhắm mắt, hưởng thụ những giọt nước nhỏ li ti khẽ bắn vào mặt theo từng cơn gió thổi vào phòng… cậu thích được như thế này, chỉ có cái khoảng không khí nhỏ này khiến cho cậu không cảm thấy ngột ngạt, cậu bật dậy, lao nhanh ra khỏi phòng…
-“ Jae… con đi đâu đó?”
Cậu lao ra cửa đáp lại nhanh không kém tiếng gọi của mẹ…
-“ Con đi tắm mưa!”
Rồi cánh cửa cũng đóng sầm bằng cái lực quen thuộc… cậu chạy trên cái hành lang tăm tối, những cơn gió lớn mang mưa từ bên ngoài bắn vào người cậu, nhưng cậu muốn ngoài kia, nơi mảnh đất hoang có đủ thứ mùi bụi bẩn, không sao, nó đang được rửa, được gột sạch bởi những giọt nước từ trời…
Jae lao qua cái sân chung, lao qua cái cổng nhỏ… mặc cho mưa đang rơi như thác nước, mặc sấm đánh vang, sét lóe sáng… cậu vẫn lao mình trên con đường mòn, dẫn ra cái bãi đất trống mà người ta đồn đãi có ma… ma… cậu chưa từng thấy ma… chết, cậu chỉ toàn là thấy ma sống mà thôi…
Jae đứng giữa trời đất rộng mênh mông… cậu ngữa mặt lên trời, dang tay đón những giọt nước lạnh… lạnh lắm, nhưng cậu vẫn thích được như thế này… cậu làm gì có tuổi thơ, ai đã lấy mất tuổi thơ của cậu, để giờ đây, trong cái khoảnh khắc được làm chính mình, cậu phải tự tìm và đưa mình về cái gọi là tuổi thơ mà chỉ có thời gian nhỏ nhoi này mới có thể cho cậu…
Thời gian của cậu có là bao, đã có đến 14 năm rồi, nhưng sao cậu thấy ít quá thế này… cậu muốn mình có được nhiều thời gian hơn nữa, để mình có thể làm thật nhiều việc hơn nữa, để có thể nuôi mẹ… người mà cậu phải có trách nhiệm duy nhất là phải chăm sóc đến trọn đời cậu mà thôi…
Jae quay phắt qua, cậu nghe được tiếng động từ đằng xa… cùng một… hai… ba… nhiều tiếng bước chân chạy về phía cậu… cậu lùi lại, quay đầu tìm chổ núp… Tại sao cậu lại như thế? Vì đó là mối nguy hiểm mà cậu cảm thấy nó luôn rình rập cậu, vồ lấy cậu, nuốt chửng cậu mà thôi…
Cậu không to lớn nên có thể ẩn mình trong đám phế liệu cao ngất dễ dàng, dõi mắt trong cái bóng tối mà lâu lâu chỉ có ánh chớp lóe lên, cậu nghe được những tiếng động xung quanh rõ mồn một dù có tiếng sấm…
-“ Không bắt được nó thì chết với bà chủ!”
Jae vừa nghe dứt câu xong thì tự dưng cậu ngã ra… nhận lấy một lực mạnh mẽ cùng cái sức nặng mà cậu cảm nhận được chính xác không hề nhẹ… nhận lấy cái thân thể to lớn đang nằm đè lên cậu… cậu phản kháng, nhưng cậu vừa đưa tay lên thì cậu nhận lấy ánh mắt màu nâu đen đang trao đi ánh nhìn man dại, nhận lấy trên khuôn mặt tối có những vết bầm cùng dòng máu tuôn từ mái tóc dày… nhận lấy đôi môi màu sậm mấp máy không thốt nên lời, nhưng sao cậu lại như nghe và hiểu hết thế này… cái gương mặt đấy đột nhiên gục xuống, vùi vào hốc cổ cậu, khiến cậu đưa tay ra, giữ chặt lấy cái thân hình mà cậu khó có thể ôm trọn trong một vòng tay… cậu xoay người đỗi chổ… đưa một tay ra kéo tấm nylon đen trùm lên cả hai.
Điều gì khiến cho cậu có hành động đó? Chẳng biết… Hình như chỉ là theo bản năng… tiếng bước chân dậm xung quanh trong nước…
-“ Anh ơi mưa lớn quá, để bớt rồi mình tìm được không anh?”
Tiếng nói như thét lên, muốn lấn át cả cơn mưa…
-“ Okay!”
Giọng điệu ấy cũng không khác gì tiếng sấm… những bước chân xa dần…
Jae kéo tấm nylon ra, cậu ngóc đầu nhìn quanh, giữa màn nước trắng xóa, không còn ai…
-“ Cậu… làm tớ… khó thở quá…”
Jae vội nhìn khi nghe tiếng nói bên tai, cậu thấy cái tên đấy đang mở to mắt… khuôn mặt hắn đang thấm đẫm nước mưa từ cậu… từ khuôn mặt cậu nhỏ xuống… cậu mới biết có một người đang ở dưới thân mình… Jae ngồi dậy rời khỏi cái thân hình to hơn cậu một nữa… cậu nghe tiếp:
-“ Bọn người đó đi hết rồi chứ?”
Jae quay đầu nhìn quanh, rồi gật đầu…
-“ Ừh!”
Jae vội lùi lại, nhưng cậu chẳng làm sao nhanh bằng cái tên ấy… nó đã bật ngồi dậy nhanh đến nỗi khiến hai cái đầu va vào nhau nghe…
*Cốp*
Một cái… đau điếng, cả hai đều đưa tay lên xuýt xoa miệng buông lời, đồng thanh…
-“ Đau!”
Jae có chút bực bội, cậu đứng phắt dậy, bước đi nhanh… về nhà… mặc dù cậu không nhìn đằng sau, nhưng cậu biết tên đó đang bước theo cậu… để làm gì? Cậu dừng bước, quay phắt lại, lên giọng:
-“ Đi đâu đây?”
-“ Theo cậu!”
Jae nhận lấy sự khẳng định quả quyết, cái giọng lơ lớ… cậu tiếp:
-“ Theo làm gì?”
-“ Cậu đã cứu tôi!”
-“ Thì sao?”
-“ Thì cậu phải làm cho trót!”
-“ Lạ à?”
-“ Thì rồi cũng sẽ quen thôi!”
Jae nhận lấy nụ cười nhẹ, cái môi màu sậm đó khẽ nhích lên một bên, trông thật đều cáng và đầy âm mưu…
-“ Yunho…”
Jae đứng yên khi tên đó giới tự giới thiệu, nghe tiếp:
-“ Còn cậu!”
Jae quay bước đi, như không thèm, như bỏ mặc, tiếng bước chân đuổi theo, chẳng có bao lâu, chỉ cần một vài bước sải dài, cậu đã nghe tiếng léo nhéo bên tai…
-“ Cậu mất lịch sự quá đấy nhé, tớ đã giới thiệu tên mình, chí ít cậu cũng phải gật gù như là nhận được rồi chứ?”
Vẫn như thói quen, dù trong màn mưa không dứt, Jae vẫn bước đi từng bước bằng sự tự tin…
-“ Tại sao tôi phải nhận?”
-“ Vậy tại sao cậu cứu tớ?”
-“ Tình cờ!”
-“ Và nên quên đi đúng không?”
-“ Chính xác và làm theo đi!”
-“ Cậu đừng dùng mệnh lệnh với tớ, tớ ghét điều đấy!”
-“ Vậy ghét luôn tôi đi!”
-“ Tớ đang tự hỏi, tại sao tớ lại thấy mến cậu trong ngay lần gặp đầu tiên!”
-“ Tôi không có hứng thú với cậu, okay!”
-“ Nhưng tớ lại có hứng thú với cậu, trông cậu dễ thương phải biết!”
Jae khựng bước, quay nhìn… nhận lấy cái nụ cười y như lúc nãy, cậu khẽ nhíu mày… rồi đột nhiên cậu rùng mình xô mạnh tên đấy ra khi tên đấy đang lao vào cậu… chỉ là phản kháng tự vệ… thật cậu không muốn, mà thật cậu cũng chẳng biết mình mạnh tay đến cỡ nào, chỉ thấy tên đó ngã ra đất rồi nằm yên không nhúc nhích…
Jae quay đi, đừng có mà làm bộ với tôi nhé… Cậu vẫn tự tin bước đi, nhưng sau cái sự tự tin đấy cậu không thể cho mình thản nhiên nữa, bởi cậu đã ra đến ngoài, cách khoảng xa… thật xa với tên đó rồi, để cậu không còn thấy được, điều mà cậu cảm nhận toàn là sự phiền phức… Đúng là cậu không thấy nữa… cậu quay phắt lại, chạy nhanh lên trước, cảm nhận có điều gì đó không hay…
Jae nhào xuống cái thân thể lớn hơn cậu một nữa đang nằm bất động, cậu vội đưa tay lên… lay mạnh…
-“ Nè… nè…”
Có chút hoảng hốt, cậu đang nghĩ mình đã xô hắn đến… chết sao, cậu đặt tay lên mũi… rồi đặt tay lên cổ, nơi người ta gọi là động mạch chủ, thậm chí cậu nhấn mạnh vào cổ tay hắn… nhưng cậu có phải là bác sĩ đâu, sao cậu biết hắn sống hay đã chết… Giờ là lúc hoảng sợ, cậu cúi xuống vòng tay mình qua cái thân thể bất động… kéo lên, ghé vai vào… trời… hắn nặng thế… khó khăn lắm cậu mới vác được hắn lên vai, không thể chạy về nhà… tối rồi còn phải đi làm sao trời… cậu ngước mặt nhìn trời than thở…
Jae đứng nhìn cái thang chân rộng lắm và còn cao ngất nữa, cậu thở ra rồi lại nén lại, hít một hơi đầy phổi cho con đường trước mặt, giờ này không có ai, nếu như trễ một chút lại có người nhờ phụ giúp, nhưng chính cái giờ này không có ai nên nếu có xảy ra chuyện gì thì cậu cũng không lo sợ…
--
Jae vừa thả được cái tên bất động xuống cái ghế nệm cũ trong nhà mình thì cũng là lúc cậu té úp lên cái thân thể đấy… cậu thở dốc không muốn nhúc nhích nữa, nói đúng ra là cậu không còn hơi sức đâu để mà nhúc nhích cho 3 tầng lầu mà mọi bữa cậu phóng lên phóng xuống như bay…
-“ Trời ơi, Jae… mày giết mẹ đi…”
Jae giật mình bởi tiếng hét của mẹ… với âm điệu quen thuộc mà cậu thường nghe từ những người hàng xóm, nhưng của mẹ thì cậu giật mình thật sự, bởi chưa từng nghe quen, cậu rụt người lại bởi cái cây bằng mây giáng xuống lưng của cậu, cùng tiếng hét…
-“ Thằng quỷ, hết trò rồi à, sao động vào con trai thế kia…?”
Cậu lồm cồm bò dậy chẳng hiểu sao nữa, cậu quay nhìn, đưa tay lên đỡ bởi nghe tiếng gió vút xuống…
-“ Thằng hư đốn, hết con gái rồi sao mà mày… mà mày…”
Mẹ cậu nghẹn lại từng ngôn từ, để cậu cũng nghẹn lời khi hiểu ra mẹ đang muốn nói ý gì… cậu rụt người lại, buông tiếng hét, cũng y chang như trong những cái nhà trong chung cư 54 này…
-“ Sao mẹ có thể nghĩ ra chuyện đó chứ?”
Bà Lol thấy con trai chối cãi, bà mạnh tay hơn, mạnh giọng hơn…
-“ Rõ ràng tao thấy mày đang hôn nó còn gì?”
Jae sững người… trời ơi… thật có những điều không thể nói mà… cậu nhào đến ôm chặt lấy mẹ khi thấy mẹ bật khóc… cậu hạ giọng:
-“ Con xin lỗi, không phải như thế đâu mà mẹ…”
Bà Lol buông cây roi, khụy xuống, trong cái vòng tay nhỏ của thằng con trai mà bà thương yêu nhất, yêu hơn cả bản thân bà…
-“ Hắn… bị thương… con đem… cứu… mẹ… xem dùm con… hắn chết chưa…”
Jae bối rối, lo lắng, sợ sệt…
Bà Lol nghe âm điệu của con trai run rẩy, bà cũng đang nhận lấy hơi thở ngắt quãng của nó, bà ngước nhìn… nhận lấy đôi mắt màu đen trong veo… bà quay nhìn cái thân thể đang bất động trên cái ghế nhà bà, bà lao đến…
Jae nhào người theo mẹ… cái gương mặt màu tối với những vết bầm tím thật rõ mặc dù trong nhà cậu chỉ có ánh đèn vàng, một hai đường màu sậm bởi máu đã khô như được gạch viết trên mặt… đôi mày khẽ nhíu lại, môi mấp máy… đôi mắt khép đang mở ra… ti hí… cơ mặt giật giật báo hiệu còn sự sống cùng sự cùng đau đớn âm thật nhỏ…
-“ Sao cậu… mạnh tay với tớ vậy…”
Jae thở ra cùng mẹ… cả hai nhìn nhau…
-“ Tớ khát nước…”
Jae bật dậy xoay người lấy nước… cậu đem đến, nhưng nghe mẹ nói…
-“ Cho nó uống từ từ thôi!”
Jae gật đầu, cậu đưa tay ra luồn vào cái gáy của hắn đỡ đầu hắn lên, hắn mở khuôn miệng, cậu đổ vào… chút nước… từ từ…
Bà Lol vào bếp lấy nước ấm ra… hai mẹ con loay hoay chăm sóc cho kẻ xa lạ cho đến tận khuya… đến gần sáng… 3h…
--
Jae nằm ở ghế nệm, nhường chổ cho kẻ xa lạ, bởi hắn đang bị thương, mẹ đã cho hắn ăn chút cháo, uống thuốc khi hắn bị sốt, mặc dù cái ghế nệm này vẫn là ở nhà cậu… quen thuộc. Nhưng cậu lại không thể ngủ được… cậu đưa cánh tay mình lên, chỉ còn ánh đèn ngủ, nhưng cậu vẫn thấy rõ những vết hằn màu đỏ bởi cây roi mây của mẹ… làn da cậu trắng để nó lưu lại rõ ràng dấu vết ư… đúng… và cũng rất đúng cho cái ký ức mang màu trắng chứa đầy nỗi đau của cậu…
Từ bao giờ cậu hứa làm một đứa con ngoan, từ cái ngày cậu 13, gần đây thôi, một năm trước chứ mấy… cái ngày ấy cũng mưa như trút nước như thế này, cái ngày ấy người nằm trên ghế nệm này là cậu, cái ngày ấy cũng chỉ có mẹ bên cậu lo lắng chăm sóc cho cậu suốt đêm mà thôi… chỉ có sự đau đớn, bất lực mà cậu nhận lấy… đôi mắt thật sâu có đầy vết chân chim đang rơi thật nhiều nước mắt… rơi như mưa… để cậu thấy đau lòng, không thể tả siết… để cậu hứa sẽ ngoan ngoãn yêu thương mẹ, người thân duy nhất mà cậu có trong đời cậu… Đời cho cậu những gì… cay đắng… tàn nhẫn, bởi thế cậu đâu phải là một thằng nhóc ngoan hiền, đó là điều hiển nhiên thôi.
Cậu chán ghét cái cuộc sống bần cùng này, ngày ấy mẹ nói, chúng ta đi đến phương trời mới, bỏ hết mọi khổ cực nơi con phố đầy dốc nghèo nàn, nhưng rời xa quê hương đến tận nơi xa xôi, lại xa lạ này thì sao… chẳng khác nào chỉ như là đổi căn nhà này qua căn nhà liền kề khác, nghèo đói và bần cùng vẫn theo gót chân cậu, gậm nhắm cậu, nó là kẻ thù dai như đỉa, bám lấy cậu không buông tha. Nhận lấy những gì xung quanh cho mình, kể cả cái gã cha kế không ra gì, mẹ và cậu hứng thêm một gánh nặng… cậu không thể quên những ngày đấy…
Jae khép mắt lại… sao trí nhớ cậu tốt thế, mà chỉ lại chỉ để nhớ đến những điều đắng cay, ừ mà cậu làm gì có hạnh phúc để mà nhớ… cuộc đời cậu phải là một màu xanh, đầy ước mơ, đầy sức sống… nhưng cái màu xanh đã được nhuộm thêm màu đen tối, bởi thế nó cũng chỉ là một màu xanh thẫm, như màu của đại dương, tối tăm mờ mịt… không thể biết đâu là đường lối, mà dưới tận cùng sâu thẳm đấy, biển làm gì có lối để mà cậu bước đi, cậu chỉ có thể bơi, chơi vơi trong khoảng nước mênh mông, đó là nước mắt của mẹ…
Cậu cảm thấy sợ hãi, lạc lõng vì không thể thoát ra… dù mệt mỏi cậu vẫn kiên trì tìm một lối đi mới, nhưng mọi thứ đều không như ý cậu suy nghĩ… rất nhiều cá mập trong cái đại dương mênh mông… cậu đã bị thương bởi dám cãi lời mẹ bỏ bầy đàn… bầy đàn chỉ có hai người là mẹ và con… đối với mẹ, dù yếu đuối, cũng không bỏ lại con mình…
Màu xanh trong mắt cậu từ ngày ấy không còn có nữa, cậu biết nhận lấy một bài học nhớ đời… từ mẹ… Mẹ… con yêu mẹ… rất nhiều…
|
|