|
Chapter 7: Red
Jae mở mắt như choàng tỉnh, anh cố gắng ngồi dậy, nhưng không thể, đành ngóc đầu tìm cái đồng hồ trên tường… không thấy, mọi thứ như mờ mịt trước mắt anh, anh đưa tay ra, mò mẫm xung quanh tìm lấy cái điện thoại, cũng không thấy, chỉ có một màu trắng vây quanh anh, cái cảm giác bất lực lại hiện về, bao lấy toàn thân anh, khiến anh cảm thấy xấu hổ nhiều hơn là đau đớn, anh kéo mền trùm kín người, co thân lại, như muốn hóa nhỏ đi, đến cỡ như cát, rồi bụi… rồi biến mất…
Không bao lâu đâu… anh biết mà, chẳng ai biết rõ sức khỏe anh như thế nào kể cả bác sĩ, vì anh không thèm đi bác sĩ mỗi khi anh bị thương cho những cuộc chơi bời biến thái… anh cố bật ra một âm thanh gì đó, khóc hay cười ngạo, nhưng không, đến cả cái hơi tàn thì hiện tại cũng không có trong anh, chỉ có nhịp tim đập từng nhịp chậm rãi và đều đặn đến nỗi như một cái máy… vậy mà sao cảm giác vẫn còn đây… anh muốn mình hóa thành khói trắng, bay lên hòa vào cái không gian tối tăm của cuộc đời anh.
Trách ai… số phần mình ư… từ lâu rồi anh chẳng còn muốn trách ai nữa, mục đích để anh tồn tại đó là anh phải đi hết con đường đau khổ này, càng sớm càng tốt, nhưng điều mà làm anh không thể buông tay đó là mẹ… mẹ vẫn còn đấy, thì anh phải còn đây để còn lo lắng cho mẹ, mặc dù giờ anh không ở bên mẹ được luôn như ngày trước, trong cái phút giây yếu đuối này, anh chỉ muốn có bàn tay mẹ chạm vào mái tóc, thinh lặng ngồi bên anh, canh chừng anh trong một giấc ngủ không mộng mị.
Từ lâu rồi anh chỉ có một mình để đối diện, sao anh vẫn chưa từng cảm thấy mạnh mẽ để vượt qua, giờ còn có thêm Yunho… anh muốn nói với nó rất nhiều, những câu hỏi mà anh chất chứa trong lòng từ bao năm qua, cho cái lời hứa mà nó đã bội phản, anh muốn nó giải thích, muốn nó năn nỉ ỉ ôi, rõ ràng anh là kẻ nhỏ mọn và còn thù dai kia mà…
Nhưng giờ đây khi Yunho xuất hiện, anh lại không muốn thấy nó nữa… bao năm tháng qua anh biết anh và nó đã đi xa… cách xa nhau quá rồi, mỗi người một hướng, một con đường khác biệt, không nên bước cùng nhau làm gì, giờ đây chẳng có cái khoảng thời gian gọi là tuổi trẻ nữa, để chúng ta không thể chia sẻ cùng nhau…
-“ Cậu dậy nào Jae!”
Cái giọng trầm trầm vang lên.
-“ Cậu không ăn uống cả ngày rồi, trùm mền thì xong chuyện sao?”
Jae thinh lặng không nhúc nhích, anh cảm nhận cái nệm của anh lún xuống, rồi tiếng nói sát bên cạnh anh…
-“ Tớ biết… có những chuyện không thể làm lại từ đầu cho thời gian trôi qua, hiện tại tớ chỉ biết làm những gì mà tớ cho rằng tốt cho cậu, và tớ cũng hiểu đó là điều cậu không thích, không muốn… cậu đang nghĩ chúng ta không cùng một thế giới, được thôi, vậy những gì tớ làm cậu không nên xen vào, cũng như tớ sẽ không nên ngồi đây làm chướng mắt cậu nữa, chúng ta không còn nhỏ để lúc nào cũng phải cùng nhau làm một việc, cậu có việc của cậu, tớ có việc của tớ, tớ đi đây, khi nào tớ làm xong mọi việc, tớ sẽ gặp cậu, bằng tư cách gì… cậu muốn tớ gặp cậu với tư cách gì Jae, đó là điều tớ muốn cậu trả lời!”
Yunho lặng nhìn cái mền bông, có một cục vo tròn trong đấy không nhúc nhích, anh thở ra… tiếp:
-“ Ngày ấy, tớ biết mình không đủ khả năng để bảo vệ cho những người mà mình thương yêu một cách toàn vẹn nhất, tớ chỉ có thể chăm sóc cho những người mà tớ thương yêu sau mỗi một cơn đau, tớ học làm bác sĩ chỉ vì điều đấy, nhưng cậu không bằng lòng cho tớ chăm sóc cho cậu, tớ biết mãi mãi tớ cũng chẳng chu đáo như cậu, cậu muốn tớ mắc nợ cậu cả đời, được… tớ mắc nợ cậu cả đời, tớ muốn gặp mẹ, cậu đã dấu mẹ đi đâu rồi, Jae?”
Thinh lặng…
-“ Cậu xấu xa quá Jae à… cậu không cho phép tớ chăm sóc cho cậu, cũng không cho tớ chăm sóc cho mẹ luôn à?”
Vẫn thinh lặng…
-“ Vậy thôi… tớ hiểu rồi… tạm biệt, lần này tớ chẳng hẹn gặp lại đâu, vì tớ biết mình chẳng làm được, cậu ráng giữ sức khỏe nhé, và ôm chặt lấy cái công việc mà cậu từng khẳng định: ‘Mày tưởng tao muốn sao’ khi cậu trở lại, đêm của cậu sẽ chỉ là của tớ… mãi mãi…”
Jae nghe tiếng bước chân ra cửa thật nhanh, cánh cửa phòng ngủ anh đóng sầm một cái thật lớn… anh thở ra, nó giận rồi à… người giận phải là anh mới đúng… nó đi làm việc gì… Jae giở tấm mền ra, anh gượng dậy tìm điện thoại, đang tìm kiếm thì anh nghe tiếng chuông điện thoại dưới dất, anh nhoài người đến, lượm lấy cái điện thoại đang nằm trên thảm bên cạnh giường anh, số của quản lý Mac, anh nhận máy…
“ Em nghe nè anh Mac!”
“ Cậu sao rồi Jae?”
“ Chắc có lẽ em phải nghỉ đến một tuần!”
“ Anh xin lỗi cậu, cậu hiểu cho anh không?”
“ Hiểu…”
“ Cảm ơn cậu nhiều, xong vụ này anh sẽ cẩn thận hơn!”
“ Không sao, em quen rồi”
“ Anh vừa chuyển mẹ qua Dưỡng đường St. Paul rồi đấy”
“ Cảm ơn anh!”
“ Em yên chí, cứ nghỉ ngơi, anh sẽ chăm sóc mẹ cho em!”
“ Cảm ơn anh!”
“ Sao em khách sáo vậy!”
“ Thật em cảm ơn anh!”
“ Anh cảm ơn em thì đúng hơn, hay là em nghỉ đi, tự anh lo liệu được!”
“ Em đã hứa với anh rồi, anh đừng làm em trở thành kẻ phản bội bạn bè!”
“ Nhưng Jae à…”
“ Được rồi… em cũng chẳng sống bao lâu nữa, như lời hứa, anh phải chăm sóc cho mẹ đến cuối đời của bà đấy!”
“ Jae…”
“ Chào anh…”
Jae buông cái điện thoại xuống, anh đưa mắt dõi lên trần, một màu trắng của bầu trời hiện ra trước mắt… khi anh chết, anh có được lên Thiên Đường không nhỉ…
--
Jae đứng trước gương, anh chau chuốt từ đầu xuống chân, với vỏ bọc hoàn hảo, anh đang cố che đậy đi mọi thứ, nhất là những điều nhơ nhuốc từ trong thân anh, nó đang mục rữa, một cách nhanh chóng, anh bước đến bàn mở ngăn kéo, lấy ra cái hộp sắt, mở ra, quen thuộc đến từng chi tiết nhỏ, anh lấy ra, rồi kéo tay áo lên… dòng nước màu trắng chảy vào trong thân anh, qua đầu kim tiêm lấp lánh ánh sáng, thứ này là gì, anh đếch cần biết nữa, chỉ biết nó giúp anh bước đi trên con đường còn dài mà anh đã cạn kiệt sức lực, anh ngã xuống đất, trong cái khoảnh khắc tích tắc, bóng tối bao trùm lấy anh, toàn thân anh khẽ co giật để biết mình còn sống…
Jae đứng dậy, anh kéo tay áo xuống, gài manchette, lấy áo vest mặc vào, anh nở nụ cười… thật giả tạo, anh quay đầu sải bước ra khỏi phòng, căn phòng ngủ có một màu trắng tinh, nhưng chỉ là vẻ bề ngoài, không ai thấy được thật sự nó có màu đỏ của máu, máu anh đã khô dần theo năm tháng… anh đón xe đến Pink với công việc không thể bỏ của mình…
--
Vẫn như mọi hôm Jae đứng trên sân khấu, anh đưa mắt đảo một vòng, hôm nay anh đi làm lại nhưng không thấy Yunho, nó đi đâu mất rồi nhỉ, một tuần qua, nó không đến nhà anh nữa, không quấy rầy anh như lời đã nói, hay nó đi rồi, về nhà, dù gì nhà vẫn là nơi ta không thể rời bỏ cơ mà…
Jae rời sân khấu, anh đi thẳng vào trong khi nghe nói anh Mac trong phòng làm việc đợi anh, anh đưa tay gõ nhẹ cửa có chút thắc mắc, tiếng anh Mac bên trong vọng ra:
-“ Vào đi!”
Jae đưa tay đẩy cửa, bước vào, kéo ghế ngồi đối diện với anh Mac trong căn phòng nhỏ, nhận lấy giọng trầm:
-“ Cậu khỏe rồi chứ?”
Jae mỉm cười nhẹ:
-“ Khỏe, sáng mai em đi thăm mẹ!”
-“ Ừ, mẹ hỏi cậu đó!”
-“ Khách của em đêm nay?”
-“ Jae à…”
Jae ngạc nhiên khi anh Mac đột nhiên hạ giọng:
-“ Gì anh?”
-“ Anh có thể hỏi cậu vài điều không?”
Jae gật đầu:
-“ Anh cứ hỏi, em biết em sẽ trả lời!”
-“ Có phải cậu quen với Jung thiếu gia trước rồi không?”
Jae gật đầu nhẹ:
-“ Lâu lắm rồi, lúc mới lớn, có gì không anh?”
Jae thấy anh Mac ngã người ra ghế thở ra:
-“ Anh chẳng muốn nói làm gì, nhưng vì công việc nên anh phải nói, từ bây giờ trở đi, đêm của cậu thuộc về hắn rồi!”
Jae ngả người ra ghế, buộc miệng…
-“ Nonsence!”
-“ Anh xin lỗi, tại sao anh chỉ có thể nói với cậu điều đó, cậu có biết Jung thiếu gia là cháu của ngài Jang không?”
-“ Anh muốn nói đến Jang Kang?”
-“ Còn ai vào đây, giới chính khách còn nể mặt ông ta, lần này ông ta đích thân nhúng tay vào, cậu nói đi, anh phải làm sao!”
-“ Damn it!”
-“ Anh hiểu cậu đang có cảm giác gì, anh chưa từng thấy thằng nào vì cậu như thế!”
Jae chồm người tới:
-“ Anh muốn nói gì anh nói thẳng ra đi!”
Quản lý Mac thở ra:
-“ Chỉ có cậu nằm nhà không biết, một tuần qua Jung thiếu gia ra mặt, khẳng định cho tất cả mọi người biết, cậu thuộc về hắn, cấm ai đụng vào!”
Jae bật cười nhạt…
-“ Anh sợ nó à?”
-“ Sợ… dĩ nhiên là anh sợ, cậu không biết nó đã tống cổ lão Bat vào tù rồi à? Nó nói ai mà còn léng phéng tới cậu, là chết với nó!”
Jae bật cười ngạo nghễ…
-“ Điên rồi!”
-“ Phải đấy, nó điên nên nó mới làm thế, anh điều tra rồi, ở Seoul nó là bác sĩ có danh tiếng đấy, nó bỏ mọi thứ qua đây là vì cậu à?”
Nụ cười tắt trên môi Jae, trong tiếng tiếp của quản lý Mac:
-“ Nghe đâu hắn bị thương nặng lắm đấy, trong một phi vụ cho lão Jang, cậu đến xem hắn đi, dù gì cũng nên làm cho xong việc!”
Jae đứng lên:
-“ Hắn ở bệnh viện nào?”
-“ Hắn ở nhà hắn dưỡng thương!”
-“ Vậy anh biết địa chỉ không?”
Jae nhận lấy nụ cười gượng gạo của quản lý Mac.
-“ Nếu anh nhớ không lầm thì địa chỉ nhà hắn kế sát bên nhà cậu!”
Jae bật cười lớn như điên dại…
-“ Okay, anh yên tâm, em sẽ không để Pink xảy ra bất cứ một chuyện gì vì em, và còn vì lời đã hứa với anh!”
Jae bước nhanh ra cửa, nhưng khựng bước khi nghe:
-“ Jae…”
Jae quay nhìn, quản lý Mac gật đầu:
-“ Cảm ơn cậu!”
Jae gượng cười đáp lại, bước ra khỏi cửa…
-“ Con đường của em đi là tự do em chọn!”
Quản lý Mac nhìn theo… với những tiếng nói trong đầu mà anh không bao giờ có thể thốt ra:
“ Cái ngày xa xưa ấy, cậu vì mẹ mà đã bước vào con đường này, nhưng nếu không có tôi dẫn lối, thì cậu chưa chắc chọn đi, là lỗi của tôi, chỉ vì mình quá ích kỷ, xin lỗi cậu…”
--
Jae dừng bước trước căn nhà màu xám sát bên nhà anh, chỉ cách nhau một khoảng sân nhỏ, anh đưa tay nhấn chuông, một người con gái mở cửa cho anh, cô gái xinh xắn người Á Đông gật đầu chào theo lễ nghi của Châu Á.
-“ Anh Yunho đợi anh!”
Jae gật đầu có chút ngạc nhiên bước vào, nghe cô gái tiếp:
-“ Anh cứ gọi em là Kun, anh đến rồi thì em giao anh Yunho lại cho anh đấy!”
-“ Cảm ơn cô!”
-“ Em phải cảm ơn anh mới đúng, anh đến sớm hơn em dự tính!”
Cô gái đi thẳng vào bếp, vừa đi vừa nói:
-“ Anh Yunho vừa ăn xong, nhưng chưa uống thuốc, anh ấy là bác sĩ bởi thế anh ấy bảo lấy thuốc gì em chỉ biết lấy thuốc đó, khi anh cho anh ấy uống cứ hỏi anh ấy, một ngày anh ấy ăn đến 5 bữa, bao tử anh ấy bị đau, vết thương anh ấy đang bị sưng tấy, nhưng không chịu vào bệnh viện!”
-“ Yunho bị thương ra sao?”
-“ Trúng đạn, nơi ngực trái, nhưng không vào sâu, anh ấy tự lấy đạn ra đấy, em ngưỡng mộ anh quá đi mất!”
Jae bật cười nhạt nhẽo…
-“ Cảm ơn cô, nhưng nếu như có người con gái nào đó vì tôi, tôi vẫn thấy hạnh phúc hơn là cái thằng điên đấy!”
Jae nhận lấy ánh nhìn thẳng của cô gái:
-“ Anh Yunho nói về anh rất nhiều, em biết có những thứ tình mà không ai có thể chen vào, khi nào anh bỏ được anh ấy, thì nhớ đến em nhé!”
Jae bật cười nhẹ:
-“ Cô thật đáng yêu!”
-“ Còn cậu thì đáng ghét lắm đấy Jae, bởi thế hai người không xứng đôi được đâu!”
Cả hai quay qua khi nghe tiếng Yunho:
Yunho bước đến khập khiễng, Kun chạy đến:
-“ Ai cho anh xuống giường!”
-“ Anh tự cho mình!”
Kun đỡ lấy Yunho, nghe…
-“ Em về đi, cảm ơn em, giờ là việc của hắn!”
Kun ngẩng nhìn Jae rồi cười nhẹ:
-“ Chúc anh bình yên nhé!”
Jae gật đầu bước đến.
-“ Tôi đưa cô về!”
Kun cũng gật đầu:
-“ Cảm ơn anh!”
Cả hai đi ra trong tiếng nói của Yunho:
-“ Đến cửa thôi nhé!”
Cả hai bật cười bước đi bên nhau, ra đến cửa, cả hai dừng lại đứng đối diện nhau.
Kun hạ giọng:
-“ Papa của em và papa Yunho quen nhau trong một lần tình cờ, không phải là anh em giang hồ, vì papa anh Yunho cứu mạng papa em, nên papa em nể mặt, nhưng có những quy tắc của riêng mỗi nơi, để có thể ăn nói với đàn em, anh Yunho phải nhúng tay vào công việc mà không để dành cho anh Yunho làm, những lời này em nói ra không phải là để trách anh đã làm anh ấy ra nông nổi này, em chỉ muốn nói, đó thật là thành ý của anh Yunho đối với anh, tất cả mọi chuyện anh Yunho đều kể cho em nghe, vì em đã ép anh ấy, anh ấy bắt em hứa không được nói gì với anh, nhưng nếu như anh muốn biết, hãy gọi cho em, số này, bất cứ lúc nào, giờ nào, có những thứ ta nên trân trọng khi nó vẫn còn!”
Jae cầm lấy tấm danh thiếp, hạ giọng:
-“ Cảm ơn cô!”
Rồi nghe tiếp:
-“ Em biết cách suy nghĩ của đàn ông không giống như bọn phụ nữ tụi em là hay mềm lòng, em tin anh có cách giải quyết tốt hơn những lời em nói, gởi anh Yunho cho anh, dù gì em cũng sợ ông già mình lắm!”
-“ Được rồi, cô cứ bình yên lo việc của mình, để tôi lo cho Yunho!”
Kun mỉm cười:
-“ Cảm ơn anh! Bye!”
-“ Bye!”
Kun bước đi, Jae nhìn theo, dáng người con gái nhỏ nhắn… xinh đẹp đấy chứ, anh mỉm cười quay vào… tương lai anh không có nên không thể nghĩ, để hơi cho ấm bụng… là thế… là thế… ngày mai anh đi thăm mẹ, mẹ sẽ hỏi anh, bạn gái con đâu cho mà xem…
Jae dừng bước nơi cửa nhà bếp khi thấy Yunho đang soạn thuốc để uống, anh không bước tới… chỉ hạ giọng:
-“ Lâu rồi tớ không còn biết chăm sóc cho ai!”
Trái tim Yunho khẽ se lại, anh vẫn cúi xuống làm công việc hiện tại, buông lời nhỏ:
-“ Tớ có thể tự chăm sóc cho mình!”
-“ Vậy cậu muốn tớ đến đây để làm gì?”
-“ Để cậu cảm thấy bình yên bên tớ!”
Yunho ngẩng lên.
-“ Và để tớ cảm thấy bình yên cho những ngày nghỉ nơi đây!”
Yunho bước đến bình nước, nhưng không còn nước, anh đành để thuốc trong lòng bàn tay lên bàn, rồi anh bước đến chổ để bình nước.
Jae vội bước đến.
-“ Để tớ làm, cậu đang bị thương!”
Nhưng Yunho đã cúi xuống bưng bình nước mới lên cho vào kệ nước.
-“ Cậu cũng đang bệnh đấy Jae!”
Jae dừng lại.
-“ Okay, dù gì đây là nhà của cậu!”
Yunho rót nước ra ly rồi cầm lấy thuốc dốc vào miệng.
-“ Tớ muốn ăn mì gói!”
Jae bước đến:
-“ Cậu keo kiệt thế, bệnh không tẩm bổ à?”
-“ Đêm nay cậu thức để nấu đồ bổ cho tớ ăn chứ?”
Jae thở ra…
-“ Chúng ta chỉ có 3 tiếng cho mỗi đêm thôi, đó là quy tắc của Pink!”
-“ Tớ biết, bởi thế cậu nấu món gì chỉ cần 3 tiếng thôi đấy!”
-“ Okay, dù gì tớ cũng nổi tiếng là chìu khách mà!”
Nhưng Jae vội khựng lại khi thấy dãi băng trên ngực Yunho đang thấm đẫm máu…
Yunho nhíu mày nhìn xuống khi thấy ánh mắt Jae, thản nhiên ngẩng lên trả lời câu hỏi trong mắt Jae:
-“ Tớ lấy đạn ra, nhưng không may lại vết thương!”
-“ Sao cậu không đến bệnh viện?”
-“ Đừng hỏi tớ câu đấy khi cậu chưa từng trả lời câu đấy cho tớ nghe!”
-“ Cậu bắt chước tớ…”
-“ Để người ta tội nghiệp…”
Yunho gục xuống trong vòng tay Jae, khiến Jae không ngờ nên té ngã ra đất… như cái ngày ấy, Jae xoay người… nhận lấy đôi mắt màu nâu đen khép lại, bờ môi trắng bệch.
-“ Tớ đưa cậu đi bệnh viện!”
-“ Không!”
Jae ngồi dậy:
-“ Cậu rất biết cách ép tớ!”
Jae đỡ Yunho ngồi dậy.
Yunho nhích người tựa vào bàn bếp, thở ra:
-“ Một tuần qua tớ không biết mình đã làm gì!”
Jae cũng thở ra:
-“ Cậu về đi, nơi đây không phải là chổ dành cho cậu!”
-“ Có về thì cùng về!”
-“ Tớ không đi đâu nữa…”
Jae ngữa đầu lên, anh cố hít một hơi thật sâu tìm sự bình tĩnh…
-“ Tớ còn 6 tháng nữa thôi, mọi chuyện tớ đều lo xong hết, hơn nữa tớ muốn mình yên nghỉ nơi này, và mẹ ở đây tớ cũng yên tâm hơn!”
-“ Cậu đừng đùa kiểu đấy Jae!”
-“ Cậu là bác sĩ, tức cậu hiểu rõ công việc của tớ sẽ nhận lấy hậu quả gì!”
Yunho quay đi, khung cảnh khẽ nhòe đi trước mắt anh…
-“ Tớ trở về quá… muộn, phải không?”
Jae cũng lặng người đi, anh nghe cái giọng trầm trầm nghẹn lại:
-“ Không… thật tớ hiểu mọi thứ, nhất là giờ đây khi trông thấy cậu như thế này, ta hiểu nhau chỉ để được gì? Yunho…”
Yunho co thân lại, cậu cảm thấy đau đớn qua từng lời nói của Jae…
-“ Là lỗi của tớ… mình tớ duy nhất, tớ không sao tự tha thứ cho mình!”
-“ Quên đi Yunho, chúng ta cùng có một trí nhớ tốt, không phải là để nhớ những điều đau thương!”
-“ Nhưng chúng ta làm gì có kỷ niệm tốt đẹp để nhớ chứ Jae!”
-“ Ừ… phải đấy…”
-“ Cậu về Hàn Quốc với tớ, tớ sẽ chăm sóc cho cậu!”
Tiếng cười nhạt nhẽo vang lên…
-“ Thời kỳ cuối rồi cậu bảo tớ làm vật thí nghiệm cho cậu à?”
Yunho quay phắt lại đẩy Jae nằm ngữa ra.
-“ Vậy cậu phải cho tớ xem!”
Jae bật cười lớn hét lên:
-“ Mẹ kiếp, có gì cho mày xem chứ!”
Yunho ngã xuống trên người Jae…
-“ Thế ngày trước cậu đã xem tớ rồi còn gì!”
Jae đẩy Yunho qua bên…
-“ Cậu nằm liệt giường đó là lỗi của cậu!”
-“ Vậy sao cậu không để mẹ cậu làm vệ sinh cho tớ mà cậu dành làm!”
-“ Mẹ tớ không rinh nổi cậu lên mà!”
Yunho bật cười:
-“ Hôm đấy tớ đã hét lên…”
-“ Phải đấy…”
-“ Mẹ kiếp có gì cho mày xem…”
Jae bật cười:
-“ Phải… cậu mất dạy không kém gì tớ…”
-“ Tớ xấu hổ và tự dưng thốt ra câu đấy!”
Jae quay nhìn…
-“ Trông cậu lúc đấy rất manly…”
-“ Còn bây giờ…?”
-“ Cũng thế…!”
-“ Cậu có biết tại sao máu có màu đỏ không Jae?”
-“ Không…”
-“ Màu đỏ là màu tang thương, màu chết chóc, cũng là màu của chiến thắng!”
-“ Chỉ thế thôi à?”
-“ Màu của sự mạnh mẽ, cậu đấy Jae… trong cái thế giới đen tối, cậu có màu đỏ rực sáng, như lửa trong đêm, như hồng ngọc quý giá…”
-“ Thôi đủ rồi, tớ nổi da gà vì những lời của cậu đấy, hỏi thật nhé có bạn gái chưa?”
-“ Có rồi!”
-“ Đừng trêu tớ, là tớ thật lòng hỏi đấy!”
-“ Chưa!”
-“ Cậu không có dự định gì cho tương lai sao?”
-“ Có, đó là phải đưa được cậu về Hàn với tớ!”
-“ Tớ sắp chết rồi, cậu không để tớ ra đi bình an được sao?”
-“ Cậu sẽ chỉ bình an khi bên tớ!”
Jae quay đi, thở ra…
-“ Tớ sẽ suy nghĩ, với một điều kiện, cậu đến bệnh viện với tớ!”
Jae ngồi dậy…
-“ Cậu đang có màu đỏ chứ không phải là tớ!”
Yunho khép mắt lại…
-“ Tớ thấy mệt lắm, nhưng vào đấy cậu không được dành việc với y tá đâu đấy!”
Jae bật cười rút điện thoại trong túi ra…
-“ Cậu lỗ là cái chắc rồi suốt đời này cậu sẽ không thấy được tớ đâu!”
Jae bấm số cấp cứu, anh quay lại, khi nhận lấy cánh tay đầy máu chạm vào người anh với tiếng khều khào…
-“ Jae… cậu đừng rời bỏ tớ được không?”
Vô thức Jae cúi xuống đáp lại…
-“ Được…”
Jae nhìn đôi mắt màu nâu đen khép lại, bờ môi khẽ nhích lên…
-“ Cảm ơn cậu…”
|
|